Lúc Trình Thiệu Đường xanh mặt lao vào phòng, hiện ra trước mắt chàng là cảnh tượng Tống Siêu đang nằm quằn quại trên mặt đất, sau đó chàng nhìn về phía Lăng Ngọc không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, giờ đang vùng vẫy để đứng lên, chàng lao ngay qua đó, ôm nàng vào lòng.
Đầu óc Lăng Ngọc hãy còn mê man, song nàng vẫn biết nơi này không thể ở lại lâu, nhất định phải tìm cách rời đi, hiện tại biết mình đã ở trong vòng tay quen thuộc, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác choáng váng càng thêm mãnh liệt.
“Trình đại ca, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Tiểu Mục nhét một viên thuốc gì đó vào mồm Tống Siêu, sau đó giúp hắn chỉnh trang lại quần áo, đâu vào đấy mới lên tiếng thúc giục Trình Thiệu Đường.
Trình Thiệu Đường không nói một lời bế Lăng Ngọc lên, sải bước ra khỏi phòng mà không thèm liếc Tống Siêu lấy một cái.
Tiểu Mục giao Tống Siêu đã rơi vào hôn mê cho thuộc hạ, lại cho người dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết của hiện trường, sau đó mới mang theo Tử Yên đi vào một con đường nhỏ, vận khí vội vã rời đi.
“Chuẩn bị xong hết chưa?” Chẳng mấy chốc, hắn đã xuất hiện trong cung thái cực, người đi ra đón hắn không phải ai khác mà chính là Lục nhi.
“Đại nhân yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị xong rồi.” Lục nhi khẽ đáp, sau đó cùng hắn đặt Tử Yên lên giường.
Tiểu Mục nhìn nàng ta nhanh nhẹn thay quần áo cho Tử Yên, sau đó đốt huân hương trong lư hương, một lúc sau, một hương thơm mê người dìu dịu tỏa ra khắp phòng.
“Vừa khéo đến giờ, chắc bây giờ bệ hạ cũng sắp tới rồi.” Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lục nhi khẽ nói.
Tiểu Mục gật đầu, cùng nàng ta cấp tốc lui xuống, thuận tiện khép cửa sổ vào.
Quả nhiên, không lâu sau, hắn đã nghe thấy tiếng ngự giá của Thiên Hi đế giá lâm, sau khi liếc Lục nhi một cái, hắn sải vài bước đã che giấu bóng dáng của mình.
Lục nhi chỉnh lại đầu tóc, ra cổng nghênh đón như mọi ngày.
“Tiên cô đâu?” Thiên Hi đế tìm bóng dáng yểu điệu theo thói quen, không thấy người đâu nên thuận miệng hỏi Lục nhi.
“Tiên cô đang ở trong phòng chép kinh văn ạ.” Lục nhi cúi thấp đầu, kính cẩn đáp.
“Trẫm đi xem nàng ấy.” Thiên Hi đế gật đầu, rảo bước đi qua người nàng ta, quen cửa quen đường đi đến nơi hằng ngày Tử Yên chép kinh giảng đạo.
Mọi người trong cung thái cực đều biết lúc bệ hạ và tiên cô giảng đạo không thích người ngoài ở cạnh, cho nên không có cung nữ và thái giám nào đi theo, chỉ dám cùng Lục nhi đứng canh bên ngoài.
Thiên Hi đế đẩy nhẹ cửa phòng khép hờ, bước về gian phòng ở phía đông theo thói quen, thấy trên chiếc bàn dài quả thực có bày kinh văn được xếp ngăn nắp, trong nghiên có sẵn mực đen, ông bước tới, cầm kinh văn đã chép được một nửa lên, nhìn những nét chữ lụa là mà không khỏi mỉm cười gật đầu.
“Tiên cô?” Một mùi hương ngọt ngào nhưng không kém phần quyến rũ sực vào mũi ông, ông hít sâu vài hơi, cảm thấy mùi này cực kì hấp dẫn.
Ông kìm lòng chẳng đặng mà nhấc chân đi vào trong.
“Tiên cô?”
Đi vào bên trong, mùi hương này càng nồng nàn hơn, càng ngửi càng thấm vào ruột gan, khiến ông bất giác hít sâu vài cái để cảm nhận hương thơm.
“Tiên cô?” Không nhận được câu trả lời của nữ tử, ông không khỏi cao giọng gọi, chợt thấy tấm lụa mỏng lay động theo gió, thấp thoáng bóng người phập phồng bên trong, ông bất ngờ nên cười: “Hóa ra tiên cô chép mệt quá nên ngủ thiếp đi, chả trách rõ ràng người ở trong phòng nhưng lại không thấy đáp lời trẫm.”
Ông sải bước tiến lên, nhẹ nhàng vén màn sa sang một bên, quả nhiên trông thấy một nữ tử mặc hờ quần áo nhưng hồn nhiên không phát hiện ra, bấy giờ vẫn đang say giấc nồng.
Ánh mắt ông ta rơi trên làn da trơn bóng căng mọng như một viên ngọc đẹp thượng hạng của nàng, ông ta không khỏi nuốt nước miếng, tầm mắt chầm chậm di chuyển, rơi trên cánh môi đỏ mọng hơi hé mở, đột nhiên lại có một mùi hương quyến rũ xông vào mũi ông ta, trong cơn mê ly, ông ta như thể trông thấy nữ tử trên giường chậm rãi ngồi dậy, cởi từng thứ trên người với động tác cực kỳ quyến rũ, đôi môi căng mọng mấp máy, đôi mắt quyến rũ như tơ, dịu dàng đủ điều mời gọi: “Bệ hạ…”
“Tiên cô!” Ông ta cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, bổ nhào tới……
***
“Thành công rồi?”
“Thành công rồi ạ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của chủ tử.”
“Tốt, rất tốt!” Tiểu Mục hài lòng gật đầu, vừa quay người lại đã bắt gặp đôi mắt phức tạp của Trình Thiệu Đường.
“Đại ca, tẩu tử thế nào rồi ạ?” Tiểu Mục hẵng giọng, trơ mặt hỏi.
“Không sao cả, giờ đã ngủ rồi.” Trình Thiệu Đường trầm giọng đáp, chàng mím cánh môi mỏng, cuối cùng vẫn hỏi: “Mọi người đưa Tử Yên lên long sàng sao?”
(*) Lên long sàng là lên giường vua.
“Đúng ạ!” Tiểu Mục không do sự mà thừa nhận ngay, Trình Thiệu Đường chưa kịp nói, hắn đã vội nói: “Đại ca, huynh sẽ không đồng tình với Tử Yên kia chứ? Nàng ta đã không còn là Tử Yên cô nương năm đó nữa rồi, nhìn những chuyện hôm nay nàng ta làm, thủ đoạn hiểm ác càn rỡ không kém bất kì nam nhi nào trên đời, một nữ tử như vậy không cần sự đồng cảm của bất kỳ người nào cả.”
“Huống chi, chúng ta không dùng loại thuốc đê tiện như nàng ta, nếu nàng ta trong sáng thuần khiết như vẻ bề ngoài, mọi ngày luôn giữ lễ khi ở bên bệ hạ thì đã không có chuyện gì xảy ra.”
Dù gì bọn họ cũng không có cách đẩy bệ hạ lên giường của nàng ta, càng không có cách nào khiến bệ hạ dẫu đã phát hiện ra nàng ta đang ‘nghỉ ngơi’ nhưng vẫn không hề bận tâm đ ến cách biệt nam nữ mà vẫn chủ động tiến vào.
Điều quan trọng nhất là bọn họ không muốn bệ hạ nghi ngờ có người dám cả gan âm mưu gài bẫy mình.
Trình Thiệu Đường trầm mặc một lúc, sau cùng chậm rãi lắc đầu: “Ta không đồng tình với nàng ta, càng không chỉ trách ý kiến của mọi người.”
Chàng vẫn có chút trở ngại tâm lý chưa thể vượt qua nổi.
Chàng vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng được với những kiểu tranh đấu ngầm này. Có lẽ đây có thể gọi là ‘gậy ông đập lưng ông’ (*), nhưng chàng thủy chung không thể tiếp nhận dùng một thủ đoạn như vậy để đối phó với nữ tử.
(*)Dĩ kì nhân chi đạo, hoàn trị kì nhân chi thân – 以其人之道,还治其人之身 – yǐ qí rén zhī dào,huán zhì qí rén zhī shēn (dùng đạo của người để trả cho người; dùng phương pháp của một người để đối đãi với chính người đó. Câu từ thời Tống).
Thế nhưng, chàng cũng biết rằng, đối với nữ tử mà nói, hầu hết những thủ đoạn như vậy đều là trí mạng.
“Trình đại ca, huynh nghĩ mà xem, nếu không phải điện hạ sớm nhận ra sự bất thường của Tử Yên, chỉ e hôm nay người gặp nạn chính là tẩu tử.” Tiểu Mục khẽ nói.
“Ta biết.” Mắt Trình thiệu Đường lập tức nổi lửa.
“Trình thống lĩnh, thái tử điện hạ mời ngài sang đó!” Đúng lúc này, một thị vệ đi tới gọi Trình Thiệu Đường.
Tuy Trình Thiệu Đường đã không còn làm thống lĩnh thị vệ của phủ thái tử, nhưng thị vệ trong phủ vẫn quen gọi chàng như vậy.
Trình Thiệu Đường đáp lại, sau đó quay đầu dặn Dương Tố Vấn đang bưng thuốc tới chăm sóc tốt cho Lăng Ngọc, bấy giờ mới theo người đi gặp thái tử.
“Thế nào? Hôm nay gặp phải chuyện này có cảm tưởng thế nào?” Thái tử ngồi trên ghế cao cao, nhìn từ trên xuống hỏi.
Trình Thiệu Đường như nghẹn thở, lúc thấy chỉ có một mình Dương Tố Vấn ra khỏi cung, không thấy bóng dáng thê tử đâu, chàng sốt ruột muốn vào cung để tìm hiểu cho ra nhẽ nhưng lại không tìm được cách nào, chỉ đành nắm chặt tay để đè nén cảm xúc trong lòng.
“Năm đó phu nhân Trấn Ninh hầu bị bệnh nặng, mà tất cả thái y trong cung đều bị Hiền phi giam hết lại để chữa trị cho mẹ của bà ta, Trấn Ninh hầu nổi giận xông vào hoàng cung, đả thương vô số thị vệ trong cung, bắt tất cả thái y viện về phủ của mình. Sau khi xong việc, cho dù Hiền phi có khóc lóc mách lẻo thế nào, phụ hoàng cũng không chịu giáng tội phủ Trấn Ninh hầu.
“Người đời đều nói phụ hoàng cực kỳ ưu ái Trấn Ninh hầu, song Cô lại cho rằng, tuy phụ hoàng tín nhiệm Trấn Ninh hầu, nhưng phần nhiều vẫn là cố kỵ thế lực của ông ta ở trong quân. Đáng tiếc hiện giờ trong quân không ai có thể chống lại Trấn Ninh hầu, triều định rối ren, nạn thổ phỉ, nạn phân tranh nổi lên ở khắp nơi, các nước biên cương thì như hổ rình môi, dù phụ hoàng có muốn nhổ cái kim ghim trong trong thịt này, thì trước tiên cũng phải suy nghĩ cho giang sơn của Triệu Thị đã.”
Thấy nét mặt chàng vẫn u ám, Triệu Uân coi như không thấy, nói tiếp: “Hiện giờ ngươi không cách nào xông vào cung một mình, không phải vì võ nghệ chưa đủ tốt, mà vì ngươi không có quyền thế! Còn tôn phu nhân, dẫu nàng có phát hiện ra điều bất thường thì cũng không thể từ chối tên thái giám giả kia, bởi vì trong lòng nàng không có dũng khí, không dám đắc tội với ‘quý nhân’ trong cung.”
“Xét đến cùng, nguồn gốc của mọi chuyện vẫn là vì Trình Thiệu Đường ngươi chưa đủ ác, thủ đoạn không đủ tàn nhẫn cứng cỏi, thế lực không đủ mạnh!”
Gân xanh trên trán Trình Thiệu Đường đập dữ dội, hai tay trong tay áo càng siết chặt hơn, cơ thể không ngừng run lên vì phẫn nộ.
Chàng biết những lời này rất khó nghe, nhưng chúng đều là sự thật.
Vì chàng không đủ mạnh, nên mới không có cách nào cho thê tử của chàng dũng khí để nói ‘không’ với kẻ quyền thế.
“Trình Thiệu Đường, ngươi đã vào cuộc, cũng đã không còn đường để quay lại, phía trước là vực sâu vạn trượng hay con đường cẩm tú đều nằm hết trong lòng bàn tay ngươi. Đại trượng phu làm việc, chỉ cần một chữ ‘tàn nhẫn’.”
“Nếu ngươi không tàn nhẫn, bọn chúng ắt sẽ tàn nhẫn hơn với ngươi!”
“Nếu muốn làm nên sự nghiệp, ngươi không thể đợi mình bị đánh rồi mới phản kháng, mà phải học được cách chủ động công kích, dùng mọi thủ đoạn để cho đối phương một nhát nhớ đời, để hắn không còn sức đánh trả nữa!” Mắt Triệu Uân lóe sáng, giọng điệu bình tĩnh thong dong, thậm chí còn rất nhẹ nhàng, nhưng ngay cả người vẫn luôn canh giữ bên cạnh như Chử Lương cũng nghe ra được sự tàn nhẫn trong câu nói ấy.
Chử Lương ngẩng đầu liếc qua khuôn mặt âm trầm của Trình Thiệu Đường, rồi quay sang nhìn chủ tử bên cạnh, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ.
Sao hôm nay điện hạ trông giống ‘ma quỷ’ đang dụ dỗ Trình Thiệu Đường đi từng bước đến vực sâu của ‘sự độc ác’ mà bọn dị tộc tóc vàng mắt xanh hắn từng gặp khi trước thế.
Là ảo giác của hắn sao?
Ngay sau đó, hắn lập tức xua hết những suy nghĩ này ra khỏi đầu, cảm thấy mình đúng là đại nghịch bất đạo, thế mà dám xuyên tạc suy nghĩ của chủ tử.
Mặc dù điện hạ nói rất chói tai, nhưng lại đều là sự thật, tuy Trình huynh đệ có thủ đoạn, thời gian này đã có tiến bộ hơn, nhưng chung quy vẫn không đủ tàn nhẫn! Vẫn còn kém xa sự kỳ vọng của điện hạ.
Trình Thiệu Đường cắn chặt cánh môi, nhớ đến cảm giác căm phẫn và sốt ruột khi mình muốn xông vào cửa cung nhưng không thể kia, nhớ đến sự bất lực khi trông thấy Lăng Ngọc nằm mê man trên giường, nhớ đến Tống Siêu đã trúng thuốc làm mê loạn thần trí suýt nữa thì xâm phạm thê tử của mình kia, sau cùng chàng hít một hơi thật sâu.