Mục lục
Cô Dâu Của Diêm Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ sợ hãi trêи khuôn mặt của ông lão Trần không giống như đang nói dối, ông ta nuốt nước bọt, sợ hãi giơ tay với chúng tôi, ra hiệu cho chúng tôi ra ngoài nói chuyện.



"Ngay tôi chuyển cái tượng khắc gỗ này quay lại, tôi đã cảm thấy có hơi âm u lạnh lẽo rồi, lúc tối khi đi ngủ tôi mơ thấy một người phụ nữ ướt nhẹp, tôi cho rằng là mình kìm nén quá lâu rồi nên cũng không nghĩ nhiêu, ngày thứ hai tôi chuyển nó vào trong chỗ của thợ mộc, để anh ta xử lý giúp tôi mấy cái cặn bã ở bên trong khe hở." Ông ấy xoa mặt: "Ngày hôm sau tôi lại tới chỗ thợ mộc, người nhà thợ mộc nói anh ta ra ngoài lúc nửa đêm, không biết đi đâu, còn bức tượng khắc gỗ đã sạch sẽ đặt trong quán, tôi liên mang nó về nhà...



Về sau tôi lại mơ thấy người phụ nữ ướt nhẹp đó, cô ta nói mình rất đói, kêu tôi mau thỏa mãn cô ta...



khụ, cái đó, đàn ông mà..." Tôi khinh thường nhìn ông ta, ông ta vội vàng giải thích: "Cô gái à, tôi chỉ bị mộng xuân thôi, cô đừng có ghét bỏ tôi như thế...



Tôi sống nửa đời người rồi mà mới động qua hai người phụ nữ.." "Tôi quan tâm ông động qua mấy người phụ nữ làm gì! Nói chuyện chính đi!" Tôi trừng mắt nhìn lão già dung tục này.



"Vâng vâng vâng...



Mấy ngày sau tôi có đi tới nhà thợ mộc, nhưng anh ta vẫn chưa về, tôi hơi sợ, cũng hiếu chút chuyện này, càng nhìn càng cảm thấy bức tượng gỗ có vấn đề, tôi dán mấy tấm bùa lên nhà.



Về sau Mã Tử của ông chủ Chung tới nhà tôi, tôi nói tiên để ở bên trong, bọn họ móc tượng gỗ ra, lấy tiền rời đi, nhưng đến tối tôi lại nằm mơ, người phụ nữ ướt nhẹp đó lại nói mình đói, tôi làm với cô ta mấy lần, cô ta cười nói cảm ơn tôi...



Haiz, đừng đấm tôi, tôi chỉ bị mộng xuân thôi!" Anh tôi giơ nắm đấm lên: "Nói trọng điểm!" "Cô gái đó nói cảm ơn tôi, còn đưa lại tiên cho tôi nữa! Tôi không dám đi sờ, mấy ngày sau người của ông chủ Chung lại tới, tôi nói lại một lần nữa mọi chuyện, kết quả bọn họ lại sờ được tiên từ bức tượng gỗ đó! Tôi sợ hãi lắm, tôi không dám quay lại nữa! Những ngày này tôi đều ở chỗ của cô gái kia..." Tôi nhìn về phía bức tượng gỗ, nói với anh tôi: "Thứ này không thể động vào." "Phí lời! Còn lâu anh mới muốn thứ đồ có nữ quỷ! Lần trước vụ giáo huấn của tượng đồng vẫn còn chưa đủ sâu sắc à!" Anh tôi nhố phì một cái.



"Vậy như này đi, nếu chúng ta đã không đòi lại được tiên, vậy thì giao ông ta cho ông chủ Chung...Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!



Vòng pháp kia đã bị đẩy ra rồi, chúng ta chưa từng nhìn thấy, cân ông nhớ lại giúp, sau khi mọi chuyện thành công, sẽ chia cho ông ít tiền, việc mà không thành thì thả ông đi, ông thấy sao?" Tôi nghiêm túc nói với ông lão Trần.



Anh tôi nhếch môi, rõ ràng rất không hài lòng với "lòng tốt" của tôi, ông lão Trần cũng khó mà tin được nhìn tôi.



"Khụ, vậy nên tôi mới nói cô gái xinh đẹp như cô chắc chắn tâm địa rất lương thiện..." "Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi! Lên xe!" Anh tôi đạp vào eo ông ta một cái, quát: "Ông lão chết tiệt, còn muốn hại chết chúng tôi! Cũng may chúng tôi không tham lam, nếu không thì đã đi sờ bức tượng gỗ đó rồi!" Xe được khởi động, tôi ngồi ở ghế lái phụ, nhẹ nhàng xoa mắt, anh tôi nhìn tôi lại buồn ngủ thì liên kêu tôi chợp mắt một lúc.



Tôi mơ mơ màng màng ngủ đi, lúc lúc lại nghe thấy giọng của anh tôi, đợi khi tôi cảm nhận được xe đã dừng lại, tôi lại nghe thấy anh tôi phẫn nộ hét lên...



"Con mẹ nó ông già chết tiệt này! Ông chỉ cái đường mẹ gì đấy! Có phải ông muốn hại chết chúng tôi không?" Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy câu này, thẳng cho tới khi bị dọa đến tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, xung quanh là một mảnh tối đen như mực, còn có cả tiếng nước.



Thời gian hiển thị trêи xe còn chưa tới chín giờ, nhưng cảm giác bên ngoài xe giống như nửa đêm vậy, có cả những ánh trăng không chiếu nối vào bên trong..



"Đây...



đây là con đường này mà, không sai đâu..." Ánh mắt ông lão Trân nhìn chằm chằm một mảnh tối đen trước mặt, giọng điệu chậm rãi, mang theo sự kỳ quái không nói thành lời.



"Đi còn mẹ ông ấy! Đây cũng gọi là đường à!" Anh tôi móc một lá bùa đập bốp một cái lên trán ông lão Trân.Ông lão Trần lười biếng nói: "Là con đường này mà....



tôi đi qua ba lần rồi..." Tôi nhìn về phía anh tôi, trạng thái lúc này của anh ấy không bình thường lắm.



Anh tôi sợ ông ta sẽ điên trong xe, nói: "Ông nói có đường, ông đi tìm xem đường ở đâu đi, chỗ này chỉ có bãi cỏ hoang thôi! Mẹ nó, cũng đâu phải gặp phải tai nạn hay tắc đường đâu, ông đây còn lâu mới tin lời cả nói dối như ông nói!" Ông lão Trần lại thật sự đi xuống xe tìm đường, động tác của ông ấy hơi cứng đờ, sột soạt đi về phía bãi cỏ.



"Mẹ kiếp!" Anh tôi mắng một câu, mở cửa ra, nhảy ra kéo ông ta lại.



Tôi cũng xuống xe, bên ngoài xe rất lạnh, sắc mặt ông lão Trần trắng bệch, ánh mắt ngây dại, trêи trán dính bùa của anh tôi, đi về phía trước như một xác chết, không sao kéo lại được! "Tới, tới rồi.." Ông ta đột nhiên mở miệng nói một câu, sau đó khóe miệng nhếch lên, còn bổ sung thêm: "Anh, các người xem đi, tôi, tôi không lừa các người đâu." Chúng tôi đi về phía trước, nơi này lại có một căn nhà cũ, bức tường đất cũ nát vô cùng, không có sân, cứ hết hàng này tới hàng kia, cửa sổ tối đen và cửa chính nhìn vô cùng âm u đáng sợ.



Chỗ gần con sông nhỏ có hai gò đất, cửa sổ vô cùng chật hẹp, có ánh đèn vàng lúc lúc lại chiếu tới.



Tôi hơi sợ hãi, nhìn anh tôi một cái, anh tôi rõ ràng đã đoán được kết quả này, anh ấy hơi khinh thường, thấp giọng mảng: "Con quỷ không có mắt kia, không biết ông đây là cậu của Minh Quân hay sao!" "..." Anh ruột của tôi ơi, anh có thể nghiêm túc chút được không? Ông lão Trân như tượng gỗ bị thôi miên, cứng nhắc đi về phía căn nhà nhỏ.



Vẻ mặt ông ta rất rúm ró, nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt, rõ ràng vô cùng sợ hãi, nhưng ông ta không khống chế được cơ thể mình.



Khi ông ta chạm vào cửa chính của căn nhà, bên trong truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ: "Này...



đừng vào...



Chân tôi không tiện...



Đừng dọa tôi..." Nơi này còn có con gái nữa hay sao? Cảm giác đầu tiên của tôi là nữ quỷ đang lừa người, nơi này mặc dù âm u đáng sợ, còn có cả bầu không khí quỷ dị này, khoảnh khắc ông lão Trân đấy cửa ra, tôi và anh tôi đồng thời nhìn sang hai bên.



Bên trong tối tấm, trêи chân ông lão Trân dân chảy ra nước.



"Ông già này bị dọa sợ tới nỗi đái dầm rồi...để anh giúp ông ta một chân." Anh tôi đạp một cái vào sau eo của ông lão Trân, để ông ta năm bệt xuống đất, sau đó dán một tấm bùa lên cửa.



Trong phòng lập tức truyền tới tiếng kêu gào thống khổ: "Aaaaaaa..."



Anh, anh đưa ai tới vậy! Anh lại đưa người tới hại tôi!" Vừa nhìn thấy tấm bùa có hiệu quả, gan tôi cũng to hơn, tôi đi vào phòng với anh tôi.



Anh tôi miệng đọc thần chú, tay cầm đèn pin, nắm chắc lấy tấm bùa trong tay, sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào.



Chúng tôi vừa đi vào phòng, ánh sáng vàng trong phòng lập tức biển mất, một mùi hôi thối truyền tới..



Căn phòng vang lên tiếng khóc tỉ tên, giọng người phụ nữ đó nhẹ nhàng vang lên: "Tôi chỉ đói bụng, các người không cho tôi ăn thì thôi đi, sao lại còn phải hại tôi..." Đèn pin của anh tôi lập tức chiếu qua, ánh sáng trắng phá tan cánh cửa, một bàn tay run rẩy màu trắng bám lên mép cửa, trêи cánh tay đầy dấu vết màu đen, lòng bàn tay trong suốt, không có ngón tay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK