Qua lời nói thì có thể đoán được tính người, không giống như tiểu thư khuê các yếu ớt, cũng không một chút ghen tị, ngược lại vô cùng bình dị và gần gũi, trong mấy câu nói đều chưa từng đề cập đến Nguyên Kỳ.
Nhưng lại nhắc đến ‘áo cưới’, trong mắt còn lộ chút ngượng ngùng.
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Đã lâu cũng nghe danh Thượng Quan tiểu thư nhưng chưa có cơ hội giáp mặt. Đúng là có chút ngoài ý muốn a.”
"Ngoài ý muốn?" Thượng Quan Ngọc Nhi che miệng cười khẽ, "Chắc là do ta quá đường đột rồi? Nếu sớm biết vậy, ta nên cho hạ nhân đệ bái thiếp trước rồi mới đến thăm, như thế sẽ không khiến Mộ Dung Trắc phi phải bất ngờ.” Trăm nghe không bằng một thấy, nữ tử trước mắt có vẻ mặt tương xứng với nàng, đúng là mi mày giữa họ cũng có vài nét na ná nhau, chỉ là thân phận thì khác nhau một trời một vực.
"Thượng Quan tiểu thư hiểu lầm rồi, ta chỉ hơi bất ngờ là Thượng Quan tiểu thư lại dễ gần như vậy.” Mộ Dung Ca khẽ hạ tầm mắt, mỉm cười nói.
Thượng Quan Ngoc Nhi gật gật đầu, có chút yên tâm, thở phào một hơi: “Như vậy thì tốt qua. Vừa rồi ta còn sợ Mộ Dung Trắc phi sẽ trách cứ, bây giờ xem ra Mộ Dung Trắc phi cũng rất gần gũi, vừa gặp đã thân. Sớm biết vậy, ta đã để lại việc may áo cưới,đến tiếp kiến Mộ Dung Trắc phi rồi." Mộ Dung Ca nhìn như rất dịu dàng, nhưng sau một hồi tán gẫu, từ thần sắc mà nhìn, nàng muốn biết được suy nghĩ của nàng ta hầu như không dễ.
Hay lời đồn đại là giả? Mọi người đều nói do Mộ Dung Ca rất ghen tị, nên để lấy lòng nàng, Nguyên Kỳ mới trục xuất hết thảy cơ thiếp. Bây giờ nhìn lại, cảm thấy Mộ Dung Ca không giống người có tính đố kỵ cao như vậy.
“Trò chuyện với Thượng Quan tiểu thư ta cũng cảm thấy rất thân thiết. Ở kinh đô này ta cũng không giao hảo với ai, thường ngày nào có mấy người đến phủ thái tử cầu kiến ta. Hiện giờ đã có Thượng Quan tiểu thư đến, ta thật sự cũng rất vui. Có điều, không biết hôm nay Thượng Quan tiểu thư có ý đến gặp là có việc gì? Xin đừng ngại cứ nói thẳng.” Ánh mắt Mộ Dung Ca vô cùng dịu dàng, thấp giọng nói với Thượng Quan Ngoc Nhi.
Thượng Quan Ngoc Nhi đưa khăn khẽ che miệng lại, trong mắt có chút ngượng ngập: “Thật ra cũng muốn nhân cơ hội này đến gặp thái tử, không ngờ thái tử lại không ở trong phủ.”
“Àh?” Mộ Dung Ca vẫn thản nhiên nở nụ cười, chờ nàng ta nói tiếp.
“Thật ra hôn lễ đã được định từ sớm, nhưng do thái tử phải đến Tề quốc nên mới dời lại. Bây giờ đã qua một tháng, áo cưới ta đã chuẩn bị xong, nên muốn đến hỏi thái tử, nếu ngài quá bận rộn thì cũng có thể hoãn lại ít ngày. Chỉ là, nếu cứ đẩy lùi đại hôn, e là lời đồn sẽ không dừng lại, mới đây đã có người bịa đặt, thái tử có ý cãi lại thánh chỉ, không muốn cùng ta thành thân.” Thượng Quan Ngoc Nhi nói không chớp mắt nhìn Mộ Dung Ca, ý đồ muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, song Mộ Dung Ca từ đầu chí cuối chỉ luôn mỉm cười lắng nghe.
Thật ra, những lời này đều xuất phát từ đáy lòng nàng. Trong Hạ quốc này, thật ra có mấy ai dám lén vu tội cho thái tử chứ.
Có điều, trong cung bây giờ còn có Đại Hoàng tử thì rất nhiều việc cũng khác rồi. Nhìn ngoài mặt Đại Hoàng tử có vẻ không muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng hoàng thượng lại rất mực ưu ái Đại Hoàng tử, thái tử nhất định không thể để người ta nắm được nhược điểm, cho nên, việc sớm ngày thành thân đối với thái tử mà nói là trăm điều lợi.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, nâng tách lên che giấu chút do dự, nàng từ tốn lau khóe miệng, dưới sự chờ mong của Thượng Quan Ngọc Nhi, thong thả cười nói: “Thì ra đây là nguyên nhân Thượng Quan tiểu thư đến đây, chỉ tiếc là hiện tại thái tử không ở trong phủ, không thể đàm luận việc này với Thượng Quan tiểu thư rồi.”
"Trong phủ tể tướng vẫn còn chút việc vặt cần phải giải quyết không thể ở lâu, cho nên ta muốn thỉnh cầu Mộ Dung Trắc phi một việc." Thượng Quan Ngọc Nhi bỗng nhiên đứng dậy khom người hành lễ, thái độ rất mực thành khẩn. Trên đường đến phủ thái tử, tình hình phát sinh không sai biệt với dự đoán của nàng cho lắm, ngoại trừ sự bình tĩnh cực độ của Mộ Dung Ca mà thôi.
Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi trầm lại, đồng thời đứng dậy tiến đến đỡ Thượng Quan Ngọc Nhi, “Sao Thượng Quan tiểu thư lại hành đại lễ? Thượng Quan tiểu có việc cần nhờ, nếu làm được ta tuyệt đối sẽ không chối từ, song có một số việc, e là ta cũng bất lực.”
"Việc này cũng chỉ có Mộ Dung Trắc phi có thể làm được, bây giờ ta chỉ biết tin vào Mộ Dung Trắc phi. Thật ra ta cũng không muốn khiến Mộ Dung Trắc phi phải khó xử, chỉ là hiện giờ ta không thể ở quá lâu trong phủ thái tử, nên chỉ đành nhờ Mộ Dung Trắc phi nhắc với thái tử sau khi hồi phủ mục đích ta đến đây. Ta hy vọng trong mấy ngày này sẽ nhận được đáp án, như thế phụ thân và mẫu thân ta cũng an tâm chuẩn bị mọi thứ.” Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn kiên trì giữ lễ, cho dù Mộ Dung Ca đích thân đến đỡ vẫn không chút dao động.
Nàng mong mỏi chờ Mộ Dung Ca trả lời. Nàng đã không tiếc hạ thấp thân phận như vậy là muốn lợi dụng Mộ Dung Ca giúp giải quyết vấn đề trước mắt, thêm vào đó là muốn xác định Mộ Dung Ca có sinh lòng đố kỵ như lời đồn hay không, để được thái tử chuyên sủng mà âm thầm hành động. Vài ngày nữa thôi thì nàng sẽ có đáp án.
Mộ Dung Ca hơi nhăn mày có chút khó xử, nàng lắc đầu cười, “Yêu cầu của Thượng Quan tiểu thư thật khiến ta khó xử. Việc của thái tử ta chưa từng hỏi đến, mà chuyện này cũng rất quan trọng, sao đến lượt ta ở trước mặt thái tử góp lời? Như thế chỉ càng khiến thái tử thêm chán ghét mà thôi. Thượng quan tiểu thư chớ nên sốt ruột, hạ nhân nhất định sẽ đem việc Thượng quan tiểu thư hôm nay báo cho thái tử. Trong lòng thái tử nhất định sẽ có phân định, trong một thời gian ngắn sẽ cho Thượng quan tiểu thư một đáp áp thuyết phục thôi.”
Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Dung Ca, “Thỉnh Mộ Dung Trắc phi hãy vì thái tử mà suy nghĩ. Hơn một tháng nay đã truyền đến việc sống chết không rõ của thái tử, trong triều đã ít nhiều có chút dao động. Nếu vào lúc này, còn có người nói ra nói vào, e là hậu quả sẽ khó lường.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca vẫn chỉ lắc đầu nói: “Có lẽ Thượng Quan tiểu thư nghĩ quá nhiều nên mới nhìn không thấu, trong Hạ quốc này, nào có mấy ai dám nói lời ra vào sau lưng thái tử. Huống hồ bây giờ thái tử còn bận rộn quốc sự, chậm trễ chung thân đại sự của bản thân, nào có ai vô nhân tính như vậy đi tâu điều xàm bậy? Chi bằng Thượng Quan tiểu thư cứ an tâm về phủ tể tướng trước đi đã.” Thượng Quan Ngọc Nhi quả cao tay, khuyếch trương sự việc lên, thậm chí còn muốn nhất tiễn song điêu, một mũi tên bắn hai con nhạn, ý đồ lợi dụng nàng thay mình hành sự, ha… có thể nói là trong nụ cười tiềm ẩn dao kéo sắc bén đây.
Tâm cơ thật quá sâu.
Thật ra, Nguyên Kỳ tính toán như nào nàng cũng chưa từng dò hỏi, cũng không muốn đi dò hỏi. Nàng chỉ muốn Nguyên Kỳ thành thật cho mình một đáp án sau cuối, không phải sự thỏa hiệp bất đắc dĩ. Về phía Thượng Quan Ngọc Nhi, người cần cho câu trả lời cũng chính là bản thân Nguyên Kỳ.
Tính ra Thượng Quan Ngọc Nhi cũng rất thông minh, không trực tiếp đi hỏi Nguyên Kỳ mà đến đây tìm nàng cũng đủ nói rõ, Thượng Quan Ngọc Nhi mơ hồ cũng nhận ra điều bất thường nên muốn đến xác thực thắc mắc của mình. Còn đến đây cầu nàng cũng chỉ là muốn thử và lợi dụng nàng một phen.
Một nữ tử mưu trí và tâm cơ thâm sâu như vậy, khó trách dù Thượng Quan Ngọc Nhi chưa được gả vào phủ thái tử, nhưng Lâm Thiện Nhã đã bị đánh bại một cách thê thảm rồi.
“Lời của Mộ Dung Trắc phi cũng có lý. Là ta quan tâm hóa quá loạn. Tạ Mộ Dung Trắc phi đã nhắc nhở.” Thượng Quan Ngọc Nhi từ từ đứng dậy, mỉm cười nói, lệ quang đang chớp động theo khóe mắt, ánh vào phía người đối diện thật thanh mỹ làm sao.
Cổ họng Mộ Dung Ca như bị chẹn lại, hít thở cũng có chút khó khăn. Nàng rất để ý sựxuất hiện của Thượng Quan Ngọc Nhi, đồng thời cũng rất để ý thái độ không rõ ràng của Nguyên Kỳ lúc này.
“Thượng Quan tiểu thư chớ khách khí.” Nàng nhẹ giọng trả lời.
Thượng Quan Ngọc Nhi gật đầu, tuy mục đích vẫn chưa đạt được, lòng cũng có chút không cam lòng, nhưng nếu tiếp tục nói thêm rất dễ khiến Mộ Dung Ca sinh nghi. Thế nên nàng không muốn nhiều lời nữa, dứt khoát rời đi. Thời gian vẫn còn dài, nàng vẫn có thể từ từ tìm hiểu Mộ Dung Ca vẫn không muộn mà.
Sau khi tỳ nữ tiễn Thượng Quan Ngọc Nhi ra goài, nụ cười trên môi Mộ Dung Ca từ từ biến mất.
Mục đích của Thượng Quan Ngọc Nhi rất rõ ràng, thật ra yêu cầu của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng là lẽ thường tình, hôn ước đã sớm được định hiển nhiên không muốn có gì bất trắc xảy ra, sớm ngày thành thân là biện pháp tốt nhất.
Có đều bây giờ, nàng đã cho bản thân một cơ hội, cũng là cho Nguyên Kỳ một cơ hội, nàng phải toàn thành bản thân… đồng thời bắt buộc phải tổn thương một người khác. Trong tình yêu, không cho phép có kẻ thứ ba. Nếu là ba người, hay thêm nhiều người khác nữa thì không còn là tình yêu nữa, chỉ là nối dõi tông đường mà thôi.
Nàng không hề rời khỏi chính điện, vẫn luôn thong thả ngồi uống trà đợi Nguyên Kỳ trở về.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến khi Nguyên Kỳ đứng trước mặt nàng mới phát hiện lại một canh giờ nữa đã trôi qua! Không ngờ nàng đã ngồi ở đây suốt hai canh giờ. Nàng nhịn không được tự giễu bản thân, không ngờ lại ngồi nghĩ ngợi đến độ mê mẩn như thế này.
“Thái tử đã về à.” Thân nàng vẫn bất động ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ, khẽ cười.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Nguyên Kỳ khẽ khựng lại, hắn ngồi một bên quan sát thần sắc của nàng, “Hôm nay nàng đã gặp Thượng Quan Ngọc Nhi?"
"Ừm. Thật ra Thượng Quan tiểu thư muốn đến gặp thái tử. Thượng Quan tiểu thư đúng là một người nhàn nhã, ôn hòa lễ độ, không hổ danh là tiểu thư khuê các.” Mộ Dung Ca gật đầu, trong mắt lộ vẻ tươi cười nhìn thấu thế sự như mọi khi.
Nguyên Kỳ chạm phải ánh mắt phòng bị không giống sự chân thật tươi cười như mấy ngày gần đây, ánh mắt nhất thời cũng tối sầm lại, “Nàng ta đề cập đến hôn sự ư?”
Vừa hồi phủ nghe được chuyện này, hắn lập tức đến La Dương các, lại nghe nói nàng vẫn luôn ngồi trong sảnh chính chứ chưa trở về, cả người hắn liền run lên, lập tức đến đây.
Không ngờ vẫn như hắn đoán, nàng lại trở nên đề phòng cẩn trọng như hai năm trước.
“Mộ Dung Ca, bản cung nghĩ nàng đã sớm biết đáp án rồi.” Nguyên Kỳ trầm giọng nói, tỉ mỉ quan sát thần sắc của nàng.
Trong khoảng thời gian này, tuy nàng không nhắc lại lời nói hai năm trước, song yêu cầu của nàng hắn chưa bao giờ quên. Thậm chí hắn có chút mơ hồ, không biết vì sao khi thấy đám cơ thiếp trong phủ xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ca, tuy nàng không nói gì nhưng đôi mắt hơi nheo lại đã tiết lộ mọi tâm tư của nàng.
Tính nàng rất cố chấp, hai năm trước vì một ý niệm trọn kiếp một vợ một chồng mà không tiếc từ bỏ vinh hoa phú quý trước mắt, chỉ trong hai năm sao nàng dễ dàng thay đổi được?
Hắn biết nàng đang chờ một câu trả lời. Phải xác định được đáp án, thì sự phòng bị trong lòng của nàng mới hoàn toàn được tháo dỡ.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca hơi nhíu mày, sắc mặt có chút tái nhợt. Có thể ngồi quá lâu nên khi đứng dậy thân hình có chút không vững. Nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên Kỳ, mỉm cười nói: “Thái tử, ngài biết rõ tâm ý của thiếp mà.” Đối với nàng mà nói, đi một bước này thật khó biết bao, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, có thể một ngày không xa, đáp án nàng nhận được là ‘không’, hoặc có thể trọn đời trọn kiếp một đôi phu phụ chỉ là nàng si tâm vọng tưởng. Cho nên, nàng phải có dũng khí để đối mặt.
Hay có thể nói, đây chính là một ván cược.
“Mộ Dung Ca, lúc bản cung trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ là đã cho nàng một câu trả lời. Trong phủ thái tử này sẽ chỉ có nàng là chủ mẫu.” Nguyên Kỳ nhìn theo khóe miệng nhàn nhàn mỉm cười của nàng, ánh mắt tối sầm lại, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt, ôm chặt nàng vào lòng, giọng nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Ca khẽ khựng lại, tâm tư dần rộng mở, ngẩng đầu nhìn hắn, “Lời ấy là thật?”
Nguyên Kỳ nhìn đôi mắt sáng như ánh sao đêm của nàng, đáy mắt khẽ lay động, nhẹ giọng đáp: “Là thật.”
Mộ Dung Ca không kịp không chế sự vui mừng trong lòng, thật ra từ lúc hắn trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ, nàng đã thầm nhận định rồi. Nhưng sự xuất hiện của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến nàng có chút khó chịu, vì thế mà nảy sinh đố kỵ.
Thật ra nàng cũng nên biết, sau khi trở về Hạ quốc, hắn chưa từng vì củng cố địa vị bản thân, lập tức đến phủ tể tướng Thượng Quan bàn chuyện hôn sự thì trong lòng cũng đã có đáp án rồi. Kỳ thực hắn rất không hay nói ra, cho dù để nàng biết được kết quả, cũng chỉ là một phen mịt mờ.
Tuy bây giờ hơn một nửa quyền lực ở Hạ quốc đều nằm trong tay hắn, nhưng những vấn đề mà hắn gặp phải so với những gì nàng biết còn rất nhiều.