• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương26: Thiếu nữ thần bí (1)

Vả lại còn có một vấn đề quan trọng nhất.

Hắn không biết đường đi!

- Đúng vậy, thời gian này vừa đủ để con luyện thuần thục những công phát này. Biểu tình Ma Quân nhìn hắn như hiểu thấu đáo hắn muốn gì.

Sở Mặc nhất thời khổ sở:

- Sư phụ, đồ nhi không nỡ xa ông!

- Thôi đi! Ma Quân trợn mắt nhìn Sở Mặc:

- Ăn đòn chưa đủ hả?

Sở Mặc hi hi cười nói:

- Không phải, quan trọng là đồ nhi không muốn rời xa sư phụ!

- Ngụy biện! Ma Quân lạnh lùng nói.

- Thật mà, thật lòng mà. Sở Mặc vỗ ngực.

Ma Quân nói:

- Đừng nhiều lời nữa, cứ quyết định như vậy đi!

Sở Mặc thấy sư phụ là thật muốn hắn rời khỏi, trong lòng nhất thời xông lên thương cảm, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra, gãy gãy mặt nói:

- Sư phụ, người xem, trên người đồ nhi cả pháp bảo mang bên người cũng không có. Sư phụ lợi hại như vậy, đủ các loại pháp bảo, nhất định có không ít chứ hả? Tùy tiện cho đồ nhi xem một đống…

- Hay là nói, núi cao đường xa, đồ nhi lại không biết bay, chẳng may gặp nguy hiểm gì thì làm thế nào?

- Vả lại đồ nhi cũng không biết đường!

Mí mắt của Ma Quân dựng thẳng, lạnh lùng nói:

- Không có!

- Vậy cho chút gì khác …

- Ví dụ như nguyên thạch cực phẩm, nguyên dược cực phẩm…

Ma Quân nói:

- Không có, cái gì cũng không có.

- Sư phụ, trước đây người đã nói đánh cuộc nếu bị thua, cho đồ nhi tài sản của cả một nước! Sở Mặc hai mắt tỏ sáng:

- Cái đó cũng được!

- Ta đã cho ngươi rồi. Ma Quân nhìn Sở Mặc:

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thứ mà ta dạy ngươi đáng giá liên thành sao?

- Cái đó cũng tính? Khóe miệng Sở Mặc nhuếch lên, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Quả thật là nhỏ mọn, vắt chày ra nước!

Nói xong, Sở Mặc nhìn Ma Quân nói:

- Vậy đồ như phải đi rồi, sư phụ chất độc trong cơ thể người phải làm sao?

- Cái đó có liên hệ gì với ngươi? Thật là lắm lời.

Ma Quân nói xong, đứng lên, nói:

- Ta thấy ngươi cũng không có gì cần mang theo, cứ như vậy cút ngay đi!

Nói xong, đi thẳng qua, một tay xách Sở Mặc lên, sau đó đi tới bên ngoài, hung hăng ném một cái!

Thân thể của Sở Mặc nhất thời lăn lộn trên không trung.

- Ây, ây, ây, sư phụ… người giỡn thật à, đừng đuổi con đi.

- Sau này con đi đâu tìm người!

Sở Mặc lớn tiếng quát, sau đó bị gió mạnh trên trời cao thổi, nói không ra tiếng.

Liền sau đó bay xa ra ngọn núi lớn ngoài trăm dặm.

Ầm một tiếng!

Rơi trên đất.

Sở Mặc có phần ai oán nhìn về phía ngọn núi lớn cao ngất, hùng vĩ ở phía xa kia, ánh mắt lộ ra vẻ không muốn.

Nhớ tới tình hình của sư phụ trước khi đi, trong lòng càng tràn ngập lo lắng.

- Nếu như sư phụ lần nữa té xỉu hôn mê, ta lại không có bên cạnh thì phải làm sao bây giờ?

- Không được, ta phải nói lời từ biệt trước mặt sư phụ mới được.

- Muốn dặn dò người phải kiên cường hơn, đừng buông xuôi.

- Nhất đinh phải tìm kiếm nguyên thú, dùng máu của bọn chúng kéo dài tính mạng!

- Như thế, ta sẽ có thời gian, vì sư phụ mà tìm kiếm vị thuốc mà người cần.

- Chỉ cần ta còn sống, cũng sẽ không để người dễ dàng chết đi như thế!

- Ta sẽ cố hết sức có thể đến cứu người.

- Ta biết, trong lòng người có nhiều chuyện còn chưa dứt được.

Suy nghĩ trong lòng như thế, Sở Mặc hướng về phía ngọn núi lớn kia bắt đầu nâng chân chạy như điên.

Sau khi đột phá tầng thứ nhất, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng, tuy là không có cách nào ngự không mà bay giống như Ma Quân nhưng đi lại trong núi lớn thế này cũng giống như giẫm lên đất bằng, không hề khó khăn.

Khoảng cách xa trăm dặm, Sở Mặc chỉ cần dùng hơn 1 canh giờ đã đi tới phía dưới ngọn núi kia.

- Sư phụ!

- Ta đã trở về!

Sở Mặc một bên lớn tiếng kêu, một bên leo lên trên ngọn núi này.

Ngọn núi này đặt biệt dốc, vách núi dựng đứng lởm chởm trông thấy được.

Thanh âm của Sở Mặc quanh quẩn trong núi, chim muông trong rừng bị làm cho giật mình, trốn tứ tán khắp nơi.

Sở Mặc cũng không để ý tới, dùng cả tay cả chân một mạch leo lên đỉnh núi.

Khi hắn vất vả khó nhọc rốt cục cũng leo đến đỉnh núi lại choáng váng cả mắt, chỗ lúc đầu đó đã trống không!

Căn nhà gỗ nhỏ mà hắn quen thuộc kia đã không còn nữa.

Bên ngoài nhà gỗ, những vũ khí huấn luyện mà Ma Quân làm cho hắn cũng không có.

Chỉ còn lại một mảnh đất trống rỗng.

- Sư phụ...

Vành mắt của Sở Mặc có chút ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

- Ta biết người không thích nhi nữ tình trường, nhưng người như thế này...

- Cũng quá...

Sở Mặc muốn nói tuyệt tình, nhưng lại không nói lên lời, bởi vì hắn biết rõ, Ma Quân cũng không phải là người thật sự tuyệt tình.

Chỉ có thể nói sư phụ của hắn là một người kiêu ngạo từ trong xương tủy đến tận cùng.

Dù cho một tia một hào thương cảm cũng không muốn lộ ra trước mặt hắn.

Sở Mặc có phần mất mát đứng yên thật lâu ở nơi đó, trong đầu nhớ lại mỗi một ngày sống ở nơi này, mỗi một hình ảnh.

Cuối cùng, trên mặt của Sở Mặc hiện ra một vẻ dứt khoát.

- Sư phụ, ta biết người có sự kỳ vọng rất cao với ta, đồ nhi nhất định sẽ không để cho người thất vọng.

Nói xong, Sở Mặc quỳ trên đất, quay về phía mảnh đất trống kia lạy ba lạy.

Đứng lên, xoay người xuống núi.

Lần này, Sở Mặc không quay đầu lại.

Đường về nhà Sở Mặc chỉ nhớ mang máng phương hướng.

Mấy vạn dặm đường này, kế tiếp chờ đợi hắn chỉ sợ sẽ là con đường dài dằng dặc lại vô cùng gian khổ nữa.

Chỉ có điều Sở Mặc cũng không sợ. Hắn ở bên cạnh Ma Quân sống rất tốt, không có lẽ nào lại không chinh phục được đoạn đường về nhà này.

Ngày này, Sở Mặc cũng không đi được bao xa, bởi vì lúc trước khi dời khỏi Ma quân cũng đã không còn sớm, hắn lại đi vòng lại trở về một chuyến làm trễ nải không ít thời gian.

Cho nên Sở Mặc đi ra được trăm dặm đường núi, trời đã đen kịt rồi.

Sở Mặc quyết định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ lên đường.

Tìm một gốc cây cổ thụ khổng lồ, leo lên phía trên ngồi ở một nhánh cây rộng khoảng hơn một trượng, dựa lưng vào thân cây bắt đầu yên lặng tu luyện.

Bầu trời đêm trên đỉnh đầu sao lốm đốm đầy trời, trời đất hoàn toàn yên tĩnh.

Tâm pháp vận chuyển, đa phần nguyên khí ở bốn phía bắt đầu giống như nước thủy triều vọt tới cơ thể của Sở Mặc.

Mọi kinh mạch trong cơ thể hắn cũng theo việc tâm pháp vận chuyển mà mở ra huyệt vị cuối kinh mạch, đón nhận những nguyên khí đang đi vào.

Đồng thời, theo việc hắn không ngừng vận chuyển tâm pháp, lượng lớn nguyên khí dũng mãnh tràn vào cơ thể, Sở Mặc có thể cảm giác được rõ ràng mình đang không ngừng trở lên mạnh mẽ. Đăng bởi: longnhi
Chương27: Thiếu nữ thần bí (2)

- Thảo nào sư phụ nói tâm pháp là đệ nhất trên đời.

- Quả nhiên là lợi hại!

- Xem ra ta như vậy một đường tu luyện trở lại Đại Hạ có thể... có cơ hội đột phá đến tầng thứ tư.

- Nếu như thế...

Trong con ngươi của Sở Mặc tụ lại một ánh sáng lạnh lẽo.

Một cái tên và khuôn mặt làm hắn chán ghét đến cùng cực hiện ra, di động trước mắt hắn bây giờ.

- Hạ Kiệt!

- Rửa cổ sạch sẽ chờ ta!

Lúc này, Sở Mặc đột nhiên cảm giác được cơ thể có phần ngứa ngáy, đồng thời mơ hồ còn có một loại mùi lạ truyền vào mũi hắn.

Sau khi hoàn tất một vòng vận hành nhỏ, Sở Mặc không nhịn được mở hai mắt ra, cau mày đánh giá cơ thể của mình.

Mượn ánh sao mờ mờ, hắn theo bản năng vén tay áo lên, nhìn cánh tay một cái.

Vốn trên cánh tay trắng nõn vậy mà lại đắp lên một tầng sền sệt, cái gì đó đen như mực.

Mùi lạ kia là từ đó mà ra.

- Ọe (nôn)...

Cho dù là trên người mình tỏa ra nhưng vẫn khiến cho Sở Mặc cảm thấy rất buồn nôn.

- Đây là thứ gì chứ?

Sở Mặc cau mày, nhe răng nhếch miệng nhìn vật đen thùi lùi trên cánh tay mình.

Sau đó theo bản năng cởi hết quần áo, nhìn một lần.

Cả người hắn gần như tất cả đều bị thứ đen thùi lùi này bao trùm rồi...

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết này, ở nơi núi rừng ban đêm tĩnh mịch truyền đi không biết bao xa nữa.

Nói chung, không ít động vật đều bị một tiếng kêu này của hắn dọa phải bỏ chạy.

Một số con nhát gan e rằng đều đã bị lưu lại bóng ma trong lòng, cũng không dám về đây nữa.

Sở Mặc dùng cả tay cả chân, từ nhánh cây cổ thụ leo xuống, phóng tới khe suối trong núi theo trí nhớ.

Vọt tới bên dòng suối, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo ra ném trên bờ, phốc một tiếng trực tiếp nhảy thẳng xuống.

- Ngao (gào khóc)!

Sở Mặc lại lớn tiếng gào khóc thảm thiết một hồi.

Từ trong nước nhảy ra ngoài.

Bởi vì trầm sâu xuống dòng nước đến thắt lưng, thật sự là rất lạnh.

Với thể chất mới bước vào tầng thứ nhất của hắn hôm nay có chút không có cách nào chống đỡ được.

Chỉ có điều cúi đầu nhìn toàn thân mình từ trên xuống dưới cái thứ đen thùi lùi này.

Sở Mặc lại một hồi méo cả miệng, hắn là một người rất thích sạch sẽ, nếu như hôm hay không tẩy sạch thứ bẩn thỉu này trên người thì sợ rằng ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

- Không được, thà bị chết cóng cũng không muốn chết bẩn!

Ngay sau đó cắn răng một cái, phốc một tiếng lại nhảy lại vào trong.

Lần này có lẽ là có chút thích ứng được rồi, có lẽ là ảnh hưởng tâm lý, nói chung Sở Mặc cảm thấy dòng nước hình như cũng không lạnh như lúc trước.

Tiếp theo liều mạng chà xát xuống, nhưng thứ bẩn bẩn này giống như là dính vào trên người hắn vậy, dùng lực rất lớn mới tạm thời chà xát xuống được một chút.

Sở Mặc đảo mắt trắng dã, một phát lặn xuống trong nước, nắm một nắm cát, tiếp tục chà xát...

Ở nơi nước lạnh này giằng co hơn một canh giờ, Sở Mặc mới gần như chà xát sạch sẽ nhưng thứ dơ bẩn này trên người.

Hô!

Sở Mặc cuối cùng cũng thở phào một cái, lẩm bẩm nói:

- Thật là gặp quỷ rồi, đang yên đang lành trên người lại có thể phát ra nhiều thứ bẩn thỉu như vậy, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhỉ?

Trong rừng cây, trong lúc đó truyền tới một tiếng cười khẽ.

- Hi hi, đồ ngốc!

- Chẳng qua là trong quá trình tu luyện, cơ thể tống ra tạp chất khiến thể chất của ngươi trở nên tốt hơn, cái này gọi là tẩy tủy!

Sở Mặc bị dọa đến run một cái, quát lớn:

- Người nào? Đi ra cho ta!

- Trốn trong bóng tối úp úp mờ mở lén lút muốn làm gì?

Một tiếng gầm lên này của Sở Mặc, trong rừng cây ngay lập tức an tĩnh một lát.

Chỉ có điều ngay lập tức...

- Ngươi rống cái quái gì mà rống!

- Thể hiện giọng ngươi to sao!

- Cũng không phải là rừng cây của nhà ngươi, người ta làm sao phải lén lút chứ!

Trong rừng cây truyền tới một thanh âm tức giận của thiếu nữ, tiếp theo, một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh làm đi ra từ trong rừng cây hư ảo, đứng bên bờ sông, từ trên cao nhìn xuống Sở Mặc đang ở trong dòng suối.

- Đi ra rồi đây, ngươi muốn thế nào?

- Ngươi...

Sở Mặc ở trong nước thiếu chút nữa ngất đi vì tức, trong lòng nói ngươi nha đầu này chẳng biết từ đâu chui ra có chút xấu hổ nào hay không? Không thấy toàn thân ta không hề mặc gì đang tắm rửa trong suối sao?

- Ngươi cái gì mà ngươi? Ai thèm thích nhìn ngươi? Gầy như thế, trời thì tối như vậy...khụ khụ!

Thiếu nữ tự biết nói lỡ mồm, nhất thời im miệng không nói.

Sở Mặc không nhịn được liếc mắt nhìn, từ trước đến nay chỉ nghe nói nam nhân rình xem nữ tử tắm rửa, nhưng lại chưa thấy qua nữ tử rình xem nam nhân.

- Được rồi vị tỷ tỷ này, ta chính xác là không có gì để nhìn, mời cô đi xa một chút, để cho ta lên bờ mặc quần áo đã, được không?

Sở Mặc ở trong nước đã lâu, cóng đến run cầm cập, cũng không kịp truy hỏi lai lịch của thiếu nữ này, thầm nghĩ muốn để cho nàng ta đi nhanh một chút.

- Hừ, như là ta thích nhìn ngươi lắm không bằng!

Thiếu nữ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Trong đêm tối cũng không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng từ trong giọng nói có thể nghe ra thiếu nữ này dường như cũng có chút xấu hổ.

Sở Mặc mắt thấy bóng dáng thiếu nữ biến mất ở trong rừng cây, đợi một lúc lâu mới thử thăm dò nói:

- Không cho ngươi nhìn ta!

- Phi phi phi, ngươi tên nhóc xấu xa, ai thích nhìn ngươi, còn dám nói bậy, bản cô nương sẽ đá quần áo của ngươi vào trong suối!

- Cho ngươi chết cóng!

Thiếu nữ quả nhiên là chưa hề rời đi, thanh âm truyền đến từ phía xa.

Sở mặc vội vàng bò từ trong nước ra ngoài, hắn thật sợ đối phương làm như vậy, vậy thì quá thảm rồi.

Ba bước thành hai, nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào rồi, Sở Mặc không nói hai lời xoay người rời đi.

Từ bé lớn lên trong quân doanh, Sở Mặc học được nhiều kiến thức về việc tiếp xúc thân thể với người khác giới rồi.

So với bạn cùng lứa tuổi thì thành thục hơn rất nhiều.

Ở trong núi lớn nghìn dặm không bóng người này, đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện một thiếu nữ, lá gan lại to như thế, từ trong ra ngoài lộ ra một khí tức quỷ dị.

- Một người lai lịch không rõ như thế...

Sở Mặc mặc quần áo tử tế tỉnh táo lại rồi, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Cách xa nàng ta một chút!

- Này, ngươi làm sao lại không lễ phép như thế? Không lên tiếng chào gì đã đi luôn?

Khiến cho Sở Mặc không nghĩ tới là cô gái kia vậy mà lại đuổi theo, vọt tới bên cạnh Sở Mặc, thái độ hung dữ căm tức nhìn Sở Mặc. Đăng bởi: longnhi
Chương28: Tu luyện kỳ lạ! (1)

Lần này, Sở Mặc mượn ánh sao mông lung dưới tàng cây gắng gượng thấy rõ ràng mặt mũi của thiếu nữ này, trong lòng không nhịn được khen một tiếng: Thật xinh đẹp!

Chỉ thấy nàng ta ăn mặc toàn thân quần áo một màu xanh lam, tóc dài xõa vai, mi cong thanh mảnh như lá liễu, mắt phượng, môi đỏ thẫm như anh đào.

Da của thiếu nữ rất trắng, cho dù là bóng đêm mịt mùng cũng vẫn cho người ta cảm giác vô cùng mịn màng, một đôi mắt long lanh ngập nước, tỏa sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao đêm trên đỉnh đầu lúc này.

Eo nhỏ nhắn uyển chuyển vừa nắm tay, cặp đùi thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện trong làn váy.

Tuy là nhìn qua tuổi tác không lớn nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách.

- Nhìn cái gì đó?

Thiếu nữ bị ánh mắt có phần càn rỡ của Sở Mặc nhìn đến có chút xấu hổ, không nhịn được mà cả giận một câu.

- Ngươi xinh đẹp như vậy, là yêu tinh trong núi sao?

Sở Mặc hỏi.

Nhưng trong lòng thì lại đang mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nơi này cách núi lớn nơi mình cùng sư phụ ẩn cư tu luyện cũng không xa.

Bằng bản lĩnh của Ma Quân, xung quanh nếu như có nguyên thú đỉnh cấp hóa thành hình người, người tuyệt đối không thể không biết được.

Như vậy thì vì sao lại không bắt được thiếu nữ này?

Bởi vì dáng vẻ nàng ta xinh đẹp nên không đành lòng ra tay?

Đừng đùa chứ!

Ở trong mắt Ma Quân, cho dù thiếu nữ này có đẹp hơn nữa, chỉ cần nàng ta thật sự là nguyên thú cũng sẽ không mảy may mềm lòng.

Sở Mặc căn bản là không nghĩ tới thiếu nữ này giống như mình là một con người, lý do chỉ có một: Hắn không tin!

- Ngươi mới là yêu tinh đó!

- Cả nhà ngươi đều là yêu tinh!

- Con mắt nào của ngươi thấy dáng vẻ ta giống những nguyên thú xấu xí kia hả?

Thiếu nữ căm tức nhìn Sở Mặc trách mắng.

- Không phải là nguyên thú biến hóa thay đổi bộ dáng yêu tinh thì sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Sở Mặc cười lạnh.

- Phi, ngươi không phải cũng ở đây à? Ngươi cũng là cầm thú đội lốt yêu tinh sao?

Thiếu nữ nhe răng trợn mắt, nói năng cực kỳ sắc bén.

Sở Mặc nhức đầu, nghĩ người ta nói hình như cũng có lý, vì thế hắn hỏi:

- Vậy ngươi là ai?

- Đúng vậy...ta là ai ấy nhỉ?

Thiếu nữ nhất thời nhíu mày đẹp, trên gương mặt tuyệt mĩ lộ ra vài phần thống khổ và mờ mịt.

- Ta rốt cuộc là ai?

- Ta lờ mờ có thể nhớ được tên của ta...

- Ai nha ai nha, ngươi thật đáng ghét.

- Ta là ai liên quan gì tới ngươi hả?

Cho dù là bóng đêm dày đặc, Sở Mặc vẫn có thể nhìn thấy vẻ hung dữ trên mặt của thiếu nữ, ngay lập tức khóe miệng giật giật, nói:

- Ai muốn quản chuyện của cô chứ? Đường ai người ấy đi, cáo từ!

Thiếu nữ này rất đẹp, không sai, nhưng vậy thì thế nào? Cô gái xinh đẹp Sở Mặc đã gặp từ nhỏ đến lớn đã nhiều lắm rồi.

Những khuê các trong thành Viêm Hoàng người nào mà không phải là hiền thục dịu dàng.

Cho dù là giả vờ...

Loại đại tiểu thư điêu ngoa thất thường trước mắt này hắn cũng không muốn trêu chọc vào.

- Aiz, ngươi đừng đi!

Thân hình của thiếu nữ chợt lóe, vậy mà đã chắn trước mặt Sở Mặc rồi, một đôi mắt tối đen, ánh mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Sở Mặc, nói:

- Ngươi cái người này thật vô lễ! Người ta là một cô gái, ngươi cũng không biết nhường một chút!

Trên trán Sở Mặc đầy hắc tuyến nhìn thiếu nữ, nghiêm túc nói:

- Ta van ngươi, vị tiểu thư này, ta và ngươi không quen chẳng biết, vì sao ngươi phải khổ sở dây dưa với ta không tha?

Cùng lúc đó, trong lòng Sở Mặc đối với trình độ nguy hiểm của thiếu nữ này lại tăng thêm mấy bậc.

Một chiêu chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mình của nàng ta đã nói lên cảnh giới của thiếu nữ này không thấp, ít nhất là cao hơn hắn.

Bởi vì hắn bây giờ còn chưa làm được.

- Nơi rừng sâu núi thẳm này nhiều người phải sợ hãi, ngươi nhẫn tâm bỏ ta một cô gái xinh đẹp vậy ở nơi này mặc kệ hay sao?

Thiếu nữ một tay chống nạnh, khuôn mặt tức giận nói.

Sở Mặc từ trên mặt của nàng ta lại không nhìn thấy nửa chữ “Sợ” nào.

- Tại sao không nói chuyện? Có phải là đuối lý rồi không hả? Hừ, mệt cho ngươi còn là một nam nhân!

Thiếu nữ đắc ý không bỏ qua cho người khác.

- Ngươi vẫn chưa xong nữa hả...

Sở Mặc trợn trắng mắt:

- Đầu tiên, nơi rừng sâu núi thẳm này, ngươi một cô gái tại sao lại xuất hiện ở đây?

- Thứ hai, thân thủ của ngươi tốt như thế, đi lại nơi núi rừng vạn nhận( đơn vị đo lường, khoảng 7~8 thước) này như giẫm lên đất bằng, có cái gì đáng phải sợ?

- Còn nữa, ta chưa phải là một nam nhân, ta là một cậu bé!

Sở Mặc nhìn thiếu nữ váy lam một cái, bổ một đao cuối cùng:

- Thấy rõ ràng chưa, ta là một cậu bé!

- Tỷ tỷ!

- Tỷ Tỷ? Ngươi gọi ta là tỷ tỷ? Ta nhìn giống tỷ tỷ hay sao?

Thiếu nữ giống như là bị đạp vào đuôi mèo, ngay tức khắc bùng nổ.

- Được, ngươi tên nhóc xấu xa miệng lưỡi bén nhọn này, ta năm nay mới 11 tuổi, ngươi thoạt nhìn còn lớn hơn ta, dựa vào cái gì mà gọi ta là tỷ tỷ?

Thiếu nữ nhất thời nổi giận.

- Ồ...

Sở Mặc tức khắc không nói gì nữa, nhìn thiếu nữ rất xinh đẹp trước mắt còn cao hơn mình nửa cái đầu, chỗ nên mập đã mập, nên gầy đã gầy, cực kỳ động lòng người.

Sở Mặc không có ý tốt mà nhìn lướt qua bộ ngực của thiếu nữ, trong lòng oán thầm: 11 tuổi? Ăn gì mới có thể lớn lên như thế này? Ta đã từng đọc qua sách rồi, muốn gạt ta sao? Không có cửa đâu.

- Nhỏ hơn ta đúng không, vậy, tiểu muội muội, ngươi còn có việc gì không? Nếu như không có việc gì, chúng ta từ biệt ở đây đi?

Sở Mặc nói.

- Ai là tiểu muội muội của ngươi?

Thiếu nữ trợn mắt, sau đó chân mày lá liễu nhướn lên, trong con ngươi thoáng qua một vẻ mờ mịt, nhìn Sở Mặc nói:

- Ta không tìm được người nhà của ta, không biết mình là ai...

Hai câu cuối cùng này nghe vào lại lộ ra vài phần yếu mềm mà một tiểu cô nương hay có.

Chỉ có điều Sở Mặc lại không tin thiếu nữ này nhu nhược, đổi lại là ai cũng sẽ không tin ở nơi này bỗng nhiên xuất hiện một thiếu nữ sẽ là một người nhu nhược đáng thương.

- Vậy có liên quan gì tới ta chứ?

Lời nói này của Sở Mặc vừa nói ra, trong lòng tức khắc nở nụ cười khổ, quả nhiên là gần mực thì đen. Ở chung với sư phụ đã lâu, ngay cả phong cách nói chuyện cũng bắt đầu giống nhau rồi.

Đổi thành lúc trước thì cho dù hoài nghi lai lịch của thiếu nữ này, hắn cũng không nói ra những lời như thế.

- Ừ, chính xác là không liên quan gì tới ngươi. Đăng bởi: longnhi
Chương29: Tu luyện kỳ lạ! (2)

Thiếu nữ than nhẹ một tiếng, vẻ mặt buồn bã, trên mặt hiện ra biểu cảm điềm đạm đáng yêu, làm người khác phải thương tiếc.

Sở Mặc cũng không có hành động gì, chỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ này.

Thiếu nữ đang muốn nói gì đó, đột nhiên thần sắc giữa hai lông mày hơi đổi.

- Được rồi, người ta còn có việc, chút nữa lại tìm ngươi chơi!

Nói xong, Sở Mặc cảm giác được thân hình thiếu nữ trước mắt chợt lóe lên, trong nháy mắt biến mất ở nơi nào đó.

Nhất thời, Sở Mặc chấn động không nhẹ, mới rồi hắn còn âm thầm phán đoán thực lực của thiếu nữ này trong lòng, nghĩ là mạnh hơn mình, thì cũng mạnh hơn không nhiều lắm.

Thật muốn ra tay thử xem mình kém hơn nàng ta bao nhiêu.

Nhưng lúc thiếu nữ này thi triển phương pháp rời đi, Sở Mặc chỉ thấy qua trên người của sư phụ Ma Quân!

Chẳng lẽ, thiếu nữ này... đúng là một người có thể so với cường giả Ma Quân?

Điều này cũng quá hoang đường rồi?

Sở Mặc lắc lắc đầu, không tin khả năng này.

Bị thiếu nữ này ồn ào một trận, Sở Mặc cũng hết cả buồn ngủ, quyết định lập tức rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Sở Mặc đi cả buổi, thiếu nữ váy lam kia không ngờ lại xuất hiện ở chỗ vừa nãy, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ nghi ngờ, lấy tay nhẹ vỗ ngực, lẩm bẩm:

- Thật là khí tức đáng sợ!

- Hắn mới vừa rồi có thể giết ta, nhưng lại không ra tay với ta.

- Chẳng lẽ hắn có quan hệ gì với thiếu niên này?

- Cảm giác được ta không có sát ý với thiếu niên này?

- Thiếu niên này...hình như là có liên quan đến mục đích chuyến đi này của ta rồi.

- Nhưng mà ta là ai?

- Ta đến từ đâu?

- Tại sao lại muốn tới đây?

Thiếu nữ lầu bầu, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ thống khổ, lấy tay dùng sức vuốt mi tâm, lúc lâu sau mới buồn bực nói:

- Loại cảm giác này thật là khó chịu!

Nói xong, thiếu nữ nhìn về phía tàng cây dày đặc nối thành một mảnh trên đỉnh đầu, nhìn thoáng qua bầu trời đêm quang đãng, nhắm về phía Sở Mặc rời đi, rảo bước đuổi theo.

Sau khi thiếu nữ đi đã lâu, trong hư không mới có một thân ảnh từ từ hiện ra.

Ma Quân một thân áo đen, khí tức nội liễm, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn về phương hướng Sở Mặc và thiếu nữ rời đi, sắc mặt nghiêm nghị, nhẹ giọng nói:

- Cái thế giới kia...tới tìm đồ nhi của ta làm gì? Hừ, ngươi nếu như có tâm ác ý, ta sẽ trực tiếp giết ngươi, vĩnh viễn cắt đứt hậu họa.

Nói xong, thân hình Ma Quân lóe lên cũng đã biến mất dạng.

Hết thảy đây, Sở Mặc dĩ nhiên là không biết rõ.

Đợi đến khi trời sáng choang, một vầng mặt trời đỏ cao đến ngọn cây, chiếu sáng từng vệt lốm đốm trong rừng rậm thì Sở Mặc đã đi ra được hơn hai trăm dặm rồi.

Lúc này, hắn đang tu luyện một loại khẩu quyết trong số rất nhiều loại mà Ma Quân dạy hắn.

- Sư phụ người ta dạy đồ đệ đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, bộ pháp...tất cả đều sẽ nói rõ ràng minh bạch.

- Sau đó còn phải hết lòng chỉ điểm, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu...

- Sư phụ của ta lại dạy ngược lại, dạy ta một đống lớn khẩu quyết, lại không nói cho ra khẩu quyết đó là cái gì, phải dùng tâm pháp đi thử từng cái một...

Sở Mặc mặt ủ mày chau lầu bầu, dọc theo con đường này hơn hai trăm dặm, hắn chỉ biết một loại công pháp là gì mà thôi.

Đây là một loại quyền pháp, tổng cộng chỉ có ba chiêu.

Nhưng khẩu quyết này lại vô cùng dài, hơn nữa còn rất thâm ảo.

Sở Mặc vốn muốn tu luyện một loại bộ pháp, tu luyện bộ pháp, tốc độ đi đường ít nhất có thể tăng lên gấp đôi, nếu như bộ pháp phẩm cấp đủ cao có thể thăng gấp mấy lần thậm chí hơn mười mấy lần.

Chỉ có điều qua việc tu luyện một lần tâm pháp và khẩu quyết tương đối dài này mới phát hiện đây là một bộ quyền pháp.

Cũng không biết là có tên hay không, đoán là có nhưng Ma Quân căn bản là không nói với hắn.

Đừng nhìn bộ quyền pháp này chỉ có ba chiêu nhưng lại có thể biến hóa ra vô số loại, có thể nói tinh diệu vô song.

So với trường quyền mà Sở Mặc tu luyện trong quân từ bé, quả nhiên là trên trời dưới đất.

Cho nên Sở Mặc ngoại trừ ban đầu oán trách đôi câu thì sau đó cả người trực tiếp đắm chìm trong ba chiêu quyền pháp này.

Vì vậy, trong rừng rậm vắng vẻ yên tĩnh này liền xuất hiện một loại phong cảnh rất có ý vị.

Một thiếu niên mười mấy tuổi một bên chạy nhanh như tên bắn, một bên hai cánh tay không ngừng khua khoắng gì đó, trong miệng còn không ngừng lầu bầu lẩm bẩm, vô cùng buồn cười.

Người biết rõ thì đây là đang luyện công, người không biết còn tưởng là một kẻ đần độn.

Thiếu nữ váy lam đang âm thầm đi theo Sở Mặc, trong đầu cho là như vậy.

- Tên nhóc xấu xa này trước còn miệng lưỡi bén nhọn thế, làm sao nhìn qua có phần điên điên khùng khùng thế này?

Thiếu nữ váy lam cau mày, đi theo phía xa xa Sở Mặc, nhìn hắn nhiều lần khua khoắng ở nơi này, trên gương mặt trắng hồng tràn đầy sự khó hiểu.

- Ha ha, ta hiểu rồi, hóa ra là có chuyện như vậy.

- Khí sinh ra ở đan điền, tụ lại ở Thiên Khu, tăng thêm ở Thiên Trì...

- Chạy qua Thiên Tuyền, Khúc Trạch, Khích Môn, Nội Quan, Đại Lăng... Lao Cung.

- Cuối cùng hội tụ với Thiếu Trạch, Quan Xung, Trung Xung, Thương Dương, bên ngoài Thiếu Thương...

- Lấy kình lực La Hoàn đánh ra...

Bỗng nhiên, Sở Mặc phát ra một trận cười to, thiếu nữ váy lam phía sau cây sợ hết hồn.

Sau đó, chỉ thấy thân hình Sở Mặc bên kia lóe lên, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, vọt tới hướng một cây đại thụ.

Lúc còn cách cái cây đại thụ hai người ôm mới hết kia khoảng vài chục trượng, Sở Mặc trực tiếp phi thân lên, hung hăng tung ra một quyền, đập về phía cây đại thụ...

Bịch!

Một âm thanh trầm đục của chưởng pháp, cả người Sở Mặc đều đụng vào gốc cây đại thụ phía trước mặt.

Tiếp đó, với dáng cả người hình chữ Đại dính vào trên cây khô vững chắc một lúc rồi trượt xuống, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Thiếu nữ váy lam trợn to hai mắt, há mồm đến to, bị chấn động đến đờ đẫn.

Một lúc sau, mới lẩm bẩm nói:

- Hắn điên rồi sao?

Sở Mặc được nhiên là không điên, bây giờ hắn cũng có khổ mà không nói lên lời. Vốn tưởng là đã lĩnh ngộ được chỗ tinh diệu trong quyền pháp rồi, trong lòng đắc ý muốn thử một chút, kết quả...khụ khụ, liền biến thành như bây giờ.

Bộ quyền pháp này chỉ có ba chiêu, vô cùng thâm ảo, cho dù là Sở mặc tư chất cực kỳ thông tuệ hơn người cũng trong một thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không có khả năng lĩnh ngộ trọn vẹn được chỗ tinh túy của nó.

Cho nên, bi kịch.

Sở Mặc quỳ rạp trên đất, cả buổi mới tỉnh hồn lại. Đăng bởi: longnhi
Chương30: Chuyện xưa của ma quân (1)

Bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, không nhịn được mắng:

- Sư phụ, người cái lão quỷ này, dạy cái quyền pháp bỏ đi gì đây chứ!

- Hự...đau chết mất!

- Dạy xong khẩu quyết thì mặc kệ...

- Trên đời này nào có người sư phụ nào dạy không có trách nhiệm như thế chứ!

- Ta mắng người rồi, tính sao đây?

- Người có đi ra đánh ta được không!

Thiếu nữ váy lam ngơ ngác nhìn thiếu niên đứng đó tay chống nạnh mắng người ta ở phía xa xa, cảm giác đầu óc mình cũng không đủ dùng rồi, trên đời này còn có sư đồ kỳ lạ như thế này sao?

- Làm sư phụ chỉ dạy khẩu quyết, sau đó phủi tay rời đi, cái gì cũng mặc kệ.

- Làm đồ đệ, không tôn trọng sư phụ, dám tùy tiện trách móc?

- Nếu như ta mà giống hắn như thế này, khẳng định sớm đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi...

- Không bị đánh chết đã may mắn lắm rồi.

- A? Ta tại sao lại nói như vậy? Ta vậy...lại ở nơi nào?

Thiếu nữ váy lam lại nhíu mày, đau khổ suy tư.

Bên kia Sở Mặc mắng đủ rồi, trong miệng lại lầu bầu cái gì đó, lại vừa đi vừa khoa tay múa chân.

Cứ như vậy, thiếu nữ váy lam đi theo Sở Mặc đằng đẵng 9 ngày, gần như là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh tượng giống nhau.

Đồng thời nàng cũng thấy được sự kiên trì quật cường của thiếu niên kia.

Thiếu nữ váy lam thấy rằng, Sở Mặc trước mặt quả thực là một tên điên!

Mỗi ngày đều đổi mới cách tự dày vò bản thân.

Không phải là đập mình vào cây thì chính là đâm mình vào vách đá, nếu không thì gương nanh múa vuốt nhảy vào thác nước, đón nhận dòng nước siết gào thét nơi đó.

Ngược lại mỗi ngày không giày vò mình một thân đầy bụi đất thì quyết không ngừng lại.

Mỗi một lần cũng phải lớn tiếng mắng chửi vị sư phụ vô trách nhiệm vài tiếng, tiếp đó nghỉ ngơi đủ rồi lại vẻ mặt hồng hào tiếp tục giày vò bản thân.

Thiếu nữ váy lam từ trước đến nay chưa thấy qua người tu luyện như thế này, thật là được mở rộng tầm mắt.

Cuối cùng, lúc chạng vạng ngày thứ 9, sự việc phát sinh biến hóa.

Sở Mặc gặp phải phiền toái rồi!

Lúc hắn trên con sông lớn chuẩn bị bắt cá, không may bất cẩn … rơi vào địa bàn của một con thủy mãng rất lớn.

Con trăn lớn này thô nhám như thùng nước, dài hai trượng, vảy màu xanh lam ánh lên những ánh hào quang lạnh như băng, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Sở Mặc, toàn thân từ trên xuống dưới, đều thể hiện sự giết chóc trong đó.

Con trăn lớn gần nửa người nằm ở dưới nước, mặc cho dòng nước chảy siết, nhưng lại lù lù bất động. Nó lạnh lùng chăm chú nhìn Sở Mặc, dường như lúc nào cũng có thể phát động công kích với hắn.

Sở Mặc cảm giác phía sau lưng của mình có dòng khí lạnh bốc lên, bởi vì hắn nhận ra lai lịch của thủy mãng!

Đây là một con nguyên thú chân chính!

Nguyên thú bậc bốn!

Nguyên thú Sở Mặc nhận ra được không nhiều, con thủy mãng này, hoàn toàn là một trong số đó.

Nó tên là Xích Mục Hàn Băng Mãng!

Trong mắt Ma Quân, loại nguyên thú cấp bốn này đại khái là không khác nào một con giun, tiện tay có thể bóp chết.

Nhưng đối với Sở Mặc mà nói, đây cũng là một sinh linh có sức sát thương mạnh đáng sợ.

Sở Mặc sở dĩ nhận ra, là bởi vì khi hắn còn nhỏ, từng gặp qua Xích Mục Hàn Băng Mãng.

Nói tiếp, chuyện đã sáu năm trước, Mặc Sở khi đó, chỉ mới bảy tuổi.

Lúc ấy Phàn Vô Địch trấn thủ ở đường biên giới Đại Hạ cùng Đại Tề, bởi vì không có chiến sự, cho nên đón Sở Mặc qua đó.

Với con mắt của ông cụ, con trai vẫn phải trong quân đội, mới có thể trở thành một người đàn ông chân chính.

Ở nơi dừng chân cách đó không xa, có một con sông lớn, là biên giới chia cách quốc gia thiên nhiên của Đại Hạ và Đại Tề

Cho từ trước tới nay, con sông chưa xuất hiện vật gì đáng sợ. Vô cùng thái bình.

Nhưng có một ngày, không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện một con Xích Mục Hàn Băng Mãng, đầu của con đó, còn lớn hơn so với con này vài phần.

Lúc ấy Sở Mặc tận mắt nhìn thấy Xích Mục Hàn Băng Mãng trong chớp mắt nuốt một gã binh sĩ lấy nước, cả người đều sợ đến choáng váng.

Sau khi nuốt chửng một tên binh lính, Xích Mục Hàn Băng Mãng dường như cũng không hài lòng, không ngờ xông vào hướng đến bọn hắn.

Binh lính của hắn thấy thế, đâu dám đi chống cự, lập tức liều chết hộ tống Sở Mặc trốn về.

Ông cụ nghe tin xong giận dữ, dẫn đoàn tinh nhiệ, tiến vào truy sát.

Quá trình sau đó, Sở Mặc không nhìn thấy, chỉ nghe từ miệng người khác mà biết.

Con Xích Mục Hàn Băng Mãng, tổng cộng giết chết mười bảy tiểu đội trưởng Hoàng cấp, làm bị thương hơn ba mươi đại đội trưởng Hoàng cấp tầng hai.

Một gã thiên tướng đã đạt được Hoàng cấp tầng ba, đột phá Nguyên Quan, một cánh tay bị kéo đứt, trọng thương.

Ông cụ tuy rằng không bị thương, nhưng sau khi giết chết Xích Mục Hàn Băng Mãng, cả người cũng đã hoàn toàn mất lực.

Đây là những người giỏi trong quân, cùng nhau vây lại, lại xuất hiện thương vong!

Ông cụ là người đầu tiên xông lên!

Mà ông cụ lúc đó, cũng là cường nhân tầng bốn rồi!

Sở Mặc nghe nói con Xích Mục Hàn Băng Mãng, toàn thân là vảy cứng vô cùng, chiến đao sắc bén chém lên người đó, chỉ có thể để lại một vết nhỏ, người luyện võ tầng một tầng hai, căn bản là ngay cả phòng ngự của nó cũng chém không rách.

Con vật kia mà há miệng, có thể phun ra được một lượng hàn khí, chỉ cần dính vào, sẽ bị đông lạnh ngay lập tức.

Sau đó lại dùng cái đuôi cường tráng của mình kéo phăng đi, cả người sẽ chia năm xẻ bảy, vỡ vụn như khối băng.

Vô cùng kinh khủng!

Đến cuối cùng, sau khi con Xích Mục Hàn Băng Mãng bị chém chết, lúc lôi về, cả người trên dưới đã trở thành máu thịt mơ hồ, nhìn không ra chút uy phong nào.

Nhưng sự tàn phá nó tạo thành, lại cho tất cả những người tham gia trận đánh cả đời khó quên.

Sau chuyện đó, Phàn Vô Địch từng nói qua, sau này cho dù là đột phá đến tầng thứ năm, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Trảm, thấy đến con này, trốn được bao xa thì trốn bao xa!

Mà năm đó thiên tướng Hoàng Cấp tầng ba bị thương nặng, bây giờ đang ở Phàn phủ Viêm Hoàng Thành, thành quản gia của Phàn phủ.

Bởi vì sau khi mất đi một cánh tay, thực lực của hắn chợt hạ xuống, đã không thích hợp ở lại trong quân đội.

Ông cụ lòng áy náy cho nên sắp xếp làm quản gia trong nhà, cũng coi như là có lời giao phó.

Sở Mặc từ lúc hạ sơn đã biết đường về nhà của bản thân không thái bình, nhưng hắn sao lại nghĩ đến, gặp phải con nguyên thú đầu tiên, đúng là Xích Mục Hàn Băng Mãng!

Nhìn trong ánh mắt con trăn lớn trước mặt này tỏa ra những tia sáng yêu dị, Sở Mặc cười lớn nói:

- Ha, mãng huynh, xin chào… Hôm nay thời tiết tốt, ngài cũng ra ngoài thư giãn à? Đăng bởi: longnhi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK