"...
Đều nói con gái có tứ trụ thuần âm đều đa sâu đa cảm, nhu nhược yếu đuối, em thì nhìn có vẻ là nhãn nhịn cúi đầu, lúc tức giận nổi cáu với ta thì cũng rất là hung dữ đấy chứ"
Luồng hơi giá lạnh và cảm giác tê dại ấy khiến cảm giác buồn ngủ của tôi bay đi hết.
"Em...
em không phải là gây chuyện, em chỉ là thật sự tức giận"
Tôi đẩy vai anh ấy ra, quyết định phải nói chuyện nghiêm túc với anh ấy.
"..
Tức giận cái gì chứ?"
Anh ấy ngừng lại một lát, cau mày lại hỏi: "Sợ sau này không thể sinh được con nữa?"
Tôi cũng cau mày lại, chỉ cần nghĩ đến vấn đề này thì lại không kìm được cơn lửa tức giận trong lòng...
Anh ấy khiến cho tôi mang thai, kết quả thì lại là tàn nhẫn muốn dùng đứa bé đi làm mắt trận, anh ấy lừa tôi là sau này vẫn sẽ có con, kết quả thì sao? Tổn hại đối với tôi là lớn đến mức nào? Chúng tôi làm sao mà lại có thể có con được nữa? Giang Lãnh cau mày lại, nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: "Ta đã nói là không hê lừa em, em thì lại không tin...
Đến lúc đó, em tự nhiên sẽ biết thôi, nếu như ta thật sự có thể tàn nhẫn với em như thế, hà cớ gì phải tốn công đi dỗ dành em chứ? Ta có cả trăm cách để trói buộc em, để em ngoan ngoãn, sao lại phải lừa em?"
Tôi cản chặt môi, trong lòng cảm thấy ấm ức đến muốn chết: "Anh cũng biết là tàn nhẫn với em à..."
Anh ấy thở dài: Mộ Lan Lăng, lúc em mười sáu tuổi thì chúng ta đã kết thành minh hôn rồi...
Đêm đấy em cứ run lẩy bẩy, sợ hãi đến nỗi cuống họng đã khàn đặc cả lại, ta cũng không nhẫn tâm tiếp tục nữa, sau đó thì phải tốn đến thời gian hai năm mới có thể khiến cho em làm quen với âm khí...
Nếu như mà ta thật sự tàn nhẫn với em thì hai năm trước đã có thể không bận tâm tới việc sống chết của em rồi"
"..
Anh hiện giờ cũng có thèm quan tâm đến việc sống chết của em đâu...
Tôi khe khẽ than vãn một câu.
Giang Lãnh cười khẽ: "Sống chết thì làm sao, em cũng vẫn sẽ là vợ của ta...
Nhưng mà ta cũng không ngờ được là em lại coi trọng chuyện có thế sinh nở được hay không như vậy, ừm, đây cũng là một chuyện tốt."
"Em đặt hai cái gối ở đây làm cái gì vậy?"
"..
Để anh ngủ dễ chịu hơn một chút, chỗ của em vừa nhỏ vừa tồi tàn, không thể so sánh được với Âm Cảnh Thiên cung được."
Anh ấy vụng tay vứt luôn một cái gối xuống dưới đất: "Không cần thiết."
Cái tên này thật là...
Đến nửa câu mêm mỏng cũng không có, anh ấy chính là cảm thấy tôi mềm yếu dễ bắt nạt đây mài "..Hừm."
Trước mặt anh ấy, tôi rất mềm yếu, hoàn toàn không có chút tôn nghiêm nào.Đặc biệt là những lúc như thế này.
Nhưng mà cũng may là anh ấy còn nhớ là tôi vẫn đang bị thương, không hề để cho vai của tôi phải dùng sức.
Sau nửa đêm tôi gần như là không ngủ, lúc tiếng đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên, tôi liền bật người ngồi dậy khỏi giường, sau đó thì hoa mày chóng mắt suýt chút nữa là ngã đập vào tường.
"..
Em muốn làm cái gì vậy?"
Giọng điệu không vui của Giang Lãnh vang lên, kịp thời đưa tay ra đỡ lấy lưng tôi.
"Bố em.."
Tôi day day thái dương, nói: "Trình Ôn Thiệu nói, hôm nay sẽ giúp bố em trừ tà...
Em muốn dậy sớm một chút để chuẩn bị."
Vì chuyện xấu hổ buổi sáng sớm mà tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Giang Lãnh.
Mặt anh ấy không hề thay đổi gì chỉ gật đầu chào anh trai tôi, anh trai tôi cũng không hề nói gì, tiến sát đến gần tôi thì thầm hỏi: "Em đã trừng trị anh ta chưa? Có dạy đỗ anh ta hẳn hoi chưa đã?"
Tôi gật đầu nói: "Ừm, em bị anh ấy trừng phạt rồi "
Anh trai với vẻ mặt chỉ hận không thể luyện sắt thành thép ấy nhìn tôi khiến tôi bị khinh rẻ đến mức chỉ muốn tìm khẽ đất nào đó mà chui vào, anh ấy chỉ lắc đầu than thở, câm chìa khóa đi ra lái xe.
Tôi dắt theo sau con gà trống to, bất lực hỏi: "Anh ơi, chúng ta tại sao không nhét mấy con gà này vào trong xe? Nhét chúng vào trong thùng giấy là được rồi mà, bằng không thì làm sao mà mang vào trong bệnh viện được chứ?"
Bệnh viện Nhân Hòa là bệnh viện tư nhân cao cấp, điều kiện tốt chẳng khác gì với khách sạn năm sao, cấm mang theo bất cứ động vật gì đến thăm nom, tôi dắt theo sáu con gà trống to như thế này thì làm sao mà đi vào được? "Ừm, nhét vào đi, tối hôm qua anh đã thương lượng với Trình Ôn Thiệu làm sao để mang chúng vào rồi!"
Anh trai tôi nói với giọng điệu như đã tính toán hết mọi chuyện rồi.
Trình Ôn Thiệu hôm nay mặc bộ đồ truyền thống, nhìn thấy gương mặt của ông ta như một thằng bám váy đàn bà như thế, thực sự là rất khó có thể tin được ông ta là bán tiên, Giang Lãnh nói ông ta là người mất tích ở Minh phủ, nhưng mà cũng không muốn tính toán gì với ông ta.
Ông ta lái một chiếc xe cá mập tôi tàn, tôi thật sự là không hiểu, ông ta một lần làm phép trừ tà khử độc đều là thu tiền với giá sáu mươi tỷ đồng, tại sao lại thích những thứ rách nát như vậy? Nhà thì lụp xụp, xe cũng tôi tàn, may là quần áo của ông ta không rách nát, bằng không thì bảo vệ cũng không để cho ông ta vào cửa.
"Lan Lăng, em dắt mấy con gà đi ra bên bên ngoài bờ tường phía tây đợi bọn anh."
Anh trai tôi dặn dò nói.
Tôi đỏ ửng mặt, cái cảnh tượng này buôn cười làm sao! Tôi dắt sáu con gà trống đứng ở bên ngoài bờ tường phía tây, người đi qua đường còn khó hiểu hỏi tôi: "Cô gái, cô đây là dắt gà đi dạo à?"
Còn có người lén lút lấy điện thoại ra chụp hình, bị Giang Lãnh ở bên cạnh tôi dùng pháp lực che đi ống kính.
Trình Ôn Thiệu chạy đến, anh trai tôi cũng ở phía trong bờ tường leo lên cây, tôi nhìn thấy hai người bọn họ tung thẳng Sáu con gà lên trêи không mà vứt vào phía trong.
Cũng may là mấy con gà này hình như cũng rất thông minh, giang cánh ra vô bành bành vài cái, nhưng mà không hề kêu lên tiếng nào.
Tôi thật sự là không hiểu nổi, mấy con gà này thì làm sao mà đuổi tà được chứ? Giang Lãnh hờ hững nói: "Không hiếu?"
"Đương nhiên là không hiểu..."