“Có tôi ở đó biết đâu sẽ không còn nguy hiểm nữa! Anh còn muốn để mọi chuyện lớn thế nào nữa? Chuyện này mà càng lớn hơn nữa thì cũng chả mang lại lợi ích gì cho anh!” Tôi nhìn chằm chằm anh ta.
Một cơn gió thổi tới, một tay sai âm phủ mặt áo choàng đen thêu chỉ xanh dẫn một đội quân đến trước mặt tôi.
“Nữ chủ nhân, Đế quân phái chúng tôi đến bảo vệ người, tùy người sai khiến.
” Tay sai âm phủ khom người hành lễ với tôi.
Tôi gật đầu, xoay người về phía Lâm Thừa Dũng nói: “Đi thôi, lúc ở tòa Hải Yến có lẽ anh đã biết, có một số sự việc cần có một cái chỉ quyết hay một câu chú thuật mà thôi.
”
Lâm Thừa Dũng thở dài một hơi: “Được, được…cô mặc cái này lên trước đi.
”
Anh ta đưa đến trước mặt tôi một cái áo bảo hộ, lại đội lên đầu tôi một cái nón rất nặng.
Hai thứ này nặng chết đi được! Còn nặng hơn cả cái bụng bầu đôi của tôi nữa!
Chúng tôi đến trước một căn nhà cho thuê căn hộ gồm hai tầng, người dân xung quanh đều đã được giải tán, đến cả những người đến xem náo nhiệt cũng đã bị đuổi đi, còn những người không nghe theo thì bị ấn xuống bắt đi.
Cái không khí này dọa những người đang nhiều chuyện xung quanh đó sợ hãi bỏ đi hết, cả khu vực đều vô cùng yên tĩnh.
Nơi cho thuê này là một tòa nhà hai tầng nằm lẻ ra, xung quanh là vườn hoa sân bãi của tòa nhà, đội A còn đang ở trước cửa, tiểu đội trưởng vừa nhìn thấy Lâm Thừa Dũng liền lập tức chạy sang báo cáo: “Ở bên trong có mấy tên côn đồ! Vừa nãy chúng chém bị thương hai người trong đội, chúng em đã bắn chết hai tên.
”
“Những người bị thương đâu rồi? Tại sao các cậu lại bắn chết luôn như thế? Không khống chế được động tác sao?” Lâm Thừa Dũng liền hỏi.
Hóa ra anh ta cũng không phải không quan tâm đến sống chết của người khác…sự phẫn nộ của tôi đối với anh ta cũng giảm đi được đôi chút.
Tiểu đội trưởng lắc đầu, nói: “Tình huống lúc đó quá đáng sợ, không khí bên trong đó rất lạ lùng khác thường, làm cho bọn tôi đau đầu chóng mặt, những tên kia lại giống như không cần mạng nữa, cứ thế xông lên, bắn vào chân bọn hắn thì bọn hắn giống như không biết đau mà cứ tiếp tục nhào đến, không còn cách nào, bọn tôi chỉ có thể bắn chết.
”
Tôi nhìn vào trong sân tòa nhà, tà khí ngợp trời, tôi lại nhớ đến quỷ dũng, chỉ một trận thôi mà đã khiến cho Giang Lãnh tốn không ít sức lực, nơi này chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?
Tôi quay sang hỏi âm sứ: “Đế quân đâu?”
“Đế Quân cùng với anh hai của ngài đã đi tìm người dẫn đường kia rồi, hắn ta là mấu chốt…Đế Quân nói nữ chủ nhân nhất định sẽ không chịu ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, nên ngài ấy sai chúng tôi đến nghe theo sai bảo của người.
” Tay sai âm phủ khom người trả lời.
Tôi biết sai khiến cái gì chứ? Cái nơi này tà khí bao quanh, đến hai đứa nhỏ trong bụng tôi còn chịu không nỗi nữa.
Tà khí này khiến bọn nó hưng phấn muốn chết, ở trong bụng tôi đạp tôi muốn tối tăm mặt mày.
Tôi đứng một bên xoa xoa bụng, vừa xoa vừa nói với Lâm Thừa Dũng: “Đừng có vội tấn công vào trong, thứ có ở trong đó…”
Lâm Thừa Dũng chau mày nhìn tôi, tôi lập tức im miệng không nói nữa.
Hắn ta kéo tôi đến một góc an toàn, nói: “Lan Lăng, có một số thứ không nên nói trước mặt người khác.
”
“…Được thôi, nhưng anh phải biết rõ, tôi nghi ngờ ở bên trong toàn là những người bị luyện hồn nhập thân, đánh chết họ thì cũng không có tác dụng gì, đó chỉ là cái xác thôi, luyện hồn vẫn còn ở đó thì chúng sẽ tiếp tục nhập vào người khác.
”
“Thu luyện hồn lại bằng cách nào?” Lâm Thừa Dũng nhíu mày hỏi.
“Tôi đi vào trong thu bọn chúng.
”
“Không được!” Anh ta không thèm suy nghĩ thấp giọng nói.
“…Ở đây còn ai khác có thể làm việc đó sao? Tà khí của luyện hồn không thể làm tôi bị thương được, tôi chờ đúng thời cơ thu bọn chúng lại là được! Tôi mang theo âm binh đi vào trong…”
“Lan Lăng! Cô là một phụ nữ! Cô là thai phụ! Cô bảo tôi cho cô vào trong? Đám đàn ông này sẽ cho cô vào sao?” Lâm Thừa Dũng biến sắc, phẫn nỗ nói.
Anh ta đây là cảm thấy bị một người phụ nữ bảo vệ ở phía trước nên cảm thấy mất mặt có đúng không?
“…Vậy thì anh đi cùng tôi vào trong đi, những người khác thì không được vào theo, tôi lo không hết được, như vậy được rồi chứ?” Tôi thương lượng với anh ta.
Đôi mày vẫn luôn nhíu lại giãn ra một chút: “Được, đợi tôi hai phút.
”
Anh ta lập tức cởi áo vest khoác bên ngoài ra, kéo đứt cà vạt, nút cổ tay áo, kẹp cà vạt, bứt đứt luôn hai cái nút cổ áo, thay thành bộ trang bị.
Tên vệ sĩ bên cạnh hắn hồi hộp nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt giống như đang oán trách Lâm Thừa Dũng.
Lâm Thừa Dũng chuẩn bị đầy đủ xong, xoay người nói tiểu đội trưởng lui quân, để anh ta và tôi vào trong nhìn xem.
Tiểu đội trưởng giật mình nói: “Cậu chủ Lâm, anh điên rồi sao? Anh làm sao mà lại xông lên trước chứ! Hơn…hơn nữa con nhóc này còn đang mang thai…”
“Không có gì, cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, cậu mau gọi anh em lui hết đi, ngay lập tức.
” Lâm Thừa Dũng cứng rắn nói.
Tôi móc từ trong túi một bình nước thuốc ra đưa cho Lâm Thừa Dũng.
“Cái này là cái gì?” Anh ta nhíu mày hỏi tôi.
“…Thuốc độc.
” Tôi trợn trắng mắt một cái, vệ sĩ của anh ta liền đưa tay ra muốn đón lấy.
Đây là nước thuốc anh hai tôi mua trong chợ quỷ, có thể mở mắt âm dương trong thời gian ngắn cái cửa hàng đó nói có thể duy trì trong năm mươi phút, Lâm Thừa Dũng nếu như muốn tiến vào chung với tôi, nếu như không thấy được mấy thứ đó thì sẽ rất nguy hiểm.
Cái bình nước nhỏ xíu như thế nhưng tốn của tôi tận ba trăm triệu!! Tôi đau lòng không dứt, cứ như thế này mà đưa cho cậu chủ Lâm rồi.
Lâm Thừa Dũng gạt tay vệ sĩ ra, tự đưa tay ra lấy, hỏi: “Cái này dùng thế nào?”
“Cứ xoa lên xung quanh mắt, huyệt bách hội với ấn đường thì xoa nhiều một chút!”
Hắn ta liền làm theo, sau đó hỏi: “Ấn đường thì tôi biết, huyệt bách hội thì nằm ở đâu vậy?”
Tôi đưa tay lên chỉ vào ngay giữa đỉnh đầu mình: “Ở đây…là nơi Tam dương ngũ hội, bách mạch tương giao.
”
Anh ta vừa xoa vừa lắc đầu, chỉ có thể cười bất lực: “…Cô thật là…biết cũng không ít.
”
Âm binh lúc này đang mở đường cho tôi, đẩy cánh cổng của tòa nhà ra, từ bên trong phát ra những âm thanh rất kì lạ, cứ: “Phập, phập, cạch…”
Mùi hôi tanh xộc ngay lên mũi, khiến cho bụng dạ tôi nhộn nhạo khó chịu.
Ở ngay tại sảnh lớn bẩn thỉu là hai vết máu lớn, bên trong phòng không có chút anh sáng nào, chỉ có tà khí vô cùng dày đặc.
Tôi giữ lấy tay áo của Lâm Thừa Dũng, sợ rằng anh ta sẽ xúc động mà làm việc không suy nghĩ, ai mà ngờ anh ta lại hiểu sai ý, lật tay nắm ngược lại tay tôi, nói: “Cô sợ thì đi ra ngoài trước đi.
”
Tôi ngơ người giơ tay mình lên, nói: “Anh Lâm à, anh như thế này thì tôi làm việc thế nào được?”
Anh ta có chút gượng gạo, liền buông tay tôi ra.
Tôi bước đến trước cánh cửa phòng, tay làm thành một thủ quyết, cửa phòng lập tức bị phá tan!
Trước mặt tôi là một cái hố đen sâu không thấy đáy ở trên tường, cái hố đen ấy lúc có lúc không phun ra những làn sương mờ mờ, giống như có thứ gì ở bên trong đang hít thở vậy!
Một người đàn ông trên người đầy máu cầm một con dao phay thái thịt, trên cái bàn trước mặt hắn là hai cái thân thể không còn toàn vẹn, đã bị hắn băm thành một mớ hỗn độn, nội tạng thì ở khắp nơi, ruột từ trong bụng lòi ra lủng lẳng, từng giọt máu theo ruột nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhà.
Bị ánh sáng từ đèn pin trong tay chúng tôi chiếu tới, hắn ta ngẩng lên, từ từ bước gần đến chỗ chúng tôi….