Năm ấy Hương Lan đi theo Lâm Khinh Trần đã dịch dung khuôn mặt trở nên tầm thường, cô ta thật khôn ngoan. Còn nhớ có một ngày cô ta bất cẩn làm bẩn quần áo của Lâm Thanh Nhã, đó là bộ quần áo mà nàng ta thích nhất, Lâm Thanh Nhã đã vô cùng giận dữ, chỉ là một đứa tôi tớ ti tiện mà cũng dám làm bẩn y phục của nàng ta.
Nhưng Hương Lan là người của Lâm Khinh Trần, khi đó Lâm Khinh Trần còn là Thái tử nên Lâm Thanh Nhã không dám động đến Hương Lan, có điều cục tức này sao có thể nuốt xuống được đây?
Năm đó Hương Lan mới mười hai tuổi, rất ngốc nghếch. Lâm Thanh Nhã chỉ dùng vài câu nói đã lừa được cô ta tới một nơi bỏ hoang trong cung, ở đó đã có ba gã thị vệ do nàng ta bố trí chờ sẵn.
Lâm Thanh Nhã đứng ở một nơi bí mật gần đó tận mắt nhìn thấy Hương Lan bị ba người thị vệ kia cởi hết quần áo, cô ta thét ầm lên khi bị ba người kia cướp đoạt đời con gái. Lâm Thanh Nhã vô cùng hả hê, ai bảo con tiện tỳ này dám làm bẩn bộ váy mà nàng ta thích nhất chứ?
Vào thời điểm đó, Lâm Thanh Nhã đang thích mặc những bộ quần áo màu hồng nhạt tươi tắn.
Ba gã thị vệ xong việc bỏ đi, khi thấy Hương Lan nằm đó một mình, Lâm Thanh Nhã mới đi đến trước mặt, lạnh lùng nhìn gương mặt trắng nhợt vì sợ hãi của Hương Lan, cười lạnh: “Đây là trừng phạt vì ngươi dám làm bẩn váy của bản cung! Nhớ kỹ, đứa ti tiện như ngươi không xứng chạm vào bất kỳ vật gì của bản cung!”
Trước khi quay người rời đi, nàng ta nhìn thấy gã hoạn quan theo hầu đang đắm đuối nhìn Hương Lan, nàng ta bèn cười âm hiểm: “Niệm tình ngươi đi theo bản cung nhiều năm, cũng coi như tận tâm, thưởng cho ngươi nha đầu kia! Nhớ đừng chơi đùa quá muộn.”
Gã hoạn quan nghe xong, hai mắt lập tức sáng rỡ.
Tuy hoạn quan không có vật của đàn ông nhưng ở trong cung lâu ngày cũng không chịu nổi sự cô đơn tịch mịch, thường làm những trò mờ ám với cung nữ ở trong bóng tối, chuyện này vốn cũng chẳng có gì là bí mật.
Hương Lan đã mệt lả, đâu còn sức lực để chịu đựng thêm một lần nữa bị hoạn quan giày vò?
Lâm Thanh Nhã thoát ra khỏi ký ức xa xôi, cơ thể nàng ta chợt run lên, nàng ta nhớ khi đó tuy Hương Lan không còn kêu khóc nhưng ánh mắt cô ta nhìn Lâm Thanh Nhã bình tĩnh đến mức đáng sợ!
Chắc chắn Hương Lan đang trả thù nàng ta!
Mộ Dung Ca thầm cười lạnh trước nét mặt biến đổi của Lâm Thanh Nhã, đây là kết cục mà Lâm Thanh Nhã đáng được nhận! Hương Lan đã phải chịu cảnh nước mất nhà tan, bị ép làm nô bộc vậy mà còn phải chịu đựng những hành động cầm thú của Lâm Thanh Nhã!
“Lâm Thanh Nhã, với tất cả những gì ngươi đã làm mà chỉ đổi lấy một chén rượu độc này, hẳn ngươi phải thấy mình may mắn mới đúng!” Mộ Dung Ca đứng ở trước cửa, nàng dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào Lâm Thanh Nhã, cố tình nói những lời châm chọc.
Lâm Thanh Nhã run rẩy vì quá sợ hãi, thì ra là do Hương Lan hại nàng ta! Nàng ta trừng mắt với Mộ Dung Ca, nổi giận gào ầm lên: “Đó là sự trừng trị nó đáng phải nhận được, chỉ là một đứa nô tỳ thì nên chấp nhận số phận của mình đi.”
Mộ Dung Ca bỗng cảm thấy tâm mình lạnh lẽo, lúc này nàng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Hương Lan vào lúc đó, nàng tàn nhẫn chỉ ra một sự thật: “Chẳng lẽ Thục phi đã quên mất? Nước Phong hiện giờ đâu còn nữa, thân phận chống lưng cho cho Thục phi ngươi đã không còn, ở nước Tề này, thân phận của ngươi còn không bằng với Lan phi! Ngươi dám nói Lan phi hèn mọn hơn ngươi ư.” Nếu đem so sánh với cuộc đời của Hương Lan, Mộ Dung Ca cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, chỉ cần có thể an toàn mà sống là đủ rồi, không phải sao?
“Mộ Dung Ca! Ngươi muốn chết!” Lâm Thanh Nhã gào lên, lại muốn nhào tới đánh Mộ Dung Ca.
Ngay lập tức có vài tên thị vệ xông tới ngăn nàng ta lại.
“Thục phi nương nương mau uống rượu độc đi!” Bọn thị vệ gằn giọng nhắc nhở.
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, cố gắng giãy dụa. “Muốn bản cung chết trong tay Hương Lan, tuyệt đối không có khả năng! Bản cung muốn gặp Hoàng thượng!” Lâm Thanh Nhã nàng luôn luôn là người cao quý, sao có thể để mình chết trong tay Hương Lan?
“Hoàng thượng ngày ngày phải lo trăm mối cho muôn dân, các ngươi ăn bổng lộc của triều đình cũng nên biết san sẻ với người, có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong thì Hoàng thượng còn dùng các ngươi để làm gì? Các ngươi để cho Thục phi làm loạn như vậy sao? Nàng ta không uống, bắt nàng ta phải uống!” Mộ Dung Ca lạnh lùng nói. Nàng đã biết những việc mà Hương Lan phải trải qua trước đây, nàng ấy còn chịu tủi nhục nhiều hơn nàng gấp trăm ngàn lần, nàng rất hiểu điều ấy nên càng không thể tha thứ cho Lâm Thanh Nhã.
Đám thị vệ nghe thấy lập tức bắt lấy Lâm Thanh Nhã, giữ chặt không để nàng ta giãy dụa, sau đó bóp chặt miệng của nàng ta rồi dứt khoát đổ rượu độc vào.
Mộ Dung Ca xoay người bước đi, không hề quay đầu lại nhìn thêm lần nào.
Đây là mối nợ mà Lâm Thanh Nhã phải hoàn trả lại cho Hương Lan.
Đối với hành vi phạm tội lần này của Lâm Thanh Nhã, không có ai trong cung dám dị nghị hay bàn tán gì cả, dù sao Lâm Thanh Nhã cũng đã mất đi hậu thuẫn sau lưng, cho dù việc này có nhiều điểm đáng ngờ thì cũng chẳng có ai muốn điều tra cho ra nhẽ.
Màn đêm buông xuống, Mộ Dung Ca nặng nề lê bước về cung Thu Nguyệt.
“Nương nương, nếu có thể chúng ta không cần phải đối địch với Lan phi thì tốt biết bao.” Như Băng cúi đầu nghẹn ngào. Nếu như không là kẻ địch thì chắc hẳn hiện giờ Hương Lan vẫn còn sống vui vẻ.
Mộ Dung Ca dừng bước, quay đầu nhìn Như Băng, ánh mắt nàng trở nên mông lung: “Nàng ấy cũng là bất đắc dĩ không có quyền được lựa chọn.” Ngay từ lúc đầu khi Lâm Khinh Trần cứu nàng ấy và giữ lại bên cạnh cũng là muốn lợi dụng dung mạo tuyệt sắc của nàng ấy, biến nàng ấy thành quân cờ của y.
Tim của nàng bỗng đập nhanh hơn, hai bàn tay dưới ống tay áo bất giác siết chặt lại. Chẳng phải nàng cũng đang là một quân cờ giữa cuộc đấu này, bị những người đó lôi vào cuộc chiến tranh đoạt quyền lực mà không thể nắm trong tay vận mạng của chính mình đó sao?
Không…
Mộ Dung Ca nàng chỉ có thể là Mộ Dung Ca! Nàng không phải là một quân cờ!
“Đúng vậy, Lan phi không có quyền được lựa chọn. Thật đáng tiếc, kỳ thực nàng ấy là một cô gái rất tốt.” Như Băng chỉ biết thở dài.
Đúng, Hương Lan là một người tốt!
Mộ Dung Ca cúi đầu liếc nhanh qua ống tay áo, nơi đó cất giữ bức thư kể chuyện đời của Hương Lan để lại. Hương Lan rất thật lòng với Triệu Tử Duy, biết rõ mình bị hắn lợi dụng nhưng vẫn can tâm tình nguyện lao vào. Hương Lan yêu cầu nàng không được để cho Triệu Tử Duy đọc được bức thư này.
Hương Lan không muốn Triệu Tử Duy biết được quá khứ nhục nhã của nàng ấy.
Nhưng đó là lỗi của Hương Lan ư?
Lỗi là ở thời loạn thế vô tình này mới đúng!
Mộ Dung Ca ngửa đầu dõi mắt nhìn theo ánh trăng xa xăm, đúng lúc đó một bóng đen bỗng xuất hiện ở phía trước.
Như Băng nhìn thấy Triệu Tử Duy liền vội vàng nhún người chào đón. “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.” Nàng đánh một ánh mắt sang Mộ Dung Ca rồi nhanh chóng rời khỏi.
Triệu Tử Duy bước lên muốn vươn tay ôm lấy Mộ Dung Ca, nhưng bàn tay hắn dừng lại giữa không trung, sau đó hắn chậm rãi thu tay lại. Thấy gương mặt kém sắc của Mộ Dung Ca, tim hắn bỗng nhiên đau nhói. Hắn thừa nhận mình là kẻ vô tình, chỉ có nàng là hắn không thể vô tình như những kẻ khác. Trước khi gặp nàng, hắn đã muốn làm một người có trái tim sắt đá, cũng cho rằng mình là kẻ sắt đá không gì lay chuyển nổi. Hơn nữa trên đời này, kẻ nào muốn thành nghiệp lớn mà chẳng phải vô tình! Người như vậy mới có thể thản nhiên ngắm nhìn bầu trời này, không từ thủ đoạn nào để đoạt lấy thiên hạ.
Mộ Dung Ca nhìn thấy hành động do dự của Triệu Tử Duy, đáy mắt nàng hơi tối, không chờ Triệu Tử Duy nói, nàng đã cướp lời: “Hoàng thượng, thiếp luôn cho rằng ngài là người bạn tốt tri kỷ của mình.”
Dung nhan yêu nghiệt của Triệu Tử Duy thoáng chốc tát nhợt, hắn ngắm nhìn khuôn miệng hoàn mỹ của nàng, tựa hồ từ nơi đó hắn vừa nghe thấy một lời cự tuyệt, hắn bỗng cười nhẹ: “Mộ Dung Ca, nàng đoán xem Trẫm vừa gặp chuyện gì?”
Đáy mắt Mộ Dung Ca ánh lên tia sáng, tia sáng đó biến mất rất nhanh, nàng chỉ nhìn hắn và cười hỏi: “Có chuyện gì sao? Chi bằng Hoàng thượng nói cho thiếp nghe đi.”
“Hôm nay Quốc sư đến và bói cho Trẫm một quẻ, là quẻ Quái tượng thượng, ít ngày nữa Trẫm sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn có thể nguy hiểm đến tính mệnh.” Đôi mắt đen u tối của Triệu Tử Duy không rời khỏi Mộ Dung Ca, trên gương mặt y vẫn là nụ cười thản nhiên, giọng nói không hề lộ ra cảm xúc.
Trái tim Mộ Dung Ca khẽ nảy lên, nàng nhìn hắn, vừa muốn mở miệng nói đã bị hắn chặn lại: “Mộ Dung Ca, nếu Trẫm chết đi nàng sẽ đau lòng chứ? Sau đó nàng hãy vì Trẫm mà thủ tiết có được không?”
Câu nói này của hắn làm đồng tử trong mắt Mộ Dung Ca hơi co rút. Nhưng hắn vẫn không cho nàng đáp lời mà tự mình mỉm cười nói tiếp: “Chà, dù nàng có đồng ý thủ tiết vì Trẫm, Trẫm cũng không đành lòng! Trẫm biết nàng không làm được loại chuyện ngu xuẩn đó.” Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn phản chiếu bóng dáng nàng ở bên trong.
“Ngài sẽ không chết, bói toán chỉ là mê tín, sao có thể tin tưởng hoàn toàn? Số phận phải do chính tay mình khống chế.” Mộ Dung Ca nhanh chóng nói lại, nàng dùng ánh mắt trong trẻo đối mặt với hắn.
Triệu Tử Duy cười nhẹ, dù hắn có dùng bất kì nụ cười nào thì từ con người ấy vẫn toát lên vẻ quyến rũ rất riêng, bỗng nhiên khuôn miệng của hắn mở rộng, cười giống như một đứa trẻ. “Mộ Dung Ca, nàng đang lo lắng cho Trẫm ư?” Hắn chờ đợi.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên hai gò má của nàng khiến nàng càng trở nên xinh đẹp. Mộ Dung Ca khẽ thở dài. “Hoàng thượng sẽ không sao đâu.”
Triệu Tử Duy hơi nhếch môi cười khổ, đáy mắt hắn tràn đầy vẻ thất vọng. Cả nàng và hắn đều biết trận chiến này phải có kẻ thắng người thua, kẻ thua sẽ có kết cục thảm bại như thế nào. Có lẽ chỉ có cái chết mới bảo toàn được sự tôn nghiêm cho hắn. Hắn biết, chỉ có thể dùng máu mới có thể kết thúc trận chiến này.
“Ngài… sẽ không sao hết. Đừng quên ta còn muốn kiếm bạc từ ngài nữa cơ mà.” Lồng ngực Mộ Dung Ca nhẹ run lên, nàng ép mình phải nở một nụ cười giảo hoạt và nghịch ngợm.
“Mộ Dung Ca, nàng vẫn còn tham tiền thế cơ à.” Triệu Tử Duy mỉm cười cưng chiều. “Nếu có cơ hội, Trẫm sẽ cho nàng kiếm một khoản lớn.” Hắn chưa từng sợ chết, nhưng đến hôm nay hắn đã bắt đầu cảm thấy sợ. Hắn là một người rất hẹp hòi, mặc dù biết trong lòng nàng có người khác chứ không phải hắn, nhưng hắn vẫn không muốn dễ dàng chắp tay nhường nàng cho kẻ khác như vậy!
Suy đi nghĩ lại hắn vẫn là không đành lòng để nàng phải khó xử. Nàng không thể lựa chọn, hắn cũng sợ mình phải lựa chọn. Triệu Tử Tẫn từng là người đệ đệ thân thiết mà nàng hết mực che chở, Nguyên Kỳ là người có được trái tim nàng, mà hắn… quan hệ của hắn với nàng lúc này giống như gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Đáp án cuối cùng luôn làm cho con người ta sợ hãi và tuyệt vọng.
“Được.” Mộ Dung Ca nặng nề gật đầu. “Hoàng thượng đừng nuốt lời đó. Thiếp sẽ chờ đến lúc kiếm được bạc từ chỗ của Hoàng thượng, mong rằng mấy năm nay Hoàng thượng đã nhét đầy quốc khố.”
“Ừ.” Triệu Tử Duy cười dịu dàng, hắn dường như có thể thấy lại hình ảnh lần đầu tiên gặp nàng, khi đó nàng đang gặp nạn nhưng rất nhanh trí lựa chọn cầu cứu hắn. Chỉ cần nhớ lại thôi đã khiến hắn phải bật cười.
Mộ Dung Ca cảm thấy nhẹ lòng khi thấy hắn cười như vậy, nàng dò hỏi: “Hoàng thượng vừa nhớ tới chuyện gì vui ư?”
Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt của hắn nhìn nàng thật dịu dàng, đôi mắt tà mị tỏ vẻ thong dong nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười thật xấu xa: “Nàng còn nhớ năm đó ở phủ Khánh vương không, câu đầu tiên nàng nói với Trẫm là gì nhỉ?”
Lời nói của hắn giúp hai người như chìm vào thế giới hồi ức ngày ấy.
Khi đó trong không khí tửu sắc say nồng, nàng quỳ gối xuống trước mặt hắn, dùng ánh mắt sáng trong đầy vẻ thâm tình nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy, nàng đã cất cao giọng nói: “Thiếp ái mộ Thái tử nước Tề đã lâu, nguyện trao đêm đầu tiên của mình cho Thái tử, mong thái tử thành toàn cho tấm lòng của thiếp!”
Thái độ của hắn khi đó là nhìn nàng bằng ánh mắt thú vị, muốn xem xem nàng sẽ ứng đối làm sao nên hắn tỏ vẻ kinh ngạc hỏi lại nàng: “Vậy sao, bổn cung biết mình rất có sức hấp dẫn khiến các nữ tử trong thiên hạ này phải điên đảo. Nhưng bổn cung cũng rất tò mò, nàng ái mộ bổn cung như thế nào?” Cô gái này không phải kẻ ngốc, thực sự có can đảm hiến thân cho hắn sao?
Trái tim của nàng lúc đó đập nhanh như nổi trống, bỏ qua hết tất cả, nàng làm ra một bộ chân tình trả lời hắn: “Trái tim thiếp cứng như sắt thép, chưa bao giờ động tâm với một người nam tử nào, nhưng vừa gặp gỡ Thái tử, trái tim thiếp đã đập mạnh liên hồi không theo sự khống chế của thiếp. Thiếp thực sự trúng tiếng sét ái tình với Thái tử, không dám nói điều lừa gạt. Nếu không thể hầu hạ Thái tử một lần, e rằng cả đời này thiếp sẽ phải hối hận. Thái tử là người có trái tim nhân hậu, cúi mong Thái tử có thể giúp thiếp thành toàn cho tấm chân tình này.”
Cả hai cùng hồi tỉnh từ trong ký ức, Mộ Dung Ca mỉm cười nhìn Triệu Tử Duy. “Khi đó thiếp đã phải dùng hết thủ đoạn để Hoàng thượng đồng ý ra tay cứu Thiếp đó.” Nếu lúc đó Triệu Tử Duy thực sự không cứu nàng thì nàng sẽ thay đổi kế sách, quyết tử chiến đến cùng, cùng lắm thì cá chết lưới rách mà thôi.
Triệu Tử Duy nhìn nàng đầy yêu thương, hắn khẽ cười: “Hành động của nàng ngày hôm đó quả thật rất lớn gan.”
“May mắn là thiếp có gương mặt rất giống với Thái tử phi của nước Phong nên mới có chút công dụng với Thái tử, được Thái tử giữ lại, nếu không thì thiếp đã trở thành món đồ chơi của Trương tướng quân và Tĩnh vương kia rồi.” Mộ Dung Ca nhớ lại, chỉ chớp mắt mà đã qua mấy năm rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, những hồi ức này như mới của ngày hôm qua vậy.
“Đúng vậy, đúng là chạy trốn cũng không xong với số mệnh. Mộ Dung Ca, khi trẫm đưa nàng cho Hoàng đế nước Phong, ngay sau đó Trẫm đã cảm thấy hối hận, đến hôm nay vẫn hối tiếc không thôi!” Triệu Tử Duy nhìn nàng không rời mắt, hắn dùng âm thanh êm dịu nhất nói ra những điều này. Mấy năm nay hắn vẫn luôn nghĩ về chuyện đó, thậm chí còn tự trách mình rất nhiều, không ai có thể biết rằng ngay chính lúc này tim hắn đang đau đớn biết nhường nào.
Nụ cười trên môi Mộ Dung Ca hơi cứng lại, nàng đối mắt với hắn, nhỏ giọng nói: “Rất nhiều chuyện đã xảy ra thì không thể hối hận được nữa, việc cần làm ngay lúc này chính là phải nhìn về phía trước.”
Đây chính là số phận! Đã lựa chọn thì phải biết thừa nhận kết quả.
“Hôm nào đó, nàng có thể vì Trẫm mà xuống bếp một lần nữa không?” Triệu Tử Duy nhìn nàng bằng ánh mắt vô tư=khẽ như một đứa trẻ, không hề có chút phòng bị nào.
Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ giật nhẹ, nàng thầm lắc đầu chịu thua: “Hoàng thượng muốn ăn cái gì ạ?”
Triệu Tử Duy lập tức đổi sang vẻ mặt tò mò: “Nghe nói hai ngày trước nàng và Như Băng ăn một món ăn tên là… Lẩu gì đó?”
Mộ Dung Ca phì cười: “Vâng, đúng là Lẩu. Làm món ăn đó không tốn nhiều thời gian, chẳng biết Hoàng thượng có ăn cay được không?”
“Cay? Được chứ.” Triệu Tử Duy gật đầu, lòng thầm mong đợi.
Mộ Dung Ca gật đầu. “Được.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời tối đen như mực, bèn cười nói: “Đêm đã khuya rồi, thiếp muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Triệu Tử Duy gật đầu, đứng nhìn nàng xoay người rời đi.
Chờ nàng đi một đoạn rồi hắn mới bật ra lời hỏi đã để trong lòng bấy lâu nay. “Nàng thực sự là Mộ Dung Ca sao?” Mấy năm trước hắn vì muốn lợi dụng Mộ Dung Ca nên đã cho người âm thầm điều tra tất cả mọi chuyện về nàng, rõ ràng nàng lúc gặp hắn khác rất nhiều so với những gì thuộc hạ của hắn điều tra được, nhưng nàng lại có dung nhan của Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca hơi dừng lại, ánh mắt khẽ dao động, nàng mỉm cười: “Hoàng thượng cho rằng là thiếp thì chính là thiếp, cho dù là ai thì thiếp đều là thiếp.”
“Ừ.” Triệu Tử Duy mỉm cười gật đầu, tiếp tục dõi mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của Mộ Dung Ca.
Tối nay, ánh trăng treo trên cao rất tròn và sáng, bầu trời sao lốm đốm đầy trời, thật sự là một khung cảnh xinh đẹp! Đáy mắt Triệu Tử Duy sâu thẳm nhưng nụ cười bên khóe miệng lại rất chân thành.