Nguyên Kỳ mềm nhẹ gật đầu, rồi nói với thủ vệ đứng đằng xa: “Trình thư lên.”
Thủ vệ cúi thấp đầu, khom người đi vào.
Lưu Ngữ Yên thoáng sửng sốt nhìn theo Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ, đó là một sự trao đổi ăn ý không cần dùng lời để biểu đạt. Trong lòng nàng dấy lên một loại cảm giác khó hiểu khiến lồng ngực bị chặn đứng lại.
Sau khi nhận thư, Mộ Dung Ca mở ra ngay. Trên giấy Tuyên Thành trắng phau là nét mực thánh thót như rồng bay phượng múa có chút quen mắt.
‘Lưu Tùng Nguyên đã khai ra vị trí của xưởng binh khí, người không còn khả dụng. Ngày mai phái người đến trước cửa cung mà đón.’
Nét bút ký đã có chút hoài nghi, bây giờ đọc được nội dung, trong lòng càng khẳng định! Quả thật là Lan Ngọc đã bắt cóc Lưu Tùng Nguyên! Trước đó nàng đều ẩn nhẫn nghi ngờ thủ phạm ít nhiều cũng sẽ liên quan đến Lan Ngọc, không ngờ đúng là do hắn gây nên! Bắt được Lưu Tùng Nguyên thì sẽ biết được vị trí của xưởng binh khí? Ha! Nàng nhịn không được muốn cười ra thành tiếng, cho dù bọn họ có dùng đủ mọi loại hình phạt, đến cả dụ dỗ đe dọa cũng chưa chắc Lưu Tùng Nguyên biết được xưởng binh khí của nàng đặt ở đâu!
Ánh mắt Nguyên Kỳ ngẫu nhiên đảo qua nội dung trên mặt giấy. Đáy mắt của hắn lập tức trở nên u ám.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau hoàn toàn hiểu thấu ý nghĩ của đối phương.
Tình huống của Lưu Tùng Nguyên lúc này quả khiến nàng không khỏi lo lắng. Lan Ngọc để đạt được mục đích nhất định sẽ dụng hình với hắn, chỉ là Lan Ngọc lại thả Lưu Tùng Nguyên ra và gửi về cho nàng một lá thư này không biết là đang âm mưu gì.
Lưu Ngữ Yên luôn cẩn trọng quan sát thần sắc của hai người, không biết lá thư từ đâu mang tới, mà nàng cũng không biết trong ánh mắt hai người âm thầm nhìn nhau đang chứa đựng điều gì. Cả người nàng cứng ngắc, chỉ biết đứng yên ở đây mà đợi. Thật ra nàng cũng rất để ý muốn xem vẻ tình nùng ý mật giữa họ sẽ như nào.
“Yên Nhi, đã có tin tức của Lưu công tử. Ngày mai có thể đón về rồi.” Mộ Dung Ca nhìn Lưu Ngữ Yên đang thất thần nhìn mình và Nguyên Kỳ, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, nhất thời khuôn mặt của Lưu Ngữ Yên đỏ lựng lên đầy kinh ngạc, nhanh như vậy đã có được tin tức của ca sao? Vừa nãy nàng còn dồn khí ép hỏi, không ngờ bản thân là người thiếu kiên nhẫn như vậy! Mộ Dung Ca chỉ dùng một ngày thời gian đã có được tin tức của ca đủ để nói rõ Mộ Dung Ca rất dụng tâm. Nàng nép sát đầu xuống ngực, nhỏ giọng đáp: “Tạ Mộ Dung Trắc phi.”
“Muội cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé.” Mộ Dung Ca thầm thở dài một tiếng, con người thường hay thay đổi, bây giờ đã không còn nhìn thấy vẻ đơn thuần, lương thiện ngày nào trên người Lưu Ngữ Yên. Để ngày mai sau khi cứu xong Lưu Tùng Nguyên thì phải sớm an bày họ rời khỏi phủ thái tử mới xong chuyện.
Lưu Ngữ Yên sửng sốt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đạm cười của Mộ Dung Ca, lại liếc mắt nhìn sang vẻ mặt tuấn mỹ tuyệt đỉnh của Nguyên Kỳ… được một thoáng nàng lại cúi đầu, khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, “Tuân, Yên Nhi xin cáo lui.”
“Lan Ngọc nhất định đang có mưu đồ xấu xa.” Nguyên Kỳ nhẹ giọng nói.
Sau khi thu hồi tầm mắt nhìn bóng Lưu Ngữ Yên khuất dần, Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhướng cao mày nhìn Nguyên Kỳ, dịu dàng nói: “Không ngờ Đại Hoàng tử lại đề cao thiếp như vậy?” Xưởng binh khí của nàng có thể xét là có quy mô lớn nhất nước, hàng loạt các kiểu vũ khí sắc nhọn mới mẻ đều từ đây mà ra, hơn nữa luôn mở rộng cửa nhận đơn đặt hàng của các nước. Chỉ cần có tiền tương xứng đều có thể đến mang binh khí về. Nếu Lan Ngọc muốn thì cứ bỏ tiền ra là được. Lan Ngọc không muốn mất tiền mà định hưởng trọn thành quả của người khác, trực tiếp chiếm giữ xưởng binh khí của nàng là xong sao? Trên đời nào có việc tốt đến vậy a!
Ánh mắt của Nguyên Kỳ vẫn dịu dàng nhìn nàng, đưa tay đặt lên mu bàn tay nàng khẽ nắm lại, thấp giọng nói: “Hắn nào có phải là kẻ giàu có trong thiên hạ này.”
Cảm giác được hơi mát từ bàn tay hắn truyền đến, thêm giọng nói mềm nhẹ khiến tim nàng ấm lại, hàng lông mày khẽ run run, trước mắt tựa hồ lướt qua bốn chữ trên tờ giấy, nàng chợt cười tự giễu, không ngờ nàng vẫn còn nhớ! Nàng vẫn còn nghi ngờ hắn. Haizz… nàng cười nhẹ, hình như từ hôm đó nàng đã có ý né tránh sự tiếp cận của hắn. Những sợi lông mi dài cong vút che lấp ám quang đang chớp động trước mặt nàng, “Lúc trước Đại hoàng tử một lòng từ tâm vang danh thiên hạ hiển nhiên được người đời cam tâm vì hắn mà dốc túi. Bây giờ nếu có chiến tranh hoặc cung biến, ngân lượng là điều không thể thiếu. Khẩu vị của Đại hoàng tử cũng độc đáo nhỉ.”
Khi bàn tay nàng khéo léo lách ra, những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn khẽ run rẩy, đôi mắt tối đen lạnh lẽo nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Bản cung không giỏi ăn nói, đồng thời cũng khinh thường đi giải thích một vấn đề, song về việc thành thân, Mộ Dung Ca… nàng phải tin bản cung, chỉ vài hôm thôi nàng sẽ thấy kết quả.”
Mộ Dung Ca hơi ngẩng lên, không kịp phòng vệ chạm phải ánh mắt sâu thẳng như đêm đen khiến người ta không thể phớt lờ, tựa hồ có thể hút hồn người nhìn, nhân lúc người ta không để ý mà lạc mất bản thân. Hắn nói nàng phải tin tưởng hắn. Lòng nàng muốn cuộn sóng, sắc mặt hơi tái đi, mấy ngày nay sự nghi hoặc vốn đã ăn vào trong tâm can mọc rễ trong đó. Có điều, từ sau khi thoát ra khỏi hang núi quyết định cùng hắn trở về Hạ quốc, nàng đã khẳng định sẽ kiên trì đến cùng, nhưng hắn vẫn luôn thận trọng, cứ hễ mở miệng sẽ mau chóng dẹp tan sự hoài nghi của nàng, khóe môi mỉm cười bỗng mở rộng quyến rũ, “Vốn dĩ còn tâm ý của thái tử, nhưng thái tử đã nói vậy, thiếp tin ngài.”
Nguyên Kỳ lại cầm chặt tay nàng, mắt quang vô cùng dịu dàng tựa như cơn gió đầu thu, nhẹ nhàng lướt qua, chỉ mát mẻ nhưng không lạnh và mang theo một hơi ấm dìu dịu. Hắn đưa tay vuốt ve gò má đồng tiền múp mít, “Thì ra nàng đang chờ bản cung giải thích. Mộ Dung Ca, mọi thắc mắc của nàng bản cung nhất định sẽ tỏ bày tường tận không chút giấu giếm, chỉ cần nàng… nói ra.” Chỉ là, hắn tuyệt đối không thể để nàng biết được bóng tối đằng sau hắn, cũng như quá khứ như địa ngục tăm tối này.
Không phải nàng rất ghét sự đen tối sao?
Thật ra, ngay cả hắn cũng cực kỳ chán ghét! Nhưng trong bóng tối hắn mới có thể thuận lợi như cá gặp nước.
Bóng đêm này... sẽ có một ngày hắn phải truất bỏ, khi đó sẽ trao cho nàng cả một vùng trời xanh ngắt bao la đầy ắp ánh mặt trời.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tán cây quanh đình khẽ đong đưa tác hưởng.
Có một phiến lá vàng pha xanh rơi ngay xuống mái tóc đen tuyền của hắn.
Từ khi biết hắn đến giờ, nàng biết hắn luôn tinh khô sạch sẽ, thậm chí phục sức đều phải thanh khiết giản đơn, song phiến lá vướng trên mái tóc đen của hắn tựa hồ càng tăng thêm vẻ bình dị gần gũi, nàng nhịn không được che miệng cười trộm: “Không ngờ tư sắc khuynh thế của thái tử có thể khuấy động phiến lá, dừng lại trên mái tóc ngài mà không hề có ý rời đi.”
Nhìn đôi mắt tươi cười xán lạn thoắt ẩn thoắt hiện qua kẽ ngón tay ngọc ngà của nàng, khóe miệng hắn cũng phải nhếch lên, “Mộ Dung Ca, giúp bản cung phẩy nó ra đi.”
“Không đâu…” Mộ Dung Ca nghiêng người, nụ cười càng thêm rực rỡ. Hắn luôn tao nhã như một quý ông thời hiện đại dễ gì bắt được nhược điểm, trước mắt nắm bắt được cơ hội hiển nhiên phải tranh thủ cười một phen cho đã chứ,.
Nhìn theo nữ tử đang cười vui ra mặt, thấy cơ thể nàng xúc động tươi cười đến độ hai gò mắt đỏ ửng lên, thật động lòng người làm sao! Hai tròng mắt hắn bỗng trở nên sâu thẳm, ánh mắt dao động dán chặt vào bờ ngực đang run lên. Tuy ánh mắt hắn vẫn trầm tĩnh như đầm nước không một phiến sắc dục, song trong làn nước mênh mông đó như đang vận sức chờ phát động một tràn sóng lớn bùng nổ.
Cô gái dần cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mắt như đứng đắn như không của hắn cứ chăm chăm nhìn vòng một nhô ra của mình, vừa nãy vẻ cười chân thật của nàng đã vô tình mị hoặc nam tử ngồi đối diện! Hai gò má và gờ tai đều đỏ thẫm một vùng.
Lời hắn chuẩn bị nói ra quả thực khiến nàng có chút trở ngại, “Mộ Dung Ca, bản cung ‘khát’ nàng từ rất lâu rồi.”
Một lời cứ như sấm động giữa trời quang, Mộ Dung Ca chết đứng tại chỗ, không ngờ hắn lại dám nói những lời này giữa thanh thiên bạch nhật! Cũng như dạo trước hắn từng đề nghị nàng thị tẩm vậy, sao hắn không biết xấu hổ vậy hả, cái mặt nàng biết vứt vào đâu đây?
Khóe miệng nàng run run… mãi một lúc lâu mới trả lời: “Nếu thái tử khát thì uống nước đi, bao nhiêu cũng có.” Nàng lập tức rót cho hắn một ly trà, ân cần dâng đến tận miệng.
Ánh mắt Nguyên Kỳ nhàn nhạt nhìn lướt qua tách trà, rồi liếc qua Mộ Dung Ca cứ như thợ săn nhìn thấy con mồi, hai mắt sáng rực như có hàng ngàn đốm lửa âm thầm thiêu đốt. Hắn nở một nụ cười khuynh thành mị hoặc, giọng nói nhàn nhạt như bông tuyết đầu mùa cũng mang chút ta âm, “Mộ Dung Ca, nàng và bản cung đã từng có một lần.”
Hai gò má Mộ Dung Ca muốn vứt đi, trước mắt đang cố bình tĩnh không để hắn lôi kéo, từng màn từng ảnh đêm hôm đó dần hiện về trong tâm trí… đúng là rất cuồng dã a! Thật muốn quên cũng không thể nào quên được!
Nàng hắc hắc cười to, tựa hồ vẫn không nghe thấu lời hắn vừa nói.
“Né được mùng một, sao tránh khỏi mười lăm hở.” Hắn vẫn nhàn nhạt cảnh báo.
Cũng là nhắc nhở, hôm nay hắn không chạm vào nàng, nhưng ngày sau thiên trường địa cửu, trước sau nàng cũng sẽ tình nguyện thừa hoan dưới thân hắn. Đúng là gặp quỷ mà, giữa ban ngày ban mặt mà lại bàn về những thú vui khuê phòng dâm uế, nhưng qua miệng hắn, chuyện ân ái cứ bình thường như đang bàn việc nhà vậy.
“Thì vẫn còn mùng hai, mùng ba còn gì.” Mộ Dung Ca cúi đầu che giấu gò má đỏ hồng.
Đáy mắt Nguyên Kỳ đầy ý cười khi nhìn vành tai đỏ như máu của nàng, “Đợi khi nàng chính thức trở thành chủ mẫu của phủ thái tử, bản cung và nàng sẽ chính thức có một đêm động phòng hoa chúc của riêng mình.”
Đây là lời hứa sao?
Mộ Dung Ca từ từ ngẩng đầu chạm phải đôi mắt dịu dàng của hắn, phần ôn nhu này hoàn toàn khác hẳn vè nhàn nhạt từ chối người ở ngàn dặm ngoài, càng không giống vẻ mặt vô tình đàm tiếu chuyện sống chết trong nhân gian, từ đây hoàn toàn có thể cảm nhận được vẻ ấm áp từ tận đáy lòng. Cho dù nàng rất ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện gối chăn, nhưng sau nhiều lần tôi luyện, nàng đã dần học được cách ứng đối, thong thả ném cho hắn một cái nhìn khép hờ đầy dụ hoặc.
Đồng tử Nguyên Kỳ hơi co lại hơi cúi người về phía trước, Mộ Dung Ca mừng thầm trong lòng, không ngờ thuật quyến rũ của mình cũng không tệ.
"Mộ Dung Ca, bụi bay vào mắt sao?”
Khóe miệng nàng khẽ kéo lên, “Đúng vậy.”
“Bẩm thái tử, Mộ Dung Trắc phi, thượng quan tiểu thư đưa bái thiếp.” Thủ vệ vừa lui ra khi nãy lại vào bẩm báo.