Mục lục
Cô Dâu Của Diêm Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là người hay là ma? Tôi căng thẳng nhìn theo bóng dáng đó.

Xe của chúng tôi được Minh Quân che bằng rào chắn, anh trai tôi và những người khác ẩn nấp gần nhà ga với linh hồn của Mộ Bảo Nhi.

Bóng dáng một bóng đen đi tới cổng viện, mở cửa nhỏ bước vào.

“Đó có phải là con người không?”
Tôi hỏi Minh Quân để xác nhận.

Minh Quân khẽ liếc nhìn tôi, trong giọng điệu có chút vui mừng: “Ừm! không sai, có tiến bộ.


“Hả?”
Có gì mà tiến bộ chứ? “Đó hẳn là một người dẫn đường! ”
Minh Quân ngồi thẳng dậy, một tay chống vô lăng và tay kia đặt lên các ngăn của bảng điều khiển trung tâm.

Vẻ lười biếng và thư thái này không giống như đang ở trong xe, mà là trên chiếc gối ấm áp trên chiếc giường cao trong cung điện trên bầu trời đầy mây của anh.

Anh có thể nghĩ rằng những điều này thật nhàm chán, phải không? Để truy tìm Tư Đồ Nam, anh phải tự mình làm điều đó.

Và ở bên anh cũng là một cách luyện tập, tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều, tôi rất thích anh ở bên tôi.


Người dẫn đường thường là người xua đuổi ma, có khả năng hóa giải hồn ma và đưa chúng đến những nơi quy định, nghề này cũng bí mật, nó có những quy tắc riêng và những điều cấm kỵ tương tự như trò đuổi bắt xác chết.

Các pháp sư như vậy hiếm khi được nhìn thấy trong giới, và hầu hết các pháp sư trong giới bây giờ chỉ nhìn vào dương chứ không phải âm.

Bởi vì xem người âm quá nguy hiểm và gây tổn thương cho bản thân, tôi không muốn xem, hơn nữa hiện nay có rất nhiều người không mê tín và không tin vào người âm, cho nên công việc xem người âm không phải ở đâu cũng có.

Gia đình chúng tôi không ngại xem người âm.

Gia đình tôi trước đây vốn có giao tiếp qua lại với người chết, ma quỷ, và tất cả các câu chuyện được truyền lại đều là xem người âm.

Một chút phong thủy bé nhỏ của tôi được học từ một cuốn sách của mẹ tôi để lại, và chiếc la bàn cũng là của mẹ tôi.

Âm dương và phong thủy là hai chuyện, nhưng hai cái này có mối liên hệ với nhau, không cái nào làm được mà không có cái kia, khi xem phong thủy phải hiểu âm dương, khi tranh luận giữa âm và dương phải hiểu về phong thủy.

Chiếc xe ma quỷ dừng ở trạm xe buýt gần bệnh viện Đại Thành, người lái xe rõ ràng là rất căng thẳng, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn xung quanh xem có phải Đại Bình đang đi theo không.

Xung quanh thật ma mị, ngay cả một vài ngọn đèn trong bệnh viện cũng ngập trong sương mù.

Mộ Bảo Nhi bí mật lên xe và trốn bên cạnh ghế lái theo kế hoạch đã lập.

Chúng tôi đợi một lúc, lại thấy cánh cửa nhỏ của bệnh viện mở ra.

Một bóng đen cúi người bước ra quá xa, tôi chỉ kịp nhìn thấy thứ gì đó theo sau anh ta, xếp hàng từng người một rồi lên xe buýt nhỏ.

“…Có bản đồ không?”
Minh Quân đột ngột nói.

“Bản đồ gì?”
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra bấm vào bản đồ vệ tinh.

Anh cầm và nhìn nó, tưởng tượng vị trí và dùng tay vẽ lên bản đồ.

“Người lái xe nói xuống xe ở điểm dừng này, phải không?”
Anh cau mày nói: “Đây là trung tâm Tây Nam của Khôn cung …cửa tử.


Cửa tử.

Treo cổ phi tang, tra tấn chiến tranh, săn bắn giết hại.

Những con ma này đều bị giết chết sao? Xe nổ máy, tôi lén bấm xem video trên điện thoại, Mộ Bảo Nhi gửi lại video, nhưng tín hiệu quá tệ, màn hình bị kẹt, và độ dừng nghiêm trọng.

Người dẫn đường đang ngồi ở nửa sau xe ngựa, anh ta run rẩy cúi người rút ra thứ gì đó từ cơ thể mình.

Có vẻ như anh ta đang hút một điếu thuốc, và đột nhiên anh ta nhìn lên và mỉm cười.


Tôi chợt rùng mình, anh ta đang cười? Đang mỉm cười với chúng tôi ư? “Minh Quân, Minh Quân! em nghĩ người này không đúng lắm! Anh ta chẳng lẽ đã phát hiện thấy Mộ Bảo Nhi rồi hay sao?”
Tôi vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay của Minh Quân bên cạnh.

Anh đưa tay nắm chặt cổ tay tôi và nói: “Ta đang lái xe…để nói sau đi”

Tốc độ của chiếc xe buýt đột ngột tăng lên, không phải là tốc độ sáu mươi kilomet như vừa rồi.

Đại Bình lập tức đạp ga để theo kịp, Minh Quân cũng không màng đến hậu quả, anh đạp mạnh ga, nhanh chóng rất nhanh đã đạt tới gần một trăm kilomét.

