“Tẩu tử, ‘thằng oắt xúc phạm bề trên’ này giao cho tẩu, phiền tẩu lúc rời đi giúp đệ ném nó ra khỏi phủ.”
Lăng Ngọc đực mặt ra, nhất thời không biết nên làm thế nào, thái tử phi theo tới nghe vậy cũng phải bật cười.
“Ngươi yên tâm trở về phục mệnh với điện hạ đi, lúc Trình phu nhân về ta nhất định sẽ nhắc nàng ném ‘thằng oắt xúc phạm bề trên’ này ra khỏi phủ.”
Thị vệ này không ngờ lời mình nói bị thái tử phi nghe thấy, mặt hơi xấu hổ, hắn vội vàng làm lễ vấn an rồi gấp rút rời đi.
Lăng Ngọc bấy giờ mới hoàn hồn, nàng ngượng ngùng nắm lấy bàn tay nhi tử, sợ nó không biết trời cao đất dày mà đuổi theo Triệu Uân, thái tử phi thấy thằng bé thú vị, không nhịn được mà chọc nhẹ vào khuôn mặt tròn xoe của nó, cười hỏi: “Nhóc con, sao gan cháu lớn quá vậy?”
Đó là ai chứ? Là thái tự điện hạ mà chúng quần thần vừa nghe danh đã khiếp sợ, sự tồn tại của hắn đại thể chính là Diêm vương sống, trong phủ không ai là không ai sợ hắn, ngay cả một thái tử phi như nàng khi đứng trước mặt hắn cũng không dám nói bừa, chỉ sợ bất cẩn chọc giận hắn rồi chuốc lấy một đống rắc rối không cần thiết.
Nhưng thằng bé này thì khác, nó chủ động chạy tới trước mặt thái tử xì xào không hết chuyện, còn thái tử điện hạ thì mặc kệ nó, đây đúng là chuyện khiến người ta bất ngờ.
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang nhìn mình cười khúc khích của bé Đá, nàng không khỏi sinh ra lòng yêu thích.
Đứa bé hoạt bát gan dạ này đừng nói là thái tử, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà yêu thích nó.
Qua đây có thể thấy được thái tử điện hạ thích những đứa trẻ hoạt bát lanh lợi, mà Triệu Tuần cậu con trai duy nhất của hắn mặc dù đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy thái tử vẫn khép na khép nép, thỉnh thoảng được nàng khích lệ mới dám chủ động nói đôi ba câu với thái tử, nếu so sánh nó với bé Đá gan dạ này, chỉ e vẫn phải cố gắng nhiều hơn mới được.
Kim Xảo Dung đăm chiêu nhìn bé Đá, nghĩ đến sự thân thiết của nó và thái tử, hiển nhiên là hai người này đã biết nhau từ lâu, hơn nữa còn khá hợp nhau.
Bé Đá ngây thơ cười với nàng, nụ cười làm cho thái tử phi mềm lòng, nhịn không được mà kéo thằng bé đến cạnh mình, véo nhẹ lên cái má phúng phính của nó rồi sai thị nữ mang điểm tâm mà bé thích ăn lên.
Lúc đám thị nữ tới còn dẫn theo cả Triệu Tuần.
Bé Đá vừa thấy Triệu Tuần thì hai mắt đã sáng bừng lên, lập tức thoát khỏi thái tử phi, chạy ‘bình bịch’ tới kéo tay của Triệu Tuần, cất tiếng gọi vang: “Đại công tử!!”
Triệu Tuần cũng nắm lấy tay nó, khuôn mặt trắng nõn đầy vui mừng: “Bé Đá!!”
Bộ dạng hai đứa nắm tay nhau cười ha hả lọt vào mắt của những người có mặt ở đấy, ai cũng không nhịn được mà bật cười.
“Vừa nhìn đã biết là hai đứa bé này lâu lắm rồi mới gặp lại nhau.” Thái tử phi cười nói, sau lại sai thị nữ dẫn tụi nhóc sang một bên, nhìn chúng ngồi thân thiết nói cười rôm rả, kể vài chuyện này kia của trẻ con, nụ cười trên mặt nàng bất giác tươi càng thêm tươi.
Cuối cùng, Lăng Ngọc đã có thời gian để nói rõ lý do tới đây của mình, nàng cười nói: “Chọn người là một kỹ năng đòi hỏi tri thức, lại là lần đầu tiên chọn người nên có rất nhiều điều không hiểu, thần thiếp muốn xin nương nương cử ma ma tới xem giúp, để tránh có kẻ xấu vào phủ.”
Thái tử phi cười khẽ: “Nhà ngươi quả thực cần có vài người làm, sau này đâu thể cứ để phu nhân của Định Viễn tướng quân bận bịu suốt ngày được, vậy còn ra thể thống gì nữa? Ngay cả khi ra ngoài cũng phải có người hầu hạ bên cạnh, cái này là đại biểu cho thân phận của người, khiến người khác không dám khinh nhờn.”
“Nương nương nói chí phải.” Lăng Ngọc khiêm tốn lắng nghe lời dạy bảo.
Thái tử phi lại nói: “Để Trần ma ma theo người về đi, bà ấy từng dạy ngươi một thời gian, bây giờ để bà ấy giúp ngươi chọn người là thích hợp nhất. Khi nào nhà ngươi chọn xong người rồi thì để bà ấy về là được.”
Lăng Ngọc mừng rỡ, vội đứng lên cảm tạ.
Trong phủ thái tử rộng lớn này nàng chỉ quen mỗi Trần ma ma năm đó từng dạy nàng phép tắc, nếu lần này lại được bà ấy chỉ bảo đôi chút thì thật sự quá tốt.
Không lâu sau, người mà thái tử phi sai đi mời Trần ma ma đã quay về, theo sau nàng là Trần ma ma ăn mặc gọn gàng.
Sau khi thái tử phi nói rõ dự định của mình, Trần ma ma không hề từ chối mà lập tức đồng ý ngay.
Kim Xảo Dung yên lặng ngồi một bên, nhìn tất cả những việc xảy ra trước mặt này với cặp mắt cực kì phức tạp.
Cho nên, hiện tại Trình Thiệu Đường đã trở thành Định Viễn tướng quân, thái tử chẳng những thăng quan cho hắn, mà còn ban thưởng nhà mới để làm phủ Định Viễn tướng quân? Nhờ thế mà một phụ nhân thôn dã như Lăng Ngọc cũng phất lên theo trượng phu, lắc mình biến thành phủ nhân tướng quân?
Nàng cảm thấy trong lòng mình xuất hiện một cảm giác lạ thường, như thể sau khi nàng rời đi, cuộc sống của nhà họ Trình càng ngày càng tốt lên, thậm chí bọn họ còn sống tốt hơn cả mình.
Nàng không khỏi cảm thấy hối hận, hiếm khi suy xét lại bản thân, phải chăng lựa chọn năm đó của mình đã sai rồi? Nếu năm đó nàng không chọn rời đi thì bây giờ chỉ cần dựa vào quan hệ với Trình Thiệu Đường, nàng đã có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Thế nhưng, khi nàng nhìn lên thái tử phi ung dung quý phái, nghĩ đến sự hưng thịnh như mặt trời ban trưa của phủ thái tử, lại nghĩ về việc gần đây phụ thân thường nhờ người tới lấy lòng mình, ý muốn đả động nàng bằng tình thân để lợi dụng nàng kết thân với phủ thái tử, nàng lại lập tức đánh tan suy nghĩ này.
Trình Thiệu An kia sao có thể đánh đồng với thái tử đương triều được chứ! Tuy thái tử vẫn chỉ là thái tử, nhưng sớm đã không khác gì bệ hạ, sau này ngài ấy danh chính ngôn thuận lên ngôi thì tương lai của mình sao có thể so sánh với một phu nhân tướng quân nhỏ nhoi được!
Nghĩ đến đây, nàng lại vô thức ưỡn thẳng sống lưng.
Còn Lăng Ngọc cuối cùng đã nhìn thấy cơ hội để nói với Kim Xảo Dung ý của Trình Thiệu Đường.
Kim Xảo Dung nghe xong tim rụng rời, vội vàng kéo lấy nàng nhỏ giọng cầu xin: “Xin phu nhân cho ta một chút thời gian nữa, ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, muốn nói thật chuyện quá khứ cho bệ hạ, nhưng mãi mà chẳng tìm được cơ hội thích hợp…”
“Ngươi ngẫm kĩ kết cục của Nguyệt quý phi và Tống Siêu trước đó thì sẽ hiểu rõ, ngươi không thể che giấu những chuyện này được nữa. Ngộ nhỡ sau này ngươi được sủng ái nhưng lại bị người ta bới chuyện quá khứ ra, lúc đó không chỉ có Thiệu An gặp nạn, sợ rằng ngay cả ngươi cũng khó mà giữ được mạng!” Lăng Ngọc sợ nàng ta cố ý trì hoãn, nhỏ giọng uy hiếp.
“Ngươi yên tâm, ta cũng nghĩ tới kết cục của Nguyệt quý phi nên mới quyết định tìm cơ hội nói thật với thái tử.” Kim Xảo Dung chậm rãi nói.
Từ con người Nguyệt quý phi mà nàng ngẫm ra được rất nhiều thứ, vì sao Nguyệt quý phi xuất thân từ thanh lâu, từng gả cho kẻ bạc bẽo, nhưng chưa bao giờ có người lấy điều này ra để công kích hay chỉ trích nàng ta? Nàng cảm thấy hết thảy đều bởi vì Nguyệt quý phi đã sớm thẳng thắn để lộ điều này, nàng ta khiến nhược điểm không còn là nhược điểm, cộng với sự nâng niu của bệ hạ, người bên cạnh ngoại trừ lén nói vài lời chua chát thì chẳng có ai dám nói lung tung ở trước mặt.
Vì thế, muốn bước vững, nàng phải khiến những nhược điểm kia không còn là nhược điểm nữa!
Lăng Ngọc chăm chú nhìn nàng ta hồi lâu, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào trên mặt nàng ta, thấy nàng ta không giống đang giả bộ, nàng mới nói: “Ba ngày, ta cho ngươi ba ngày nữa, nếu trong ba ngày này ngươi không nói thật với thái tử, ta sẽ nói thật sự thật cho thái tử phi. Chỉ sợ thái tử phi so với thái tử càng không cho phép người trong phủ có người đã không còn trong sạch.”
“Bảy ngày, bảy ngày nữa, ngươi cho thư thả vài ngày nữa được không, sau bảy ngày ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.” Kim Xảo Dung vội nói.
Lăng Ngọc vốn định không cho, nhưng khi trông thấy cách đó không xa có thị nữ tới tìm mình, nàng đành phải đồng ý: “Bảy ngày thì bảy ngày, ngươi nhớ kĩ những lời mình vừa nói đấy!”
Nói xong, nàng vội vàng đi về phía thị nữ tới tìm mình.
Bây giờ là thời buổi hỗn loạn, nhà nghèo khổ ăn đủ no, việc bán con bán cái thường xuyên xảy ra, Lăng Ngọc có ý mua người nên nhanh chóng có mẹ mìm dẫn người tới cửa.
Lăng Ngọc có chút không thoải mái khi nhìn một hàng người trước mặt, tiểu cô nương lớn nhất chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, ‘hàng đợi bán’ nhỏ nhất chỉ khoảng tám chín tuổi, đứa nào đứa nấy gầy đến nỗi gió thổi qua cũng có thể làm ngã, nhưng trước khi đến đây tất cả đều đã chỉnh trang lại một phen, đầu tóc được chải gọn gàng, quần áo tuy đã bị giặt đến bạc phếch nhưng cũng rất sạch sẽ.
Lúc này, Trần ma ma đang bảo tụi trẻ xòe hai tay ra rồi kiểm tra tỉ mỉ.
“Từ đôi tay của một người có thể nhìn ra được chúng lười biếng hay chịu khó, có thích sạch sẽ hay không. Trong phủ cần thuê hạ nhân làm việc, đương nhiên không cần những kẻ làm biếng, nhưng những kẻ lẳng lơ bóng bẩy thì càng không cần!”
Chọn hạ nhân là một môn học đòi hỏi chiều sâu tri thức, Lăng Ngọc khiên tốn lắng nghe, Trần ma ma thì nhỏ giọng chỉ bảo nàng, sau lại chỉ hai người bà chọn cho nàng xem, đồng thời nói rõ nguyên do chọn họ.
Sau khi nghe xong, Lăng Ngọc cảm thấy rất hợp lý. Nhà mới quá rộng, nếu chỉ dựa vào sức một mình nàng thì không thể làm hết việc, nàng cần những người tay chân lanh lẹ làm việc cần mẫn.
“Có thể sắp xếp cho hai người này làm việc trong phủ, nhưng nếu phu nhân ra ngoài, hai người này không thể đi theo, phải chọn hai người khác.” Trần ma ma lại nói.
Người làm việc và người hầu hạ khác nhau, nhất là người hầu hạ, họ phải theo chủ tử đi khắp nơi, chẳng khác nào bộ mặt của một phủ, yêu cầu tuyển chọn đương nhiên phải cao hơn, tốp nha đầu trước mắt này không có ai làm bà hài lòng cả.
Lăng Ngọc tiếp thu lời dạy, mẹ mìn kia thấy thế biết ngay họ không ưng số còn lại, vội cười đon đả nói: “Không giấu gì phu nhân và lão tỷ, ta còn có vài đứa tướng mạo nhất đẳng nữa, chúng vừa chịu khó vừa an phận, đợi ….. ngày mai ta mang chúng tới cho hai người chọn nhé?”
“Mang tới đây nhìn kĩ là biết ngay là thật hay giả.” Trần ma ma nói.
Mẹ mìm cuống quýt thưa vâng, nhận lấy tiền bán thân của hai nha đầu sau đó dẫn số còn lại rời đi.
“Đều là thịt trên người cha mẹ rơi xuống, sao lại nỡ bán đi như thế? Nếu rơi vào tay kẻ gian ác thì kiếp này coi như xong.” Châu Thị mềm lòng, nhìn những cô bé gầy còm không ngừng xót xa.
“Đúng thế, trước đây trong thôn ta có nhà bán con gái lớn đi, nghe nói về sau cô nương đó rơi vào tay một kẻ lòng dạ thâm độc, chưa đến nửa năm đã bị hành hạ đến chết.” Vương Thị không khỏi than thở.
Làm sao Lăng Ngọc không hiểu đạo lý này, nhưng với thời buổi hiện giờ, nàng không lo nổi cho người khác, cũng không có năng lực quan tâm đ ến người khác.
Trần ma ma thì bắt đầu dạy bảo hai nha đầu mới mua về, bà nói như đang ban ơn rồi như đang thị oai, khiến cho hai nha đầu lúc thì hết sực lo sợ cuống cuồng thưa vâng, lúc thì đội ơn rối rít.
Lăng Ngọc không xem nữa, nàng cảm thấy mình còn kém xa, thuật ‘cai quản hạ nhân’ này cũng là môn học đòi hỏi chiêu sâu tri thức.
Lúc tin Dung cô nương bị thương khi dũng cảm đứng ra chắn đao cho thái tử truyền tới, Lăng Ngọc đang nhíu mày nhìn người vừa được Trần ma ma chọn cho nàng. Khi Trần ma ma nói có thể mang cô bé này ra ngoài, Lăng Ngọc trông thấy vẻ bất bình trên mặt nó.
Người này thích hợp thật sao? Nàng không khỏi nghi ngờ.
Thế nhưng ngay sau đó, khi nghe tin ‘Dung cô nương bị thương nặng’, nàng chẳng còn lòng dạ nào để ý tới đối phương nữa.