Lâm Thiện Nhã gật đầu, đưa mắt nhìn mây đen che khuất trăng tròn ngoài cửa sổ, ánh mắt nàng trở nên mơ hồ: “Đúng vậy, khi đó hoàng thượng đã muốn giết Mộ Dung Ca, nhưng không hiểu tại sao sau khi thái tử xuất hiện, người lại thay đổi ý định.” – Việc này làm nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu, khi đó ở trong hoàng cung, nàng còn mải lo sợ tìm cách thoát hiểm cho bản thân nên không kịp suy nghĩ sâu xa về sự thay đổi thái độ bất thường của hoàng thượng. Trong đầu Lâm Thiện Nhã chợt nhớ ra điều gì đó, nàng lập tức xoay người đối mặt với Hương Lan: “Bổn cung nhớ ra rồi, lúc đó không biết Mộ Dung Ca kia vô tình hay cố ý nhắc đến tên công tử Lan Ngọc mà sau đó hoàng thượng bỗng thay đổi thái độ với nó, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến công tử Lan Ngọc sao?” – Danh xưng công tử Lan Ngọc rất có sức nặng, thậm chí nhiều quốc gia nhỏ còn tôn sùng người đó thành thần, chỉ cần được Lan Ngọc giúp sức thì có thể tránh được nguy cơ diệt quốc. Tại sao sau khi hoàng thượng nghe thấy cái tên công tử Lan Ngọc lại đổi ý? “Lan Ngọc công tử?” – Hương Lan khẽ nhíu mày, nếu có liên quan đến công tử Lan Ngọc thì e rằng chuyện này có chút phiền phức. Mộ Dung Ca kia chỉ là một phế phi của Nguyên quốc đã bị diệt vong, tại sao lại có mối quan hệ với công tử Lan Ngọc? Lan Ngọc là trí giả đứng đầu thiên hạ, trí tuệ siêu việt hiếm người sánh bằng, nếu Mộ Dung Ca được Lan Ngọc giúp đỡ thì e rằng sẽ bất lợi cho công chúa. “Đúng vậy, tại sao công tử Lan Ngọc lại quen biết Mộ Dung Ca? Thậm chí còn nhắc nhở cô ta phải tránh xa nguy hiểm? Nếu việc này là thật, sau này bổn cung sẽ phải hết sức cẩn thận, nhưng nếu là giả, đó chỉ là mưu kế của cô ta dùng để thoát thân thì lại khác, rốt cuộc cũng chỉ là một lời nói dối.” – So sánh nữa hai phương án, Lâm Thiện Nhã hy vọng sẽ là lời giải thích thứ hai. Mộ Dung Ca chỉ là một nữ nô tỳ nhưng lại có được tình cảm của Nguyên Kỳ, thậm chí còn được công tử Lan Ngọc quan tâm nhắc nhở, tại sao cô ta lại có vận khí tốt như vậy chứ? Hương Lan nghe mà gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa, từ khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ như có như không, quả thực Kinh Nam Vương đã để lại cho nàng một bài toán khó giải quyết! ——bamholyland.com—— Ánh trăng trải dài trên mặt đất, gió se sắt, đêm chìm trong tĩnh lặng, buốt giá. Mộ Dung Ca đứng trước cửa phòng của Nguyên Kỳ, đôi mắt kiên định nhìn ánh nến lập lòe sau ô cửa, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến gặp hắn. Dưới ánh mắt mập mờ của đám tỳ nữ gác cửa, cô chỉ có thể duy trì nụ cười mỉm nhàn nhạt trên môi. Trong mắt của các tỳ nữ này, có lẽ họ đang nghĩ rằng cô chủ động đến đây là để hầu hạ cho hắn, hơn nữa, sau khi nhận được sự đồng ý của Nguyên Kỳ, ánh mắt của các nàng càng thể hiện rõ suy nghĩ “mờ ám”… Mộ Dung Ca chỉ biết cười trừ. Nếu cô là người suy nghĩ đơn giản, sợ rằng hôm nay đã chết mất xác từ lâu! Có đôi khi cô tình nguyện mình giản đơn hơn một chút, phó mặc bản thân cho số phận, nhưng chung quy cô cũng không phải là người của thế giới này nên từ trong xương tủy đã cảm thấy không thích hợp được, trời sinh cô lại là người có chút thông minh nên không làm được việc mở lòng tiếp nhận tất cả mọi thứ. Cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở trước mặt, khẽ thở dài, những chuyện xảy ra trong cung hôm nay chắc chắn chưa kết thúc. Nguyên Du thay đổi thái độ nhiều lần như vậy đã cảnh báo cho cô biết sau này sẽ không may mắn như hôm nay nữa! Vì vậy cô phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi phủ Thái tử. Giờ đây cô không cần lo lắng cho Tẫn Nhi, nó đã không cần cô bảo vệ nữa, còn Như Băng, sau bao nhiêu chuyện chẳng lẽ nàng ấy còn không biết tìm đường lui cho mình ư? Hơn nữa sau chuyện ở nhà giam lần trước, dường như Như Băng đã chết tâm với Nguyên Kỳ, cô không biết Như Băng nghĩ thật lòng hay chỉ đang che giấu tình cảm của mình, nhưng nàng ấy không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ tìm ra được con đường đi của bản thân. Nhìn căn phòng ở trước mặt, Mộ Dung Ca cố gắng tỉnh táo không nghĩ ngợi lung tung nữa. Trong căn phòng kia, vài ngày trước bọn họ đã từng có những hành động quá mức thân mật, vì thế khi phải bước chân vào đây một lần nữa vẫn khiến cô khó giữ được bình tĩnh, thậm chí sau khi chuyện đó xảy ra, cô thực sự đã có cảm giác hoang mang trước Nguyên Kỳ, e rằng nếu còn tiếp tục ở bên cạnh hắn, cô sẽ đánh mất phương hướng. Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra! Nghĩ tới đây, cô lập tức kiên định bước tới. Trong phòng, Nguyên Kỳ đang nhàn nhã nằm tựa lưng trên ghế, tư thế thoải mái tự tại, lật một trang sách, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa phòng, đôi tròng mắt đen nhánh thoáng hoang mang, nhưng rất nhanh hắn đã đè nén được sự dao động đó xuống đáy lòng. Phía ngoài vang lên tiếng bước chân chậm rãi của Mộ Dung Ca. Khi cửa phòng mở ra, dưới ánh nến mờ ảo, dáng nàng đi tới thanh nhã uyển chuyển như tiên nữ đạp mây mà tới, tuyệt thế vô song. Nguyên Kỳ nhìn thấy dáng vẻ nàng lúc này khẽ nhíu mày. “Thiếp tham kiến thái tử.” – Mộ Dung Ca tỏ ra phục tùng nhìn xuống đất, khẽ khom người nhẹ nhàng nói. Nguyên Kỳ lạnh nhạt lên tiếng. Mộ Dung Ca từ tốn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tao nhã đằng sau màn sa. Màn sa kết hợp với ánh nến lập lòe khiến mọi thứ bên trong đều trở nên mờ ảo, chỉ có bóng dáng ưu nhã tựa thiên tiên kia hắt lên tấm màn sa. Cô không thấy rõ vẻ mặt của hắn, đành mở miệng nói trước: “Thái tử, thiếp có một chuyện muốn thỉnh cầu.” Nguyên Kỳ bắn một tia nhìn sắc bén về phía cô khiến Mộ Dung Ca khẽ nhăn mày. “Nói đi.” – Nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã thu lại ánh mắt bức người kia, nhẹ giọng nói. Một cơn gió lạnh thổi tới khiến không khí xung quanh càng trở nên buốt giá. Cô hít sâu một hơi, tối nay mặc hơi mỏng manh nên cô cảm thấy hơi run rẩy. Cúi đầu nhìn xuống, Mộ Dung Ca cố gắng tìm cách mở lời nhưng thật khó, cuối cùng vẫn nói: “Thiếp không…” “Mộ Dung Ca, nàng đã hứa sẽ ở lại phủ thái tử ba năm, giờ mới qua được mấy tháng.” – Ánh mắt hắn lạnh băng, chiếu thẳng vào Mộ Dung Ca, cô còn chưa nói hết lời đã bị hắn chặn lại. Mộ Dung Ca ngẩng đầu, vẫn không thấy rõ được vẻ mặt hắn lúc này, nhưng qua ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, cô vẫn có thể cảm giác được hơi thở lạnh như băng của hắn. Cô nheo mắt, cúi đầu né tránh ánh mắt sắc bén, không cho người đối diện lùi bước kia, cô nói: “Thái tử suy nghĩ nhiều rồi. Thiếp đến đây hôm nay là chỉ muốn có quyền lợi tùy ý đi lại trong kinh thành mà thôi.” – Từ sau lần đi gặp công tử Lan Ngọc, hắn đã hạ lệnh không có sự cho phép của hắn, cô không thể ra khỏi phủ nửa bước. Sau sự việc xảy ra trong cung hôm nay, Mộ Dung Ca mơ hồ phát hiện giữa công tử Lan Ngọc, Nguyên Kỳ và Nguyên Du có mối quan hệ nào đó, và họ nhất định có rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết, vì thế mà Nguyên Kỳ mới đề phòng Lan Ngọc chăng? “Chỉ vậy thôi ư?” – Nguyên Kỳ nhìn sâu vào Mộ Dung Ca, đôi mắt đen láy nhẹ sáng lên, nhưng không phát hiện ra điều dị thường nào trên gương mặt cô. Mộ Dung Ca siết chặt hai bàn tay giấu dưới ống tay áo tự bắt mình phải bình tĩnh. Ánh mắt của hắn quá sắc bén, giống như đã nhìn thấu tất cả tâm tư của cô. Giây lát sau Nguyên Kỳ mới thu hồi ánh mắt, cũng khôi phục dáng vẻ nhàn nhã như lúc đầu, hắn cất giọng đều đều: “Được.” Sau đó tiếp tục dùng giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt tiếp tục nói: “Hôm nay ở trong cung, nàng đã nói gì với phụ hoàng mà khiến hắn đổi ý thả người?” Nghe thấy vậy, Mộ Dung Ca bèn trả lời: “Là nói về chuyện của công tử Lan Ngọc ạ.” – Dứt lời, cô lập tức quan sát thái độ của hắn, muốn từ trong ánh mắt hắn tìm ra chút thông tin. Nhưng qua một lúc lâu, vẻ mặt hắn vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, trái lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Quả là thế! Bốn chữ công tử Lan Ngọc đúng là không giống với người thường.” – Đôi mắt hắn nhìn cô đầy thâm thúy. – “Nếu sau này phụ hoàng có gọi nàng vào cung, nhớ phải chờ bổn cung đi cùng, không được phép tự tiện đi theo thám giám tiến cung.” “Vâng.” – Mộ Dung Ca gật đầu. Thần sắc hắn vẫn như bình thường, nhưng chỉ qua hai câu này cô có thể cảm nhận được hắn đang phòng bị với công tử Lan Ngọc, và còn có một chút thù hận thoang thoảng. Nguyên Kỳ và công tử Lan Ngọc, hai người này vốn không hề có quan hệ gì với nhau, tại sao lại xuất hiện hận thù? Có lẽ hắn đã nhận ra điều băn khoăn trong đầu cô lúc này, từ trước đến nay hắn vẫn luôn giấu kín tâm tư của mình không để ai nhìn thấu, nhưng lúc này đây trên gương mặt hắn lại xuất hiện thứ biểu cảm đau đớn khó hiểu, môi nhẹ nở nụ cười giễu cợt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần trở nên đông cứng, hắn đanh giọng: “Bổn cung có quan hệ gì với công tử Lan Ngọc cũng không liên quan đến nàng. Nếu không muốn dính líu vào chuyện này, tốt nhất sau này đừng nên tiếp xúc với hắn nữa.” Đầu lông mày nhẹ co giật , những lời này rất quen thuộc, công tử Lan Ngọc cũng đã từng nói hệt như vậy, cả hai người cùng cảnh báo cô không nên tham gia vào chuyện của bọn họ, vậy tốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hay chuyện đó có liên quan đến cô? Mộ Dung Ca nghĩ vậy bèn hạ giọng trả lời: “Vâng.” Chưa tới thời cơ, cô không thể đánh rắn động cỏ. Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy khiến lòng hắn càng thêm bất an, hắn suy nghĩ thật nhanh và cẩn thậ. Nguyên Kỳ nhìn thẳng không rời mắt khỏi Mộ Dung Ca, ánh mắt luôn lạnh lùng của hắn mơ hồ hiện lên thứ tình cảm nóng cháy, bỗng nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong cung hôm nay, hắn nói với cô: “Lâm Thiện Nhã, không thể giết!” Đây là lời nhắc nhở, cũng là mệnh lệnh hắn đưa ra cho cô! Lâm Thiện Nhã ư? Trong mắt Mộ Dung Ca thoáng hiện tia tàn nhẫn. Kỳ thực từ lúc ra khỏi cung đến bây giờ cô vẫn luôn âm thầm suy nghĩ, tìm cách có thể làm cho Lâm Thiện Nhã chết một cách im hơi lặng tiếng, không để cho bất cứ kẻ nào có thể hoài nghi, nhưng lại quên mất Nguyên Kỳ còn cần tính mạng của nàng ta. Dù sao nàng ta vẫn còn chỗ hữu dụng, nếu biết cách lợi dụng nhất định sẽ là một món vũ khí sắc bén! Tất nhiên Nguyên Kỳ sẽ không để cho thứ vũ khí đó vuột khỏi tay mình, càng không thể để Mộ Dung Ca giết Lâm Thiện Nhã. Vì thế hắn lệnh cho cô không được hành động thiếu suy nghĩ. Mộ Dung Ca chớp mắt, ngón tay khẽ động, qua vài phút im lặng cô mới nhẹ nhàng mỉm cười: “Thiếp nào dám vi phạm mệnh lệnh của thái tử. Hơn nữa công chúa Thiện Nhã cao quý đến thế, sao thiếp có thể động đến nàng.” Nguyên Kỳ mím chặt môi, đôi con ngươi đen thẳm khóa chặt từng nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca nhưng đập vào mắt hắn chỉ có nụ cười thanh nhã của cô. ——-bamholyland.com——— Nháy mắt đã qua mười ngày. Sắp tới ngày đại thọ của Hoàng đế Hạ quốc, sứ giả các nước đã lục tục mang lễ vật đến, khoảng thời gian này Nguyên Kỳ vẫn thường đi sớm về trễ, rất ít khi xuất hiện trong phủ. Vốn yến tiệc định tổ chức trong phủ thái tử, nhưng không hiểu vì sao lại được sửa thành tổ chức ở trong cung. Vậy Mộ Dung Ca không có cơ hội nhìn thấy Tẫn Nhi rồi!
Lâm Thiện Nhã gật đầu, đưa mắt nhìn mây đen che khuất trăng tròn ngoài cửa sổ, ánh mắt nàng trở nên mơ hồ: “Đúng vậy, khi đó hoàng thượng đã muốn giết Mộ Dung Ca, nhưng không hiểu tại sao sau khi thái tử xuất hiện, người lại thay đổi ý định.” – Việc này làm nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu, khi đó ở trong hoàng cung, nàng còn mải lo sợ tìm cách thoát hiểm cho bản thân nên không kịp suy nghĩ sâu xa về sự thay đổi thái độ bất thường của hoàng thượng. Trong đầu Lâm Thiện Nhã chợt nhớ ra điều gì đó, nàng lập tức xoay người đối mặt với Hương Lan: “Bổn cung nhớ ra rồi, lúc đó không biết Mộ Dung Ca kia vô tình hay cố ý nhắc đến tên công tử Lan Ngọc mà sau đó hoàng thượng bỗng thay đổi thái độ với nó, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến công tử Lan Ngọc sao?” – Danh xưng công tử Lan Ngọc rất có sức nặng, thậm chí nhiều quốc gia nhỏ còn tôn sùng người đó thành thần, chỉ cần được Lan Ngọc giúp sức thì có thể tránh được nguy cơ diệt quốc. Tại sao sau khi hoàng thượng nghe thấy cái tên công tử Lan Ngọc lại đổi ý? “Lan Ngọc công tử?” – Hương Lan khẽ nhíu mày, nếu có liên quan đến công tử Lan Ngọc thì e rằng chuyện này có chút phiền phức. Mộ Dung Ca kia chỉ là một phế phi của Nguyên quốc đã bị diệt vong, tại sao lại có mối quan hệ với công tử Lan Ngọc? Lan Ngọc là trí giả đứng đầu thiên hạ, trí tuệ siêu việt hiếm người sánh bằng, nếu Mộ Dung Ca được Lan Ngọc giúp đỡ thì e rằng sẽ bất lợi cho công chúa. “Đúng vậy, tại sao công tử Lan Ngọc lại quen biết Mộ Dung Ca? Thậm chí còn nhắc nhở cô ta phải tránh xa nguy hiểm? Nếu việc này là thật, sau này bổn cung sẽ phải hết sức cẩn thận, nhưng nếu là giả, đó chỉ là mưu kế của cô ta dùng để thoát thân thì lại khác, rốt cuộc cũng chỉ là một lời nói dối.” – So sánh nữa hai phương án, Lâm Thiện Nhã hy vọng sẽ là lời giải thích thứ hai. Mộ Dung Ca chỉ là một nữ nô tỳ nhưng lại có được tình cảm của Nguyên Kỳ, thậm chí còn được công tử Lan Ngọc quan tâm nhắc nhở, tại sao cô ta lại có vận khí tốt như vậy chứ? Hương Lan nghe mà gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa, từ khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ như có như không, quả thực Kinh Nam Vương đã để lại cho nàng một bài toán khó giải quyết! ——bamholyland.com—— Ánh trăng trải dài trên mặt đất, gió se sắt, đêm chìm trong tĩnh lặng, buốt giá. Mộ Dung Ca đứng trước cửa phòng của Nguyên Kỳ, đôi mắt kiên định nhìn ánh nến lập lòe sau ô cửa, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến gặp hắn. Dưới ánh mắt mập mờ của đám tỳ nữ gác cửa, cô chỉ có thể duy trì nụ cười mỉm nhàn nhạt trên môi. Trong mắt của các tỳ nữ này, có lẽ họ đang nghĩ rằng cô chủ động đến đây là để hầu hạ cho hắn, hơn nữa, sau khi nhận được sự đồng ý của Nguyên Kỳ, ánh mắt của các nàng càng thể hiện rõ suy nghĩ “mờ ám”… Mộ Dung Ca chỉ biết cười trừ. Nếu cô là người suy nghĩ đơn giản, sợ rằng hôm nay đã chết mất xác từ lâu! Có đôi khi cô tình nguyện mình giản đơn hơn một chút, phó mặc bản thân cho số phận, nhưng chung quy cô cũng không phải là người của thế giới này nên từ trong xương tủy đã cảm thấy không thích hợp được, trời sinh cô lại là người có chút thông minh nên không làm được việc mở lòng tiếp nhận tất cả mọi thứ. Cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở trước mặt, khẽ thở dài, những chuyện xảy ra trong cung hôm nay chắc chắn chưa kết thúc. Nguyên Du thay đổi thái độ nhiều lần như vậy đã cảnh báo cho cô biết sau này sẽ không may mắn như hôm nay nữa! Vì vậy cô phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi phủ Thái tử. Giờ đây cô không cần lo lắng cho Tẫn Nhi, nó đã không cần cô bảo vệ nữa, còn Như Băng, sau bao nhiêu chuyện chẳng lẽ nàng ấy còn không biết tìm đường lui cho mình ư? Hơn nữa sau chuyện ở nhà giam lần trước, dường như Như Băng đã chết tâm với Nguyên Kỳ, cô không biết Như Băng nghĩ thật lòng hay chỉ đang che giấu tình cảm của mình, nhưng nàng ấy không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ tìm ra được con đường đi của bản thân. Nhìn căn phòng ở trước mặt, Mộ Dung Ca cố gắng tỉnh táo không nghĩ ngợi lung tung nữa. Trong căn phòng kia, vài ngày trước bọn họ đã từng có những hành động quá mức thân mật, vì thế khi phải bước chân vào đây một lần nữa vẫn khiến cô khó giữ được bình tĩnh, thậm chí sau khi chuyện đó xảy ra, cô thực sự đã có cảm giác hoang mang trước Nguyên Kỳ, e rằng nếu còn tiếp tục ở bên cạnh hắn, cô sẽ đánh mất phương hướng. Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra! Nghĩ tới đây, cô lập tức kiên định bước tới. Trong phòng, Nguyên Kỳ đang nhàn nhã nằm tựa lưng trên ghế, tư thế thoải mái tự tại, lật một trang sách, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa phòng, đôi tròng mắt đen nhánh thoáng hoang mang, nhưng rất nhanh hắn đã đè nén được sự dao động đó xuống đáy lòng. Phía ngoài vang lên tiếng bước chân chậm rãi của Mộ Dung Ca. Khi cửa phòng mở ra, dưới ánh nến mờ ảo, dáng nàng đi tới thanh nhã uyển chuyển như tiên nữ đạp mây mà tới, tuyệt thế vô song. Nguyên Kỳ nhìn thấy dáng vẻ nàng lúc này khẽ nhíu mày. “Thiếp tham kiến thái tử.” – Mộ Dung Ca tỏ ra phục tùng nhìn xuống đất, khẽ khom người nhẹ nhàng nói. Nguyên Kỳ lạnh nhạt lên tiếng. Mộ Dung Ca từ tốn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tao nhã đằng sau màn sa. Màn sa kết hợp với ánh nến lập lòe khiến mọi thứ bên trong đều trở nên mờ ảo, chỉ có bóng dáng ưu nhã tựa thiên tiên kia hắt lên tấm màn sa. Cô không thấy rõ vẻ mặt của hắn, đành mở miệng nói trước: “Thái tử, thiếp có một chuyện muốn thỉnh cầu.” Nguyên Kỳ bắn một tia nhìn sắc bén về phía cô khiến Mộ Dung Ca khẽ nhăn mày. “Nói đi.” – Nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã thu lại ánh mắt bức người kia, nhẹ giọng nói. Một cơn gió lạnh thổi tới khiến không khí xung quanh càng trở nên buốt giá. Cô hít sâu một hơi, tối nay mặc hơi mỏng manh nên cô cảm thấy hơi run rẩy. Cúi đầu nhìn xuống, Mộ Dung Ca cố gắng tìm cách mở lời nhưng thật khó, cuối cùng vẫn nói: “Thiếp không…” “Mộ Dung Ca, nàng đã hứa sẽ ở lại phủ thái tử ba năm, giờ mới qua được mấy tháng.” – Ánh mắt hắn lạnh băng, chiếu thẳng vào Mộ Dung Ca, cô còn chưa nói hết lời đã bị hắn chặn lại. Mộ Dung Ca ngẩng đầu, vẫn không thấy rõ được vẻ mặt hắn lúc này, nhưng qua ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, cô vẫn có thể cảm giác được hơi thở lạnh như băng của hắn. Cô nheo mắt, cúi đầu né tránh ánh mắt sắc bén, không cho người đối diện lùi bước kia, cô nói: “Thái tử suy nghĩ nhiều rồi. Thiếp đến đây hôm nay là chỉ muốn có quyền lợi tùy ý đi lại trong kinh thành mà thôi.” – Từ sau lần đi gặp công tử Lan Ngọc, hắn đã hạ lệnh không có sự cho phép của hắn, cô không thể ra khỏi phủ nửa bước. Sau sự việc xảy ra trong cung hôm nay, Mộ Dung Ca mơ hồ phát hiện giữa công tử Lan Ngọc, Nguyên Kỳ và Nguyên Du có mối quan hệ nào đó, và họ nhất định có rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết, vì thế mà Nguyên Kỳ mới đề phòng Lan Ngọc chăng? “Chỉ vậy thôi ư?” – Nguyên Kỳ nhìn sâu vào Mộ Dung Ca, đôi mắt đen láy nhẹ sáng lên, nhưng không phát hiện ra điều dị thường nào trên gương mặt cô. Mộ Dung Ca siết chặt hai bàn tay giấu dưới ống tay áo tự bắt mình phải bình tĩnh. Ánh mắt của hắn quá sắc bén, giống như đã nhìn thấu tất cả tâm tư của cô. Giây lát sau Nguyên Kỳ mới thu hồi ánh mắt, cũng khôi phục dáng vẻ nhàn nhã như lúc đầu, hắn cất giọng đều đều: “Được.” Sau đó tiếp tục dùng giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt tiếp tục nói: “Hôm nay ở trong cung, nàng đã nói gì với phụ hoàng mà khiến hắn đổi ý thả người?” Nghe thấy vậy, Mộ Dung Ca bèn trả lời: “Là nói về chuyện của công tử Lan Ngọc ạ.” – Dứt lời, cô lập tức quan sát thái độ của hắn, muốn từ trong ánh mắt hắn tìm ra chút thông tin. Nhưng qua một lúc lâu, vẻ mặt hắn vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, trái lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Quả là thế! Bốn chữ công tử Lan Ngọc đúng là không giống với người thường.” – Đôi mắt hắn nhìn cô đầy thâm thúy. – “Nếu sau này phụ hoàng có gọi nàng vào cung, nhớ phải chờ bổn cung đi cùng, không được phép tự tiện đi theo thám giám tiến cung.” “Vâng.” – Mộ Dung Ca gật đầu. Thần sắc hắn vẫn như bình thường, nhưng chỉ qua hai câu này cô có thể cảm nhận được hắn đang phòng bị với công tử Lan Ngọc, và còn có một chút thù hận thoang thoảng. Nguyên Kỳ và công tử Lan Ngọc, hai người này vốn không hề có quan hệ gì với nhau, tại sao lại xuất hiện hận thù? Có lẽ hắn đã nhận ra điều băn khoăn trong đầu cô lúc này, từ trước đến nay hắn vẫn luôn giấu kín tâm tư của mình không để ai nhìn thấu, nhưng lúc này đây trên gương mặt hắn lại xuất hiện thứ biểu cảm đau đớn khó hiểu, môi nhẹ nở nụ cười giễu cợt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần trở nên đông cứng, hắn đanh giọng: “Bổn cung có quan hệ gì với công tử Lan Ngọc cũng không liên quan đến nàng. Nếu không muốn dính líu vào chuyện này, tốt nhất sau này đừng nên tiếp xúc với hắn nữa.” Đầu lông mày nhẹ co giật , những lời này rất quen thuộc, công tử Lan Ngọc cũng đã từng nói hệt như vậy, cả hai người cùng cảnh báo cô không nên tham gia vào chuyện của bọn họ, vậy tốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hay chuyện đó có liên quan đến cô? Mộ Dung Ca nghĩ vậy bèn hạ giọng trả lời: “Vâng.” Chưa tới thời cơ, cô không thể đánh rắn động cỏ. Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy khiến lòng hắn càng thêm bất an, hắn suy nghĩ thật nhanh và cẩn thậ. Nguyên Kỳ nhìn thẳng không rời mắt khỏi Mộ Dung Ca, ánh mắt luôn lạnh lùng của hắn mơ hồ hiện lên thứ tình cảm nóng cháy, bỗng nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong cung hôm nay, hắn nói với cô: “Lâm Thiện Nhã, không thể giết!” Đây là lời nhắc nhở, cũng là mệnh lệnh hắn đưa ra cho cô! Lâm Thiện Nhã ư? Trong mắt Mộ Dung Ca thoáng hiện tia tàn nhẫn. Kỳ thực từ lúc ra khỏi cung đến bây giờ cô vẫn luôn âm thầm suy nghĩ, tìm cách có thể làm cho Lâm Thiện Nhã chết một cách im hơi lặng tiếng, không để cho bất cứ kẻ nào có thể hoài nghi, nhưng lại quên mất Nguyên Kỳ còn cần tính mạng của nàng ta. Dù sao nàng ta vẫn còn chỗ hữu dụng, nếu biết cách lợi dụng nhất định sẽ là một món vũ khí sắc bén! Tất nhiên Nguyên Kỳ sẽ không để cho thứ vũ khí đó vuột khỏi tay mình, càng không thể để Mộ Dung Ca giết Lâm Thiện Nhã. Vì thế hắn lệnh cho cô không được hành động thiếu suy nghĩ. Mộ Dung Ca chớp mắt, ngón tay khẽ động, qua vài phút im lặng cô mới nhẹ nhàng mỉm cười: “Thiếp nào dám vi phạm mệnh lệnh của thái tử. Hơn nữa công chúa Thiện Nhã cao quý đến thế, sao thiếp có thể động đến nàng.” Nguyên Kỳ mím chặt môi, đôi con ngươi đen thẳm khóa chặt từng nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca nhưng đập vào mắt hắn chỉ có nụ cười thanh nhã của cô. ——-bamholyland.com——— Nháy mắt đã qua mười ngày. Sắp tới ngày đại thọ của Hoàng đế Hạ quốc, sứ giả các nước đã lục tục mang lễ vật đến, khoảng thời gian này Nguyên Kỳ vẫn thường đi sớm về trễ, rất ít khi xuất hiện trong phủ. Vốn yến tiệc định tổ chức trong phủ thái tử, nhưng không hiểu vì sao lại được sửa thành tổ chức ở trong cung. Vậy Mộ Dung Ca không có cơ hội nhìn thấy Tẫn Nhi rồi!
Danh Sách Chương: