Nhưng bây giờ trước mắt tôi là một thân thế biết cử động, nhưng thực sự lại không có đầu.
Chỗ cổ nó bị chặt đứt máu chảy đầm đìa, cả người toàn là máu, đang cứng ngắc tiến về phía tôi, còn phát ra tiếng của anh tôi: "Lan Lăng, đừng lại đây!"
Xung quanh tôi toát lên một vẻ ớn lạnh, con quỷ này không phải là dạng mà tôi có thể đổi phó được.
Nó có thể giết chết người sống, có thể sở hữu xác chết, còn có thể dò xét được lòng người, hiểu được cách đặt bẫy, quỷ có chỉ số thông minh cao và biết tính toàn này còn lợi hại hơn cả nữ quỷ gặp phải lần trước ở nhà xác Mật Phong Lâm nữa! "Đừng lại đây!"
Tôi nâng thanh kiếm gỗ đào lên di chuyển, động tác của thi thể kia lập tức dừng lại một chút, sau đó liền nở một nụ cười.
"Khặc khặc khặc...có đồ ăn ngon rồi...bụng của cô thật ngon...bào thai âm dương, ăn vào rồi còn hơn cả trăm năm tu hành...Nó vừa mới nói xong, chiếc nhẫn Li Long trêи tay đột nhiên phát sáng lên, làm chói hết cả mắt của tôi.
"Ây da, ối ối..."
Thi thể kia lùi ra xa mấy bước, đột nhiên ngã xuống đất co quắp lại run rẩy.
Ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn chiếu sáng của nửa tầng lầu, anh tôi từ phía sau vang lên: "Lan Lăng! Đám người Lâm Thừa Dũng đang ở đây! Tất cả đều bị quý làm cho hôn mê cả rồi!"
Tôi không có thời gian để quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nhìn chằm chằm thi thể trước mặt mình.
Một bàn tay xương xẩu, trêи cổ tay còn đang quấn lấy xiềng xích, từ từ thò ra ngay vị trí cái cổ bị chặt đứt...là quỷ hồn như một cái xác khô.
Trêи tay nó còn vang lên tiếng leng keng của xiềng xích, hốc mắt tối đen thăm thẳm nhìn chằm chằm tôi, từ từ bay về phía tôi.
"Pháp lực bẩm sinh đúng thật là lợi hại...cái bào thai âm dương này của của ai..."
Nó lẩm bẩm: "Ta bị nhốt dưới tầng địa ngục thứ tám biết bao nhiêu năm nay...mỗi ngày đều chịu đựng những nỗi đau đớn vô tận, không phải chỉ để dùng đuổi theo não của mấy đứa nhóc này để mà trường sinh bất tử...lại còn dám phán ta ở tầng địa ngục thứ tám này vạn kiếp mới được đầu thai thành súc vật, khặc khặc khặc...may mà Minh phủ rộng lớn, cho dù có dựa vào Bắc Âm Đại Đế pháp lực vô biên cũng không thèm nhìn tới nơi này, hay là có người có lòng tốt muốn cứu ta ra"
Nó khom người, hé cái miệng đã héo khô không còn răng ra, cười nói: "Em gái, cô cũng là người có lòng tốt có phải không...cô nhìn tôi xem, đã lâu lắm rồi chưa ăn thịt, lúc còn sống thịt trêи tay đã bị người xấu bào đi mất rồi...lấy thịt trong bụng cô chia cho tôi một chút đi có được không...Tôi còn chưa kịp mảng thì dường như linh thai ở trong bụng đã nghe hiểu ý rồi, phát ra ánh sáng màu đỏ, ép cho người con quý kia phải xì xì bốc khói.
"Ây yo yo...thật là nóng nảy.."
Con quỷ dữ bay xuyên qua bức tường, bọc ra phía sau tôi tạo thành một vòng tròn lớn, tôi còn tưởng rằng anh ta muốn tấn công tôi, ai mà biết được anh ta lại bay thẳng về phía anh trai tôi.
"Cẩn thận! Anh hai!"
Tôi giật mình vội vàng đuổi theo, anh hai lại không có linh thai bảo vệt Anh hai đang bận vẽ bùa dán bùa trong phòng của Lâm Thừa Dũng đang hôn mê, tạm thời bảo vệ bọn họ không bị làm hại, con quỷ dữ lại điên cuồng mang theo một luồng gió lạnh phóng về phía cửa, xé nát hết cả bùa chú.
"Cái tên bại hoại kia! Một tờ cả mấy triệu đó!"
Anh tôi quơ Càn Khôn pháp kiếm chém khắp nơi.
Con quỷ này ở trong phòng nổi lên một trận gió tà cuồn cuộn, nó dùng móng vuốt xé rách hết mấy tờ giấy trêи tường, cào cho thành cát mịn, khoét lủng cả lưng ghế Đột nhiên hoa giấy bay đầy phòng, gỗ vụn ở khắp nơi, mặt và cánh tay anh tôi đều bị cào vài đường! Tôi xông vào, đạp lên băng ghế nhảy nhào về phía anh tôi.
Anh tôi vươn tay đón lấy, mắng: "Em đến thì đến đi, còn bày ra cái tư thế gì thế! Trong bụng còn đang mang thai còn bày đặt "nhảy cao ba bước đưa bóng vào rổ Không muốn sống nữa hả!"
“Em...em đến cứu anh mà, anh còn dám mắng em? Quay về đi rồi em sẽ tính sổ với anh! "Lão quỷ này, cũng khá là có bản lĩnh đấy!"
Anh lau đi vết máu trêи mặt, hùng hổ quát lên: "Mi dám lại đây thử Xem, làm cho tiểu tổ tông trong bụng em gái ta tức giận thì không hay đầu, lân trước có kẻ lỡ xông đến, suýt chút nữa đã hóa thành tro rồi đó!"
Con quỷ dữ kia hung tợn kéo xiềng xích nung đỏ kia bay xung quanh, ánh mắt đầy thăm dò nhìn chằm chằm chúng tôi, một lát sau tự mình bay đi.
Anh tôi cũng không đuổi theo, nhanh chóng chạy về phía tủ lạnh lấy ra một bình nước, rồi đốt mấy lá bùa ném vào: "Nhanh nhanh nhanh, mau làm ba tên gây trở ngại này tỉnh lại!"
Tôi dìu Lâm Thừa Dũng dậy, vươn tay chấm bùa nước, ấn lên ba điểm thiên hồn, ân đường, nhân trung của anh ta, rồi khẽ niệm chú: "Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, trong động huyễn hoặc, hoảng lãng thái nguyên...hung uế tiêu tan, đạo khí trường tồn"
Lâm Thừa Dũng rất nhanh đã mở mắt, lúc anh ta nhìn rõ mặt tôi, đột nhiên nhíu mày chống tay ngồi bật dậy, tức giận nói: "Ai cho cô vào đây? Đàn ông đều chết cả rồi sao! Để một người phụ nữ mang thai vào cứu người?!"
Khóe miệng tôi giật giật: "...Lúc nào rồi còn phân biệt nam nữ"
"Nhưng cô mang thai!"
Anh ta nhíu mày thấp giọng nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Bảo Trân thốt lên sợ hãi: "Anh nói cái gì? Thừa Dũng! Cô ta, cô ta mang thai rồi? Các người...
"Cô im miệng cho tôi!"
Lâm Thừa Dũng không thể chịu nổi người con gái này, tức giận rống lên một câu.
Tôi trợn tròn mắt, mạng suýt nữa đã không còn, còn ở đó mà nghĩ đến chuyện "câu rùa vàng", cô gái họ Từ này cũng thật là liều mạng.
Bên cạnh Lâm Thừa Dũng còn có một vệ sĩ, xác chết không đầu lúc này là ai? Từ Bảo Trân ôm lấy đầu khóc lóc: "Là vệ sĩ của anh...em, em bảo anh ta giúp em lấy cái gương, ai biết anh ta đột nhiên lại bất thường như vậy, đột nhiên bên trong cái gương vươn ra một bàn tay nắm lấy đầu anh ta! A..."
"Gương gì?"
Tôi lập tức trở nên cảnh giác.
Là chiếc gương phong thủy có hai mặt, vừa có thể trở thành pháp khí như gương bát quái cũng có thể trở thành tà vật.
Từ Bảo Trân ôm đầu khóc tiếp: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi cũng không biết lại xảy ra chuyện này, lúc trước bạn trêи mạng nói cho tôi thời gian địa điểm, giơ lên chiếu gương về phía đông nam là có thế lấy được số đào hoa, khiến cho người mình thầm ngưỡng mộ trong lòng sẽ yêu tôi, thế nên tôi liên-"
Hướng đông nam.
Chẳng phải đó là hướng mà Giang Lãnh đi càn quét sào huyệt của cả trăm con quỷ sao1 Gương dùng làm pháp khí, quay cả hai mặt sẽ có hai trận pháp! Trêи nắm tay của Lâm Thừa Dũng đã lộ ra những đường gân xanh, tôi thấy anh ta đang muốn một tay bóp chết Từ Bảo Trân rồi.
Anh tôi khuyên ngăn: "Thôi bỏ đi, bỏ đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, lúc này đánh cô ta cũng không có tác dụng gì, đánh chết cô ta còn phải kéo cô ta ra ngoài...đợi lúc chúng ta ra được bên ngoài đã rồi hẳn đánh sau!"
"Anh, em đoán mắt trận này chính là quỷ dữ-"
Tôi vừa mới lên tiếng, anh đã lắc đầu.
"Em ngốc lắm Lan Lăng, con quỷ này mới đến, chúng ta ai có bản bản lãnh phát ra ánh hào quang mà chém chết nó? Chi bằng cầm cự một lát, đợi đám người Giang Lãnh đánh bại kết giới rồi đến cứu chúng ta...Hầy, ở đây có bài poker, làm một ván không? Chứ không ngồi ở đây cũng chán lắm"
Tôi không thể nhịn được đấm lên vai anh một quyền: "Mộ Vân Thiên! Đầu anh có bình thường một chút được không!"
Tôi vừa mới hét lên xong, ở dưới sân đột nhiên vang lên hai tiếng súng, anh tôi nhào đến bên cửa sổ nhìn xem, toàn bộ mấy tên vệ sĩ đều ngã xuống đất, một cách xác người cứng ngắt hình như đang lục lọi, tìm kiếm gì đó...
"Đệt"
Anh tôi vỗ một cái lên đùi: "Chỉ số thông minh của mấy con chó này thật cao! Ánh sáng đỏ của chúng ta có thể ngăn cản tà khí, nhưng, không thể ngăn được đạn!"
Từ Bảo Trân khóc lóc nói: "Làm thế nào bây giờ, làm sao đây hả? Hu hu hu.."
Tôi cắn răng nói: "Chạy! Chúng ta hãy chạy xuống cầu thang thoát hiểm!"