Trans: Nàng fish.
Vết máu trên vũ khí chậm rãi nhỏ xuống, ngấm vào bùn đất, những viên đá trong rương lặng lẽ nằm trên đất, nó khiến mọi người cảm thấy trận một mất một còn vừa rồi trở nên châm biếm đến tột cùng.
“Mẹ kiếp! Vì mấy cục đá này mà nửa đêm ông đây phải dâng mình cho muỗi đốt sao?” Nhận ra mình đã làm việc vô ích, cuối cùng cũng có sơn phỉ không nhịn được mà cất tiếng mắng.
“Rút!” Mặc dù cũng đang tức nghẹn, nhưng so ra … tên cầm đầu đám sơn phỉ nom qua đám tiêu sư đang ngây ra như phỗng, rồi hắn vung tay lên, dẫn người của hắn nhanh chóng rút lui.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ đồ đã bị bọn trộm đánh tráo dọc đường?” Tống Siêu không thể chấp nhận được việc thứ mình ra sức bảo vệ dọc đường lại là mấy cục đá.
“Không thể nào, dọc đường chúng ta luôn canh chừng nó sít sao, ban đêm cũng chưa từng lơ là, đừng nói là đánh tráo, e rằng đến cả con ruồi cũng không đến gần nó được.” Đường Tấn Nguyên lớn tiếng phản bác.
“Đường huynh đệ nói đúng lắm, trên đường đi chúng ta đâu dám lơi là cảnh giác, từ lúc đồ được đưa đến tiêu cục cũng chưa từng có ai động vào, đám huynh đệ vẫn luôn canh chừng nó, trừ phi nó tự dưng biến mất!”
“Nhưng hiện giờ sự thật bày ra trước mắt, trong rương này chỉ có mấy cục đá thôi!”
“Nói không chừng, nói không chừng mấy cục đá này không phải cục đá bình thường, chẳng phải người kể chuyện từng kể thế sao?(*) Ngày xưa có một viên ngọc Hòa thị bích có giá trị liên thành, nó được giấu trong một tảng đá, rất nhiều người cho rằng nó không đáng một đồng.” Có người không muốn chập nhận sự thật tàn khốc này.
(*)Người kể chuyện: Thường là người có học, khá được coi trọng, thường kể chuyện trong các quán trà, trên đường phố,…
(*) Hòa thị bích (chữ Hán: 和氏璧), có nghĩa “Ngọc bích họ Hòa”, là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc.
Giá trị liên thành là một từ ngữ diễn tả một vật báu có giá trị rất lớn.
Thành ngữ này phát xuất từ câu chuyện Hòa Thị Bích.
Hòa Thị Bích là một viên ngọc quý được đặt theo tên một tiều phu nước Sở tên là Biện Hòa.
“Ta cũng mong suy nghĩ hão huyền của ngươi có thể trở thành sự thật, nhưng mẹ kiếp những hòn đá này còn bình thường hơn cả hòn đá bình thường!” Có người nóng nảy cuối cùng cũng không nhịn được mà chửi bậy.
“Các ngươi nói xem, có phải ngay từ đầu bên trong chiếc rương này đã toàn là đá không?” Hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhỏ giọng nhắc đến loại khả năng này.
Hắn vừa dứt lời, mọi người vừa mới tranh luận hăng say đều đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói nữa.
Nếu khả năng này là thật, vậy thì ngay từ khi bắt đầu đã có người muốn để bọn họ làm những công việc vô ích này, thậm chí là không ngại để bọn họ tới đây chịu chết!
“Thiệu Đường này, ngươi mói xem chuyện hôm nay phải giải quyết thế nào?” Trong đám người, Tống Siêu là người lớn tuổi nhất, nhưng Trình Thiệu Đường luôn là người làm việc trầm ổn, bây giờ xảy ra chuyện, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía hắn theo bản năng.
Trình Thiệu Đường cau mày, một lát sau mới trầm giọng nói: “Các huynh đệ đều đã bị thương, chúng ta cứ tìm một nơi xử lý vết thương trước đã, sau đó thương lượng xem tiếp theo nên làm thế nào.”
Sau một trận quyết đấy, tuy không ai mất mạng nhưng trên người ai cũng có một vài vết thương, ngay cả bản thân Trình Thiệu Đường cũng bị trúng một đao bên cánh tay trái, bấy giờ đang đau âm ỉ.
Nhưng cảm giác đau đớn trên người bây giờ sao sánh bằng cảm giác lạnh lẽo trong đáy lòng.
Nếu đúng là họ đã áp tải những hồn đá này ngay từ đầu, thì kẻ gài bẫy bọn họ khả năng cao là người trong tiêu cục.
“Trước khi chúng ta lên đường đã ký vào bản bàn giao, hiện giờ đồ đã biến thành hòn đá, cho dù thật sự là người trong tiêu cục động tay động chân thì trên bản bàn giao vẫn là chữ ký của của chúng ta, nếu đối phương kiên quyết nói rằng họ không giao sai đồ cho chúng ta, vậy thì dù chúng ta có lý cũng không thể nói rõ được!” Mọi người tìm được một dòng suối nhỏ trong veo rửa sạch vết thương, Đường Tấn Nguyên lo lắng mở lời.
“Trước khi ký tên ta đã kiểm tra rồi, quả thực đồ không sai, giờ xem ra, đồ đã bị người ta đánh tráo sau khi ký têm, người này nhất định là người tỏng tiêu cục! Mẹ nó chứ, không ngờ lại có nội gián, nếu ông đây biết là thằng nào, thể nào cũng vặn cổ hắn!” Tống Siêu tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.
Trình Thiệu Đường mím cánh môi mỏng, sau khi mọi người lần lượt bày tỏ sự căm phẫn của mình, hắn nói: “Thật ra còn có một khả năng nữa, đó chính là ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’!”
(*) Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Thời Hán – Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên.
Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
(*) Sạn đạo: là con đường bên vách núi dùng gỗ tạo thành, muốn đông chinh trước tiên phải tu sửa sạn đạo để thuận lợi cho đội binh mã đi qua.
Mọi người đồng loạt ngớ ra, huynh nhìn đệ, đệ nhìn huynh, thật lâu sau, Đường Tấn Nguyên mới chưng ra vẻ mặt phức tạp và nói: “Mẹ nó, mặc dù trong lòng khó chịu thật, nhưng so với việc bị người ta vu oan làm việc thất trách, ta thà chịu đựng làm người sửa sạn đạo còn hơn!”
Mọi người lại trầm mặc hồi lâu.
Nếu bọn họ dùng chiêu ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’ thật, vậy người trù tính việc này đã rõ rành rành.
“Chúng ta vẫn nên tiếp tục lên đường theo kế hoạch ban đầu, kết quả thế nào thì vẫn phải đến nơi đó mới có thể biết được.” Trình Thiệu Đường nói.
Chuyện đã đến nước này, đây cũng là con đường duy nhất để đi, dù kết quả có ra sao đều sẽ khiến bọn họ bức bối trong lòng, nhưng chí ít, chẳng ai muốn gánh tội danh không làm tròn chức trách, thậm chí là tội danh chiếm tài vật của khách hàng.
Mọi người ôm theo một tia hi vọng rồi ra roi thúc ngựa, đi ngày đi đêm để đến thành Thông Châu, sau đó tìm tới Nhậm phủ, phủ đệ của khách hàng ủy tiêu.
(*)Ủy tiêu: Người nhờ vận chuyển đồ.
Thế nhưng, khi bọn họ trông thấy phủ đệ đổ nát tan hoang do vừa bị lửa thiêu rụi thì trong lòng chấn động mãnh liệt.
“Lão tiên sinh, xin hỏi đây là Nhậm phủ sao?” Trình Thiệu Đường hỏi ông lão dẫn bọn họ tới đây với vẻ không dám tin.
Ông lão thở dài: “Đúng thế, đây chính là phủ đệ của Nhậm Trung, Nhậm đại nhân.
Nhưng các ngươi đến muộn rồi.
Vào đêm bảy ngày trước, Nhậm phủ bị cháy, cả nhà Nhậm đại nhân đều chết trong biển lửa.”
“Chết rồi hả?” Đám người Đường Tấn Nguyên kêu lên thất thanh.
Khách hàng chết rồi, vậy chuyến tiêu này của bọn họ phải làm sao đây?”
Trình Thiệu Đường không ngờ kết quả lại thế này, trong lòng nảy sinh cảm giác khác thường, hắn cứ cảm thấy dường như đám bọn họ đang rơi vào một âm mưu nào đấy.
Người ủy tiêu cho bọn họ là Nhậm Trung, nghe nói ông ta đã bị cách chức về quê, vật được ủy thác nghe nói vô cùng quý giá, cụ thể là vật gì, quan trọng như thế nào, bởi vì tiêu này không phải do hắn nhận, nên hắn cũng không rõ.
Hiện tại đồ không cánh mà bay, khách hàng ủy tiêu lại chết trong vụ cháy….
“Đại ca, giờ chúng ta nên làm gì?” Một tiêu sư khẽ hỏi Tống Siêu.
Tống Siêu trầm mặc một lát, nhìn sắc mặt ủ dột của đám huynh đệ, hắng giọng nói: “Chúng ta cứ về tiêu cục trước, dù khách hàng còn sống hay không thì chúng ta cũng phải điều tra rõ tăm tích của vật này, như thế mới không uổng chúng ta đi chuyến này!”
“Đại ca nói đúng, chúng ta phải tìm lại đồ mà khi còn sống Nhậm tiên sinh phó thác cho tiêu cục!” Đường Tấn Nguyên tiếp lời.
Trình Thiệu Đường càng lo lắng hơn, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Đại ca nói có lý, nhưng mấy hôm nay chúng ta đã đi suốt ngày đêm, các huynh đệ đều đã mệt mỏi, hôm nay chúng ta cứ tìm nhà trọ trong thành nghỉ ngơi cái đã, sáng sớm mai lại lên đường về tiêu cục, mọi người thấy thế nào?”
Mọi người không có ý kiến gì với đề nghị này.
Tối đó, đám tiêu sư nghỉ ngơi ở nhà trọ trong thành.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ve kêu inh ỏi, gió đêm xuyên qua song cửa sổ lướt nhẹ qua mặt Trình Thiệu Đường, hắn đứng tựa vào cửa sổ, nhíu mày lý giải nhiệm vụ chuyến tiêu lạ lùng này.
Nghe nói Nhậm Trung đại nhân đã bị cách chức quan và trở về quê, không biết là vì duyên cớ gì mà ông ta lại giao cho tiêu cục bọn họ một chiếc rương luôn mang theo bên người và khá là quý giá, nhờ bọn họ đưa nó đến Nhậm phủ ở thành Thông Châu, còn bản thân ông ta lại trang bị đơn giản mà quay về thành Thông Châu, rồi lại bất ngờ sa vào biển lửa dẫn đến mất đi tính mạng.
Chiếc rương mà ông ta ủy thác tiêu cục, vật bên trong không biết khi nào đã bị người ta đổi thành đá, bọn họ không hay biết gì thậm chí còn vì mấy viên đá mà đánh một trận sống mái với bọn sơn phủ của con đường Xích Châu.
Khi còn sống, rốt cuộc Nhậm Trung đã ký gởi thứ gì? Phải chăng cái chết của ông ta còn có điều bí ẩn? Dẫu không có bằng chứng, nhưng Trình Thiệu Đường vẫn không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chỉ vì mọi chuyện thật sự quá mức trùng hợp.
Mà có một số chuyện, chỉ sợ phải về đến tiêu cục, gặp được Tổng tiêu đầu mới có thể hỏi tường tận.
Chỉ là, hắn thật sự không ngờ rằng, khi bọn hắn ra roi thúc ngựa chạy về tiêu cục, lại được cho biết rằng Tổng tiêu đầu đã hơn nửa tháng không lộ mặt.
Hơn nửa tháng, đó chính là lúc bọn họ đang trên đường từ thành Thông Châu trở về.
“Mẹ kiếp, đang yên đang lành mà không tìm thấy, chắc chắn là đã làm điều gì khuất tất, ta nghĩ ông ta đã thó mất đồ của Nhậm đại nhân!” Đường Tấn Nguyên cả giận nói.
“Đã có ai đến phủ tìm ông ta chưa?” Trình Thiệu Đường hỏi.
“Đi thì đi rồi, nhưng nhà ông ta cũng không có ai cả, ta nghĩ có khi nào bọn họ về quê thăm người thân rồi chăng?”
“Hòa thượng chạy được nhưng miếu vẫn còn, chúng ta cứ chờ xem, ta không tin ông ta không xuất hiện!” Tống Siêu cười lạnh.
“Đúng đấy, chúng ta cứ chờ xem!” Đám tiêu sư vốn đã phong trần mệt mỏi, trong lòng chỉ muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nào ngờ bây giờ lại không thấy chính chủ, trong lòng ai cũng tức nghẹn.
Nhưng có một việc mà bọn họ không ngờ tới, Tổng tiêu đầu mà bọn họ đang nhắc tới bây giờ đã trở thành một thi thể.
Nam nhân mặc xiêm y màu đen cười lạnh, lau sạch lưỡi kiếm nhuốm máu của xác chết, rồi ôm chiếc hòm gỗ đàn hương màu đen bên cạnh xác chết lên, sau đó ném ngọn đèn đang cháy lên xác chết, thấy ngọn lửa càng ngày càng dữ dội người nọ mới tung người rời đi.
“Bẩm chủ tử, đã lấy được đồ!” Trong một tòa nhà khuất nẻo nào đó trong thành, nam tử mặc xiêm y đen quỳ gối xuống, kính cẩn dâng chiếc rương trong ngực lên nam tử mặc áo gấm trước mặt.
“Làm tốt lắm!” Mặt nam tử mặc áo gấm lộ ra biểu cảm kích động, khóe miệng hơi cong lên, hắn lấy dao găm mở khóa sắt của chiếc rương rồi tiện tay vứt dao găm sang một bên, sau đó mở rương ra, mặt lập tức biến sắc.
“Đá?”
“Gì cơ?!” Nam tử mặc áo đen vô cung kinh ngạc: “Không thể nào!”
“Tự ngươi nhìn xem, trong rương này là thứ gì?” Triệu Phủ vô cùng tức giận, giành lấy chiếc rương rồi nện mạnh xuống đất, sau đó đạp mạnh lên ngực đối phương.
Nam tử mặc xiêm y đen bị đạp ra mấy trượng, khóe miệng chảy máu, nhưng không dám nói năng gì mà quỳ bò ra ngoài.
“Điện hạ thứ tội!”
“Hay cho một Tổng tiêu đầu, vậy mà đến cả bản vương cũng dám đùa bỡn! Ngươi đi trói ông ta tới đây, bản vương muốn xem xem, rốt cuộc ông ta đã ăn gan hùm mật báo gì!” Triệu Phủ sa sầm nói.
Nam tử mặc xiêm y đen chần chừ: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ đã giết ông ta…”
“Ngươi….” Triệu Phủ suýt nữa tức chết, hắn không nhịn nổi nữa mà rút thẳng trường kiếm trên bàn ra, tay vung lên kiếm hạ xuống, người nọ không kịp rên tiếng nào đã mất mạng.
“Bản vương không giữ thứ vô dụng!” Triệu Phủ cười gằn, suy nghĩ một lát, hắn vẫn căm tức Hà Tổng tiêu đầu, kẻ đã chơi mình một vố.
“Người đâu, đưa người nhà của Hà Tổng tiêu đầu đi cùng ông ta, để con đường đến hoàng tuyền của ông ta không quá cô đơn!”
***
Trong thư phòng, Tề vương Triệu Dịch đang múa bút thành văn, thị nữ Ánh Liễu do dự một lát, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa điện hạ, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi rồi!”
Triệu Dịch không thèm để ý đến nàng ta, đến khi viết tới nét chữ cuối cùng mới đặt bút xuống, thản nhiên nói: “Biết rồi.”.
Danh Sách Chương: