Đương lúc hai người còn trầm mặc, Nguyên Kỳ bỗng cười nhạt nói: “Đề xuất của hoàng đế Tề quốc rất hay! Lúc lên núi đã cảm thấy cảnh trí Long Nhạc sơn quả không hổ danh thiên hạ đệ nhất, cảnh đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, đã lên đến đỉnh núi, sao có thể không đi thăm thú một vòng chứ.”
“Hoàng huynh, thần đệ sớm đã sắp xếp rồi, chỉ cần dùng bữa xong sẽ đưa mọi người đi ngắm cảnh sắc nơi đây.”
“Thật không? Thập đệ quả có lòng.” Khóe miệng Triệu Tử Duy nhếch lên cười. Sớm đã sắp xếp rồi sao?
Đúng là rất có ‘ý’!
“Tiệc sinh nhật lần này có thể xem như gia yến, chỉ có vài người như hoàng huynh, Thanh phi nương nương, Hạ quốc thái tử, Đại Hoàng tử thôi. Những thứ quan trọng đương nhiên thần đệ phải an bày đầy đủ.” Triệu Tử Tận cười đáp.
Trong bóng đêm mờ ảo, Triệu Tử Tận vẫn chưa thấy được nụ cười châm chọc cực điểm của Triệu Tử Duy.
Lan Ngọc vui vẻ nâng ly, “Khánh Lâm vương chu đáo như vậy, bản điện hạ chỉ có thể lấy rượu để cảm tạ.”
Triệu Tử Tận sảng khoái uống trọn ly rượu!
Đột nhiên vào lúc này, Nguyên Kỳ mới lên tiếng, “Long Nhạc sơn sở hữu cảnh sắc tuyệt mỹ, cũng là ngọn núi hiểm trở cao ngất trứ danh thiên hạ. Thêm vào đó, chỗ sương mù dày đặc kia bao phủ vách núi sâu hun hút.”
Triệu Tử Tận hơi căng thẳng, khẽ nhíu mày, cười nói: “Thỉnh Hạ quốc thái tử yên tâm, tuy trên đây địa thế hiểm trở nhưng vẫn an toàn vô lo. Bản vương đã sớm phái người châm đuốc dọc đường, tuyệt đối không để chuyện gì phát sinh.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Nguyên Kỳ nâng tay áo, chậm rãi uống rượu. Bóng đêm mơ màng đã che giấu dung nhan hoa mỹ bức người của hắn, lại càng phủ kín đôi mắt thâm sâu khó lường kia.
Hôm nay, mọi lời nói của Nguyên Kỳ đều rất có ẩn ý, hay là hắn đang thử mình? Từ đầu đến giờ hắn chưa hề tin mình? Triệu Tử Tận thầm nhủ.
Thần sắc Lan Ngọc khẽ ngưng đọng, nghĩ thầm: ‘Nguyên Kỳ là người không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu đi quá đà hắn nhất định se ra tay! Như vậy thì hỏng việc mất. Chỉ là, kế hoạch đã định thì nhất định không thể thoái lui, nếu lỡ dịp này, thì ngày sau sẽ khó có cơ hội xuống tay.
Mộ Dung Ca chỉ uống vài ngụm rồi thôi. Nàng phải giữ bản thân tỉnh táo, bằng không khi xảy ra chuyện gì đó, nang không thể đối mặt! Vẻ mặt nàng nhàn nhạt nhìn mọi người, ánh mắt nhu hòa không chút bức bách.
“Sao không ăn đi? Tuy thức ăn của Triệu Tử Tận chuẩn bị thức ăn không ngon như nàng nấu, song cũng ăn được. Trưa nay nàng ăn rất ít, bây giờ đã đến đây thì nàng cũng nên ăn thêm đi.” Triệu Tử Duy nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt tà mị đầy quan tâm, dùng giọng nói nhu hòa nhất trong đời hắn thì thầm. Đối với hắn, nữ nhân chỉ để làm ấm giường và lợi dụng, thích thì có thể mây mưa thất thường, không vui thì đá
ngay xuống giường, tuyệt đối không yêu ai, không để ai xâm chiếm tư tưởng mình. Nhưng Mộ Dung Ca là một ngoại lệ! Một nữ tử khiến hắn phải phát cuồng!
Một người mà hắn cam tâm tình nguyện để nàng bước vào tim mình. Hắn biết, suốt cuộc đời này, hắn sẽ không để lọt mắt một ai nữa! Cũng sẽ không ai có thể khiến hắn đau lòng và suy tư như vậy. Cho nên, những gì sắp tới đều do hắn tự nguyện làm, không oán không hận! Cho dù nàng… có hận.
Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch, lắc đầu cười: “Ngồi xe ngựa khiến bụng dạ thiếp khó chịu, đến giờ vẫn chưa thể ăn gì được. Thiếp chỉ cần dùng chút hoa quả là cũng được rồi.”
Triệu Tử Duy nhíu mày, dưới ánh mắt mọi người là hắn đang đích thân gắp thức ăn cho nàng, dịu dàng khuyên: “ Ngoan, Nghe lời ta.”
Dưới màn đêm mơ hồ, hình ảnh dịu dàng quá đỗi của Triệu Tử Duy sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí nàng, thế nên sau này, khi nhìn thấy ánh mắt ấy, ruột gan nàng như đứt ra từng khúc! Nàng khẽ lướt mắt nhìn qua đám người Triệu Tử Tận, hiển nhiên bao gồm cả đôi mắt sâu như hàn đàm của Nguyên Kỳ, nàng gật gật đầu: “Tạ hoàng thượng.”
Bởi vì trong lòng còn nhiều tâm sự nên đồ ăn vào đến miệng đều nhạt như nước óc, đúng như lời nàng nói, thật sự là ăn không vô. Ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của Nguyên Kỳ, nàng không kiềm chế nghĩ tới những lời mà hắn nói ở phủ Khánh Lâm vương lúc chiều! Vô luận là lời của hắn, hay của nàng sẽ đều tổn thương lấy nhau! Nếu đã không có khả năng tiếp tục, hà tất cứ phải rắc muối vào vết thương, dày vò lẫn
nhau?
Bây giờ ngồi nghĩ lại, không biết nàng thích hắn từ khi nào? Ngay từ lần đầu gặp nhau, hay ở cái đêm mây mưa bất đắc dĩ đó? Hay khoảng thời gian khi hắn đã cứu nàng, nhốt nàng trong tòa phủ đệ xa hoa? Nghĩ mãi vẫn không thông, con người đúng là loài động vật khó lý giải nhất.
“Cũng không tệ đúng không? Nhưng trẫm vẫn cảm thấy không sánh được với tay nghề của nàng. Trẫm thật sự rất nhớ những món ăn nàng nấu.” Triệu Tử Duy lại thì thầm bên tai nàng, thái độ vô cùng thân thiết. Cảnh này đập vào trong mắt mọi người chính là một màn phu thê thân mật khắng khít.
Ánh mắt Nguyên Kỳ càng âm u, ly rượu trong tay khẽ run lên. Ly rượu làm bằng đồng rất chắc, nếu không có nội lực tác động tuyệt đối không thể suy suyễn, nhưng nếu cẩn thận quan sát ly rượu trong tay hắn, thì sẽ phát hiện nó hơi méo đi rồi.
Bỗng nhiên hắn ghé sát như vậy, Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày, chỉ cười nhạt lắc đầu: “Thiếp chỉ là ‘múa rìu qua mắt thợ’, sao có thể sánh được với đầu bếp siêu việt trong phủ Khánh Lâm vương? Hoàng thượng đừng khích lệ thiếp, bằng không thiếp không có mặt mũi nhìn mọi người mất.” Hành vi tối nay của hắn rất có ý, nhất định là có chuyện xảy ra.
Thấy nàng chau mày, hắn không đành lòng quay đầu đi, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Ái phi thật khiêm tốn, nếu không thích ăn thì cứ để lại vậy.”
Tuy lời nói rất mềm nhẹ nhưng vẫn có chút kỳ quái. Đầu lông mày nàng càng chau lại hơn.
“Tình cảm của Tề quốc hoàng thượng và Thanh phi nương nương thật keo sơn, như uyên ương thâm tình gần kề.” Lan Ngọc cười nhẹ nhìn theo cử chỉ của hai người.
Triệu Tử Duy cười to, “Ái phi là nữ tử độc đáo nhất thiên hạ này, không ai có thể sánh bằng. Cũng là Thập đệ có lòng, bằng không sao trẫm có được diễm phúc được ôm giai nhân trong tay!”
Sắc mặt Triệu Tử Tận khẽ biến động, từ góc này hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Mộ Dung Ca, chỉ là ánh nến quá mờ nên hắn không thể nhìn rõ thần sắc nàng. Thật không biết tiếp theo và sau này đối mặt với nàng như nào! Cử chỉ của nàng và Triệu Tử Duy thân mật như vậy, không lẽ trong lòng nàng đã có Triệu Tử Duy? Có thật nàng đã yêu hắn?
“Khánh Lâm vương và Tề quốc hoàng thượng là huynh đệ tình thâm, được Khánh Lâm vương phí tâm tư dâng tặng mỹ nhân, đương nhiên Tề quốc hoàng thượng vui sướng vô cùng! Thật khiến người ta phải hâm mộ.” Lan Ngọc cười khẽ.
Mộ Dung Ca cười nhạt hếch mày nhìn Lan Ngọc, nụ cười này hàm chứa sự châm chọc xem thường, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, khẽ che miệng cười nói: “Sao có thể? Hạ quốc Đại Hoàng tử và thái tử mới xứng là huynh đệ tình thâm, bằng không sao cùng vượt ngàn dặm xa xôi để đến Tề quốc chứ.” Cảm thán ‘huynh đệ tình thâm’ dùng trên người họ thật là nực cười! Dù nàng mò từ trên xuống dưới, cũng khó mò ra hai từ ‘tình thân’ trên người họ.
Triệu Tử Tận và Triệu Tử Duy có thể xem như là vì thù xưa hận cũ của thế hệ trước nên mới âm mưu tính kế, nhưng dù nói gì đi nữa, thân sinh có làm ra gì đi nữa thì bây giờ họ cũng chỉ vì dục vọng của bản thân mà làm ra đủ loại chuyện hại người, đẩy nhau vào tình cảnh một mất một còn.
Còn giữa Nguyên Kỳ và Lan Ngọc ôm bao nhiêu mối hận thù thì nàng không rõ, nhưng tuyệt đối không trong sáng hơn anh em nhà Triệu Tử Duy bao nhiêu!
Trong hoàng thất, tình huynh đệ có đáng gì, chỉ có quyền lực tối thượng mới là trên hết! Vì quyền lực mà chính tâm đâm chết người thân cũng là lẽ thường tình.
Hiển nhiên mọi người nhân ra lời châm chọc trong câu nói của nàng, nên bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Thấy bọn họ vẫn im lặng, Mộ Dung Ca nói tiếp: “Đã huynh đệ tình thâm như vậy, dù bây giờ ăn không vô, nhưng thiếp vẫn muốn kính các vị một ly rượu.” Nói xong, nàng ra hiệu cho Như Băng rót đầy ly cho mình.
Như Băng hơi do dự, nhíu mày, cúi người dò hỏi: “Nương nương tối nay ăn không được bao nhiêu, để bụng rỗng uống rượu không có tốt.” Không hiểu sao cứ cảm giác tối nay có chút kỳ quái, tựa hồ ai ai cũng có tâm sự, đương nhiên nàng cũng nằm trong số đó. Nàng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, mà hiện tại có vẻ tâm trạng của Mộ Dung Ca không được tốt lắm.
“Không sao, hôm nay là sinh thần của Khánh Lâm vương, dù không khỏe lắm nhưng bản cung vẫn nên kính Khánh Lâm vương một ly.” Mộ Dung Ca lắc đầu cười khẽ.
Triệu Tử Duy đưa tay định cản lại, Mộ Dung Ca lập tức nắm tay hắn, nở nụ cười tuyệt hảo, “Hôm nay, phải dốc sức tận hưởng một phen.”
Cổ họng Triệu Tử Tận cảm thấy khô khan, tựa hồ mang theo vị máu tươi.
Lan Ngọc nhíu mày, mấy ngày nay hắn nhận ra Mộ Dung Ca càng khó khống chế! Chỉ một vài câu nói đã
khuấy động được cảm xúc của mọi người, thậm chí còn cảm nhận được nỗi xót xa dày vò của nàng. Hắn hơi do dự, trong màn tranh quyền đoạt vị này có nên kéo cả nàng vào không? Hay là ngay từ đầu đẩy nàng vào mớ bòng bong này là hành động sai lầm nhất của hắn!
Hàng lông mi đen rậm của Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, hắn cười nhạt nâng ly rượu lên, chỉ nói một chữ đơn giản: “Được.” Hắn biết rõ tính cách của nàng không phải kiểu người nhẫn tâm tàn độc, càng không phải kẻ máu lạnh vô tình, suy nghĩ của nàng khác với mọi người. Trong lòng nàng, tình cảm là một điều thuần khiết và thiêng liêng không ai có thể xâm phạm. Cho nên, cảm xúc của nàng lúc này, nhất định là rất bất mãn, rất phẫn hận.
Giọng nam tử mềm nhẹ như tuyết đầu mùa dập dờn bên tai, nàng quay đầu nhìn Nguyên Kỳ mà mắt đã nhuốm lệ, song vẫn miễn cưỡng cười nói: “Xin phép được uống trước.” Nàng ngửa đầu, chỉ thoáng khựng lại rồi dốc cạn.
Mùi rượu nồng mạnh như thuốc tiên có thể tạm mê mờ lý trí, khiến người ta tạm quên mọi phiền não, cả người dần nhẹ đi. Nàng vui vẻ cười, chả trách sao người ta rất thích uống rượu, đôi lúc nó thật sự rất hữu hiệu, không phải chỉ cần vui vẻ là tốt sao.
Nàng má đỏ hây hây nhìn sang Nguyên Ngư, cười nói: “Bây giờ Khánh Lâm vương phi đang có mang, tuyệt đối không thể uống rượu đâu.”
Nguyên Ngư hơi sửng sốt, mang chút áy náy đáp lời: “Tạ Thanh phi nương nương quan tâm, chút ít rượu này vẫn có thể thử.” Từ khi mang thai, rất nhiều việc và người nàng không dám tin cậy, nên chỉ biết vạch đường tính kế sao cho bản thân có lợi nhất, song lại quên mất khoảng thời gian này, cục diện mà Mộ Dung Ca gặp phải càng nguy hiểm hơn! Tuy mọi người đã thừa nhận thân phận Mộc Khinh, nhưng Mộ Dung Ca vẫn bị người ta lợi dụng. Thật sự nàng cũng không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà đẩy Mộ
Dung Ca vào những vấn đề nan giải thêm nữa, từ bao giờ mình đã trở thành một người máu lạnh như vậy? Sau khi Triệu Tử Tận biết được những việc nàng đã làm nhất định sẽ lên tiếng trách móc, dám nàng sẽ hối hận không kịp mất.
Mộ Dung Ca gật gật đầu.
Triệu Tử Duy đang giữ hai vai nàng, chợt thấy má nàng đã ửng đỏ liền biết tửu lượng nàng không cao, chẳng lẽ là cố ý tự chuốc say? Không lẽ nàng đã nhận ra điều gì nên mới không dám đi đối mặt… thà để bản thân chìm trong men rượu?
Mộ Dung Ca ơi là Mộ Dung Ca, hắn phải làm sao mới tốt đây? Nàng cũng biết tình cảnh của hắn lúc này đâu cho phép hắn lựa chọn! Kể cả Nguyên Kỳ quyền khuynh thiên hạ cũng không thể tự do chọn lựa, huống gì là hắn. Còn Lan Ngọc, Triệu Tử Tận… và cả nàng? Chắcn chắn nàng cũng biết mình không được lựa chọn còn gì?
Nên nếu say rượu, thần chí không tỉnh táo có khi cũng là chuyện tốt.
Ánh mắt Nguyên Kỳ chau mày khóa chặt Mộ Dung Ca đang nằm trong lòng Triệu Tử Duy, đáy mắt chợt nỗi giông bão.
Trong đêm đen, Lan Ngọc bắt được tầm mắt âm u sâu thẳm của Nguyên Kỳ, lòng thầm mở cờ, ‘xem ra từ đầu đến giờ hắn đi nước cờ này không hề sai’.
Sau nửa canh giờ, mọi người đã no bụng lại thêm chút men say, liền bước ra khỏi trạch viện để ngắm nhìn địa thế hiểm trở của Long Nhạc sơn.
Vừa vặn, phong cảnh vào giờ này là tuyệt vời nhất!
Tuy mặt trời đã xuống núi từ lâu, nhưng khi ánh trăng chiếu vào tầng tầng lớp lớp sương mù ngàn năm không tan biến kia khiến cảnh sắc trên Long Nhạc sơn càng mông lung huyền ảo, không khác chốn bồng lai tiên cảnh là mấy!
Mộ Dung Ca vốn đã có chút say, thấy cảnh đẹp sừng sững trước mặt liền nói với Triệu Tử Duy cạnh bên: “Long Nhạc sơn quả thật rất đẹp.”
“Vậy sao?” Người bên cạnh nhẹ giọng đáp.
Giọng nói thanh lãnh mà xa cách, lại vô cùng dịu nhẹ nghe thật quen thuộc.
Nàng chau mày nhìn lại, "Hạ quốc thái tử?" Không phải vừa nãy Triệu Tử Duy còn đứng cạnh nàng sao, sao bây giờ lại đổi thành Nguyên Kỳ rồi?