Lái xe vào thành phố với tốc độ này là cực kỳ bất thường, tài xế xe buýt nên lưu ý về tốc độ giới hạn và camera chứ? Làm thế nào nó có thể đột nhiên tăng vọt lên một trăm như vậy được? Điện thoại của anh trai tôi lập tức gọi đến: “Lan Lăng, đáng lẽ chúng ta nên bị phát hiện.

Bên kia sắp bỏ qua chúng ta rồi.

Đại Bình và anh sẽ đuổi theo sau, bọn em đừng nhanh quá, Ối! Đây là người gì đây?”
Theo tiếng hét của anh trai, tôi thấy hai chiếc xe địa hình đen nhánh đột ngột lao ra từ con đường chéo phía trước.

Đầu xe vuông và thân xe rất cứng cáp.

Mặc dù không có biển hiệu, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay chiếc xe đó là xe tuần tra đặc nhiệm của cảnh sát! “Lâm Thừa Dũng! Đây hẳn là người do anh ta an sắp xếp! Sao anh ta không chịu nghe lời khuyên như vậy!”
Tôi có chút khó chịu, anh ta muốn thế nào! Có thể giải quyết một số thứ bằng súng đạn không? Minh Quân cau mày: “Chuyện này liên quan đến nhà họ Lâm của anh ta, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, khuyên anh ta mà anh ta không chịu nghe.


Tôi bực bội xem qua sổ thông tin liên lạc, tôi có số của anh ta, nhưng cuộc gọi luôn bận.

Anh ta từng nói rằng anh ta phải sử dụng điện thoại di động do quân đội quy định mà anh ta đưa cho tôi để quay vào dải số đặc biệt, còn các số khác đều sẽ bị chặn.

Tôi không thể gọi số này.

May mắn thay, Lâm Thừa Dũng đã thêm tài khoản Zalo của anh ta cho tôi vào thời điểm đó, mặc dù tôi chưa bao giờ sử dụng nó trước đây nhưng có lẽ bây giờ đã đến lúc tôi sử dụng đến nó.

Tôi hét vào điện thoại: “Lâm Thừa Dũng,cậu chủ Lâm, anh đừng để người thường mạo hiểm, được không? Anh không chỉ đánh rắn động cỏ, mà còn có thể gây nguy hiểm tới mạng sống một cách không đáng có!”
Không biết anh ta có nghe được câu này không, Lâm Thừa Dũng có dùng Zalo không? Tôi bực bội vò đầu bứt tai, có lẽ do cuối thai kỳ nên lúc lo lắng tôi cảm thấy hơi tức ngực, khó thở nên hít thở thật sâu để trấn an tinh thần.

“…Em đã quên lời giáo huấn trong gia đình nhà họ Mộ rồi sao?”
Minh Quân nhân tiện đưa tay lên sờ đầu tôi.

Hai cõi âm dương rõ ràng không sao tả xiết, trong lời nói và việc làm phải thận trọng, đừng nói nhiều chuyện của người khác.

Tuy nhiên, nếu có bất kỳ thương vong nào dưới sự điều hành của Lâm Thừa Dũng! những cảnh sát đặc nhiệm đó sẽ rất đáng tiếc! Một giọng nói vang lên trên điện thoại, là Lâm Thừa Dũng! “Mộ Lan Lăng, cô nên ngừng mạo hiểm và về nhà đi, nếu không tôi sẽ để chúng bắn lốp xe của cô đó.


Tôi tức giận, anh ta nghiêm túc và cứng nhắc quá! “Cậu chủ Lâm à, chúng ta hiện đang đuổi theo người với tốc độ một trăm mét.

Anh bắn lốp xe và cố gắng bay ra ngoài cùng với chiếc xe bị hỏng! Tại sao anh lại cố chấp như vậy? Chúng tôi! ”
Tôi chưa kịp nói xong, Minh Quân đột nhiên nói: “Anh phái người đến con hẻm nơi anh xuống xe để thiết lập quyền kiểm soát.


Để người lạ đó giao cho anh, còn chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề cho người âm.


Anh nói những lời này một cách bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng câu trả lời của Lâm Thừa Dũng hiển nhiên có chút khó chịu.

“! Anh đưa Lan Lăng đi làm những việc nguy hiểm này ư? Tôi sẽ làm được những việc này, anh đưa cô ấy về đi.


Minh Quân cau mày và liếc nhìn tôi.

Nhìn tôi làm gì chứ, tôi không thể kiểm soát được suy nghĩ của anh ta! Minh Quân trực tiếp vươn tay cầm lấy điện thoại di động của tôi bấm nút: “! Mọi người giải quyết nhóm người này là tốt rồi, cứ như vậy, bớt nói nhảm đi.


“…Được rồi.


Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thừa Dũng từ đằng kia truyền đến.

Minh Quân đưa điện thoại cho tôi và hơi cau mày: “Em trong lòng anh ta, còn quan trọng hơn ta tưởng.


“! Em không chọc tức anh ta.

Có lẽ anh ta nghĩ em là người ngoại tộc.

Cả hai anh em của anh ta đều rất thích người ngoại tộc.


Tôi lầm bầm.

Minh Quân cười khúc khích: “Đáng tiếc, em là vợ của ta trong cuộc minh hôn, đã kết hôn với ta ở âm phủ.

Đời này em không còn có thể có thêm một cuộc hôn nhân nữa.

Anh ta chỉ có thể nghĩ tới mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK