Mục lục
Thiếp Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái liếc mắt này, Nguyên Du đã cố tình gây áp lực cho cô gái đang quỳ dưới đất. Vì thế lão rất ngạc nhiên khi thấy sắc mặt hoàn toàn ung dung bình thản của Mộ Dung Ca, không hề thấy cô tỏ vẻ sợ hãi hay bối rối, biểu hiện này của Mộ Dung Ca làm cho Nguyên Du phải bất ngờ. Xem ra cô gái này là kẻ không thể coi thường. Bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong Mộ Dung Ca cũng thầm giật mình. Cô đứng dậy, trộm nghĩ. Nguyên Kỳ có vẻ ngoài tao nhã như thiên tiên, có thể nói là người đàn ông số một trong thiên hạ, từ trong con người hắn đã toát ra khí phách tôn quý, mạnh mẽ, tạo nên cảm giác áp bức với người đối diện, khiến ai ai cũng phải thần phục hắn. Còn lão hoàng đế Nguyên Du này, tuổi ngoài năm mươi, tuy bệnh quanh năm, sắc da vàng như nến, thậm chí trên trán, khóe mắt, khóe miệng đều có vết tích năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tương đồng với Nguyên Kỳ, nhưng có lẽ Nguyên Kỳ giống mẫu thân của hắn nhiều hơn vì dung mạo của Nguyên Du cũng không quá xuất sắc, nếu so sánh giữa hai cha con, Nguyên Du quá mức bình thường. Khi mới nhìn thấy Nguyên Du, cô có cảm giác hơi giống với người kia, nhưng không thể nói được giống ở điểm nào. Khí thế của Nguyên Du khiến Mộ Dung Ca thầm cảm giác không ổn, lão vừa quét mắt qua đã khiến cô cảm thấy mình như bị vây chặt trong một khu rừng rậm đen tối. Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, quả nhiên, điều đang chờ đợi cô ở phía trước chắc chắn rất gian nan. Ngẫu nhiên liếc mắt sang Lâm Thiện Nhã, cô phát hiện nàng ta đang lạnh lùng nhìn mình. Mộ Dung Ca cười nhẹ, phản ứng của Lâm Thiện Nhã không giống thường ngày, có lẽ là nhờ Hương Lan kia bày mưu giúp nàng ta. Quả nhiên là một đối thủ đáng gờm, nụ cười trên môi Mộ Dung Ca sâu hơn một chút. Toàn bộ người bên trong đều đưa mắt quan sát Mộ Dung Ca, tất cả cùng im lặng khiến không khí yên tĩnh bất thường. Mộ Dung Ca đứng thẳng lưng, dáng vẻ thong dong không hoảng hốt. Nhìn thấy Mộ Dung Ca trấn tĩnh như vậy, Lâm Thiện Nhã chợt nhớ tới lời nói tối qua của Hương Lan. – “Thái tử phi, khi người đối mặt với dáng vẻ tỉnh táo của Mộ Dung Ca, xin hãy nhớ kỹ không được nóng vội, người càng khẩn trương thì càng mất quyền chủ động. Hãy nhớ người là Thái tử phi, không nên vì nóng vội mà hủy mất tiền đồ của mình. Thay vì tức giận, chi bằng người hãy bình tĩnh, quan sát Mộ Dung Ca xem cô ta rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, để từ đấy vạch ra phương pháp đối phó với cô ta. Chỉ cần nắm được điểm yếu của Mộ Dung Ca, chắc chắn người sẽ chuyển bại thành thắng.” Chính xác, chỉ có buông bỏ mới có thể nhận lại được thứ còn lớn hơn. Hơn nữa lúc này Mộ Dung Ca tỏ ra rất bình tĩnh, mà nàng lại đánh mất lý trí của mình là thua một nước cờ rồi. Suy nghĩ như vậy khiến tâm trạng nóng giận dần dần ổn định lại, Thiện Nhã âm thầm quan sát Mộ Dung Ca, cố gắng tìm ra sơ hở của cô. Hai phi tử xinh đẹp diễm lệ bên cạnh Nguyên Du vừa rồi còn mạnh miệng xỏ xiên, lúc này thấy sắc mặt trầm ngâm cùng khí thế lạnh lẽo của lão bèn im bặt, cho dù lão chỉ là người bệnh nằm trên giường nhưng vẫn làm cho các nàng sợ hãi, không dám nói nhiều. Bất giác tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, nín thở chờ đợi Hoàng đế mở lời. Không gian trở nên im ắng, mấy cung nhân đứng trong phòng thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, tình huống này thực căng thẳng, có phải bệnh tình của Hoàng thượng lại tái phát không? Tất cả cung nhân đều khẩn trương quan sát sắc mặt của Nguyên Du. Nhất thời mọi thứ đều rơi vào trầm lặng một lúc lâu. Mộ Dung Ca cảm thấy hai chân tê dại, đầu gối đứng thẳng căng cứng khiến chân bắt đầu có cảm giác đau. Thoáng thấy sự khác thường, nó nhắc nhở cô không thể sao lãng. Sự khác thường này không phải vì lo lắng cho những điều sắp xảy ra, mà vì cô cảm thấy ánh mắt quan sát của Nguyên Du mang theo cả sát khí, mơ hồ xen một chút thù hận. Nếu lão có ý định giết cô cũng là chuyện bình thường, nhưng hình như không có lý do gì để hận cô cả. Hai mắt nhìn xuống, ẩn dấu toàn bộ tâm tư của cô, Mộ Dung Ca âm thầm suy đoán xem tại sao Nguyên Du lại tỏ ra căm thù mình, tiện thể chờ đợi người nào đó lên tiếng trước. Giây lát sau, ngoại trừ Nguyên Du, tất cả những người có mặt trong phòng sắp đứng ngồi không yên thì lão Hoàng đế mới lên tiếng. “Mộ Dung Ca?” – Lão bắn một ánh mắt lợi hại về phía cô. Mộ Dung Ca thầm giật mình, nhanh chóng gật đầu trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thiếp chính là Mộ Dung Ca – quản gia của phủ Thái tử.” “Ngươi có biết tội của ngươi không!” – Gương mặt Nguyên Du bỗng trở nên hung ác, lão đè giọng xuống quát một tiếng, thể hiện sự uy nghiêm của bậc quân vương. Không hổ là Hoàng đế của cường quốc! Cho dù bệnh nằm liệt giường nhưng vẫn là kẻ đứng đầu thiên hạ, khí thế bức người! Lâm Thiện Nhã mở to hai mắt, á khẩu, đây là ý gì? Lão hoàng đế đang hỏi tội Mộ Dung Ca ư? Nàng hơi cau mày, chủ ý của nàng là muốn để Mộ Dung Ca lên làm trắc phi, chờ một ngày Nguyên Kỳ chán cô ta, nàng sẽ ra tay đoạt lại Nguyên Kỳ. Nhưng biểu hiện của Nguyên Du rõ ràng là muốn tính mạng của Mộ Dung Ca! Nụ cười dần biến mất trên gương mặt Mộ Dung Ca, cô rất ngạc nhiên trước phản ứng của Nguyên Du, nhưng vẫn không ngẩng đầu mà khom người đáp lại: “Thiếp quả thực không biết mình đã phạm vào tội gì.” Dung phi và Thanh phi cùng quay ra nhìn nhau, hai người này thường ngày vẫn hay tranh giành với nhau, không ít lần ra tay hạ thủ với đối phương nhưng cả hai đều là người thông minh, nhìn tình huống trước mặt liền biết không thể quá đà thêm nữa tránh dẫm phải lửa thiêu thân, vì vậy cả hai không hẹn mà cùng liếc sang Lâm Thiện Nhã, lòng thầm thất vọng, xem ra hôm nay không thể tiếp tục xem trò hay được rồi. Hai người đồng thời đứng dậy, hành lễ với Nguyên Du: “Thiếp còn tấm khăn đang thêu dở phải quay về làm tiếp, thiếp xin cáo lui.” “Hẳn công chúa đã dậy rồi, thiếp nên trở về xem qua, thiếp cũng xin cáo lui.” Nguyên Du khẽ giật lông mày, Dung phi và Thanh phi lập tức lui ra, nhanh chóng như thể chuyện tranh cãi vừa rồi vì Mộ Dung Ca không hề tồn tại. Khi không khí đã sặc mùi chết chóc thì lựa chọn tốt nhất là phải nhanh chóng rời khỏi đây. Trước khi hai người họ đi ra ngoài đều nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, cả hai đều khiếp sợ, sao nàng ta lại có thể bĩnh tĩnh đến thế? Hai vị phi tần vừa rời đi đã khiến Lâm Thiện Nhã cảm thấy áp lực. Kỳ thực nàng ta không hề muốn phải một mình tiếp chuyện với Nguyên Du. Nàng đã vào cung vài lần với Nguyên Kỳ, và luôn cảm thấy tuy trên danh nghĩa Nguyên Du là phụ hoàng của nàng, nhưng tính cách của lão vô cùng thâm trầm, khiến cho nàng có cảm giác khiếp sợ từ trong tâm khảm. “Giỏi cho một ả nô tỳ!” – Nguyên Du thoáng cười gằn, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng rất có lực. Mộ Dung Ca vẫn cúi đầu, chờ đợi lão nói xong. Nguyên Du thấy cô điềm tĩnh như vậy, dưới áp lực lão cố tình gây nên mà không hề sợ hãi, tỉnh táo đợi lão nói hết. Ánh mắt Nguyên Du nhất thời trở nên u ám, một nữ tử như vậy nếu không phải quá ngu dốt thì là cực kì thông minh, nếu để một kẻ thông minh như vậy ở bên cạnh Nguyên Kỳ e rằng sẽ phá hỏng chuyện của lão. Hơn nữa cô gái này còn quen biết với Lan Ngọc, và có mối quan hệ mập mờ với Thái tử Tề quốc. Không thể giữ cô ta lại được! Trong khoảnh khắc Mộ Dung Ca bỗng cảm giác cả người mình như đang phải hứng chịu từng đợt gió buốt thấu xương, khí tức tử vong xông thẳng vào cô. Mặc dù rất căng thẳng nhưng cô vẫn không lùi bước, trả lời: “Thiếp ngu dốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xin hoàng thượng chỉ điểm.” Dứt lời, Mộ Dung Ca nhẹ đảo mắt nhìn lướt qua vẻ mặt của Lâm Thiện Nhã nhưng cô phát hiện vẻ mặt nàng ta đang vô cùng ngạc nhiên, biểu hiện này của Lâm Thiện Nhã khiến Mộ Dung Ca sinh nghi. Biểu hiện của Lâm Thiện Nhã không giống như đang giả vờ, chẳng lẽ không phải lần này nàng ta muốn diệt trừ cô ư? Vậy những sát ý từ Nguyên Du là do đâu? “Phụ hoàng, nàng ấy cũng không phải là nô lệ ở trong phủ cả đời, mà là một nô tài tự do ạ. Chuyện cũ không nên nói lại nữa, hôm nay Mộ Dung Ca ôn nhu hiền thục, lại là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa khiến Thái tử vui vẻ. Chính vì vậy con mới mạn phép tới xin phụ hoàng.” – Lâm Thiện Nhã đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng không muốn sự tình trở nên quá phức tạp, bèn lập tức đứng dậy quỳ gối xuống đất cầu xin rất thành khẩn. Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, nàng ta đang diễn trò gì vậy? Gương mặt vàng vọt già nua của Nguyên Du hiện vẻ không hài lòng, lão phất tay với Lâm Thiện Nhã, giọng nói hết sức lạnh lùng xa cách. – “Theo Trẫm biết, khi còn ở Phong quốc, ngươi là người biết tiến thối, tại sao hôm nay lại không biết chừng mực như vậy?” Lâm Thiện Nhã giật mình, tim bỗng đập nhanh hơn, một sự sợ hãi bao chùm lấy cơ thể nàng. Đâu là chuyện gì? Mới vừa rồi khi Mộ Dung Ca chưa đến, bọn họ đã nói chuyện về vấn đề này, mặc dù hoàng thượng chưa nói đồng ý nhưng thái độ của người có vẻ siêu lòng, vì sao lúc này lại hoàn toàn khác, lại còn trách mắng nàng? Thiện Nhã cảm thấy khó hiểu, chẳng phải nàng làm như vậy sẽ khiến Nguyên Kỳ vừa lòng sao? Tại sao hoàng thượng lại phủ nhận? – “Con là vì toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Thái tử, chỉ hy vọng bên cạnh người có một tri kỷ để cùng chia sẻ vui buồn chứ không hề có ý gì khác, xin phụ hoàng thứ lỗi, con dâu ngu dốt.” “Đứng lên đi.” – Nguyên Du lướt mắt thờ ơ qua Lâm Thiện Nhã. Lâm Thiện Nhã do dự một lát mới từ từ đứng dậy, nàng thận trọng quan sát nét mặt của Nguyên Du. Tuy rằng thời gian vừa rồi đã làm không ít chuyện điên rồ nhưng dù sao nàng cũng là một người thông minh, lúc còn ở Phong quốc, không ai là đối thủ của nàng, cho nên nhìn thấy những hành động của Nguyên Du, nàng có thể đoán được lờ mờ và ngày càng khẳng định, Nguyên Du dường như muốn giết Mộ Dung Ca! Thiện Nhã thầm vui mừng, nếu đã như vậy thì nàng không cần phải tự mình thả mồi để câu cá lớn nữa, cứ ung dung ở bên cạnh làm ngư ông đắc lợi là được. Mộ Dung Ca cau mày, vốn tưởng rằng người mình cần đối phó là Lâm Thiện Nhã, thật không ngờ lại thay bằng Nguyên Du, điều này khiến cô run nhẹ. Nguyên Du lại một lần nữa quan sát Mộ Dung Ca, ánh mắt trải đời thoáng hiện lên địch ý, chuyện cũ giống như một bức họa sinh động đang trải ra trước mắt lão, cơn giận dữ như hàng nghìn con kiến gặm cắn tim lão, cảm giác dằn vặt thân thể này khiến lão cảm thấy mình như sắp chết, hình ảnh tuyệt đẹp của người con gái ấy thoáng hiện lên trong đầu, bất chợt hình ảnh ấy thay đổi, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc chằng chịt những vết thương không ngừng chảy máu, cuối cùng đau đớn hấp hối suốt ba ngày nàng đã ra đi, cơ thể ấm áp ấy trở nên lạnh lẽo như băng giá ngàn năm! Chuyện cũ như một đoạn hình ảnh chảy qua trong não, khiến ánh nhìn của lão đang chiếu thẳng vào Mộ Dung Ca bỗng chốc biến thành đau đớn, thống khổ! Hạnh phúc! Có những kẻ không xứng đáng có được nó! “Ngươi không phải người Hạ quốc lại ở trong phủ Thái tử thực chất muốn thám thính điều gì?” – Ánh mắt Nguyên Du cực kỳ phức tạp, lão là người biết cách ẩn giấu nội tâm nên không để người ngoài nhìn ra được bất cứ điều gì khác thường, dù là đám cung nhân hàng ngày vẫn hầu hạ lão cũng không thể nhận ra cảm xúc thay đổi của chủ nhân. Nhưng thực chất, khi thốt ra những lời nói tưởng như rất bình tĩnh này, sâu trong tâm lão đang ngấm ngầm dậy sóng, đôi lúc sẽ thể hiện ra ngoài khiến những người xung quanh dần dần cảm nhận được khí tức nguy hiểm chết người đang lởn vởn trong không khí. Mộ Dung Ca thầm giật mình, cô bắt buộc mình phải bình tĩnh lại. Đột nhiên lại thay đổi thành một đối thủ mạnh mẽ hơn khiến cô trở tay không kịp, có thể hôm nay cô sẽ không chết ở dưới tay Lâm Thiện Nhã mà là ở dưới tay Nguyên Du, nhưng cô vẫn phải đánh cuộc một lần, nhất định không để xảy ra sai sót! “Vâng, thiếp vốn không phải người Hạ quốc mà là người của Tề quốc. Nhưng thiếp rất trung thành và tận tâm với Thái tử, sao có thể là gian tế của Tề quốc được? Thiếp tuyệt đối không bao giờ làm ra những việc đáng khinh như vậy. Hoàng thượng thánh minh, đây là do người khác hãm hại, muốn vu cáo thiếp.” – Mộ Dung Ca đè giọng xuống thấp, trả lời. Lâm Thiện Nhã vẫn không lên tiếng, nàng ta muốn ngồi im quan sát hướng gió rồi sẽ quyết định bước đi tiếp theo của mình, nên không dám nói năng tùy tiện. Nguyên Du trải qua hơn mười năm ngồi trên ngai vị, toàn thân đã sớm được tôi luyện thành khí thế tinh anh, lão chỉ khẽ cười thành tiếng mã đã không có ai dám nhìn thẳng, chỉ nghe thấy tiếng nói khẽ vang lên: “Miệng mồm rất thông minh, cũng có chút cơ trí!” – Đáng tiếc, nếu cô gái này không ở cạnh Nguyên Kỳ thì lão đã có thể giữ lại tính mệnh cho nàng ta, nhưng hôm nay…. – “Trẫm có chứng cứ xác thực, ngươi không cần ngụy biện.” – Dù mấy năm nay việc nước đều do một tay Nguyên Kỳ quản lý, nhưng có việc gì xảy ra đều không thể thoát khỏi con mắt của lão. Sự xuất hiện của Mộ Dung Ca cách đây một tháng cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, lão không ngờ rằng một nữ tử trông rất bình thường, có chút thông minh này lại khiến Nguyên Kỳ động tâm! Trong căn phòng tràn ngập mùi trầm hương che đi mùi thuốc, vấn vít nơi chóp mũi của tất cả mọi người. Mộ Dung Ca đang tập trung cảnh giác cao độ, bỗng cô phát hiện thấy một thứ mùi lạ xen lẫn trong hương vị thuốc và trầm hương, đó là một thứ mùi rất… thối, nhẹ đảo tròng mắt, cô phát hiện thứ mùi kỳ lạ đó phát ra từ chiếc giường Nguyên Du đang nằm. Chẳng lẽ là… Bệnh của Nguyên Du quá nặng, giờ ngay đến cả tiểu tiện cũng không thể khống chế được?! Nhưng hiện tại không thể quan tâm đến những việc này, cô phải nhanh chóng tìm cách thoát thân tội danh mà Nguyên Du vừa gắn cho mình. Quỳ xuống một lần nữa, cô cúi đầu trầm giọng nói: “Thiếp chỉ là kẻ hèn mọn không dám bất kính với hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng nói mình có chứng cứ xác thực, tiếp cảm thấy rất mơ hồ, rốt cuộc đó là chứng cứ gì?” “Bên cạnh Mộ Dung quản gia có một gã cận vệ của Thái tử Tề quốc, ngày đêm bảo hộ cho ngươi, kẻ ngày vẫn thường xuyên gửi bồ câu đưa tin, tiết lộ tin tức của Hạ quốc. Hơn nữa, trước khi tới Hạ quốc, ngươi đã từng là ca kĩ làm ấm giường cho Thái tử Tề quốc. Ngươi cùng hắn ta có quan hệ thân mật như vậy, Mộ Dung quản gia, ngươi còn gì để nói?” – Một gã hoạn quan phục vụ bên giường cúi đầu nhìn Mộ Dung Ca, cất giọng nhỏ nhẹ nói. Những lời này khiến Mộ Dung Ca giật mình! Ngày hôm đó công tử Lan Ngọc từng nhắc nhở cô, y đã sớm biết có ngày cô sẽ bị người ta hãm hại, ép hỏi, cho nên mới nghiêm túc cảnh cáo để cô có thể chuẩn bị thật tốt. Nhưng làm sao Lan Ngọc lại biết trước được điều này? Và sự tồn tại của cô đã gây trở ngại gì tới Nguyên Du? Mộ Dung Ca gắng hết sức bắt mình tỉnh táo. Nhớ lại những lời đã nghe thấy khi vừa bước chân vào căn phòng này, và cả phản ứng của Lâm Thiện Nhã… chẳng lẽ là cô đã cản trở Nguyên Kỳ? Bởi vì cô là một kẻ hồng nhan họa thủy sao? Cô không thể đoán ra được nguyên nhân cụ thể, nhưng trực giác mách bảo rằng suy nghĩ này không chính xác, vậy rốt cuộc là bởi vì cái gì? Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn tên hoạn quan vừa mở lời, ánh mắt trong veo nhưng tràn đầy lạnh lùng, cô vặn lại: “Công công, chỉ vì những chứng cứ này sao? Không còn chứng cứ nào khác?” “Chỉ chừng đó đã đủ khép ngươi vào tội chết!” – Tên thái giám cao ngạo quát, gương mặt gã đầy vẻ khó chịu, rõ ràng là rất coi thường Mộ Dung Ca. Dứt lời, không đợi Mộ Dung Ca nói thêm, gã đã giơ tay lên, ý đồ muốn để cung nhân tới dẫn Mộ Dung Ca đi. Thấy thế, Lâm Thiện Nhã lập tức nắm lấy cơ hội, không hề do dự mà ra tay. – “Bẩm phụ hoàng, con có mấy lời chẳng biết có nên nói hay không.” “Nói!” – Nguyên Du đưa tay ngăn hành động của gã thái giám, ý muốn chờ Lâm Thiện Nhã nói xong. Lâm Thiện Nhã gật đầu: “Nếu Mộ Dung Ca quả thực là gian tế của Tề quốc thì nhất định nàng ta đang có ý định quyến rũ Thái tử, mong phụ hoàng minh xét, chớ để gian kế của Tề quốc được thực hiện.” Những lời này đã dứt khoát định tội cho Mộ Dung Ca! Không những nói Mộ Dung Ca là gián điệp của Tề quốc, còn nói cô chịu mệnh lệnh của Thái tử Tề quốc đi quyến rũ Nguyên Kỳ, tội danh càng lớn hơn nữa. Nguyên Du nhẹ lướt qua gương mặt của Lâm Thiện Nhã, ánh mắt mệt mỏi kia đã nhìn thấu tâm tư của nàng ta, nhưng vẫn gật đầu: “Nói đúng lắm. Mang xuống, đưa Mộ Dung Ca vào thủy ngục, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận!” Định tội rất nhanh, rõ ràng là không muốn cô có cơ hội phản bác! Nhưng không ai ngờ Mộ Dung Ca lại đang nắm trong tay một bằng chứng vô cùng quan trọng, có thể xâu chuỗi rất nhiều sự việc không thể giải thích lại với nhau. Cô từ tốn đứng thẳng lưng, cất giọng lạnh lùng: “Thái tử cũng biết Lưu Vân là thị vệ của Thái tử Tề quốc, mặc dù huynh ấy ngày đêm ở cạnh bảo hộ cho thiếp nhưng cũng chỉ vì đã thua cuộc cá cược kia mà thôi. Huống hồ gì…” Cô nhìn lên, đầu tiên, sóng mắt lấp lánh nhìn lướt qua kẻ vừa ra tay tàn nhẫn – Nguyên Du, sau đó là tới kẻ từ lúc gặp mặt lần đầu tiên cho tới giờ luôn muốn dồn cô vào chỗ chết – Lâm Thiện Nhã, cuối cùng là tên hoạn quan cáo mượn oai hùm, vênh váo hung hăng kia, Mộ Dung Ca đứng thẳng, nét bình thản tràn đầy đáy mắt. Nguyên Du và Lâm Thiện Nhã cùng đồng thời nhíu mày. Thứ mùi khó chịu kia ngày càng trở nên nồng nặc, nếu tiếp tục dây dưa ở đây, nhất định tất cả mọi người ở trong căn phòng này đều có thể ngửi thấy. Mộ Dung Ca nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình và nhìn thẳng trực tiếp vào Nguyên Du. – “Hơn nữa việc này cũng không phải là điều gì bí mật. Chỉ có điều, thiếp thấy mình thực sự rất ngốc rồi, trách sao công tử Lan Ngọc lại luôn nhắc nhở thiếp nhiều lần rằng chớ giữ Lưu Vân ở lại, vì huynh ấy là một mầm tai họa, không ngờ công tử lại nói đúng.” Hai chữ Lan Ngọc này giống như một tiếng sét vang giữa bầu trời. Gã thái giám kia vô cùng sửng sốt, đại danh của công tử Lan Ngọc như sấm rền bên tai, khắp thiên hạ, hầu như ai ai cũng biết đến người này, thật không ngờ Mộ Dung Ca lại biết công tử Lan Ngọc! Lâm Thiện Nhã nheo mắt nhìn Mộ Dung Ca đầy khó hiểu, gặp tình cảnh này mà cô ta lại bình tĩnh được như vậy, còn nhắc đến công tử Lan Ngọc nữa, thực chất ý đồ của cô ta là gì đây? Vẻ mặt Nguyên Du rất khó đoán, lão trầm mặc, một lát sau không nhịn được cất tiếng ho khụ khụ. Mộ Dung Ca nắm lấy cơ hội này, nhanh chóng nói thêm: “Nếu ở phủ Thái tử thật sự có gian tế của Tề quốc thì chắc chắn không phải là thiếp! Thiếp bạo gan xin Hoàng thượng hạ lệnh điều tra toàn bộ phủ Thái tử. Nếu tìm thấy chứng cứ thiếp là gian tế, thiếp nhất định sẽ không còn gì để nói nữa, nguyện tự sát ngay trước mặt mọi người để chịu tội.” Bầu không khí trong căn phòng bất chợt trở nên quái dị, bỗng bên ngoài tẩm điện vang lên tiếng nói lanh lảnh của gã thái giám trẻ. – “Bẩm hoàng thượng, Thái tử xin cầu kiến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK