“Hôm đó muội nghe thị nữ bên cạnh thái tử phi nói rằng hình như đại tẩu nhà ngoại của thái tử phi cũng đang cùng cao Ngọc Dung, còn giới thiệu cho ngài ấy nữa, đây không phải là hai cộng sự tiềm năng của chúng ta sao?” Nghe nói nàng định mở phân tiệm của Lưu Phương đường ở kinh thành, Dương Tố Vấn vô cùng hào hứng.
“Tuy là thế nhưng thân phận của thái tử phi quá cao, hơn nữa, địa vị giữa chúng ta cách nhau quá xa, làm sao có thể nói đến việc hợp tác được? Nếu hợp tác không dựa trên sự bình đẳng vậy thì đó không phải là hợp tác, mà là bên làm bên hưởng.” Lăng Ngọc lắc đầu, làm sao nàng chưa từng nghĩ tới thái tử phi chứ, thế nhưng vừa nghĩ đến thân phận của ngài ấy là suy nghĩ này liền bị dập tắt.
Đó là thái tử phi, mẫu nghi tương lai của một nước, không phải phu nhân nhà giàu bình thường, buôn bán của Lưu Phương đường có tốt đến đâu thì nàng cũng chỉ là một người bình dân, có tư cách gì mà bàn chuyện hợp tác với nữ tử tôn quý nhất thiên hạ?
“Mặc dù không thể cùng thái tử phi bàn chuyện hợp tác, nhưng chúng ta có thể mượn danh của thái tử phi, đồ mà đến cả thái tử phi còn công nhận, sau này còn lo không bán được sao?” Lăng Ngọc cười khẽ, nói.
“Tỷ nói có lý, thái tử phi có thể giúp chúng ta làm gương mặt thương hiệu!” Mắt Dương Tố Vấn sáng lên, nhanh chóng hiểu ý của nàng.
“Tuy có suy nghĩ này, nhưng chúng ta không thể nói thẳng ra như thế được, món hời của hoàng thất quý tộc nào có dễ chiếm như vậy.” Lăng Ngọc lắc đầu.
Chuyện này chung quy vẫn cần hai bên cùng ngầm hiểu mới có thể làm được, nếu không nó không phải trợ lực mà là trở lực.
“Để ta viết cho Đại Xuân ca một thức thư hỏi ý kiến của huynh ấy đã, nếu huynh ấy có thể bớt chút thời gian đến kinh thành thì càng tốt.” Lăng Ngọc đứng dậy đi tim giấy bút.
Nụ cười trên mặt Dương Tố Vấn lập tức đông cứng lại: “Cần, cần gì phải nói với huynh ấy chứ? Có hai chúng ta chắc cũng có thể làm được mà, đâu cần vẽ vời thêm chuyện chứ? Hơn nữa, bên kia nhiều việc lắm, huynh ấy không dứt ra được đâu.”
Lăng Ngọc đang mài mực nghe vậy lập tức dừng lại, nhìn nàng ấy với ánh mắt nghi ngờ, khi trông thấy vẻ mặt chột dạ thì hỏi ngay: “Muội khai thật cho ta, vì sao muội đến kinh thành? Đừng có lấy buồn chán làm cái cớ, muội tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi chắc? Lấy câu đấy đi lừa bé Đá, nó cũng chẳng tin đâu.”
Dương Tố Vấn lắp bắp nói: “Muội nào, nào có lừa tỷ, chỉ là, chỉ là cảm thấy ở nhà chán quá, ngột ngạt quá, nên mới, nên mới muốn ra ngoài giải khuây. Vả lại, muội lớn từng này rồi mà vẫn chưa từng đến kinh thành, muội đến đây chỉ vì muốn mở mang tầm mắt thôi mà.”
Lăng Ngọc nhìn chằm chằm nàng ấy một lát, sau đó tiếp tục mài mực: “Được, muội thích nói sao thì nói, ta viết thư hỏi Đại Xuân ca kiểu gì huynh ấy cũng biết.”
“Đừng đừng đừng, tỷ đừng nói với huynh ấy muội ở đây mà….” Dương Tố Vấn cuống cuồng, nhào về phía nàng cướp nghiên mực, hai người đang ầm ĩ, bỗng nghe thấy một tràng cười sang sảng của nam tử truyền vào, ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới của Trình Thiệu Đường, chàng vui vẻ nói: “Tiểu Ngọc, nàng xem ai tới này!”
Lăng Ngọc nhìn về phía sau của chàng, mừng rỡ bật thốt lên: “Đại Xuân ca?!”
“Huynh huynh huynh, huynh đến đây làm gì?!” Vừa dứt lời, Dương Tố Vấn như thể trông thấy quỷ, không đợi Lăng Ngọc kịp hoàn hồn đã đột nhiên xoay người bỏ chạy!
“Dương Tố Vấn, nàng đứng lại cho ta!” Lăng Đại Xuân không nói năng gì đã lập tức đuổi theo.
Thấy bọn họ coi đây như chốn không người, người chạy người đuổi, Lăng Ngọc và Trình Thiệu Đường chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra trong mắt đối phương vẻ nghi ngờ.
“Nàng ra đây cho ta!”
“Không, không ra, đã nói không ra là không ra!”
“Có gan thì ra đây giáp mặt nói rõ!”
“Muội không có gan, không có gan đấy!”
……….
Cuộc đối thoại của hai người truyền tới từ xa, Lăng Ngọc bỗng thấy buồn cười, nhìn sang Trình Thiệu Đường cũng đang cố nhịn cười, hỏi: “Chàng gặp huynh ấy ở đâu vậy?”
“Đại Xuân ca tìm đến phủ thái tử, vừa khéo hôm nay ta trực trong phủ, vì cũng rảnh nên đưa huynh ấy về đây.”
Bên kia, Lăng Đại Xuân gõ cửa phòng ‘bùm bụp’. nhưng Dướng Tố Vấn ở bên trong lại cứng đầu không chịu mở cửa, làm hắn tức đến nỗi suýt nữa tìm búa chẻ đôi cửa ra.
Lăng Ngọc tiến tơi, cười khuyên giải: “Được rồi, huynh vừa đi quãng đường xa như thế, cứ đi nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì thì hôm khác nói không được sao? Dù sao người cũng ở đây rồi, huynh còn sợ muội ấy chắc mất chắc?”
Lăng Đại Xuân cười nhạt: “Nàng ấy là con rùa rụt đầu chuyện gì mà chẳng làm được, ngay cả chuyện không nói tiếng nào đã lén chạy mất cũng từng làm rồi đấy thôi.”
Lăng Ngọc hắng giọng: “Huynh yên tâm, lần này muội cam đoan với huynh chắc chắn không để muội ấy chạy mất!”
“Ngọc tỷ tỷ, sao tỷ lại thế chứ?!” Dương Tố Vấn ở trong phòng vừa nghe nàng nói vậy đã bất mãn kêu lớn.
“Ta không như vậy, thế muội ra đây nói cho ra nhẽ đi!” Lăng Ngọc nói với giọng điệu bất lực.
Người ở trong phòng lầm bầm vài câu gì đó, nhưng nàng nghe không rõ.
Trình Thiệu Đường đứng cạnh hồi lâu cũng không nhìn được cười mà tiến lên bảo đảm: “Đại Xuân huynh, huynh yên tâm đi, có đệ ở đây, muội ấy muốn chạy cũng chạy không thoát. Dù có chạy, đệ cũng sẽ bắt được người về cho huynh!”
Lăng Đại Xuân khá tin vào lời nói của Trình Thiệu Đường, với thực lực của chàng hiện tại quả thực có thể trông chừng thật tốt, cho nên, cuối cùng hắn vẫn trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt với vẻ không cam lòng, dường như làm vậy có thể lôi được người ở phía trong ra.
Lăng Ngọc tự mình xuống bếp làm một bữa cơm tối thịnh soạn giúp hắn đón gió tẩy trần, sau khi ăn uống no say, nàng nói với Lăng Đại Xuân về kế hoạch mở một phân tiệm của Lưu Phương đường ở kinh thành.
Lăng Đại Xuân nghe xong cũng cảm thấy khá ổn: “Thật ra trước đó cũng có thương gia từ kinh thành tới tìm ta, muốn hợp tác cùng chúng ta, nhưng khi ấy muội không có ở đó, nên ta định đợi muội về rồi thương lượng sau, không ngờ muội lại đến kinh thành.”
“Tuy kinh thành là nơi tập trung nhiều quý nhân, thương gia cũng nhiều, nhưng muốn tìm một người cộng sự e rằng không phải chuyện dễ dàng. Dù chất lượng sản phẩm có vượt trội đến đâu, nếu sau lưng không có người chống đỡ thì rất dễ bị người khác gây khó dễ.”
Sau vài năm bôn ba khắp nơi, Lăng Đại Xuân đã từng chứng kiến rất nhiều nhà đang làm ăn phát đạt bỗng nhiên bị dính đến kiện cáo một cách khó hiểu, sau cuộc kiện cáo ấy việc làm ăn của họ xuống dốc không phanh, sập tiệm chỉ là chuyện nhỏ, đáng sợ nhất vẫn là không giữ được tính mạng.
Lăng Ngọc sớm đã đoán được hắn sẽ nói như vậy, nàng lại kể cho hắn nghe chuyện thái tử phi và tẩu tử nhà ngoại dùng cao Ngọc Dung, mắt Lăng Đại Xuân lập tức bừng sáng: “Như vậy thì quá tốt rồi, nếu có thể nhận được sự trợ giúp của những quý nhân này, chúng ta không cần lo chuyện làm ăn thất bại, cũng không sợ những tên ăn no rửng mỡ hại chúng ta nữa!”
“Chúng ta không rõ những cấm kị và phép tắc của nữ quyến quý tộc, vì thế cũng không cần bàn chuyện hợp tác với các nàng, chỉ cần thỉnh thoảng mang đồ tốt nhất trong tiệm biếu cho các nàng là được, nếu có thể nhận được sự đón nhận và yêu thích của các nàng, thứ nhất nó đồng nghĩa với việc chúng ta vô hình chung được khoác mộ lớp áo bảo hộ; thứ hai, cũng gián tiếp gây được tiếng vang.”
“Có câu ‘Thượng hữu hiếu giả, bất tất hữu thậm yên giả hỹ"(*), những người tôn quý mà đã thấy tốt, chẳng lẽ những người bình thường lại thấy tệ sao? Đương nhiên là nối đuôi nhau đến mua như gió rồi!” Lăng Đại Xuân vỗ đùi cái đét, càng nói càng hưng phấn.
(*) Đây là câu nói của Mạnh Tử. Dịch nghĩa: Người trên mà có hiếu thượng điều gì, người dưới tất lại càng hiếu thượng hơn vậy.
“Muội cũng nghĩ như vậy!” Lăng Ngọc cười nói.
Trình Thiệu Đường uống sạch rượu trong chén, nhìn đôi huynh muội nói chuyện hăng say trước mặt, họ đang lên kế hoạch xem chọn địa điểm ở đâu, trước tiên nên đầu tư bao nhiêu, định điều chế những loại cao hương nào vân vân.
Chàng nhướng mày, cảm thấy hai người này không hổ là huynh muội, làm chuyện gì cũng sầm rền gió cuống, không hề ậm ờ.
“Kể ra cũng là nhờ lần trước, lúc huynh kí hợp đồng với Diệp gia, muội đã nhắc nhở huynh trong hợp đồng phải xác định rõ nơi tiêu thụ cao Ngọc Dung, nếu không bây giờ Diệp gia cũng đến kinh thành mở phân tiệm rồi, nếu thế thật thì khuynh cũng khó mà ăn nói.”
“Diệp gia đang làm ăn yên ổn ở thành Trường Lạc, sao tự dưng đến kinh thành làm gì.” Lăng Ngọc nói.
“Thế thì chưa chắc, một khi Tề vương về kinh, thành Trường Lạc sẽ thay đổi, sợ rằng việc kinh doanh của Diệp gia sẽ có cài chấn động, ta thấy gần đây Diệp công tử đang rất buồn phiền vì việc này. May mà Quách đại nhân vẫn giữ chức ở huyện Thanh Hà, nếu không ta cũng chẳng yên tâm mà tới kinh thành.” Lăng Đại Xuân lắc đầu nói.
“Đợi chút, huynh vừa nói gì cơ? Tề vương về kinh? Quách đại nhân vẫn giữ chức ở huyện Thanh Hà ư?” Lăng Ngọc giật mình, đột nhiên túm lấy cổ tay áo hắn rồi hỏi.
“Đúng thế, thánh chỉ đã ban xuống từ lâu rồi, người trong thành Trường Lạc đều biết, vài hôm nữa Tề vương phải rời đất phong để về kinh thành, e rằng sau này cũng không quay lại nữa. Công văn giữ nguyên chức vụ của Quách đại nhân cũng đã được đưa tới, lần trước ngài ấy vẫn còn cảm thán rằng thiếu mất một trợ thủ giỏi như Thiệu Đường kìa!” Lăng Đại Xuân khó hiểu trước phản ứng dữ dội của nàng, nhưng vẫn thành thật đáp.
“Ngài ấy nói thế thật sao?” Lăng Ngọc trước mắt nhìn Trình Thiệu Đường đang tự uống tự rót.
“Thật mà, phủ Tề vương trong kinh đã dọn dẹp xong rồi, chắc bây giờ Tề vương đang trên đường về kinh rồi đấy. Còn về Quách đại nhân, ngài ấy quả thực vẫn ở lại huyện Thanh Hà nhậm chức.” Trình Thiệu Đường cũng cảm thấy khá khó hiểu trước phản ứng của nàng, nhưng chàng không hỏi gì, dù sao những chuyện kì quái của nương tử cũng đâu có ít, nếu nàng đã không muốn nói thì chàng cũng chẳng muốn hỏi.
Việc này, việc này không hợp lý!
Lăng Ngọc cảm thấy đầu mình đau nhức.
Tề vương về kinh đã đành, dù sao kiếp trước ngài ấy cuối cùng cũng rời đất phong để về kinh, từ đó ở lại kinh thành. Nhưng Quách đại nhân thì sao? Nàng vẫn nhớ rõ rằng ngài ấy được điều tới Kim Chây nhậm chức tri phủ mà, vì sao kiếp này vẫn ở lạ huyện Thanh Hà?”
Lẽ nào là vì kiếp này thái tử còn sống ư? Thái tử còn sống khiến cho vận mệnh của gia đình nàng cũng có biến hóa, ngay cả tiền đồ của Quách đại nhân cũng có thay đôi ư?
Nàng nghĩ mãi không thông, kiếp trước thái tử chết, Quách đại nhân dựa vào chiến tích của mình mà được điều nhiệm làm tri phủ; kiếp này thái tử không chết, chiến tích của Quách đại nhân cũng không hề thay đổi, nhưng tại sao ngài ấy lại không được thăng quan? Hai người này có quan hệ gì sao?
Nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục nghĩ về chuyện kiếp trước nữa, nên buông bỏ tất cả những chuyện đã xảy ra, không thể để nó ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của nàng ở kiếp này. Trên thực tế, sau khi thái tử trải qua kiếp nạn sinh tử lần trước, đáng lẽ nàng phải nhận ra điều này mới đúng.
Nếu thái tử còn sống, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Nghĩ thông suốt điều này, nàng dần dần bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn còn thắc mắc, hỏi tiếp: “Đất phong đã ban rồi, còn ở đó nhiều năm như thế, sao ngài ấy vẫn còn được về kinh thành?”
“Việc này…. ta cũng không rõ nữa.” Lăng Đại Xuân lắc đầu.
Hắn chỉ là một người dân bình thường, làm sao biết được ý đồ của triều đình.
Lăng Ngọc lại nhìn sang Trình Thiệu Đường, Trình Thiệu Đường đặt đũa xuống, suy nghĩ một chút rồi nói giản lược: “Sau khi thái tử điện hạ về kinh, thế lực của ngài ấy đã tăng lên đáng kể, các vương gia khác trong kinh sắp không chống lại được nữa.”
Còn về Quách đại nhân, sợ rằng ngài ấy đã bị liên lụy.
Chàng cũng vừa mới biết đến chuyện này cách đây không lâu, muội muội ruột của Quách đại nhân là trắc phi của Lỗ vương, chàng từng là thuộc hạ của Quách đại nhân mà lại cứu thái tử, hiện giờ còn trở thành thuộc hạ của thái tử, khó trách Lỗ vương trút giận lên Quách đại nhân.
Lăng Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.
Bởi thế, lần này Tề vương về kinh là tác động của một ván cờ giữa thái tử các vị hoàng tử khác sao? Có lẽ đám người Lỗ vương muốn kéo thêm người về để có thêm một người luân phiên công kích thái tử, để bản thân họ dễ thở hơn.
Nhưng cuộc tranh giành giữa những huynh đệ hoàng thất này hẳn là chẳng liên quan đến bọn nàng.
Nghĩ như vậy, nàng tức thì không còn lo sợ nữa, vẫn là câu nói cũ ‘, thật ra nàng không cần phải lo bò trắng răng.
Sau bữa cơm tối, nhân lúc Trình Thiệu Đường và Lăng Đại Xuân nói chuyện trong sảnh chính, Lăng Ngọc bưng cơm canh đã chuẩn bị sẵn đến gõ cửa phòng Dương Tố Vấn.
“Vẫn là Ngọc tỷ tốt với muội nhất!” Dương Tố Vấn đang đói đến nỗi đầu choáng mắt hoa hai chân nhũn ra, vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa nhồm nhoàm nói.
“Có phải muội làm gì đắc tội Đại Xuân ca rồi không? Sao nhìn thấy huynh ấy như chuột thấy mèo thế.” Lăng Ngọc đưa chén trà cho nàng ấy, chau mày hỏi.
Dương Tố Vấn đang gắp thức ăn thì sững lại, giở vờ không nghe thấy lời nàng vừa nói: “Ngọc tỷ, tay nghề nấu ăn của tỷ ngày càng tiến bộ, nấu ngon hơn Bích tỷ gấp mấy lần liền, lúc tỷ không ở, muội ngày nào cũng nhớ đồ ăn tỷ nấu.”
“Muội cứ giả ngu tiếp đi, rồi sẽ đến lúc ta biết hết.” Lăng Ngọc hừ một tiếng.
Dương Tố Vấn nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, nhấp vài ngụm trà, bấy giờ mới thở dài nói: “Thật ra muội cũng biết đạo lý hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn còn, đã làm sai thì chạy thế nào cũng không thoát, trước sau gì cũng phải đối mặt.”
“Rốt cuộc muội đã làm sai việc gì?” Lăng Ngọc bị nàng khơi lên lòng hiếu kỳ.
Tuy con nhóc này hay gây họa, nhưng trước đây mỗi lần muội ấy gây họa, sao chẳng bao giờ thấy muội ấy sợ hãi đến mức bỏ trốn, không dám đối mặt như bây giờ?
Mặt Dương Tố Vấn đỏ bừng lên, không được tự nhiên mà quay mặt đi, phải mất một lúc lâu mới lí nhí nói: “Muội, muội muội, muội đã khinh bạc Đại Xuân ca….”
“Cái gì? Muội nói gì cơ?” Lăng Ngọc nhất thời nghe không rõ lời của nàng ấy.
“Muọi nói, muội đã khinh bạc Lăng đại ca!” Dương Tố Vấn chột dạ nhắc lại.
“Muội khinh bạc Đại Xuân ca á?!!” Lăng Ngọc không dám tin mà trừng to hai mắt.
“Suỵt, tỷ nói khẽ thôi!” Dương Tố Vấn vội vàng bụm miệng nàng lại, ngó nghiêng bốn phía, như thể sợ bị người ta nghe lén.
Lăng Ngọc kéo tay nàng ra khỏi miệng mình, thầm thì hỏi lại: “Muội nói muội khinh bạc Đại Xuân ca ư? Ta không nghe nhầm chứ? Thật sự không phải ngược lại sao?”
Mặt Dương Tố Vấn lại đỏ hơn, ngượng ngùng nói: “Tỷ không nghe nhầm, là muội đã khinh bạc huynh ấy. Nhưng muội, muội cũng chỉ vô ý thôi!”
Môi Lăng Ngọc run run, vẫn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Muội khinh bạc huynh ấy thật sao? Không phải huynh ấy khinh bạc muội sao?”
Nghĩ thế nào cũng không thích hợp! Đáng lẽ phải ngược lại mới đúng chứ nhỉ?
“Đã nói là muội khinh bạc huynh ấy mà, là muội là muội!” Dương Tố Vấn giận dỗi lớn tiếng nhắc lại.
Lời vừa dứt, nàng nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lăng Ngọc, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cổ cứng đờ quay lại, đập vào mắt là ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lăng Đại Xuân, cùng với vẻ mặt nhịn cười của Trình Thiệu Đường.
“Tiểu Ngọc, con đang quấy đòi nàng kìa! Chúng ta về xem con đi.” Trình Thiệu Đường ho khan một tiếng, giả bộ nói chuyện với nàng.
Lăng Ngọc bắt được sóng, đáp: “Đúng đúng đúng, con đang quấy, chúng ta về thôi, chúng ta về thôi!”
Nói xong, phu thê lần lượt sải bước rời đi, né được tiếng gầm giận giữ của Lăng Đại Xuân: ” Còn định chạy đi đâu?!”
“Đại Xuân ca đúng là lỗ m ãng, như vậy thì không được đâu, Tố Vấn vẫn chỉ là một cô nhóc, huynh ấy phải dỗ dành mới được.” Lăng Ngọc cảm thán.
“Lời này có lý, nhưng hiện giờ người làm sai là Tố Vấn cô nương, còn người đuổi theo đòi nợ là Đại Xuân huynh.” Trình Thiệu Đường tiếp lời.
Lăng Ngọc cười nhạo: “Được rồi đó, huynh ấy cũng lừa con bé Tố Vấn đấy thôi, nói không chừng khinh bạc gì đó kia còn là huynh ấy cố tình dựng lên, định dao sắc chặt đay rối đấy mà, định bắt người trước
Trình Thiệu Đường khép miệng ho khan một tiếng: “Tiểu Ngọc à, huynh ấy là huynh trưởng của nàng….”
Vì thế, dù gì cũng phải nói năng nể nang tí chứ!
Lăng Ngọc cười híp mắt, nói tiếp: “Cũng may huynh ấy là huynh trưởng của thiếp đấy, nếu là người khác thì thiếp đã vung con dao phay đuổi huynh ấy ra ngoài từ lâu rồi!”
Trình Thiệu Đường: “…… Ta nghe nói Trần ma ma đã dạy nàng lễ nghi quy tắc được một thời gian rồi đúng không?”
Lăng Ngọc phất cổ tay áo, làm một cái lễ chuẩn mực cho chàng xem: “Tướng công, thiếp thân đi trước đây!”
Trình Thiệu Đường bật cười, lắc đầu bất lực khi nhìn bóng người duyên dáng bước đi.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Dương Tố Vấn vẫn trốn trong phòng không chịu gặp ai, Dương Đại Xuân thì thoải mái ra ăn sáng cùng gia đình Trình Thiệu Đường, thậm chí thậm trạng trông có vẻ khá tốt, nụ cười trên mặt phơi phới rạng ngời.
Lăng Ngọc vừa bón con trai, chốc chốc lại quay sang liếc hắn, Lăng Đại Xuân chỉ coi như không thấy: “Ăn sáng xong ta sẽ lên phố xem xét tình hình, xem mở tiệm ở đâu tốt, trước tiên chúng ta cứ chọn địa điểm trước, sau đó mới từ từ chuẩn bị những thứ khác.”
“Vậy cũng tốt, hôm nay đệ không cần đi trực, hay là đệ đi cùng huynh nhé?” Trình Thiệu Đường nói.
“Được vậy thì tốt quá.” Lăng Đại Xuân cười ha ha, vui vẻ vì có người đi cùng.
Mãi đến khi hai người rời đi, Dương Tố Vấn mới ra khỏi phòng, điềm nhiên như không mà bắt đầu ăn sáng. Lăng Ngọc muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn từ bỏ.
Ngày Tề vương lẳng lặng về kinh, Lăng Ngọc trông thấy xa giá của hắn tiến vào cổng thành, môi nàng mấp máy, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác như đã cách mấy đời.
Kiếp trước, tướng công của nàng cũng là một thành viên trong đoàn xa giá của Tề vương, nhưng ở kiếp này, chàng lại trở thành thống lĩnh của phủ thái tử, kiếp này không có dính líu gì tới Tề vương cả.
Nàng nhẹ nhàng thở phào, đúng lúc Lăng Đại Xuân đi tới, cười hỏi: “Thở dài gì thế? Tuy trong kinh đâu đâu cũng là tấc đất tấc vàng, nhưng chúng ta cũng không nghèo đến nỗi không thuê được một mặt tiền. Ta còn đang nghĩ đến việc đón cha nương vào kinh khi khi việc làm ăn ở đây đã ổn định, Lưu Phương đường của huyện Thanh Hà cứ giao cho Trụ tử tẩu!”
“Vậy cũng tốt, sợ cha không đồng ý thôi, huynh cũng biết cái tính cực ỳ cố chấp của ông ấy mà, nếu đã không muốn thì huynh cũng chẳng làm gì được đâu. Theo muội thấy…. Ôi chao!” Lăng Ngọc đang nói, một người đàn ông hớt hải va vào cánh tay của nàng.
“Xin lỗi, xin lỗi…..” Nam tử kia cũng không ngờ lại đâm vào người ta, vội vàng khom người nói lời xin lỗi.
Người ta đã xin lỗi nên Lăng Ngọc cũng không truy xét: “Không sao….đâu.”
Sắc mặt nàng đại biến, đồng tử co rút kịch liệt vì nhớ lại một số kí ức khủng khiếp, nàng nhìn chòng chọc vào bóng người nam tử đang rải bước rời đi, cơ thể nàng không ngừng run rẩy.
“Tiểu Ngọc? Tiểu Ngọc?” Lăng Đại Xuân nhận ra sự khác thường của nàng, tưởng nàng bị đâm vào chỗ nào nên bị thương, không khỏi lo lắng hỏi.
“Hả? Muội, muội không sao, không sao….. chúng ta, chúng ta về đi!” Sắc mặt Lăng Ngọc tái nhọt, đâu óc trống rỗng, lẩm bẩm nói.
“Không sao thật chứ? Ta thấy sắc mặt muội kém lắm, có phải không khỏe chỗ nào không, hay là gần đây bận bịu quá mệt quá?” Lăng Đại Xuân lo lắng gặng hỏi.
“Muội không sao thật mà, về nhanh thôi, để Tố Vấn với bé Đá đang ở nhà kiểu gì cũng quậy banh nóc cho xem!” Lăng Ngọc cố gắng trấn tĩnh lại.
Thấy nàng không muốn nói nhiều, Lăng Đại Xuân cũng không hỏi thêm nữa, hai huynh muội đi được một đoạn, Lăng Ngọc không nhịn được mà quay đầu, nhìn sạp hàng nơi nam tử kia dừng lại, bấy giờ hắn ta đang nói chuyện với ông chủ.
“Đại Xuân xa, huynh làm giúp muội xem nam tử va vào muội lúc nãy ở chỗ nào?” Nàng cắn răng, kéo ống tay áo Lăng Đại Xuân rồi khẽ nói.
Lăng Đại Xuân nghi ngờ nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tái hơn, suy nghĩ một chút rồi đồng ý ngay: “Được, vậy muội về nhà một mình nhé, ta dò la được sẽ nói với muội.”
“Vâng, huynh cẩn thận chút, đừng để hắn phát hiện.” Lăng Ngọc dặn.
Lăng Đại Xuân gật đầu, bước nhanh theo nam tử cách đó không xa, hai người một trước một sau, nhanh chóng biến mất trong dòng người tấp nập.
Lăng Ngọc lơ đãng rửa rau, không để ý đến bộ dạng muốn nói lại thôi của Dương Tố Vấn.
Cuối cùng, Dương Tố Vấn vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Ngọc tỷ, chỗ rau này tỷ rửa nhiều lắm rồi, còn rửa nữa thì nó sẽ nát hết mất!”
Bấy giờ Lăng Ngọc mới phát hiện ra, cười áy náy, đang định nói vài câu thì chợt thất bóng Lăng Đại Xuân trở về, nàng vội vàng đưa rổ rau cho Dương Tố Vấn rồi hớt hải ra đón: “Sao rồi?”
Lăng Đại Xuân nhìn trái ngó phải, sau đó mới nhỏ giọng đáp: “Ta đi theo thì trông thấy hắn vào cổng sau của phủ Tề vương, nghe ngóng mới biết người này là hạ nhân phụ trách mua sắm trong phủ, hình như tên là Tôn Tử gì đó.”
“Người của phủ Tề vương? Sao lại thế được? Sao hắn lại là người của phủ Tề vương chứ?” Trong mắt Lăng Ngọc đầy vẻ không thể tin nổi, cánh môi run lên.
Sao hắn ta có thể là người của phủ Tề vương chứ…..
“Sao lại không thể là người của phủ Tề vương? Tiểu Ngọc, rốt cuộc muội đang nghĩ cái gì?” Lăng Đại Xuân lấy làm khó hiểu.
Hạ nhân của phủ Tề vương có gì mà phải hoảng hốt thế chứ, khắp kinh thành này đâu dâu cũng là nhà quyền quý, ngẫu nhiên gặp được vài hạ nhân nhà thế gia vọng tộc cũng có sao đâu nhỉ?
Lăng Ngọc lại không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng đành tìm đại một lí do để đuổi hắn đi, còn nàng thì về phòng với tâm tư rối bời.
Đêm đó, nàng trằn trọc mất ngủ, đến tận canh ba mới mơ màng thiếp đi.
Trong đêm tối, gã đàn ông lạ mặt bổ nhào về phía nàng, đè chặt nàng ở dưới thân, xé mạnh quần áo trên người nàng, chĩa cái mồm hôi thối lên mặt nàng.
Nàng liều mạng vũng vẫy, tay phải trong cơn hoảng loạn bỗng nhiên chạm vào được một vật c ứng, ngay lúc đó, nàng nắm lấy nó đập mạnh lên đầu gã ta.
Tức thì, gã ta rên lên một tiếng rồi ngã xuống.
Sấm đánh ‘đùng đoàng’, tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng tối đen như mực, nhờ thế soi rõ khuôn mặt đẫm máu trên mặt đất.
Lăng Ngọc bỗng choàng tỉnh.
Là gã, quả nhiên là gã ta, chính là hạ nhân tên Côn Tử của phủ Tề vương ban sáng va vào nàng!