Dáng hình của một cô gái còn nhỏ hơn tôi từ từ hiện rõ ra.
Hồn phách của cô ấy có hơi đơn bạc, vẻ mặt vừa lạnh lùng nghiêm nghị vừa cảnh giác.
"Cô là ai?"
Cô ấy hỏi tôi.
Tôi không thể lên tiếng được, chỉ có thể chớp mắt lắc đầu, ý muốn bảo tôi không phải cố tình xông vào đây.
Thẩm Thanh Hà lạnh lùng cười, từ phía sau nói vọng vào: "Cô ta mới chính là...trận nhãn."
Hồn phách của cô gái kia hơi đờ đẫn ra một chút, lại hỏi: "Vậy cô là ai?"
Thẩm Thanh Hà khoanh tay, cô ta đứng phía sau tôi, thản nhiên trả lời: "Chị là ai à? Thanh Nguyên Lang à, em ở đây ngấn người lâu quá nên đầu óc trở nên chậm chạp quá rồi nhỉ, chị là Thanh Hà, sau khi em vào đây, Đế Quân lo nhà họ Thẩm sẽ mất khống chế nên bảo chị đến nhờ vả người sống ở nhà họ Thẩm, đón em một chuyến"
Thanh Nguyên Lang? Cô bé này tên là Thanh Nguyên Lang sao? Cô ấy cũng là tỳ nữ của Giang Lãnh sao? Cô gái kia ôm trán, lắc lắc đâu, ánh mắt dân trong trẻo hơn, sự cảnh giác trêи gương mặt cũng vơi bớt đi, cô ấy nhìn về phía Thẩm Thanh Hà, cười nói: "Thì ra là chị Thanh Hà...à, em ở đây bao lâu rồi hả chị? Ở đây tối lắm, không có ánh mặt trời, cơ thể em bị tàn phế đến mức này, chẳng biết ngày tháng nữa rồi, ban nãy em còn có cảm giác không chịu nỗi nữa, Đế Quân đại nhân phái trận nhãn mới đến đây, đúng là đúng lúc thật"
Thẩm Thanh Hà nở một nụ cười giễu cợt nhìn tôi, nói với cô gái tên Thanh Nguyên Lang: "Đế Quân đại nhân nói lát nữa sẽ cho em quay về Minh phủ, ngài ấy coi trọng em đến vậy, làm sao có thể quên lời hứa của em được chứ? Còn chẳng phải...sai người đến đón em một chuyến đây sao?"
Tôi nhìn về phía Thẩm Thanh Hà, tôi không tin những lời cô ta nói.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Dựa vào thái độ trước đây của cô ta đối với tôi, cô ta hận không thể đánh tôi thương tích đầy người.
Cho nên những gì cô ta nói, tôi chỉ có thể tin một nửa thôi.
Giang Lãnh rất khó chịu khi tôi nhắc đến chuyện trước đây anh ấy có bao nhiêu phụ nữ, cho nên tôi cũng không quan tâm lắm đến việc cô gái tên Thanh Nguyên Lang này trước đây đã từng hầu hạ anh ấy, chỉ cần không hỏi, không nghĩ tới nữa là được rồi.
Thanh Nguyên Lang nghe xong những gì Thẩm Thanh Hà nói thì bật cười: "Đế Quân đại nhân tốt thật đấy, ban nãy bị chấn động, em còn đang nghĩ nếu như hôm nay em thật sự không giữ nổi nữa, vậy em sẽ dùng hết hồn phách trấn áp lần cuối cùng rồi thôi..."
Trông cô ấy như một cô bé còn nhỏ tuổi, Thẩm Thanh Hà nói cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi đã đến đây, vậy...chẳng phải giống tôi hai năm trước sao? Dù cho cô ấy từng là người của Minh phủ, lẽ nào ngay cả hi sinh thân mình chịu chết cô ấy cũng không sợ chút nào sao? Hơn nữa, nghe lời cô ấy nói, dường như cô ấy định vì pháp trận này, nghe mệnh lệnh dùng hết hồn phách của Giang Lãnh cũng sẽ không luyến tiếc gì.
So sánh như vậy, tôi luyến tiếc khi mất đi một đứa nhỏ cũng chẳng đáng là gì cả.
Giang Lãnh sẽ không cảm thấy tôi phiền phức đâu đúng không? Trước đây anh ấy rất tức giận khi tôi không nghe lời, đại khái chắc là không có ai khiến anh ấy cảm thấy phiền lòng như tôi đâu nhỉ? Tôi nhịn không được mà tự cười chính mình.
Thẩm Thanh Hà không chịu nổi khi thấy Giang Lãnh đối xử tốt với tôi, cũng không muốn Giang Lãnh tiêu phí tu vi để làm phép cho hoa sen hóa cốt ở trần gian, cô ta vì Đế Quân đại nhân mà tận tâm tận lực thật đấy.
Cô gái tên Thanh Nguyên Lang này cũng thế, tuân mệnh mà đến, dù cho thân thế tiêu tan, hồn phách trơ trọi, đến cuối cùng vẫn muốn dùng hết hồn phách để trấn áp lân cuối cùng.
So với các cô ấy thì tôi nào có nỗ lực chút gì đâu nhỉ? "Này trận nhãn mới, cô sợ hả?"
Thanh Nguyên Lang yếu ớt bay đến trước mặt tôi, quay đầu lại chỉ vào đệm cói hài cốt gây nhỏ kia: "Đệm cối kia chính là phong ấn pháp trận trừ tà, dời hài cốt của tôi đi rồi cô ngồi xếp bằng lên đấy là được...Thật ra, cũng không đáng sợ gì đâu, đệm cói sẽ hấp thụ pháp lực của cô rồi trấn áp tà khí ở dưới, chỉ có điều sẽ hơi đau, cô phải nhẫn nại chút đấy.."
Cô ấy dừng lại một lúc rồi lại thấp giọng nói với tôi: "Thật ra thì rất đau...Thôi được rồi, chắc là cô chẳng có bao nhiêu ác niệm đâu nhỉ?"
Ác niệm sao? Tôi không hi vọng người khác sẽ chết đi, cũng không nguyền rủa người nào, không làm gì tổn hại đến ai, chắc là không có ác niệm gì đấy đâu đúng không? "Ánh mắt của cô rất đẹp, rất trong sạch, hắn là không có ác niệm nhiều gì, vậy cô không cần sợ đâu á!"
Thanh Nguyên Lang nhìn tôi chằm chằm: "Ác niệm tích tụ nhiều trong lòng sẽ biến thành một thứ khiển bản thân cảm thấy run sợ, cô không có ác niệm gì nhiều, có thể giữ mình trong sạch, vậy sẽ không bị tà khí kéo xuống..."
Kéo xuống? Sẽ bị kéo đến cái hang ổ của quỷ như dòi bọ hay rắn độc kia ư? Tôi sợ hãi trừng to hai mắt, phản xạ có điều kiện mà lắc lắc đầu.
Thanh Nguyên Lang khó hiểu nhìn về phía tôi, không hiểu nên lại hỏi: "Chẳng phải cô tự nguyện đến đây làm trận nhãn hả? Làm trận nhãn sẽ được đầu thai toàn vẹn trở lại làm người, hơn nữa còn tăng thêm phúc lộc, không cần sợ đâu á"
Thẩm Thanh Hà la lên: "Thanh Nguyên Lang, em nói nhiều với cô ta thế làm gì? Mau rời khỏi đây đi, đừng lãng phí thời gian nữa! Chấn động ban nãy sẽ sụp đổ mất, pháp trận có thế sẽ tan tành trong chớp mắt thôi, Để Quân đại nhân vẫn đợi đến buổi trưa ngày mai...hừ, vậy còn muốn tìm bao nhiêu mạng người đến lấp nữa đây?"
Thẩm Thanh Hà đi đến, nghiến răng nói nhỏ vào tai tôi: "Vì ngươi rơi nước mắt một lần mà Để Quân đại nhân đã phải suy nghĩ biết bao nhiêu cách để giữ cô và đứa nhỏ trong bụng cô, trì hoãn mãi, hi sinh tính mạng của người khác để trông chừng ở đây, phần nghiệp chướng này tính cho ai đây?"
"...Anh trai cưng của cô nữa, hiện tại đang ở Chấn vị đấy, không biết còn sống hay không nữa, hừ!"
Tôi biết ngay cô ta sẽ nói vậy mà.
Thẩm Thanh Hà gọi các thế gia đến bàn cách đối phó không phải để uy hϊế͙p͙ tôi.
Cha tôi là con trưởng, anh trai tôi thì là cháu đích tôn, tôi sẽ không thể chấp nhận nổi bất kỳ ai trong hai người họ gặp chuyện không may.
Tôi nhắm mắt lại, Giang Lãnh chưa bao giờ nói cho tôi nghe những việc này, tôi ngây ngốc cho rằng anh đang hành hạ tôi, trước đây còn đùa giỡn bảo tôi tự mình đến trông coi phong ấn pháp trận trừ tà, tôi còn từng bị anh hung dữ...
Đột nhiên phần hài cốt trong phòng lại lung lay, Thanh Nguyên Lang hoảng sợ nói: "Tốn vị cũng bị phá hỏng rồi! Tốn vị có người trấn giữ trông coi không?"
Tốn là gió, gió từ phía Đông Nam, trong Ngũ Hành Mộc, con số năm, năm người...trưởng nữ, phụ nữ quá chồng, người xuất gia.
Thẩm Thanh Hà thở dài, lại nói: "Phụ nữ vốn đã ít, đi đâu để tìm được nhiều người phụ nữ phù hợp với Tốn vị đến trông coi đây? Đó là vị trí khó trông coi nhất nữa...
Cô ta đưa tay ra, bỏ cấm chú trêи cổ tay và miệng tôi: "Mộ Lan Lăng, cô tự quyết định đi, với tốc độ này phá trận sẽ chỉ phá bỏ một vị trí, người ở đây cũng không sống nổi, chúng ta sẽ không sao cả, còn có thể quay về Minh phủ, những người khác chỉ...hừ."
Rốt cuộc cũng có thể nói chuyện, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thẩm Thanh Hà, cô hiểu lầm một chuyện rồi, tôi không sợ chết, tôi chỉ...luyến tiếc đứa con của anh ấy"
Tôi khổ sở nở nụ cười, thì ra ngay cả Giang Lãnh cũng có lúc rối ren như vậy, như hai năm trước đã tàn nhẫn mặc kệ sống chết của tôi, mọi thứ đều có thế kết thúc vào lúc đó, tôi cũng không cần khó khăn dứt bỏ như bây giờ.
Pháp trận lại lung lay lần nữa, hài cốt của Thanh Nguyên Lang lung lay rồi đổ ra đất, đệm cói bên dưới như một nghiên mực bị lật, chất lỏng màu đen tràn ra.
Sự kinh hoàng trong mắt Thanh Nguyên Lang và nét mặt nghiêm trọng của Thẩm Thanh Hà khiến đầu óc tôi trống rỗng, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng lại đã bị Thanh Nguyên Lang đánh một cái sau gáy.
Người ta nói trước khi chết sẽ lập tức nhìn thấy một chiếc đèn kéo quân xoay xoay trong tâm trí, sẽ nhớ lại những gương mặt, những hình ảnh khắc sâu nhất trong trái tim.
Mà tôi thì chỉ nhớ đến giọng nói mát lạnh thì thầm bên tai: "Lan Lăng, vợ của anh...Giang Lãnh...Giang Lãnh...
Nếu anh thật sự thương xót cho em thì không nên khiến em yêu anh, tăng thêm tội nghiệt cho hai chúng ta.