Trái tin nàng đập dồn dập ‘thình thịch thình thịch’.
Dù sao nàng cũng được coi là người sống hai kiếp, có loại người gì mà chưa từng gặp, nhưng nàng chưa bao giờ gặp phải người nào có ánh mắt đáng sợ như thế, trong ánh mắt của hắn dường như tất cả mọi người chỉ như con kiến, có thể dễ dàng bị dí chết.
Hắn thật sự quá mức nguy hiểm, nếu rơi vào tay hắn, cả nhà nàng thật sự còn cơ hội sống ư?
Nàng bỗng nhiên không dám xác định.
Không biết xe ngựa đã đi bao lâu, nam tử áo đen chốc chốc lại vén rèm xe kiểm tra tình hình bên ngoài, hắn đột nhiên nói với Trình Thiệu Đường đang lái xe: “Đi về phía đông!”
Trình Thiệu Đường lạnh lùng, cố dằn xuống nội tâm đang dậy sóng: “Bây giờ trời sắp tối rồi, nếu đi thẳng về phía trước khoảng nửa canh giờ thì sẽ đến thị trấn, đến đó các người có thể mời đại phu trị thương, nơi đông người sẽ không sợ bị người khắc tới làm loạn, thậm chí còn có thể tìm quan phủ giúp đỡ. Nếu đi về phía đông thì chỉ có thâm sơn cùng cốc, đến cả chỗ ở qua đêm cũng không có.”
Nam tử áo đen hơi do dự, khẽ hỏi: “Chủ tử?”
“Đi về phía đông!” Nam nhân được gọi là chủ tử hờ hững đáp.
“Nhưng vết thương trên người của ngài….”
“Ta không sao cả, đi về phía đông, đừng để ta nhắc đến lần thứ ba!”
Nam tử đồ đen không còn lưỡng lự nữa, nói với Trình Thiệu Đường: “Đi về phía đông!!”
Trình Thiệu Đường siết dây cương trong tay ngày càng chặt, sắc mặt đã xanh mét.
Đi về phía đông …. Đám nam tử như bọn họ thì cũng thôi đi, nhưng nếu để tiểu Ngọc và bé Đá đi thì làm sao mà được!
Hắn hận không thể ruổi ngựa đi thẳng về phía thị trấn, nhưng không thể không kiêng dè thê nhi còn đang ở trong tay bọn họ. Cuối cùng, hắn chỉ đành cắn răng, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ mà quay đầu ngựa, thúc ngựa đi về phía đông.
“Mẹ ơi….” Bé Đá không biết đã tỉnh từ lúc nào, bé r3n rỉ khó chịu, Lăng Ngọc vội vàng ôm chặt con trai, lo lắng hỏi: “Có phải thấy đau chỗ nào không?”
“Không đau ạ….” Bé Đá ôm lấy cổ nàng làm nũng, rồi nghiêng đầu nhìn hai nam tử xa lạ với vẻ mặt hiếu kì.
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của cậu nhóc, tên ‘chủ tử’ cau chặt hàng mày, quay đầu nhìn lại với ánh mắt sắc bén, nhưng đập vào mắt hắn là khuôn mặt non nớt cười híp cả mắt của thằng bé, hắn hơi giật mình, yên lặng nhìn đối phương.
Bé Đá thấy hắn cũng đang nhìn mình thì nở một nụ cười ngọt ngào, cất giọng lanh lảnh: “Thúc thúc!”
Lăng Ngọc giật hết cả mình, vội vàng ôm mặt thằng nhóc, ép bé rời ánh mắt đi, sau đó nhỏ giọng trách cứ: “Không được nói chuyện!”
Bé Đá mếu máo, đáp bằng cách kéo một âm thật dài ‘Dạaaaa’, sai đó chui vào lòng nàng cọ cọ làm nũng.
Lăng Ngọc ôm con trai, vỗ nhẹ lên lưng thằng bé, lúc nàng thì thầm dỗ dành bên tai con thì bỗng nhiên cảm nhận được tên ‘chủ tử’ kia đang nhìn mình, nàng vội vàng nghiêng người né tránh ánh mắt của hắn.
Xe ngựa đi càng ngày càng xa, sắc trời càng ngày càng tối, đường cũng ngày càng khó đi, xóc đến nỗi Lăng Ngọc phải đổi mấy lần tư thế ngồi.
Dù bé Đá có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu, nhưng ở trong xe lâu rồi cũng sẽ bắt đầu nhiễu sự, bé không ngừng ưỡn éo cơ thể: “Mẹ ơi, con muốn về nhà, con muốn cha, con muốn cha cơ!”
“Đợi thêm chút nữa, sắp về đến nhà rồi, cha đang ở bên ngoài đánh xe đưa chúng ta về nhà!” Lăng Ngọc sợ thằng bé làm ồn đến hai người kia, chẳng may chọc giận đối phương nên vội vàng dỗ dành.
“Không đâu không đâu, con muốn cha, con muốn về nhà cơ!” Thằng nhóc hoàn toàn không nghe lọt tai lời nàng nói, cứ ầm ĩ muốn gặp cha.
“Bé Đá nghe lời mẹ đi, cha đưa con về nhà bây giờ đây!” Trình Thiệu Đường ở bên ngoài nghe thấy tiếng con trai khóc lóc ầm ĩ, cũng lo thằng bé sẽ chọc giận hai người kia nên vội vàng lên tiếng dỗ dành.
“Cha ơi!” Vừa nghe thấy giọng nói của cha, mắt bé sáng lên, vùng vẫy muốn đi ra, nhưng lại bị Lăng Ngọc ôm chặt vào lòng. Thằng bé Đá không thể nhúc nhích, cái miệng nhỏ mếu máo, thoạt nhìn như đang trực khóc.
“Bé Đá phải nghe lời, ngồi trong đó với mẹ, mẹ con sợ tối, con là nam tử hán, phải bảo vệ mẹ mới được.” Giọng nói ẩn nhẫn của Trình Thiệu Đường lần nữa truyền vào, song lần này lại khiến bé Đá vốn đáng vùng vẫy ngồi im trở lại.
“Vâng ạ, con nghe lời cha, bảo vệ mẹ ạ!” Đôi mắt thằng nhóc sáng lấp lánh, ưỡn ngực nói.
Hóa ra mẹ cũng sợ tối giống mình cơ đấy…… thằng bé cong môi lén cười, ngó nhìn Lăng Ngọc bằng đôi mắt đen láy.
Lăng Ngọc thở phào, thấy bộ dạng lén lút ranh mãnh của con trai thì cảm thấy buồn cười, nàng nhẹ nhàng dí tay lên chóp mũi của thằng bé rồi ôm con chặt hơn.
Trong xe lại quay về với vẻ yên tĩnh, Lăng Ngọc lặng lẽ nhìn về phía hai người trước mặt, thấy tên chủ tử kia đang dựa vào cửa thùng xe mắt nhắm lại như đang ngủ; còn tên nam tử mặc đồ đen, một tay của hắn từ đầu đến cuối luôn đặt ở chuôi kiếm làm tư thế phòng bị, hắn ta cảm nhận được ánh mắt của nàng thì lập tức nhìn lại với vẻ không vui.
Nàng cụp mắt không dám nhìn tiếp nữa.
Đột nhiên, có một âm thanh sắc bén xé gió kèm theo một tiếng ‘vèo’ vang lên, một mũi tên nhọc vụt qua vành tai Lăng Ngọc, cắm thẳng vào vách xe phía đối diện, làm nàng sợ đến nỗi túa mồ hôi lạnh. Ngay sau đó, con ngựa hí dài một tiếng, Trình Thiệu Đường ở bên ngoài hét lớn: “Có ám tiễn, mau nằm sấp xuống!”
Lăng Ngọc lập ức ôm con trai nằm sấp xuống, hai người trong xe đã cầm binh khí lên ngăn chamh ám tiễn đang không ngừng bắn vào.
Trình Thiệu Đường lòng như lửa dốt, dẫu vô cùng lo lắng cho thê nhi đang ở trong xe nhưng lại không thể làm gì khác. Điều hắn có thể làm lúc này chỉ là cố gắng thúc ngựa đi thật nhanh, định đánh bật những kẻ truy đuổi không biết từ đâu xuất hiện.
Xe ngựa lao như tên bắn, tiếng ‘cộc lộc cộc lộc’ càng trở nên vang dội hơn khi đi trên đường núi tĩnh mịch.
Bất thình lình, một vài tên áo đen dường như từ trên trời rơi xuống, đâm trường kiếm về phía bọn họ, mặt Trình Thiệu Đường biến sắc, ngửa mặt ra sau để tránh một kiếm đâm tới. Ngay sau đó, một tay hắn cầm dây cương điều khiển con ngựa, tay còn lại nghênh chiến.
Phía sau hắn cũng là những tiếng binh khí giao nhau.
Trình Thiệu Đường vừa cuống vừa tức vừa hận, nhưng càng sợ thê nhi bị người ta làm tổn thương hơn, hắn cắn răng buông lỏng dây cương, hai tay nghênh chiến. Trong lúc đánh nhau, hắn cố tình để lộ sơ hở, rồi nhân cơ hội cướp lấy vũ khí của đối phương, sau đó đánh mạnh lên ngực của hắn, làm người nọ ngã ngay xuống xe ngựa.
Một tiếng ‘ầm’ vang lên, thùng xe không chịu nổi sức nặng mà long ra, ngay sau đó là tiếng hét chói tai của Lăng Ngọc, Trình Thiệu Đường sợ đến nỗi tinh thần hoảng loạn, bay về phía Lăng Ngọc đang lộn nhào trên đất nhưng vẫn ôm chặt nhi tử, trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, Trình Thiệu An ngăn lại trường kiếm đang đâm về phía lưng nàng, sau đó một tay kéo mẹ con nàng lên, bảo vệ gắt gao ở sau lưng mình, sau đó tay vung trường kiếm đánh trả đối phương.
‘Bang’ một tiếng, hắn hất văng binh khí của một người trong số họ, sau đó mạnh mẽ đánh một chưởng lên gáy đối phương, người nọ rên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Tiếp đó, hắn đâm một kiếm vào cánh tay một người khác, lại nhân lúc binh khí của đối phương rơi trên đất mà đá ra một cước, người nọ bay ra mấy trượng, đụng vào một gốc cây thô rồi ngã ngào ra đất, nằm yên bất động.
“Đi!”Hắn ôm hai mẹ con Lăng Ngọc lên thùng xe đã mất hết bốn vách, đúng lúc đôi chủ tới kia cũng giết nốt tên áo đen cuối cùng rồi chạy lên xe, hai bên nhìn nhau chằm chằm, Trịnh Thiệu Đường cắn răng, tung người lên ngựa, kẹo chặt bụng ngựa rồi điều khiển chiêc xe ngựa tan tác chạy như bay.
Một tay Lăng Ngọc ôm chặt bé Đá trong lòng, tay kia nắm chặt ván xe vì sợ xe ngựa nghiêng ngả làm mẹ con nàng bắ n ra ngoài. Bé Đá sợ đến nỗi khóc thút thít, cũng không dám khóc quá to, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo của mẫu thân không chịu buông.
Nam nhân được gọi là ‘chủ tử’ nhìn chằm chằm vào mẹ con các nàng, qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Ngươi đi giúp nàng bế thằng bé.”
Nam nhân mặc đồ đen có dáng dấp của hộ vệ vẫn luôn ở cạnh bảo vệ hắn ngớ ra, dường như không dám tin những gì mình nghe thấy, phải mất một lúc lâu mới dịch tới chỗ Lăng Ngọc và nói: “Đưa thằng bé cho ta đi!”
Lăng Ngọc trừng mắt đề phòng hắn, sau đó ôm chặt bé Đá hơn.
“Quay lại.” Tên ‘chủ tử’ kia cười lạnh một tiếng, lần nữa ra lệnh.
Nam tử mặc đồ đen thưa ‘Vâng’, sau đó lại về bên cạnh hắn.
Trời ngày càng tối, gió đêm mát lạnh tạt vào mặt nhưng lại mang theo mùi máu nhè nhẹ. Trên đường đi, bọn họ lại gặp phải hai tên áo đen truy sát tới, song chúng đều bị hai chủ tớ giết dưới xe ngựa.
Không biết qua bao lâu, khi cảm thấy xung quanh đã an toàn, Trình Thiệu Đường ghìm dây cương lại.
“Dừng ở đây làm gì? Còn không mau lên đường? Ngộ nhỡ bị bọn chúng đuổi tới thì sao….” Nam nhân đồ đen thấy hắn dừng lại thì sầm mặt quát.
Trình Thiệu Đường coi như không nghe thấy gì mà quay người xuống ngựa, nam nhân đồ đen cả giận, ‘xoẹt’ một tiếng rút thanh kiếm bên người ra chắn trước người hắn: “Ngươi muốn làm gì?!”
“Người cho rằng hiện giờ ngươi còn là đối thủ của ta sao?” Trình Thiệu Đường lạnh lùng nhìn hắn, điềm nhiên nói.
“Dù có phải liều mạng, ta cũng sẽ không để bất cứ ai làm hại chủ tử!”
“Chử Lương, lui xuống đi!” ‘Chủ tử’ bỗng nhiên nói.
Nam tử áo đen được gọi là Chử Lương dù không tình nguyện nhưng vẫn thu kiếm lại, hắn trơ mắt nhìn Trình Thiệu Đường sải bước đến cạnh xe ngựa, vươn tay ôm nhi tử trong lòng Lăng Ngọc vào ngực.
Thằng nhóc rơi vào vòng tay cha thì quấn quýt như bạch tuộc, khóc nức nở ‘hu hu hu’. Trình Thiệu Đường thơm lên gương mặt ướt nhèm của con, khẽ an ủi vài câu, sau đó lại dìu Lăng Ngọc hai chân đã nhũn ra xuống xe.
Vào khoảng khắc hai chân tiếp đất, LĂng Ngọc suýt nữa khụy chân xuống, may mà Trình Thiệu Đường đã sớm có chuẩn bị, chàng ôm chặt lấy eo nàng, nửa ôm nửa dịu để nàng từ từ đứng vững.
Lăng Ngọc dựa vào chàng, hít thở dồn dập, cuối cùng cũng tìm được cảm giác còn sống.
Đây là lần đầu trong cả hai kiếp nàng được trải nghiệm cảm giác bị người ta truy giết, ngỡ như chết đi sống lại vô số lần. Có nhiều lần nàng đã cảm nhận được sự lạnh buốt của lưỡi đao, như thể đầu của mình sắp rơi xuống đất.
Nàng khóc không ra nước mắt, đáng lẽ trước khi ra cửa nàng nên xem hoàng lịch, ai biết được đang yên đang lành lại gặp phải hai vị ôn thần này.
Trình Thiệu Đường một tay ôm con trai, tay kia đỡ nương tử, nhìn hai chủ tớ kia bằng ánh mắt sắc lẹm: “Ta mặc kệ các người là ai, nhưng gia đình ta không hề quen biết các ngươi, càng không muốn vô cớ bị quấn vào chuyện thị phi của các ngươi. Đây là một khe núi khá hoang vắng, trừ khi bọn họ quen người vùng này, nếu không tạm thời sẽ không tìm được đến đây, các ngươi có thể nghỉ tạm ở đây. Sáng sớm ngày mai, chúng ta đường ai nấy đi, ta cũng có thể tặng lại xe ngựa cho các ngươi.”
‘Chủ tử’ nhìn xung quanh, phát hiện đây đúng là một nơi khá hẻo lánh, lại nghe chàng nói những lời này, hắn cười lạnh đáp: “Đường ai nấy đi? Ngươi có biết là hiện giờ tính mạng của cả nhà các ngươi và ta đang gắn liền với nhau không, chỉ khi ta sống thì các ngươi mới còn mạng.”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Sắc mặt của Trình Thiệu Đường ngày càng âm trầm.
“Láo xược! Ngươi có biết người đang ở trước mặt ngươi là ai không? Ngài ấy chính là thái tử điện hạ đương triều!” Chử Lương trầm giọng quát.
Thái tử điện hạ?! Trái tim Lăng Ngọc chùng xuống, không dám tin mà nhìn về phía người kia.
Hắn là….. Thái tử điện hạ? Là vị thái tử đoản mệnh kiếp trước ư?!
Trình Thiệu Đường cũng hơi ngạc nhiên, nhìn vị ‘chủ tử’ kia bằng ánh mắt ngờ vực.
“Cô chính là đương kim thái tử Triệu Uân.” Triệu Uân chậm rãi nói.
“Có chứng cứ gì không?”
Triệu Uân lấy một thỏi ấn triện ra vứt cho chàng, chàng vội vàng bắt lấy, nương theo ánh trăng nhìn kĩ chữ được khắc trên con ấn, cuối cùng sắc mặt đại biến.
“Sao nào? Giờ đã tin chưa?” Triệu Uân cất ấn triện, thản nhiên hỏi.
Đầu óc Trình Thiệu Đường trở nên hỗn loạn, nhưng vẫn biết mình đã vô tình bị cuốn vào trận phân tranh của hoàng thất, chàng hít sâu một hơi, thả nhi tử xuống đất, rồi quỳ xuống làm lễ: “Thảo dân Trình thiệu Đường tham kiến thái tử điện hạ!”
Lăng Ngọc cũng vô thức quỳ xuống.
Chỉ có bé Đá là đứng cạnh cha, hai tay vẫn ôm lấy cổ cha.
“Đứng lên đi!”
Trình Thiệu Đường và Lăng Ngọc đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Đặc biết là Lăng Ngọc, có nằm mơ thì nàng cũng không ngờ rằng kiếp này mình lại gặp được vị thái tử chết sớm kia, còn cùng hắn trải qua một trận truy giết, suýt nữa bỏ mạng ở nơi này.
“Trình Thiệu Đường, giờ Cô ra lệnh cho ngươi toàn lực hỗ trợ Cô về kinh, đến lúc đo Cô nhất định sẽ trọng thưởng cho nhà ngươi!” Giọng nói của Triệu Uân vang lên, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng.
Trình Thiệu Đường rủ mắt, một lát sau, kính cẩn mà xa cách nói: “An nguy của điện hạ có liên quan đến giang sơn xã tắc, thảo dân học nghệ không tinh, sợ rằng không gánh vác được nhiệm vụ trọng đại này. Nơi này cách thành Trường Lạc không xa, vì an toàn của điện hạ, chi bằng chúng ta nhờ tri phủ phái binh bảo vệ điện hạ về kinh, như vậy sẽ thỏa đáng hơn.”
Triệu Uân không ngờ chàng sẽ từ chối thẳng thừng như thế, hắn nổi giận, đột nhiên rút trường kiếm giắt bên hông Chử Lương ra rồi chĩa về phía chàng: “Ngươi không sợ cô giết ngươi sao?”
Trình Thiệu Đường kiên quyết bảo vệ thê nhi ở sau lưng, sau đó nghênh đón ánh mắt đầy sát khí của hắn ta: “Nếu điện hạ muốn giết thảo dân thì sẽ không hỏi những lời này.”
Triệu Uân âm trầm nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng thu lại trường kiếm, lạnh lùng nói: “Ngươi đang trách Cô liên lụy các ngươi. Trình Thiệu Đường, những lời Cô nói lúc nãy không phải là cố ý hù dọa ngươi. Hiện giờ tính mạng của cả nhà ngươi và ta sớm đã gắn liền với nhau, ngươi nghĩ rằng giờ này rơi khỏi Cô thì những kẻ kia sẽ bỏ qua cho các ngươi ư?”
“Ngây thơ! Nếu Cô có thể bình an về lại kinh thành thì các ngươi mới có cơ hội sống sót; nếu như Cô chết, những kẻ kia ắt sẽ giết hết các ngươi để che giấu sự thật về cái chết của Cô, dẫu sao các ngươi cũng là người cuối cùng ở cùng Cô!!”
Trái tim Trình Thiệu Đường thắt lại, tay nắm chặt thành quyền.
Mặt Lăng Ngọc tái mét, đương nhiên cũng hiểu được những lời hắn ta nói không phải là đe dọa.
Đám người kia đến thái tử cũng dám giết, huống chi là những người dân thường như bọn họ, đối phó với bọn họ chẳng khác nào nghiền chết một con kiến.
“Sao nào, suy nghĩ thế nào? Có hộ tống Cô về Kinh không?” Hồi lâu, Triệu Uân nhìn từ trên cao xuống và hỏi.
Trình Thiệu Đường nắm bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình của nương tử, ngực chàng đập dồn dập phập phồng, khàn giọng hỏi: “Chẳng lẽ điện hạ không tìm được thân tín bảo vệ ngài trên đường về kinh sao? Chỉ dựa vào thảo dân và….”
“Tại hạ Chử Lương, là thống lĩnh thị vệ của phủ Thái tử.” Chử Lương đáp.
“Chử thống lĩnh.” Trình Thiệu Đường cất tiếng gọi, sau đó nói tiếp: “Chỉ dựa vào sức của thảo dân và Chử thống lĩnh….. trên người điện hạ có vết thương, cộng thêm ở đây còn có chuyết kinh và khuyển tử, muốn tránh truy sát trên đường để về kinh thành một cách an toàn vốn không phải chuyện dễ dàng.”
“Chi bằng, chi bằng cứ để chuyết kinh và khuyển tử rời đi trước….”
“Thiệu Đường!” Lăng Ngọc hô lên đầy sợ hại, tiếp đó là tiếng cười lạnh của Triệu Uân: “Ngươi nghĩ có khả năng ấy sao? Dù Cô đồng ý cho họ rời đi trước, ngươi có thể đảm bảo rằng bọn họ thật sự có thể trở về bình an sao?”
Trình Thiệu Đường trầm mặc.
Nếu lúc nãy không gặp phải hai trận truy giết kia thì thê nhi của hắn có thể bình an thoát thân, nhưng lúc nãy đã lộ mặt, quả thực hắn không dám đảm bảo.
Đương nhiên Lăng Ngọc cũng hiểu điều này, nàng nhẹ nhàng nắm tay chàng, khàn giọng nói: “Chàng ở đâu, mẹ con thiếp ở đó!”
Nàng là người tiếc mạng, hễ có bất kỳ khả năng sống sót nào, dù không đành lòng thì nàng cũng sẽ chọn đưa nhi tử rời đi trước. Thế nhưng, chuyện đã đến nước này, đừng nói thái tử sẽ không để bọn họ đi, cho dù có cho bọn họ đi thì nàng cũng không dám bảo đảm bảo rằng trên đường đi sẽ không gặp phải đám truy binh kia.
“Tôn phu nhân đúng là người thức thời.” Triệu Uân hừ lạnh,
“Mẹ ơi, con đói rồi…” Giọng nói ấm ức của bé Đá vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt xung quanh.
Lăng Ngọc vội vàng bế con lên, hôn lên mặt thằng bé và nói: “Được, mẹ tìm đồ ăn cho bé Đá nhé.”
Nàng nhớ lúc rời khỏi nhà mẹ đẻ, mẹ còn nhét cho nàng chút điểm tâm mà bé Đá thích ăn, chỉ là không biết sau khi trải qua trận đánh nhau kia, nó còn ở trên xe hay không.
Nương theo ánh trăng tìm một lúc ở trên xe, cuối cùng nàng cũng tìm được bọc đồ đựng hộp bánh, mở bọc đồ ra, hộp đồ ăn đã vỡ nát, điểm tâm bên trong cũng vỡ vụn không ra hình thù.
“Thôi, ăn tạm vậy, để ta ra phía trước tìm xem có thể bắt được con thỏ hay con gà rừng nào không.” Trình Thiệu Đường thở dài, lựa mấy miếng điểm tâm to to đưa cho nhi tử, rồi lại đưa cho Lăng Ngọc mấy miếng, cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, hắn nhìn về phía Triệu Uân đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chử Lương, ngươi đi cùng hắn đi!” Triệu Uân thản nhiên nói.
Nghe hắn nói vậy, Trình Thiệu Đường đặt gói vụn bánh vào tay Lăng Ngọc.
“Chàng cẩn thận!” Lăng Ngọc lo lắng dặn dò.
Trình Thiệu Đường vỗ lên vai nàng: “Yên tâm!”
Sau đó chàng quay ra xoa đầu nhi tử, dịu dàng nói: “Bảo vệ mẹ thật tốt nhé!”
“Dạ!” Thằng nhóc gật đầu thật mạnh với khóe miệng còn dính vụn bánh, dõng dạc đáp.
Sau khi nhìn hai người kia rời đi, Lăng Ngọc ôm nhi tử, chọn một nơi cách xa Triệu Uân rồi ngồi xuống.
Bé Đá ăn xong mấy mẩu bánh vụ thì gật gà gật gù, Lăng Ngọc biết bé đã buồn ngủ, bèn ôm bé vào lòng nhẹ nhàng dỗ bé ngủ.
Chẳng mấy chốc, thằng bé đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhìn vệt nước mắt còn đọng trên mặt con trai, Lăng Ngọc đau lòng không thôi, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt thằng bé.
“Thằng nhóc nhà ngươi có lá gan không nhỏ. Các ngươi dạy dỗ cẩn thận, sau này ắt sẽ làm nên trò trống.” Giọng nói trầm thấp của nam tử bỗng nhiên vang lên, Lăng Ngọc liếc nhìn Triệu Uân vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, điềm nhiên đáp: “Thảo dân chỉ cần thằng bé có thể bình an trưởng thành là được rồi.”
“Tầm nhìn của phụ nhân, mẹ hiền con bại!” Triệu Uân cười khẩy.
Thật ra lá gan của cả nhà này không nhỏ, bọn họ tưởng hắn không nhận ra sự oán trách trong mắt bọn họ sao? Chẳng qua là hiện giờ hắn như hổ lạc đồng bằng, lại đang là lúc cần dùng người, nếu không hắn nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học!
Lăng Ngọc mím môi, không thèm để ý đến hắn.
Lúc Trình Thiệu Đường và Chử Lương quay về, trên tay đều xách theo thú săn.
Trình Thiệu Đường săn được một con gà rừng và một con thỏ rừng, Chử Lương thì bẻ gãy cổ của ba con gà rừng, máu tươi vẫn còn chảy tòng tòng xuống đất.
Từ bé Trình Thiệu Đường đã theo cha vào núi săn bắn, nên rất thành thạo trong việc xử lý con mồi. Tuy Lăng Ngọc muốn giúp chàng, nhưng lại lo lắng cho nhi tử, vì thế chỉ đành nghe theo lời chàng, ngồi yên một góc nhìn chàng bận rộn.
Chử Lương cũng có kinh nghiệm ăn gió nằm sương, cho nên nhóm lửa rất nhanh, còn tự tat nướng chín thức ăn.
Lăng Ngọc vừa ăn thịt thỏ mà Trình Thiệu Đường đưa cho nàng, vừa lén nhìn về phía Triệu Uân ở phía đối diện, thấy cả người hắn nhếch nhác chật vật, mà động tác ăn vẫn giữ được vẻ thanh nhã của con cháu hoàng thất quý tộc.
Nàng thầm nghĩ. Nếu kiếp này thái tử không chết, thiên hạ sẽ phát sinh biến hóa gì? Thái tử danh chính ngôn thuận lên ngôi, vậy có phải Tề vương sẽ không còn khả năng đăng cơ kế vị?
Nếu thái tử vẫn bình an thì vài năm sau Tề vương sẽ không được sắc phong làm thái tử, điều đó có nghĩ là trận chiến loạn kia sẽ không xảy ra? Nếu được như vậy, thì đây đúng là một chuyện tốt.
Chẳng qua là…. vị thải tử điện hạ này trông không phải là người dễ dễ chung sống, tính hình hơi thô bạo, nếu sau này hắn đăng cơ kế vị, thật sự sẽ tốt hơn Tề vương của kiếp trước sao?
Mặc dù nàng chỉ là dân chúng bình thường, nhưng cũng biết sau khi Tề vương lên ngôi đã ban hành những chính sách có lợi cho người dân, vẻn vẹn vài năm ngài ấy đã thu dọn được cục diện rối rắm mà tiên đế để lại, từ đó cuộc sống của dân chúng cũng ngày một tốt lên, chí ít có thể bảo đảm được nhu cầu cơ bản của người dân.
Nhưng nếu là vị trước này này thì sao?
Ngay sau đó, nàng lại cảm thấy mình đã lo chuyện bao đồng, nàng chỉ là một phụ nhân nhỏ bé, cơ nghiệp của hoàng thất hay chuyện đại sự dân sinh gì đó nào đến lượt nàng nhọc lòng, dù trời có sập thì cũng có người khổng lồ chống đỡ, nàng chỉ cần sống tốt cuộc đời nhỏ bé của mình là được, những chuyện khác mặc kệ nó đến đâu thì đến!
Nghĩ đến đây trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn, nàng lau vết dầu ở khóe miệng, quay sang nhìn con trai đang ngủ chập chờn trong lòng Trình Thiệu Đường, vừa ngủ vừa được chàng bón ăn, nàng thấy thế khẽ nhắc: “Chàng đừng đút con ăn nhiều quá, kẻo nó bị đầy bụng.”
Trình Thiệu Đường gật đầu: “Ta biết rồi.”
Triệu Uân ngước mắt nhìn đôi phu thê không coi ai ra gì ở phía đối diện, sau đó lại nhắm mắt lại.
Nếu hắn may mắn thoát được kiếp nạn lần này, ắt sẽ dạy cho những kẻ dám bán đứng hắn một bài học xương máu!