Trans: Nàng fish.
Sau ngày hôm đó, Lăng Ngọc chạy vào trấn nhiều lần, tuy đã tiêu rất nhiều tiền nhưng đừng nói là gặp Trình Thiệu Đường, ngay cả sai dịch canh cổng đại lao cũng đuổi nàng đi ngay khi họ nhìn thấy nàng, thậm chí còn chẳng thèm nhận ngân lượng mà nàng lén dúi cho.
“Ta nói này tiểu nương tử, ngươi đừng mong chờ gì nữa! Nếu là người khác thì ta còn có thể châm chước cho, còn người của tiêu cục thì….
ngươi chớ làm khó ta nữa.” Hôm nay nàng mang theo thức ăn mà Vương Thị làm cho Trình Thiệu Đường, lần nữa đến đại lao của huyện nha cầu xin quan sai châm chước, ít nhất cũng để cho nàng được gặp Trình Thiệu Đường một lần, song nàng cũng không hề bất ngờ khi mình lại bị từ chối.
Lăng Ngọc vừa tức vừa hận, nhưng lại chẳng nghĩ ra được cách gì, nàng cố tỏ ra kiên cường, rồi lại làm ra vẻ yếu đuối, hễ là những cách mà nàng có thể nghĩ ra thì nàng đều đã thử hết, nhưng những người này vẫn nhất quyết không đồng ý.
“Đại tẩu, giờ phải làm sao? Nếu còn không gặp được đại ca, e rằng sẽ không giấu được mẹ nữa.” Mặt Trình Thiệu An tái nhợt, vô cùng lo lắng.
Vì sợ Vương Thị càng thêm lo lắng, Trình Thiệu An và nàng đã ngầm giấu giếm chuyện quan phủ không cho người ngoài gặp Trình Thiệu Đường, nhưng Vương Thị luôn kéo nàng hỏi về tình hình của Trình Thiệu Đường mỗi khi nàng từ trên trấn về.
Hai người vắt hết óc dỗ bà, nhưng trong lòng luôn cảm thấy chột dạ, sợ rằng cũng không thể giấu được quá lâu.
Lăng Ngọc móc một cái bánh bao chay trong giỏ ra rồi nhét vào mồm, cắn ngấu nghiến như thể đang trút giận, Trình Thiệu An thấy thế cũng bắt trước dáng vẻ của nàng mà nhét một cái vào mồm, thúc tẩu hai người ăn sạch sẽ giỏ thức ăn trước cổng đại lao huyện nha.
“Giờ thật sự không còn cửa cầu cứu nữa, nếu chúng ta có thể quen vài người làm quan thì tốt rồi.” Trình Thiệu An thở dài, lát sau, hắn chợt nghĩ ra một cách: “Đại tẩu, cha tẩu từng dạy nhiều học sinh như thế, chắc hẳn biết rất nhiều gia đình phú quý, tỷ có thể xin ông ấy giúp đỡ được không?”
“Bây giờ đến cả Huyện thái gia cũng không được việc, những gia đình phú quý mà cha ta quen biết thì có thể có tác dụng gì chứ?” Lăng Ngọc bực bội nói.
Lẽ nào nàng chưa từng nghĩ đến chắc? Nhưng cha nàng là một tú tài nghèo kiết hủ lậu, người có triển vọng nhất trong số những học sinh mà ông từng dạy chỉ có Lương Hoài Thăng – tỷ phu của nàng, hiện tại huynh ấy cũng chỉ là một tú tài mà thôi.
Hơn nữa, gia đình giàu có nhất mà đời này cha nàng quen biết chẳng qua cũng chỉ là ông chủ lớn ở trên trấn.
Còn những nhà quyền quý gì đó nào phải người mà đám dân đen thấp cổ bé họng như bọn họ có thể làm quen được!
Nghĩ đến đây, nàng thở dài thườn thượt.
Sao nàng lại cảm thấy kiếp này còn không bằng kiếp trước thế, dẫu gì kiếp trước nàng còn may mắn gặp được Đế Hậu sau này, cũng từng ra vào vương phủ, nào giống như kiếp này… Ể? Đợi đã, có lẽ có một người có thể giúp nàng!
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nàng vỗ tay thật mạnh, hù Trình Thiệu An đang cúi gằm đầu, mặt ủ mày chau nhảy dựng lên.
“Đại tẩu, tẩu sao vậy?”
“Thiệu An, đệ về trước đi, ta đi tìm người cứu đại ca đệ!” Lăng Ngọc nào còn tâm trạng đáp lại hắn, nàng đưa giỏ cho hắn, vội vàng bỏ lại một câu rồi rời đi.
“Đại tẩu, đại…” Trình Thiệu An ôm lấy chiếc giỏ đựng bát đĩa sạch bong trong vô thức, muốn đuổi theo nàng nhưng chạy được một đoạn đã không thấy bóng dáng nàng đâu rồi.
“Ơ….
chạy đi đâu rồi??” Hắn thẫn thờ nhìn người đi đường qua lại trên phố, miệng lẩm bẩm.
Lăng Ngọc thầm tính trong lòng, nàng đến phố nam thuê xe ngựa trước, phân phó xa phu đưa nàng đến huyện lân cận.
Tiếng vó ngựa vang lên ‘cộc lộc cộc lộc’, nàng ngồi trong xe ngựa, xoắn chặt cổ tay áo trong vô thức.
Hiện giờ chỉ có một người có chút giao tình với các quan lớn, đó chính là Ngô Lập Nhân, vị tổng tiêu đầu tiền nhiệm, người kiếp trước đã giới thiệu nhóm Trình Thiệu Đường đến Tề vương phủ làm thị vệ.
Mặc dù nàng không muốn Trình Thiệu Đường có dính líu gì đến Tề vương phủ, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng vẫn hi vọng có thể mượn thế lực của Tề vương để đưa Trình Thiệu Đường ra khỏi ngục.
Song, cũng không biết Tề vương hiện giờ đang ở đất phong, hay vẫn đang ở kinh thành.
Chỉ mong bây giờ ngài ấy đã đến đất phong, đồng thời đất phong vẫn giống kiếp trước.
Nàng dựa vào ký ức để tìm đến trước cổng nhà Ngô Tổng tiêu đầu, nhưng lại được cho biết rằng hai tháng trước hắn đã về nhạc gia (*) cùng thê tử, đến giờ vẫn chưa quay lại.
(*) Nhạc gia: Nhà bố mẹ vợ, nhạc trong nhạc phụ nhạc mẫu.
Chẳng lẽ kiếp này nàng vẫn phải cam chịu làm góa phụ nhà họ Trình hắn sao? Lăng Ngọc thầm kêu khổ, nỗi tuyệt vọng ùn ùn kéo đến đánh thốc vào lòng, làm đôi chân nàng mềm nhũn, vô lực mà ngồi bệt xuống đất.
Nàng suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến cuộc sống của nàng sau khi Trình Thiệu Đường chết ở kiếp trước, nghĩ về những điều nhỏ nhặt mà Trình Thiệu Đường đã làm cho nàng ở kiếp này, rồi còn kế hoạch kiếm tiền lâu dài của nàng, thậm chí nàng đã từng nghĩ đến việc sinh cho bé Thạch Đầu một đệ đệ.
Nhưng tất cả mộng tưởng đều dừng lại ở hũ tro cốt của kiếp trước.
Nghĩ đến cuối cùng, nàng không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Trong nhà có già có trẻ, có một tiểu thúc chẳng làm nên cơm cháo gì, nàng là một phụ nhân trong mà phải chạy đôn chạy đáo, còn phải chịu lời ra tiếng vào của người trong thôn, tuy bề ngoài nàng không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thật ra đã rất mệt mỏi.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ngồi trước cổng nhà chúng ta?” Bỗng nhiên, một giọng nói hồn hậu trầm thấp của nam tử vang lên bên cạnh, nàng ngây ngẩn mà ngẩng đầu lên, khi cảm nhận được ánh nắng chói chang chiếu tới, theo bản năng hai mắt nàng nheo lại để nhìn rõ bóng người cao lớn đang xuất hiện trước mắt mình.
“Ngài là Ngô Tổng tiêu đầu?!” Cuối cùng, khi nhận ra người trước mắt là ai, nàng mừng rỡ rồi lập tức bật dậy.
Ngô Lập Nhân lấy làm bất ngờ khi thấy nàng biết mình, hắn đánh giá nàng một lượt nhưng vẫn không thấy có ấn tượng gì về nữ tử trước mặt, bèn hỏi với vẻ khó hiểu: “Ngươi là ai?”
“Tiểu phụ nhân là Trình Lăng Thị…” Lăng Ngọc vén tóc mai, sau khi suy nghĩ lại bèn đổi cách nói khác: “Chuyết phu họ Trình tên Thiệu Đường.”
(*) Chuyết phu: Chồng.
Ngô Lập Nhân vỡ lẽ: “Hóa ra là đệ muội Trình gia! Sao muội lại ở đây? Thiệu Đường đâu?”
“Tướng công, có chuyện gì thì vào trong phòng rồi hững nói, trông tiểu nương tử mướt hết mồ hôi, cũng nên để nàng vào trong nghỉ ngơi một chút.” Ngô nương tử thủy chung đứng yên một bên chợt cất tiếng nói.
“Đúng đúng đúng, nương tử nói đúng đấy, có gì vào nhà nói.”
Sau khi Lăng Ngọc vội vàng kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, mặt Ngô Lập Nhân đột nhiên biến sắc, hồi lâu không nói nên lời.
“Muội cũng đã cùng đường bí lối nên hôm nay mới tới quấy rầy Tổng tiêu đầu, chỉ vì mọi ngày ở nhà chuyết phu hay nhắc đến Tổng tiêu đầu, nói ngài có tình có nghĩa, đối xử chân thành với đám huynh đệ bọn họ.” Lăng Ngọc quan sát sắc mặt của hắn, cân nhắc rồi nói.
Ngô Lập Nhân chau chặt chân mày, qua hồi lâu mới trầm giọng nói: “Ta sẽ đi thăm dò chuyện này trước, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đệ muội cứ yên tâm về nhà đợi tin tức, muội yên tâm, Ngô mỗ nhất định sẽ dốc hết sức mình để cứu các vị huynh đệ ra!”
Bọn họ đều là huynh đệ mà hắn tận tay dẫn dắt, nếu không biết thì thôi, nay đã biết các huynh đệ đang gặp nạn, thì sao hắn có thể thấy chết không cứu!
Lăng Ngọc mừng rỡ, quỳ ‘bụp’ trước mặt hắn và nói: “Đa tạ Tổng tiêu đầu, đa tạ Tổng tiêu đầu!’
Mặc dù không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng cuối cùng cũng có người chịu đưa tay giúp đỡ sau những ngày bôn ba khiến Lăng Ngọc vô cùng mừng rỡ.
Chỉ dựa vào lòng tốt ngày của hắn, nàng thật sự muốn dựng cho hắn một cái bài vị trường sinh.
Thế cho nên, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn khiến người ta cảm động hơn thêu hoa trên gấm.
Phu phụ Ngô Thị giữ Lăng Ngọc ở lại dùng bữa tối, vốn còn định giữ nàng ở lại phủ một đêm, nhưng Lăng Ngọc không yên tâm người thân trong nhà nên khéo léo từ chối, Ngô Lập Nhân bèn phân phó nô gia đánh xe đưa nàng về thôn Trình gia.
Sau khi Lăng Ngọc rời đi, hắn lập tức nhờ người đi xung quanh dò la tình hình vụ án.
Người trong nghề tiêu sư quanh năm vào nam ra bắc, hai đạo hắc bạch đều quen biết nhiều, vả lại, hắn từng là Tổng tiêu đầu nên đương nhiên khả năng thu xếp và điều hành càng tốt hơn, dần dà, tai mắt cũng rộng hơn.
Vì thế, chỉ mấy ngày sau, cuối cùng hắn đã dò la được tình hình bên trong.
“Cho nên đám huynh đệ kia của ngươi mới thảm như vậy! Đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Chuyến tiêu mà Nhậm Trung, Nhậm đại nhân ủy thác ngày đó, nghe nói là thứ gây bất lợi cho cái vị ở Đông cung kia.
Ngươi nói xem, đã là thứ ấy thì Lỗ vương có thể không nghĩ cách đi cướp được sao?”
“Thành thật mà nói, đám huynh đệ trong đại lao của ngươi thật ra vẫn có thể giữ được tính mạng, dẫu sao một này Lỗ vương chưa lấy được đồ, thì ngày đó sẽ không lấy mạng của bọn họ.
Chỉ là, nếu bọn họ rơi vào tay vị ở Đông cung kia, e rằng …”
“Theo ý của ta, tốt nhất ngươi đừng xen vào chuyện này, càng xen vào thì càng khó cứu.
Nhưng nếu ngươi đã nói đám huynh đệ kia có tình cảm sâu sắc với ngươi….
vậy thì ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.”
“Ngươi có thể đến phủ Tề vương ở thành Trường Lạc, cầu xin Án Ly – Án tiên sinh phụ tá của Tề vương.
Nếu Án tiên sinh có thể thuyết phục Tề vương ra mặt thì đám huynh đệ kia của người tự khắc giữ được mạng sống.”
Ngô Lập Nhân hơi do dự, liệu Tề vương sẽ mạo hiểm đắc tội với Thái tử Đông cung và Lỗ vương để nói giúp bọn hắn thật sư?
Hắn vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng đối phương chỉ nói đến đây, chứ không muốn nói tiếp nữa.
***
Sau khi Lăng Ngọc từ Ngô phủ về, tuy nàng luôn sốt ruột nhưng vẫn kiên nhẫn đợi tin tức.
Song, nàng không dám khẳng định Tổng tiêu đầu thật sự có bản lĩnh cứu người ra.
Dẫu sao, ngay cả vị Huyện thái gia như Quách Kì tuy có lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
“Mẹ ơi!” Nàng đang mải suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng gọi của bé Thạch Đầu, ngẩng đầu nhìn sang, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tủi thân của nhi tử.
“Đại tẩu, bé Thạch Đầu đã gọi tẩu mấy tiếng rồi, nhưng tẩu không để ý tới thằng bé.” Trình Thiệu An ở bên cạnh khẽ nhắc.
Lăng Ngọc lập tức cảm thấy áy náy.
vội vàng ôm nhi tử đang tủi thân đến nỗi nước mắt lưng chòng vào lòng, thơm lên khuôn mặt nhỏ bé của con và nói lời xin lỗi: “Là mẹ không tốt.”
Từ lần bị hoảng sợ trước, bé Thạch Đầu ngày càng dính nàng hơn, chỉ cần không nhìn thấy bóng dáng nàng trong tầm mắt là sẽ lập tức bật khóc oa oa, ai dỗ cũng không được, khóc đến khi Lăng Ngọc xuất hiện thì mới thôi.
Vài ngày đầu, Lăng Ngọc hoàn toàn không thể làm được gì cả, bởi vì tên nhóc này suốt ngày níu chặt lấy góc áo của nàng không chịu buông, như thể một khi buông tay ra thì sẽ không còn thấy mẹ nữa.
Nàng dỗ thằng bé một lát, cuối cùng cũng làm thằng bé vui vẻ trở lại.
Lúc Châu Thị tới thì trông thấy nữ nhi và cháu trai đang cười toe toét, nhờ vậy mà bà cũng nhẹ nhõm hơn.
Trước đó bà có nghe nói con rể xảy ra chuyện, giờ xem ra cũng không có gì đáng ngại đâu nhỉ?
Lăng Ngọc đương nhiên sẽ không nói sự thật với bà, để bà đỡ phải lo lắng hơn, nàng chỉ trả lời lấp lửng cho qua chuyện.
“Lúc đầu cha con nghe nói con rể xảy ra chuyện, ông ấy lo lắng lắm, về sau….” Châu Thị thở dài.
“Về sau làm sao ạ?” Lăng Ngọc tò mò hỏi.
“Lần trước ta đã nói với con rồi, ông ấy định nhận cháu trai nhỏ của Tam gia con làm người kế tục, vốn hai nhà đã ngầm hiểu ý, chỉ đợi chọn được ngày tốt là sẽ làm lễ nhận con thừa tự.
Thế nhưng không biết bọn họ nghe được ở đâu tin con rể bị bắt vào đại lao, sợ bị liên lụy nên bọn họ đã đổi ý.”
“Vì chuyện này mà cha con tức điên lên, nói là sau này sẽ không qua lại với nhà bọn họ nữa.”
“Con cứ tưởng là việc gì hệ trọng lắm! Như vậy cũng tốt, ban đầu con đã không muốn để cha nhận con cháu nhà bọn họ làm con thừa tự rồi, bây giờ vừa đúng ý con, bớt việc!” Lăng Ngọc cười nhạt..
Danh Sách Chương: