Hứa Phù Phù đắc ý nói:
- Nghe thấy chưa?
Liễu Mai Nhi lườm hắn một cái, sau đó che miệng uống cạn rượu trong chén.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, rồi lại nhìn Hứa Phù Phù, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Sao ta cảm thấy hai người các ngươi tối nay có chút khác thường?
- Tới đây cùng các nàng đón năm mới mà không thấy vui mừng sao? Có gì khác thường chứ?
Hứa Phù Phù dựa lưng vào ghế, từ từ nói.
Diệu Nhất Nương lắc đầu:
- Không đúng, trên đời này, theo lý mà nói hai người các ngươi lẽ ra phải tham gia yến tiệc đón tân niên trong Hoàng cung, có thế nào cũng không xuất hiện ở những nơi như Thao Thiết lầu này. Chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không tiện nói thì thôi vậy, chúng ta uống rượutiếp.
Sở Mặc nói:
- Cũng không có gì là không tiện nói cả, dù sao thì chắc ngày mai cũng sẽ lan truyền ra bên ngoài thôi.
Diệu Nhất Nương hướng đôi mắt tuyệt đẹp nhìn vào mặt Sở Mặc. Liễu Mai Nhi ngồi bên, tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Hứa Phù Phù ngồi bên nói:
- Tiểu Hắc ca to gan lớn mật. Đập tan cửa Thân Vương phủ, đại náo Thân Vương phủ việc gì cũng đều thành chuyện cũ cả rồi. Tối nay,huynh ấy còn tăng hẳn sự to gan lớn mật của mình lên một cấp độ mới.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Diệu Nhất Nương lập tức lộ vẻ lo lắng:
- Sao vậy?
Hứa Phù Phù hả hê cười:
- Xem nàng bị hù dọa kìa, chẳng phải huynh ấy vẫn yên ổn ngồi ở đây sao?
- Mau nói đi!
Liễu Mai Nhi không kìm được mắng Hứa Nhị Phù một câu, hoặc có lẽ ở trong lòng có chút ganh tị vì sự đào hoa của Hứa Phù Phù, nhưng bềngoài thì ra vẻ một chút cũng không rõ ràng.
Hứa Nhị Phù nói:
- Tối nay, Tiểu Hắc ca xém chút thì bị người ta hãm hại, Công bộ Thị lang Triệu Nghị phái một chiếc xe ngựa nghe nói là đến ngũ tầng thiết huyết cảnh thiên nhân trảm cường giả cũng không phá hỏng được, mạo danh là xe ngựa của hoàng gia tới đón Tiểu Hắc ca.
- Trời ạ!
Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi không nhịn được hít sâu một hơi.
Cho dù Sở Mặc đang khỏe mạnh ngồi tại đây, nhưng hai người đểucảm thấy toàn thân toát lên một luồng khí lạnh, cảm thấy sợ hãi thay cho Sở Mặc.
Xe ngũ tầng cường giả cũng không phá hỏng được, đối với Sở Mặc mà nói há chẳng phải giống như nhà giam thông thường sao?
- Bọn chúng muốn làm gì?
Trong đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương toát lên vẻ giận dữ, nghiến răng nói.
Hứa Phù Phù nói:
- Nàng nói xem bọn chúng muốn làm gì? Tuy nhiên, Tiểu Hắc caquá khí phách uy vũ, huynh thoát ra khỏi chiếc xe đó, còn xách theo một gã phu xe, xông thẳng vào Hoàng Cung, đến yến tiệc của Hoàng thất tại đại sảnh một đao chém đứt đầu tên Công bộ Thị lang Triệu Nghị.
- Á?
Cả hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đều kinh ngạc, tỏ vẻ không thể tin được.
Hứa Phù Phù kể lại chi tiết việc vừa xảy ra cho hai nàng nghe một lượt, thậm chí đến cả phản ứng của các vương công quý tộc cao nhất đều lần lượt thuật lại. Từ góc độ của hắn càng có thể kể lại rõ ràng hơn việc xảy ra tối nay. Trong đại sảnh tổ chức yến tiệc của Hoàng Cung rốt cuộcđã xảy ra cảnh tượng kinh thiên động địa tới mức nào.
Hai nàng nghe xong đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
- Huynh Huynh giết chết Công bộ Thị lang ngay trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy, sau đó bị Hoàng Thượng lệnh cho đi ra ngoài, chưa bao lâu thì lại quay lại sao? Việc này như vậy coi như xong sao?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, ánh mắt phảng phất như đang nhìn vào một con quái vật.
Người ta nói Hoàng Cung, kể cả là với đệ tử môn phái mà nói, cũng là một nơi giống như long đàm hổ huyệt.Bởi vì bất kỳ quốc gia nào, cho dù là Hoàng Cung của một tiểu quốc chắc chắn đều có những cường nhân đến từ các môn phái trấn thủ.
Nếu đệ tử của môn phái nào đó, thật sự cho rằng người thường đều giống như con sâu cái kiến, cảm thấy Hoàng Cung chẳng qua cũng chỉ có vậy, tùy tiện xâm phạm, vậy người đó chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Diệu Nhất Nương đương nhiên hiểu rõ Hoàng Cung của một đại đế quốc lớn mạnh như Đại Hạ thì phải đáng sợ đến nhường nào, cho nên nàng càng không dám tin đó là sự thật.
Hứa Phù Phù nói:
- Thế đã là gì? Còn có chuyện còn đáng sợ hơn nữa kìa, sau khi bọn ta rời khỏi Hoàng thành, đến cửa thành thì gặp Thái Tử, Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử, Tiểu Hắc ca của chúng ta còn ngang nhiên đối đầu với bọn họ. Các nàng không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, chẹp chẹp Đó mới gọi là ngoạn mục kìa!
Liễu Mai Nhi hoàn toàn ngây người ra đó, sau khi trải qua những sóng gió của 4 năm về trước, nàng đã hiểu rõ cường quyền có ý nghĩa như thế nào. Dưới sức mạnh của cường quyền, cho dù người đó là ai nhất định đều bị đè bẹp. Sở Mặc dám đối đầu với đám người Thái Tử, lại còn có thể an toàn rút lui Điều này, điều này thật khó tin nổi.Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, hỏi nhỏ:
- Thiếu gia của ta, rốt cuộc huynh muốn làm gì?
Sở Mặc gãi đầu:
- Thật ra ta chẳng muốn làm gì cả, ta chỉ muốn được yên tĩnh tu luyện, vui vẻ sống mỗi ngày. Tiếc là cách nghĩ càng đơn giản thì hiện thực lại càng khó khăn. Để thực hiện được mục tiêu đó, ta chỉ có thể loại sạch những chướng ngại trước mắt.
- Bao gồm cả đám người Thái Tử sao?
Diệu Nhất Nương hỏi nhỏ.
Sở Mặc trả lời:
- Bao gồm cả bọn họ.- Ta hiểu rồi, ta ủng hộ chàng!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc:
- Dù chàng quyết định như thế nào, ta cũng đều ủng hộ chàng!
Sở Mặc mỉm cười:
- Ta hiểu.
Tiếp đó, bốn người bắt đầu bữa tối đón tân niên, khi nghe thấy tiếng pháo nổ liên tiếp ở bên ngoài, Sở Mặc và Hứa Phù Phù đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Mười bốn tuổi!Hai thiếu niên dễ dàng quấy động cả Viêm Hoàng Thành đều đã mười bốn tuổi, chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.
Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi cùng nhau nâng chén rượu lên chúc hai thiếu niên mười bốn tuổi, chúc mừng họ lại lớn thêm một tuổi nữa.
Tiếp đó, mấy người họ chạy ra ngoài đốt pháo hoa, hai nữ nhân ngoài hai mươi tuổi giống như những thiếu nữ vậy, cười rất vui vẻ.
Một năm, cứ như vậy trôi qua.Khi Sở Mặc quay về nhà đã là sau nửa đêm. Trên đường gần như không có người qua lại. Cửa lớn của Phàn phủ treo hai chiếc đèn lồng đỏ, chiếu sáng cả một mảnh đất trống.
Ngắm nhìn hai chiếc đèn lồng đỏ, Sở Mặc chợt thấy ấm áp, cuối cùng hắn cũng về tới nhà.
Người gác cổng thấy Sở Mặc về, liền nói:
- Thiếu gia, người vừa đi, bên đó lại có một chiếc xe ngựa tới, nói là đón người vào Cung, không có chuyện gì xảy ra chứ?
Chương182: Ta có thể tin tưởng nàng không?
Tất cả thị vệ ở Phàn phủ này, bao gồm cả những người gác cổng, đềulà những lão binh xuất ngũ, tính cảnh giác của họ luôn vượt xa so với người thường.
Sở Mặc mỉm cười lắc đầu:
- Tần thúc, không có việc gì cả, tối nay không uống một chút à?
Người đàn ông trung niên ngoài bốn chục tuổi gãi đầu, trả lời:
- Có uống chút chút thôi, cũng tại mấy tiểu cô nương mà thiếu gia đưa về nhà, nói ra thì trong phủ có thêm mấy vị tiểu cô nương, cảm giác thật không giống với lúc trước! Dường như bọn ta bỗng chốc trở thành nhà quyền quý, có cả a hoàn.Trong lòng Sở Mặc chợt cảm thấy xót xa, cười nói:
- Tần thúc ưng ý ai rồi?
- Nào có, thiếu gia đừng nói bậy. Nếu ta mà có con gái, e rằng mấy tiểu nha đầu đó còn không lớn bằng con gái ta, ta chỉ cảm thấy bây giờ trong phủ đông vui hơn trước nhiều rồi!
Lão Tần nở một nụ cười chất phác đôn hậu.
Không ai biết rằng, người đàn ông chân thọt ấy, trước kia trên chiến trường cũng là một tinh binh dám đánh dám giết, dũng cảm không sợ hãi.Sở Mặc vỗ vai lão Tần:
- Tần thúc, nhà chúng ta sẽ ngày một tốt hơn.
- Ừm, có thiếu gia thì nhất định sẽ tốt lên! Lão Tần vui vẻ cười phá lên. Sau đó, lão chợt nhớ ra một việc, liền nói:
- Phải rồi thiếu gia, một canh giờ trước có một tiểu cô nương tới tìm người, ta nói thiếu gia không ở nhà, tiểu cô nương liền bỏ đi.
- Tiểu cô nương?
Sở Mặc ngây người.- Ừm. Tướng mạo xinh đẹp, lời nói cũng lễ phép, xem ra không giống người trong giang hồ, mà lại giống như tiểu thư khuê các. Nhưng lão cảm thấy có chút kỳ lạ, nửa đêm giao thừa, tiểu thư khuê các sao lại bỏ nhà chạy tới đây?
Lão Tần tỏ vẻ kỳ lạ lẩm bẩm nói.
- Tướng mạo thế nào?
Sở Mặc hỏi.
- Ừm, dáng cao cao, khuôn mặt tròn trịa, buộc tóc, mặc một bộ quần áo màu xanh lam, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đen, hình như là người luyện võ.Lão Tần trả lời.
Trong đầu Sở Mặc thấp thoáng hiện ra hình ảnh thiếu nữ đêm trước khi hắn ở Thân Vương phủ. Lông mày hắn hơi nhíu lại, trong lòng nghĩ:
- Lẽ nào bệnh của nàng ấy lại phát tác?"
Nghĩ thầm, Sở Mặc liền nói:
- Đợi nàng ấy tới, lão đưa nàng ấy tới gặp ta nhé.
- Được.
Lão Tần mỉm cười ra vẻ đã hiểu.Sở Mặc lườm lão một cái rồi đi vào trong.
Vừa bước tới cửa phòng, Sở Mặc khẽ nhíu mày, không chút thay đổi thanh sắc, liền đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, trong phòng, một thiếu nữ đang ngồi, nàng chính là cô gái đêm hôm trước tới Thân Vương phủ để hành thích.
Nàng đã cởi áo choàng vắt lên ghế, bên trong mặc một bộ đồ màu xanh lam. Khi thấy Sở Mặc bước vào, nàng tỏ vẻ ngại ngùng, lập tức đứng phắt dậy, từ từ quỳ xuống, khẽ khàng nói:
- Sở Công tử, ta tới cầu xin người hãy cứu ta.- Mau đứng dậy nói chuyện.
Sở Mặc nhẹ nhàng trả lời, hắn đi tới bên bếp lò lấy nửa ấm nước đặt lên đun, sau đo tiến lại ngồi trước mặt thiếu nữ, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn nàng.
- Ta
Thiếu nữ do dự, dường như muốn nói điều gì.
Sở Mặc khua tay, chăm chú nhìn nàng:
- Nàng đã quyết tâm rời bỏ người đó rồi?
Thiếu nữ gật đầu, nhìn Sở Mặc với vẻ tội nghiệp đáng thương:
- Đêm hôm đó, ta đã bỏ đi rồi. Năm xưa người ấy cứu cả nhà ta, nếu không có người ấy, ta và cả nhà e rằng sớm đã chết sạch. Cho nên, người đó có ân đối với ta. Nhưng mấy năm nay, người ấy lại hại chết cả nhà ta, hiện giờ ta cũng không biết là nên cảm kích hay nên oán hận người đó.
- Độc trên người nàng nếu muốn giải được rất khó.
Sở Mặc nói.
Thiếu nữ nhìn Sở Mặc, khẽ cắn môi, đôi mắt trong vắt chớp chớp vài cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngoại trừ chính bản thân ta không có gì để báo đáp công tử.- Không phải cần nàng báo đáp, ta đang nghĩ Ta có thể tin được nàng không.
Sở Mặc chậm rãi trả lời.
- Nếu giờ ta nói công tử có thể tin tưởng ta, vậy cũng không đủ sức thuyết phục.
Thiếu nữ ôn tồn nói, sau đó nàng đứng dậy, bắt đầu lột bỏ trang phục trên người:
- Chẳng thà công tử hãy làm đi, như vậy ta sẽ trở thành người của chàng đương nhiên sẽ không làm hại chàng.
Sở Mặc trừng mắt lườm:
- Ngồi xuống!
Thiếu nữ sợ hãi, có phần tủi thân ngồi xuống đó:
- Công tử không để mắt tới ta, vậy làm sao mới tin tưởng ta? Phải chăng cũng muốn giống như Vương Phi hạ độc ta?
Sở Mặc cười nhạt:
- Nàng coi ta là loại người nào? Nàng không hiểu ý của ta rồi!
- Công tử xin chàng hãy nói rõ.
Thiếu nữ nhìn Sở Mặc.- Ta đã hứa sẽ giúp nàng giải độc, cái này không cần điều kiện gì. Chẳng lẽ một lão già tám chục tuổi giúp nàng giải độc, nàng cũng lấy thân báo đáp sao?
Sợ Mặc giận giữ nhìn cô gái:
- Nhi nữ phải biết trân trọng chính mình.
Thiếu nữ bị giáo huấn một trận nhưng lại không nổi giận, ngược lại ánh mắt lộ vẻ hoan hỷ, nói:
- Công tử anh tuấn như vậy, lại có bản lĩnh, có thể làm người của chàng là phúc phần của ta, nếu đổi lại là người khác, thì cho dù chết ta cũng không để người đó động vào ta.- Được rồi, ta không có ý nghĩ đó với nàng.
Sở Mặc vừa nói, liền đứng phắt dậy, bước tới lấy ấm nước đang đun trên bếp, định bụng pha ấm trà.
Lúc này, thiếu nữ đứng lên nói:
- Để ta làm cho.
Nói xong nàng giành lấy ấm nước trong tay Sở Mặc, lấy lá trà, pha một cách thuần thục.
Sở Mặc ngồi đó, trầm tư một hồi, sau đó hỏi:
- Hiện giờ ta đang làm một việc, lại thiếu nhân lực, ta đang nghĩ, ta có thể tin tưởng nàng được không? Để nàng tham gia vào việc này.Còn về độc trong người nàng, cho dù thế nào ta cũng sẽ giúp nàng giải độc.
Thiếu nữ nghe vậy, đối mắt lóe sáng, tiếp đó, nàng từ từ quỳ xuống trước mặt Sở Mặc, nghiêm túc nói:
- Thiếu gia chịu giúp Yên Chi giải độc mà không có điều kiện gì, lại chịu thu nhận Yên Chi, đó là phúc phận của Yên Chi. Yên Chi xin thề trước những người thân đã chết của thiếp, cả đời này sẽ không phản bội thiếu gia, nếu làm sai, người nhà dưới cửu tuyền của Yên Chi sẽ không được yên bình.
Lời thề này quá nặng nề!
Cho dù là kẻ hung hãn tàn bạo cũng không dễ dàng đem người nhà ra nói giỡn. Cho nên lời thề của Yên Chi, thậm chí còn nặng nề hơn cả việc dùng tính mạng của chính mình để thề thốt.
Sở Mặc đưa tay đỡ nàng đứng dậy:
- Tên của nàng là Yên Chi sao?
- Dạ. Từ nhỏ thiếp đã được Vương Phi nuôi dưỡng, ban cho tên Yên Chi, nuôi ở bên ngoài, học đủ các thủ đoạn hại người, còn học cảvõ.
Yên Chi cúi đầu khẽ trả lời:
- Cho đến mấy ngày trước, Vương Phi mới đón thiếp vào trong Vương phủ. Bên ngoài thiếp cũng giống các thị nữ bình thường khác, nhưng trên thực tế là dùng để đối phó công tử.
Chương183: Tứ nhĩ tính danh (Ban họ tên cho nàng)
- Hóa ra là vậy.
Sở Mặc gật đầu:
- Nàng đã đưa ra lựa chọn, vậy thì không nên gọi bằng cái tên Yên Chi, tên này nghe như một a hoàn, đến họ cũng không có. Nàng có ưng họ Sở không?Lúc đầu Yên Chi hơi ngạc nhiên, rồi đôi mắt nàng hơi đỏ lên, nàng ngước nhìn Sở Mặc rồi lại quỳ xuống.
Sở Mặc tái mặt vội ngăn cản:
- Hãy nhớ từ nay trở đi, nàng không phải là nô bộc của ai hết, không được động chút là quỳ xuống, nghe chưa?
Những giọt nước từ khóe mắt Yên Chi rơi xuống, trên khuôn mặt nàng lộ một nụ cười xinh đẹp động lòng người, tựa như một đóa hoa đang nở rộ trong chớp mắt, tuyệt đẹp hút hồn.
- Yên Chi là một nữ nhân, người nhà của thiếp chưa từng nghĩ sẽđặt cái tên này cho thiếp, bởi vì trong mắt họ, Yên Chi sớm muốn cũng là người của nhà khác. Nay người nhà thiếp đều chết rồi, công tử không những thu nhận thiếp, còn ban họ cho thiếp, thiếp không ngần ngại, sao thiếp lại ngần ngại chứ? Cảm tạ công tử, đa tạ chàng!
Sở Mặc không ngờ một hành động nhỏ trong vô thức của mình lại khiến cho thiếu nữ xinh đẹp ấy có phản ứng lớn tới vậy.
Hắn nghĩ một hồi rồi nói:
- Sau này, tên của nàng sẽ là Sở Yên.
- Dạ.Trong đôi mắt của thiếu nữ toát lên ánh sáng long lanh, nàng lẩm bẩm:
- Sở YênNghe thật hay, cuối cùng ta cũng có họ tên của mình rồi!
Đồng thời với việc được đặt tên Sở Yên, nàng cũng hiểu rõ giá trị của cái tên ấy.
Sở Mặc không muốn nàng tiếp tục khúm núm dạ vâng giống như một nô bộc, không muốn nàng động chút là quỳ xuống Nhưng trên thế gian này, lớn nhỏ rạch ròi, tôn ti rõ ràng, kẻ bề dưới thì là bề dưới! Chủ nhân bảo ngươi quỳ, ngươi dám không quỳ?Cho nên rõ ràng Sở Mặc không coi nàng như một người hầu mà đối xử. Lúc trước nói có việc cần nàng đi làm, giờ lại ban họ Sở cho nàng Việc này ở mức độ nào đó mà nói, chẳng khác gì coi nàng như muội muội của hắn.
Ít ra, sau này tất cả những người trong Phàn phủ, bao gồm cả vương công quý tộc ở Viêm Hoàng Thành, gặp Sở Yên sẽ tuyệt đối không coi nàng như một thị nữ mà đối đãi.
Còn về tuổi tác của nàng, có lẽ lớn hơn Sở Mặc một chút, điều này hoàn toàn không quan trọng.Sở Mặc cho nàng không chỉ là một cuộc đời mới.
Với Sở Yên mà nói, hôm nay quả là một ngày tươi sáng nhất trong mười mấy năm của đời nàng.
Đêm tân niên này cũng là ngày hạnh phúc của Sở Yên.
- Được rồi, lúc nữa ta kêu người chuẩn bị phòng cho nàng, sau này nàng sẽ sống ở đây. Còn về những việc khác, để sau rồi nói.
Sở Mặc vừa nói, tay vừa lấy ra một hạt đan dược:
- Về phòng hãy uống cái này, độc trong người nàng sẽ được giải, nhưng trong một khoảng thời gian sẽ có chút khó chịu, nàng nên chuẩnbị đi nhà xí đi
- À
Sở Yên lập tức thẹn thùng, không kìm được liếc mắt nhìn Sở Mặc.
Sau đó, Sở Mặc gọi một thị nữ tới, sai đưa Sở Yên về gian phòng đã được dọn dẹp lại.
Thị nữ thấy đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt xém chút thì trợn ngược lên, trong lòng có chút thất thần. Không ngờ trong phủ bỗng chốc lại xuất hiện một nữ nhân có địa vị cao. Mặc dù không biết quan hệ của nàng ấy với thiếu gia, nhưng tất nhiên so với bọn họ thìđịa vị của nàng cao hơn nhiều.
Tuy nhiên chút tâm tư ấy nháy mắt đã tan biến. Bởi vì có thể đến đây, gặp được những chủ nhân như thế này đã là phúc phận trời ban cho họ rồi.
Sau khi tiễn Sở Yên đi, Sở Mặc ngồi lại đó, uống một chén trà, rồi không kìm được nở một nụ cười, thì thầm tự nói:
- Vận mệnh của ta cũng không quá tệ, không hiểu Vương Phi của Thân Vương phủ nếu biết được người mà bà ta khổ tâm nuôi dưỡng nhiều năm, dùng làm lá bài cuối lại trở thành người của ta, bà ta có giận đến hộc máu ra không nhỉ? Nói ra thì vị Vương Phi nay gần đây lạikhông có động tĩnh gì, hy vọng bà ta cứ luôn yên tĩnh như vậy.
Ngay lúc này đây, Sở Mặc không biết vị Vương phi Viên Tử Đại mà hắn nói tới đang nổi giận lôi đình.
Đêm tân niên, người đàn bà vốn có quyền lực nhất Thân Vương phủ, lúc này đáng lẽ phải xuất hiện trong yến tiệc của Hoàng Cung cùng với đám phu nhân quý tộc, trò chuyện nói cười ngạo nghễ với nhau.
Hiện tại chỉ có thể ở trong một am ni cô của Viêm Hoàng Thành, tuy trước mặt bày một bàn tiệc đầy thức ăn ngon, chay mặn đều có cả, nhưng lại không có chút hứng thú nào.Trên khuôn mặt vốn xinh đẹp ấy đầy vẻ hung dữ và nhăn nhó.
Trước mặt bà là một thiếu niên tướng mạo anh tuấn, chỉ là giữa đôi lông mày ấy mang chút thần thài của một nữ nhi.
Đó chính Hạ Kiệt, người bị Sở Mặc tung một cước cho thành thái giám
- Mẫu thân, người đừng giận nữa, nay sự tình đã thành như vậy, chúng ta còn có thể làm được gì?
Hạ Kiệt nói, giọng thanh thanh, nghe ra có chút lạ kỳ, có phần giống mấy tiểu thái giám trong cung.- Cái gì mà có thể làm thế nào? Ta phải báo thù, ta phải báo thù! Ta không những phải giết chết tên tiểu súc sinh Sở Mặc, kể cả lão súc sinh bạc tình phụ nghĩa Hạ Kinh, ta cũng không tha cho được!
Viên Tử Đại ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói:
- Thật sự cho rằng Viên Tử Đại ta vẫn là một nữ nhi chuyện gì cũng không biết của tiểu gia tộc năm xưa sao? Cho rằng mình là Vương gia thì có thể tùy tiện an bài vận mệnh của người khác, nắm quyền sinh sát sao?
- Mẫu thân người muốn trả thù phụ thân sao?
Hạ Kiệt tỏ ra kinh hãi, có phần khó tin nhìn thẳng vào mẫu thân.Viên Tử Đại nhìn Hạ Kiệt, lạnh lùng nhoẻn miệng cười:
- Ngươi là đồ ngu xuẩn, lẽ nào còn không nhìn ra tình cảnh của hai mẹ con ta lúc này?
Hạ Kiệt nói:
- Tình cảnh gì? Ta là con trai duy nhất ở Thân Vương phủ, mặc dù ta bị tên tiểu súc sinh Sở Mặc hại, không còn khả năng kia, nhưng ta vẫn là người kế thừa duy nhất của Thân Vương phủ.
- Chẳng mấy chốc sẽ không còn như vậy nữa.
Viên Tử Đại nhìn con trai, lạnh lùng nói:
- Tên tiểu súc sinh Sở Mặc, ngày nào đó lão súc sinh trị khỏi bệnh,lão sẽ mau chóng sinh thêm một đống con trai nữa. Hiểu không? Đến lúc đó, con nghĩ lão ta còn quan tâm tới một phế nhân vô dụng như con sao?
- Con không phải phế nhân!
Hạ Kiệt nhảy dựng lên, phẫn nộ nhìn mẫu thân:
- Đến người cũng nói con như vậy!
Giọng nói đanh sắc vang xa.
Tuy nhiên cũng chả có ai nghe thấy, đây là am ni cô, ngoại trừ những người hầu mà Viên Tử Đại đem theo, gần như cũng không cóngười ngoài. Những ni cô tu hành ở đây đều đã bị Viên Tử Đại đuổi đi cả. Nếu không thì ở nơi thanh tịnh này sao lại có đồ ăn mặn chứ?
Chương184: Luyện cốt (Tôi luyện xương cốt)
Viên Tử Đại lạnh lùng nhìn con trai:
- Con mau ngồi xuống cho ta.
Hạ Kiệt run rẩy, ngồi xuống đó vẻ mặt đầy tủi thân, nức nở khóc.
Điều này càng làm cho Viên Tử Đại bực bội khó chịu, bà ta nhìn con trai, giận giữ nói:
- Khóc, khóc, khóc Giống như con gái vậy! Nhìn thấy con là ta đã thấy phiền, con ở đây chỉ làm vướng việc, cút đi, cút về Thân Vươngphủ mau!
Hạ Kiệt đứng phắt dậy, phẩy mạnh vạt áo, quay người xông ra ngoài.
Viên Tử Đại lật tung cả bàn đầy thức ăn thịnh soạn, sau đó như phát cuồng quát tháo ầm ĩ:
- Sở Mặc! Ta phải băm vằm ngươi thành trăm ngàn mảnh.
Viên Tử Đại như phát điên, đập tan nát tất cả đồ đạc trong căn phòng, sau đó hổn hển thở dốc, nghiến răng nói:
- Ngươi mau ra đây, ta đồng ý với ngươi!Trong phòng bất chợt xuất hiện một lão già, nhìn qua cũng hơn 50 tuổi, tướng mạo khó coi, ánh mặt toát ra vẻ hèn mọn bỉ ổi, hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy đặn của Viên Tử Đại, ha hả cười:
- Vương phi thật sự nghĩ thông rồi chứ?
Viên Tử Đại nhìn lão già, sâu trong đáy mắt tỏ vẻ khinh thường, nhưng lại cắn răng gật đầu:
- Ta đồng ý.
Lúc này lão già đã xông tới.
Viên Tử Đại lùi về phía sau một bước, giật giọng nói:
- Đứng lại đó.
- Còn giả bộ thánh thiện cái nỗi gì? Chẳng phải đã đồng ý với ta?
Trên khuôn mặt bỉ ổi của lão lộ một nụ cười khẩy:
- Còn tưởng nàng vẫn là Vương phi được sủng ái trước kia sao?
Viên Tử Đại lạnh nhạt nói:
- Ta đồng ý với ngươi, nhưng trước khi nhìn thấy đầu tên Sở Mặc, ngươi đừng hòng động vào ta.
Lão già bực mình nói:
- Chỉ là một tên tiểu tử thối tha, nàng lại coi hắn như yêu quái vậy.Nói tiếp, lão lại xông tới, Viên Tử Đại bất thình lình rút ra một thanh đoản đao, kề lên cổ mình:
- Ngươi còn qua đây, ta chết cho xem!
- Thôi được Ta đi lấy đầu tên tiểu tử đó! Nếu nàng còn dám cự tuyệt ta, đừng trách ta dùng sức mạnh!
Lão già cười nhạt:
- Đừng đem tự sát ra dọa ta, ta không muốn nàng chết thì nàng cũng chẳng chết được.
Viên Tử Đại nói:
- Chỉ cần ngươi đem đầu tên tiểu súc sinh đó về đây, thì tùy ýngươi!
Ánh mắt của lão già nhìn khắp lượt thân thể đầy đặn của Viên Tử Đại, sau đó ha hả cười, bóng dáng bỗng chốc biến mất khỏi căn phòng.
Viên Tử Đại giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, hai mắt thẫn thờ ngồi tê dại trên ghế
Trong gian phòng, Sở Mặc đang lặng lẽ luyện Thiên Ý Ngã Ý, những tích lũy trước đây đã đạt tới gần cảnh giới, hắn chuẩn bị đột phá tầng thứ bốn.
Từ giai đoạn luyện thân thể giờ là giai đoạn bước vào luyện cốt (tôi luyện xương cốt).
Nguyên khí trong cơ thể của Sở Mặc đã đạt tới mức độ tinh tế thuần khiết, đã vượt xa so với những kẻ luyện võ khác trên thế giới này.
Người luyện võ mạnh hay yếu không chỉ quyết định ở cảnh giới,công pháp và vũ kỹ, còn quyết định ở mức độ tinh tế thuần khiết của Nguyên khí.
Nguyên khí càng tinh tế thuần khiết, uy lực của chiêu thức lại càng lớn.
Vũ kỹ (Kỹ năng võ học) có thể thông qua sự khổ luyện không ngừng của ngày sau mà càng trở nên thuần thục. Nhưng sự tinh tế thuần khiết của Nguyên khí lại là do sự tu luyện của tâm pháp. Điều này bất cứ ai cũng không thay đổi được.
Cho nên, tâm pháp căn bản có giá trị vượt xa so với những vũ kỹcông pháp.
Một quyển tâm pháp thượng hảo, giá trị không thể đo đếm được. Các đại môn phái lớn nhất trong tứ tượng đại lục, chính vì họ có những môn tâm pháp lợi hại của riêng mình cho nên môn phái mới lớn mạnh.
Vậy mà cuốn Thiên Ý Ngã Ý của Sở Mặc lại còn mạnh nhất!
Theo sự vận hành của tâm pháp, phần lớn Nguyên khí đều từ bốn phương tám hướng mà tập trung lại trong gian phòng của Sở Mặc. Qua những kinh mạch trong thân thể Sở Mặc, ùn ùn chảy vào. Nhưng lúc này Sở Mặc lại không để những Nguyên khí đó trực tiếp chạy vào đan điền.Bởi vì Nguyên khí trong đan điền của hắn đã đủ để đột phá tầng thứ bốn.
Sở Mặc dẫn dắt những nguyên khí này không ngừng quẩn quanh toàn bộ xương cốt trong cơ thể hắn.
Tôi luyện xương cốt. Đây là một quá trình tương đối khó khăn và đau đớn.
Sở Mặc bắt buộc phải duy trì tinh thần tập trung cao độ, không thể bịbất cứ điều gì ảnh hưởng. Cho dù hắn có năng lực Nhất Tâm Nhị Dụng, lúc này cũng không thể không tập trung tinh lực để tôi luyện xương cốt.
Một tinh thần khác thì để vận hành Thiên Ý Ngã Ý. Còn về những đớn đau Mỗi một tia Nguyên khí mỏng manh hơn sợi tóc cả ngàn lần đều có một năng lực đáng sợ, tưởng như vô hình, nhưng lại sắc bén hơn cả đao.
Làm cho những nguyên khí này quẩn quanh trong xương cốt cũng giống như dùng đao không ngừng cứa vào xương cốt. Từng tia, từng sợikhông ngừng cuộn quanh, không ngừng cứa cắt.
Người thường cho dù chỉ bị đứt tay cũng đều cảm thấy đau đớn, chứ đừng nói là cắt vào xương cốt.
Cảm giác ấy tưởng như đau đớn không thiết sống nữa, nói vậy cũng không quá.
Tu luyện
Trước giờ chưa từng là việc dễ dàng và khiến cho người ta thích thú.Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến Hứa Phù Phù sống chết cũng không chịu tu luyện, chẳng thà cứ làm một công tử ung dung tự tại trên đời.
Đương nhiên, có một cách có thể loại bỏ những đau đớn này bằng đan dược.
Giống như Thẩm Tinh Tuyết, trực tiếp đạt tới tầng thứ ba nguyên quan mà không chịu bất kỳ đau đớn nào. Nếu có đủ đan dược cao cấp, cô ta có thể dùng đan dược tiếp tục tăng lên tới giai đoạn luyện cốt, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới đỉnh Kim Thạch của giai đoạn luyện cốt. Nhưng đan dược mạnh nhất thế giới cũng chỉ tới được giới hạn đó màthôi.
Đưa cảnh giới của con người miễn cưỡng tăng lên tới cảnh giới Kim Thạch, loại đan dược này cũng xem như trái ý trời rồi. Nhưng loại cảnh giới này không ổn định. Cho nên người luyện võ chân chính tuyệt đối sẽ không dùng cách này để nâng cao cảnh giới của mình.
Chỉ có kiểu người như Thẩm Tinh Tuyết, muốn tăng cường thọnguyên của bản thân và sức mạnh cơ thể mới dùng loại đan dược này.
Những kiến thức này đều do Ma Quân kể lại cho Sở Mặc nghe trong lần trở về này.
Ma Quân nói với Sở Mặc, nếu muốn nâng cao thực lực thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Nếu không ngừng dùng đan dược mà có thể đạt tới cảnh giới mạnh nhất, vậy thì người mạnh nhất trên đời này có lẽ phải là đan sư rồi.Câu nói đó của Ma Quân khắc sâu vào tiềm thức Sở Mặc. Hắn biết, Sư phụ đang nhắc nhở hắn, không được ỷ vào việc có khả năng luyện đan dược mà coi thường việc tu luyện chân chính.
- Người yên tâm. Con sẽ từng bước đi lên bằng sự nỗ lực của chính mình.
Chương185: Đột phá (1)
Mức độ tinh tế thuần khiết của nguyên khí trong người Sở Mặc vượt xa so với người khác, lúc này biến hóa thành thanh đao sắc bén nhất trên đời, đang quẩn quanh xương cốt Sở Mặc, dần thắt chặt lại.
Ái!Sở Mặc không chịu được hít một hơi dài, cảm giác này còn đau khổ hơn cả tắm bằng máu nguyên thú.
Nhưng Sở Mặc lại không một chút do dự, vận hành nguyên khí, khiến chúng không ngừng chạy quanh từng khúc xương trong thân thể hắn.
Những nguyên khí này giống như những sợi tơ, tinh thần lực của Sở Mặc thì giống như con nhện đang kiểm soát sợi tơ, không ngừng kết lưới trong xương cốt, không ngừng tôi luyện.
Thậm chí Sở Mặc còn cảm giác xương cốt trong người hắn, cứ theosự quẩn quanh của nguyên khí mà không ngừng tăng cường. Không ngừng mạnh hơn. Trở nên càng mạnh mẽ.
Giai đoạn này giống như là sâu lông phá kén, quá trình phá kén phải trải qua thời gian dài đau đớn, giằng co, vùng vẫy, đến cuối cùng, thời khắc phá kén chui ra biến thành bươm bướm, trở thành sinh vật đẹp nhất trên đời.Cuối cùng, chỉ còn thiếu đỉnh đầu nữa.
Đây cũng là bước khó nhất, đại đa số những người luyện võ trên đời khi bước vào giai đoạn luyện cốt, fần như đều từ bỏ tôi luyện phần xương đầu.
Bởi vì họ không có dũng khí ấy.
Chỉ một chút sai sót thì vạn kiếp không phục hồi được.
Có điều Sở Mặc không biết rằng, trên đời này, không chỉ có tứ tượng đại lục, thậm chí cả linh giới, tiên giới hầu như tất cả người luyện võ,trong quá trình từ giai đoạn tu luyện cơ thể bước vào giai đoạn luyện cốt, cơ bản đều không giống hắn, dùng nguyên khí quẩn quanh từng khúc xương cốt trong toàn bộ cơ thể, tôi luyện hết một lượt.
Mà là vận hành nguyên khí chằng chịt quẩn quanh xương cốt, một khe hở cũng không bỏ qua.
Người khác từ giai đoạn luyện thể đột phá tới luyện cốt, hầu như đều dùng nguyên khí quẩn quanh xương đùi, xương ngực và xương cánh tay.
Sau khi tôi luyện hết một lượt những xương cốt quan trọng trên cơthể, cũng coi như là từ giai đoạn luyện thể tiến vào giai đoạn luyện cốt.
Những xương cốt này được quấn vài dòng nguyên khí lên, sức mạnh sẽ tăng lên rất nhiều lần, đao kiếm thông thường căn bản không thể làm bị thương được, có thể xem như đao thương bất nhập rồi.
Điều này với người luyện võ mà nói cũng đã đủ rồi.
Cho dù là những tuyệt thế thiên tài ở các đại môn phái cũng chỉ là dùng nguyên khí quẩn quanh xương cốt vài vòng.
Vậy thì so với những người khác cũng mạnh hơn nhiều rồi.Nhưng những điều này trong mắt của Ma Quân cơ bản chỉ là những việc làm tự lừa dối mình.
Tại sao trên tứ tượng đại lục, những người luyện võ có thể tu luyện tới cảnh giới càng cao, phá vỡ hư không tiến vào linh giới ngày càng ít?
Nguyên nhân chủ yếu là tại đây.
Nền tảng của bọn họ không chắc chắn. Thậm chí với Ma Quân mà nói, những người này có thể nói là hoàn toàn không có căn bản.
Ông ta tuyệt đối không cho phép đồ đệ của mình phạm phải sai lầmnhư vậy. Cho nên lần này khi Ma Quân gặp Sở Mặc, phát hiện cảnh giới của hắn đã đạt tới tu luyện đỉnh cao của luyện thể, liền nói với Sở Mặc phải làm thế nào để tiến vào giai đoạn luyện cốt.
Sở Mặc trước nay chưa từng biết tới những kiến thức này, cho dù là gia gia của hắn Phàn Vô Địch, cũng chưa từng nói qua cho hắn biết làm thế nào từ luyện thể đột phá tới luyện cốt. Cho nên trong lòng Sở Mặc, từ giai đoạn luyện thể đột phá tới luyện cốt, thì nên là như vậy.
Cho dù là tới bước cuối cùng, cả tứ tượng đại lục này, linh giới, tiên giới bao gồm tất thảy trong đó, hầu như không ai dám luyện phần đầu thì Sở Mặc cũng không dừng lại.
Trên trán hắn vã mồ hôi rất nhiều, nhưng chưa kịp rơi xuống thì đã bị đỉnh đầu nóng hầm hấp làm cho bốc hết hơi.
Vì lúc này Sở Mặc đã bắt đầu dùng nguyên khí chạy quanh xương đầu.
Cảnh tượng này, đừng nói là người tu luyện ở tứ tượng đại lục, đến cả những cường giả đẳng cấp trên tiên giới nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, cho rằng tên tiểu tử này điên rồi.
Trong tình cảnh không có đại năng hộ pháp, một người lại dám làmnhư vậy, điều này khác nào tự tìm cái chết?
Nhưng Sở Mặc ở trong thế tục phàm trần này, vì chưa kịp tu dưỡng... ít nhiều cũng còn chút thói quen cũ rích của phủ tướng quân, đó là vô cùng nghiêm túc nỗ lực.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, bầu trời lúc này đã vào thời khắc tối tăm nhất của một ngày.
Bên ngoài tối đen như mực, thò tay ra cũng không thấy năm ngón đâu.Tựa hồ như là khổ tận cam lai, đen tới cùng cực, trắng sẽ không còn xa nữa. Chỉ cần gắng gượng lúc nữa, phương đông sẽ sáng lên màu trắng như bụng cá. Ngày đầu tiên của năm mới sẽ đến rất nhanh.
Lúc này, Sở Mặc đã hoàn toàn ngừng vận hành Thiên Ý Ngã Ý, đến thời khắc mà Nhất Tâm Nhị Dụng không thể tiếp tục dùng được nữa rồi.
Sở Mặc đã hoàn toàn không còn tinh lực để phân thân làm việc khác nữa, chỉ có thể dốc hết tinh lực cho việc tôi luyện xương cốt.
Sở Mặc bắt đầu dùng tới nguồn nguyên khí tinh tế thuần khiết và lớn mạnh trong đan điền của mình để tôi luyện và quấn quanh xương đầu.Bởi vì đau đớn nên khuôn mặt anh tuấn của Sở Mặc trở nên nhăn nhó dữ tợn. Mồ hôi vừa rơi ra đã khô, khô rồi lại vã ra tiếp. Dường như chỉ trong tích tắc, vầng trán, khuôn mặt, toàn thân... của Sở Mặc xuất hiện một lớp kết tinh trắng mỏng tang.
Những kết tinh này... là những giọt mồ hôi sau khi khô cạn ngưng kết tủa thành muối.
Sở Mặc lúc này đã vào thời khắc quan trọng nhất, chỉ còn lại phần thiên linh cốt của đỉnh đầu.
Chỉ cần dùng nguyên khí luyện hóa quấn quanh một lượt phầnxương này, Sở Mặc sẽ đạt tới Thiết Cốt Cảnh của giai đoạn luyện cốt tầng thứ bốn của cấp vàng.
Cũng trong hoàn cảnh nửa tỉnh nửa mê ấy sẽ tạo ra trong đời này, một kỳ tích thực sự trước nay chưa từng có là toàn thân luyện cốt.
Cho dù là Ma Quân... cũng đều vì điều nay mà cảm thấy sợ hãi và kích động. Hoặc có lẽ sẽ hối hận vì sơ suất của chính mình... tại sao không nói với Sở Mặc, phần xương đầu... cho dù là tuyệt đỉnh thiên tài của tiên giới đều sẽ không dễ dàng đi tôi luyện. Bởi vì chỗ đó... quá nhạy cảm!Chỉ một chút sơ suất thì sẽ vạn kiếp không trở lại được!
Trong tiên giới có quá nhiều thủ đoạn, có thể không ngừng cường hóa thân thể về sau này, còn với những cường nhân, sau này họ thậm chí có thể cường hóa tới mức kim thân bất diệt. Cho nên, thực sự chả có mấy người... điên cuồng giống như Sở Mặc.
Ma Quân cũng phạm sai lầm do có quá nhiều kinh nghiệm, cơ bản chưa từng nghĩ Sở Mặc đến xương đầu cũng không bỏ qua.Nhưng hiện tại... đã không còn ai khác có thể ngăn cản được Sở Mặc nữa. Cho dù là Ma Quân có lập tức quay trở về cũng không kịp nữa rồi.