Mục lục
Thiếp Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư đến từ tay của Lưu Vân, chữ ký cũng do chính Lưu Vân để lại.

Trong thư tự xưng, tính mạng của Triệu Tử Duy đang gặp nguy hiểm, Khánh Lâm vương sắp tổ chức cung biến! Nếu sau lưng Khánh Lâm vương không có Hạ quốc thái tử, Lan Ngọc công tử, kế hoạch của Triệu Tử Duy nhất định sẽ thành công hơn một nửa. Song bây giờ phần thắng của hắn rất mong manh, hy vọng nàng có thể mau chóng đến Tề quốc cứu Triệu Tử Duy một mạng, cũng như báo đáp ân tình năm đó Triệu Tử Duy cứu nàng trong Khánh vương phủ!

Mộ Dung Ca chau mày suy nghĩ, theo như lời trong thư, nếu Nguyên Kỳ là người đứng sau lưng Triệu Tử Tận thì nhất định là Nguyên Kỳ muốn lấy mạng Triệu Tử Duy! Tim nàng đập rất mạnh dần, trong tràng âm mưu này nhìn như dần dần sáng tỏ, nhưng trước mắt nhìn lại càng khiến người ta không thể nhìn thấu. Nàng chỉ ẩn nhẫn nhận ra sự tình được che lấp trong đây nhất định sẽ khiến người ta lạnh tóc gáy.

Với lại thư này được mang đến từ lúc nào? Nếu giờ phút này Triệu Tử Duy đang bị vây trong khốn cảnh thì Lưu Vân nhất định sẽ ở bên cạnh thủ hộ. Huống hồ bây giờ Lưu Vân đã là đại tướng quân, tuyệt đối không thể đích thân đến Hạ quốc. Duy chỉ có thể giải thích là trong phủ thái tử có thám tử của họ.

Trong đầu loáng thoáng hiện ra khu biên giới Tề quốc, thủ vệ cửa thành đã cho nàng xem một phong thư, trong thư chỉ thẳng Nguyên Kỳ đã khiến lòng nàng thầm sinh nghi hoặc, song nàng tin tưởng Nguyên Kỳ nên cũng không để ý thêm.

Có điều, Nguyên Kỳ âm thầm liên thủ với Triệu Tử Tận… nàng cũng không thể không nghi ngờ. Nếu vậy, khi Triệu Tử Tận tìm thấy nàng liệu hắn có biết không? Nếu hắn đã biết sao vẫn trơ mắt nhìn nàng một lần nữa rơi vào vòng tay của Triệu Tử Duy?

Nghĩ đến đây sắc mặt nàng tái đi thấy rõ, chỉ cần có nghi ngờ nhất định sẽ ngày càng lún sâu vào đó. Nguyên Kỳ cũng chưa từng giải thích với nàng về chuyện này.

Lưu Vân hy vọng nàng sớm có thể đến Tề quốc để kịp thời cứu giúp Triệu Tử Duy một màn.

Nàng gắt gao mím chặt môi nhìn thư tín trên tay, lát sau thở dài một hơi: “Người có thể dấy lên sự nghi ngờ của nàng tất có vài phần thủ đoạn.” Biết rõ tính nàng sẽ không cho phép một hạt cát lọt qua tầm mắt nên đã âm thầm hạ bẫy khiến nàng không thể không do dự!

Chỉ là…..

Đương lúc do dự và hoài nghi, nàng nhất định sẽ kiềm hãm trái tim của mình, một khi đã có thể khống chế chính mình nàng sẽ không cho phép bản thân nghi ngờ lung tung.

“Mộ Dung Trắc phi, đã không còn sớm, liệu người có xuống bếp nấu ăn?” Ngoài cửa vang đến giọng tỳ nữ nhắc nhở.

Nghe vậy, Mộ Dung Ca nhìn thoáng qua lá thư rồi đốt đi. Nàng khép hờ hai mắt nhìn mớ tro tàn trên bàn, thần sắc dần trở nên nghiêm cẩn, nàng phải suy nghĩ thật thấu đáo mới được.

Quay đầu hướng về phía cửa, nàng đáp:”Đi chứ.” Trưa nay Nguyên Kỳ đã nhờ nàng nấu cho hắn một bữa cơm, bây giờ nàng cũng nên chuẩn bị là vừa.

...

Tề cung, Thừa Thanh cung.

Tuấn nhan tà mị của Triệu Tử Duy thâm trầm nhìn Triệu Tử Tận đứng ở cách đó không xa, trầm giọng nói: “Thập đệ tiến cung cầu kiến trẫm là có việc chi?” Mấy ngày qua, Triệu Tử Tận cũng xem như yên tĩnh, song đằng sau vẻ yên tĩnh này nhất định đang ba đào gợn sóng.

Sắp đến sẽ không còn là chuồn chuồn lướt nước hay chíp bông mưa phùn mà là phong ba bão táp!

Triệu Tử Tận ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, đáp cũng như hỏi, “Hoàng thượng liệu có từng hối hận một lần nữa đẩy Mộ Dung Ca vào vòng tay của Hạ quốc thái tử? Kỳ thực bây giờ thần đệ cũng hối hận không thôi. Nếu biết sớm biết có lợi dụng Mộ Dung Ca cũng không gây nên tác dụng gì thì đệ tuyệt đồi không đưa nàng vào chốn này để nàng phải chịu đủ sự giày vò đau đớn. Giờ phút này, thần đệ thật sự rất nhớ Mộ Dung Ca, chỉ mong một lần nữa có thể đem Mộ Dung Ca về bên người, chỉ vì thần đề một người mà xuống bếp, duy chỉ mỗi thần đệ sủng hạnh.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Tử Tận ở trước mặt người khác bộc lộ tâm tư của mình không chút che giấu!

Nhưng lời nói bá đạo đầy ái muội lại xuất phát từ miệng của một nam tử tuấn mỹ như vừa bước từ trong bức họa khiến người nghe có chút khó tin!

Triệu Tử Duy nhếch môi, trong lúc đó thần sắc hắn như hàn băng khiến người nhìn phải khiếp sợ, hai bàn tay dưới gấu tay áo đã nắm chặt lại thành quyền. Đúng là trong lòng hắn đầy ân hận, hắn hối hận đến nỗi đêm đêm không thể ngủ ngủ. Lúc trước hắn cùng Nguyên Kỳ hợp mưu đưa Mộ Dung Ca vào trong vòng tay của Nguyên Kỳ để đổi lấy sự yên ổn tạm thời, để hắn dư dả thời gian đối phó Triệu Tử Tận! Nhưng tình huống hiện tại đã không giống như dự tính. Nguyên Kỳ âm thầm tương trợ Triệu Tử Tận, đồng thời còn được ôm mỹ nhân trong tay! Liệu nàng có biết rằng Nguyên Kỳ chưa hề mất một phân nửa xu thì đã có được tấm chân tình của nàng rồi.

Trấn định tâm trạng được một lát, ánh mắt hắn trở nên sắc bén nhìn Triệu Tử Tận, nhàn nhạt cười nói: “Không ngờ Thập đệ cũng là mẫu người dụng tình thâm sâu như vậy! Có điều, trẫm nghe nói lúc trước Thập đệ gọi Mộ Dung Ca là tỷ tỷ, nghĩ lại bỗng cảm thấy Thập đệ có chút không chú trọng lẽ giáo thế tục, dám mơ tưởng cả tỷ tỷ của mình. Cũng may Mộ Dung Ca không hề hay biết, bằng không tấm lòng lương thiện thuần nữ như nàng khi nghe được những lời này dám khó có thể nuốt trôi bất cứ món gì.”

Lồng ngực Triệu Tử Tận không kịp phòng bị đã bị giáng một kích thật mạnh, đúng là trước giờ hắn chưa từng thổ lộ tâm tư với Mộ Dung Ca, nói không chừng nàng cũng có cảm nhận như lời Triệu Tử Duy vừa nói! Nhưng hắn…

“Việc này không còn cần thiết nữa, quan trọng là hôm nay thần đệ vào cung tham kiến hoàng huynh là muốn hỏi hoàng huynh bốn chữ ‘danh chính ngôn thuận’ có ý gì! Mà nói cũng dư thừa, trước giờ hoàng huynh vốn cơ trí hơn người sao lại không hiểu. Một khi đã vậy thần đệ cũng xin cáo lui.” Thần sắc Triệu Tử Tận có vài phần kiêu ngạo bẩm sinh, đồng thời mang theo một khí thế bá đạo mà ép tới.

“Nếu không còn việc gì thì lui xuống di.” Ánh mắt Triệu Tử Duy sắc bén như phóng ra hàng vạn mũi dao sắc bén bắn về phía Triệu Tử Tận, thứ cảm giác bức người này khiến người ta không khỏi sợ hãi, đến cả nụ cười trên mặt Triệu Tử Tận cũng hơi đọng lại, không dám nói thêm một lời liền lui ra.

...

Chỉ mất một canh giờ, Mộ Dung Ca đã nấu xong bữa tối.

Từ khi hồi phủ thái tử đến nay, Mộ Dung Ca thường xuyên xuống bếp nấu ăn, mới đầu đám đầu bếp còn kinh ngạc không thôi, không ngờ một quý nhân như nàng cũng đồng ý xuống bếp! Thêm vào đó, bản tính nàng vốn luôn hiền lành dễ gần thến nên đám đầu bếp đều rất thích trò chuyện với nàng.

Nói thật ra, trong phủ thái tử này muốn tìm một người không thích Mộ Dung Ca hầu như là không có.

Quan trọng nhất là Mộ Dung Ca luôn được Nguyên Kỳ sủng ái nhưng vẫn không lộ vẻ kiêu ngạo chủ mẫu, chưa từng nặng lời trách móc chúng hạ nhân.

Các tỳ nữ mang những chiếc hộp tinh xảo đến để đựng thức ăn nóng sốt vào đó rồi nhanh chân bước về phía Mẫu Đơn các.

Mộ Dung Ca đi ở phía trước, vừa đến được cửa Mẫu Đơn các đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Một người là Nguyên Kỳ trong bộ hắc bào trường kỳ bất biến, còn lại là nữ tử minh diễm như thái dương Lưu Ngữ Yên.

Lưu Ngữ Yên đang cúi thấp đầu ngượng ngùng nhìn mũi chân, tựa hồ vừa cùng Nguyên Kỳ nói cái gì đó.

Gió mùa thu cứ thổi phất đi khiến người ta nghe không rõ lời người trước mặt.

Vẻ mặt Nguyên Kỳ lại không có biểu cảm cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mộ Dung Ca nhíu mày tiến về phía họ.

Thật ra Nguyên Kỳ và Lưu Ngữ Yên đứng ở chỗ nổi bật khá dễ thấy, người đi qua lại đều đang tò mò nhìn theo, chỉ có Lưu Ngữ Yên vẫn chưa nhận ra. Mộ Dung Ca bước lại gần liền nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ êm tai như tiếng đàn ban trưa, lời nói cực kỳ mềm nhẹ: “Thái tử, lúc ở Lương quốc, thiếp và Mộ Dung Trắc phi giao hảo rất tốt, bây giờ nhìn thấy Mộ Dung Trắc phi được thái tử thương yêu như vậy thiếp cũng vui mừng khôn xiết, cuối cùng Mộ Dung Trắc phi cũng xem như được xé tan mây mù để nhìn thấy trăng sáng. Thật sự nữ tử trong thiên hạ này khó mà sánh được với Mộ Dung Trắc phi, lúc trước ca ca thiếp vừa gặp đã bị khí chất thanh nhã của nàng hấp dẫn. Nào ngờ tạo hóa trêu ngươi, nếu không sớm biết được thân phận của Mộ Dung Trắc phi, có lẽ bây giờ Mộ Dung Trắc phi đã là chị dâu của thiếp rồi.”

Nguyên Kỳ chịu khó đứng ở đây nghe những lời ‘có cánh’ của Lưu Ngữ Yên không phải do hắn có nhẫn nại, càng không phải bị sức quyến rũ ‘đóng kịch’ của Lưu Ngữ Yên thu hút, mà là hắn đang chờ Mộ Dung Ca đến gần.

Lời nói của nữ tử khác đó giờ rất hiếm khi lọt được vào tai hắn! Huống chi là một nữ tử đầy tâm cơ như Lưu Ngữ Yên. Chỉ là, không ngờ mục đích của cô gái này quá mức dễ bị nhìn thấu mà thôi.

Đối mặt với sự im lặng của Nguyên Kỳ, Lưu Ngữ Yên có chút thất vọng, nàng tự tin sắc đẹo và xuất thân của mình còn tốt hơn Mộ Dung Ca rất nhiều, sao Hạ quốc thái tử vẫn lạnh nhạt như vậy với nàng?

Nàng lại nói thêm: “Người đời đồn đãi Mộ Dung Trắc phi có lòng đố kỵ rất cao, thế nên bên người thái tử rất ít cơ thiếp có thể ở lại hầu hạ. Nếu thái tử không ghét bỏ, thiếp có thể thử khuyên giải Mộ Dung Trắc phi một phen.”

Nam tử vốn rất quan trọng số lượng nữ tử bên người, trên đời được mấy ai một lòng một dạ chứ? Đến cả Lương Thần, tuy giả vờ nói thích nàng, cũng từng làm một số việc khiến nàng động lòng, nhưng trong phủ của hắn còn có chính phi, cơ thiếp sa số, lúc đó nàng cũng không để ý thêm, bởi vì trong tư tưởng của nàng, nam tử có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình.

Thế nên, dựa vào cái gì mà Mộ Dung Ca có thể ích kỷ, muốn một mình độc chiếm một thánh nhân quân tử như Hạ quốc thái tử chứ?

Gia Kiệt đứng cách Nguyên Kỳ không xa lắm. Mấy ngày gần đây Gia Kiệt cũng dần dần nhận thấy Nguyên Kỳ chỉ độc sủng mỗi Mộ Dung Ca cũng có chút không ổn. Nhưng bây giờ chính tai nghe được những lời nói không biết xấu hổ tự tiến cử của Lưu Ngữ Yên thì chán ghét đến độ nhăn cả mi mày. Sao cùng là nữ tử mà lại cách biệt xa như vậy?

Huống hồ, cô gái Lưu Ngữ Yên không phải có chút vong ân phụ nghĩa sao? Mộ Dung Ca hết lòng muốn cứu ca ca của nàng ta, mà nàng ta lại đón chờ trước cửa viện của Mộ Dung Ca nói ra những lời khó nghe như vậy. Thật chẳng ra làm sao.

Trong một khắc, Gia Kiệt nhìn thấy Mộ Dung Ca bước lại, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, âm thầm lắc lắc đầu. Lưu Ngữ Yên rõ ngu xuẩn quá đi! Nếu Lưu Ngữ Yên có được một nửa trí thông minh của Thượng Quan tiểu thư thì nhất định sẽ không ở nơi này mà nghênh ngang nói ra những lời như vậy.

“Thì ra Yên Nhi vẫn luôn có ý này, muốn đến khuyên giải ta.” Mộ Dung Ca nghe xong câu nói cuối cùng của Lưu Ngữ Yên thì thất vọng vô cùng. Nàng vốn còn cho rằng Lưu Ngữ Yên trời sinh bản tính lương thiện, tuyệt đối sẽ không đi làm những chuyện ngu xuẩn thái quá, nhưng sự thật rành rành lúc này Lưu Ngữ Yên lại chặn Nguyên Kỳ ở ngay trước cửa viện của nàng, một phen nhiệt thành thổ lộ cõi lòng với Nguyên Kỳ! A ha!

Nguyên Kỳ cũng im lặng không nói thêm, nếu không phải Lưu Ngữ Yên và Mộ Dung Ca quen biết thì từ sớm hắn đã cho thị vệ gô cổ người này ra khỏi phủ thái tử. Trước mắt nhìn thấy nụ cười bình thản trên miệng Mộ Dung Ca là thật, nhưng vốn hiểu biết nàng như vậy, chỉ cần thấy khóe miệng khẽ nhướng lên ra vẻ mỉa mai này là biết lòng nàng đang khó chịu vô cùng.

Lưu Ngữ Yên nghe được tiếng của Mộ Dung Ca ở phía sau thì hoảng hồn, cả người run bần bật, nhất định Mộ Dung Ca đã nghe hết những lời nàng vừa nói! Nhưng nàng sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Ngày mai ca ca sẽ được cứu ra nàng cũng không còn lý do ở lại phủ thái tử, cho nàng nàng rất muốn nắm bắt cơ hội lần này.

Nàng khẽ cắn cánh môi hồng nhuận, thần sắc có chút căng thẳng xoay người nhìn Mộ Dung Ca nói: “Về dài lâu, nếu Mộ Dung Trắc phi vẫn cứ nhỏ nhen như vậy, không khỏi tránh được những lời bàn tán không hay của người đời. Đây là sự thật!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK