Hắn cũng không định đứng đây chờ bị một đám người bao vây, đến lúc đó cho dù hắn có mười cái miệng cũng không giải thích nổi, đámngười kia không đem hắn xé xác mới là lạ.
Nhưng khiến Sở Mặc đau đầu chính là ánh sáng này… hình như phát ra từ trên người hắn.
Bởi vì hắn chạy đến đâu thì ánh sáng trên trời chạy theo hắn đến đấy.
- Di chuyển rồi… Ánh sáng kia di chuyển rồi!
- Không xong rồi, bảo vật muốn chạy trốn! Mau đuổi theo!
- Bảo vật kia đã sinh ra ý thức, tuyệt đối không được để nó chạythoát!
- Đây là địa phận lãnh thổ Đại Tề, bất cứ bảo vật nào sinh ra ở đây đều thuộc về Đại Tề!
- Ôm Đại Tề của ngươi cút sang một bên đi, không biết xấu hổ! Đây là địa bàn của Hạo Nguyệt trưởng lão!
- Địa bàn của Hạo Nguyệt trưởng lão thì đã sao? Chẳng nhẽ không phải là thuộc về Vương Đình ư? Tất cả những gì trên thảo nguyên đều là của Vương Đình! Mọi thứ ở nơi này đều thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của Vương Đình!- Hừ! Một đám người trần mắt thịt, các ngươi mà dám tranh giành, công tử ta không ngại chém chết hết lũ các ngươi!
Sở Mặc nhận ra, tiếng của người cuối cùng đúng là tiếng của Lãnh Thu Minh.
Những âm thanh hỗn loạn lúc trước cũng khiến Sở Mặc không biết nói gì cho phải, nào là Đại Tề, Vương Đình rồi Hạo Nguyệt trưởng lão… không ngờ đều bon chen dính líu tới vụ này.
- Ta không thể để bọn chúng tóm được, nếu không kế hoạch tiếp theo của ta sẽ bị ảnh hưởng mất!Sở Mặc nghĩ thầm trong bụng, sau đó nhìn thoáng qua dải sáng rực rỡ trên bầu trời.
Không nhịn được âm thầm kêu giời kêu đất: Ngươi nói coi ngươi đi theo ta làm chi? Sáng choang choang như vậy… ngươi sợ chúng khó bắt được ta à?
Lúc này Sở Mặc cũng bất chấp tất cả rồi, co cẳng chạy như bay.
Loại bộ pháp mà Ma Quân truyền thụ cho hắn vốn còn vài chỗ trúc trắc, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ một cách thông thấu.Tuy nhiên lúc này, hoàn toàn được Sở Mặc lĩnh ngộ một cách triệt để mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Sở Mặc đã cất Thí Thiên vào không gian trong miếng ngọc, nhưng mà luồng sáng bắt mắt trên đầu vẫn không biến mất mà bám riết không tha!
Đám người đằng sau cũng như phát điên một mạch gào thét đuổi theo hắn không tha.
Cuối cùng, Sở Mặc đành hai tay cầm nguyên thạch, vừa vận dụng bộ pháp chạy trối chết, vừa không ngừng làm quen với những chỗ mới hiểuđược trong bộ pháp, đồng thời vận hành Thiên Ý Ngã Ý hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch một cách điên cuồng.
Một lúc làm hai việc!
Việc này đối với bất kỳ một người luyện võ nào đều là cảnh giới chỉ có thể may mắn hiểu ra chứ không thể cố ý đi tu luyện.
Dưới áp lực cực lớn như thế, không ngờ Sở Mặc vì bí bách quá mà vô tình làm được!
Chỉ là hiện giờ Sở Mặc vẫn hoàn toàn chưa nhận ra điều này, trongđầu chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: Chạy! Không thể để đám người kia nhìn thấy khuôn mặt thật của mình! Càng không thể bị chúng bắt được!
- Đây là bảo vật gì thế? Sao có thể chạy nhanh như vậy? Ta cảm thấy càng ngày cách nó càng xa rồi!
Lãnh Thu Minh nói với Đông Phương Bạch và Dư Tông Hậu.
Đông Phương Bạch và Dư Tông Hậu nét mặt cũng có vẻ không hiểu được, Dư Tông Hậu nói:
- Trước giờ ta cũng chưa nghe nói đến loại bảo vật này bao giờ…
- Bảo vật có trí khôn rồi là có thể tự bay đi, điều này thật ra thì tatừng nghe nói đến, nhưng loại bảo vật này đều là thoáng hiện lên rồi biến mất trong nháy mắt.
- Nhưng cái này… hình như cố ý trêu ngươi chúng ta?
Đông Phương Bạch gật gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Sở Mặc mà nghe được mấy câu này nhất định sẽ ói vào mặt bọn họ.
- Có ma mới thèm trêu ngươi các ngươi!Tuy nhiên trong mắt bọn Lãnh Thu Minh thì đúng là cảm thấy như vậy. Lãnh Thu Minh nhíu mày nói:
- Hay là bảo vật đang dùng cách này để thử thách chúng ta? Xem xem chúng ta có thể kiên trì đến cùng hay không?
Dư Tông Hậu lẩm bẩm nói:
- Rất có khả năng này!
Đông Phương Bạch nói:
- Ta vẫn còn đủ nguyên thạch!
- Đuổi theo!Lãnh Thu Minh cắn răng một cái, tiếp tục đuổi theo vệt sáng biết chạy trên bầu trời.
Phía sau ba người họ còn có rất đông người của Đại Tề, của Vương Đình, của Hạo Nguyệt trưởng lão.
Tuy rằng không dám chống đối trực tiếp với đám đệ tử các môn phái lớn như thế này, tuy nhiên cũng không muốn bỏ cuộc, nếu chẳng may bọn họ được bảo vật lựa chọn thì sao?
Nhất là trong lòng của đám người của Đại Tề vô cùng tức tối. Tuy vùng thảo nguyên này không phải lãnh thổ của bọn họ, nhưng sớm đã bịhọ coi như đồ trong túi của mình. Nơi này lại là do người của Đại Tề của bọn họ phát hiện ra đầu tiên.
Kết quả là không biết là bị người nào làm lộ chuyện, khiến cho nhiều người đánh hơi thấy mùi ùn ùn kéo tới như vậy.
Nếu như không có ba tên đệ tử phái lớn kia, đám người Đại Tề bọn họ chắc chắn trăm phần trăm có thể chiếm được món bảo vật này.
Nhưng hiện tại... thì không lạc quan được như thế rồi.
- Ta mà biết được là kẻ nào làm lộ tin tức... ta nhất định phải tự taygiết hắn!
Một người trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú, trên lưng đeo một chiếc cung hình dạng kỳ lạ, nét mặt sa sầm, cưỡi trên lưng một con ngựa, ánh mắt nhìn đăm đăm luồng sáng rực rỡ trên bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Món bảo vật này, ta nhất định phải có được, nó chắc chắn phải thuộc về ta! Đệ tử phái lớn thì sao nào? Khương Thu Dương ta... không phải cũng là đệ tử phái lớn sao?
Sở Mặc chạy như điên trên thảo nguyên, hắn cũng không dám chạy về hướng cung điện của công chúa Bảo Liên, như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.Chỉ có thể hướng về phương hướng rời xa cung điện mà chạy, đồng thời rủa thầm trong lòng: Cái đao cùn kia... Khoe mẽ đủ chưa? Còn không thu ánh sáng lại cho ta! Ngươi mà còn tiếp tục để lộ tung tích, thì tí nữa ta sẽ quẳng quách ngươi đi! Anh đây bỏ cuộc không được chắc?
Chuyện tới nước này, Sở Mặc ít nhiều cũng hiểu được, tám chín mươi phần trăm luồng sáng tráng lệ trên đỉnh đầu là do Thí Thiên gây ra.
Bởi vì trước đó thì chả có chuyện gì xảy ra cả!
Nói ra kể cũng lạ, Sở Mặc vừa mới phát khùng nghiến răng nghiến lợi định quẳng Thí Thiên đi, thì theo thời gian trôi qua luồng sáng trênđỉnh đầu bắt đầu nhạt dần.
Sở Mặc lập tức mừng phát khóc:
- Nhanh lên, mau dẹp hết đi, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, muốn hại chết ta sao?
Tốc độ ánh sáng nhạt đi bắt đầu... nhanh hơn một chút.
- Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Sở Mặc thúc giục, đồng thời trong lòng hắn oán thầm: Có mỗi cây đao... bày đặt khoe khoang như vậy là để cho ai ngắm? Cũng giỏi giả vờ giả vịt quá?
Chương77: Làm hai việc cùng một lúc (2)
Sở Mặc ở đây thì vui vẻ, còn đám người Lãnh Thu Minh thì như bị tạt một gáo nước lạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng phía trên bầu trời cách họ chỉ còn có hơn mười dặm dần dần biến mất.
Lãnh Thu Minh tái cả mặt!
Sắc mặt của Dư Tông Hậu và Đông Phương Bạch cũng không được dễ nhìn cho lắm.
Từ lúc có được tin tức, bọn họ liền mò tới vùng thảo nguyên này, tìmkiếm ngược xuôi vô cùng vất vả, còn có khả năng đã đắc tội với người có chỗ dựa rất vững chắc.
Tới tận lúc bảo vật xuất thế là hôm nay!
Nhưng lại để nó chạy mất...
Nếu là chạy nhanh một chút thì không có vấn đề gì.
Ví dụ như xuất hiện một cách chớp nhoáng rồi biến mất. Cùng lắm mọi người cũng chỉ thấy hơi tiếc nuối một chút, đồng thời cũng sẽ có chút vui mừng: Tuy ta không có được nhưng kẻ khác cũng không cóđược... Nghĩ như vậy trong lòng sẽ vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều, về sau coi như là một câu chuyện cũ, kể lại cho con cháu nghe.
Nhưng hiện tại không giống như vậy!
Đừng nói là ba người bọn y, cho dù là đám người kia đều có chung một ý nghĩ đó là: Bọn họ đều cảm thấy chính mình có cơ hội đoạt được bảo vật này!
Tuy tốc độ chạy trốn của bảo vật rất nhanh, nhưng vẫn luôn nằm trong tầm mắt của họ, chưa từng đánh mất.Gần như tất cả mọi người đều tin tưởng gần như tuyệt đối rằng, chỉ cần cứ tiếp tục kiên trì, ít nhất... cũng có thể liếc nhìn nó một cái!
Nhưng hiện tại... ánh sáng trên bầu trời vốn dĩ như hải đăng dẫn dường cho họ.
Vậy mà lại... tan biến!
- Chết tiệt!
Một gã đàn ông của thảo nguyên Vương Đình không nhịn được mắng to một câu, cắn răng nói:
- Bảo vật này không có duyên với chúng ta... Rút lui thôi!Dưới ánh trăng, hơn mười con ngựa, rời đi nhanh như chớp.
Một chỗ khác, đám thuộc hạ của Hạo Nguyệt trưởng lão lạnh lùng nhìn phướng hướng đám kỵ binh vừa rồi rời đi, tên thủ lĩnh cười nhạt nói:
- Chạy cũng nhanh đấy, coi như các ngươi thông minh!
Còn đám người Đại Tề thì vẫn chưa muốn bỏ cuộc, thời gian bọn họ theo đuổi cơ duyên này là lâu nhất, cũng đã trả giá nhiều công sức nhất.
Cho nên, mặc dù ánh sáng có biến mất, họ cũng không muốn bỏ cuộc.Khương Thu Dương lạnh lùng ra lệnh:
- Tiếp tục tìm! Dù có phải xới tung ba thước đất... cũng phải tìm bằng được cho ta!
Những kẻ chạy dẫn đầu là Lãnh Thu Minh, Dư Tông Hậu và Đông Phương Bạch thì còn ba mặt nhìn nhau, nhìn về phía bầu trời đã tối lại hoàn toàn như cũ, lưỡng lự không biết có nên tiếp tục đuổi theo hay không.
- Chí ít... chúng ta cũng nên tới nơi cuối cùng ánh sáng biến mất nhìn xem, không biết chừng còn có thu hoạch nào khác.
Dư Tông Hậu nói.Đông Phương Bạch gật gật đầu:
- Nói không chừng, là chui xuống đất!
Ánh mắt Lãnh Thu Minh sáng ngời:
- Có lý, đi!
Ba bóng dáng dùng tốc độ cao phóng về hướng vừa nhắc tới.
Sở Mặc nhìn luồng sáng trên đỉnh đầu cuối cùng đã biến mất, trong lòng nhẹ nhõm, sau đó hắn nghĩ nghĩ một chút, dạo qua một vòng thảo nguyên, rồi lại quay trở về theo đường cũ!Bởi vì, ngựa của hắn... vẫn đang ở nơi đó!
Con ngựa đen cao lớn kia khá thông minh, Sở Mặc đoán chừng có lẽ nó sẽ không chạy đi đâu mất.
Ban ngày chính mình cưỡi nó đi ra từ cung điện của công chúa Bảo Liên, nếu là người trở về nhưng ngựa lại không còn, nhất định sẽ khiến kẻ khác sinh nghi.
Sở Mặc cũng không biết rằng sau khi luồng sáng biến mất, đám người phía sau hắn vẫn chưa hết hy vọng, tìm kiếm điên cuồng như cũ.Tuy nhiên, cho dù Sở Mặc có biết đi chăng nữa có lẽ cũng chỉ cười ha hả, nói một câu:
- Đáng đời!
Sở Mặc lại tiếp tục chạy nhanh một mạch, hai tay vẫn cứ nắm chặt hai viên nguyên thạch. Không ngừng vận hành Thiên Ý Ngã Ý.
Năng lượng trong nguyên thạch liên tục bị hấp thu, từ nơi nguyên khí trời đất bị hút ra nguyên thạch dần dần biến thành một tảng đá bình thường.
Đến khi Sở Mặc trở lại nơi rời khỏi con ngựa, hai viên nguyên thạchbình thường vốn đủ cho hắn dùng hai mươi mấy lần... mỗi viên trên cơ bản đều hóa thành đá thường hơn một nửa!
Sở Mặc giật giật khóe môi, xót ruột lẩm bẩm nói:
- Hơi quá tay rồi...
Con ngựa đen kia quả nhiên không có chạy xa, yên lặng chờ tại đó, nhìn thấy Sở Mặc còn ghé đầu vào trong ngực hắn dụi dụi hết sức thân thiết.
Sở Mặc vỗ vỗ đầu nó cười nói:
- Ngoan lắm!Nhảy lên lưng ngựa phóng như bay.
Trên đường về liền tiện tay săn vài con thỏ và mấy con chim trĩ...
----------
Rạng sáng hôm sau, Sở Mặc tinh thần sảng khoái từ trong phòng đi ra, khuôn mặt mang theo tươi cười vui vẻ, nhìn thấy những thị nữ hầu hạ mình, đều tủm tỉm cười chào hỏi:
- Chào buổi sáng!
- A... Chào... chào ngài!
Thị nữ đỏ bừng cả mặt, trong lòng tim đập như trống đánh, còn tưởng rằng vị kỵ binh thiếu niên này để ý đến nàng.
Ở trên thảo nguyên, kỵ binh của Vương Đình, gần như là đối tượng mơ mộng tốt nhất của tất cả các thiếu nữ!Bởi vì kỵ binh của Vương Đình hầu hết đều chỉ mới khoảng hai ba mươi, trẻ tuổi hào hoa, văn võ song toàn, địa vị trên thảo nguyên cũng khá là cao!
Làm gì có cô gái nào không thích?
Nếu đọc được suy nghĩ của cô thị nữ này, Sở Mặc nhất định sẽ cảm thấy cứng họng, hắn đối với đại mỹ nữ như công chúa Na Y Vương Đình còn không có chút cảm giác nào... thì càng không cần đề cập đến việc mất mặt là cho đến giờ, đối với chuyện tình cảm trai gái, hắn vẫn còn vô cùng ngây thơ ngu ngốc.Ngày hôm qua tuy rằng đã trải qua mạo hiểm kích thích lớn, nhưng thu hoạch của Sở Mặc cũng phải nói là tương đối nhiều!
Chém bay một tên đệ tử âm hiểm độc ác của Trường Sinh Thiên, xem như có thể xả giận cho mình và Kỳ Tiêu Vũ; lại lấy được Thí Thiên, từ nay về sau gọi là có một vũ khí lợi hại phòng thân; không gian miếng ngọc cũng đã xảy ra nhiều biến đổi lớn.
Quan trọng nhất là, trên tờ thứ hai của Thiên Ý Ngã Ý, xuất hiện đầy một tờ đều là tâm pháp!
Đúng vậy, đây mới là điều khiến Sở Mặc cảm thấy vui vẻ nhất!Tối hôm qua sau khi trở về, hắn lấy Thiên Ý Ngã Ý ra, ngạc nhiên phát hiện trên tờ thứ hai của Thiên Ý Ngã Ý dày đặc chữ viết.
Sau khi tu luyện thử một phen thì chợt phát hiện tốc độ hấp thu nguyên khí của mình phải nhanh gấp hai lần so với trước kia!
Tu luyện cả đêm, vận hành hai chu trình lớn, nguyên khí trong cơ thể Sở Mặc hiện tại đã tích lũy tới đỉnh của tầng thứ ba, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tới tầng thứ tư!
Loại tốc độ tu luyện cỡ này, thậm chí trước kia còn chưa từng có ai nhắc tới. Nhưng hiện tại, không ngờ đã trở thành sự thật!Người mà gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, đúng là để chỉ trạng thái bây giờ của Sở Mặc.
Chương78: Bộ tộc Hạo Nguyệt (1)
Mấy ngày kế tiếp Sở Mặc cũng không ra ngoài, luôn luôn chuyên tâm tu luyện.
Nơi này thật ra lại yên tĩnh, những hỗn loạn trên thảo nguyên dường như không hề lây dính tới nơi này, cũng không có ai tới quấy rầy hắn.
Mấy đêm hôm nay Sở Mặc đều tìm thời cơ lặng lẽ chuồn êm ra ngoài, dùng Thí Thiên thi triển vài lần đao pháp mà mình tu luyện, phát hiện uy lực so với trước kia lớn hơn gấp nhiều lần.Nếu là lại gặp phải đối thủ cỡ Triệu Phàm, cho dù chống lại chính diện, hắn cũng có thể một đao... chém đôi đối phương thật dễ dàng!
Sẽ không lại khổ sở như lần trước vậy!
Mấy ngày sau, đến ngày phải đi dự tiệc, Na Y, công chúa Bảo Liên cùng với tiểu vương tử Liệt Ca, đều sớm ăn mặc chỉnh tề, ngồi lên một chiếc xe ngựa xa hoa đã được chuẩn bị sẵn.
Sở Mặc cũng giống như các kỵ binh Vương Đình khác, thay lễ phục xong nhìn ra cũng có vẻ rạng rỡ tinh thần hơn hẳn.Trong một đội ngũ dài thật dài, Sở Mặc cưỡi ngựa ngay gần xe ngựa của Na Y, mặc quần áo cưỡi ngựa, cưỡi trên lưng một con ngựa đen cao lớn. Thân hình tuy có chút gầy gò mảnh khảnh, không cường tráng như người trưởng thành, nhưng cũng rất oai hùng hiên ngang.
Na Y ở trong xe, nương theo khoảng trống từ bức màn che của xe ngựa, thi thoảng lại nhìn trộm Sở Mặc, trong ánh mắt còn mang theo một chút si mê.
Bên cạnh nàng, công chúa Bảo Liên mặc một bộ quần áo sặc sỡ lóa mắt nhẹ giọng hỏi:
- Thích hắn?Hai gò má Na Y ửng hồng, hơi xấu hổ nhưng khẽ gật đầu. Tuy nhiên sau đó lại hơi mất mát nhẹ giọng nói:
- Nhưng hình như hắn không thích ta.
- Sao có thể? Cháu gái ta xinh đẹp như vậy, lại còn là nữ vương tương lai của thảo nguyên, làm gì có ai mà không thích? Trừ khi hắn bị mù!
Công chúa Bảo Liên nói:
- Theo ta thấy không phải là hắn không thích ngươi, mà là hắn còn quá nhỏ... vốn dĩ chưa hiểu gì về chuyện này!
- Hắn sao có thể không hiểu? Hắn thông minh như vậy, là ngườicó trí tuệ nhất trong số những người ta đã từng gặp đấy!
Na Y hơi hờn dỗi nói.
- Khúc khích... xem ra cháu gái bảo bối của ta... nữ vương tương lại của thảo nguyên, thật sự rơi vào lưới tình rồi.
Công chúa Bảo Liên cười rộ lên một cách duyên dáng, sau đó nói:
- Cô nói cho ngươi nghe, cô là người từng trải, bé trai dù có thông minh trí tuệ đến đâu nhưng về phương diện này thì chậm chạp hơn con gái nhiều!
- Nhớ lấy, cháu gái bảo bối của ta, nếu thích... thì phải theo đuổi! Tuyệt đối đừng bỏ lỡ, rồi sau đó lại đi hối hận.- Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi... cũng không coi như còn nhỏ, binh lính trên thảo nguyên tầm tuổi này cũng có nhiều người đính hôn rồi, đợi đến mười lăm mười sáu là có thể cưới vợ sinh con rồi!
Na Y mặt đỏ bừng bừng nhìn cô, nhỏ giọng nói:
- Cô còn nói ta, năm đó vì sao chính ngươi lại...
Sắc mặt của công chúa Bảo Liên hơi thay đổi.
Na Y nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi, cô, Na Y đã nói lời không nên nói rồi.Công chúa Bảo Liên lắc đầu, cầm tay Na Y:
- Cô không trách ngươi, năm đó... cô làm vậy cũng chỉ là vì bất đắc dĩ. Con người của phụ vương ngươi rất tốt, nhưng tính tình rất mềm yếu, lại quá mức nhân từ.
Thực ra năm đó, rất nhiều lần có cơ hội, chỉ cần thực thi các hành động mạnh mẽ quyết đoán thì toàn bộ thảo nguyên đã bị thu phục rồi. Hắn lại cứ muốn dùng biện pháp lung lạc... Hừ, trên thảo nguyên này kẻ mạnh làm vua! Ngươi chỉ dùng miệng thì có ích lợi gì? Ngươi càng mềm yếu, càng khiến kẻ khác cho rằng ngươi dễ bắt nạt mà thôi!
- Khi đó, thế lực của Hạo Nguyệt trưởng lão bắt đầu lớn mạnh rồi,hơn nữa xu thế càng ngày càng không gì cản nổi.
- Nếu cứ để y tiếp tục phát triển, sợ rằng chỉ mấy năm nữa trên thảo nguyên sẽ xảy ra một trận đại chiến.
- Lúc ấy, ta khuyên phụ vương ngươi lấy cớ xuất binh bắt luôn Hạo Nguyệt trưởng lão lại... cho dù không giết hắn cũng phải đem hắn giam lỏng!
- Nhưng phụ vương của ngươi...lại bác bỏ.
- Phía tên khốn kiếp Hạo Nguyệt trưởng lão hẳn là đánh hơi đượcchút tin tức gì, liền chỉ dẫn theo hai gã hộ vệ, chạy tới Vương Đình để cầu hôn!
Trên mặt công chúa Bảo Liên lộ ra vẻ phẫn hận:
- Phụ vương ngươi liền cảm thấy Hạo Nguyệt trưởng lão là người quang minh lỗi lạc, vốn không có lòng tạo phản, nếu không, sao dám chỉ mang theo hai hộ vệ đến cầu hôn? Hơn nữa, trước giờ phụ vương ngươi vẫn không đồng ý quan hệ giữa ta và Bàng tiên sinh, nhất thời hồ đồ, đồng ý việc hôn nhân này.
Na Y dịu dàng nói:
- Đây là lỗi của phụ vương ta, làm cô cô chịu khổ nhiều năm nhưvậy...
- Thực ra phụ vương ngươi cũng không hẳn là sai.
Công chúa Bảo Liên nói:
- Ít nhất sau khi ta tới đây, lão già khốn kiếp kia cũng biết điều rất nhiều, không dám phát triển thế lực của bộ tộc Hạo Nguyệt một cách quang minh chính đại nữa. Nếu không chỉ sợ chốn thảo nguyên xinh đẹp này đã sớm bị ngọn lửa chiến tranh phá hoại rồi.
Na Y sùng bái nhìn cô cô mình, nói:
- Cô thật lợi hại! Chịu thiệt thòi lớn như vậy, còn có thể thản nhiênđối mặt, nếu là ta nhất định sẽ không làm được như vậy.
- Ngươi sẽ làm được!
Công chúa Bảo Liên nghiêm túc nói:
- Cô nhất định sẽ biến ngươi thành viên ngọc quý lộng lẫy nhất trên thảo nguyên này!
Chỗ ở của công chúa Bảo Liên cách nơi Hạo Nguyệt trưởng lão ước chừng hơn một trăm hai mươi lý. Xuất phát từ buổi sáng, đến xế chiều gần hoàng hôn mới tới nơi.
Nhìn số lều bạt mọc lên thành từng mảng lớn như nấm sau mưa, SởMặc rốt cuộc có cảm giác đã chân chính đặt chân tới thảo nguyên.
Phía đội ngũ Hạo Nguyệt trưởng lão phái ra tiếp đón đợi ở khoảng cách xa hơn mười dặm, sau khi đón được liền nhập thành một đoàn, lũ lũ lượt lượt chạy về hướng bộ tộc Hạo Nguyệt.
Từ rất xa, Hạo Nguyệt trưởng lão cùng ba người con trai Hạo Nguyệt Cách Mộc, Hạo Nguyệt Cách Văn, Hạo Nguyệt Cách Thủy cùng một đám người thủ lĩnh cấp cao đứng chờ ở đó.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, khi công chúa Bảo Liên trong trang phục trang sức lộng lẫy xuống xe, ngay cả Hạo Nguyệt trưởng lão trên mặtcũng hiện ra một chút mê mẩn.
Nhớ mang máng rằng, công chúa Bảo Liên chỉ mới mặc trang phục như vậy một lần là vào lúc mới gả tới.
- Hôm nay là sao vậy? Chẳng nhẽ là vì muốn ta ủng hộ cháu gái nàng... ngồi lên ngai vàng của Vương Đình kia hay sao?
Hạo Nguyệt trưởng lão từ xa xa nhìn thoáng qua công chúa Bảo Liên, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại lạnh như băng: Đáng tiếc, một tuyệt sắc giai nhân như vậy, ta lại không có phúc hưởng thụ! Bởi vì vị trí kia... ta cũng muốn ngồi lên thửmột lần xem sao!
Hạo Nguyệt Cách Mộc, Hạo Nguyệt Cách Văn và Hạo Nguyệt Cách Thủy bên người Hạo Nguyệt trưởng lão khi nhìn thấy công chúa Bảo Liên trong mắt cũng lộ ra vẻ si mê.
Chương79: Bộ tộc Hạo Nguyệt (2)
Trên thảo nguyên, chuyện sau khi cha mất, đứa con cưới cơ thiếp của cha đâu đâu cũng có.
Cả ba người bọn hắn cũng không biết phụ thân của bọn hắn sớm đã âm thầm hạ độc công chúa Bảo Liên, trong lòng đều đang nghĩ, người đàn bà sau khi gả tới, không để cho phụ thân bọn họ động vào một sợitóc này, nếu có thể cùng bọn họ một đêm... thì tốt biết bao!
Sau đó, công chúa Na Y từ trong xe ngựa đi ra càng làm cho ánh mắt mọi người ngời ngời tỏa sáng!
Viên ngọc báu lộng lẫy nhất, rạng rỡ nhất trên thảo nguyên, trong một bộ trang phục đẹp đẽ, bên trong sự mỹ lệ cao quý, lại tỏa ra một sức sống thanh xuân dào dạt.
Cho dù là đứng cạnh một đại mỹ nhân như cô của nàng cũng không hề lép vế, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ!Hạo Nguyệt Cách Mộc ầm thầm nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Thủy, trong lòng hơi hơi ghen tị, phụ thân nói nếu Na Y biết thời biết thế, có thể để nàng gả cho đệ đệ y lão tam.
- Nếu nàng ngoan ngoãn biết điều, vậy thì... bộ tộc Hạo Nguyệt ta... vẫn có thể thu nhận một công chúa tiền triều không nơi nương tựa!
- Như vậy, người trên thảo nguyên sẽ càng thêm ủng hộ chúng ta!
Đây là những lời Hạo Nguyệt trưởng lão đã nói ngay trước mặt ba đứa con trai của y.Trong lòng Hạo Nguyệt Cách Mộc vẫn hơi bất mãn, bởi y mới là con trưởng, mới nên là người có tư cách cưới công chúa Na Y nhất!
Nhưng phụ thân lại muốn đem công chúa gả cho lão tam!
Lý do rất đơn giản, là bởi vì Hạo Nguyệt Cách Mộc là con cả, y chính là kẻ phải kế thừa vương vị trong tương lai!
Hạo Nguyệt trưởng lão tuyệt đối không cho phép vị trí vua của thảo nguyên sau nhiều năm y vất vả bày mưu tính kế mới có được, dạo qua một vòng lại trở về trong tay dòng dõi huyết mạch cũ.Điều này Hạo Nguyệt Cách Mộc hiểu thì có hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt mỹ lệ động lòng người của Na Y, trong lòng vẫn cứ rạo rực và kích động.
Đáng tiếc là, ở nơi này không kẻ nào dám phản đối Hạo Nguyệt trưởng lão. Ở trong bộ tộc Hạo Nguyệt này, Hạo Nguyệt trưởng lão chính là trời! Chính là kẻ duy ngã độc tôn!
- Ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh các ngươi! Thê tử thân yêu của ta, còn cả cháu gái bảo bối và cháu họ của ta nữa! Hoan nghênh các ngươi... tới bộ tộc Hạo Nguyệt!Trên mặt Hạo Nguyệt trưởng lão tràn đầy tươi cười vui vẻ. Vẻ mặt thiện chí cùng nụ cười ôn hòa kia nhìn sao cũng thấy giống một bậc bề trên hiền lành.
Sở Mặc nhảy xuống ngựa, nghĩ thầm: lần đầu tiên ta gặp phải người có lòng dạ thâm sâu khó lường như vậy, khó trách có thể phát triển bộ tộc Hạo Nguyệt tới mức này.
Xem ra... kế hoạch tiếp theo phải tùy cơ ứng biến rồi!
Khiến Sở Mặc đau đầu nhất chính là, hai gã hộ vệ của Hạo Nguyệt trưởng lão quả thực là theo y như hình với bóng!Hạo Nguyệt trưởng lão đi nghênh đón đoàn người của công chúa Bảo Liên ngay trên địa bàn của mình, lẽ ra chắc chắn không có khả năng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng hai gã hộ vệ này lại vẫn vô cùng cảnh giác, đi theo sau Hạo Nguyệt trưởng lão.
Dường như trong mắt bọn gã, bất cứ ai... đều là kẻ khả nghi!
Sở Mặc có chút đau đầu cau mày, nghĩ thầm: Nếu có cách để tiếp cận Hạo Nguyệt trưởng lão trong phút chốc, một đao kết liễu y thật gọn gàng linh hoạt thì tốt biết bao!Trong lòng miên man suy nghĩ, Sở Mặc cùng mọi người được đón vào bộ tộc Hạo Nguyệt.
Trong quá trình này, Sở Mặc vẫn âm thầm để ý quan sát, phát hiện xung quanh là một bầu không khí hài hòa vui vẻ, trên thực tế lại chỉ là biểu hiện thoải mái nhẹ nhàng ở bên ngoài, còn bên trong lại vô cùng căng thẳng!
Rất nhiều nơi đều có bố trí binh lính ngầm.
- Các binh lính ngầm này, có lẽ chỉ cần ra lệnh hô một tiếng liền có thể lập tức bao vây cả bộ tộc Hạo Nguyệt chật như nêm cối rồi?Sở Mặc nheo mắt thầm nghĩ: Xem ra hôm nay bất kể ra sao đều không có đường lui rồi, tất yếu phải kết thúc một cách gọn ghẽ!
---------
Trời ngả bóng hoàng hôn, phía chân trời xa nhuộm đẫm từng mảng sáng mờ ảo màu hồng nhạt, chiếu rọi khắp nửa bầu trời.
Trên quảng trường của bộ tộc Hạo Nguyệt, đã dấy lên một đống lửa trại lớn, ánh lửa rừng rực trong nắng chiều quyện lại cùng nhau thành một thứ màu mật ong sánh đậm quyến rũ.
Người thảo nguyên vốn rất giỏi ca múa, lúc này đã có rất nhiều thanh niên nam nữ vây quanh lửa trại vừa múa vừa ca hát. Từ rất xa đã có thể cảm nhận được sự nhiệt tình hừng hực này.Một bầu không khí vô cùng náo nhiệt!
Cùng với sự có mặt của đội ngũ công chúa Bảo Liên và công chúa Na Y, không khí nơi này cũng dâng lên đến cao trào.
Nhóm đông nam nữ trẻ tuổi vừa hát vừa nhảy múa vây quanh đoàn người của công chúa Bảo Liên.
Trên mặt công chúa Bảo Liên và công chúa Na Y đều lộ ra nụ cười vui vẻ, không kìm được đong đưa thân mình theo điệu nhạc.
Bàng Trung Nguyên đi tới bên cạnh Sở Mặc, hạ giọng nói:
- Cùng hòa vào bầu không khí sôi nổi này đi, đừng để người khác nhận ra điều bất thường.
Trong lòng Sở Mặc cười khổ, mấy thứ ca múa này hắn đâu có biết tí xíu nào!
Tuy nhiên lúc này cùng đành bất đắc dĩ lẫn vào đám đông lắc qua lắc lại vài cái. Chung quy là đã luyện võ từ nhỏ, độ mềm dẻo của cơ thể cũng như khả năng cảm thụ âm nhạc đều không có vấn đề gì, sau khi lắc lư vài cái thì cũng coi như bắt chước được ra ngô ra khoai.
Sau khi nhảy được một lúc lâu, mọi người mới dừng lại, mặt ai cũngđều hồng hây hây, vẻ mặt rạng rỡ.
Kể cả công chúa Bảo Liên và Na Y trên mặt cũng mang theo một chút phấn chấn.
Trong lòng Sở Mặc âm thầm đề cao cảnh giác, Hạo Nguyệt trưởng lão, quả nhiên là một nhân vật lợi hại!
Nếu không phải công chúa Bảo Liên đã nhận được tin tức từ sớm, nếu không phải hắn tận mắt thấy những kẻ được bố trí canh gác ngầm, chỉ sợ giờ phút này cũng bị không khí nơi này cuốn hút. Coi nơi này thực sự chỉ như một bữa tiệc tối long trọng bình thường trên thảonguyên.
Sau đó, người dẫn dắt yến hội tuyên bố, bữa tiệc ngoài trời chính thức mở màn.
Bắt đầu có người của bộ tộc Hạo Nguyệt mang bàn lên sắp xếp đâu vào đấy. Rồi lại có người mang rượu và thức ăn lên.
Tất cả đều là của ngon vật lạ đặc sắc trên thảo nguyên, dê nướng nguyên con, thịt trâu thịt dê được ninh trong nồi sắt suốt một thời gian dài, mùi hương thơm lừng tỏa ra tứ phía.Ngay cả Sở Mặc cũng có chút không nhịn được muốn cầm đũa ngay lập tức.
Mọi người nhanh chóng tìm được vị trí của mình ngồi xuống, Hạo Nguyệt trưởng lão ngồi ở đầu bên kia, bưng lên chén lớn, tiếng cười sang sảng nói:
- Bữa tiệc hôm nay là để nghênh đón công chúa Na Y, cháu gái của ta, và vương tử Liệt Ca cháu trai của ta! Mọi người cứ việc ăn uống tự nhiên, không say không về!
Chương80: Cáo già xảo quyệt
- Cạn chén!Hạo Nguyệt trưởng lão vừa dứt lời, mọi người ở đây cùng hô vang:
- Cạn!
Sở Mặc uống một ngụm, cảm giác cay nồng từ trong khoang miệng truyền tới. Tuy rằng công chúa Bảo Liên đã liệu đến, Hạo Nguyệt trưởng lão sẽ không giở trò trong rượu và thức ăn, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn. Dùng ngọc kiểm tra qua một lượt chỗ rượu và đồ ăn này, kết luận là không có độc.
Cùng với sự mở màn của bữa tiệc, bắt đầu có những cô gái trẻ trung xinh đẹp của bộ tộc Hạo Nguyệt đứng lên khiêu vũ xung quanh đống lửa trại.Những cô gái này xinh đẹp động lòng người, kỹ thuật nhảy rất khiêu khích, hoặc là trẻ trung hoạt bát, hoặc là quyến rũ khêu gợi.
Nhìn họ khiêu vũ quả thực đúng là một loại hưởng thụ, cho dù không say vì rượu, xem một lúc cũng sẽ say vì người. Sở Mặc nhìn trộm, ngay cả Bàng Trung Nguyên cũng không nhịn được cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía đó.
Rất nhanh chóng, đại đa số mọi người đã uống cạn ba bát rượu. Sở Mặc tuy rằng không uống nhanh như vậy, nhưng một chén cũng đã vào bụng rồi.Lúc này Hạo Nguyệt trưởng lão đứng lên, lớn tiếng hỏi:
- Những cô gái này có đẹp hay không?
- Đẹp!
Mọi người đã hơi say ngà ngà, lớn tiếng đáp, trong đó còn kèm theo những tiếng huýt sáo và những lời khen ngợi, tán thưởng.
Hạo Nguyệt trưởng lão lại cười to nói:
- Vậy thì các ngươi có thích hay không?
- Thích!
Mọi người lại gào lên như đàn sói tru.Hạo Nguyệt trưởng lão nói:
- Đàn ông đàn bà trên thảo nguyên chúng ta chính là phóng khoáng thoải mái như vậy! Không như bọn người trung nguyên kia, che che đậy đậy, uốn uốn éo éo, làm cho người ta bực mình!
- Ha ha ha ha!
Mọi người cười ầm ầm cả lên, không khí cả buổi tiệc nóng tới mức tận cùng.
- Vậy… Hôm nay bọn trẻ các ngươi, có muốn nhân dịp này thổ lộ với người trong lòng hay không?
Hạo Nguyệt trưởng lão lại lớn tiếng hỏi.Sở Mặc thầm nghĩ: Bắt đầu rồi!
Quả nhiên, Hạo Nguyệt trưởng lão vừa dứt lời, bên kia thanh âm của một người trẻ tuổi liền vang lên:
- Có!
Hạo Nguyệt trưởng lão nhìn sang, thấy con trai thứ ba của mình là Hạo Nguyệt Cách Thủy đang hưng phấn nhìn y.
- Thằng nhóc thối tha này… sao trước giờ ta chưa từng nghe nói ngươi có người trong lòng, ngươi muốn thổ lộ với ai chứ?
Hạo Nguyệt trưởng lão cười hỏi.Bên kia công chúa Bảo Liên và công chúa Na Y tuy rằng đã sớm định liệu trước chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lúc này nụ cười trên khuôn mặt cũng hơi hơi đông cứng lại.
Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức quay đầu, vẻ mặt chân thành, tình thâm nhìn Na Y lớn tiếng tuyên bố:
- Ta… Hạo Nguyệt Cách Thủy, đứa con của thảo nguyên! Nếu đã thích… nhất định phải thích viên ngọc báu lộng lẫy nhất trên thảo nguyên! Cho nên, những cô gái khác dù xinh đẹp cỡ nào, thì trong lòng Hạo Nguyệt Cách Thủy ta cũng chỉ thích một mình Na Y!
- Oa oa oa!Trên bữa tiệc, những người của bộ tộc Hạo Nguyệt lập tức nổ ra những tràng khen ngợi vỗ tay như sói tru.
- Tam công tử đẹp trai nhất!
- Tam công tử anh dũng nhất!
- Chỉ tam công tử của chúng ta mới xứng với viên ngọc quý nhất trên thảo nguyên!
Hạo Nguyệt Cách Mộc ngồi bên cạnh Hạo Nguyệt Cách Thủy, trên mặt cũng tươi cười, tuy nhiên trong nụ cười kia lại mang theo chút u ám.Đẹp trai nhất? Anh dũng nhất?
Hạo Nguyệt Cách Mộc liếc nhìn tam đệ đang phấn khích, và cha mình nhìn thì vui vẻ nhưng thực tế trong mắt lại vô cùng bình tĩnh, lập tức tỉnh táo lại, tự nhủ: Chờ ngày ta tiếp nhận vương vị rồi hẵng nói sau!
Lúc này, các chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt đang có mặt ở đó đã bắt đầu náo loạn cả lên, hướng về phía Na Y hô lớn:
- Công chúa, đồng ý!
- Công chúa, đồng ý!- Công chúa, đồng ý!
Thanh âm vang tận mây xanh, văng vẳng truyền đi khắp nơi.
Na Y ngồi yên tại chỗ, nụ cười hơi khô khốc, nghe xong những tiếng hô này, nàng hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng… Giơ tay lên.
Mọi âm thanh đột nhiên im bặt!
Sở Mặc nhìn thấy, vẻ mặt của Hạo Nguyệt trưởng lão hơi hơi cứng lại, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.- Ta muốn nói một câu.
Na Y chậm rãi đứng dậy, đứng ở đó một cách tự nhiên, hào phóng, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, khi lướt qua Sở Mặc thì hơi hơi dừng lại nhưng lại dời đi rất nhanh chóng.
- Đầu tiên ta phải cảm ơn Cách Thủy ca ca, đã có tấm lòng như vậy đối với ta.
- Na Y muội muội, ta luôn một lòng một dạ với ngươi …
Hạo Nguyệt Cách Thủy mượn men rượu đỏ mặt lớn tiếng nói.
Bốn phía lại ầm ầm vang lên tiếng cổ vũ, hưởng ứng.Na Y lại nhẹ nhàng vung tay, hơi hạ xuống:
- Mọi người nghe ta nói trước đã.
Công chúa Vương Đình, uy nghi vẫn còn, cho dù Vương Đình xảy ra biến cố, cho dù hiện tại Na Y bị Kim Ca, Ngân Ca bôi nhọ, nhưng địa vị của nàng trong tâm trí người trên thảo nguyên, vẫn là không thể chối cãi. Ngay cả trong bộ tộc của Hạo Nguyệt trưởng lão, cũng là như vậy!
Toàn bộ nơi này, lại yên tĩnh.
Phía Hạo Nguyệt Cách Thủy, trên mặt hơi lộ ra vẻ lúng túng, tuy nhiên ánh mắt vẫn ngập tràn hưng phấn như trước. Theo y, viên ngọcxinh đẹp động lòng người nhất trên thảo nguyên này, chắc chắn là của Hạo Nguyệt Cách Thủy y… không ai có thể đoạt mất!
- Ở đây, ta muốn làm rõ một việc.
Na Y nhẹ giọng nói ra:
- Vương Đình xảy ra biến cố, chắc hẳn các ngươi đều nghe nói đến, trong tình huống vui vẻ náo nhiệt như hôm nay, Na Y vốn không nên nói ra những lời mất hứng này.
- Nhưng nếu Cách Thủy ca ca đã thổ lộ với ta, như vậy ta cũng có mấy lời muốn nói.Cơ mặt Hạo Nguyệt trưởng lão hơi hơi co lại, con ngươi lóe ra, cũng không lên tiếng ngăn cản Na Y. Nhưng ánh mắt nhìn về phía công chúa Bảo Liên lại trở nên lạnh như băng.
Rõ ràng, y cũng không cho rằng công chúa Na Y còn nhỏ tuổi có thể có trí tuệ như vậy.
Công chúa Bảo Liên thì vẫn nhìn cháu gái một cách dịu dàng, giống như không hề nhận thấy ánh nhìn chăm chú của Hạo Nguyệt trưởng lão, cũng không thèm liếc mắt về phía y.
- Thứ nhất, Na Y không phải tội phạm truy nã!Công chúa Na Y mắt rưng rưng, lớn tiếng nói:
- Cha mẹ của Na Y, đại vương và vương hậu kính yêu nhất của các ngươi, đã bị hai tên súc sinh Kim Ca và Ngân Ca hạ độc, lại bị Ngân Ca tự tay chém rơi đầu!
- Cho nên hai tên Kim Ca và Ngân Ca mới là hung thủ thực sự hại chết đại vương và vương hậu!
- Thứ hai, Na Y muốn thỉnh cầu dượng, xuất binh trợ giúp Na Y, đi thảo phạt hai tên nghịch tặc Kim Ca và Ngân Ca!
Na Y nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão, cố nén để nước mắt không rơixuống.
Hạo Nguyệt Cách Thủy đã uống hơi say, cộng thêm sự hưng phấn, lập tức không thèm suy nghĩ mà nói:
- Na Y muội muội yên tâm, chỉ cần ngươi trở thành vợ ta, ta nhất định phái binh…