Mục lục
Thiếp Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề quốc hoàng cung, ngự thư phòng.

Triệu Tử Duy tức giận gầm lên một tiếng, đưa tay quật đổ toàn bộ tấu chương xuống đất, nhất thời một mảng hỗn độn.

“Chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé mà cũng muốn khiêu khích một cường quốc ư?” Triệu Tử Duy phẫn nộ quát.

Mấy ngày gần đây, tuy bạo động đã được Lưu Vân dẫn quân bình loạn xong, song chỉ yên tĩnh được vài ngày thì phía biên giới lại gặp chuyện!

Binh lính thủ thành vùng biên cương bị tổn thất khá nặng!

“Chỉ là một tiểu quốc, hoàng thượng cho thần mười ngày thời gian là được.” Lưu Vân bước ra, chủ động xin được lĩnh binh giết giạc. Cả triều văn võ này không có mấy người mà Triệu Tử Duy có thể tín nhiệm được, cho nên việc này giao cho hắn là giải pháp tốt nhất, vừa hay nhân cơ hội này để hắn đi tìm chứng cớ chứng thực những sự náo loạn gần đây đều do Khánh Lâm vương mưu đồ soán ngôi bày ra.

Triệu Tử Duy nhíu mày trầm mặc, những việc này liên tiếp xảy ra khiến hắn không kịp đề phòng. Chỉ là những việc này đều được sắp đặt một cách cao minh, trong một khoảng thời gian ngắn không dễ tìm được chứng cớ. Sau lưng của Triệu Tử Tận còn có Lan Ngọc, mình tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Nếu bây giờ để Lưu Vân dẫn quân ra biên giới, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất khoảng một hai tháng.

Hắn mơ hồ lướt nhìn một loạt cả triều văn võ, thật sự không mấy ai đáng tin. Hắn muốn thông qua cơ hội lần này triệt để nắm bắt được chứng cứ trong tay, không thì cũng phải nhân lúc Triệu Tử Tận không kịp phòng bị, một hai ba nhổ cỏ tận gốc thế lực của hắn mới được. Suy cho cùng Lưu Vẫn cũng là người chân thành dễ khiến người ta phải mở lòng… Hắn gật đầu, “Nếu đại tướng quân đã chủ động xin đi, việc này giao cho ngươi vậy.”

Phủ Khánh Lâm vương.

Triệu Tử Tận được biết Lưu Vân sẽ dẫn quân ra biên giới, khóe miệng khéo lên một nụ cười lạnh cực điểm, “Muốn tìm bằng chứng ư? Xem ra Triệu Tử Duy bắt đầu sốt ruột rồi.”

“Đúng vậy.” Tả Đạo luôn theo hầu bên người Triệu Tử Tận lập tức gật đầu.

"Lâm Khinh Trần đang ở biên giới cũng biết phải làm gì rồi, nếu hắn không làm được gì thì chẳng khác gì một quân cờ vô dụng.” Hàn quang từ đáy mắt Triệu Tử Tận bắn ra khắp nơi, giọng lạnh lùng nói.

Tả Đạo cười nham hiểu, “Lâm Khinh Trần không khỏi quá si tâm vọng tưởng, không lẽ hắn cho vương gia không phát giác được dã tâm của hắn? Nếu không phải trên người hắn còn có chỗ lợi dụng được thì vương gia đâu giữ lại cái mạng quèn của hắn làm gì?”

“Tạm thời bản vương cứ cho hắn vài phần hy vọng đã.” Triệu Tử Tận lạnh nhạt nói.

“Vương gia anh minh.” Tả Đạo phụ họa. Bây giờ Khánh Lâm vương hành sự rất lãnh khốc, không chút e dè. Ngày vương gia đăng cơ sẽ không còn xa lắm đâu.

Triệu Tử Tận hơi nheo mắt nhìn Nguyên Ngư đang đứng cách đo không xa, thấp giọng nói: “Việc ta giao ngươi đã làm xong chưa?” Từ khi bị sẩy thai đến giờ, Nguyên Ngư ngày càng trầm hẳn đi, không ưa nói nhiều, không còn vẻ hoạt bát như ngày nào, thậm chí không còn phí tâm tư tính toán giúp hắn nữa.

Sao hôm nay cô ta lại có tâm trạng bước ra ngoài nhỉ?

Tả đạo nhìn Nguyên Ngư đang đến gần, thấp giọng đáp: “Đã ổn thỏa rồi. Tầm nửa tháng nữa vương gia có thể cưới đích nhị tiểu thư của Vương tể tương làm Trắc phi. Thần tin chắc qua hôn sự này, nhất định Vương tể tướng sẽ một lòng trung thành với vương gia, đợi ngày sau vương gia đạt được ước muốn, nhất định cũng sẽ là một trợ thủ đắc lực cho người.”

“Ừm, tốt lắm!” Triệu Tử Tận gật gù.

Mấy ngày gần đây sức khỏe Nguyên Ngư ngày một kém đi, huống chi tâm trạng nàng luôn u uất, dù uống thuốc gì, chữa trị ra sao cũng không khỏi được.

Nàng tiến đến trước mặt hắn, gượng cười nói: “Thiếp gặp qua vương gia.”

“Gần đây đã khá hơn chưa?” Triệu Tử Tận nhìn sắc mặt Nguyên Ngư tái nhợt như vậy liều chau mày, trầm giọng hỏi.

Nguyên Ngư không chút vui sướng khi được hắn quan tâm, phản ứng cực kỳ bình thản, cúi đầu trả lời: “Nghe nói nửa tháng sau vương gia sẽ nạp nhị tiểu thư vào phủ, thiếp thấy vui mừng nên cơ thể cũng ngày một khá hơn.” Không ngờ nàng chỉ mới sẩy thai được hai tháng, hắn vì quyền lợi đã lập tức cưới thêm Trắc phi. Ha…

Lúc trước nàng còn cho rằng tuy tính tình hắn khá lạnh nhạt nhưng vẫn là một con người nặng tình nặng nghĩa, không ngờ nàng đã vì hắn hy sinh nhiều như vậy mà lại hoàn toàn trắng tay! Không chỉ mất đi đứa con trong bụng, thậm chí một tương lai đáng mong đợi cũng tan thành bọt nước.

Liệu đây có phải là báo ứng của mình không? Nàng đã không biết tự lượng sức mình, tự tin vì hắn và còn kỳ vọng hắn sẽ mảy may để mắt đến…

Triệu Tử Tận thấy nàng nói lời mà không đúng lời, sắc mặt trở nên khó coi: “Nếu như thân mình còn chưa khỏe mạnh thì đừng ra đón gió lâu làm gì, vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi cho lành.”

Nguyên Ngư lạnh lùng đáp: “Tuân.”

Triệu Tử Tận nhướng mày nhìn thân thể gầy guộc của Nguyên Ngư mất dạng, ánh mắt lạnh dần đi.

Tả Đạo lập tức nói vào: “Vương gia vẫn nên quan tâm đến vương phi nhiều hơn một chút, dù gì vương phi cũng là Hạ quốc Lục công chúa, sau lưng còn có Hạ quốc, Hạ quốc thái tử và Đại Hoàng tử."

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Tử Tận càng trầm đi… dần dần chìm vào một mớ suy tư.

Nguyên Kỳ?

Lan Ngọc?

Hễ nghĩ tới hai người, đáy mắt hắn lóe ra hàn quang lạnh thấu xương. trong mắt sáng rọi lạnh thấu xương.

...

Hạ quốc, phủ thái tử.

Thanh phong phù liễu, trời trong xanh mây trắng lững lờ trôi.

Cơn gió mềm nhẹ phớt lên gò má non mềm, Mộ Dung Ca tựa vào tráp mềm, nhàn tản nằm phơi nắng.

Mặt trời ấm áp phả lên khuôn mặt khiến tâm trạng người ta tốt lên trông thấy. Khóe miệng nàng nhẹ nhàng nhếch lên.

"Mộ Dung Trắc phi, sáng nay thái tử đã giải tán toàn bộ cơ thiếp trong phủ.” Tỳ nữ Xảo Xảo vừa trở về từ nhà bếp, nghe được tin này lập tức chạy về La Dương các báo tin.

Nghe vậy, Mộ Dung Ca vẫn đang nhàn tản nhắm mắt lại, hàng lông mi hơi rung động, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm.”

Xảo Xảo không thấy Mộ Dung Ca tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn phản ứng rất mực lạnh nhạt, liền truy vấn thêm: “Mộ Dung Trắc phi không vui sao? Cử chỉ này của thái tử khắp phủ đều biết là vì Mộ Dung Trắc phi mà làm.”

Có thật là vì nàng? Mộ Dung Ca nhàn nhạt cười: “Không được nói lung tung.” Từ đầu chí cuối Nguyên Kỳ đều biết nàng muốn gì, tuy bây giờ nàng không yêu cầu, nhưng hắn biết nàng đang chờ hắn cho một câu trả lời cuối cùng.

Để có được câu trả lời, nàng có thể đợi. Nàng biết hắn cũng sẽ không để nàng phải chờ lâu. Điều này cũng đã quyết định lựa chọn sau cùng của nàng.

Xảo Xảo cảm thấy khó hiểu, điều này đối với bất kỳ một nữ tử nào cũng sẽ vui sướng đến phát điên, có thể được thái tử sủng ái như vậy là phúc phận phải tu mấy kiếp mới có được!

Lúc mở mắt ra, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Xảo Xảo, nụ cười của Mộ Dung Ca hơi cứng lại.

"Thưa Mộ Dung Trắc phi, có Đại Hoàng tử muốn gặp người.” Có một tỳ nữ đứng trước của viện, thấp giọng bẩm báo.

Lan Ngọc đến ư? Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, gật đầu đáp: “Thỉnh Đại hoàng tử chờ ở chính điện.” Nguyên Kỳ mới vừa đi khỏi thì Lan Ngọc liền đến đây? Ha…

Chính điện trước cửa viện.

Mộ Dung Ca thay quần áo rồi đến, nàng vẫn ăn mặc thanh nhã giản dị như mọi ngày.

Lan Ngọc nhìn qua, dịu dàng cười nói: “Đã lâu không gặp Mộ Dung Trắc phi, bây giờ tái kiến vẫn như giật mình tỉnh trong cơn mơ.”

Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, gật gật đầu với Lan Ngọc. Đối với một người đã từng lợi dụng mình, đến bây giờ vẫn còn muốn nuốt luôn cả xương… một người đàn ông như vậy, hơn nữa còn không ít lần muốn hại người nam nhân của mình, Mộ Dung Ca thật sự không còn lời nào để nói nữa.

Nếu không phải có một dũng khí vững mạnh, sao ánh mắt của hắn vẫn có thể trong suốt bình thản như vậy?

Báo thù… đối với nàng mà nói thì tuyệt đối phải rất thận trọng. Bây giờ tuy nhìn Nguyên Kỳ vẫn đứng yên bất động, nhưng nàng ẩn nhẫn phát hiện ra, Nguyên Kỳ đang đợi, đang chờ một cơ hội tuyệt hảo để xuống tay. Nếu Nguyên Kỳ đã có thể chờ, thì sao nàng không thể chứ!

“Thiếp cũng chưa từng nghĩ một người vốn dĩ đã bị thối rửa, dòi bọ đang phân hủy đến độ chỉ còn một đống xương trắng, bây giờ lại hoàn hảo không chút sơ sẩy đứng trước mặt mình. Thật sự phải nói là… một phen hoảng hồn.” Mộ Dung Ca tao nhã ngồi xuống, dịu dàng mỉm cười nhìn Lan Ngọc.

Tỳ nữ đứng hầu ở một bên thì kinh ngạc không thôi, tuy lời này của Mộ Dung Trắc phi nghe vô cùng mềm mại, nhưng nếu cẩn trọng suy nghĩ… đích xác là một câu ám chỉ châm chọc cực độ.

Lan Ngọc lơ đễnh nâng tách trà lên, nhẹ nhàng dùng nắp gạt vụn trà sang một bên.

"Không biết Đại Hoàng tử đến phủ thái tử gặp thiếp có việc gì? Nếu không ngại xin cứ nói thẳng." Mộ Dung Ca nhẹ giọng hỏi. Lúc này nàng không còn bao nhiêu nhẫn nại, thật sự nàng rất không giỏi ngụy trang ngồi nói chuyện với một người mà mình không thích thì nàng không giỏi bằng ai đó. Nhiều ngày qua, nàng cũng có nghe ngóng hiện trạng lúc này của các nước, nội tâm nàng thật sự phẫn nộ.

Một Lan Ngọc đã từng xứng danh lòng mang thiên hạ, một lòng vì con dân chúng sinh mà hành tẩu giữa các nước để phổ độ dân chúng thoát cảnh lầm than của chiến tranh! Nhưng hôm nay lại nhân lúc các nước còn đang dưỡng sức, bình ổn lập quốc, dân chúng còn chưa kịp hồi phục được hai năm, bây giờ lại đứng trước nạn nguy diệt quốc!

Không, phải nói là vận mệnh mà họ không thể tránh khỏi! Bọn họ ở thế tất diệt!

Có thể hình thành cục diện tam quốc phân chia này đều do Lan Ngọc gây nên!

Mà sở dĩ Lan Ngọc đứng sau lưng hiệp trợ cho Triệu Tử Tận chỉ vì muốn mưu hoạch lên giang sơn Tề quốc, muốn thông qua sự hẫu thuẫn của Tề quốc để giành chắc phần thắng trong trận chiến với Nguyên Kỳ!

Cái này có thể nói là dùng trọn tâm cơ! Nhiều năm qua, hắn đã bố trí rất tốt hết thảy cho mục đích ngày hôm nay, lừa gạt hết thảy người trong thiên hạ, hưởng trọn sự kính ngưỡng của mọi người, mặt ngoài luôn giả từ bi hỷ xả, thật ra chỉ là một con sói đội lốt cừu mà thôi! Hắn chỉ luôn luôn vì bản thân mà suy nghĩ, vì mong muốn của bản thân mà hành động!

Không tiếc lấy dân chúng vô tội làm quân cờ!

À, phải nói là ở thời đại này, trong con mắt của những nhà quyền quý ‘cao cao tại thượng kia’, chúng dân cũng chỉ là bọn dân đen ti tiện như bùn lầy.

Lan Ngọc ngẩng đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng cực điểm của Mộ Dung Ca cũng thoáng sửng sốt, nhưng vẫn rất mềm nhẹ nói: “Ta và nàng đến nước này mà vẫn khách sáo như vậy sao?”

Mộ Dung Ca lập tức nhăn mày.

“Mộ Dung Ca, có lẽ những gì nàng thấy trước mắt không hẳn là sự thật đâu.” Hắn cực kỳ nghiêm cẩn nói.

Nhìn bộ dạng đầy cẩn trọng của hắn, Mộ Dung Ca bỗng nhiên nhớ lại hình như Nguyên Kỳ cũng từng nói qua những lời này, những gì nhìn thấy trước mắt không phải là thật. Song giờ phút này, những lời này nói ra từ miệng của Lan Ngọc không khỏi khiến nàng cảm thấy nực cười.

"Đại Hoàng tử không cần lảng sang chuyện khác đâu.” Nàng lạnh lùng nói khẽ. Còn muốn xem nàng là thiếu nữ vô tri, cái gì cũng không biết, nhắm mắt cho hắn lừa gạt chăng?

Lan Ngọc thấy thái độ của nàng như vậy, chỉ đành cười khẽ lắc đầu, “Không cần đề phòng bản điện hạ như vậy. Bây giờ vật đổi sao dời, bản điện hạ cũng chỉ muốn thong thả cùng Mộ Dung Trắc phi đàm đạo mà thôi.”

"Phải vậy không?" Mộ Dung Ca mỉm cười đáp lại. Chỉ một lát, nàng lộ vẻ mệt mỏi, liên tục day day huyệt thái dương của mình, “E là thiếp không thể ngồi hầu chuyện Đại Hoàng tử rồi, không biết sao giờ phút này thiếp lại cảm thấy có chút mỏi mệt trong người.”

Nói xong, không đợi Lan Ngọc đáp lại, nàng lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lan Ngọc thấy thế vẫn chỉ cười nói: "Tiểu Thập luôn xem nàng là người thân, vì nàng mà phản lại bản điện hạ. Chỉ là Tiểu Thập không hề biết rằng, hắn có được công lực thâm hậu như hôm nay là nhờ trước đây mỗi ngày đều dùng hơn trăm loại độc dược. Bây giờ, ngoài việc hắn không thể có con, mà sinh mệnh cũng có thể gặp nguy hiểm. Mỗi ba năm hắn cần phải phục dùng một lần thuốc giải.” Đây cũng là lý do mà nửa năm trước hắn phải đến Lương quốc tìm Tiểu Thập.

Mộ Dung Ca cố đứng vững, hơi nghiêng đầu, đáy mắt bung tỏa hàn quan nhìn Lan Ngọc, “Trước đã từng là Lan Ngọc công tử trử danh thiên hạ, bây giờ là Đại Hoàng tử, vẫn rất là giỏi tính kể, ngay cả một người trung thành và tận tâm như Tiểu Thập mà ngài cũng có thể nhẫn tâm như vậy.” Tiểu Thập thật đáng yêu trong sáng biết bao, liệu hắn có biết Lan Ngọc mà hắn luôn kính trọng chỉ luôn lợi dụng mình? Một khi không còn giá trị lợi dụng thì chỉ còn con đường chết! Sau này không thể có hậu, đối với Tiểu Thập thật tàn nhẫn biết bao!

Nàng cười lạnh: “Đại hoàng tử muốn dùng Tiểu Thập để uy hiếp ta?”

Có thể nói là bức ép đến cực điểm!

“Không biết là trong mắt của Mộ Dung Trắc phi, Tiểu Thập và xưởng binh khí… bên nào quan trọng hơn nhỉ?” Lan Ngọc cúi đầu thong thả nhấp chút nước trà, trầm giọng chất vấn nàng.

Đồng tử Mộ Dung Ca hơi co lại, đúng là chưa đạt được mục đích thì hắn sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn tồi tệ nào! Mấy năm qua Tiểu Thập luôn một lòng trung thành với hắn mà đổi lại chỉ là sự lợi dụng. Vận mệnh thật bất công làm sao!

"Mộ Dung Trắc phi do dự sao? Xem ra đối với Mộ Dung Trắc phi mà nói, Tiểu Thập không bằng một xưởng binh khí rồi.” Lan Ngọc nheo mắt, lạnh thấu xương nhìn Mộ Dung Ca.

Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng khác thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK