Mục lục
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Nói một chút về vấn đề Đại sự của hoàng đế: Người Trung quan niệm rằng tang lễ là một trong những chuyện trọng đại nhất của đời người, vì thế tang lễ sẽ được tổ chức hoành tráng,…

Mặc dù ngày đó nàng không thể trốn khỏi phủ Tề vương, nhưng lại khiến Đường Tấn Nguyên với tư cách là thị vệ của Tề vương phải chịu không may vì đã lén thả nàng đi, cho dù dọc đường hắn có chiến đấu hăng say để bảo vệ Tề vương bình an tới thành Trường Lạc thì vẫn không thể thanh toán hết món nợ này, công lao và lỗi lầm triệt tiêu cho nhau, từ đó hắn không được đi theo Tề vương nữa, và phải trở thành một thị vệ bình thường nhất trong hậu trạch.

Tuy đều là thị vệ, nhưng những thị vệ đi theo chủ tử hoàn toàn khác với những thị vệ chỉ phụ trách bảo vệ hậu trạch. Dẫu đi theo chủ tử nguy hiểm cao hơn, nhưng cũng có nghĩa là sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn, tiền đồ sáng lạn, đường công danh rộng mở.

Đường Tấn Nguyên lắc đầu: “Đây đều là sự lựa chọn của đệ, không có liên quan gì tới tẩu.”

Thật ra sau khi trải qua chuyện của Tống Siêu và Nguyệt quý phi, mặc dù chức vị của hắn vẫn không thay đổi, nhưng đã không còn được trọng dụng nữa. Đương nhiên hắn hiểu nguồn gốc của việc này là bởi hắn từng giúp Tống Siêu giấu nhẹm chuyện quá khứ của huynh ấy và Nguyệt quý phi, tuy điện hạ không nói rõ nhưng trong lòng ắt có khúc mắc.

Trong lòng Lăng Ngọc cảm thấy rất khó chịu, nàng lại hỏi: “Nay đệ đi theo Tề vương đến thành Trường Lạc, thế Minh Cúc và đứa bé thì sao? Hai mẹ con họ có đi cùng không?”

Mặt Đường Tấn Nguyên ngây ra, một lát sau mới lắc đầu cười khổ: “Chuyện ngày đó quá cấp bạch, đệ thật sự không có thời gian quay về….”

“Cho nên, Minh Cúc và đứa bé vẫn còn ở kinh thành?!” Lăng Ngọc kêu lên thất thanh, sau đó lập tức dằn giọng xuống, vô cùng tức giận nói: “Đệ, sao đệ có thể vứt hai mẹ con nàng ấy ở kinh thành, giờ trong kinh loạn lạc, ngộ nhỡ mẹ con họ có xảy ra chuyện gì bất trắc…”

“Không đúng, đệ không có thời gian quay về, nhưng lại có thời gian đi cứu ta?” Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của nàng trở nên vô cùng nặng nề.

Vì thế, khi hat tin Tề vương sắp trốn khỏi kinh thành, Đường Tấn Nguyên không kịp về thu xếp cho vợ con, mà chọn đi cứu thê tử của huynh đệ kết nghĩa của mình?

“Không phải như tẩu nghĩ đâu, lúc đó đệ đã bàn bạc với Thiệu An huynh đệ và Đại Xuân tẩu rằng sau khi đưa tẩu ra ngoài, đệ sẽ về thu xếp cho mẹ con Minh Cúc, ai dè giữa đường xảy ra sai xót, điện hạ lại về phủ sớm, đệ…..” Đường Tấn Nguyên giải thích nguyên do.

Ngày hôm đó, hắn vô tình gặp Trình Thiệu An và Dương Tố Vấn đang do dự trước cổng vương phủ, hắn lấy làm tò mò, sau nhiều lần gặp hỏi mới hay Lăng Ngọc bị bị Tề vương giam trong phủ.

Lúc đó hắn thật sự đã nhận được tin Tề vương sắp rời kinh, đang định về nhà thu xếp cho vợ con, nhưng khi biết được tin này hắn không thể không thay đổi y định.

Suy cho cùng, hắn cũng lo lắng một khi Tề vương thoát khỏi kinh thành, vương phủ ắt sẽ đại loạn, đến lúc đó chưa chắc sẽ có người còn nhớ tới Lăng Ngọc đang bị giam trong phủ, cho nên hắn mới quyết định về phủ đưa Lăng Ngọc ra trước, sau đó mới về thu xếp cho vợ con.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, Tề vương lại từ trong cung về sớm như vậy…

Nhưng Lăng Ngọc không còn tin lời hắn nói nữa, lòng nàng nặng trĩu như bị vật nặng đè lên, vừa bứt rứt vừa khó chịu, sắc mặt cũng trở nên phức tạp: “Đệ có biết là, nếu hai mẹ con họ xảy ra việc gì bất trắc, đừng nói là đệ sẽ phải hối hận, ngay cả ta cũng sẽ dằn vặt suốt đời.”

“Có lẽ đệ sẽ cảm thấy ta đã chiếm hời lại còn khoe mẽ, nhưng mà, ta vẫn muốn nói rằng Minh Cúc là thê tử của đệ, là người thân nhất của đệ kiếp này, còn đệ cũng là chỗ dựa duy nhất của hai mẹ con nàng, cho dù bất cứ lúc nào, dẫu gặp phải chuyện gì, đệ đều phải đặt họ lên hàng đầu.”

“Giả sử sau này Trình đại ca của đệ vì người khác mà lựa chọn vứt bỏ ta, vậy thì đời này kiếp này ta nhất định sẽ không tha thứ cho chàng, chứ đừng nói đến việc gỡ bỏ khúc mắc với chàng! Cùng một lẽ đó, ta không hi vọng Minh Chúc sẽ phải chịu đựng điều mà ta không thể chịu đựng được.”

Đường Tấn Nguyên mấp máy môi như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt nổi một lời, song đôi mắt toát lên vẻ buồn bã.

Khi nghe thấy loáng thoáng tiếng động ở cách đó không xa, hai người giật mình và cùng đè ném cảm xúc phức tạp trong lòng, Đường Tấn Nguyên là người mở lời trước, hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Nơi này không tiện ở lâu, tẩu tử mau quay về đi! Nhớ kỹ rằng tối nay tẩu không gặp Hàn vương, cũng không gặp đệ!”

Lăng Ngọc gật đầu, nhìn xoáy vào hắn rồi xoay người sải bước rời đi.

Ngày Hàn vương đến nương nhờ Tề vương, bên cảnh chỉ có hai thị vệ đã bị thương nặng, hai người kia bị thương quá nặng, không qua nổi mấy ngày thì chết, vì thế mà hiện giờ ở phủ Tề vương hắn thật sự chỉ có một mình.

Tuy hắn là huynh trưởng của Tề vương, là thân vương chân chính, nhưng trong vương phủ có rất nhiều người biết những chuyện xấu xa mà hắn từng làm, hơn nữa, những việc hoàng đường, háo sắc tàn bạo mà hắn  làm sau khi tới vương phủ đã khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng vì e ngại thân phận của hắn nên không dám làm gì, vì thế chẳng ai phát giác ra việc hắn cả đêm không về.

Lăng Ngọc nơm nớp lo sợ cả đêm, lúc thì nghĩ tới chuyện Hàn vương chết trong tay mình, lúc thì nghĩ đến người thân ở kinh thành, cứ trằn trọc như thế đến khi trời sắp sáng mới ngủ thiếp đi.

Khi đang mê man ngủ, nàng bị đánh thức bởi tiếng bước chân ồn ào bên ngoài, nàng nhanh chóng mặc xiêm áo, đổi một cây trâm đơn giản rồi vội vã mở cửa xem có chuyện gì xảy ra, nào ngờ lại nghe được một giọng nói đầy hoang mang của thị nữ trong phủ.

“Bệ hạ ngự giá thân chính, đại quân đã tập hợp ngoài thành Trường Lạc, e là lần này nguy to rồi!”

“Ta nghe nói bệ hạ dẫn hơn mười vạn binh mã tới đây, ngươi nghĩ Tề vương điện hạ có thể ngăn chặn được hơn mười vạn đại quân này không?”

“Cả thành cộng lại cũng chưa đến mười vạn, sao ngăn nổi chứ!”

…………

Những lời nói ngập tràn lo lắng truyền đến tai Lăng Ngọc, khiến nàng tưởng rằng chuyện Hàn vương bị giết đã được phát hiện, nay nghe vậy nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hết sức ngạc nhiên trước lời nói của đám thị nữ.

Tân đế ngự giá thân chinh?

Nói đến Triệu Uân, ngày đó hắn hay tin Hàn vương và Tề vương đều trốn khỏi kinh thành thì giận tím mặt, vừa cấp tốc ra lệnh truy bắt, vừa bí mật hạ lệnh g iết chết, hắn thề rằng phải diệt trừ được hai kẻ tai họa này.

Nào ngờ cuối cùng chúng vẫn thoát khỏi vòng vây, thoát khỏi những cuộc ám sát khốc liệt rồi về đến đất phong một cách an toàn, và sau đó ít hôm, hai người này còn giương cờ phản đối mình, đồng thời bịa ra một loạt tội danh vô căn cứ cho hắn.

Dù hắn hận đến mức chỉ muốn tự dẫn binh tới đó để bắt sống hai kẻ này ngay lập tức, nhưng đại sự hoàng đế còn chưa làm xong, những xáo động trong quá trình chuyển giao giữa cái mới và cái cũ đang chờ được ổn định, còn cả đại điển đăng cơ của bản thân hắn, vân vân. Tất cả những sự kiện lớn này đều không thể không có hắn, cho nên hắn chỉ đành kìm nén cơn giận trong lòng, tập trung xử lí những chuyện quan trọng trong tay trước.

Tuy trong kinh xảy ra hai chuyện lớn như hoàng đế băng hà và hai thân vương chạy trốn, nhưng Triệu Uân đã nắm toàn bộ quyền quản lí triều chính từ lúc Thiên Hi đế nằm liệt giường, vì thế hắn có thể nhanh chóng ổn định tình trạng hỗn loạn sau khi hoàng đế băng hà.

Ngay sau đó, dưới sự ‘thuyết phục hết lần này tới lần khác’ của các triều thần, đại điển đăng cơ của tân hoàng nhanh chóng được chuẩn bị, dẫu Triệu Uân yêu cầu mọi thứ giản lược, nhưng nghi lễ nên có vẫn không thể bỏ.

Đại sự hoàng đế quy táng ở hoàng lăng đã sớm chuẩn bị xong xuôi, thái tử Triệu Uân lên ngôi đế, đổi niên hiệu là Khải Nguyên, với ý nghĩa là mở ra một thời kì mới, năm sau được coi là năm đầu của thời kì Khải Nguyên.

Nửa tháng sau đó, Tây Nam truyền đến tin thắng trận, đại quân Tây Nam vốn cho rằng đã bị diệt toàn quân đột nhiên xuất hiện, đại quân dưới sự dẫn dắt của Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường đánh bại quân Tây Nhung, ép Tháp Lỗ danh tướng nổi tiếng một đời của Tây Nhung phải tự sát.

Trình Thiệu Đường thừa thắng xông lên, thế như chẻ tre, tấn công vào trăm dặm quốc thổ Tây Nhung, ép quốc quân mới lên ngôi không lâu của Tây Nhung phải phái sứ thần đi đàm phán giải hòa.

Triệu Uân vô cùng vui mừng, thắng lớn ở Tây Nam quét sạch những buồn bực dồn nén trong lòng hắn dạo gần đây, triều đình và dân chúng càng vui mừng hơn, vốn tưởng rằng quân Tây Nam đã rơi vào kết cục định sẵn, người Tây Nhung sắp phá đổ ba quan, không ngờ hiện giờ lại chuyển bại thành thắng.

Đối với đàm phán giải hòa mà quốc quân Tây Nhung đề xuất, có triều thần đề nghị tiếp nhận, cũng có triều thần cho rằng nên thừa thắng xông lên khiến vương đình và nước Tây Nhung biến thành lịch sử.

Vì chuyện này mà triều thần cãi nhau mấy ngày liền, không ai chịu ai.

Ánh mắt Triệu Uân trở nên u ám, thành thật mà nói thì hắn hi vọng có thể xóa bỏ nước Tây Nhung, nhưng hắn càng rõ hơn rằng hiện giờ quốc khố trống rỗng, triều cục chưa ổn định, chưa bình định được bạo loạn xảy ra ở khắp trung nguyên, còn có Tề và Hàn hai thân phương đang gây ra nội loạn, triều định hoàn toàn không có sức để chống đỡ chiến sự Tây Nam, càng không có sức tiếp quản Tây Nhung sau hậu chiến.

Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn hạ chỉ tiếp nhận yêu cầu giải hoài của vương đình Tây Nhung.

Ở tiền tuyến, khi Trình Thiệu Đường được ý chỉ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Bệ hạ đã phải cân nhắc kỹ lưỡng để đưa ra quyết định này, nay các tranh chấp ở trung nguyên vẫn chưa được giải quyết, quốc khố thì trống rỗng, thật sự không cách nào chèo chống chiến sự bên Tây Nam, cho nên mới không thể không tiếp nhận đàm phán giải hòa.” Bàng Tín, mưu sĩ của phủ thái tử trước đây, nay là tham tri chính sự phụng mệnh bệ hạ tới truyền thánh chỉ, sợ chàng hiểm lầm sự bất lực của Triệu Uân nên vội vàng giải thích.

(*) Tham tri chính sự:  (參知政事) là chức quan Á tướng (Phó Tể tướng) thời quân chủ ở các nước Á Đông như Trung Quốc, Việt Nam.

“Tiên sinh yên tâm, ta đều hiểu cả.” Trình Thiệu Đường làm sao không biết đạo lý này. Trên thực tế, dù là chàng hay Trấn Ninh hầu  đều chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhân cơ hội này san bằng Tây Nhung, hiện giờ có ý chỉ này thì mọi thứ đều dễ làm.

Bàng Tín là người tiếp nhận việc giải hòa, còn Trình Thiệu Đường thì cầm lấy bức thư Trình Thiệu An nhờ Bàng Tín gửi cho mình rồi đi về phía doanh trướng của mình.

Trên đường đi chàng gặp rất nhiều tướng sĩ, những tiếng gọi ‘tướng quân’ đầy kính phục vang lên bên tai, chàng khẽ cười, cảm thấy tảng đá vẫn luôn đè trên ngực mình cuối cùng đã được bỏ xuống.

Ngày đó Trấn Ninh hầu kiên quyết giao đại quân cho chàng, sau đó có rất nhiều tướng lĩnh đã đi theo Trấn Ninh hầu nhiều năm, có kinh nghiệm chiến đấu với kẻ địch phong phú gấp nhiều lần chàng, thời gian đó họ không ít lần ngáng chân chàng, tuy những việc đó không đau không ngứa, không gây ảnh hưởng cho chiến sự, nhưng chung quy vẫn tượng chưng cho sự không công nhận của mọi người đối với chàng.

Chàng chấp nhận mọi việc mà không oán không tha, cũng chưa từng nhắc đến trước mặt Trấn Ninh hầu, hiện giờ, chàng cuối cùng đã dựa vào thực lực của mình để chứng minh với người đời rằng, chàng không cô phụ tín nhiệm của Trấn Ninh hầu, càng không cô phụ kỳ vọng mà tân hoàng gửi gắm nơi chàng.

Chỉ là, khi chàng về doanh trướng, sau khi nhấp vài ngụm trà, sau khi mở phong thư ra đọc, sắc mặt lập tức đại biến.

“Đại tẩu bị Tề vương cưỡng ép rời kinh, không rõ sống chết.”

Những lời Trình Thiệu An viết trong thư như kim châm đâm vào mắt chàng, như có người bóp chặt cổ họng chàng, khiến chàng không sao hít thở được.

Chàng lao ‘vụt’ ra ngoài, tóm lấy Bàng Tín đang định đi thăm Trấn Ninh hầu, vội vã hỏi: “Sao Tề vương lại rời kinh?!”

Bàng Tín kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy bức thư trong tay chàng thì lập tức sáng tỏ, biết nhất định là huynh đệ của chàng đã nói cho chàng biết chuyện này, vì thế hắn cũng không định giấu giếm, kể rõ ngọn nguồn những ngày đó chuyện xảy ra trong cung thái cực cùng với chuyện Hàn vương, Tề vương trốn khỏi kinh thành rồi quay về đất phong của mình, nay hai vương ở đang giương cờ phản đối tân hoàng ở thành Trường Lạc cho chàng nghe.

Trình Thiệu Đường nghe xong hai mắt như nứt ra.

Chàng không ở nhà, trong cung lại xảy ra chuyện lớn, sự việc xảy ra đột ngột như thế, hơn nữa còn liên quan tới Tề vương nên Thiệu An và Tố Vẫn cũng không biết phải cầu cứu ai.

Chàng ở tiền tuyến chiến đấu hăng say vì vinh hoa phú của của sau này, mà thê tử của chàng, người mà chàng một lòng muốn mang lại vinh quang cho nàng lại gặp phải kiếp nạn lớn nhất trong đời, nàng bị ép rời kinh đến nay chưa rõ sống chết.

Còn Lăng Ngọc lúc này đang xoắn chặt khăn tay vì căng thẳng, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại để không cho người khác nhìn ra điều khác thường.

“Ngươi thật sự không gặp Hàn vương?” Tề vương cau mày, hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Điện hạ cho rằng nếu ngày đó ta thật sự gặp phải Hàn vương, thì còn có cơ hội trở ra an toàn sao?” Lăng Ngọc đáp với vẻ trào phúng.

Mặt Tề vương trở nên lúng túng, hắn vô cùng xấu hổ khi có một người huynh đệ cùng cha khác mẹ háo sắc d@m đãng như vậy.

“Nhưng giờ có người chỉ ra rằng ngày đó ngươi bị Hàn vương chặn đường, hiện tại ngươi lại luôn mồm phủ nhận…. Có ai làm chứng cho ngươi không?” Mặc dù không thích tên huynh trưởng vô dụng của mình, nhưng nay hắn tự dưng mất tích lại còn biến mất ngay trong phủ của mình, nên Tề vương không thể không quản việc này.

“Đương nhiên là có, nhân chứng của nàng là ta! Hôm đó nàng vừa rời đi không lâu thì ta lại sai người gọi nàng về.” Giọng nói trong trẻo của vương phi đột nhiên vang lên, khiến cho Lăng Ngọc không khỏi quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK