Nàng cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức.
Nàng vẫn luôn cho rằng gã đêm đó chỉ là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, bị gã nhắm tới chỉ có thể nói là mình xui xẻo, nhưng hiện tại, nàng lại bắt đầu hoài nghi suy nghĩ này của mình.
Nghiêng đầu nhìn nam nhân đang say giấc bên cạnh, nàng bất giác cau mày. Kiếp trước mối liên hệ duy nhất giữa nàng và phủ Tề vương chính là nam nhân này, sau khi chàng chết, phủ Tề vương đưa tiền trợ cấp tới, kề từ đó nàng và phủ Tề vương hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Nàng biết dù là ở đâu cũng sẽ có vài con sâu làm rầu nồi canh, tuy tên Côn Tử kia từng làm việc cho phủ Tề vương, song cũng không thể nói rằng những chuyện xấu mà hắn làm với mình có liên quan đến phủ Tề vương. Thế nhưng, kiếp trước tướng công nàng hi sinh vì chủ tử của phủ Tề vương, còn nàng thì suýt nữa bị người của phủ Tề vương c**ng hi3p, vì thế trong lòng nàng khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
“Bộp’ một cái, bàn chân nhỏ nhắn mềm mại của bé Đá đập vào ngực nàng, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Lăng Ngọc lắc đầu bất lực, ôm thằng nhóc có dáng ngủ phóng khoáng này lại, nhìn gương mặt nhỏ bé đang say ngủ với vẻ trìu mến, cuối cùng dằn lòng không đậu thơm lên chóp mũi con: “Chẳng biết nó mê ngủ thế này từ lúc nào nữa!”
“Chắc là từ trong bụng mẹ ra.” Giọng nói trầm khàn của nam tử bỗng vang lên bên tai nàng, nàng quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trình Thiệu Đường.
“Thiếp đánh thức chàng sao?” Nàng áy náy hỏi.
Chàng đi trực về đã sắp canh hai, mãi đến canh ba mới đi ngủ, vậy mà ngủ được vài canh giờ đã bị đánh thức, Lăng Ngọc cảm thấy đau lòng không thôi.
(*) Canh hai là từ 9h-11h đêm. Canh ba 11h đêm – 1h sáng.
Trình Thiệu Đường lắc đầu: “Không phải, là ta ngủ không ngon, dễ bị thức giấc.”
Trên thực tế, từ khi vào kinh là chàng không có ngày nào được ngủ ngon giấc, nhất là mấy ngày gần đây công việc bề bộn, có khi mấy ngày liền không được nằm xuống nghỉ ngơi.
“Chàng…. có từng hối hận vì ngày đó không vào phủ Tề vương không?” Lăng Ngọc do dự một lát, vẫn không kìm được mà cất tiếng hỏi.
Mặc dù nàng chưa từng tiếp xúc với Tề vương, nhưng cũng từng nghe nói về sự nhân hậu của ngài ấy, Tề vương là người có khí phách quân tử, có lẽ sẽ dễ chung đụng hơn vị thái tử tâm trạng bất ổn, tình tình cổ quái hiện giờ. Nếu ngày đó nàng không ngăn cản chàng, để chàng tới phủ Tề vương thì hẳn là những chuyện sau này sẽ không xảy ra.
Trình Thiệu Đường sửng sốt: “Sao nàng lại hỏi như vậy? Ngày đó không đi phủ Tề vương là quyết định mà ta đã nghĩ sâu tính kỹ. Huống hồ, bất kể là vì nguyên nhân gì, Thái tử điện hạ đối đãi với ta cũng không tệ, vì sao ta phải hối hận vì đã không đi theo người khác chứ?”
Thấy nàng trầm mặc không nói, chàng thở dài, dịu dàng vén tóc mai của nàng: “Nàng đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng phải bây giờ chúng ta đang sống rất tốt sao?
Nếu nàng muốn tiếp tục làm ăn thì cứ làm, nếu nàng không muốn thì cứ yên tâm ở nhà, bổng lộc hiện giờ của ta dư sức nuôi mẹ con nàng.”
Chàng không cố ý nói khoa trương, với tư cách là thống lĩnh của phủ thái tử, tiền lương hàng tháng của chàng không tính là ít, hơn nữa thái tử thỉnh thoảng cũng ban thưởng, cho nên thu nhập mỗi tháng của chàng thực sự tương đối khả quan. Ít ra cũng đủ để vợ con không phải lo kiếm sống ở một nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành.
Lăng Ngọc biết chàng không nói quá, tuy thái tử vui buồn thất thường, nhưng quả thực là một chủ tử khá hào phóng. Trước đó, nàng còn không biết là một lần ban thưởng của ngài ấy cũng đủ để gia đình nàng sinh hoạt trong mấy năm.
So ra cũng khó trách có người ‘Thà làm thiếp nhà giàu, còn hơn làm vợ nhà nghèo’.
Trong khoảnh khắc này, nàng càng cảm nhận được sâu sắc rằng, chỉ cần người này có thể luôn ở bên cạnh nàng, cả đời này nàng thật sự không cần phải lo lắng chuyện mưu sinh nữa. Cho dù nghèo khổ đến đâu, người này cũng sẽ có cách để vợ con không bao giờ phải chịu đói.
Nàng nghĩ bụng, kiếp này mình đã quá quen với việc có chàng ở bên, có chàng giúp mình lo toan hết thảy, nhưng một ngày nào đó chàng bỗng nhiên không còn nữa, nàng chỉ có thể chật vật làm lại từ đầu.
Nhưng mà….
Cứ nghĩ đến kẻ khiến nàng vài năm cuối ở kiếp trước, đêm nào cũng phải giấu một con dao dưới gối là nàng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, cho dù kiếp này gã chưa từng làm hại nàng, nhưng nàng cũng phải trút giận thay mình của kiếp trước!
Một kẻ có ý đồ c**ng hi3p thê tử của cố nhân, cho dù hắn có điều gì bất đắc dĩ hay không, thì đều không đáng được tha thứ!
Nàng thầm hạ quyết tâm.
Tuy Lăng Đại Xuân một lòng muốn giải quyết xong sớm việc cửa hàng, nhưng không ngờ ngày nào Lăng Ngọc cũng đòi đi cùng mình ra ngoài, hắn đã khuyên nhủ nàng nhiều lần, nhưng Lăng Ngọc luôn lấp li3m bằng đủ loại lý do, dần dà, hắn chỉ đành để nàng đi theo.
Dù sao tướng công của người ta cũng không thèm để ý chuyện vợ mình lông bông bên ngoài cả ngày, hắn bận tâm làm gì chứ!
Nghĩ theo cách này khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Tuy Lăng Ngọc mang tiếng đi tìm cửa tiệm cùng Lăng Đại Xuân, nhưng thật ra nàng luôn âm thầm theo dõi thời gian gã Côn Tử kia ra ngoài mua sắm, bao gồm cả việc gã ta có thường xuyên ra ngoài không, hay đi con đường nào, mấy giờ xuất phát, có dẫn theo người nào đi cùng không, vân vân, mọi việc đều được nhà ghi nhớ trong lòng.
Cứ như vậy mấy lần, cuối cùng nàng cũng nắm chắc quy luật ra ngoài mua sắm của đối phương.
Một ngày nọ, tiểu Mục đang rời khỏi phủ thái tử sau khi hoàn tất ca trực thì chợt nghe thấy phía sang có người đang gọi mình, hắn quay đầu nhìn thì nhận ra ngay là Lăng Ngọc, vì thế lập tức mỉm cười tiến lên chào hỏi: “Tẩu tử đấy à! Tẩu tới tìm Trình đại ca ạ? Trình đại ca còn chưa về cơ, e rằng phải mấy ngày nữa lận.”
Mấy ngày trước Trình Thiệu Đường nhận nhiệm vụ ra ngoài làm việc, đến giờ vẫn chưa trở về.
“Ta biết, ta tới đây không phải tìm chàng, mà là tìm đệ.” Lăng Ngọc đáp.
“Tìm đệ á?” Tiểu Mục hơi bất ngờ.
Lăng Ngọc nhìn xung quanh, ra hiệu cho hắn đến một nơi vắng vẻ, bấy giờ mới nói thầm với hắn một tràng, tiểu Mục nghe xong thì ngạc nhiên há hốc mồm, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, qua hồi lâu hắn mới do dự hỏi: “Người nọ đắc tội với tẩu tử sao?”
“Đúng! Hắn đắc tội ta, nên ta muốn dạy cho hắn một bài học. Nhưng đệ cũng biết đó, với tính tình của Trình đại ca đệ, chàng nhất định sẽ bảo ta phải khoan dung độ lượng, song, tuy ta chỉ là một phụ nhân, nhưng xưa nay tính tình hẹp hòi, có thù tất báo. Vì thế, đệ có muốn giúp ta không?” Lăng Ngọc thản nhiên đón lấy ánh mắt của hắn, hỏi.
Tiểu Mục không ngờ nàng sẽ nói những lời như vậy, nhìn nàng với ánh mắt bỡ ngỡ, một lát sau, hắn cười toác mồm: “Tẩu tử đúng là người thẳng thắn, được, đệ sẽ giúp tẩu việc này!”
“Đệ còn phải nhớ kĩ là không được nói cho Trình đại ca đâu đấy!” Lăng Ngọc lại dặn hắn.
“Dĩ nhiên rồi, tẩu tử yên tâm ạ! Tẩu tử tin tưởng nên mới tới tìm đệ giúp đỡ, sao đệ có thể bán đứng tẩu được chứ, tẩu yên tâm!” Tiểu Mục ưỡn ngực, nghĩa khí đáp.
Bấy giờ Lăng Ngọc mới vừa ý gật đầu.
Khá lắm, đây mới là tiểu Mục mà nàng biết!
Nói đến Côn Tử, hôm nay gã ra ngoài như mọi ngày, trên đường đi gặp không ít người trong phủ chủ động chào hỏi hắn, hắn chỉ nghiêm mặt, gật đầu coi như hỏi thăm.
Từ khi có được công việc này, người muốn tiếp cận hắn càng ngày càng nhiều, những kẻ ngày xưa coi thường hắn, hiện tại thấy hắn thì cười tít mắt nịnh bợ. Những kẻ từng bắt nạt hắn, bây giờ trông thấy hắn thì lập tức đi đường vòng, chỉ sợ để hắn bắt gặp thì sẽ bị báo thù.
Như thường lệ, hắn và hai người nữa chia nhau ra làm việc, khi hắn đang đi một mình trong con hẻm vắng lặng thì bỗng nhiên trước mắt đen ngòm, có người ở phía sau chùm bao tải lên đầu hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó đá lên mông, khiến hắn lập tức ngã nhoài ra đất.
Ngay sau đó là những nắm đấm nện xuống người hắn như mưa, hắn hoàn toàn không thể trốn tránh mà ăn trọn từng cú đấm, xém nữa ngất đi.
Một lát sau, lại có ai đó liên tục dùng gậy đánh mạnh lên người hắn, tiếng ‘bụp’ trầm đục vang lên, lưng hắn hứng trọn tất cả, cơn đau ập đến như thể xương cốt sắp bị người ta đập nát, đau đến nỗi hắn không nhịn dược mà kêu lên, vừa kêu vừa trốn: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”
Nhưng ai dè hắn càng cầu xin, đối phương càng đánh dữ dội hơn, vài tiếng ‘bụp bụp bụp’ nữa lại vang lên, đánh lên người hắn không trượt phát nào, khiến hắn liên tục kêu lên thảm thiết.
Trong mắt Lăng Ngọc tràn đầy căm hận, nàng xốc gậy lên đánh xuống người hắn không chút khoan hồng.
Côn Tử hận không thể chết ngay lập tức, hắn vốn tưởng rằng một cú này đã đủ khiến hắn đau rồi, nào ngờ cú tiếp theo lại càng khiến hắn đau càng thêm đau, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng xương nứt gãy của mình. Hắn vừa đau vừa sợ, không ngừng kêu r3n xin tha, chỉ sợ trễ một khắc thôi là mình sẽ bị đối phương đánh chết.
Tiểu Mục vốn đang vung nắm đấm để đánh Côn Tử, đã phải dừng lại trước những cú nện mạnh không ngừng của Lăng Ngọc, hiện giờ hắn chỉ giương mắt đẫn đờ, cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn! Hắn không ngờ một người có vẻ ngoài dịu dàng săn sóc như tẩu tử, khi ra tay lại tàn nhẫn như vậy, trông bộ dạng dữ tợn của tẩu ấy, ai không biết còn cho rằng tẩu ấy có thâm cừu đại hận gì với đối phương.
Hắn nhìn nam nhân bị đánh đến nỗi trốn không thoát kêu chẳng xong bằng ánh mắt thương cảm, trong phút không để ý, hắn bị đôi chân đang vùng loạn của đối phương đá trúng, hắn vịn người vào tường theo bản năng, nhưng lại không phát hiện ra có đồ vật trên người mình bị rơi xuống đất.
Thấy tiếng kêu của người nọ càng ngày càng yếu, Lăng Ngọc còn định nện một phát nữa lên người gã, nhưng cuối cùng hắn cũng không kiềm được nữa mà đưa tay ra nắm lấy gậy gỗ, lắc đầu với Lăng Ngọc đang đánh đến đỏ mắt, sau đó làm khẩu hình ‘đi mau’ với nàng.
Lăng Ngọc thở phì phò, thầm than may mà còn biết dừng lại đúng lúc, nếu thật sự đánh chết đối phương, e rằng khó mà giải quyết được hậu quả, cho nên, nàng không cam lòng đá thật mạnh lên người kẻ đang quằn quại trên đất, sau đó vứt phắt gậy gỗ, cùng tiểu Mục chạy trốn như bay.
Hai người chạy đến một nơi không người mới dừng lại, Lăng Ngọc lau mồ hôi trên trán, trên mặt nở một nụ cười hả hê xán lạn.
Nàng cảm thấy, nàng chưa từng nhẹ nhõm như lúc này, dường như hết thảy mây đen bao phủ trên đầu đều tiêu tán hết, lại giống như tất cả nỗi sợ hãi tích tụ hai kiếp đều được trút bỏ, từ nay về sau, trong giấc mộng giữa đêm của nàng, nỗi sợ hãi trong ký ức sẽ chỉ còn là cảnh tượng hôm nay gã ta bị đánh.
“Tẩu tử, cho dù lần này tẩu không nhắc đệ thì đệ cũng chẳng dám nói cho Trình đại ca biết đâu.” Nhớ đến hành động ban nãy của hai người, tiểu Mục vừa buồn cười vừa bất lực, cũng đưa tay lau mồ hôi.
“Hôm nay thật sự đa tạ đệ, lần sau tẩu sẽ làm đồ ăn ngon cho đệ!” Lăng Ngọc cười, vì vận động mạnh mà khuôn mặt đỏ ửng, lúc này đang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ vui vẻ.
Lúc nãy tiểu Mục vẫn còn thấp thỏm chuyện mình dẫn thê tử của nghĩa huynh đi làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, nhưng giờ phút này lại bị nụ cười của nàng cảm hóa, giờ hắn chỉ thấy những chuyện vừa làm hình như cũng chẳng có gì to tát cả.
“Dạ, còn cả hai bình rượu hâm nóng nữa ạ!”
“Được, không thành vấn đề!” Lăng Ngọc sảng khoái đáp.
Bên kia, Côn Tử bị đánh đến gần chết, hắn giãy giụa để kéo bao tải trên đầu xuống, không biết nước mắt, mồ hôi, hay là máu làm mờ đi tầm mắt của hắn.
“Cứu, cứu với, cứu mạng…..” Hắn yếu ớt kêu cứu, những cơn đau nhói từ tứ chi khiến hắn cảm thấy mình có thể chết ở đây.
Lúc hắn đang vũng vẫy bò dậy thì tay trái vô ý nắm được một vật gì đó, không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân hớt hải của ai đấy, chẳng mấy chốc hắn đã được người tới đỡ dậy.
May quá, cuối cùng cũng được cứu, hắn chỉ kịp thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe thấy những giọng nói quen thuộc, sau đó trực tiếp hôn mê, song trên tay vẫn nắm chặt món đồ nọ như cũ.
Lăng Ngọc vui vẻ tạm biệt tiểu Mục để về nhà, về tới trước cổng nhà, nghênh đón nàng là chiếc xe ngựa có ngắn ký hiệu phủ thái tử, nụ cười trên mặt nàng lập tức tắt ngấm.
“Trình nương tử, đúng là khéo quá, thái tử phi đang muốn gặp ngươi và Dương cô nương!” Ma ma tới truyền lời nhận ra nàng, cười nói.
Vừa nghe thấy thái tử phi muốn gặp mình, Lăng Ngọc không dám chậm chễ, vội vàng đón đối phương vào nhà, lại vội vàng đi báo cho Dương Tố Vấm.
Khi hai người chỉnh trang ổn thỏa đi ra, ma ma nhìn bé Thạch Đầu đang bám chặt gấu váy của mẹ không chịu buông, lại nhìn sang khuôn mặt bất lực Lăng Ngọc, cười nói: “Trình nương tử dẫn cả tiểu công tử theo đi!”
“Việc này…. có được không ạ?” Lăng Đại Xuân ra ngoài tìm nơi thích hợp để mở cửa tiệm đến giờ vẫn chưa về, Lăng Ngọc cũng không yên tâm để nhi tử ở nhà một mình, nhưng lại sợ dẫn con đi gặp thái tử phi không hợp quy quỷ.
“Được chứ được chứ, đương nhiên là được. Sáng sớm nay nương nương còn nhắc đến tiểu công tử, người nói tiểu công tử hoạt bát lanh lợi, tiếc là chưa được gặp mặt lần nào, nay có cơ hội như vậy, nương nương ắt sẽ rất vui.”
Nghe bà nói vậy Lăng Ngọc cũng yên tâm hơn, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, cùng Dương Tố Vấn lên xe ngựa tới phủ thái tử.
Mặc dù nàng có chút tò mò vì không biết thái tử phi tìm bọn họ làm gì, nhưng nàng cũng muốn tạo quan hệ với thái tử phi để sau này dễ bề làm ăn. Còn về Dương Tố Vấn, trước nay nàng ấy là người cẩu thả, hơn nữa còn có Lăng Ngọc đi cùng, nên đương nhiên cũng chẳng thèm nghĩ nhiều.
Song, Lăng Ngọc không ngờ rằng mình sẽ gặp Kim Xảo Dung trong phòng của thái tử phi. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nàng trông thấy vẻ hoảng loạn cùng sợ hãi hiện lên trong mắt đối phương.
Nàng điềm nhiên nhìn đi chỗ khác, quay sang làm lễ vấn an thái tử phi, rồi dỗ bé Đá làm theo.
Thằng nhóc chơp chớp mắt, sau đó chắp tay lắc lắc với thái tử phi: “Vạn an!”
Thái tử phi nhìn mà yêu thích không thôi, cười vẫy tay với bé, ý bảo bé đến cạnh mình.
Bé Đá nghiêng đầu nhìn về phía mẹ, sau khi nhận được sự đồng ý của mẹ, bé lập tức nhảy chân sáo tới: “Người gọi con làm gì ạ?”
Lăng Ngọc chán nản xoa trán.
Được lắm, vừa nãy còn khen nó một câu biết lễ phép hiểu chuyện, thế mà giờ đã lộ nguyên hình rồi.
Thái tử phi phì cười, cần cánh tay múp míp của bé, không đáp mà hỏi: “Con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bé Đá đã quen với việc bị người ta hỏi hai vấn đề này, lập tức giơ bốn ngón tay nhỏ xíu lên, tự hào nói: “Cháu tên là Đá, sắp được bốn tuổi rồi ạ!”
Dương Tố Vấn không nhịn được mà bật cười.
Thằng nhóc cáo già này…
Lăng Ngọc cũng không nhịn được cười.
Từ lúc Lăng Đại Xuân dạy bé đếm số, sau khi biết được bốn lớn hơn ba, sau này ai hỏi nó mấy tuổi, nó đều trả lời là ‘sắp bốn tuổi rồi’, nói thế nào cũng không chịu nhận là mình ‘ba tuổi’.
Thái tử phi yêu thích tình tình hoạt bát bạo dạn của thằng bé, ôm bé vào lòng, sai thị nữ bưng điểm tâm thơm ngọt tới, tự tay bón bé ăn, thỉnh thoảng còn trêu bé vài câu, sau đó bị những lời thú vị của thằng nhóc chọc cười không ngừng.
Kim Xảo Dung bối rối ngồi yên tại chỗ, đi thì thất lễ, mà ở lại cũng không ổn. Thấy Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn vờ như không quen mình, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim luôn thấp thỏm mấy ngày gần đây cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Cho dù bọn họ có dự định gì, chỉ cần không làm hại tiền đồ của mình là được. Ban đầu nàng cho rằng Ninh gia của mình đã giàu có quyền thế lắm rồi, mãi đến khi tới phủ thái tử, nàng mới biết cái gì gọi là khí thế của hoàng gia!
Nếu so sánh, những nhà giàu như Ninh gia chẳng có gì đáng nhắc tới.
Nàng nhìn bé Đá đang dựa vào thái tử phi mà thầm nghĩ tới tin đồn lan truyền trong phủ rằng thái tử thích đứa bé không phải con ruột này, đôi môi mím chặt.
Thằng con của Tạ trắc phi yếu đuối nhát gan lại còn thích khóc, sao có thể được thái tử yêu thích chứ. Còn thằng nhóc Đá này chẳng qua đứa sáng dạ nhất trong đám vô danh, may mắm mà thôi.
Xét đến cùng, cũng là vì thái tử có ít con cái. Thế nhưng đây cũng là cơ hội của nàng.
Thái tử phi dỗ bé Đá nói chuyện một lúc, sau đó tặng ngọc bội hình con thỏ được gia công tinh xảo cho bé làm quà gặp mặt, thấy thằng nhóc cầm ngọc bội cười đến nỗi mắt híp vào, nàng không kiềm được mà véo lên hai má mũm mĩm.
Đúng là một đứa trẻ khiến người ta yêu thích, bảo sao điện hạ lại đối xử đặc biệt với bé thế.
Lăng Ngọc vội đứng dậy cảm ơn quà tặng của nàng, chỉ từ món quà gặp mặt này có thể nhìn ra được, thái tử phi biết không ít chuyện của bé Đá, đến cả việc thằng bé tuổi thỏ cũng biết rõ.
(*) Tuổi thỏ của TQ là tuổi Mão của Việt Nam.
Sau khi thái tử phi dặn dò thị nữ đưa bé Đá ra ngoài chơi, Kim Xảo Dung cũng nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.
Thái tử phi cũng không định để nàng ta và đám Lăng Ngọc làm quen, nên lập tức cho phép nàng ta rời đi.
“Bây giờ ta mới biết, thì ra Dương cô nương là người điều chế ra cao Ngọc dung, Lưu Phương đường là của hai người cùng nhau lập nên, đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn.”
Mắt Dương Tố Vấn lóng lánh, mím môi, đắc chí nói: “Nương nương quá khen, này có nhằm nhò gì.”
Lăng Ngọc cũng nói vài câu khiên tốn,
“Nếu những điều không nhằm nhò gì, e rằng cửa tiệm son phấn khắp kinh thành đều phải đóng cửa hết rồi.” Thái tử phi cười khẽ.
Lăng Ngọc nhất thời không đoán ra được dụng ý của nàng, chỉ mỉm cười lễ độ với nàng.
Cuối cùng, thái tử phi hỏi: “Dương cô nương có thể tự mình điều chế ra vật thần kì như vậy, có lẽ đối với y lý, đặc biệt là bệnh của phụ nhân có hiểu biết sâu sắc nhỉ?”
Tim Lăng Ngọc đập mạnh, không bỏ lỡ vẻ chờ mong thoáng hiện lên trên gương mặt nàng ấy, sau cùng nàng cũng đã hiểu vì sao hôm nay nương nương cho vờ họ vào.
Xem ra, hôm nay nàng ấy chủ yếu muốn gặp Tố Vấn, và lý do có lẽ là bốn từ ‘bệnh của phụ nhân’.
Nữ tử có cao quý cỡ nào, nếu như không có con cái bên cạnh, e rằng trong lòng sẽ rất lo lắng.
Theo những gì trước đó nàng biết, thái tử Triệu Uân có một chính phi và hai trắc phi, cộng thêm vài thị thiếp, trong đó không có ai được sủng ái một cái đặc biệt, nếu như phải so sánh, vậy thì Tạ trắc phi được sủng ái nhiều hơn một chút.
Chắc là có liên quan tới việc nàng ta sinh cho thái tử một trưởng tử.
Mẹ ruột của nàng chẳng qua chỉ là một phụ nhân trong gia đình bình thường, cũng vì chỉ sinh được con gái mà âu sầu nhiều năm, thế cho nên, dẫu có là thái tử phi xuất thân cao quý, cũng sẽ vì chuyện nhiều năm không hoài thai mà cuộc sống trở nên khó khăn.
Lần trước muốn gặp Dương Tố Vấn, có lẽ cũng vì nghe đồn Dương thái y có bàn tay thần về bệnh phụ khoa.
“Từ nhỏ thảo dân chỉ thích chơi đùa với mấy thứ bôi lên mặt, nên không hề dụng công học y thuật, lúc tiên phụ còn sống cũng vì chuyện này mà nhiều lần trách mắng. Sau đó, lúc người bệnh nặng, biết bản thân không qua khỏi, người đã bán tiệm thuốc cho người khác để tránh y thuật thấp kém của thảo dân làm liên lụy đến tiệm thuốc do người một tay gầy nên.” Nghe nàng nhắc đến y thuật của mình, Dương Tố Cấn ngại ngùng sờ mũi.
“Chẳng lẽ ông ấy chưa từng dạy ngươi một chút y thuật gia truyền nào sao?” Thái tử phi vẫn chưa hết hi vọng.
Không thể nào như thế được! Tuy Dương Bá Xuyên đã qua đời từ lâu, nhưng nàng thỉnh thoảng nghe vị ma ma bên cạnh tiên hoàng hậu nói rằng, cao Ngọc Dung và thuốc bôi liền sẹo sau sinh mà Dương Bá Xuyên điều chế cho hoàng hậu nương nương năm có có mùi và màu sắc rất giống nhau.
Phỏng chừng cao Ngọc Dung này cũng có tâm huyết của Dương thái y.
“Y thuật gia truyền?” Dương Tố Vấn trở nên mông lung: “Cha thảo thân có y thuật gia truyền ư?”
Thấy nàng không giống giả bộ, thái tủ phi cuối cùng cũng hết hi vọng, cúi đầu thở dài.
Là nàng đã quá mức cấp thiết rồi.
Lăng Ngọc không tiện nói gì, kiếp trước thái tử chết sớm, đứa con duy nhất của nài ấy vài năm sau cũng chết yểu, huyết mạch duy nhất của thái tử coi như cũng hoàn toàn đứt đoạn. Còn về kết cục của thái tử phi và những thiếp thất của thái tử thì nàng cũng không biết rõ.
Chung quy, kiếp trước những người này quá xa vời với nàng, mà nàng cũng không rảnh quan tâm những chuyện này.
“Ta dùng cao Ngọc Dung của các ngươi cảm thấy rất tốt, chỉ là hình như hơi khó mua? Bây giờ các ngươi cũng ở kinh thành rồi, sao không cân nhắc việc mở một Lưu Phương đường ở trong kinh đi?” Thái tử phi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nghĩ đến lọ cao Ngọc Dung mà mình sắp dùng hết, không nhịn được mà hỏi.
“Không giấu nương nương, thiếp thân đang có ý này, hiện giờ thiếp đang cùng huynh trưởng tìm mặt tiền.” Lăng Ngọc chấn động, đắn đo đáp lời.
Thái tử phi nghe vậy liền cười: “Như vậy thì tốt quá, ta đợi tin vui của các ngươi.”
“Đa tạ nương nương, thiếp thân xin nhận sự coi trọng của nương nương!” Lăng Ngọc vui mừng đáo.
Ba người trong phòng đang nói chuyện vui vẻ, Triệu Uân hiếm khi rảnh rỗi tới viện của thái tử phi bất ngờ trông thấy bóng dáng của bé Đá trong sân.
Hắn nghiêm mặt, đợi cu cậu phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Bé Đá đang nhét điểm tâm vào miệng, ăn đến cong tít mặt màu, nào có rảnh mà chú ý đến người khác, Triệu Uân đợi một lúc lâu, vẫn là thị nữ phục mệnh coi sóc bé Đá phát hiện ra hắn trước, nàng ta vội vàng tiến lên làm lễ.
Bé Đá bị quấy rầy, nhìn về phía phát ra tiếng động với cặp mắt tò mò, lúc thấy gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt mình, bé lập tức hô vang: “Thúc thúc!”
Thị nữ đang làm lễ vấn an sợ đến nỗi bịt chặt miệng thằng bé lại.
“Ngươi làm gì thế? Buông thằng bé ra!” Triệu Uân trừng mắt với nàng ta, thấy bé Đá ấm ức mếu máo, cười chê: “Xấu xí chưa kìa, thích thì khóc đi.”
Thằng nhóc dẩu môi, chợt nhớ ra lời mẹ dặn, chắp tay lắc lắc với hắn, lanh lảnh nói: “Vạn an!”
Hai chân của Triệu Uân suýt nữa xoắn vào nhau, trừng thằng bé: “Ai dạy ngươi làm lễ như thế hả? Chẳng ra thể thống gì cả!”
Cu cậu cuối cùng cũng tức giận, giương cặp mắt to tròn đen láy nhìn lại, ngay sau đó đứng dậy chạy ‘bịch bịch bịch’ vào trong phòng.
“Mẹ ơii….”
Triệu Uân đang định túm thằng bé lại dạy dỗ một trận, để nó biết rằng hắn không phải người mà thằng nhóc như nó có thể tùy tiện trừng mắt, nhưng khi nghe thấy nó gọi mẹ thì lập tức dừng bước, cau mày hỏi thị nữ: “Thái tử phi đang tiếp khách à?”
Mặc dù thị nữ không cho rằng Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn được coi là khách, nhưng nàng ta vẫn thành thật đáp.
Triệu Uân cau mày, cuối cùng quay người rời đi.
Cùng lúc này ở phủ Tề vương, Tề vương đang trầm ngâm nhìn tấm lệnh bài trong tay, cất tiếng hỏi thị thiếp Ánh Liễu bên cạnh: “Đây thật sự là đồ Côn tử nhặt được?”
“Dạ đúng ạ!” Ở trong phủ nhiều năm, Ánh Liễu sớm đã lột bỏ vẻ xanh xao vàng vọt của con gái nhà nghèo năm ấy, thay vào đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt sáng trong veo như chứa hai dòng nước suối mùa xuân hết sức sinh động.
Tề vương nghe xong cau mày càng chặt.
Xem ra, kẻ đánh hạ nhân trong phủ hắn một cách tàn nhẫn chính là người trong phủ thái tử? Nhưng tại sao lại làm vậy?