Bà mai thấy nàng có hứng thú thì càng thêm tự tin: “Ta cũng không rõ là vị nương nương nào. Nhưng ta chỉ là một phụ nhân bình thường, nếu không nắm chắc chín phần nào dám lấy chuyện này ra làm trò đùa, nhận quàng hoàng thân là tội lớn đó.”
“Nếu phu nhân không tin thì có thể cho người đi nghe ngóng là biết, dẫu sao với thân phận của phu nhân càng dễ nghe ngóng chuyện của qúy nhân hơn.”
Lăng Ngọc mỉm cười, nói tiếp: “Chỉ sợ hộ nhỏ như nhà chúng ta không với tới được cô nương có xuất thân như thế.”
“Phu nhân cứ nói đùa, người ta đã bày tỏ thành ý bằng cách chủ động mời bà mai ta tới đây, tức là thật sự muốn kết thành mối hôn sự này, làm sao có thể nói là với tới hay không với tới chứ.”
“Nếu vậy thì, bà nói cho chúng ta nghe xem vị cô nương đó là người thế nào?”
“Cô nương kia họ Tô, năm nay vừa mới mười sáu, dáng vẻ hết sức xinh đẹp! Không phải ta nói quá chứ, nàng ấy thật sự giống tiên nữ, đẹp ngang ngửa phu nhân người. Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà tính tình còn nhu mì như nước, có thể viết chữ vẽ tranh, trình độ may vá còn ấn tượng hơn nữa….”
Lăng Ngọc mỉm cười nghe đối phương nói thao thao bất tuyệt, nhưng nụ cười đối phó ấy cũng không che được vẻ ưu tư giữa hai đầu lông mày.
Nếu thật sự là nhà họ Tô kia, thì rốt cuộc bọn họ đang mưu tính điều gì? Năm đó họ đưa cháu gái đi dứt khoát như thế, nay lại chủ động gả nữ nhi tới? Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
“….. Nếu lão phu nhân và phu nhân không tin, chúng ta có thể chọn ngày để mọi người gặp mặt nhau, xem ta có nói quá câu nào không.” Cuối cùng, bà mối nói với vẻ tràn đầy tự tin.
“Vậy cũng được.” Vương Thị muốn nói gì đó, nhưng Lăng Ngọc đã ấn nhẹ lên mu bàn tay bà, nàng mỉm cười trả lời.
“Được, giờ ta về nói với họ.” Bà mối cũng rất dứt khoát, nói xong lập tức đồng ý ngay.
“Vậy thì phải làm phiền bà rồi.” Lăng Ngọc nói lời khách khí.
“Vợ thằng cả, con làm vậy là sao? Khó khăn lắm Thiệu An mới chọn xong người, cần gì phải tốn thời gian vào việc này nữa?” Sau khi bà mối rời đi, Vương Thị nói với không tán thành.
“Chỉ là gặp mặt thôi mà mẹ, có gì to tát chứ! Nếu cô nương đó quả thực vô cùng tốt, đệ đệ lấy nàng ấy không phải tốt sao?” Lăng Ngọc đáp lấy lệ.
“Trên đời này nào có ai vô cùng tốt chứ, chỉ có những thứ không có được nên người ta mới cảm thấy tốt thôi. Con người ấy à, chỉ cần chọn một người phù hợp với mình là được rồi.” Vương Thị lắc đầu nói.
Lăng Ngọc cười nói: “Mẹ nói chí phải, nhưng con lỡ nói với bà mối vậy rồi, chúng ta gặp mặt một lần cũng không phải không được. Huống hồ, có một gia đình phú quý coi trọng chúng ta như vậy, dù không thành thông gia được thì quen biết nhau cũng không có hại gì.”
Vương Thị biết con dâu mình xưa nay là người cực kỳ có chủ kiến, làm việc cũng có chừng mực, nếu nàng đã nói vậy thì cũng thôi: “Thế thì chuyện này cứ nghe theo con vậy.”
Sau khi Trình Thiệu Đường về, Lăng Ngọc kể chuyện này cho chàng.
“Thiếp muốn xem xem nhà họ Tô này rốt cuộc có phải là nhà họ Tô năm đó đưa người đi không. Nếu phải thế thật thì thiếp muốn xem bọn họ có mưu đồ gì, chẳng lẽ năm đó bọn họ dẫn nương tử của Thiệu An đi, nên giờ muốn trả một nương tử cho đệ ấy?”
Trình Thiệu Đường lấy khăn vải vắt trên giá lau tay, nhàn nhạt nói: “Không cần nhìn đâu, quả thực là Tô gia năm đó, cữu cữu kia của nàng ta đã tới tìm ta.”
Lăng Ngọc sửng sốt nhìn về phía chàng: “Tìm chàng? Là người lấy bạc đến đổi người năm đó sao? Ông ta có âm mưu gì vậy? Ông ta thật sự muốn gả nữ nhi của mình cho Thiệu An ư?”
“Đúng là ông ta. Cho dù ông ta có âm mưu gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này, chẳng lẽ Thiệu An chỉ có thể lấy cô nương nhà bọn họ chắc?” Trình Thiệu Đường đanh mặt nói.
“Nàng cũng không cần đến gặp họ nữa, ta đã từ chối ông ta rồi. Nếu đã không muốn thì cũng không cần lãng phí thời gian với họ làm gì. Ngày mai nàng bảo mẹ tìm người tới nhà kia quyết định việc hôn sự của Thiệu An đi! Miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Lăng Ngọc nghe chàng bảo đã từ chối nhà họ Tô thì cũng đành thôi. Dù sao lúc đầu nàng đề nghị hai bên gặp nhau, chẳng qua là muốn tìm hiểu xem nhà họ Tô này có phải là mẫu tộc của Dung tần trong cung hay không.
“Thiếp không ngờ rằng nhà bọn họ còn có bản lĩnh để được chọn làm hoàng thương.”
“Chẳng qua là nương nhờ gió đông của vị trong cung kia thôi. Hơn nữa, nhà họ chỉ là một trong số rất nhiều thương nhân được lọt vào danh sách, cuối cùng có được chọn hay không vẫn là một ẩn số. Nếu không ông ta cũng sẽ không vội vàng tới tìm nhà chúng ta để có thêm người giúp đỡ.” Trình Thiệu Đường không tỏ rõ ý kiến.
Nếu thật sự nắm chắc phần thắng, ông ta sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện gả nữ nhi vào nhà họ Trình. Nếu đã phải đi bước cờ này, đủ để chứng minh rằng còn có đối thủ có bối cảnh lớn hơn họ, đoán chừng bọn họ chưa chắc đã có được danh hiệu hoàng thương này.
Lăng Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu những điều lắt léo bên trong. Nàng cười nói: “Hóa ra là như vậy, họ muốn dùng nữ nhi để bấu víu vào một bát phẩm hiệu úy cỏn con như chàng, chứng tỏ nhà họ Tô không có đủ tự tin!”
“Ninh gia sớm đã lụn bại, chẳng những không thể trợ giúp, mà còn liên lụy bọn họ. Hiện tại, vị trong cung kia chính là chỗ dựa duy nhất của hai phủ Ninh Tô trong kinh thành này. Nhưng vị kia cũng chỉ là một phi tần nho nhỏ, vì giờ trong cung không có ai mới có chút tiếng nói, chứ một khi có người mới vào….”
“Nói tóm lại, hễ là chuyện dính tới người kia thì chúng ta đều không thể dây vào!” Trình Thiệu Đường nói chắc như đinh đóng cột.
Lăng Ngọc nghe chàng nói hết ‘vị trong cung’ này tới ‘vị trong cung’ kia, ngay cả một tiếng ‘Dung tần’ cũng khinh chẳng thèm gọi, có thể thấy đến giờ chàng vẫn ghi thù chuyện năm đó, nàng bất lực dí nhẹ tay vào thái dương chàng: “Nhiều năm trôi qua như vậy, Thiệu An đã buông bỏ được rồi, sao chàng vẫn chưa nghĩ thông thế?”
Trình Thiệu Đường hừ lạnh một tiếng, nhưng không hề trả lời nàng.
Nghĩ thông? Sao có thể nghĩ thông được chứ! Đệ đệ duy nhất của chàng bị người ta vứt bỏ như thế, chàng là huynh trưởng mà không thể làm gì được cho đệ đệ đã đành, chẳng lẽ còn muốn chàng tươi cười với người kia?
Lúc này, Trình Thiệu An đang ngơ ngẩn nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
Tô Quán Chương thấy thế thì vui mừng khôn xiết, tin chắc lần này sẽ thành công, vì thế mà đắc ý nghĩ: Trình Thiệu Đường không đồng ý thì sao chứ, chỉ cần Trình Thiệu An nhìn trúng, kiên quyết đòi lấy là được. Chẳng lẽ hắn ta còn có thể ngăn không cho lấy chắc?
Ông hắng giọng, đánh mắt ra hiệu cho cháu gái tiến lên rót rượu.
Tô Ngưng San vừa thẹn vừa hận, cúi đầu để giấu đi vẻ giận dữ trên mặt, nàng uyển chuyển tiến tới, cầm bình rượu trên bàn rót rượu cho Trình Thiệu An, sau đó phúc thân lùi xuống.
Mãi đến khi không còn trông thấy bóng dáng ấy nữa, Trình Thiệu An mới cụp mắt xuống, nghe Tô Quán Chương ở đối diện nói: “Nghe đâu Trình huynh đệ đến giờ vẫn chưa đón dâu, ôi, nói ra thì cũng trách cháu gái ta ương bướng….”
Trình Thiệu an im lặng nhìn ly rượu trước mặt, như thể không nghe thấy ông ta nói gì.
Tô Quán Chương cũng chẳng bận tâm, nói tiếp: “Trong lòng ta cứ day dứt về chuyện này mãi, hôm nay mời Trình huynh đệ tới là để bù đắp lỗi lầm trước kia của cháu gái.”
Trình Thiệu An cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông ta, nghe ông ta nói tiếp: “Cô nương lúc nãy chính là cháu ruột của ta, năm nay vừa mới mười sáu tuổi, đến giờ vẫn chưa định thân. Ta muốn hứa hôn nó cho Trình huynh đệ, chẳng hay ý của Trình huynh đệ thế nào?”
Trình Thiệu An nhìn ông ta chằm chằm, nhưng không nói một lời.
Thấy thế, Tô Quán Chương vốn đã nắm chắc chín phần trong lòng, nhất thời không biết đâu mà lần.
Chẳng lẽ là…… vui quá nên chóng luôn rồi?
Không phải ông nói ngoa chứ, cô cháu gái này của ông còn đẹp hơn đứa cháu ngoại trong cung kia, chẳng qua là nó hơi nóng tính, không dễ thao túng, nếu không ông đã hiến nó cho thế gia vọng tộc để đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Đương nhiên, con nha đầu láo toét ấy rất hay ghi thù, ngộ nhỡ gả vào nhà quyền quý, trong tay mà có quyền hành nói không chừng sẽ quay lại cắn mình một phát. Chi bằng gả nó cho Trình Thiệu An có xuất thân thấp bé, tuy bản thân hắn không có bản lĩnh gì, nhưng lại có một vị huynh trưởng không thể khinh thường.
Chỉ cần gả người vào đó, dựa vào quan hệ của người trong Trình gia với hoàng hậu nương nương, bọn họ nhất định có thể giúp mình giành được tư cách làm hoàng thương. Còn về con nha đầu này sau này phải sống thế nào, ông cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng tên Trình Thiệu An này….. rốt cuộc có ý gì?
“Trình huynh đệ?” Ông hắng giọng gọi.
Trình Thiệu An cuối cùng cũng mở miệng: “Tại hạ xin nhận lòng tốt của Tô đại lão gia. Cô nương của Tô phủ, thứ cho tại hạ không dám trèo cao!”
Tô Quán Chương sững sờ, thấy hắn định đứng dậy thì vội vàng kéo hắn lại: “Trình huynh đệ có gì từ từ nói, vội gì chứ? Chuyện năm đó….”
“Chuyện năm đó? Chuyện gì năm đó? Trình gia ta và nhà họ Tô các ông không có quan hệ gì cả, năm đó có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Trình Thiệu An hờ hững nói.
“Ngươi….” Tô Quán Chương bị hắn chặn họng không trả lời được, lúc đang định nói thì Trình Thiệu An đã đi lướt qua: “Cáo từ!”
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Tô Quán Chương trơ mắt nhìn hắn càng đi càng xa, phải mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn, càng nghĩ càng tức khi bị hai huynh đệ nhà họ Trình từ chối trong cùng một ngày, ông nhổ một nước bọt, nói: “Phì! Cái đéo gì vậy! Nếu không phải vì đại ca của ngươi, ngươi còn chả xứng xách giày cho Tô gia chúng ta!”
Tô Ngưng San nhẹ nhàng gỡ rèm cửa xuống, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Nàng nên cảm thấy vui khi người đó từ chối mới phải, nhưng tiếp theo thì sao? Hôn sự này không thành, bá phụ sẽ tìm một nhà khác, nhưng nàng không biết mình sẽ gặp loại người nào tiếp theo.
Nếu gặp phải một con quỷ háo sắc thì nàng thà gả cho người vừa nãy, chí ít trông hắn còn ra dáng quân tử, dẫu có nghèo khổ cũng không sao cả, nàng có tay có chân, chẳng lẽ lại để mình chết đói chắc?
Chỉ cần tiết kiệm được tiền, sau này nàng sẽ nghĩ cách đón đệ đệ ra khỏi vũng bùn nhà họ Tô kia.
Nhưng hiện giờ….. Nàng nhếch môi cười gượng gạo, người ta đã từ chối rồi, nàng có nghĩ thế nào cũng vô ích.
Thấy Tô Quán Chương đùng đùng rời đi, nàng suy nghĩ một lát, sau đó cắn răng, nhấc tà váy đuổi theo hướng Trình Thiệu An vừa rời đi.
Trình Thiệu An rời khỏi căn nhà thuê tạm thời của nhà họ Tô với tâm trạng phức tạp, đang dẫm lên ánh trăng mờ ảo về nhà hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía sau: “Xin Trình công tử dừng bước.”
Hắn dừng bước quay đầu nhìn, đập vào mắt là bị cô nương nhà họ Tô ban nãy đang thở hồng hộc đuổi tới, nhìn gương mặt xinh tươi như hoa có phần quen thuộc khiến hắn không khỏi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Tô cô nương!”
Tô Ngưng San thở dồn dập, ngước mắt nhìn về phía nam tử phía trước, đây cũng là lần đầu nàng nhìn rõ dáng vẻ của hắn trong tối nay.
Quả thực là một vị công tử tuấn tú, bảo sao vị mắt cao hơn đầu trong cung kia năm đó lại gả cho hắn.
Trình Thiệu An hơi nhăn mày khi thấy nàng chỉ nhìn mình mà không nói gì, hắn lại cất tiếng hỏi: “Không biết Tô cô nương gọi tại hạ có chuyện gì?”
Tô Ngưng San bấy giờ mới tỉnh táo lại, suy nghĩ một lúc rồi dẫn hắn tới một con hẻm nhỏ, giãi bày hết những khó khăn của mình với hắn.
“Sau khi cha mẹ qua đời, nhà bá phụ bèn chiếm hết gia sản của chúng ta, đáng hận hơn cả là tổ mẫu chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Rõ ràng là nhà của mình, nhưng tỷ đệ chúng ta lại giống như những kẻ ăn nhờ ở đậu.”
“Bá phụ muốn lợi dụng ta để nương nhờ quyền quý, nhờ thế mà giành được tư cách làm hoàng thương. Nhưng vì vẫn kiêng dè ta, nên ông ta không dám để ta gả vào nhà quyền quý, để tránh sau này ta đắc thế quay về báo thù, vì thế ông ta mới….”
Trình Thiệu An lập tức bừng tỉnh.
Hóa ra là như thế…..
“Vậy ý cô nương thế nào?” Hắn nhìn khuôn mặt đầy kích động của người trước mặt rồi từ tốn hỏi.
Tô Ngưng san hít một hơi thật sâu: “Ta hi vọng công tử có thể đồng ý mối hôn sự này. Đời này kiếp này Ngưng San nhất định sẽ tuân thủ nghiêm túc bổn phận của thê tử, hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, hòa thuận với chị em dâu, nhất định sẽ không gây ra rắc rối cho công tử.”
Trình Thiệu An trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn bình tĩnh đối diện với khuyên mặt chân thành nhưng không kém phần kiên định của nàng mà nói: “Xin lỗi cô nương, ta không thể đồng ý với cô được!”
“Vì sao chứ? Ta, ta cũng không yêu cầu gì cả, chỉ mong sau này công tử có thể giúp ta đón đệ đệ ra khỏi Tô phủ, còn những chuyện khác….” Tô Ngưng San thấy mình nói nhiều như vậy nhưng đối phương vẫn không đổi ý thì nhất thời cuống lên.
Trình Thiệu An cắt ngang lời nàng: “Tại hạ rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô nương. Thế nhưng, tại hạ đã liên lụy người nhà quá lâu, giờ không muốn vì chuyện của gia đình thê tử mà khiến họ phiền lòng nữa.”
Thấy nàng cuống đến độ nước mắt sắp sánh ra, Trình Thiệu An vẫn có chút không đành lòng, sau một thoáng suy nghĩ, hắn lấy ra một xấp ngân phía nhét vào tay của nàng: “Cái này cho cô nương.”
Tô Ngưng San nhìn xấp ngân phiếu trong tay với vẻ bàng hoàng, một lúc sau, nàng tức giận đập nó trả lại hắn: “Ai thèm thứ này của ngươi!”