Trong lòng Sở Mặc thổi qua một cơn gió lạnh, hắn thầm quan sát biểu cảm của Na Y, Bàng Trung Nguyên và Bảo Liên công chúa.Quả nhiên, mấy người kia đều rất thông minh, sâu trong đấy mắt, ai cũng có vài phần phẫn nộ và lạnh như băng.
- Hạo Nguyệt trưởng lão, là chủ nhân nơi đây, tiếp đãi mọi người, cũng chẳng có gì là không đúng. Nhưng, y nói những lời này, cùng với thái độ của y, rõ ràng là đang truyền một tín hiệu...
Sở Mặc trong lòng thầm nghĩ: Y muốn làm.. đế vương của thảo nguyên này!
- Hơn nữa, sau khi y vào đây, cho tới giờ, chưa hề nhắc tới một câu đại vương với vương hậu...
- Nghe nói đại vương và vương hậu đối đãi với trưởng lão Hạo Nguyệt rất tốt. Con người này... đúng là có đủ lạnh lùng và bạc tâm.
Trước đây, đúng là có chút xem thường y.
Nhớ lại bức mật hàm trên người đặc sứ viên Đại Tề có ghi mấy thứ, Sở Mặc hít một hơi lạnh: Trên bức mật hàm, có tên ba bốn người, đều là người trưởng lão của bộ tộc Hạo Nguyệt.
Vốn Sở Mặc cho rằng y không biết chuyện này. Nhưng giờ thấy biểu hiện của y, một người khôn khéo như vậy, không thể không phát hiện chuyện này.
“Lẽ nào... Hạo Nguyệt trưởng lão, mới là quân cờ bí ẩn nhất, cũng lợi hại nhất... mà Đại Hạ bố trí?"
Dù đây mới chỉ là suy đoán, nhưng Sở Mặc vẫn bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ. Gia gia từng nói, cao nhân chơi cờ và đọ sức, đều ẩn chứa đầy trí tuệ và âm mưu, những người bình thường đến tận lúc chết... cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi có người lật quân bài cuối cùng lên, ngươi mới biết chân tướng sự việc. Thậm chí có lúc, quân bài cuối cùng được lật lên rồi, ngươi vẫn không hề biết chân tướng thật sự là gì!
“Xem ra, sau khi trở về, phải nghiên cứu lại bức mật hàm từ đầu mới được."
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.
Yến rượu mãi tới rất khuya mới kết thúc, đoàn người trưởng lão Hạo Nguyệt không hề ở lại đây nghỉ, mà mang người rời đi.
Dưới sự hướng dẫn của người phụ trách, Sở Mặc trở về phòng, không lâu sau, Bàng Trung Nguyên tìm tới tận cửa.
Bàng Trung Nguyên tối nay uống không ít rượu, nhìn qua có chút men say, nói chuyện tiếng hơi lớn, gặp Sở Mặc, đầu tiên xin lỗi:
- Xin lỗi, hôm nay khiến Lâm công tử chịu ủy khuất rồi, lẽ ra... Lâmcông tử phải ngồi bàn trên mới phải!
Sở Mặc khoát tay:
- Không phải chúng ta đã nói rồi sao, không thể tiết lộ thân phận của ta. Nếu không, kế hoạch tiếp theo không thể triển khai.
Bàng Trung Nguyên xua xua tay, giọng nói có chút chua sót:
- Sự tình... chỉ sợ có thay đổi!
- Sao vậy?
Sở Mặc nhìn Bàng Trung Nguyên, hơi nhíu mày.Bàng Trung Nguyên uống một hớp nước, sau đó trầm giọng nói:
- Hạo Nguyệt trưởng lão... có vấn đề lớn!
- Sao?
Sở Mặc thoáng nhìn Sở Mặc, suy đoán này, tối nay hắn đã đoán ra rồi, nhưng không biết Bàng Trung Nguyên dựa vào gì mà phát hiện ra.
- Lúc nãy uống rượu, ta có ý thăm dò ba nhi tử của Hạo Nguyệt trưởng lão. Ba tên kia... Lão đại là con hổ mặt cười, tâm cơ khó dò! Lão nhị cả ngày âm trầm, rất ít khi nói chuyện. Còn Lão tam, phong lưu, nói năng tự nhiên, xem như không có tâm cơ nhất.- Bởi vây, trong ba tên tiểu tử kia, chỉ có Lão Tam, là dễ đối phó nhất.
Bàng Trung Nguyên uống nhiều rượu, nói chuyện ít nhiều hơi dông dài. Sở Mặc cũng không túc giục, nhẫn nại nghe.
-Ta nghe Lão Tam nói đôi ba câu, chuyện Ba Đa hôm nay chặn đường chúng ta, không phải ý của trưởng lão Hạo Nguyệt mà là ý của đại nhi tử của y, Hạo Nguyệt Cách Mộc.
- Chuyện này, khiến Hạo Nguyệt trưởng lão vô cùng tức giận, mắng Hạo Nguyệt Cách Mộc một trận.Trên mặt Bàng Trung Nguyên mang theo men say, lộ ra vẻ cười lạnh:
- Tuy tên tiểu tử Hạo Nguyệt Cách Thủy chỉ lộ ra nửa câu, nhưng làm sao thoát được khỏi ánh mắt của ta?
- Chuyện này, không phải ý của Hạo Nguyệt trưởng lão, sau đó y lại vì chuyện này này nổi giận lôi đình, chắc chắn là có vấn đề.
- Vì y không phải là Bảo Liên! Y không hề thích Na Y với Liệt Ca như thế!
- Y nổi giận, là vì hành vi của Hạo Nguyệt Cách Mộc khiến chúng tadấy lên nghi ngờ.
- Vì thế, y mới dẫn ba nhi tử của y tới yến tiệc, hơn nữa bày ra vẻ mặt vui mừng gặp người thân, không hề nhắc một chữ nào chuyện Vương đình Điều này, rõ ràng là đang khiến chúng ta lơ là!
- Chỉ có điều mấy nhi tử của y, vẫn còn non lắm, bộ dáng giả vờ của bọn chúng, làm sao có thể tránh được ánh mắt của ta?
Bàng Trung Nguyên cười lạnh:
- Đầu tiên mắng cho Hạo Nguyệt Cách Mộc một trận ra trò, sau đấy đích thân tham gia tiệc rượu, đây vốn không phải tính cách của HạoNguyệt trưởng lão! Ta hiểu rõ y, lý do duy nhất khiến y làm như vậy, chính là, dã tâm bành trướng tới tận cùng, muốn là đế vương trên thảo nguyên này.
- Ý ngươi nói y dựa vào Đại Tề?
Sở Mặc hỏi.
- Dựa vào Đại Tề?
Bàng Trung Nguyên lắc lắc đầu:
- Khả năng này, cũng có thể có, nhưng cực nhỏ. Cứ cho y có liên hệ với Đại Tề, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, từ trong xương cốt con người này, vô cùng kiêu ngạo, y sẽ không hoàn toàn dựa vào Đại Tềđâu.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một hồi, thăm dò:
- Vậy ngươi nói xem liệu trong đám thủ hạ của Hạo Nguyệt trưởng lão, có quân cờ của Đại Tề hay không?
Bàng Trung Nguyên hơi nhíu mày, dùng tay day day đầu, nói:
- Có thể có khả năng.
- Vậy kế hoạch của chúng ta thì sao?
Sở Mặc nhìn Bàng Trung Nguyên:
- Tạm thời hoãn lại?- Tình thế này, ngươi cũng thấy, phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều, cần phải xem xét cẩn thận Vì vậy, kế hoạch, chắc chắn cần hoãn lại. Như vậy sẽ ủy khuất công tử, đành chờ đợi ở đây lâu hơn một chút.
Trong giọng nói Bàng Trung Nguyên mang theo vài phần áy náy.
- Không sao, ta cũng không có chuyện gì vội.
Sở Mặc nhẹ giọng nói:
- Cẩn thận một chút là điều nên làm.
Cùng lúc đó, Bảo Liên công chúa, cùng Na Y ở trong phòng của mình, cũng đang bàn luận về chuyện này.- Cô cô có cảm thấy cô phụ có chút gì đó không đúng không?
Na Y dựa vào đầu giường, có có vài phần men say, tuy không uống nhiều, nhưng trong thời gian dài cũng không trụ nổi. Ba huynh đệ ấy tuy không ép nàng uống, nhưng cũng uống với nàng không ít.
- Đương nhiên y có vấn đề!
Bảo Liên công chúa cười lạnh nói:
- Phụ vương con băng hà, hắn liền nổi dã tâm, hỏi ta Kim Ca với Ngân Ca làm ra chuyện táng tận lương tâm, có nên giết không?
- Vậy cô cô trả lời thế nào? Na Y hỏi.- Đương nhiên ta nói giết!
Bảo Liên công chúa nói,thở dài một hơi:
- Hai đứa, cũng coi như ta trông hai đứa trường thành, hồi nhỏ cũng không tệ, không ngờ lớn lên, lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm thế này.
Chương62: Viên ngọc thần kỳ (1)
- Cô phụ ngươi lại hỏi ta, nếu giết Kim Ca với Ngân Ca, báo thù cho đại vương xong, Vương đình thảo nguyên làm thế nào?
Bảo Liên công chúa cười lạnh:
- Ta vừa nghe đã biết ý đồ của y, nói cho y biết, Vương đình thảo nguyên, vĩnh viễn thuộc về huyết mạch của đại vương, Kim Ca vớiNgân Ca chết rồi, không phải vẫn còn Liệt Ca hay sao?
- Y lại nói Liệt Ca nhỏ tuổi, không có đủ khả năng thu phục lòng dân. Ta lại nói y, Liệt Ca nhỏ tuổi, vẫn còn có Na Y! Trên thảo nguyên chúng ta, cũng chưa phải chưa từng có nữ vương!
Na Y lắc đầu:
- Con không làm được đâu...
- Sao con không làm được?
Bảo Liên công chúa kéo tay Na Y, nói:
- Tính cách của con, giống với ta nhất, đều hùng hổ, dám nghĩ dámlàm, hơn nữa, con thông minh hơn ta, sao lại không làm được?
- Tình hình hiện giờ, nói những chuyện này, hơi sớm...
Na Y có chút thất vọng nói:
- Nếu cô phụ thật sự có suy nghĩ đó, cả thảo nguyên này, ai có thể ngăn cản được y?
Bảo Liên công chúa thở dài, do dự một hồi, mới nói:
- Con biết không, thực ra, cái chết của phụ mẫu con... có liên quan trực tiếp... tới y!
- Cái gì? Na Y bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh sợ.
Bảo Liên công chúa bình tĩnh nhìn nàng, nói:
- Nếu không, con cho rằng loại thuốc Kim Ca với Ngân Ca lấy từ đâu ra?
- Chuyện... chuyện này sao có thể chứ? Loại thuốc độc của Kim Ca với Ngân Ca... không phải là do người của Đại Tề đưa sao?
Trên mặt Na Y tràn đầy nỗi khiếp sợ, thật sự nàng không thể nghĩ được rằng, chuyện này lại có liên quan tới Hạo Nguyệt trưởng lão. Vậygiờ nàng tới đây, chẳng phải là dê chui vào miệng cọp hay sao?
- Đại Tề? Con nhầm rồi!
- Nhưng con cũng không phải sợ gì hết, có ta ở đây, không ai dám làm hại con!
Bảo Liên công chúa thấy được sự lo lắng của Na Y, an ủi một câu, sau đó liền nói:
- Chuyện này, ta cũng mới phát hiện ra không lâu.
- Vì, giờ ta... cũng trúng loại độc này, chỉ sợ không còn sống được lâu nữa.- Không... không thể nào! Cô cô, nhất định là người đang lừa con có đúng không?
Nước mắt của Na Y chảy ra, trong thoáng chốc cả người như sụp đổ.
Phụ mẫu nàng bị hai ca ca sát hại, bản thân bị thương, cũng không nhẹ. Liều mạng chạy tới đây, khó khăn lắm mới gặp được cô cô thân thích nhất, cũng là người duy nhất có thể trông cậy vào.
Giờ lại nhận được tin tức này, đổi thành người khác, e rằng cũng sẽ bị sụp đổ như thế.
- Đừng lo, tạm thời ta không sao, tên khốn kiếp kia, chưa dám giết talúc này! Y vẫn còn cần danh tiếng của ta tụ tập các bộ tộc trên thảo nguyên lại!
Bảo Liên công chúa cười lạnh nói.
-Sao cô cô lại biết chuyện này?
Na Y lệ rơi đầy mặt, cả người trở nên vô cùng yếu ớt, nàng muốn bình tĩnh lại, nhưng lại phát hiện, điều này vô cùng khó khăn.
Bảo Liên công chúa lại thở dài:
- Vì, trước đây rất lâu, ta từng nghe Hạo Nguyệt Cách Thủy vô tình nhắc tới, nhưng bị Hạo Nguyệt Cách Mộc ngắt lời.- Lúc ấy, ta cũng không hề để tâm đến, bởi trên thảo nguyên này, có vô số những loại dược liệu thần kỳ. Nhưng sau khi tin tức phụ vương con băng hà được truyền đến, ta liền cảm thấy có chút gì đó không đúng, vì thế, ta lặng lẽ tìm tin tức của danh y đó, phát hiện cơ thể ta...
Bảo Liên công chúa nói đến đây, trên khuôn mặt nhu mỹ ấy, thoáng qua nét ảm đạm:
- Kết quả phát hiện ra, cơ thể ta, trúng một loại độc mạn tính. Vị danh y đó nói, đại khái ta còn sống được ba bốn tháng nữa.
- Lúc ấy ta liền nghĩ tới phụ mẫu con.Bảo Liên bi thương nói:
- Thế là, ta liền âm thầm điều tra, loại chuyện này, nếu không muốn ai biết, trừ phi đừng làm. Ở đây, tuy rằng đều là những tên khốn kiếp, nhưng cũng có người trung thành với ta.
- Cuối cùng cũng vẫn bị ta điều tra ra manh mối.
- Sao lại có thể như thế... Cô phụ y, không phải y đối với người rất tốt hay sao? Còn xây cho người một tòa cung điện
Na Y rơi nước mắt, nấc nghẹn lên.
- Bởi vì... kể từ khi gả tới đây, ta chưa từng để cho y chạm vào tamột lần!
Bảo Liên công chúa thản nhiên nói:
- Y đối xử tốt với ta, xây cho ta một cung điện riêng, thứ nhất là để phụ thân con nhìn! Thứ hai muốn khiến ta cảm động, nhưng trái tim ta... sớm đã trao cho người khác, sao có thể trao cho y?
- Tâm cơ của y, thâm sâu đến mức khó có thể tưởng tượng, thời gian ta trúng độc, là nửa tháng trước khi phụ thân con băng hà.
- Khi ấy, y đã chuẩn bị sẵn tất cả, muốn giết ta rồi.
Vì y biết, phụ vương con chết, con và Liệt Ca còn nhỏ, không ai phụtá, khó thành việc lớn. Mà người có thể phụ tá các con, chỉ có ta!
Trong mắt Bảo Liên công chúa, thoáng qua một tia đau thương:
- Năm đó, vì quan hệ của ta với tất cả bộ tộc đều rất tốt, cũng chính vì điều này... tên khốn kiếp ấy xin ca ca gả ta cho y.
- Nhưng mà... nhưng dù y có muốn làm đế vương của thảo nguyên cũng đâu cần giết cô cô... Dù sao người cũng là thê tử của y mà!
Na Y nói.
- Thê tử có là gì? Không giết ta, sao ta có thể dễ dàng để vương quyền thảo nguyên rơi vào tay người khác?Bảo Liên cười lạnh:
- Chỉ cần ta cất tiếng nói, sẽ có rất nhiều người tin tưởng ta... mà không phải y.
- Vậy, y có biết cô cô biết chuyện này không?
Na Y hỏi.
- Đương nhiên không, ta đã điều tra ra ai hạ độc với ta, nhưng ta vẫn giả vờ như không biết, hàng ngày vẫn uống thuốc đó!
Bảo Liên nói liền.
- Sao, sao có thể như thế được, cô cô dù có không muốn để y pháthiện chuyện người đã biết, nhưng cũng không thể tiếp tục uống thuốc độc được!
Na Y trở lên khẩn trương.
Bảo Liên vỗ vỗ tay Na Y, nói:
- Đứa trẻ ngốc, cô cô không ngốc! Loại thuốc độc đó, một khi dừng lại, sẽ lập tức phát tác.
- Vậy, vậy phải làm thế nào?
Nước mắt Na Y chảy ròng ròng, nàng không chịu nổi đả kích thêm lần nữa.- Trong thời gian này, tìm cơ hội giết y và ba tên tiểu súc sinh kia.
Bảo Liên công chúa thản nhiên nói, giống như chuyện gì đó rất bình thường.
- Y lên kế hoạch giết phụ mẫu con, tính kế Kim Ca với Ngân Ca ngu ngốc, lợi dụng tâm tư muốn chiếm đoạt thảo nguyên của Đại Tề, cùng liên kết với Đại Tề lên kế hoạch.
- Đáng sợ nhất là gì con có biết không? Thê tử năm đó của y... mẫu thân ruột của ba nhi tử của y, cũng bị y hạ thuốc độc mà chết!
- Bệnh trạng trước khi chết của nàng, giống y hệt với bệnh trạng của phụ mẫu con!- Cái loại người khốn kiếp như y, nếu không có thù oán... nhất định phải chạy trốn thật xa! Tâm cơ quá sâu, lại lòng lang dạ sói, nhìn trông hiền lành, thực tế máu lạnh vô tình, là người có dã tâm to lớn.
Chương63: Viên ngọc thần kỳ (2)
- Nhưng giờ, chúng ta với y, thù sâu như biển, sao có thể tha cho y?
Na Y ngơ ngác, miệng lẩm bẩm:
- Con cũng không biết bệnh trạng của phụ vương với mẫu hậu lúc lâm chung...
Bảo Liên công chúa thở dài:
- Con vẫn còn quá nhỏ... ta đã có cho người đi tìm hiểu từ trước rồi.Nói xong, nàng ôn nhu kéo tay của Na Y:
- Yên tâm, trước khi ta chết, nhất định sẽ để con lên ngồi chiếc ghế nữ vương!
Mấy ngày kế tiếp bình lặng trôi qua, không có chuyện gì, Sở Mặc cũng yên lặng tu luyện.
Ngoại trừ Bàng Trung Nguyên mấy lần tìm hắn tới nói chuyện, Na Y công chúa không thấy bóng dáng hắn một lần.Đến tận đêm thứ tư, đột nhiên nghe thấy có động tĩnh rất nhỏ trong phòng khách của mình, Sở Mặc ngay lập tức đứng dậy, lặng lẽ bước vào, cầm lấy thanh đao để ngang trên bàn, ngồi ở đó, lặng lẽ nhìn giá sách dựa vào tường.
Tiếng động rất nhỏ ấy, phát ra từ đây.
Một lát sau, giữa giá sách từ từ mở ra hai bên, có hai người bước ở trong ra.
Nhìn thấy Sở Mặc đang ngồi ngay ngắn ở đó, một trong hai người không nhịn nổi thốt lên một tiếng kinh ngạc.Sở Mặc cũng ngẩn ra, vì người tới chính là Na Y công chúa và cô cô của nàng Bảo Liên công chúa!
Cả hai người đều mặc y phục của thị nữ, nhìn qua vô cùng khiêm tốn.
- Hai người?
Sở Mặc cảm thấy hồ đồ, đêm khuya vắng vẻ hai người này lặng lẽ tới đây, hiển nhiên không phải muốn gây bất lợi cho hắn, chỉ là cách mà họ dùng, khiến Sở Mặc không nói lên lời.
Bởi vì cung điện này, là địa bàn của Bảo Liên công chúa mà!Ở địa bàn của mình, mà phải cẩn trọng như thế, lẽ nào Hạo Nguyệt trưởng lão, cũng có tay chân ở đây?
Sắc mặt Na Y hơi ửng hồng, đại khái là vì dùng cách này chạy đến phòng của một người đàn ông, có chút ngượng ngùng.
- Đêm khuya tới thăm, làm phiền Lâm công tử nghỉ ngơi rồi!
Bảo Liên công chúa lại tỏ ra hết sức thản nhiên, nhìn thật sau vào mắt Sở Mặc:
- Lâm công tử quả nhiên lợi hại, cũng may không ra tay với chúng ta, nếu không, chỉ sợ chúng ta chết ở đây rồi.Sở Mặc cười cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:
- Hai vị cẩn thận như vậy, có chuyện gì cứ nói ngắn ngọn đi.
Bảo Liên công chúa gật đầu, cũng không hàn huyên dài dòng, nói hết tất cả hành vi của Hạo Nguyệt trưởng lão cho Sở Mặc nghe.
Sở Mặc nghe xong trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc nếu không phải Bảo Liên công chúa luôn hướng tới chất nhi và chất nữ của mình thì chỉ sợ bọn họ sớm đã bị Hạo Nguyệt trưởng lão tính toán gọn gàng sạch sẽ dù có muốn điều tra cũng không thể tra ra được bất kỳ manh mối nào.Không ngờ con người này tâm cơ thâm trầm đến vậy.
- Gừng càng già càng cay!
Sở Mặc không nhịn nổi cảm khái nói.
- Lâm công tử cũng là bậc thiếu niên anh hùng, ta đã nghe Na Y nói qua, cũng may nhờ có ngươi cứu tính mạng của Na Y. Chỉ là tình hình hiện giờ, không thể bày tỏ lòng cảm tạ với Lâm công tử, nhưng trong lòng cô chất chúng ta, đều khắc cốt ghi tâm công ơn của công tử!
Bảo Liên công chúa thành khẩn nói.
Sở Mặc cười cười:
- Cũng có gì đâu, công chúa người cũng trúng độc rồi sao?
Bảo Liên công chúa gật đầu, trên mặt không thay đổi gì.
Nhưng ánh mắt Na Y bên cạnh sang lên:
- Lâm công tử, ngươi là đệ tử đại môn phái, nhất định có cách giải độc đúng không? Ngươi ngươi có thể giúp cô cô ta không, chỉ cần giúp được cô cô, bắt ta làm gì ta cũng làm. ta
Bảo Liên công chúa lắc đầu:
- Đừng phí tâm tư nữa, tổ tiên của bộ tộc Hạo Nguyệt, cũng có mộtvị từng tu luyện trong đại môn phái, phương thuốc này, cũng là do gã truyền lại, nghe nói không hề có thuốc giải!
- Chúng ta đừng tốn công vô ích nữa, nếu có thời gian, chi bằng hãy bàn bạc làm thế nào để giết được tên khốn kiếp kia!
Đánh giá trong lòng Sở Mặc đối với vị Bảo Liên công chúa này không khỏi tăng thêm một bậc. Tuy chỉ là phận đàn bà con gái nhưng không hề thua kém đáng mày râu chút nào.
Cầm được cũng buông được, hào sảng khẳng khái, trân trọng tìnhthân, trí tuệ cũng vượt xa những người bình thường.
Nếu người này là đàn ông, chỉ e là còn thích hợp làm đại vương Vương Đình hơn cả phụ thân Na Y.
Tuy không có cơ hội gặp mặt vị đại vương đã băng hà kia, nhưng Sở Mặc nghĩ, người bị chính nhi tử của mình tính kế hãm hại, để Đại Tề tùy ý bày thủ đoạn mấy chục năm trời, dù có tài năng, cũng chỉ hữu hạn mà thôi.
Trong lòng nghĩ thầm như vậy, tâm Sở Mặc hơi xao động, tập trung tinh thần, nhìn về hướng Bảo Liên công chúa, sau đó nghĩ đến: Cảnhgiới của nàng!
Tiếp theo, miếng ngọc trong lồng ngực, hơi nóng lên, truyền một tin tức truyền đến.
- Hoàng Cấp tầng một, thân thể suy yếu, nguyên nhân, trúng độc, thành phần độc tính gồm"
- Giải độc cần dược vật là …
- Phương pháp chế luyện: sau khi tìm đủ, đưa vào không gian, đặt lên tảng đá màu xanh" "Năng lượng cần thiết, ít" …
Sở Mặc suýt chút nữa thì kinh hô thành tiếng. Hắn không thể ngờ, viên ngọc trên thân mình, lại có thể đọc ra được thông tin tỉ mỉ về Bảo Liên công chúa như thế.
Không chỉ như thế, lại còn có thể phân tích ra thành phần cụ thể loại độc mà mà Bảo Liên công chúa trúng phải.
Điều quan trọng nhất là, viên ngọc còn đưa ra cả danh sách dược vật cần để giải độc.Thậm chí trong đó có vài loại, Sở Mặc đã từng nghe nói qua.
Mấy loại kia cũng không phải dược vật quý hiếm gì, chỉ cần dụng tâm, gần như có thể tìm thấy bất cứ nơi nào.
Cuối cùng, còn đưa ra cả phương pháp luyện chế.
Khối ngọc này của mình, lại còn có thể luyện dược?
Sở Mặc cảm thấy đầu óc mình không đủ lớn để dùng.
Vì trong nháy mắt, hắn nghĩ đến một khả năng, khiến hắn kích độngđến nỗi ngửa mặt lên trời mà thét.
- Cứu được sư phụ rồi!
Chỉ cần khối ngọc này, có thể đọc được thành phần cụ thể của độc thất sát trong cơ thể sư phụ, là có thể đưa ra phương pháp giải độc.
Như vậy, chỉ cần mình và sư phụ tìm kiếm đầy đủ vị thuốc kia lại, như vậy chẳng phải độc của sư phụ có thể giải rồi sao?
Thần ngọc!Sở Mặc chưa từng thấy khối ngọc trên thân mình lại có giá trị như thế.
Dù trước kia nó đã thay đổi khẩu quyết tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, Sở Mặc cũng không có kích động như ngày hôm nay.
- Lâm công tử? Lâm công tử? Ngươi sao vậy? Không cần bận lòng, độc trên người Bảo Liên, Bảo Liên hiểu rõ, công tử không cần nghĩ nhiều
Thanh âm công chúa khiến Sở Mặc bừng tỉnh.Sở Mặc nhìn Bảo Liên công chúa một cái, giọng nói đầy tự tin:
- Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, công chúa có muốn chết cũng không chết được!
Chương64: Gặp lại Tiêu Vũ (1)
- Thật vậy sao? Vậy vậy tốt quá rồi! Lâm công tử, đa tạ ngươi, cảm tạ ngươi.
Na Y vừa nghe những lời này, liền không để ý gì nữa, trong phút chốc hưng phấn đến nỗi suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Bảo Liên cũng nao nao, thậm chí còn quên nhắc nhở Na Y đừng hưng phấn quá, tránh kinh động đến người khác. Cô cũng ngơ ngác nhìn Sở Mặc, rất lâu sau, mới cất giọng thanh âm mang theo vài phần run rẩy:
- Lâm công tử nói thật sao?
Sở Mặc hỏi:
- Công chúa có biết được thành phần của độc dược trong cơ thể mình không?
Bảo Liên công chúa gật gật đầu, nói:
- Chỉ biết mấy loại, ngoài ra, thầy thuốc mà ta có thể tin tưởng kia cũng không đoán được.
Sở Mặc nói:
- Có phải có đuôi bọ cạp trắng, chân rết ba mươi năm tuổi, sừng bò vàng
Sở Mặc đều đều nói ra một tràng, liệt kê đầy đủ các loại khiến Na Y và Bảo Liên nghe tới ngây người.Sau khi nghe xong, Bảo Liên công chúa mặt đầy kinh sợ nhìn Sở Mặc:
- Nếu ngươi không tới đây cùng với Na Y, nếu không phải tướng mạo ngươi hoàn toàn không giống với người trên thảo nguyên ta thậm chí còn phải hoài nghi ngươi, có phải là người của gia tộc Hạo Nguyệt hay không nữa!
- Chỉ e là đến bọn họ cũng không thể nói được hết những thành phần độc dược một cách rõ ràng như thế!
- Bởi vì tuy rằng bọn họ nắm trên tay phương thuốc ấy, nhưng lại không hề có năng lực luyện thuốc.- Số thuốc độc này, ta đã điều tra, tất cả đều là vị tổ tiên của gia tộc Hạo Nguyệt năm đó để lại.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Bảo Liên công chúa, trong lòng nghĩ:
- Người con gái này thật lợi hại, ngay dưới mắt của lão già gian ác giảo hoạt có thể điều tra ra được tin tức quan trọng đến thế.
- Công chúa không cần lo ngại. Hiện giờ, ta sẽ viết cách giải độc cho người, sau đấy, người phái tùy tùng tin cậy của mình, đi tìm chỗ dược liệu này, đưa cho ta, thế là xong!
- Vậy, Bảo Liên đa tạ công tử!Bảo Liên công chúa đứng dậy, cúi người sâu thi lễ với Sở Mặc.
Sau đó, đứng ngây người một lúc lâu, không kìm được nước mắt chảy dài, nức nở nói:
- Ca ca với tẩu tẩu đáng thương của ta nếu có thể gặp công tử sớm hơn một chút
Na Y cũng nghĩ đến đây, nước mắt cũng rơi theo.
Sở Mặc thầm nghĩ:
- Nếu có gặp ta sớm hơn chăng nữa, cũng chỉ sợ lúc đó, ta chưa có năng lực này!
- Bảy ngày sau, tên khốn kiếp tổ chức một bữa tiệc long trọng tiếp đón Na Y, thật ra, là muốn ép Na Y gả cho tiểu nhi tử của y Hạo Nguyệt Cách Thủy.
- Nếu không nghe theo,y sẽ lấy tấm truy nã của hai tên súc sinh Ngân Ca với Kim Ca ra, bắt tất cả các ngươi lại.
- Chúng ta nhân cơ hội này hạ thủ, chỉ cần khống chế được tên khốn kiếp này, ta càng có tự tin nắm được cục diện trong tay.
Biết được mình có cơ hội sống sót, cả người Bảo Liên công chúa, phát ra sức sống mãnh liệt.Sở Mặc bội phục sát đất với khả năng tình báo của Bảo Liên công chúa.
- Công chúa, ở đây dù sao cũng là địa bàn của Hạo Nguyệt trưởng lão, người thật sự có tự tin sau khi khống chế được Hạo Nguyệt trưởng lão, sẽ khống chế được toàn thể mọi chuyện hay sao?
Bảo Liên công chúa nói:
- Thủ hạ của ta, nắm trong tay rất nhiều chứng cứ của y, y cũng biết, đây cũng là nguyên nhân y muốn giết ta. Một khi công bố những chứng cứ này ra, ngay lập tức y sẽ thân bại danh liệt.Nói rồi, Bảo Liên công chúa thoáng nhìn Sở Mặc:
- Ta cũng từng là Vương Đình công chúa, ta muốn dùng một ít tư liệu, thật ra cũng rất đơn giản.
- Nhưng hiện giờ, ta chỉ có một tâm nguyện
Nàng nhìn Na Y bên cạnh:
- Ta hy vọng, chất nữ của ta, có thể trở thành nữ vương thảo nguyên.
- Cô cô
Na Y nhìn Bảo Liên công chúa, muốn nói lại thôi.Bảo Liên công chúa nhẹ giọng nói:
- Đứa trẻ ngốc, cô cô của con giết tên khốn kiếp ấy xong, danh tiếng đã bị hủy hoại, dù y có làm chuyện xấu xa hay ta và y có phải phu thê thật sự không, thì trên danh nghĩa, ta vẫn là thê tử của y!
- Hơn nữa, trong lòng cô cô, không hề mong muốn ngôi vương vị kia một chút nào.
- Con ngồi ở vị trí kia, thích hợp hơn ai hết.
- Tin tưởng ánh mắt của cô cô.- Vì thế, tên khốn kiếp kia phải chết trên tay của ta.
Bảo Liên công chúa nói xong nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc hiểu, lời của Bảo Liên công chúa, nghe thì giống nói cho Na Y, trên thực tế, là nói cho mình nghe. Để mình yên tâm, nàng có khả năng làm được, nhưng nàng không hề có dã tâm ấy.
Thật ra Sở Mặc không hề để tâm chuyện cô chất hai người, ai sẽ thành tân chủ Vương Đình. Thậm chí để cho Liệt Ca trở thành tân vương trên thảo nguyên, Sở Mặc cũng không để tâm.Chỉ cần không rơi vào tay Đại Tề hoặc thân thích của Đại Tề, sẽ không thành vấn đề.
Đương nhiên, so sánh ra, Sở Mặc mong muốn Na Y sẽ ngồi trên chiếc ghế đế vương kia hơn.
Sau đó, Bảo Liên công chúa thương lượng với Sở Mặc cụ thể chi tiết ngày hôm ấy, rồi lặng lẽ đưa Na Y rời đi.
Nhìn thấy giá sách hồi phục nguyên trạng, Sở Mặc không nín nổi thầm thì:
- Gia gia nói đúng, không thể xem thường bất cứ ai, đặc biệt là nữnhân!
Hiện giờ còn bảy ngày nữa là đến yến hội của Hạo Nguyệt trưởng lão, nhưng chỉ còn một ngày là đến đêm trăng tròn.
Đêm mai, là đêm trăng tròn rồi
Sở Mặc dựa vào phương hướng trên bản địa đồ phán đoán, nơi ấy, cách cung điện của Bảo Liên công chúa, chỉ khoảng một trăm dặm. Đốivới hắn mà nói, cũng chẳng tính là quá xa.
Thế nên, Sở Mặc dự tính, đêm trăng tròn này, dò thám chỗ kia, xem xem có thu thập được gì không.
Giữa trưa ngày hôm sau, Sở Mặc đường đường cưỡi ngựa, đeo một cây cung, phóng ngựa theo hướng đánh dấu trên bản đồ.
Hắn nói muốn đi săn thú, tự nhiên chẳng có ai ngăn cản.
Con ngựa Sở Mặc cưỡi, là con ngựa đích thân Bảo Liên công chúa lựa chọn.Giống hệt với con ngựa mà Bảo Liên công chúa cưỡi, con ngựa này, cũng một màu đen tuyền, toàn thân không một sợi lông tạp, bộ dạng vô cùng dũng mãnh.
Nhưng, sau khi Sở Mặc hơi lộ ra một chút khí tức cảnh giới Nguyên Quan, đại hắc mã lập tức bị hoảng sợ, vô cùng nịnh nọt đưa đầu để Sở Mặc vuốt ve
Thật ra Sở Mặc không muốn cưỡi ngựa tới, trăm dặm lộ trình, với hắn mà nói, tốc độ cưỡi ngựa chẳng bằng hai chân mình.
Nhưng như vậy sẽ khiến người ta để ý, giờ là thời điểm nhạy cảm,Sở Mặc cũng không muốn gây sự chú ý của Hạo Nguyệt trưởng lão.
Cứ như thế, Sở Mặc cưỡi đại hắc mã, rong ruổi trên vùng thảo nguyên.
Sau khi bị Sở Mặc hù họa một phen, đại hắc mã rất ngoan ngoãn, cảm thấy chủ nhân muốn chạy nhanh hơn một chút, nó liền chạy như điên.
Chương65: Gặp lại Tiêu Vũ (2)
Không thể không nói, tốc độ chiến mã cao cấp trên thảo nguyên, khi chạy toàn lực tương đối là dọa người.Tiếng gió bên tai gào thét, quét qua mặt có chút đau.
Đại hắc mã một hơi chạy như điên cuồng bảy tám chục dặm, mới giảm tốc độ một chút, toàn thân, không đổ ra bao nhiêu mồ hồi, hơi thở cũng vô cùng ổn định, đúng thật là ngựa quý.
Lúc này đã tiến vào phạm vi bản đồ chỉ, Sở Mặc nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ đầu nó, nói:
- Tự tìm nơi ăn cỏ đi, lúc về ta sẽ gọi ngươi!
Cũng không biết có phải nghe hiểu được lời Sở Mặc nói hay không, đại hắc mã thân thiết dùng đầu cọ vào tay Sở Mặc, sau đó vẫy vẫy cáiđuôi chạy đi.
Chỉ còn lại một mình Sở Mặc, tùy tiện đi lại, còn lúc nữa mới đến giờ trăng lên cao, Sở Mặc làm quen với nơi này một chút.
Phía trước có một mảnh rừng không nhỏ, bên trong có rất nhiều cây cối, đều to đến mức mấy người ôm cũng không hết, che khuất cả một mảnh trời.
Tại nơi thảo nguyên sâu thẳm này, đây cũng coi như là một cảnh quan rồi.Đang nghĩ vậy, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy có người ở gần đây, vừa quay đầu, nhìn thấy bóng dáng màu lam, đang tiến tới trước mặt mình.
Sở Mặc nao nao, không ngờ có thể gặp lại Kỳ Tiêu Vũ ở nơi này.
Chỉ có điều, trông Kỳ Tiêu Vũ lúc này vô cùng nhếch nhác, chiếc áo màu xanh tưởng như chẳng bao giờ bị nhuốm bẩn kia, lại bị vấy đầy vết máu. Sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi bị thương rồi?
Sở Mặc cũng không hỏi nàng làm sao có thể tìm được hắn, thấy tình trạng nàng không được tốt, lập tức vội vàng hỏi han.- Hì ngươi đang lo lắng cho ta?
Kỳ Tiêu Vũ bước đi hơi lảo đào, đến trước mặt Sở Mặc, thiếu chút nữa ngã sụp xuống.
Sở Mặc khẩn trương đưa tay đỡ nàng, nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Không có đánh mấy tên đáng ghét một trận thôi.
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ khẽ nhướng đôi lông mày lá liễu:
- Đúng thật là đáng ghét, vẫn còn đuổi theo! Mau, ngươi mau đỡ ta vào trong rừng đi- Vậy có tác dụng gì sao! Ta ở đây chặn lại giúp ngươi, ngươi mau chạy đi!
Sở Mặc nhìn thoáng qua mảnh rừng kia, tuy rằng diện tích không nhỏ, nhưng đối với những người cảnh giới cao mà nói, thì chẳng tính là gì.
Nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Mỗi lần ngươi tới tìm ta, đều thoắt đến thoắt đi, mau chạy đi!
- Đừng nói linh tinh nữa
Ngươi mà không đưa ta tới cánh rừng kia, ta mà có chết thật, ngươi cũng không tìm thấy ta đâu!Kỳ Tiêu Vũ vẻ mặt suy yếu nhìn Sở Mặc nhẹ giọng nói:
- Ta mà có khả năng thoắt đến thoắt đi như thế, còn tới đây tìm ngươi không, ngốc!
- Mau lên, mau lên, ta thấy bọn đáng ghét kia sắp tới nơi rồi!
Kỳ Tiêu Vũ sắc mặt tái nhợt, đáng thương nhìn Sở Mặc:
- Bọn đáng ghét, không chỉ cướp tiền của bản cô nương, còn muốn cưỡng đoạt ta nữa Ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn tiểu mỹ nữ thướt tha kiều diễm ta bị bọn họ cướp đi sao? Còn không nhanh lên?
Sở Mặc cắn rang, ôm ngang lưng Kỳ Tiêu Vũ, chạy như điên về cánh rừng kia.Sức chân của Sở Mặc không hề yếu đuối, toàn lực triển khai bộ pháp, như khói nhẹ len vào giữa khu rừng kia.
- Tốt rồi, tốt rồi, ở đây. Người để ta trên cành cây kia, sau đó, mau chóng quay về chỗ cũ, bọn chúng có hỏi ngươi, ta đi về đâu, ngươi liền nói ta ở giữa khu rừng này!
Kỳ Tiêu Vũ chỉ vào cây năm sáu người trưởng thành mới ôm hết nói.
- Cứ thể để ngươi ở đây? Ngươi chắc chắn? Còn nữa, ngươi bảo ta ra ngoài bán đứng ngươi là ý gì?
Sở Mặc nhăn mày, hỏi Kỳ Tiêu Vũ trong lồng ngực mình.- Ai da, bán đứng cái gì mà bán đứng?
- Thần thông của bản cô nương thì đồ ngốc như ngươi làm sao hiểu được? Mau, mau, để ta xuống cây kia. Chắc chắn ta sẽ không có chuyện gì đâu!
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi cứ nói với bọn chúng như thế, bọn chúng sẽ không làm khó ngươi, tìm không thấy ta, bọn chúng khác bỏ đi.
- Được, ta sẽ để ngươi ở đây nhưng, ta sẽ không nói như vậy!
Sở Mặc có chút tức giận đế Kỳ Tiêu Vũ trên cây đại thụ, xoay ngườibỏ đi.
- Ta không làm những chuyện bán đứng bạn bè!
Đôi mắt Kỳ Tiêu Vũ thoáng qua một tia cảm động, lẩm bẩm nói;
- Đã nói là ta sẽ không sao đâu mà!
Nói những lời này, thân ảnh của Kỳ Tiêu Vũ, hoàn toàn dung nhập vào với cây đại thụ che trời
Sau đấy, không thấy chút gì nữa.
Sở Mặc đúng là vẫn có chút không yên lòng, không nhịn được mà quay đầu thoáng nhìn lại, tuy nhiên, ở dưới gốc đại thụ kia, đã không còn một bóng người nào.
Sở Mặc trừng to mắt nhìn thật lâu, cái gì cũng không thấy, cảm thấy có chút khó tin mà dụi dụi con mắt, trong lòng thầm nghĩ: Thực có thể sao?
Sau đó, nhanh chân rời đi, giờ phút này hắn chỉ muốn cố gắng nhanh chóng rời xa khu rừng kia.Một lát sau, ở chân trời, có bốn đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua, mặc dù bọn họ không có bay ở trên trời nhưng lại lướt nhanh qua đám cây cỏ mà đi về phía trước!
Tuy rằng Sở Mặc cũng có thể làm được như thế, nhưng lại phải tiêu hao một lượng nguyên lực rất lớn. Trừ khi có việc quan trọng, nếu không Sở Mặc chắc chắn sẽ không cam lòng lãng phí một lượng nguyên lực thật lớn đâu.
Mà những người kia bộ dáng đều thực là thoải mái, hoặc nói là họ có một cảnh giới không tầm thường…. Hoặc là trên người mang theo một lượng nguyên thạch thật lớn, hoàn toàn không cần phải quan tâm đếnviệc tiêu hao thể lực.
Sở Mặc hơi hơi nhíu lại ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ là so với ta cảnh giới cao hơn một chút….
Khi hắn phát hiện ra đối phương, đồng thời đối phương cũng phát hiện ra hắn.
Từ trong bốn người kia đi ra một người, trong chớp mắt liền đi đến trước mặt Sở Mặc. Không nói chuyện, chỉ có điều ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn. Trên người y tản mát ra một luồng khí tức cường đại, giống như một con thú hung mãnh, huyết khí vô cùng tràntrề.
Đây là một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh, đầu đội mũ kim quan, mi thanh mục tú, con ngươi giống như ánh sao, tướng mạo vô cùng anh tuấn. Ánh mắt nhìn Sở Mặc vô cùng xem thường. Ánh mắt này, xem Sở Mặc không khác gì một con kiến.
Sở Mặc trừng to đôi mắt, vẻ mặt vô tội nhìn nam tử trẻ tuổi này, giống như một đứa nhỏ ngây thơ bị làm cho hoảng sợ.
- Tiểu tử, ngươi có gặp qua một thiếu nữ mặc váy xanh không?Người trẻ tuổi giọng nói có chút lạnh, tuy nhiên có thể nhìn ra được rằng hắn đã cố gắng làm dịu đi thần thái, khiến cho âm thanh nhẹ nhàng hơn. Đồng thời còn nhìn chằm chằm vào mắt của Sở Mặc.
Người có thể nói dối, nhưng ánh mắt…lại rất khó nói dối người khác!
Sở Mặc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng mờ mịt:
- Không có nhìn thấy, các ngươi là ai?