• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương106: Những tháng ngày khó vượt qua (2)

Tuyệt đại đa số trong đó Sở Mặc đến tên cũng chưa từng nghe qua.Quan trọng nhất là miếng Ngọc cho hắn biết cách giải độc.

- Những dược liệu cần thiết để giải độc...

Rõ ràng rành mạch, tất thảy có chừng hơn ba mươi loại.

Trong các thứ kịch độc tạo thành Thất sát chi độc, Sở Mặc ít nhiều cũng nghe qua năm, sáu loại, nhưng những thứ giải độc này... Không ngờ Sở Mặc đến một thứ cũng chưa từng nghe qua!

Nhưng về sau vẫn còn một đoạn nội dung khác:

- Trên đời này không hề có thuốc giải độc, mà bất kể loại dược liệu nào trên đời này đều có mấy loại thuộc tính, chỉ là phân chia dược tính mạnh hay yếu mà thôi.Cho nên, có thể dùng số lượng lớn các loại dược liệu cấp thấp để thay thế.

Tiếp đó là tên gọi của vô số các loại dược liệu, lần lượt từng thứ xuất hiện trong đầu Sở Mặc

Tuyệt đại đa số những loại dược liệu này Sở Mặc đều đã từng nghe qua, nhưng mỗi loại này, số lượng cần dùng đều là những con số mà Sở Mặc chưa từng dám nghĩ tới

Chung quy lại chỉ đơn giản một câu:

- Muốn giải được Thất sát chi độc trong người Ma Quân, có thể có cách, nhưng các loại dược liệu cầndùng Sở Mặc chỉ đếm sơ sơ thôi cũng gần ba trăm loại, quả là một con số vừa nghe đã giật mình.

Tiếp đó là liều lượng cần dùng tương ứng với từng loại dược liệu càng khiến người ta kinh ngạc không nói lên lời, Sở Mặc thậm chí còn kích động tới mức muốn đâm đầu vào tường

Ví như loại dược liệu tên Thất tinh thảo đã cần tới mười vạn cân!

Đây là cái khái niệm gì thế? Giả sử có lật tung số Thất tinh thảo ở khắp Viêm Hoàng Thành ra cũng chưa được một vạn cân!Nên muốn tập hợp đủ mấy trăm loại dược liệu này, ước tính phải lấy hết toàn bộ trữ lượng hiện có ở khắp Đại Hạ ra, thu sạch bách không còn gì

Đừng tưởng Sở Mặc hiện đang lưu giữ một số lượng lớn Nguyên thạch trong miếng Ngọc, nhưng số Nguyên thạch này tính ra nhiều nhất cũng chỉ có khoảng một phần trăm, thậm chí có thể còn chưa tới một phần trăm.

Điều này khiến cho Sở Mặc cảm thấy vô cùng xót xa, rõ ràng đã tìm thấy chút hy vọng, nhưng dường như chỉ là đi vào đường cùng mà thôi.Tuy nhiên, nếu chỉ vì vậy mà từ bỏ thì hắn đã không phải là Sở Mặc rồi

- Sư phụ, con từng thế nhất định phải cứu được người! Người yên tâm, đồ nhi nhất định nói được làm được.

Sở Mặc quyết tâm, cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng phải làm được việc này.

Ma Quân nhìn đối mắt vô thần của Sở Mặc, nhíu nhíu mày nói:

- Thôi đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, vết thương trên người ngươi đã khỏi được một nửa, nhưng vẫn cần thời gian tĩnh dưỡng, thời gian này tasẽ ở lại đây, chỉ bảo cho ngươi một vài ngày.

- Thật sao? Thế tốt quá rồi

Trên mặt Sở Mặc cuối cùng cũng hé nở một nụ cười vui mừng.

Lúc này gia gia của hắn chắc đang ở tận biên cương, cả Phàn Phủ chỉ còn lại thúc thúc một tay và mấy lão binh trông chừng, có Sư phụ ở đây cùng hắn đương nhiên là tốt hơn rồi.

- Ta ra ngoài một chút, mai sẽ quay lại

Vừa nói, Ma Quân liền quay người, thoắt cái đã biến mất khỏi phòng.Sở Mặc vẫy vẫy tay lên không trung, sau đó hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn tự ép mình không được nhớ tới Kỳ Tiêu Vũ, nhưng thật khó.

Bởi vì bất luận là nhắm hay mở mắt, chỉ cần tỉnh lại là hắn sẽ nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ ấy, và cả giọng nói của nàng nữa. Sớm chiều bên nhau suốt một thời gian lâu như vậy khiến cho Sở Mặc sớm đã quen với cảm giác có Kỳ Tiêu Vũ ở bên cạnh

Cho dù là làm việc gì hắn đều bất giác nhớ tới những chuyện của hai người

Tới khi phát hiện chỉ còn lại một mình hắn, cái cảm giác buồn bã,đau thương tột cùng tim gan ấy thật sự khó mà dùng lời lẽ nào để mô tả được

Cho nên Sở Mặc buộc phải ép mình quen với những tháng ngày không có Kỳ Tiêu Vũ bên cạnh

- Sư phụ chả phải đã nói nàng vẫn chưa chết sao? Nàng cũng từng nói vậy, nàng tới từ một thế giới khác. Còn nhớ hình dáng lần đó của nàng... mạnh mẽ như vậy... Cho nên, thế giới của nàng chắc là thế giới của thần tiên? Vậy nên ta phải cố gắng tu luyện! Ta phải đi tìm nàng.

- Yên tâm Tiêu Vũ, ta nhất định sẽ phấn chấn trở lại. Ta sẽ cho nàngthấy, người mà nàng quý mến không phải là phế vật

- Hừ, Sư phụ không nói ta biết, nhưng sẽ có một ngày tự ta sẽ tìm ra.

- Tiêu Vũ, nàng chính là vợ của ta... ai cũng không thay đổi được sự thực đó!

Sở Mặc miệng lẩm bẩm, hắn hít sâu một hơi, chầm chậm nhắm mắt lại, khi đôi mắt hắn mở ra, có thể cảm nhận được trong đôi mắt của chàng thiếu niên sắp mười bốn tuổi ấy chất chứa vẻ tang thương.

Vẻ tang thương ấy chính là sự từng trải.Hơn nửa năm trời trải qua bao nhiêu sự tình thì cho dù là một thiếu niên bình thường cũng trở nên trưởng thành hơn, chứ đừng nói là người vốn có tư chất thông minh như Sở Mặc

- Những dược liệu mà Sư phụ cần, tổng cộng khoảng ba trăm loại! Trong đó hơn hai trăm chín mươi loại dược liệu đều là loại thường gặp trên đời. Tuy giá thành không rẻ, nhưng đều có thể tìm được.

Chỉ có điều số lượng lớn như vậy nhất thời khó mà tập hợp đủ, nhưng chỉ cần có lòng thì nhất định sẽ làm được.

Khó khăn thực sự chính là mười mấy loại dược liệu được liệt kê phíatrên, đó mới chính là những loại cực phẩm Nguyên dược. Tùy tiện một loại thôi cũng đủ để mua đứt một ngôi nhà nằm giữa trung tâm Viêm Hoàng Thành rồi. Thế mà nhiều như vậy, cơ bản đúng là có giá mà không có nơi bán. Loại dược phẩm đẳng cấp thế này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không người thường tuyệt đối sẽ không bán nó.

Tin tốt là những loại dược liệu này không cần số lượng lớn, mỗi loại chỉ cần mười mấy cây mà thôi Hà hà

Sở Mặc chép miệng, lẩm bẩm một mình:

- Chỉ là ít so với các loại dược liệu khác, nhưng trên thực tế hiện tại một cây ta cũng không có. Xem ra muốn giải độc cho Sư phụ quả thực là một việc khó khăn xa vờimà.

Cố lên Sở Mặc. Người nhất định sẽ làm được. Trên đời này không có việc gì có thể gây khó dễ được ngươi.

Sở Mặc tự nhủ thầm:

- Những viên Nguyên thạch trên người ta có thể mua được bao nhiêu dược liệu? Cũng may hiện tại ta cũng khá có điều kiện, hê hê.

Vừa nói, tinh thần của Sở Mặc vừa nhập vào trong miếng Ngọc, tiếp đó hắn liền kêu lên thảm thiết:

- Á!!!!

Lúc này không có Ma Quân ngăn lại âm thanh của hắn

Tiếng bước chân dồn dập truyền lại từ bên ngoài, cửa mở toang ra, một người trung niên chỉ có một tay vẻ mặt lo lắng xông tới. Nhìn Sở Mặc đang ngồi thẫn thờ ra đó, người trung niên quan tâm hỏi:

- Tiểu Mặc, Con sao vây? Không sao chứ? Đừng dọa ta, Sư phụ của con nói con bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, sao lại ngồi dậy rồi? Mau nằm xuống!
Chương107: Con muốn yên tĩnh (1)

Sở Mặc chớp chớp mắt, khóe miệng nghiến chặt lại, hắn ngã quỵ xuống giường, hai mắt vô thần, miệng lẩm bẩm:

- Nguyên thạch của ta Nguyên thạch của ta đâu? Khốn kiếp, còncó thể sống tiếp qua ngày nữa sao?

- Thiếu gia của ta, người làm sao vậy? Người cần Nguyên thạch thì chỉ cần nói một câu, trong nhà chúng ta hãy còn mấy viên nữa. Chớ làm thúc thúc một tay sợ hãi

Người trung niên mắt to mày rậm, toàn thân hừng hực khí thế, nếu không phải vì thiếu một cánh tay thì trên chiến trường ắt hẳn phải là một mãnh tướng. Ông ta vẫn chưa lập gia đình nên sớm đã coi Sở Mặc như con cháu trong nhà.

- Thúc thúc à, con không sao cả, chỉ là hơi đau một chút Con cần yên tĩnh (trong tiếng Trung đồng âm với: Con nhớ Tĩnh Tĩnh) một chút.

Sở Mặc kiệt sức nói.- Tĩnh tĩnh? Con có người trong mộng rồi à?

Người trung niên bỗng tò mò nhìn Sở Mặc, ha ha cười lớn:

- Thiếu gia nhà chúng ta rốt cục cũng trưởng thành rồi. Ha ha ha, thật không dễ gì, chỉ ngồi nhớ có ích chi, tiến lên, theo đuổi đi! Con là cháu trai của một tướng quân mà. Sợ gì chứ?

-.

Sở Mặc mặt mày u ám, tròn mắt nhìn thúc thúc một tay đang cao hứng, hắn không buồn nói lấy một lời, lập tức tháo chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, ném qua cho thúc thúc:

- Trong này có không ít nguyên liệu lấy từ thân của Nguyên thú, có gân, xương và da. Con không rõ có thể bán được bao nhiêu tiền, thúcthúc xem bán chúng đi, rồi sửa sang lại phủ tướng quân của chúng ta, không cần phải cầu kỳ tráng lệ nhưng cũng không được để dột mưa, thế này trông tồi tàn quá. Chỗ tiền còn thừa thì tùy thúc thúc cân nhắc. Gia gia chẳng phải luôn rầu rĩ vì những lão binh bị thương xuất ngũ sao? Chỗ tiền này có thể giải quyết nhiều vấn đề đó.

Người trung niên cụt tay năm xưa cũng từng là một người luyện võ đã đột phá Nguyên Quan, muốn mở chiếc nhẫn này ra thật không cần phí sức lực, ông ngây người ra nhận lấy chiếc nhẫn, chỉ dùng tinh thần lực nhìn qua một loáng, vẻ mặt kinh ngạc biến sắc:

- Đây những thứ này từ đâu mà có?Sở Mặc trả lời:

- Từ đấu võ.

- Con đấu võ?

Người trung niên cụt tay liếc mắt nhìn bộ da của con Xích mục Hàn băng Mãng xà cùng với cả bộ xương rắn, đầu rắn Chợt thấy lạnh người. Mặc dù việc đó đã qua nhiều năm nhưng mỗi lần nhớ lại, ông vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

- Phải, bây giờ con rất lợi hại.

Sở Mặc nói nhưng trong lòng lại tự giễu cợt:

- Phải, vô cùng lợi hại, đến người con gái mà ta yêu cũng không bảo vệ nổi, còn khiến cho nàngphải hy sinh vì ta, thật lợi hại mà.

- Thật tốt quá! Thật tốt quá! Những thứ này có giá trị liên thành! Tùy tiện một loại thôi cũng đủ để trở thành vật áp giá trong buổi bán đấu giá rồi.

Người trung niên cụt tay vẻ mặt vui mừng hớn hở:

- Phòng ốc nên sửa sang lại một chút, nếu không Tĩnh Tĩnh mà con thích tới đây, nhìn thấy thế này sẽ rất thất vọng.

-

Sở Mặc bất lực nhìn người mãnh tướng từng trên chiến trường, ở đời cũng coi như một Hán tử tinh tường, hắn mím môi gật đầu:

- Ừm, không sai. Người nói thật quá có lý thúc thúc cụt tay ạ, con giờ mới phát hiện người so với trước đây càng tinh tường hơn rồi đó.

- Ha ha ha Thúc thúc là ai cơ chứ? Không phải nói quá, năm xưa ta cũng có một nữ nhân mê mệt, nữ nhân đó ngực đầy đặn, mông cũng lớn, da trắng nõn nà một tay bóp ra nước, dáng đi thì Hà hà

Thúc thúc cụt tay hào hứng, nhưng chợt nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Sở Mặc, ông liền đỏ mặt:

- Hờ hờ

Sở Mặc bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều, đây mới là nhà của hắn. Mỗi người ở đây đều là người nhà hắn. Mặc dù không có quan hệmáu mủ, nhưng không khác gì so với người thân ruột thịt. Thúc thúc cụt tay không phải kẻ ngốc, đương nhiên đến "chỉ muốn yên tĩnh" là gì cũng không hiểu. Chỉ là thúc thúc thấy hắn không vui nên muốn trêu chọc hắn mà thôi.

- Thúc thúc một tay à, con thấy hiện tại chúng ta cũng gọi là có tiền rồi...

Nói đến hai chữ "có tiền", Sở Mặc chợt thấy đau lòng, vốn dĩ có thể có nhiều tiền hơn nữa...

- Việc của thúc thúc cũng nên giải quyết cho xong đi.

Sở Mặc nhìn Thúc thúc cụt tay, cười nói:

- Thích vòng ngực đầy đặn thì đi tìm một người đi. Đừng tìm một thẩm thẩm cụt tay về cho con là được rồi. Con tin vào nhãn quang của thúc không tệ như vậy đâu, phải không?

- Tiểu tử thối, đến thúc thúc ngươi cũng dám trêu chọc.

Thúc thúc cụt tay thấy Sở Mặc đang mỉm cười, tự dưng trong lòng cũng vui lây. Ông nhìn Sở Mặc, cảm động nói:

- Sở Mặc, con trưởng thành rồi.

- Phải, trưởng thành rồi, đây là cái giá cho sự trưởng thành, luôn đầy nỗi ưu phiền.Sở Mặc bĩu môi.

- Ha ha ha, Tiểu tử con hiểu ưu phiền là gì không?

Thúc thúc cụt tay cười mắng một câu, sau đó hỏi tiếp:

- Chỗ nguyên liệu trên thân Nguyên thú vô cùng đáng giá, con có ý định cụ thể gì không?

Sở Mặc nhớ lại những mong ước trước đây cùng với Hứa Nhị Phù, nhoẻn miệng cười, nói:

- Cụ thể thì không có, nhưng thúc thúc à, chúng ta có thể dùng số tiền này thành lập một tổ chức không?Thúc thúc cụt tay khẽ dướn mày:

- Tổ chức? Tổ chức gì? Con muốn làm gì?

Sở Mặc nói:

- Con muốn có một thế lực không bị bên ngoài biết, con hy vọng thế lực này có thể trải rộng khắp Đại Hạ Không, tốt nhất có thể trải khắp cả Đại lục Thanh Long. Sau đó, con hy vọng mỗi việc xảy ra ở Đại lục Thanh Long, con sẽ là người biết đầu tiên.

- Vậy là tổ chức tình báo rồi?

Thúc thúc cụt tay không chế giễu Sở Mặc có ý nghĩ điên rồ, ngược lại rất nghiêm túc hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó, con muốn thông qua thế lực này để thực hiện vài việc con muốn. Thí dụ như có thể phát huy tác dụng trong chiến tranh, phát huy tác dụng trong buôn bán

Sở Mặc nhìn thúc thúc cụt tay.

- Thúc thúc, có phải suy nghĩ của con quá ấu trĩ không?

Thúc thúc cụt tay tập trung suy nghĩ rồi nói:

- Suy nghĩ không có gì là ấu trĩ, nhưng phải có một nguồn tiền tài dồi dào mới có thể chống đỡ được. Mặc dù thúc thúc không biết con rốt cục muốn làm gì, nhưng thúc thúc chắc chắn sẽ ủng hộ con.- Hì Con biết trong lòng thúc thúc vẫn chưa già mà.

Sở Mặc vui mừng nói.

Một người luyện võ mới chừng ba mươi tuổi đã có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Quan thì làm sao lại có thể là loại không có chí lớn được? Cụt mất một tay giống như đứt mất con đường tu luyện. Đành chịu đựng ở lại trong phủ Tướng quân, đối với thúc thúc cụt tay mà nói quả là một đòn trí mạng.

- Thúc thúc cụt tay của con vẫn còn trẻ lắm.
Chương108: Con muốn yên tĩnh (2)

Thúc thúc cụt tay mỉm cười, nói:

- Thực ra, mỗi năm đều có rất nhiều binh lính tinh nhuệ vì nhiềunguyên do mà rời khỏi quân ngũ. Càng là người tinh nhuệ, sau khi trở về nhà càng sống không được như ý. Bởi vì họ đã quen với cuộc sống trong quân ngũ, ngoài những việc trong quân ngũ thì họ cũng không biết bản thân có thể làm được những gì nữa.

Mắt Sở Mặc sáng bừng lên:

- Cho nên

- Cho nên nếu có thể tập hợp những người này lại, chắc chắn sẽ hình thành một lực lượng tương đối khả quan, so với những bang hội thông thường thì phải mạnh hơn vài trăm lần.

Thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc, nghiêm túc nói:

- Nhưng muốn làm được việc này thì phải giữ bí mật. Nếu bị bên ngoài biết được, con cháu trong gia tộc tướng quân lại làm những việc như vậy

Sở Mặc gật đầu, khẽ nói:

- Phải, họ sẽ nghi ngờ chúng ta muốn tạo phản.

- Không sai. Cho nên ta không thích hợp làm việc này, nhưng ta có thể liên lạc với những người này. Thúc thúc cụt tay của con năm xưa trong quân doanh cũng có một nhóm đồng sinh cộng tử.

Thúc thúc cụt tay nói, trên người toát ra một luồng khí phách cứ như trở lại những năm tháng ăn gió nằm sương trên chiến trường xưa.- Được rồi. Cụ thể người sẽ làm việc này do con tìm kiếm. Thúc thúc chỉ cần giúp con liên lạc, sau đó giúp con trông nom nhà cửa, con nhất định sẽ giúp Thúc thúc tìm một đại thẩm ngực to, mông to, da trắng nõn.

Sở Mặc vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đồ đáng ghét.

Thúc thúc cụt tay bị Sở Mặc chọc cười.

Tiếp đó, thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc nói:

- Còn một việc này nữaSở Mặc liếc nhìn:

- Hạ Kiệt phải không?

Sau khi trở về Viêm Hoàng Thành, cái tên này là một cửa ải mà Sở Mặc không tránh được, hắn là con trai duy nhất của Đại Hạ Thân Vương lại bị Sở Mặc một chân đá cho bán thân bất toại, khiến cho hắn không còn đi lại được. Cho nên Thân Vương Hạ Kinh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Nhưng Sở Mặc của hôm nay đã không còn là chàng thiếu niên trầm tư rời bỏ Viêm Hoàng Thành của hơn nửa năm về trước rồi.Đừng nói là Hạ Kiệt, cho dù là Hạ Kinh có tự mình ra tay đối phó với Sở Mặc, hắn cũng không sợ!

- Tiểu gia chính là Lâm Bạch đại hiệp trên thảo nguyên, hai mươi năm khổ tâm dùng đủ mọi thủ đoạn khiến cho Đại Tề Quốc bị phá hoại kiệt quệ, tự tay phù trì cho một nữ vương trên thảo nguyên. Chả lẽ lại sợ một Thân vương nhà ngươi? Muốn chiến thì tới đây.

Ai ngờ thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc, không nhịn được cười, nói:

- Tiểu tử, cũng không biết sao mà vận mệnh của con tốt như vậy, sau khi con đi, con đoán xem sao? Hoàng Đế không hiểu sao đột nhiên nổi trận lôi đình, bãi miễn chức vụ Thủ Phụ nội các của Hạ Kinh ThânVương. Tùy tiện giao cho một chức vị nhàn rỗi, bây giờ hắn đã mất đi thực quyền rồi.

- Cái gì?

Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại có thể? Con trai hắn ta trước đây ngang nhiên cưỡng đoạt dân nữ giữa đường là có lỗi trước. Nhưng sau khi bị con đánh cho tàn phế, Hạ Kinh lập tức hạ lệnh truy bắt con, khi hắn muốn giết con, chả phải Hoàng Thượng cũng không dám nói gì? Tại sao giờ lại đột ngột bãi miễn chức vụ của hắn ta?

- Có điều này con không biết, cụ thể sự tình ta cũng không rõ lắm,nhưng bên ngoài có tin đồn rằng người dân nữ bị Hạ Kiệt cưỡng bức thực ra không phải là một dân nữ bình thường, mà đó là Tiểu Công chúa nhỏ tuổi nhất được sủng ái nhất của đương kim Hoàng Thượng.

Thúc thúc cụt tay tỏ ra thần bí khi nói:

- Lúc đó Hoàng Thượng không dám động vào hắn ta là vì không muốn làm lớn chuyện. Nhưng sau làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?

- Người mới là nói bậy đó, Thúc thúc.

Sở Mặc nhìn Thúc thúc cụt tay vẻ mặt như không buồn nói.

- Trong những bữa yến tiệc, mấy vị công chúa của Hoàng Thượng con đã gặp qua vô số lần rồi. Còn đứa nha đầu kia, dáng vẻ yếu đuối,trên người không có chút gì khí chất hoàng tộc, sao lại là tiểu công chúa nhỏ tuổi nhất được sủng ái nhất chứ? Còn việc này nữa thúc thúc có lẽ quên rồi? Hạ Kinh là Thân Vương, hắn ta là hoàng đệ của đương kim Hoàng Thượng, không lẽ con trai hắn ta còn không nhận ra muội muội của mình sao?

Thúc thúc cụt tay lắc lắc đầu, nói:

- Những điều này ta cũng từng nghĩ tới, nhưng những lời truyền tai đều có căn cứ cả. Nghe nói vị tiểu công chua này từ nhỏ đã được đưa vào Đại môn phái, hơn nữa Hoàng Thượng vẫn luôn giữ bí mật không muốn cho người ngoài biết thân phận của nàng. Cho nên con mới chưa từng gặp. Tên súc sinh Hạ Kiệt cũng không biết mặt, điều này cũng hợptình hợp lý.

- Người từ nhỏ đã bị đưa vào Đại môn phái thì sao lại sức trói gà không chặt?

Sở Mặc không nhịn được liếc mắt:

- Đừng đùa nữa, xem ra Hạ Kinh Thân Vương đã làm một chuyện khiến cho trời đất phẫn nộ, người người oán thán, khiến Hoàng Thượng nổi giận rồi.

- Hừ Có lẽ vậy. Dù gì cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Thúc thúc cụt tay gãi đầu:

- Nhưng việc này đối với chúng ta mà nói, suy cho cùng cũng làmột tin tốt lành.

- Nói vậy thực chả sai.

Sở Mặc nói.

- Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài một chuyến, xem xem làm thế nào xử lý đống bảo bối này.

Thúc thúc cụt tay hớn hở nói, mắt liếc nhìn Sở Mặc:

- Phải rồi, Thiếu gia đã tìm được một Sư phụ tốt, vừa nhìn đã biết là một cao nhân ẩn dật, đi không thấy ảnh về không thấy bóng, chỉ là tính cách có chút khác người.- Sư phụ của con tính tình hơi lạ, thúc nói với người trong phủ đừng chọc giận ông ấy.

Sở Mặc dặn dò.

Thúc thúc cụt tay gật đầu, vui vẻ bước đi.

Sở Mặc ngồi lại đó, chợt cười nhạt vài tiếng:

- Hạ Kiệt Cha ngươi là Thủ phủ nội các bị miễn nhiệm rồi, xem ngươi còn dám tới gây phiền toái cho ta không? Tiểu gia ta hiện tâm trạng không tốt, mong là ngươi không ngoan một chút, đừng tới chọc giận ta.Nói tiếp, Sở Mặc vẻ mặt đau đớn, muốn khóc mà không có nước mắt, lẩm bẩm nói:

- Nguyên thạch của ta... Số Nguyên thạch đủ để ta tu luyện mấy năm, tất cả đều đi đứt rồi. Lẽ nào chỉ vì để thấy được Sư phụ ta sao? Ngoài loại độc mà Sư phụ trúng phải... Cái khác đều chưa từng thấy. Những loại vô danh... Chết tiệt, ta vẫn nghĩ rằng ta có tiền, nào ngờ trong chốc lát đã biến thành kẻ trắng tay rồi.

- Sở Tiểu Hắc Sở Tiểu Hắc Ha ha ha ha, ngươi lại dám trở về, lẽ nào ngươi không sợ Thái giám Đại Ma vương tìm ngươi kiếm chuyện sao? Ra đây, mau ra đây, lập tức lăn ra đây, Hứa Đại gia của nhà ngươi tới thăm ngươi đây.
Chương109: Hứa Thập công tử (1)

Đương lúc Sở Mặc ngồi đó tiếc nuối số nguyên thạch bị mất đi thì từ đằng xa vọng lại những tiếng quát gọi. Chỉ nghe âm thanh này, ai không biết có lẽ cho rằng có kẻ nào tới báo thù, nhưng trên mặt Sở Mặc lại lộ vẻ hiểu ý tươi cười.

Hắn đứng phắt dậy, tay trái vươn ra đẩy bật tung cánh cửa, cánh tayphải xương bị vỡ vụn tuy đã nối lại nhưng hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa.

- Hứa Nhị Phù, đồ ti tiện nhà ngươi còn dám quát tháo nữa, ta sẽ đem chuyện hồi năm bảy tuổi của nhà ngươi nhìn trộm ra để kể đó

Sở Mặc lớn tiếng quát.

Chưa nói dứt lời, từ bên ngoài vọng lại một âm thanh nhói lòng:

- Sở Tiểu Hắc, ngươi thật là hết chuyện rồi sao? Chuyện cũ từ năm nào mà vẫn không ngừng mang ra nói, ngươi không thấy ngươi rất bỉ ổi sao?Sở Mặc cười nhạt:

- Được thôi, thế không nói chuyện hồi ngươi bảy tuổi nữa, nói việc gần đây như hồi mùa thu năm ngoái, ngươi tới nhà Hộ bộ Thượng thư tán tỉnh tiểu thư nhà người ta, sau bị Quách Thượng thư phát hiện, truy tới tận nhà ép ngươi phải cưới tiểu nữ nhà người ta, cái việc tốt đó đó.

- Ta nói ngươi có còn chút lương tâm không? Cố ý động vào nỗi đau của người ta?

Tiếng nói bất lực thốt ra từ ngoài cửa vọng lại, tiếp đó, từ bên ngoài một bóng người tiến lại, khuôn mặt oán giận nhìn Sở Mặc:

- Hứa Đại gia của nhà ngươi có ý tốt tới thăm ngươi, vậy mà ngươi hoan nghênh huynh đệ của mình như thế sao?- Ai bảo ngươi khiến ta thấy ghê tởm?

Sở Mặc cười lớn, hắn vòng tay trái qua ôm lấy Hứa Nhị Phù đang tiến tới.

- Tay phải của ngươi làm sao vậy? Bị thương à?

Hứa Nhị Phù cau mày nhìn Sở Mặc, rồi nhìn trên dưới đánh giá một hồi:

- Sở Tiểu Hắc, sao ta lại thấy ngươi có gì đó không giống với trước đây?

- Chỗ nào không giống?

Sở Mặc cười tủm tỉm nhìn chàng thiếu niên tuấn tú nhưng thấp hơnhắn một chút:

- Không thiếu chân không thiếu tay, vẫn như trước mà thôi.

- Không đúng, không đúng, ngươi thay đổi rất nhiều.

Hứa Nhị Phù cau mày, xét nét một hồi:

- Này nhé, nửa năm trước ngươi còn thấp hơn ta khá nhiều, bây giờ xem ra còn cao ngang cả ta nữa.

- Cao hơn ngươi một chút rồi.

Sở Mặc nhẹ nhàng nói.

- Cao bằng nhau.Khuôn mặt vô cùng thanh tú của Hứa Nhị Phù có chút nổi giận:

- Như nhau.

- Được rồi

Sở Mặc trợn tròn mắt, không thèm chấp nhặt với kẻ ngang bướng.

- Đi thôi, rốt cuộc ngươi cũng trở về, ta không cần bận tâm tới ngươi nữa. Huynh đệ đưa ngươi đi đổi gió chút.

Hứa Nhị Phù kéo Sở Mặc đi.

Những thị vệ và lão binh ở Phàn phủ coi như không thấy Hứa Nhị Phù, cảnh tượng này, họ sớm đã nhìn quen, không còn thấy lạ nữa rồi.Hứa Nhị Phù cũng giống như Sở Tiểu Hắc vậy, là ngoại hiệu của hai người từ nhỏ tới giờ, Hứa Nhị Phù vốn tên Hứa Phù Phù, chỉ vì điệp từ, lại thêm Sở Mặc cảm thấy tên này có vẻ hơi "nhị" (ngốc nghếch), thế nên đặt cho hắn cái tên Nhị Phù. Hứa Nhị Phù đương nhiên không chịu yếu thế, bỏ đi chữ Thổ bên dưới chữ Mặc, nói rằng chữ Mặc cũng như chữ Hắc, chẳng thà gọi hắn là Sở Tiểu Hắc càng dễ nghe hơn.

Thế là, hai cái tên từ đó mà ra đời. Nhưng có thể gọi được cái tên đó, khắp Viêm Hoàng Thành cũng chả có mấy người.

Gia thế Hứa Phù Phù tương đối hùng mạnh, quả thực là một gia đình quan tước điển hình, hơn nữa còn là quan lớn.Gia gia của hắn là Hứa Trung Lương, là Thứ phụ Nội các. Sau khi chức Thủ phụ Nội các của Hạ Kinh Thân Vương bị bãi miễn, cũng không biết Hứa Lão gia có thuận thế mà thay chức không? Nghĩ lại thì cũng có khả năng như vậy. Bởi vì Hứa Lão gia năm nay cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi, trong Triều đình Đại Hạ cũng là kiểu có tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, hơn nữa luôn được Hoàng Thượng tín nhiệm.

Phụ thân của Hứa Phù Phù là Hứa Sơn, đảm nhiệm chức Thành chủ ở một tòa thành lớn nằm ở phía nam Đại Hạ, mặc dù đó chỉ là một tòa thành nhưng trong cấp bậc hành chính lại tương đương với một châu.

Các khu vực ở Đại Hạ được phân thành châu, phủ, quận, huyện...Chức vụ hành chính cao nhất ở một châu là Trưởng Quan, gọi là Châu Mục. Ở Đại Hạ, Châu Mục chính là quan lớn ở vùng biên cương rồi.

Thế mà phụ thân của Hứa Phù Phù năm nay cũng mới ngoài bốn mươi đã làm tới vị trí này, rất nhiều người đều nói, qua năm mươi thì có lẽ phụ tử họ cùng xuất hiện trong Nội các rồi. Nói vậy chính là ám chỉ Hứa gia.

Ngoại trừ gia gia và phụ thân của Hứa Nhị Phù, các bá bá, thúc thúc, cô cô, thẩm thẩm của hắn cũng đều không tầm thường, hầu hết đều là người trong quan trường, và phần lớn đều giữ chức vị quan trọng.Cho nên Hứa gia được người ta gọi là Đệ nhất quan gia ở Đại Hạ

Thế lực to lớn, vừa nghĩ đã biết.

Đến đời Hứa Nhị Phù, không ít huynh trưởng của hắn thực ra sớm đã tham gia vào các tầng lớp quan trường ở Đại Hạ, dựa vào thế lực to lớn của gia đình mà bắt đầu không ngừng dốc sức tranh giành.

Có lẽ vì từ nhỏ phụ thân không ở bên cạnh, gia gia lại thương yêu nhất đứa cháu nhỏ này, dẫn đến tính cách của Hứa Nhị Phù từ nhỏ đã vô pháp vô thiên. Con cháu của một gia đình quan lại cấp cao nếu được gia đình chiều hư, quả thật là một việc rất đáng sợ.Những trò dọa nạt người khác, ăn chơi sa đọa... cũng chỉ là chuyện trẻ con mà thôi, thậm chí còn trở nên ác liệt hơn nữa.

Nhưng Hứa Nhị Phù không trở thành loại ăn chơi sa đọa như vậy, ngược lại, trong vấn đề học vấn, hắn còn là một thiên tài hiếm có. Không những học vấn uyên thâm, hơn nữa tuổi trẻ như vậy mà hầu như tất cả những điển tịch của thánh hiền tự cổ chí kim ở Đại Hạ, hắn đều đã từng xem qua, một cuốn cũng không lọt.

Sau khi xem xong, hắn còn có thể đưa ra các cách nhìn riêng của hắn.Theo lý mà nói một thiên tài như vậy, lại có xuất thân ở một gia tộc quan lại, ngày sau tiền đồ chắc chắn vô hạn. Không chút khoa trương mà nói, nếu hắn muốn tham gia khoa thi cử, chắc chắn sẽ đỗ Trạng Nguyên.

Nếu chỉ thấy những điều này thôi, Hứa Nhị Phù quả thực chính là một người mà toàn thân phát ra ánh hào quang như ngôi sao của ngày mai.

Xuất thân danh gia vọng tộc, một nhà toàn quan lớn, tự mình lại tài giỏi, học vấn uyên thâm, tướng mạo anh tuấn. Chỉ sợ đến ngay cả Hoàng Thượng đều sẽ kích động tới mức muốn gả con gái cho hắn ta.Khoan hãy nói, Hoàng Thượng thật sự biết được sự ưu tú của Hứa Nhị Phù, hẳn cũng động lòng muốn đem Công chúa gả cho hắn.

Nhưng... sau khi nghe qua những sự tích của Hứa Nhị Phù, Hoàng Thượng liền lẳng lặng dập tắt ý niệm trong đầu, và cũng may Người chưa đem việc này nói với Hứa Trung Lương.
Chương110: Hứa Thập công tử (2)

Bởi vì tên tiểu tử này... quá hào hoa.

Nào là bảy tuổi thì nhìn trộm thị nữ tắm, tám tuổi lén lút vào thanh lâu uống rượu, chín tuổi đã ôm ấp một người lớn hơn hắn bảy tuổi... Thanh quan nhân nổi tiếng nhất thanh lâu lớn nhất ở Viêm HoàngThành, thậm chí còn chuộc thân cho nàng... Những việc tương tự như vậy thật sự nhiều không kể hết.

Nhất là việc Thanh quan nhân nổi tiếng nhất năm đó, lúc ấy đâu đâu cũng bàn ra tán vào.

Thanh quan nhân nổi tiếng đó muốn được chuộc thân, đổi ai làm chủ cũng đều không vừa lòng, kết quả Hứa Nhị Phù chút nữa là phá tan thanh lâu đó.

Đến cả phụ thân của Hứa Nhị Phù - Hứa Sơn cũng vì việc đó mà vội từ phương nam quay trở về, đánh cho hắn một trận ra trò.Cuối cùng... rốt cuộc cũng không thay đổi được Hứa Nhị Phù.

Thanh quan nhân nổi tiếng năm đó, nghe nói là một thiếu nữ tuyệt đẹp từng khiến Hạ Kinh Thân Vương cũng phải động lòng, đến nay vẫn ở Hứa phủ. Còn về việc giữa nàng với Hứa Nhị Phù có nảy sinh chuyện gì hay không, không nói cũng biết rồi.

Những chuyện này thực ra cũng chỉ là một góc núi băng của tên tiểu tử ấy mà thôi, cái gì mà nữ nhi của vương công đại thần, rồi là vợ bé của đại thương gia... Tóm lại chỉ cần hắn muốn thì không gì là không thành công hết.Hứa Nhị Phù từng thông cảm nói với Sở Mặc:

- Hai ta cùng năm sinh, ngươi còn hơn ta một tháng, nhưng ta là Hoa trung Thánh thủ (ý nói kẻ có vận đào hoa với phụ nữ), còn ngươi... đến cái nụ hoa cũng chưa từng sờ qua, thật đáng thương mà.

Tên tiểu tử này đa tình như vậy, thế mà tất cả nữ nhân không kể tuổi tác lớn nhỏ, tất thảy đều cam tâm tình nguyện theo hắn. Rồi còn số tấu chương của đám vương công đại thần buộc tội Hứa Nhị Phù, ước chừng cũng có thể chất đầy cả một phòng lớn. Tên tiểu tử này lại vẫn tiêu diêu tự tại, làm theo ý mình.

Ưu điểm lớn nhất của tên tiểu tử này là trước giờ không dùng sứcmạnh. Hơn nữa trước nay đánh khinh nhất là loại người cậy sức mạnh, theo lời Hứa Nhị Phù nói thì là:

- Dùng sức mạnh thì không bằng cầm thú. Phiền nhất là loại không biết thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng ở Viêm Hoàng Thành vẫn có một câu truyền miệng rằng:

- Phòng cháy, phòng trộm, phòng Hứa Thập.

Hứa Phù Phù ở Hứa gia đứng hàng thứ mười, cho nên người ta gọi hắn là Hứa Thập công tử.

Nếu nói rằng Hứa Nhị Phù chỉ có chút bản lĩnh như vậy thì sai lầm rồi. Hắn còn là ông chủ đứng sau của một chuỗi các tửu lầu lớn nhất Viêm Hoàng Thành này.Nhưng biết được chuyện này, ngoại trừ ông chủ trên danh nghĩa của tửu lầu đó ra, chỉ có một người biết. Đó là Sở Mặc.

Vì nghiêm túc mà nói, phần sản nghiệp đó cũng có một phần của Sở Mặc.

Nguyên do mở tửu lầu cũng khiến người ta dở khóc dở cười, chỉ vì Hứa Nhị Phù chê thức ăn ở những tửu lầu khác khó nuốt, thế là hắn tự mở một cái, cũng chả bàn với người nhà, kết quả không ngờ kinh doanh phát đạt, làm lớn dần Bất cẩn thế nào mà trở thành Viêm Hoàng Thànhđệ nhất luôn.

Bây giờ hắn vẫn chưa dám nói với người nhà, nếu không truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có vô số kẻ ganh ghét buộc tội hắn.

Về chuyện làm ăn của Hứa Nhị Phù, Hứa gia ít nhiều có lẽ cũng biết được chút chút, nhưng cũng chán chả buồn quản lý hắn. Có lẽ cũng không ngờ rằng Hứa Nhị Phù lại có thể làm lớn được như vậy.

Hứa Nhị Phù kéo Sở Mặc tới tửu lầu lớn nhất Viêm Hoàng Thành, tên Thao Thiết lầu.Tửu lầu này chính là tài sản của Hứa Nhị Phù, cũng là tửu lầu đầu tiên mà hắn gây dựng năm hắn mười tuổi.

Tên gọi của tửu lầu này là do Sở Mặc đặt. Mặc dù Hứa Nhị Phù kiến thức uyên bác, nhưng sở trường của hắn là những học vấn của chư tử bách gia, và các kiến thức về thơ từ.

Học vấn về chư tử bách gia là dùng để đối phó với người nhà, còn thơ từ thì dùng để dụ dỗ các cô nương. Còn về các phương diện tạp học thì hắn không bằng Sở Mặc.Lúc đó Hứa Nhị Phù chạy tới tìm Sở Mặc, nhờ hắn đặt cho một cái tên, Sở Mặc thuận miệng nói:

- Khách biết ăn thật sự thì thường háu ăn, cái gì cũng dám ăn, vậy đặt tên Thao Thiết lầu là được rồi.

Sở Mặc chỉ là thuận miệng nói vậy, ai ngờ Hứa Nhị Phù lại cho là thật, liền lấy luôn cái tên này để đặt. Tửu lầu này lúc mới bắt đầu làm ăn, không biết có bao nhiêu người đã chế giễu cái tên này. Nhưng về sau, danh tiếng Thao Thiết lầu ngay một vang xa, biết bao người muốn đặt một chỗ ở Thao Thiết lầu mà không được.

- Tiểu Hắc ca, tửu lầu này của chúng ta có một nửa là của huynh,lợi nhuận mấy năm nay ta đều ghi lại sổ sách cho huynh. Hai năm nay mở thêm chi nhánh cũng tốn không ít, nhưng phần của huynh vẫn còn rất nhiều.

Đứng bên cửa tửu lầu, Hứa Nhị Phù đắc ý nói với Sở Mặc:

- Huynh đệ như vậy đã đủ nghĩa khí chưa?

- Ngươi đừng có nói bừa, việc này là do ngươi bày ra, ta có giúp được ngươi chút nào đâu, ta biết ngươi coi ta như huynh đệ thân thiết nhất, nhưng nếu ngươi còn làm như vậy, ta sẽ nổi giận đó.

Sở Mặc chằm chằm nhìn Hứa Nhị Phù, nghiêm túc nói.

- Ngươi vẫn nhàm chán như vậy, vừa rồi khen nhầm ngươi rồi.Sao ngươi vẫn cái điệu bộ sĩ diện vậy? Tên của tửu lầu chả phải do ngươi đặt? Rất nhiều ý tưởng và sáng kiến kinh doanh chả phải do ngươi nghĩ ra? Những ý kiến về việc quản lý và dùng người không phải là của ngươi à?

Hứa Nhị Phù trợn mắt nói:

- Ngươi đừng nói ngươi không bỏ tiền ra, ngươi có biết rằng những ý tưởng đó của ngươi đối với bất kỳ thương gia lớn nào cũng đều là bảo vật vô giá. Chỉ cần họ có được một câu chỉ dẫn của ngươi, sự nghiệp sẽ lập tức có thêm một bước tiến. Vậy ngươi nói điều đó đáng giá bao nhiêu tiền?

- Ta vẫn luôn cảm thấy ta thật tham lam nếu chỉ chia cho ngươimột nửa. Nào ngờ ngươi một chút cũng không cần, Sở Tiểu Hắc, nếu ngươi còn coi ta là huynh đệ thì mau nhận lấy. Nếu không sau này đừng làm huynh đệ của nhau nữa

Hứa Nhị Phù nổi giận nói.

Sở Mặc mím môi:

- Đừng hòng lấy việc này ra uy hiếp ta, chả muốn nói với ngươi nữa, bổn công tử gần đây tâm trạng không tốt, chớ chọc giận kẻo ta cho người một trận đó.

- Khốn kiếp, dựa vào nguyên lực của ngươi sao? Không phục thì thử xem, nói ngươi biết, Hứa đại gia nhà ngươi đã không còn là Hứa đạigia của nửa năm về trước rồi.

Hứa Nhị Phù lập tức kéo tay xắn áo, lầu bầu nói:

- Lại đây, đừng nói ta bắt nạt một kẻ tàn phế chỉ còn một tay nhé A!

- A.a.a.a

- Binh

- Sở Mặc ca ca của ngươi vẫn là Sở Mặc ca ca mà ngươi mãi mãi cũng không đánh lại được

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang