Mục lục
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tấn Nguyên lập tức cảm thấy gan bàn tay mình tê rần, nhìn sang thì đột nhiên trông thấy Trình Thiệu Đường xuất hiện, vì thế mà ánh mắt của hắn có phần phức tạp.

Trình Thiệu Đường cầm kiếm chắn trước người Triệu Uân, liếc mắt thấy Triệu Uân đang từ từ đứng dậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới đưa mắt nhìn về phía Đường Tấn Nguyên.

“Tấn Nguyên, ta không muốn làm đệ bị thương, nhưng hôm nay ta nhất định phải mang họ đi!” Chàng bình tĩnh nói.

Đường Tấn Nguyên nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn nam tử xa lạ nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Trình Thiệu Đường, hắn ta cũng đang cầm kiếm và nhìn mình đầy cảnh giác.

Còn Triệu Uân cũng đã quay người lại, nhìn về phía hắn với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Hắn biết mình không hề nắm chắc khi lấy một địch hai, nhưng vẫn nắm chặt trường kiếm và đáp: “Trình đại ca, đệ không muốn đối địch với huynh, nhưng trách nghiệm còn đây, hôm nay đệ không thể để các huynh rời đi được.”

Phía xa truyền đến giọng nói của những thị vệ vương phủ, Lăng Ngọc sợ họ để lỡ thời gian, cũng sợ họ thật sự sẽ đánh nhau, một mình Đường Tấn Nguyên nhất định sẽ chịu thiệt, vì thế nàng vội nói: “Tấn Nguyên, nghe tẩu tử khuyên một câu, hôm nay không phải đệ thả chúng ta đi mà là đệ không có phần thắng khi lấy một địch ba, nên chỉ có thể nhìn chúng ta chạy thoát.”

Triệu Uân cũng nghe thấy tiếng truy binh, lại nhìn bọn họ đứng yên bất động, lập tức sốt ruột nói: “Nói nhảm ít thôi, còn không đi là không kịp đâu!”

Trình Thiệu Đường vung trường kiếm, che trở ở phía trước bọn họ, sau đó trầm giọng căn dặn nam tử bên cạnh: “Hòa Thái, ngươi bảo vệ điện hạ rời đi trước, tiểu Ngọc, nàng đi theo họ!”

“Thế còn chàng thì sao?!” Lăng Ngọc vội gặng hỏi.

“Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đuổi theo các nàng, đi mau!!” Nghe thấy tiếng bước chân của truy binh đang đến ngày càng gần, Trình Thiệu Đường đột nhiên quát lên.

“Đi!!!” Triệu Uân nhảy xuống hồ trước, Hòa Thái do dự một lát rồi nhỏ giọng nói với Lăng Ngọc: “Phu nhân, xin hãy tin tưởng tướng quân!”

Lăng Ngọc cắn chặt cánh môi, biết mình không thể bỏ lỡ thời gian nữa, nàng gằn giọng nói: “Trình Thiệu Đường, chàng hãy nhớ rõ những lời mình nói, nếu chàng dám lừa thiếp thì đời này kiếp này thiếp sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng đâu!!”

Nói xong, nàng không còn chần chừ nữa, theo Triệu Uân nhảy xuống hồ.

Hòa Thái nói một câu ‘Tướng quân cẩn thận’ rồi cũng nhảy xuống cùng bọn họ.

Đường Tấn Nguyên cầm kiếm định ngăn cản, nhưng Trình Thiệu Đường nhanh tay nhanh mắt, chợt đâm kiếm về phía hắn, hắn không thể không cung kiếm cản lại, sau khi quay đầu nhìn, ngoại trừ mặt nước gợn sóng lăn tăn thì đã không còn trông thấy bóng dáng của ba người nọ.

“Tấn Nguyên, hai huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không đấu với nhau, hôm nay nhân cơ hội này tỷ thí một phen, cũng để ta nhìn xem võ nghệ của đệ những năm qua tiến bộ thế nào!”

Đường Tấn Nguyên giật mình, sau đó cười to: “Cũng được, để đệ chiêm ngưỡng xem võ nghệ của Trình đại tướng quân san bằng Tây Nhung với Trình tiêu sư năm đó như thế nào!”

Trình Thiệu Đường khẽ cười, giơ kiếm về phía hắn và nói: “Đường thị vệ, xem chiêu!”

Đường Tấn Nguyên không mảy may e sợ mà cầm kiếm nghênh đón, trong phút chốc, đao quang kiếm ảnh, hai người không ai nhường ai nhưng đều xuất chiêu đúng mực. Khi đám thị vệ trong vương phủ đuổi tới chỉ thấy hai người bọn họ đang giao đấu.

“Bắt lấy hắn!!” Người dẫn đầu đám thị vệ nhận ra một trong hai người là Đường Tấn Nguyên, vì thế hắn không hề chần chừ mà chỉ kiếm vào Trình Thiệu Đường, lớn tiếng hạ lệnh.

Ngay sau đó, bảy tám thị vệ cầm theo binh khí gia nhập trận chiến, cùng nhau công đánh Trình Thiệu Đường.

“Các ngươi tránh ra hết cho ta!” Đường Tấn Nguyên cản lại mũi kiếm đang đâm về phía Trình Thiệu Đường, cả giận nói.

“Đường Tấn Nguyên, ngươi làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi và hắn là đồng bọn?!” Thị vệ cầm đầu đanh giọng quát.

“Để ta đối phó với hắn, thủ lĩnh, ba người kia đã nhảy vào hồ định chạy trốn theo đường nước, mọi người mau chóng đuổi theo đi, muộn tí nữa e rằng không đuổi kịp.” Đường Tấn Nguyên vừa giao chiến với Trình Thiệu Đường, vừa lớn tiếng đáp.

Thủ lĩnh thị vệ sửng sốt, nhìn mặt hồ đã lặng sóng, trên mặt xuất hiện vẻ hoài nghi. Một lát sau, hắn chỉ kiếm vào mặt hồ rồi phân phó: “Hai người các ngươi đi xem sao!”

Vừa dứt lời, hai thị vệ được giao nhiệm vụ vội vàng lao về phía mặt hồ xanh, thấy có người sắp nhảy vào hồ, bỗng nhiên một lưỡi kiếm sắc bén xé ngang trời phóng tới, hai người nọ vội vàng dừng bước, suýt chút nữa không tránh được thế kiếm hiểm của Trình Thiệu Đường.

“Trình đại ca, đối thủ của huynh là đệ!” Đường Tấn Nguyên bay tới như tên bắn, đâm kiếm về phía ngực Trình Thiệu Đường.

Trình Thiệu Đường nhẹ nhàng di chuyển chân, né được đường kiếm này của hắn, liếc thấy hai thị vệ kia lại sắp nhảy xuống hồ, chàng cố tình để lộ sơ hở, nhân lúc Đường Tấn Nguyên vội vàng né tránh, chàng lập tức bay về phía hai người kia và vung thanh kiếm trong tay lên, hai người kia không kịp né tránh tức thì trúng kiếm mà ngã xuống.

Thống lĩnh thị vệ giận tím mặt: “Lên hết cho ta, chặt đầu của tên này cho ta!!!”

“Bắt sống hắn cho bản vương!!” Nào ngờ hắn vừa dứt lời thì đã nghe thất tiếng hạ lệnh của Tề vương.

Thấy chủ tử tới, đám thị vệ vô cùng chấn động, nhưng cũng lập tức trở nên hăng hái, cùng nhau vênh công Trình Thiệu Đường.

Còn Lăng Ngọc và đám Triệu Uân thì bơi theo dòng nước, cũng không biết bơi bao lâu, bọn họ bơi đến khi cảm thấy tứ chi sắp mất đi sức lực mới nghiến răng nghiến lợi bò lên bờ.

Nàng nằm trên một tảng đá lớn bên bờ sông mà th ở dốc, cảm nhận rõ ràng mình vừa sống sót sau một tai nạn.

Một lát sau, nàng lau mặt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Uân và Hòa Thái cách đó không xa, thấy hai người đang thản nhiên vắt quần áo, nàng lại nhìn quần áo đã ướt sũng trên người mình thì vội vàng trở mình, ngồi dựa vào tảng đầm vắt khô quần áo, sau đó lại tháo búi tóc để hong khô.

May mắn thay, lúc này ánh nắng vừa phải, gió thổi hiu hiu, thế nên không cần phơi quá lâu mà quần áo trên người ba người đã khô một nửa.

Lăng Ngọc bước ra từ phía sau tảng đá thì đúng lúc nghe thấy Hòa Thái đang bẩm báo với Triệu Uân: “Bệ hạ, nơi này có lẽ là sông Trường Lạc ngoài thành thành, người của Trình tướng quân ở trong một khu rừng cáh nơi này không xa, giờ thần sẽ hộ tống bệ hạ lẻ vào trong quân”

“Trong đại quân triều đình hiện giờ, dưới sự che chờ của kẻ phản đồ Vương Sùng Khiếu kẻ mạo danh điện hạ do Tề vương phán tới đã lợi dụng danh nghĩa của bệ hạ để làm vô số chuyện xấu, đồng thời, thuyên chuyển nhiều thân tín của bệ hạ ở trong quân.”

“Việc này không thể chậm trễ, lập tức khởi hành về quân, trẫm không thể để Triệu Dịch thực hiện được gian kế!” Triệu Uân quyết định thật quả quyết, không hề do dự mà ra lệnh.

“Chờ đã, các người đi như vậy thì Thiệu Đường phải làm sao? Không cần đợi Thiệu Đường sao?” Lăng Ngọc thấy bọn họ dường như đã quên mất một người bị bỏ lại, cuống quýt đi tới chất vất.

“Phu nhân, đây cũng là mệnh lệnh của tướng quân.” Làm sao Hòa Thái không lo lắng Trình Thiệu Đường, nhưng quân lệnh như sơn, hắn nhận thức rõ ràng mức độ nặng nhẹ của việc này, dù lo lắng cũng không thể không tuân mệnh.

Triệu Uân cũng hơi lưỡng lự, nhưng hễ nghĩ tới trong quân còn một tên giả mạo là hắn lại sôi gan, làm sao có thể đợi được nữa.

“Đi!!”

Nói xong, hắn dẫn đầu rảo bước rời đi.

Hòa Thái đi theo sau, đi được một đoạn thì phát hiện ra Lăng Ngọc không đi theo sau, hắn nghĩ một lát rồi đi vòng về, cúi đầu khuyên nhủ: “Phu nhân, nơi này không tiện nán lại, nói không chừng truy binh của Tề cương sắp theo tới rồi.”

“Ngươi còn biết truy binh của Tề vương sắp tới đây, vậy Thiệu Đường thì sao? Một mình chàng chống lại đám truy binh kia để giúp chúng ta tranh thủ thời gian chạy trốn….”Mặt Lăng Ngọc tái mét, chỉ cần nghĩ đến việc Trình Thiệu Đường bị bao vây là cả người nàng không ngừng run lên.

Sắc mặt Hòa Thái cũng rất nặng nề, trong mắt hiện lên vẻ sầu lo, nhưng cuối cùng vẫn cất giọng khuyên: “Dù tướng quân ở đây thì ngài ấy cũng hi vọng phu nhân mau chóng đi theo mạt tướng rời khỏi nơi này, đến một nơi an toàn để ngài ấy bớt lo lắng hơn.”

Mắt Lăng Ngọc sóng sánh ánh nước, nàng nhìn về phía Triệu Uân ở đằng trước không biết đã dừng lại lúc nào, sau cùng cắn môi nói: “Được, ta đi theo các ngươi!”

Nói xong, nàng lau nước mắt, tiến về phía trước đầu không ngoảnh lại.

Hòa Thái hít sâu một hơi, cũng cất bước đuổi theo.

Trêm đường đi, Lăng Ngọc cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nàng nói với mình hết lần này tới lần khác rằng phải tin tưởng người đó, người đó trước nay là người nói được làm được, nếu đã hứa với mình thì sẽ nghĩ cách để sống sót trở về.

Nàng cúi đầu đi theo Triệu Uân, cả đường không nói một lời.

Triệu Uân vốn lòng nóng như lửa đốt, đang lo lắng chuyện tên giả mạo ở trong quân, nhưng khi lơ đãng nhìn thấy Lăng Ngọc cúi gằm mặt xuống đi đường không nói năng gì, khác hoàn toàn dáng vẻ suồng sã chua ngoa lúc còn ở phủ Tề vương, hắn bặm cánh môi mỏng không nhịn được mà nói.

“Trình Thiệu Đường còn chưa chết đâu! Ngươi bày ra cái bộ mặt ủ ê này cho ai xem?”

Lăng Ngọc bị hắn nói vậy thì ngớ người ra, lại nghĩ đến Trình Thiệu Đường vẫn chưa rõ tăm tích, nàng tức giận cãi lại: “Thảo dân u ê lúc nào chứ, thảo dân bạt mạng đi đường không được sao?”

Triệu Uân cười khẩy: “Trẫm có mắt.”

“Khéo cái nào mù rồi cũng nên!” Lăng Ngọc đáp lại một các mỉa mai.

“Ngươi!” Triệu Uân có khi nào bị người ta đốp vào mặt như thế, khuôn mặt anh tuấn của hắn tức đến độ đỏ bừng cả lên, hằm hằm trừng mắt nhìn nàng.

Hòa Thái đi theo sau hai người nhìn thấy cảnh này mà mắt chữ o mồm chữ a, thầm tặc lưỡi.

Phu nhân đúng là gan to tày trời, đến cả bệ hạ mà cũng dám cãi lại.

Triệu Uân tức giận quay đầu không thèm nhìn nàng nữa, hắn sải bước thật lớn, đi càng ngày càng nhanh, nhanh đến độ bỏ xa Lăng Ngọc và Hòa Thái một đoạn.

Lăng Ngọc không cam lòng bị bỏ lại phía sau nên cũng rảo bước đuổi theo.

May mà Triệu Uân chỉ liếc nàng một cái, tuy không hề thả chậm cước bộ, nhưng cũng không còn nói những lời khó nghe nữa.

Hòa Thái cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lăng Ngọc không để ý và cũng không hè nhận ra rằng sau khi mình bị Triệu Uân chọc tức một phen, tâm trạng u sầu của nàng đã tiêu tan đi đôi chút.

“Ngươi bị Triệu Uân bắt tới đây, thế bé Đá thì sao? Chẳng phải không có người thân nào trong nhà chăm sóc sao?” Một lát sau, nàng lại nghe thấy Triệu Uân hỏi mình.

Bé Đá…… nàng chợt dừng bước, nhưng nhanh chóng hồi phục lại.

“Còn có bà nội nó ở…..” Giọng nói của Lăng Ngọc có phần rầu rĩ.

Nàng rời nhà lâu như thế, cũng không biết bé Đá thế nào rồi? Nàng và Thiệu Đường đều không có ở nhà, mẹ chồng lại lớn tuổi, trong nhà chỉ có một mình Trình Thiệu An, không biết đệ ấy có thể tin cậy không nữa.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ tới Trình Thiệu Đường đến giờ vẫn còn chưa đuổi tới, tâm trạng càng thêm sa sút.

“Một bà lão lớn tuổi thì có thể làm được gì chứ?” Triệu Uân cau mày, nhưng khi trông thấy bộ dạng ủ rũ của nàng thì không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu lần này có thể thuận lợi quay về, hắn nhất định phải san bằng thành Trường Lạc, khiến tên Triệu Dịch kia phải trả giá đắt cho những việc hắn đã làm với mình!

Bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘vút’ sắc bén, một mũi tên nhọn đột nhiên bắn tới, bay sượt qua má Triệu Uân khiến mặt hắn lập tức rỉ máu.

“Bệ hạ cẩn thận!” Hòa Thái mặt mày biến sắc, cuộn chiếc áo choàng nửa ướt trong tay thành một dải dài, hóa giải cường lực của mũi tên sắc nhọn đang bắn vào ngực mình, lớn tiếng cánh báo.

Lăng Ngọc bị cảnh tượng này dọa cho mặt cắt không còn chút máu, nàng thối lui vài bước, rồi vội vàng trốn sau một gốc cây đại thụ to, chỉ sợ bất cẩn bị mũi tên bắn thành còn nhím.

Không lâu sau, nàng nhìn thấy một tốp nam tử mặc đồ đen lao từ phía đông ra, tay ai cũng cầm vũ khí và cùng nhắm về phía Triệu Uân.

Khi những kẻ đó sắp lao tới giết Triệu Uân thì phía xa bỗng nhiên truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, Lăng Ngọc nhìn sang thì thấy bụi bay đầy trời, hơn mười nam tử thúc ngựa lao về phía những kẻ áo đẹ, trong phút chốc, nhân mã hai bên rơi vào trận hỗn chiến.

“Bệ hạ yên tâm, là Lý tướng quân tới cứu giá!!” Hòa Thái nhận ra tốp nhân mã này, hắn vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc bẩm báo.

Triệu Uân nghe nói người tới cứu giá là người của mình thì cũng yên tâm.

Quả nhiên, có bốn nam tử thúc ngựa tới trước mặt hắn, sau đó xoay người xuống ngựa, rảo bước tới trước mặt hắn rồi quỳ xuống và đồng thanh nói: “Chúng thần tới cứu giá chậm, xin bệ hạ thứ tội!!”

Triệu Uân mừng rỡ nói: “Mau mau đứng lên! Các người là tướng sĩ bộ hạ của Trình Thiệu Đường sao?”

“Vâng, chúng mạt tướng phụng mệnh tướng quân tới đây chờ thánh giá!” Lý phó tướng đứng đầu đáp.

Lăng Ngọc vẫn luôn trốn sau thân cây thấy cứu binh tới bèn vội vàng chạy ra: “Các ngươi tới đúng lúc lắm, mau nghĩ cách quay về cứu Trình tướng quân đi, giờ chàng vẫn còn bị vây trong phủ Tề vương!”

“Phu nhân yên tâm, tướng quân đã sớm có sắp xếp, vương phủ có người chi viện của chúng ta nên chắc chắc sẽ không để tướng quân ứng chiến một mình đâu. Với năng lực của tướng quân, giờ này chắc ngài ấy đã thoát khỏi vương phủ rồi.” Lý phó tướng nhận ra thân phận của nàng nên vội đáp.

“Thật thế ư? Các ngươi còn sắp xếp người chi viện?” Lăng Ngọc nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Không dám giấu phu nhân, đúng là như vậy.”

Còn bên kia, bởi vì bị tướng sĩ tấn công bất ngờ mà đám người mặc đồ đen nháo nhào cả lên, cộng thêm những tướng sĩ mà Lý phó tướng dẫn tới đều là những người vừa mới từ chiến trường Tây Nam trở về, ai cũng thiện chiến và vang danh hung tàn trong trận quyết chiến với quân Tây Nhung, trên người ai cũng đằng đằng sát khí, mỗi một chiêu thức đều vừa nhanh vừa độc, chẳng mấy chốc, đám người mặc đồ đen đã liên tiếp tháo chạy.

Triệu Uân vẫn luôn chú ý đến cuộc chiến giữa hai bên, vì thế mà khi trông thấy dấu hiệp sắp chạy trốn của đám người mặc đồ đen hắn lập tức quát lên: “Giết hết bọn chúng cho trẫm, không chừa một ai!”

Lăng Ngọc trơ mắt nhìn từng tên mặc đồ đen ngã xuống đất, trên mặt đất nhanh chóng đầy rẫy những vũng máu đỏ tươi.

Những người mặc đồ đen vốn có ý định rút lui khi chứng kiến từng đội của mình lần lượt ngã xuống, lại nghe thấy Triệu Uân ra lệnh giết hết thì quyết định liều chết phản kháng.

Chẳng bao lâu, lại có vô số người mặc đồ đen ngã xuống, Lăng Ngọc quay mặt đi, không muốn nhìn tiếp.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng binh khí cuối cùng cũng ngừng hẳn, bấy giờ nàng mới từ từ quay đầu lại, hiện ra trước mắt nàng là thi thể nằm la liệt trên đất, có hơn mười nam tử người dính đầy máu quỳ xuống trước mặt Triệu Uân.

Con mắt Triệu Uân lóe sáng, vẻ mặt đầy hả hê.

Hắn sải bước về phía những thi thể mặc đồ đen đang nằm trên mặt đất rồi tiếp tục đi thẳng tới trước mặt một người mặc đồ đen đang nhìn chòng chọc vào hắn kể từ khi hắn xuất hiện, sau đó đột nhiên vươn tay giật tấm vải đen che mặt hắn ta xuống, khi khuôn mặt đằng sau tấm vải đen kia hiện ra trước mắt hắn, hắn cười gằn và nói.

“Dám phản bội trẫm thì đây chính là kết cục của ngươi!!”

“Xử lý rồi trở về quân doanh!” Hắn lạnh lùng hạ lệnh.

Thấy hắn có vẻ sắp rời đi, Lăng Ngọc vội vàng đuổi theo, khi đi qua những thi thể trên đất kia, nàng lơ đãng liếc nhìn người vừa bị Triệu Uân giật khăn che mặt xuống và lập tức sửng sốt.

Người mà nàng nhìn thấy không phải ai khác, mà chính là Vương Sùng Khiếu, một phó thống lĩnh thị vệ khác của phủ thái tử.

Thế cho nên, tân đế bị thuộc hạ mà hắn tín nhiệm nhất phải bội nên mới rơi vào tay của Tề vương sao?

Nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Triệu Uân mà ánh mắt trở nên phức tạp.

Nói theo cách khác, đây là lần thứ hai hắn rơi vào hiểm cảnh vì bị người phe mình phản bội?

“Vào đại doanh thì ta không đi nữa, các ngươi muốn làm gì thì cứ đi làm đi! Nếu Thiệu Đường quay lại thì nhắn chàng nhất định phải đến huyện Thanh Hà tìm ta.” Hồi lâu, nàng bỗng dừng bước, nói nhỏ với Hòa Thái đang theo sát phía sau nàng.

Dù sao kẻ địch cũng không nhằm vào nàng, nàng chỉ là phận nữ lưu, đi theo cũng chỉ là gánh nặng cho bọn họ, chi bằng nàng tìm một nơi an toàn mà ẩn náu, không cần để bọn họ lo lắng.

“Phu nhân muốn đi đâu?” Hòa Thái chần chừ một lát mới nói.

“Nơi này cách huyện Thanh Hà không xa, vả lại còn có đại quân triều đình đóng quân ở đây nên đi đường cũng khá an toàn. Ta cũn có người quen ở huyện Thanh Hà, giờ về đó đợi tin tức của các ngươi cũng được.”

“Hòa Thái, ngươi dẫn theo người hộ tống nàng về huyện Thành Hà, sau đó để lại hai người ở gần đó bảo vệ là được.” Triệu Uân không biết đã dừng lại tự lúc nào, sau khi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ hắn thản nhiên phân phó.

Hắn đã nói như vậy, Hòa Thái cũng không thể không nghe theo.

Dù sao những việc bọn họ sắp làm tiếp theo cũng rất nguy hiểm, không tránh khỏi những cuộc chém giết, khi hỗn chiến nổ ra chỉ sợ không thể chăm sóc tốt cho phu nhân.

“Phu nhân yên tâm, khi nào tướng quân quay về mạt tướng nhất định sẽ nhanh chóng báo cho phu nhân, không để phu nhân lo lắng.” Hòa Thái hứa.

Quyết định xong, Hòa Thái dẫn theo hai binh sĩ, cáo từ Triệu Uân rồi dẫn Lăng Ngọc đi về phía huyện Thanh Hà.

Hòa Thái thậm chí còn tìm cả một cỗ xe ngựa, mời Lăng Ngọc lên xe, sau đó đích đánh xe đưa nàng đi.

Lăng Ngọc ngồi trong thùng xe thô sơ, không nhịn được mà vén màn xe trông ra ngoài, khi nhìn thấy những cảnh vật bên đường lướt qua trước mắt mình, nàng vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa có chút xa lạ.

Đã hơn ba năm không về, lại thêm chiến loạn triền miên, cũng không biết huyện Thanh Hà bây giờ thế nào rồi, gia đình của tỷ tỷ, thôn Trình gia, còn cả nhóm Hạnh Bình đang kinh doanh Lưu Phương đường…..

Thỉnh thoảng bên đường xuất hiện vài người ăn mặc rách rưới, họ thấy có xe ngựa đi qua thì đồng loạt ngửa đầu lên nhìn, Lăng Ngọc mất tự nhiên nhìn bọn họ, thấy trong đó có một phụ nhân trẻ tuổi đang cõng con, nàng bất giác nhớ đến mình của kiếp trước.

Nàng của kiếp trước cũng cõng con đi lánh nạn như vậy….. Nhưng kiếp này, nàng lại ngồi trong xe ngựa, được tướng sĩ triều đình bảo vệ về quê.

Nàng đã không còn là dân tị nạn áo rách quần manh, cơm không đủ ăn kiếp trước nữa, kiếp này nàng đã trở thành phu nhân tướng quân có thân phận tôn quý, chỉ cần mở mồm nói ra yêu cầu của mình, tự có người lập tức làm giúp nàng.

Một lúc lâu sau, nàng cúi đầu thở dài.

Chả trách trên đời này có nhiều người muốn trèo lên cao như thế, quyền thế thật sự là một thứ tốt đẹp. Giờ này khắc này, nàng thậm chí còn phần nào hiểu được sự không đồng tình của tân hoàng đế đối với dân thường.

Một đứa con cưng của trời từ khi sinh ra đã cao hơn người một bậc thì làm sao có thể hiểu được nỗi vất vả cực nhọc của dân chúng ở tầng lớp thấp. Mạng người đối với hắn mà nói e rằng cũng chẳng đáng là gì, chỉ cần nhẹ nhàng thốt ra một chứ ‘giết’, ắt có người phải rơi đầu.

Nàng nghĩ bụng, có lẽ Tề vương ở kiếp trước không hề nhân hậu rộng lượng như lời ca tụng của dân chúng, hắn sinh ra đã là người vô cùng tôn quý, cả đời chưa từng gặp bất kì kiếp nạn nào thì làm sao có thể thực sự yêu dân như con được.

“Phu nhân, đã đến huyện Thanh Hà, không biết phu nhân định đi đâu?” Hòa Thái ở bên ngoài bỗng cất tiếng hỏi.

“Tới Lưu Phương đường đi!” Nàng vô thức đáp.

Hòa Thái cũng không hỏi nàng vị trí cụ thể của Lưu Phương đường mà giơ roi thúc ngựa tiếp tục tiến về phía trước.

“Buông ra, các người buông ta ra, buông ra!!” Đột nhiên, tiếng thét chói tai của nữ tử bỗng nhiên lọt vào tai của Lăng Ngọc, nàng giật mình, lập tức cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai, vì vậy nàng vội vé màn xe ra nhìn, nào ngờ đập vào mắt nàng là cảnh tượng Tiêu Hạnh Bình đang bị Trình Đại Võ, đại bá nhà chồng nàng kéo về phía trước.

Tiêu Hạnh Bình cố gắng vùng vẫy, thậm chí còn cầu cứu những người qua đường, trên đường có không ít người chỉ chỉ trỏ trò nhưng lại không có lấy một người tiến lên ngăn cản, mà dẫu có người định tiến lên ngăn cản thì khi trông thấy mấy người đàn ông vạm vỡ mặt như hung thần bảo vệ Trình Đại Võ đều bất giác thối lui.

“Dừng tay!!” Lăng Ngọc cuống lên, bỗng nhiên quát lên một tiếng, Hòa Thái đang đánh xe nghe thấy giọng nói của nàng thì lập tức ghìm cương.

Lăng Ngọc không kịp đợi xe ngựa dừng lại đã cuống cuồng nhảy xuống, lao về phía trước không nói một lời. Lúc tới nơi, nàng đá mạnh vào cẳng chân của Trình Đại Võ, Trình Đại Võ bất ngờ bị nàng đá một cái thì lập tức kêu lên thảm thiết, đồng thời hắn cũng buông tay của Tiêu Hạnh ra.

Tiêu Hạnh Bình lao về phía nàng mà không cần biết nàng là ai, trốn sau lưng nàng không ngừng run rẩy.

“Là ngươi ư?!” Thấy nửa đường bỗng nhảy ra một Trình Giảo Kim, Trình Đại Võ giận tím mặt mày, đang định chỉ huy đám tay sai của hắn xông lên thì lại bất ngờ nhận ra người tới là Lăng Ngọc, hắn lập tức kinh hãi.

“Tiểu Ngọc?” Lúc này Tiêu Hạnh Bình mới nhận ra nàng, nàng ấy vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên gọi.

Lăng Ngọc vỗ bả vai của nàng ấy thay cho lời an ủi, sau đó nhìn Trình Đại Vũ bằng ánh mắt sắc bén: “Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi còn dám bắt người giữa đường?!”

Trình Đại Võ thấy ba nam tử phía sau nàng đều cầm vũ khí trong tay, mặt mày lạnh tanh thì khí thế lập tức bị dập tắt, cuối cùng thốt ra một câu để ra oai với Tiêu Hạnh Bình: “Coi như ngươi gặp may!!”

“Phu nhân, có cần thuộc hạ dạy cho hắn một trận không?” Hòa Thái hỏi.

Lăng Ngọc nhìn Tiêu Hạnh Bình để xem ý của nàng ấy.

“Thôi kệ đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Tiêu Hạnh Bình thở dài.

Sau đó lại vui vẻ nắm lấy tay Lăng Ngọc: “Sao muội lại về đây? Thiệu Đường huynh đệ và bé Đá đâu? Thím và Thiệu An cũng ở chỗ bọn muội chứ?”

Nụ cười trên mặt Lăng Ngọc thoáng cứng đờ, nàng không đáp mà nói: “Chúng ta vào nhà rồi nói tiếp!”

Tiêu Hạnh Bình vỗ cái gáy: “Nhìn ta kìa vui đến nỗi hồ đồ rồi, mau mau mau, mau theo ta vào nhà. Mấy năm mọi người không ở đây huyện Thanh Hà thay đổi hết rồi, việc kinh doanh của Lưu Phương đường cũng không bằng trước đây nữa, nhất là thời gian gần đây, chiến tranh liên miên, loạn lắm….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK