Một đêm mưa gió bão bùng….
Mấy tháng không gặp, chẳng ngờ Lan Ngọc lại tới Hạ quốc.
Mộ Dung Ca thầm suy đoán tại sao Lan Ngọc lại tới đây? Y có chuyện gì cần gặp cô ư? Vì sao lại để Tiểu Thập đến đưa bái thiếp?
“Lan Ngọc?” – Như Băng khẽ nhắc lại cái tên này. Nàng bỗng giật mình nhìn Mộ Dung Ca, giọng đề cao hơn: “Lan Ngọc có phải là công tử Lan Ngọc không?”
Trong mắt mọi người, sự tồn tại của Lan Ngọc chính là thần, y dùng lòng từ bi của mình đối đãi với tất cả, khiến người người trong thiên hạ kính nể, nhưng có rất ít người được tận mắt nhìn thấy y. Như Băng đã từng là quận chúa của một nước, lúc quốc gia của nàng bị diệt vong, nàng cũng từng hy vọng có được sự trợ giúp của công tử Lan Ngọc, nhưng lúc đó công tử lại đang tương trợ cho một quốc gia khác. Vì thế hai chữ Lan Ngọc này khiến nàng vô cùng kích động.
Mộ Dung Ca gật đầu. – “Chắc vậy.” – Chưa nhìn thấy Tiểu Thập, cô không thể xác định người đưa bái thiếp có phải là Lan Ngọc hay không.
Như Băng khiếp sợ nhìn Mộ Dung Ca, lòng không ngừng kinh ngạc, không ngờ Mộ Dung Ca lại quen biết với công tử Lan Ngọc. Hơn nữa công tử còn đưa đến bái thiếp yêu cầu gặp mặt, được coi trọng như vậy, hẳn trong mấy tháng qua cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Mộ Dung cô nương, cô nương có muốn gặp người này không ạ?” – Tỳ nữ đứng ngoài cửa không thấy Mộ Dung ca trả lời bèn lên tiếng hỏi lại.
Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn bàn tay cùng quần áo dính đầy bột mì của mình, cô trả lời: “Nói người tới đứng ở cửa chờ ta một lát.”
Dứt lời, cô quay sang Như Băng: “Ở đây giao cho cô, khi nào Lưu Vân trở về dặn huynh ấy đi nghỉ ngơi. Ta đi một lát sẽ quay lại ngay.”
“Ừ, cô cứ yên tâm đi đi.” – Như Băng gật đầu.
Mộ Dung Ca băn khoăn không hiểu có chuyện gì, chợt cô cảm thấy sáng tỏ. Còn nhớ cách đây không lâu Nguyên Kỳ đã từng hỏi cô về chuyện của Lan Ngọc, chẳng lẽ khi đó Lan Ngọc đã đến Hạ quốc? Cả ngày cô chỉ ở trong phủ Thái tử, chưa từng ra khỏi cửa nên không biết tin tức ở bên ngoài. Nhưng tại sao y lại muốn gặp cô vào lúc này? Trong lòng dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Mang tâm trạng nặng nề, Mộ Dung Ca bước ra khỏi gian bếp.
Như Băng ở phía sau nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Ca, đôi mắt buồn khép hờ dần trở nên thất thần.
Trước cửa phủ Thái tử.
Cửa vừa mở, Mộ Dung Ca đã thấy Tiểu Thập đứng đó, hắn vẫn oai vệ anh tuấn như trước kia, có điều, mới mấy tháng không gặp dường như hắn gầy đi nhiều.
Nhìn thấy Mộ Dung Ca, mặt mày Tiểu Thập liền tươi như hoa, hắn mừng rỡ bước ngay đến trước mặt cô, hai tay không ngừng khuya lên làm thủ ngữ. – “Mộ Dung cô nương, lâu quá không gặp, tôi rất nhớ cô.”
Mộ Dung Ca thấy vẻ ngoài to lớn hùng dũng của hắn hoàn toàn không phù hợp với động tác và biểu cảm đáng yêu kia, cô không nhịn được bật cười thành tiếng. – “Nhớ món thịt kho phải không?”
Tiểu Thập ngượng ngùng đưa tay gãi đầu, hắn cười khoe hàm răng trắng nõn. Đúng là hắn đang đứng nhớ lại tài nấu nướng của Mộ Dung Ca, đặc biệt là món thịt kho. Tuy cô đã dạy hắn cách làm nhưng hắn vẫn không thể làm ra được mùi vị tuyệt vời như của cô, món ăn của hắn chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là: Cực-kì-khó-nuốt.
Mộ Dung Ca cũng không muốn trêu chọc Tiểu Thập, nhưng quả thực lâu rồi không gặp, cô rất nhớ bộ dạng ngượng ngùng luống cuống của hắn. Cô khẽ cười, đi vào vấn đề chính: “Công tử Lan Ngọc muốn gặp tôi?”
Nghe cô hỏi, Tiểu Thập lập tức gật đầu, đưa tay lên trả lời: “Công tử đang ở khách điếm chờ cô nương.” – Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, tay chân hơi luống cuống dường như rất khẩn trương.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Gương mặt cô trở nên căng thẳng. Thái độ của Tiểu Thập càng làm cô khẳng định nghi ngờ của mình.
Trong mắt Tiểu Thập bắt đầu lấp lánh ánh lệ, hắn không đáp lại mà đi lên phía trước muốn dẫn đường, hành động của hắn làm lòng cô càng chìm xuống, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, mây mù khó hiểu trong lòng đang dần dần tản ra.
Tiểu Thập khóc như vậy nhất định là vì Lan Ngọc đã xảy ra chuyện.
Lan Ngọc uống thuốc mỗi ngày, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt, sợ rằng bệnh tình của y lúc này đã chuyển biến xấu hơn?
Khách điếm Kim Long.
Bên trong khách điếm rất yên lặng, người ở trọ thưa thớt.
Ngoại trừ âm thanh lách cách phát ra từ bàn tính của bà chủ đứng ở quầy, còn lại không có bất cứ âm thanh nào khác.
Vừa bước vào cửa, một luồng gió lạnh đập vào Mộ Dung Ca khiến cô cảm thấy gai người, không khí nơi đây thật u ám. Quan sát tứ phía, gió lạnh làm cô bất giác cau mày, âm thầm liếc quanh, cô phát hiện có một cánh cửa sổ đang mở, gió lạnh theo đó tràn vào bên trong.
Cách bài trí của khách điếm này rất tinh xảo, xa hoa, bốn phía đều có hộ vệ gác cửa luôn giữ yên trật tự cho nơi này. Hàng năm sẽ có một đoạn thời gian các thần y ở khắp nơi tụ hội về khách điếm Kim Long, cùng nhau thảo luận y thuật. Bởi vậy, khách điếm này tuy chỉ là hạng bình dân nhưng lại rất có tiếng ở Hạ quốc, giá cả nơi đây cũng đắt hơn các nơi khác nên không có nhiều khách vào trọ. Mặc dù giá cả ở đây rất đắt nhưng họ lại dành nhiều ưu đãi cho các danh y, chỉ cần có y thuật cao minh đều được ở miễn phí.
Trong gian phòng thượng hạng chữ Thiên.
Bang bang bang! Có tiếng đập cửa vang lên.
Chờ trong giây lát, trong phòng truyền ra giọng nói quen thuộc nhưng có vẻ rất yếu.
“Vào đi.”
Tiểu Thập đẩy cửa bước vào phòng, một mùi thuốc nồng đặc ngay lập tức dội vào khứu giác của Mộ Dung Ca. Ở bên trong, cô thấy gương mặt tái nhợt của người đàn ông đang nằm trên giường, nó khiến tim cô thắt lại.
Mộ Dung Ca mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn gấm trắng loang lổ vệt máu trên tay Lan Ngọc, lòng cô hoảng hốt, sợ hãi nhìn y: “Sao mới mấy tháng không gặp công tử đã tiều tụy như vậy?” – Mấy tháng trước, cô nhớ rõ lúc bọn họ chia tay, sắc mặt y tuy rằng tái nhợt nhưng không đến mức trầm trọng như bây giờ, vệt máu đỏ trên chiếc khăn đặc biệt chói mắt. Thậm chí cô còn cảm nhận được sự sống của y đang dần dần trôi đi.
Lan Ngọc mỉm cười nhìn cô, thì thào yếu ớt: “Bệnh cũ tái phát mà thôi, đã làm nàng sợ hãi rồi.”
“Bệnh của công tử ngày càng trầm trọng.” – Tiểu Thập đau khổ khuya tay với Mộ Dung Ca. Mấy tháng vừa rồi bọn họ đã dùng rất nhiều biện pháp mới có thể kéo dài tính mạng của công tử, nhưng nửa tháng gần đây tình hình không chuyển biến tốt hơn mà ngày càng xấu đi, sợ là…
Công tử không xong rồi.
Mộ Dung Ca thầm run rẩy, ý của Tiểu Thập là Lan Ngọc không kiên trì được mấy ngày nữa! Mộ Dung Ca nhìn khuôn mặt tiều tụy của y, cơ thể Lan Ngọc rất gầy, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của con người.” – Giọng nói của y yếu nhược.
Lan Ngọc thầm giật mình, mới mấy tháng không gặp Mộ Dung Ca, dường như cô có sự thay đổi.
Mộ Dung Ca cố kìm nén bi thương trong lòng mình, cô trầm giọng hỏi: “Công tử đã tìm thần y tới xem bệnh chưa?”
“Ta biết mình đã đến giới hạn rồi.” – Y thản nhiên nói, như thể sự sống chết của y chỉ là một đám mây trắng lững lờ trôi qua trước mắt. Y nhìn cô, cô nhìn lại, đôi mắt y mênh mông sâu thẳm, như biển trời bao la không điểm dừng.
Mộ Dung Ca thầm giật mình, lúc này đây Lan Ngọc vẫn là người thật bí hiểm, không để ai nhìn thấu y. Cũng có thể khi đối mặt với cái chết, y không còn kiêng kị gì nữa, sự bình tĩnh thong dong này lại khiến y trở nên siêu phàm thoát tục.
“Làm sao như vậy được?” – Mộ Dung Ca cười trấn an.
Sự tồn tại của Lan Ngọc như một vị thần người người kính ngưỡng, làm sao y có thể chết được? Thế nhưng, mặt trời về chiều đứng sau dãy núi, chim nhạn về tổ, mây đỏ của buổi hoàng hôn trải khắp bầu trời dù có đẹp đến thế nào thì cũng đều phải đối mặt tới bóng đêm sắp tới! Có muốn tránh né cũng không được.
Lan Ngọc nhìn lướt qua Tiểu Thập đang đứng yên lặng ở một góc, y nói với Mộ Dung Ca: “Cùng lắm ta chỉ còn sống được ba tháng nữa. Đến khi ta xuống mồ, Tiểu Thập đành làm phiền nàng vậy. Trên thế gian này, người có thể đối đãi thật tình với hắn ngoại trừ ta, thì chỉ còn nàng. Mặc dù tính tình của hắn đơn thuần như một đứa trẻ nhưng võ công rất cao, thế gian khó có đối thủ. Ta biết lúc này đã có Lưu Vân ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, nhưng Lưu Vân dù sao cũng là người của Thái tử Tề quốc, ở lâu sẽ đem đến nhiều phiền phức.”
Những lời của Lan Ngọc nói khiến cô cảm thấy sợ hãi, có vẻ như y đang ám chỉ một điều gì đó! Cô nhìn gương mặt tái nhợt thiếu sức sống kia, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. Có lẽ Lan Ngọc… thật sự không xong rồi.
Y muốn giao Tiểu Thập cho cô, lại nhắc tới thân phận của Lưu Vân, rốt cuộc là y muốn ám chỉ điều gì đây?
Lan Ngọc nhìn vẻ mặt chờ đợi của Mộ Dung Ca, bất giác khóe môi nhếch lên cười nhạt. Quả nhiên Mộ Dung Ca là một người con gái rất thông minh! Y khẽ đưa chiếc khăn gấm lên miệng mà ho khan, khi bỏ ra, trên chiếc khăn đã xuất hiện thêm một vệt máu.
Mộ Dung Ca không đành lòng, vội nói: “Công tử hãy tĩnh dưỡng cho tốt, có thể bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Lúc mới nhìn thấy Tiểu Thập ở trước cửa phủ cô đã hoài nghi ý đồ của Lan Ngọc, thầm suy đoán lý do y tới Hạ quốc là gì, tại sao lại muốn gặp cô? Nhưng ngay lúc này đây y đang hấp hối mà còn bận lòng lo nghĩ cho cuộc sống sau này của Tiểu Thập, và cũng là để bảo vệ cho cô. Chẳng lẽ y không biết nghĩ cho mình dù chỉ là một chút thôi sao?
Bốn tháng nữa tất cả các danh y trong thiên hạ sẽ cùng tụ họp về đây, nếu y có thể gắng gượng đến lúc đó biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra.
“Ô ô ô…” – Tiểu Thập không nói được thành lời, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô đau thương, khuôn mặt hắn đẫm lệ. Bao nhiêu năm qua đi theo Lan Ngọc công tử, hắn đã học được nhiều điều tốt, lúc này đây thấy công tử sắp hấp hối vẫn còn quên mình lo cho hắn khiến hắn không thể kìm nén được nữa.
“Tề quốc cùng Hạ quốc là hai đại cường quốc lớn nhất, nếu hai nước này giao chiến rất khó phân thắng bại. Thời cuộc hiện nay đang có một lớp mây đen rất lớn bao phủ, biến ảo khôn lường, người chiến thắng cuối cùng phải là người vô cùng mạnh mẽ. Ta biết nàng không muốn trở thành một quân cờ bị kéo vào trong đó, nhưng e rằng đã không còn kịp nữa rồi, nàng không có cơ hội tránh thoát được nữa.” – Lan Ngọc tiếp tục, giọng nói càng lúc càng yếu.
Mộ Dung Ca đưa mắt nhìn xuống, cô không muốn rơi vào vòng xoáy tranh đoạt quyền lực nguy hiểm này, nhưng dù không muốn cô vẫn trở thành một quân cờ trong tay bọn họ! Biết rõ như vậy nhưng cô vẫn muốn thử một lần, chỉ cần có một tia hy vọng, cô sẽ không bao giờ bỏ qua.
Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề, một lát sau Lan Ngọc đành bất đắc dĩ nói.
“Thái tử Hạ quốc không phải là phu quân của nàng.”
Đôi mắt Mộ Dung Ca nhẹ ánh lên, cô nhìn Lan Ngọc phát hiện y cũng đang nhìn mình, lập tức đáp lời: “Tạ ơn công tử đã nhắc nhở.”
Đôi mắt bình thản của Lan Ngọc vẫn ở trên người Mộ Dung Ca, quan sát hết thảy mọi biến hóa trên gương mặt cô, dường như hắn đang dùng toàn bộ sức lực còn lại để làm việc đó. – “Cuộc sống luôn có những thay đổi bất ngờ, khó lường trước được. Nàng rất thông minh nhưng cũng khó tránh thoát khỏi số mệnh.”
“Công tử Lan Ngọc, rốt cuộc công tử bị bệnh gì?” – Cô biết y đang muốn khuyên cô, tránh né không phải là cách. Ở thời thế loạn lạc này không thể mong cầu được tự do, đáng lẽ cô nên biết ơn với thiện ý nhắc nhở của y, thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy rất bất an và hoài nghi.