Mục lục
Thiếp Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vịt

Nước Tề, phủ Khánh Lâm vương.

Suốt mấy canh giờ qua Nguyên Ngư vẫn luôn ngồi trên giường, lo lắng đợi tin tức.

Tiểu Tiếu đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Vương phi đang mang thai nên nghỉ ngơi nhiều, người không được mệt mỏi quá đâu ạ.” Từ sau khi Vương gia chạy ra khỏi phủ, Vương phi vẫn luôn bồn chồn như thế này.

Nguyên Ngư kiên nhẫn chờ đợi. Nàng không biết mình muốn nghe thấy tin tức như thế nào, một phần nàng mong muốn Mộ Dung Ca biến mất nhưng phần khác lại mâu thuẫn muốn Mộ Dung Ca còn sống.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của hạ nhân: “Vương phi, Vương gia trở về rồi ạ, ngài đã về phòng nghỉ ngơi.”

“Vậy sao?” Nguyên Ngư thở dài, xem ra Mộ Dung Ca không sao, nếu Mộ Dung Ca có mệnh hệ gì chắc chắn hắn đã đến đây tìm nàng.

Hạ nhân nói tiếp: “Trong cung truyền ra tin tức, Lan phi nương nương có thai hơn một tháng nhưng gặp sự cố bị sảy thai, nương nương đang tĩnh dưỡng ở cung Thu Nguyệt ạ.”

“Sảy thai?” Sắc mặt Nguyên Ngư lập tức biến đổi, nàng bất giác cúi đầu nhìn phần bụng bằng phẳng của mình. Nàng không thể mất đi đứa con này, việc quan trọng nhất đối với nàng bây giờ là phải bảo vệ nó!

“Lan phi nương nương sao có thể bất cẩn như vậy?” Tiểu Tiếu cảm thấy thương cảm, nàng ta đã từng gặp Lan phi một lần, rõ ràng Lan phi nương nương không phải kiểu người thiếu cẩn thận, vì sao đột nhiên sảy thai?

Dung nhan diễm lệ của Nguyên Ngư đã trắng bệch như tờ giấy, Lan phi gặp sự cố ở cung Thu Nguyệt, điều này nói lên cái gì?

“Vương phi, sao sắc mặt của người lại tái như vậy? Trên trán còn lấm tấm mồ hôi, trong phòng đâu có nóng?” Tiểu Tiếu thấy vẻ mặt Nguyên Ngư thay đổi nên quan tâm hỏi.

Không chỉ trên trán mà toàn bộ sau lưng Nguyên Ngư đều đổ mồ hôi lạnh, nàng thực sự cảm thấy sợ hãi. Nàng không thể để kết cục của mình cũng giống như Lan phi được, Nguyên Ngư đưa hai tay ôm lấy bụng dưới như muốn bảo vệ, đây là đứa bé nàng rất khó khăn mới có được, nàng không thể để hắn làm tổn thương đến con của nàng!

—bamholyland.com—

Tới bữa tối, Mộ Dung Ca phân phó cho cung nữ mang cháo trắng và thuốc đến cho Hương Lan.

Kết quả không tới nửa khắc sau, cung nữ đó hớt hải chạy tới, hoảng hốt chỉ tay về phía nhà kề rồi gào khóc: “Thanh phi nương nương, Lan phi nương nương… Lan phi nương nương người… quy thiên rồi ạ!”

“Cái gì?!” Mộ Dung Ca lập tức buông bát đũa trong tay, bật dậy nhìn thẳng vào người cung nữ vừa chạy vào bẩm báo.

Người cung nữ đang rất hoảng sợ lại thấy vẻ mặt của Mộ Dung Ca lúc này càng làm nàng ta thêm sợ hãi, nàng ta lắp bắp: “Nô tỳ… nô tỳ tưởng rằng Lan phi vẫn đang ngủ nên gọi người dậy, ai ngờ gọi mãi vẫn không thấy người trả lời. Nô tỳ đánh bạo đưa tay ra thử hơi thở của người, kết quả thấy cơ thể Lan phi đã lạnh ngắt.”

“Sao có thể như vậy?” Như Băng kinh hãi hô lên, mặc dù Lan phi bị sảy thai nhưng đã được các ngự y chạy chữa tốt, không thể nguy hiểm đến tính mạng.

Mộ Dung Ca nhớ lại thời điểm lúc nàng chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ đã nghe thấy những lời nói của Hương Lan. Khi đó nàng có cảm giác Hương Lan như muốn trút bỏ hết mọi gánh nặng, nàng đã nhìn ra điểm khác lạ nhưng không dám nghĩ nhiều, thì ra từ lúc đó Hương Lan đã có ý định muốn chết!

Mộ Dung Ca lập tức chạy tới nhà kề, không khí bên trong gian phòng thật lạnh lẽo.

Hương Lan nằm ở trên giường, vẻ mặt bình thản như đang ngủ say. Nàng ấy đã tự quyết định kết cục của mình, có lẽ là từ lúc bị Triệu Tử Duy đá một cước, hay là lúc nàng ấy biết mình bị sảy thai, cũng có thể là khi Triệu Tử Duy muốn nàng ấy rời khỏi hoàng cung.

Mộ Dung Ca nghẹn ngào đứng ở bên giường ngắm nhìn Hương Lan nằm yên ổn, nơi lồng ngực cuộn trào một cảm giác khó tả, nàng cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Có lẽ cái chết chính là cách giải thoát tốt nhất đối với Hương Lan, nếu phải rời khỏi Hoàng cung chắc chắn nàng ấy sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Nàng đã cho cung nhân tới báo tin cho Triệu Tử Duy, rất nhanh hắn cũng sẽ biết được tin tức.

Mộ Dung Ca ngắm nụ cười bình thản nhẹ nhàng trên môi Hương Lan, bỗng nàng cảm thấy Hương Lan cũng không phải là người thông minh như nàng tưởng, nếu nàng ấy thông minh thì vì sao lại để trái tim mình rơi vào thứ tình cảm hư tình giả ý của Triệu Tử Duy? Còn cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện vì nó, chết cũng không từ.

Như Băng trầm giọng hỏi. “Nương Nương, tiếp theo nên làm gì ạ?” Hương Lan chết đi đúng là ngoài dự liệu của Như Băng, nàng không quá đau lòng vì Hương Lan nhưng lại sợ cái chết của nàng ta sẽ mang đến phiền phức cho Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca nhẹ giọng nói: “Chờ Hoàng thượng đến đây đã.” Có lẽ Hương Lan cũng muốn được Triệu Tử Duy chính tay xử lý hậu sự cho mình.

Như Băng không hiểu vì sao Mộ Dung Ca lại bình tĩnh đến vậy, nàng ta hỏi: “Nương nương không lo lắng đây là có người muốn hãm hại người ư?” Lan phi chết ở cung Thu Nguyệt, người bị nghi ngờ đầu tiên chắc chắn là Mộ Dung Ca, nhưng ai đã giết Lan phi nương nương trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy?

“Như Băng, Lan phi không phải do người ta mưu hại, nàng ấy tự sát.” Mộ Dung Ca khẳng định.

Như Băng khó tin mở to hai mắt, Lan phi có dung mạo kiều diễm tại sao phải nghĩ quẩn như vậy? Cho dù nàng ấy không được Hoàng thượng sủng ái, chỉ cần dựa vào dung mạo tuyệt thế ấy cũng đủ để bao đàn ông khác theo đuổi.

Mộ Dung Ca xoay người muốn đi tới bên cạnh cửa sổ, nàng không thích đứng quá gần nơi có hơi thở chết chóc, chẳng ngờ vừa quay người đã nhìn thấy Triệu Tử Duy đến từ lúc nào. Hắn đứng ở trước cửa, lạnh lùng nhìn về phía chiếc giường lớn trong phòng.

“Nàng ấy tự sát, ra đi thanh thản, có lẽ đây chính là kết cục nàng ấy muốn có.” Mộ Dung Ca nói với hắn. Chẳng biết Triệu Tử Duy là người may mắn hay bất hạnh, Lương Hân Hân yêu hắn nhưng nàng ấy biết mình cần phải buông tay và đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi. Hương Lan cũng rất yêu hắn, vì hắn mà phản bội chủ nhân của mình, Hương Lan lựa chọn tự sát là vì nàng ấy cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với Lâm Khinh Trần.

Triệu Tử Duy chuyển hướng ánh mắt, lãnh đạm nói: “Đã như vậy thì đem đi an táng.”

Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, đối mặt với sự lạnh lùng của Triệu Tử Duy, nàng không nhịn được bật hỏi: “Hoàng thượng, ngài đã từng động lòng vì nàng ấy bao giờ chưa? Dù chỉ một lần?” Có thể đây là điều mà Hương Lan muốn biết nhất, cũng là điều nàng thắc mắc.

“Kiếp này Trẫm chỉ động lòng với một người con gái duy nhất. Những cô gái khác… chỉ là lợi dụng hoặc dùng để làm ấm giường. Mộ Dung Ca, chẳng phải nàng là người hiểu rõ nhất hay sao?” Triệu Tử Duy chăm chú nhìn Mộ Dung Ca, nỗ lực muốn thông qua đôi mắt để nhìn thấu tâm tư nàng. Hắn thừa nhận mình quá nhẫm tâm và vô tình với những cô gái khác, nhưng đây là con đường mà hắn phải đi, những người con gái đó chỉ là công cụ để hắn phát tiết. Còn nàng là ngoại lệ của hắn!

Hai hàng lông mày trên gương mặt Mộ Dung Ca nhíu càng sâu, khác với vẻ băng lạnh vừa rồi, ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này nóng rực. Nàng nghiêng đầu muốn né tránh ánh mắt hắn, đúng lúc tầm mắt hạ xuống bàn tay nắm chặt của Hương Lan, và nàng nhìn thấy trong tay Hương Lan có vật gì đó.

Nàng lập tức phân phó Như Băng: “Trong tay Lan phi hình như có vật gì, Như Băng, ngươi kiểm tra xem.” Nàng nhớ lúc mình rời khỏi đây không thấy trong tay Hương Lan có gì, nhưng giờ lại thấy một góc món đồ lộ ra ngoài, dường như là cố tình! Góc độ rất khó chú ý nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.

Như Băng lập tức lấy đồ vật từ trong tay Hương Lan, là một mảnh vải màu hồng nhạt chất liệu thượng hạng. “Nương nương, là một mảnh vải ạ.”

Nghe vậy, Mộ Dung Ca lập tức nhận mảnh vải từ tay Như Băng, màu sắc của mảnh vải này rất quen, toàn bộ hậu cung này chỉ có một người mặc y phục màu hồng tươi. Màu sắc này khi khoác lên người sẽ phô bày được sự xinh đẹp quyến rũ của chủ nhân, từ khi biết Triệu Tử Duy chỉ thích những màu sắc thuần khiết, Lâm Thanh Nhã đã chuyển sang mặc y phục màu hồng nhạt này.

Chính xác, chỉ cần một mảnh vải nhỏ cũng có thể xác định chủ nhân của nó là Lâm Thanh Nhã!

Mộ Dung Ca ngước mắt nhìn Hương Lan, trước khi chết Hương Lan còn muốn kéo Lâm Thanh Nhã xuống nước cùng ư? Buổi chiều hôm nay đúng là Lâm Thanh Nhã có xuất hiện ở trước cửa cung Thu Nguyệt nhưng nàng ta không hề được bước chân vào bên trong. Giữa Lâm Thanh Nhã và Hương Lan có không ít thù hận, có lẽ Hương Lan muốn lợi dụng cái chết của mình để kéo Lâm Thanh Nhã chết cùng.

Mộ Dung Ca cảm thấy đau đầu chẳng biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao Lâm Thanh Nhã cũng là người vô tội trong việc này.

Nhưng Lâm Thanh Nhã đích thực là một tai họa ngầm. Khi bọn họ gặp mặt ở hoàng cung nước Phong, nàng ta đã từng muốn hại nàng, hiện tại…

Nàng còn đang do dự chưa quyết thì Như Băng đã hô lên: “Đây chẳng phải là một mảnh váy của Thục phi nương nương đó sao?”

Triệu Tử Duy trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca, sau đó nhìn sang Hương Lan, cuối cùng hắn xoay người bước ra khỏi phòng, trước khi rời đi chỉ để lại một câu nói: “Trẫm thành toàn cho Hương Lan!”

Vì một tiếng hét kinh hãi của Như Băng, số phận Lâm Thanh Nhã đã được định đoạt.

Cho dù Lâm Thanh Nhã đã từng là công chúa cao quý hay Thục phi đứng trên muôn vạn người, có thể đem Hương Lan và nhiều người khác dẫm dưới lòng bàn chân cho nàng ta tùy ý nhục mạ, nhưng hôm nay nàng ta nên trả giá cho tất cả những gì mình đã làm. Lâm Thanh Nhã không còn quyền lựa chọn, ai bảo nàng ta dám động đến người của Triệu Tử Duy, vị Hoàng đế nắm hết sinh tử của nước Tề.

Lúc này Lâm Thanh Nhã đang ăn bữa tối thịnh soạn của mình, chỉ vì một món ăn không hợp khẩu vị mà nàng ta giận dữ lôi cung nữ ra dụng hình phạt, giữa lúc ấy có một toán thị vệ xông vào bắt nàng ta, Lâm Thanh Nhã ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bị kéo đi vài bước, Lâm Thanh Nhã gắng sức giãy dụa, tức giận mắng ầm lên, cuối cùng nàng ta cũng biết được lý do, nàng ta bị khép vào tội danh mưu hại Lan phi.

“Oan uổng quá, bổn cung còn chưa được nhìn thấy Lan phi sao có thể mưu hại nàng ta? Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng để người chủ trì công đạo cho bổn cung. Nhất định có người đã hãm hại bổn cung, đúng đúng, nhất định là Thanh Phi! Nhất định là do con ả Thanh phi hãm hại bổn cung! Thanh phi đáng chết! Các ngươi không đi bắt Thanh phi đi sao lại bắt ta làm gì? Lan phi chết ở cung Thu Nguyệt chứ đâu có chết trong cung của bổn cung! Ai nhìn cũng biết đây là muốn hãm hại ta mà!”

Lâm Thanh Nhã không phải kẻ ngu dốt, nếu không năm đó ở Phong quốc nàng ta đã chẳng biết tranh thủ cơ hội để chiếm được lợi thế hòa thân cho mình. Hôm nay gặp phải tình huống này, nàng ta biết ngay mình đã bị người ta vu hãm.

Ban đầu sợ hãi vì bị bất ngờ nhưng nàng ta cũng dần tỉnh táo lại và nói với đám thị vệ: “Việc này quá oan uổng! Bất luận thế nào bổn cung cũng phải gặp Hoàng thượng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ trả lại sự công bằng cho bổn cung.”

Nhưng đáp lại nàng ta là lời nói vô tình của tay thị vệ: “Hoàng thượng hạ lệnh, Thục phi mưu hại Lan phi, có chứng cứ vô cùng xác thực, không cần thẩm tra, trực tiếp ban thưởng rượu độc.”

Rượu độc ư?

Lâm Thanh Nhã vừa nhen nhóm chút hy vọng thì giờ hoàn toàn thất vọng, cơ thể nàng ta run rẩy, sắc mặt trắng toát.

“Sao có thể như vậy? Chứng cứ vô cùng xác thực? Chứng cứ thế nào?” Nàng ta ngơ ngác nhìn tay thị vệ kia.

Tay thị vệ lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Nhã, trong mắt hắn không hề có tia thương xót. Còn nhớ lần đầu tiên vào cung hắn đã nhìn thấy Lâm Thanh Nhã trách phạt cung nhân tàn nhẫn như thế nào, vì thế lần này nàng ta bị bắt đi thật đáng đời. “Thục phi nương nương đừng lãng phí thời gian nữa, nếu không muốn bị dụng hình thì mau chóng uống rượu độc, ty chức còn phải trở về phục mệnh Hoàng thượng.”

“Thục phi nương nương….” Những cung nữ và hoạn quan trong cung nhìn thấy cảnh này đều ngây người. Mấy năm nay ở trong cung Thục phi vẫn luôn nổi danh là chủ nhân độc ác, chưa bao giờ đối xử với cung nhân như một con người. Trong phi đó Lan phi nương nương là người được sủng ái nhất nhưng nghe nói nương nương luôn đối xử rất tốt với các hạ nhân trong cung của mình! Những ai sống trong cung đều biết cung nhân hầu hạ Thục phi nương nương đừng mong có một ngày lành lặn.

Người cung nữ mới vừa bị Lâm Thanh Nhã đem ra dụng hình phạt lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, chờ xem kịch vui. Phải nói hầu hết những cung nhân có mặt tại đây đều muốn chờ xem kết cục thảm hại của Lâm Thanh Nhã.

Đây chính là báo ứng phải không?

Tay thị vệ đem tới một ly rượu độc, Lâm Thanh Nhã kinh hãi khua tay hất ly rượu xuống đất, tức giận mắng to: “Tên nô tài chết tiệt! Đừng nghĩ dùng lời qua loa tắc trách như vậy lừa gạt được bổn cung. Bổn cung đã trải qua nhiều chuyện sao có thể khuất phục chỉ vì mấy câu nói của các ngươi? Chỉ dựa vào một câu nói của ngươi mà muốn khép ta vào tội chết sao?! Nghe đây! Ngay bây giờ bổn cung sẽ đi gặp Hoàng thượng, Lan phi xuất thân từ một hạ nhân ti tiện sao dám so thân phận được với bổn cung? Ta cần gì phí tâm tư đi hãm hại nàng ta, nực cười!”

Lâm Thanh Nhã có thể trở thành công chúa Phong quốc nổi danh bên cạnh Lâm Thiện Nhã, đồng thời chiếm được vị trí hòa thân tốt như hôm nay cũng đủ nói rõ sự thông minh hơn người của nàng ta. Lâm Thanh Nhã đã từng tưởng tượng vô số lần mình sẽ được ngồi vào vị trí hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ khiến nữ tử toàn thiên hạ này phải thủ phục dưới chân nàng ta, với lý tưởng cao cả như thế sao nàng ta có thể dễ dàng chết đi?

Nàng ta biết chắc chắn có bàn tay của Thanh phi đứng đằng sau chuyện này, nếu không thì vì sao Hoàng thượng lại không cho thẩm tra đã dứt khoát định tội? Nàng ta tuyệt đối không cho phép mình chết một cách hồ đồ như vậy!

Đám thị vệ nhăn nhó quay ra nhìn nhau, một người trong số đó lên tiếng: “Thục phi nương nương hất đổ một ly rượu, nhưng ty chức vẫn còn cả một bình rượu độc, cho dù nương nương có nói gì đi chăng nữa cũng đừng mong tránh thoát được tội chết!”

Ánh mắt Lâm Thiện Nhã bắn ra tia nhìn ngoan độc, nàng ta lạnh lùng lừ mắt với mấy tay thị vệ, chân bước lui về phía sau.

Nhưng chưa được vài bước, nàng ta đã bị người phía sau chặn lại, Lâm Thanh Nhã quay đầu vừa vặn nhìn thấy đằng sau lưng mình là người cung nữ vừa bị nàng ta trách phạt, Lâm Thanh Nhã lập tức hét lên: “Hạ nhân chết tiệt, cút ngay!”

Người cung nữ đó cười nhạt: “Thục phi nương nương còn giãy dụa làm gì? Tội giết Lan phi nương nương phải bị nghiêm phạt, nô tỳ ngày nào cũng được nghe nương nương nguyền rủa Lan phi nương nương, hận không lập tức giết chết Lan phi nương nương cơ mà.”

“Thục phi nương nương còn lời nào để nói nữa không? Mau nhanh chóng uống rượu độc đi.” Mấy tay thị vệ xông tới muốn giữ lấy Lâm Thanh Nhã.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã tái mét, nàng ta đẩy người cung nữ kia ra rồi tiếp tục lùi từng bước về phía sau.

“Lâm Thanh Nhã, ngẫm lại xem ngươi đã từng làm gì với Lan phi, nếu ngươi chưa từng làm gì thì vì sao lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.”

Khi tình hình ngày càng nghiêm trọng thì Mộ Dung Ca đột nhiên xuất hiện, nàng đứng ở trước cửa nhìn Lâm Thanh Nhã với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa thương hại, nàng tới đây lần này là muốn hoàn thành một tâm nguyện được viết trong bức thư để dưới gối của Hương Lan mà nàng mới phát hiện ra.

Trong thư miêu tả những điều Hương Lan gặp phải khi còn sống, đồng thời cũng giải thích nguyên nhân vì sao khi chết nàng ấy muốn Lâm Thanh Nhã phải chôn cùng. Lâm Thanh Nhã đúng là ả đàn bà lòng lang dạ sói! Hương Lan… là người con gái khiến người khác phải đau lòng thay nàng ấy. Nếu không phải số phận đùa cợt thì hiện tại nàng ấy cũng là một công chúa cao quý khiến người khác phải hâm mộ.

Lâm Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, vốn nàng ta muốn nhào tới chửi bới nhưng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện mà nàng ta suýt đã quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK