Thời gian như ngừng trôi, không khí đông cứng lại, đặc quánh.
Trời và đất như hòa làm một cùng với cơn mưa to trút nước xuống.
Cách một khắc trước bầu trời còn nắng ấm, vậy mà chớp mắt đã có mưa to. Ông trời thật biết trêu đùa lòng người! Quang cảnh vốn đã hỗn độn nay còn thê thảm hơn. Gia Kiệt nhìn gương mặt tái nhợt của Nguyên Kỳ, khóe miệng và trong mắt ngập tràn sắc máu, y lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, hô to: “Chủ công, xin người hãy an táng cho Mộ Dung trắc phi!”
Từng hạt mưa nhỏ nhưng dày đặc rơi xuống tầm tã, vô tình tưới lên hai cỗ thi thể không thể phân rõ là ai.
Tất cả những sự việc vừa phát sinh như một cơn ác mộng nặng nề!
Nghe thấy tiếng hô của Gia Kiệt, tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng lưng cô độc của Nguyên Kỳ.
Lâm Thiện Nhã đứng ở phía sau nên không nhìn thấy thần sắc của Nguyên Kỳ lúc này, thấy Gia Kiệt mở miệng thỉnh cầu, nàng bèn đi tới trước mặt Nguyên Kỳ, khi nàng thấy gương mặt tái nhợt lạnh lẽo của Nguyên Kỳ, bên khóe miệng trào ra vết máu, nàng lập tức sững người, đầu óc trống rỗng.
Tiếng mưa rơi trên mặt đất tạo thành âm thanh tí tách, không biết qua bao lâu, rốt cục Nguyên Kỳ cũng mở mắt, hắn đi tới bên hai cỗ thi thể, đôi mắt lạnh lùng lướt qua rồi nói: “Hai thi thể này không phải Mộ Dung Ca và Tiểu Thập.”
Không phải Mộ Dung Ca và Tiểu Thập?
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía hai cỗ thi thể nằm trên đất, bọn họ tin những gì chính mắt mình trông thấy, không ai thấy Mộ Dung Ca và Tiểu Thập trốn thoát khỏi biển lửa, hơn nữa Lâm Trắc Phi cũng đã tận mắt chứng kiến khi xảy ra hỏa hoạn, cả hai người họ vẫn còn đang ở trong đình, không thể kịp chạy trốn được.
Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn hai cỗ thi thể, lửa thiêu quá nghiêm trọng khiến dung mạo của họ không còn nhìn rõ được nữa.
“Chủ công.” Gia Kiệt thở dài, kỳ thực y cũng hoài nghi có người ở sau lưng động tay động chân, hẳn Mộ Dung Ca vẫn bình an vô sự, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, trong lòng y mơ hồ đã có đáp án.
Hỏa hoạn không thể vô duyên vô cớ xảy ra, hơn nữa người xung quanh không nghe thấy tiếng kêu cứu của Mộ Dung Ca, quan trọng nhất Mộ Dung Ca là một cô gái thông minh giảo hoạt như hồ ly, chẳng lẽ nàng chịu táng thân mình trong biển lửa ư? Nguyên Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, hắn cười nhẹ đưa bàn tay thon dài của mình lên lau vết máu đỏ tươi bên khóe môi, ánh mắt hắn khi nhìn hai cỗ thi thể sắc lạnh đến thấu xương.
“Thái tử hà tất phải lừa mình dối người. Thiếp đã tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Ca chết trong biển lửa, lúc đó nàng ấy chưa kịp kêu cứu đã bị lửa nuốt chửng, nếu không thì hai cỗ thi thể này phải giải thích như thế nào?” Lâm Thiện Nhã tức giận nhìn Nguyên Kỳ, chất vấn.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy biển lửa đó, làm sao mà không chết cho được?
Hai cỗ thi thể này vẫn còn đang sờ sờ trước mắt nàng đây, trông chúng vô cùng thê thảm, thật không ngờ kết cục của Mộ Dung Ca lại là chết cháy đến mức không còn nhận ra được hình người như vậy.
“Lui ra!” Nguyên Kỳ lạnh lùng lừ mắt với Lâm Thiện Nhã.
Thân hình Lâm Thiện Nhã lảo đảo lui về phía sau. “Thái tử…” Nàng vô ý khiến hắn chán ghét rồi, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy bóng lưng im lặng của hắn, nàng dường như có thể cảm nhận được xung quanh hắn là bóng tối đầy lạnh lẽo ẩn chứa thứ sát khí bao trùm tất cả mà nàng không thể chạm đến…
Lâm Thiện Nhã rất muốn được tận mắt chứng kiến Thái tử xử lý thi thể của Mộ Dung Ca, nhưng trong lý trí còn xót lại nhắc nhở nàng rằng không nên ở lại đây chọc giận hắn.
Gia Kiệt không thể nào đoán được tâm tư của Thái tử lúc này, đành tự mình hạ lệnh cho người mang hai cỗ thi thể đi.
Nguyên Kỳ đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt ngưng trọng càng làm cho mọi người không thể đoán được tâm tư của hắn.
Nhưng khi hai cỗ thi thể được khiêng đi, thì từ trong tay một cỗ thi thể rơi ra một vật màu vàng kim.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện vật đó tuy không còn nhìn rõ hình thù, nhưng quan sát kỹ vẫn có thể nhìn ra được đó là một chú cá nhỏ bằng vàng.
Đôi mắt đen thẳm sâu vô lường của Nguyên Kỳ bỗng nổi lên cuồng phong bão táp, bên ngoài mưa vẫn đang xối xả lên thân hắn.
Đêm đó, một đêm bầu trời đầy sao, sau khi nàng mất đi đứa con trong bụng, hắn đã lặng lẽ ôm nàng cùng nhau thưởng thức cảnh đêm. Biết nàng thích mấy thứ vàng bạc, hắn đã đưa cho nàng chú cá nhỏ này, nó là món đồ mà hắn luôn mang theo bên mình từ nhỏ đến giờ.
Trước mắt trở nên mờ mịt, Nguyên Kỳ hoảng hốt chao đảo, bên tai mơ hồ vang lên lời nàng nói đêm đó. Nàng nói, nàng có tình cảm với hắn.
Những trí nhớ xa xôi kia đã khắc cốt ghi tâm vào lòng hắn, thẩm thấu vào da thịt, vào tận máu và xương của hắn.
Một ngày nào đó trong trí nhớ, hắn đã hỏi nàng: “Ngươi có bằng lòng hầu hạ bổn cung không?”
Ngày nào đó, nàng ngây ngô thuần khiết cùng hắn gần gũi, tấu lên khúc ca hoan ái đẹp nhất.
Ngày nào đó, hắn dứt khoát cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Những ký ức ngắn ngủi đó chưa từng bị quên lãng trong lòng hắn.
“Dừng lại!” Ánh mắt hắn trói chặt lên cỗ thi thể vừa rơi ra chú cá vàng, vành mắt một lần nữa phiếm hồng, hắn bước đi chật vật về phía trước, trước những tiếng hô kinh ngạc của mọi người, hắn ôm chầm lấy cỗ thi thể ấy.
Mộ Dung Ca, ở trong lòng hắn không phải là người không quan trọng, có cũng được không có cũng không sao!
Mộ Dung Ca, ở trong lòng hắn, nàng không phải là nữ tử chỉ dùng để làm ấm giường, giống như bao nữ tử khác.
“Mộ Dung Ca, so về độ tàn nhẫn, nàng thắng bổn cung.” Bàn tay hắn run rẩy cảm thụ cỗ thi thể đã cháy đen không còn hình thù, thi thể lạnh lẽo như băng kết vạn năm, buốt thấu tận xương.
Ngực hắn giống như bị móng vuốt cào cấu nát bấy bầy nhầy máu thịt.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Kẻ vốn đã rời đi – Lưu Vĩnh Phúc đột nhiên quay trở lại, hắn vừa mới ra bên ngoài phủ thì nhìn thấy một góc phủ nổi lên ánh lửa hồng, bèn lập tức chạy trở về. Lúc này thấy cảnh hỗn độn trước mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Gia Kiệt quay đầu nhìn Lưu Vĩnh Phúc, ánh mắt thoáng lạnh xuống, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Mộ Dung trắc phi vừa sảy thai, vậy mà ngươi còn dám làm chuyện này!” Việc này chắc chắn có quan hệ tới Lưu Vĩnh Phúc. Tại sao đêm qua hắn bỗng dưng xuất hiện ở nơi đây? Phóng mắt nhìn khắp Hạ quốc được mấy người có khả năng vô thanh vô tức tạo ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy.
Tính toán hoàn hảo chờ Mộ Dung Ca đến bên hồ ngắm cảnh, trước đó đổ dầu vào bốn phía xung quanh đình viện, tính toán làm cho Mộ Dung Ca không thể trốn thoát khỏi biển lửa.
Bọn họ là muốn Mộ Dung Ca táng thân trong biển lửa ấy.
Nếu vừa rồi ai còn hoài nghi hai cỗ thi thể kia không phải là Mộ Dung Ca và Tiểu Thập, thì giờ đây khi nhìn thấy Lưu Vĩnh Phúc, tất cả đã biết đó hoàn toàn là sự thật.
Không phải Mộ Dung Ca không muốn chạy ra, mà nàng không thể chạy ra được.
Lưu Vĩnh Phúc sửng sốt, hắn thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe thấy những lời nói của Gia Kiệt, hắn vội chớp mắt, chẳng lẽ là Hoàng thượng sai người đuổi tận giết tuyệt Mộ Dung Ca? Nhưng chẳng phải người định sẽ đưa Mộ Dung Ca trở về phủ Thái tử rồi mới động thủ sao? Có lẽ nào người đã đổi chủ ý?
Ánh mắt Lưu Vĩnh Phúc giao động, rơi vào trong mắt Gia Kiệt, ấy chính là hắn có tật giật mình.
“Hay cho một Lưu Vĩnh Phúc. Đã vậy bổn cung sẽ giúp ngươi.” Nguyên Kỳ trừng mắt nhìn Lưu Vĩnh Phúc, lạnh giọng nói.
“Thái tử…” Ánh nhìn của Nguyên Kỳ khiến da đầu Lưu Vĩnh Phúc tê dại, không chịu nổi phải quỳ xuống. Hắn thật ngu ngốc, không nên vì tò mò mà quay lại đây làm gì.
Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn “Mộ Dung Ca” trong ngực, lạnh nhạt ra lệnh: “Lưu Vĩnh Phúc phóng hỏa sát hạt Mộ Dung trắc phi, tội không thể tha! Mang xuống… dụng hình Bầm thây trăm mảnh.”
Lưu Vĩnh Phúc không thể tin những gì mình vừa nghe thấy. Hắn kinh ngạc nhìn Nguyên Kỳ. “Thái tử! Ý của người là gì?”
Gia Kiệt cũng kinh ngạc không kém. Lưu Vĩnh Phúc là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, cho dù vụ hỏa hoạn hôm nay là mệnh lệnh của Hoàng thượng sai Lưu Vĩnh Phúc làm, nhưng Thái tử quyết định như vậy chẳng phải muốn chọc giận Hoàng thượng sao?
Đôi con ngươi đen láy của Nguyên Kỳ chìm trong u ám, giọng nói trầm thấp của hắn khiến người nghe lập tức cảm thấy sợ hãi, “Bầm thây xong, hỏa thiêu.”
Cúi đầu nhìn “Mộ Dung Ca” trong tay, khóe miệng Nguyên Kỳ khẽ nhương lên, một dòng máu đỏ tươi chói mắt trào ra bên mép, giọng nói của hắn thở ra mềm nhẹ như tuyết đầu mùa.
“Nàng thật… nghịch ngợm.”
Xảy ra chuyện Mộ Dung Ca táng thân trong biển lửa, Nguyên Kỳ đem Lưu Vĩnh Phúc ra xử tử, ấy thế mà Nguyên Du lại chẳng có bất cứ phản ứng gì.
Rốt cuộc chân tướng sự việc như thế nào, ngoại trừ những người nhìn thấy thi thể của Mộ Dung Ca ngày ấy, còn lại không một ai biết điều gì.
Người dân trong Hạ quốc chỉ biết rằng, Mộ Dung Ca được mai táng bằng nghi thức dành cho trắc phi của Thái tử.
Cái tên Mộ Dung Ca như một kỳ tích, những tưởng có được danh vị Trắc phi sẽ đem đến cho nàng ấy vinh hoa phú quý cả đời, nhưng không ngờ hồng nhan bạc mệnh, chết trong vụ hỏa hoạn, phúc phận của nàng thật mỏng!
Dân gian truyền tai nhau: Mộ Dung Ca có thân phận thấp kém, nhưng nàng là hồ ly tinh chuyển thế nên rất am hiểu các chiêu thuật trong khuê phòng mới khiến Thái tử yêu thích đến vậy. Có điều ở trong mắt Hoàng thượng, nàng chỉ là nỗi nhục của hoàng gia cho nên phái người phóng hỏa đốt cháy Mộ Dung Ca.
Những lời đồn đại chỉ nóng thổi được một thời gian, sau đó cũng dần chìm vào quên lãng. Thái tử Nguyên Kỳ cũng chỉ làm mỗi một hành động là xử tử gã hoạn quan đã gây ra chuyện này để an ủi Mộ Dung trắc phi linh thiêng ở trên trời, còn lại người vẫn là một người con hiếu thảo như cũ, cách ba ngày lại đến thỉnh an Hoàng thượng một lần, tạo nên hình ảnh tình cha con ấm áp trong cung.
Xem ra, đối với hoàng gia thì một nữ tử cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng, quan trọng nhất đối với bọn họ vẫn là quyền lực chí tôn vô thượng mà thôi.
Phong ba qua đi, có ai còn nhớ trong phủ Thái tử đã từng có một người con gái tên gọi Mộ Dung Ca đây?
Từ sau ngày hôm ấy quay trở về phủ Thái tử, Lâm Thiện Nhã tự mình đóng cửa cung, không tiếp ai. Có người nói, vào một đêm Lâm Thiện Nhã quỳ gối trước thư phòng của Nguyên Kỳ cầu xin tha thứ, nhưng mị lực của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không đủ để khiến Nguyên Kỳ phải thương hương tiếc ngọc.
Nhưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng rất kiên trì, mỗi đêm đều quỳ gối trước thư phòng của Thái tử, không khóc không nháo, chỉ yên lặng chờ đợi.
Dần dần, tấm lòng say mê của Lâm Thiện Nhã đã truyền ra khắp kinh đô Hạ quốc, ai ai cũng phải suýt soa và ghen tị với Nguyên Kỳ vì được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân yêu cuồng dại như vậy, được một người đẹp như vậy say mê thật khiến người ta phải ước ao.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, Nguyên Du tuyên cáo thiên hạ, chỉ hôn trưởng nữ của Thượng Quan tể tướng làm Thái tử phi cho Nguyên Kỳ. Hai năm sau thành hôn.
Tề quốc.
Vào đầu đông, khắp bầu trời trắng xóa một màu tuyết, toàn bộ Tề quốc như phủ lên một lớp chăn tuyết thật dày.
Bên trong ngự thư phòng của hoàng thượng được đốt lò than nên rất ấm áp.
Có mấy vị quan viên đang tranh luận ở trong đó, cãi tới mặt đỏ tía tai, không ai chịu nhường ai.
Triệu Tử Duy lạnh lùng nhìn cả đám nhốn nháo bên dưới, hừ giọng: “Cả đám người ngu xuẩn như các ngươi mà cũng dám cầm bổng lộc của triều đình! Cút hết ra ngoài, khi nào có kết quả hẵng vào bẩm tấu!”
“Hoàng thượng, thần nghĩ chúng ta không thể tấn công Phong quốc, chỉ cần chúng ta động binh, chắc chắn Hạ quốc sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Một gã quan viên hơn năm mươi tuổi bị những kẻ khác chọc tức đến mức râu mép cũng sắp dựng ngược, bước ra chắp tay nói lên suy nghĩ của mình.
“Sao có thể vì chuyện đó mà chùn bước? Nếu Tề quốc ta công chiếm được Phong quốc, chẳng phải tương lai sau này sẽ sánh ngang cùng Hạ quốc sao!” Lập tức có kẻ khác nhảy ra phản đối.
Triệu Tử Duy không kiên nhẫn cau mày.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói lanh lảnh hoảng hốt của gã hoạn quan gác cửa. “Khánh Lâm vương, ngài không thể vào! Hoàng thượng đang nghị đàm chuyện quan trọng cùng các vị đại nhân!”
Hiển nhiên, cho dù gã có muốn cản cũng chẳng được.
Cánh cửa ngự thư phòng mở tung, hơi lạnh lập tức tràn vào bên trong.
Những quan viên trong phòng đều nhìn về phía người vừa xông vào trong phòng. Triệu Tử Duy cũng kinh ngạc nhìn Triệu Tử Tẫn.
Gương mặt tuấn mỹ như tranh vẽ của chàng thiếu niên không còn giữ nổi vẻ lạnh nhạt như thường ngày, khí chất ưu nhã biến mất không còn tung tích, gương mặt hắn giờ đây tái nhợt như một tờ giấy, thân thể cao gầy khẽ run rẩy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng, bên đầu vai đọng nhiều tuyết, nhờ nhiệt độ cao trong phòng mà tuyết đang dần tan ra.
Chàng thiếu niên nhíu mày nhìn vẻ mặt hồ nghi của Triệu Tử Duy, khàn giọng nói: “Nàng… một tháng trước đã táng thân trong biển lửa.”
Cây bút lông trong tay Triệu Tử Duy lập tức rơi xuống.
Cả ngự thư phòng to lớn chỉ còn nghe thấy tiếng lửa cháy tí tách trên đống than.
Triệu Tử Duy đứng lên, khí phách vương giả phóng ra từ hai mắt rét lạnh hơn cả trời đông tuyết trắng. Hắn cắn chặt hàm răng, siết hai nắm đấm tay rồi nói: “Ngươi lặp lại một lần nữa.”
Cơn gió lạnh cuốn hoa tuyết bay vào trong ngự thư phòng. Triệu Tử Tẫn oán hận nhìn Triệu Tử Duy, đôi môi quyến rũ mê người ngày thường trở nên tái nhợt, ánh mắt người thanh niên u ám, ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Đó là hận!
Hắn rất hối hận, lúc đó nếu hắn ở lại Hạ quốc sẽ không để nàng phải chết trong biển lửa! Chắc chắn nàng đã rất giận vì hắn đã không thực hiện lời hẹn với nàng. Hắn đã hứa sẽ giúp nàng thoát khỏi bàn tay của Nguyên Kỳ, cho nàng cuộc sống tự do.
“Thái tử, Mộ Dung cô nương đã chết cách đây một tháng.” Lưu Vân cũng vừa mệt mỏi trở về, y đứng ở trước cửa thông báo tin tức này, mặc cho gió cuốn trường bào của y.
“Nàng ấy đã chết rồi…” Lương Hân Hân vừa nghe thấy tin tức của Mộ Dung Ca, nhất thời thất thần. Nàng đưa mắt ngắm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Từ khi Triệu Tử Duy biết được tin tức đó đến nay đã được năm ngày, cả năm ngày này hắn đều không thiết chiều.
“Thật không thể tưởng tượng được kết quả lại như thế này.” Nàng thở dài, lệnh cho cung nữ đóng cửa sổ lại.