Khi Sở Mặc trở lại yến hội, không khí náo nhiệt đã khôi phục. Dường như chưa hề phát sinh sự việc kia. Nhưng khi thân ảnh Sở Mặc xuất hiện ở cửa, không khí yến hội…có hơi chậm lại.Người có tên, cây có bóng. Không phải ai cũng có can đảm dám ở đại sảnh yến hội tân niên của hoàng gia, ngay trước mặt toàn bộ quý tộc cao quý nhất của Đại Hạ, trước mặt Thái tử, đương triều Thủ Phụ và Binh mã Đại Nguyên soái, chém đầu một gã quan Tứ phẩm.
Mà quan trọng nhất là…chém rồi mà không bị tội gì. Điểu này thật quá kinh khủng!
Sở Mặc nhìn quanh một vòng, không thấy Thái tử và đám người nhị hoàng tử, đoán rằng đám người này đã không còn mặt mũi ở đây hoặc đi tiễn tam hoàng tử Hạ Hào rồi cũng nên.Lần này Hạ Hào bị phái đi, đồng nghĩa Thái tử Hạ Anh mất đi một trợ thủ đắc lực.
- Chắc lúc này Thái tử điện hạ đang hận chết ta.
Sở Mặc càu nhàu, nhưng thực ra cũng không sợ hãi. Kể cả không có chuyện này đi nữa, ân oán giữa hắn và Thái tử cũng rất sâu rồi.
Nói Triệu Nghị ăn no rỗi việc tìm hắn gây phiền toái, rồi lại bịa ra lời nói dối kia, có thằng ngốc mới tin. Nếu không có ai ở sau sai khiến y, cho y một trăm lá gan y cũng không dám làm loại chuyện này. Nhưng kể cả Hoàng thượng, Hứa Thủ Phụ hay Phương Nguyên soái, đều không truy xét thêm.Sở Mặc cũng không hỏi. Không phải vì hắn hiểu biết về chính trị, mà hắn hiểu được, chuyện này nhất định liên quan đến Thái tử. Nhưng Hoàng thượng vẫn còn băn khoăn, nên không muốn tiếp tục tra đi xuống.
Nhưng chuyện này cũng sẽ không dừng ở đây. Dù Thái tử không tìm hắn gây phiền phức, hắn cũng sẽ tìm cơ hội để hỏi cho rõ ràng. Thực sự giữa hắn và Thái tử không oán không cừu. Cứ cho là vì ông nội từng cự tuyệt mới chào của gã, nhưng vì đại cục, tại sao gã còn nhắm vào mình chứ?
- Đến đây…Sở Mặc.Trong góc đại điện truyền đến âm thanh của Hứa Phù Phù. Trên mặt Sở Mặc lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Sở Mặc đi tới chỗ Hứa Phù Phù. Mọi người trong đại sảnh đều tự động nhường đường cho thiêu niên thanh tú này.
Sở Mặc mỉm cười hỏi thăm, mọi người cũng nở nụ cười đáp lại. Sở Mặc có thể cảm nhận được thái độ của bọn họ đối đãi với mình, có người là thân thiết, có kính sợ, cũng có xa cách. Trong lòng hắn cũng không để ý, đến chỗ Hứa Phù Phù. Vừa nhìn Hứa Phù Phù, Sở Mặc vừa để ý đến thiếu nữ đang an tĩnh ngồi ở góc kia, trong lòng nao nao: không ngờ nàng cũng tới đây.Lúc này cô gái kia cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi con ngươi tinh thuần có một chút tò mò, một chút thẹn thùng, nhìn hắn rất chăm chú. Thấy Sở Mặc nhìn qua, thiếu nữ đỏ mặt, rồi lại nhìn Sở Mặc, ngượng ngùng cười. Hứa Phù Phù ở một bên nhìn thấy choáng váng, vẻ mặt khó tin. Hứa Phù Phù hoài nghi rốt cuộc ai mới là hoa hoa công tử ở Viêm Hoàng Thành chứ?
Hứa Phù Phù trơ mắt nhìn Sở Mặc hướng thiếu nữ xinh đẹp kia gật đầu. Hứa Phù Phù không nhịn được liếc mắt:
- Được lắm, ta phục mi rồi.
Lúc này Sở Mặc đến bên Hứa Phù Phù, thấy mắt cậu đang dại ra:
- Sao ngươi lại có vẻ mặt này thế? Mới bị Mai tỷ bỏ rơi à?
Hứa Phù Phù không để ý đến việc Sở Mặc trêu chọc, nhìn lướt qua thiếu nữ thanh tú nói:
- Tiểu hắc ca, cô nương kia là ai vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào ngươi thế nhỉ?
Sở Mặc không quay đầu, cười như không cười nhìn Hứa Phù Phù:
- Sao hả? Ngươi coi trọng cô nương đó à?
- Ngươi chỉ nói đùa. Ta không cùng huynh đệ tranh giành nhé.
Hứa Phù Phù ra vẻ không thèm để ý.Sở Mặc thản nhiên nói:
- Nàng là công chúa. Nếu ngươi muốn làm phò mã,…cố mà tranh thủ đi.
Vẻ mặt Hứa Phù Phù lập tức dại ra, nhìn Sở Mặc, khóe miệng giật giật vài cái, càu nhàu:
- Ta cũng biết nàng là ai…
Không ngờ lúc này, thiếu nữ thanh tú lại đứng lên, tiến đến chỗ Sở Mặc, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Lần trước vội vàng, lại bị sợ hãi, không kịp cảm tạ ân cứu mạng của ngài. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngài, tiểu nữ Thẩm TinhTuyết, cảm tạ ơn cứu mạng của Sở công tử.
- Họ Thẩm?
Hứa Phù Phù kỳ quái nhìn thiếu nữ:
- Không phải ngươi là…
Thiếu nữ nhìn thoáng qua Hứa Phù Phù, thản nhiên nói:
- Ta theo họ mẹ.
- Ồ, ta hiểu mà.
Hứa Phù Phù đột nhiên hiểu ra.Sở Mặc nói:
- Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, ai cũng làm được. Công chúa không cần khách khí.
- Ngày đó trên đường, chỉ có mình Sở công tử hỗ trợ thôi.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Sở Mặc:
- Tiểu nữ có thể ngồi ở đây được chứ?
Sở Mặc nhớ tới vừa rồi vừa rồi Hoàng thường vòng vèo uốn lượn nói chuyện kia với mình, trong lòng thấy quái dị, muốn cự tuyệt lại không biết nói thế nào, bèn gật gật đầu:
- Ngài cứ tự nhiên, đây là địa bàn của ngài mà.Mặt Thẩm Tinh Tuyết hơi đỏ, hạ giọng nói:
- Thực ra đối với ta, nơi này vẫn còn xa lạ.
Hứa Phù Phù ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi:
- Công chúa điện hạ, ta có một vấn đề không hiểu, có thể thỉnh giáo ngài không?
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Hứa Phù Phù:
- Phụ hoàng nói với ta, không được nói chuyện với ngươi…
- …
Hứa Phù Phù tiu nghỉu.Sở Mặc cố nén cười, nhẹ giọng nói thầm:
- Đúng là cha ruột rồi.
Hứa Phù Phù bất đắc dĩ nói:
- Công chúa điện hạ đa tâm rồi, ta không phải loại người như ngài nghĩ đâu.
- Rất xin lỗi ngươi, ta cũng không biết vì sao phụ hoàng lại nói như vậy. Có gì ngươi cứ hỏi đi.
Thẩm Tinh Tuyết hơi ngượng ngùng nhìn Hứa Phù Phù nói.
- Từ nhỏ công chúa lớn lên trong môn phái phải không?- Đúng vậy.
Thẩm Tinh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
- Thực lực của các đệ tử ở môn phái không phải rất mạnh sao. Vì sao ngày đó công chúa lại…?
Hứa Phù Phù nghi hoặc nhìn Thẩm Tinh Tuyết:
- Điều này không hợp lắm.
Tuy Thẩm Tinh Tuyết đơn thuần nhưng không phải là người ngốc nghếch, hiểu được Hứa Phù Phù định nói gì, Thẩm Tinh Tuyết đỏ mặt.
- Thực ra, ta…không biết võ công.
- Cái gì? Ngươi không biết võ công?
Mắt Hứa Phù Phù đầy vẻ không dám tin, nhìn Thẩm Tinh Tuyết:
- Đệ tử của môn phái mà lại không biết võ công?
- Ai nói cho ngươi người từ môn phái đi ra đều phải biết võ công chứ?
Trên khuôn mặt mịn màng của Thẩm Tinh Tuyết có chút ngượng ngùng, cũng có chút tức giận. Nàng nhìn Hứa Phù Phù, nghiêm túc nói:
- Cứ ở trong môn phái là nhất định giỏi võ chắc?- …
Hứa Phù Phù không biết nói gì bèn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ngươi không có một chút tu vi nào sao?
- Có chứ. Ta đã đột phá Nguyên Quan rồi.
Thẩm Tinh Tuyết nhẹ giọng nói.
- Ngươi đang nói đùa phải không?
Khóe miệng Hứa Phù Phù co giật, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt.
- Thiên tài ở Nguyên Quan bậc ba, mà lại nói không biết võ công?
Chương177: Ta không biết
Sở Mặc cũng không biết nói gì, nhìn Thẩm Tinh Tuyết.Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Cảnh giới với võ công không liên quan nhé. Cảnh giới của ta là dựa vào đan dược để nâng lên. Ta không thích đánh đánh giết giết.
Nói xong, nàng cũng thấy hơi ngượng ngùng nên giải thích:
- Sở trường của ta là chế thuốc, ta không thích tập võ.
Cảnh giới của Hứa Phù Phù không cao nên chưa thể lý giải lời nói của Thẩm Tinh Tuyết. Nhưng Sở Mặc hiểu, vị cô nương có huyết thống của hoàng tộc Đại Hạ này, từ nhỏ đã lớn lên trong môn phái chắc đã dùng toàn bộ tâm tư của mình trong việc chế thuốc rồi.Dựa vào đan dược có thể nâng lên cảnh giới, cường kiện thân thể, có thọ nguyên cao hơn so với người thường, ít bị bệnh nhưng lại không tu luyện võ học. Vì thế, dù có long tường lực, nàng lại không biết sử dụng lực này thế nào.
- Công chúa Tinh Tuyết, ngươi có thể không cần quá mức để ý tới sự việc đã qua kia. Nhưng ta thật lòng khuyên ngươi nên học tập một ít võ thuật cơ bản. Mặc dù không thích vẫn nên học, ít nhất có thể phòng thân.
Sở Mặc nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói. Thẩm Tinh Tuyết liếc qua Sở Mặc, khẽ gật đầu:
- Mẹ ta cũng nói như vậy. Nhưng…ta thật sự không thích học võ,ta lại rất đần, học mãi mà không được.
Sở Mặc cười:
- Ngươi cứ từ từ mà học, nhất định sẽ được thôi.
- Ta biết.
Trên mặt thiếu nữ có chút đỏ. Nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng, đôi con ngươi rực sáng nhìn Sở Mặc, hỏi:
- Nghe nói ngươi biết chế thuốc?
Tuy mấy người bên này nói chuyện, thanh âm không lớn nhưng vì Sở Mặc quá nổi bật nên có ở trong góc vẫn bị nhiều người chú ý. LúcThẩm Tinh Tuyết hỏi Sở Mặc điều này, nhiều người đứng gần đó đều nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt nóng rực. Sở Mặc không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được, da đầu run lên.
Hứa Phù Phù nhìn những người bên cạnh đang vểnh tai lên nghe ngóng, hạ giọng nói:
- Ngươi có bản lĩnh chế thuốc tốt như vậy, ngay cả bệnh của Thân Vương Hạ Kinh cũng có thể chữa khỏi, sau này chắc rất nhiều người tìm ngươi cầu y hỏi thuốc đó.
Sở Mặc lắc đầu, hướng Thẩm Tinh Tuyết khẽ mỉm cười:
- Ngươi cho rằng ta biết chế thuốc sao?- Không phải sao?
Không nghĩ tới Sở Mặc sẽ trả lời như vậy, Thẩm Tinh Tuyết không hiểu ý, nao nao nhìn Sở Mặc.
Tuy biết lúc trước người gây chuyện lại là đường huynh của nàng, nhưng nàng vốn tính thiện lương, thấy Hạ Kiệt đã bị trừng phạt nên không để ý đến chuyện này nữa.
Thân vương Hạ Kinh là thúc thúc của nàng nên nàng cũng chú ý chuyện về Hạ Kinh. Chuyện Sở Mặc giúp Hạ Kinh chữa bệnh cũng không phải là chuyện bí mật ở Viêm Hoàng Thành. Trong lòng Thẩm Tinh Tuyết vẫn muốn có cơ hội trao đổi chút kinh nghiệm chế thuốc vớiSở Mặc.
- Không phải mọi người nói ngươi đang giúp hoàng thúc chế thuốc sao. Ta còn nghe nói…
Nói đến đây, Thẩm Tinh Tuyết có chút ngượng ngùng, không dám nói tiếp vì chuyện phía sau không phải là chuyện nữ hài tử nên nói.
- Ta đâu có bản lĩnh như vậy.
Sở Mặc lắc đầu, dứt khoát phủ nhận.
Mấy người đang giơ tai nghe ngóng đều không tin. Ngươi lừa ai chứ? Đại náo phủ Thân vương xong, không những vô sự mà còn đượcThân vương Hạ Kinh tôn làm thượng khách. Mọi người đều biết chuyện Thân vương Hạ Kinh ở Viêm Hoàng Thành rêu rao mua dược liệu. Lời Sở Mặc vừa nói, ai mà tin được.
- Ồ…
Thẩm Tinh Tuyết lại tin, rõ ràng ấn tượng của nàng với Sở Mặc quá tốt.
Khi cứu nàng, mặc dù thân hình Sở Mặc có chút gầy yếu, nhưng trong mắt nàng lúc đó lại cao lớn vô cùng, khắc sâu vào tâm trí. Qua thời gian không những không bị phai nhạt, mà ngày càng rõ ràng hơn.Mấy hôm trước Thẩm Tinh Tuyết nghe nói Sở Mặc cũng am hiểu chế thuốc đã rất vui vẻ, cảm thấy hai người có chung niềm đam mê. Nên lúc này nghe Sở Mặc phủ nhận, trong lòng Thẩm Tinh Tuyết có phần thất vọng.
Sở Mặc cười nói:
- Thực sự ta không có bản lĩnh đó. Những viên thuốc kia là do sư phụ ta luyện chế.
- Thì ra là thế!
Con ngươi Thẩm Tinh Tuyết sáng lên, vẻ mặt sùng bái:
- Nhất định tiền bối rất lợi hại.- Người thật sự rất lợi hại…
Sở Mặc nói thầm, trong lòng lại tự nhủ: trong mắt sư phụ có khi người mạnh nhất của đại lục Tứ Tượng cũng chỉ như con kiến bình thường, người như vậy đương nhiêu lợi hại.
- Có cơ hội, ta có thể đi gặp sư phụ của ngươi không?
Thẩm Tinh Tuyết kỳ vọng nhìn Sở Mặc.
Hứa Phù Phù nhìn ánh mắt kia ngay lập tức hiểu ra, trong lòng cười thầm: vị công chúa này đâu phải muốn đi gặp sư phụ của tiểu hắc ca, rõ ràng là muốn tìm cơ hội để ở lâu hơn với tiểu hắc ca thì có.Có thể Sở Mặc không hiểu, hoặc hắn giả bộ không hiểu:
- Sư phụ ta hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần, ngay cả ta cũng không tìm được người.
- Vậy…nếu không có việc gì, ta có thể tìm ngươi cùng đi chơi chứ? Ta muốn học thêm một chút võ thuật.
Thẩm Tinh Tuyết lấy hết dũng khí nhìn Sở Mặc hỏi.
Sở Mặc nhìn cô gái thanh tú trước mắt, khóe miệng co giật nói:
- Nếu công chúa muốn tập võ, e là có vô số người trong cung hoặc môn phái muốn đến dạy. Ta tập võ đều là kiểu đánh giết, vô cùng máu me, sợ rằng không thích hợp với công chúa đâu.Vương công quý tộc đang vểnh tai xung quanh không nhịn được mà mắng thầm: tên tiểu từ này ngốc thật hay giả ngu thế không biết. Công chúa đã bày tỏ thiện ý rõ ràng thế kia…mà hắn vẫn cự tuyệt. Đây là điều mà chúng ta cầu còn không được đó.
Một số con ông cháu cha nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt ghen tị. Nhưng bọn chúng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Thiếu niên này vô cùng đáng sợ, bọn họ không dám trêu vào.
Thẩm Tinh Tuyết đáng thương nhìn Sở Mặc, đôi mắt sáng như sao ngập hơi nước.Hứa Phù Phù không kìm nổi nói:
- Nếu công chúa thấy nhàm chán, hàng ngày có thể đến Thao Thiết lầu chơi.
Vẻ mặt Thẩm Tinh Tuyết nhìn Hứa Phù Phù đầy cảnh giác:
- Ngươi muốn gì thế?
- …
Hứa Phù Phù xám xịt. Không biết Hoàng thượng hay những người khác trước mặt công chúa đã nói gì, mà đối với hắn, nàng lại cảnh giác và đề phòng cao như thế.- Ta có lòng tốt chỉ đường cho người… Ngươi không nhận thì thôi.
Hứa Phù Phù liếc mắt, không muốn nói thêm.
Thẩm Tinh Tuyết cẩn thận nhìn Hứa Phù Phù, rồi nói với Sở Mặc:
- Ta còn có việc nên đi trước… Hôm nào sẽ đến nhà bái tạ Sở công tử.
Nói xong, Thẩm Tinh Tuyết đứng lên, hơi hơi hướng Sở Mặc hành lễ, rồi theo cửa ngách của đại sảnh đi ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Sau khi Thẩm Tinh Tuyết đi, Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi làm người ta đau lòng đó.
Sở Mặc thở dài:
- Vẫn tốt hơn là nói dối mà.
- Haiz, ngươi cũng đừng tới đây, ta cũng không biết gạt người đâu. Đêm nay ngươi nóng như vậy, chém đầu của cẩu quan kia chắc vẫn chưa xả hết được. Hay chúng ta đến Thao Thiết lầu đi, ở đây làm quái gì nữa?
Chương178: Huynh đệ
Hứa Phù Phù nhìn vẻ mặt dối trá của những quý tộc đang ngồi xungquanh, nói.
- Như vậy cũng tốt, cùng đi thôi.
Đêm nay xảy ra quá nhiều việc, trong lòng Sở Mặc cũng chưa thực sự bình tĩnh. Nói xong cùng Hứa Phù Phù đứng dậy, nghênh ngang rời đi.
Mãi đến lúc Sở Mặc đi rồi, nhiều người mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết tại sao, chỉ là một thiếu niên mà lại gây cho họ áp lực lớn như thế. Cùng lúc này, những lời nói vừa nãy của Sở Mặc cũng được nhóm người này truyền đi.- Ta đã nói mà, một thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi lấy đâu ra bản lĩnh lớn như thế chứ. Thì ra sau lưng hắn có một sư phụ hùng mạnh.
- Không phải mọi người đồn rằng Sở Mặc ở phủ thân vương chế thuốc trong bảy tám ngày cơ mà?
- Ngươi ngốc vậy. Đấy chỉ là thủ thuật che mắt thôi. Sở Mặc đã lợi hại như vậy, sư phụ hắn phải hơn nhiều. Vừa nãy ngươi không nghe à, người này tới vô ảnh, đi vô tung, muốn xuất nhập phủ thân vương, có gì khó đâu?- Lực lượng phòng vệ của phủ thân vương…không kém đến thế chứ.
- Đương nhiên là không kém, nhưng thị vệ ngăn người nọ làm gì, người ta đến đưa thuốc mà.
- Cũng đúng nhỉ…
- Xem ra sau này chúng ta phải đặt quan hệ nhiều với thiếu niên này rồi…
- Chí phải. Ai biết trước được sau này mình không phải nhờ cậyhắn chứ!
Đúng là chuyện hiếm có, một đám quý tộc Đại Hạ lại đàm luận về một thiếu niên trong tiệc tối tân niên. Những người ở đây coi như đã mở rộng tầm mắt. Không chừng sau vài chục năm nữa, họ cũng không quên được chuyện hôm nay. Cái tên Sở Mặc cũng dần đi vào trong lòng mỗi người.
Sở Mặc và Hứa Phù Phù đi đường, trong cung bọn thị vệ nhìn thấy hai người cũng không ngăn trở, mà lại len lén đánh giá Sở Mặc. Chuyện phát sinh trong yến hội đêm nay đã sớm truyền ra. Rất nhiều người muốn tận mắt nhìn thấy thiếu niên to gan lớn mật này. Hai người đitrong khí đêm mát mẻ, nhìn về phía xa pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời. Cả hai đều trầm mặc.
Qua một lúc, Hứa Phù Phù mới lên tiếng:
- Ngươi đã mười bốn tuổi rồi nhỉ.
- Phải một thời gian nữa cơ.
- Mười lăm tuổi có thể tòng quân, mười sáu tuổi có thể cưới vợ… Tiểu hắc ca, chúng ta sắp trưởng thành rồi.
Hứa Phù Phù có chút thương cảm.Sở Mặc liếc qua Hứa Phù Phù:
- Đa sầu đa cảm như vậy không giống ngươi chút nào?
- Năm sau ngươi đi rồi. Nơi này ta vốn chỉ có ngươi là huynh đệ, ta sẽ luyến tiếc. Sau khi ngươi đi, sẽ chỉ có mình ta cô đơn.
Hứa Phù Phù nói.
- Ta biết ở Viêm Hoàng Thành này, thanh danh của ta chẳng tốt tẹo nào. Ngươi nhìn công chúa Tinh Tuyết kia, phòng ta như phòng cướp vậy. Mặc dù ta không tức giận, nhưng trong lòng vẫn có chút khổ sở.
- Đáng đời nhà ngươi.Sở Mặc không hề nể tình nói.
- Ai bảo ngươi tiếng xấu đồn xa chứ.
- Đúng là mấy năm trước ta hơi càn quấy. Nhưng hai năm qua ta đã an phận rất nhiều mà.
Hứa Phù Phù rũ mi, lẩm bẩm:
- Nhưng xem ra, một người xây dựng danh tiếng thì cần rất nhiều thời gian, nhưng muốn hủy diệt nó thì chỉ cần một tích tắc là đủ rồi. Nếu muốn gây dựng lại, sẽ phải trả giá nhiều hơn nữa...có khi gấp mấy chục lần lúc trước.
- Thật sự thì…danh tiếng của ngươi cũng không kém thế đâu.Sở Mặc nhìn qua Hứa Phù Phù:
- Ít nhất, ngươi còn có ta, có Nương tỷ, có Mai tỷ đó.
- Đúng vậy, ta có các ngươi là bạn mà.
Hứa Phù Phù ngẩng đầu nhìn tinh tú trên bầu trời đêm, thở dài một hơi:
- Một ngày nào đó…ngươi sẽ đi khỏi nơi đây sao?
Trong lòng Sở Mặc khẽ động, nhìn Hứa Phù Phù cười nói:
- Sao đột nhiên ngươi hỏi như vậy?
- Ta cảm thấy nửa năm nay ngươi thay đổi quá nhiều, khiến ngườikhác khó tin. Nếu không phải hai ta cùng lớn lên từ nhỏ, chắc chắn ta sẽ hoài nghi người bây giờ không phải là ngươi. Ngươi hiểu ý ta không?
Sở Mặc trầm mặc một chút, gật đầu.
- Cho nên, ta hơi sợ. Sợ một ngày nào đó, ngươi đột nhiên biến mất khỏi thế giới này. Ta nghe nói, sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định, có thể phá không, tiến vào một thế giới khác. Ta đang nghĩ có thể ngươi sẽ như thế…
Sở Mặc lại lặng im, rồi nói:
- Nếu thực sự có ngày đó thì sao?Hứa Phù Phù dừng bước, nghiêm túc nhìn Sở Mặc:
- Ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta. Ta đã từng nghĩ, nếu thật có một ngày như vậy, ta sẽ rất đau lòng. Nhưng ta không giống với ngươi, ở nơi này ta còn nhiều người thân. Nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ ở lại, cố gắng thủ hộ phần cơ nghiệp chúng ta đã gây dựng nên, chiếu cố Phàn ông nội. Chúng ta là huynh đệ, nếu không thể cùng ngươi tiến lên, thì sẽ ở phía sau yên lặng chúc phúc và thủ hộ cho ngươi. Tóm lại, sẽ không kéo ngươi thụt lùi, ngươi thấy đúng không?
Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù, sau đó đập lên vai Hứa Phù Phù hai quyền:
- Cái tên chết tiệt…đột nhiên nghiêm túc như vậy, làm ta khôngquen.
- Ha ha, con người sẽ phải trưởng thành. Ngươi thay đổi còn nhiều hơn ta đấy.
Trên mặt Hứa Phù Phù lộ ra nét cười:
- Tuy nhiên, dù thế nào, ta vẫn hy vọng huynh đệ của mình có cuộc sống tốt.
- Nếu giờ ngươi bắt đầu cố gắng, thì cũng không muộn đâu.
Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù.
- Thiên phú của ngươi không kém, chỉ là tính tình hơi phá hoại thôi.- Ta á…ngươi khỏi nghĩ đi. Cả đời này ta chỉ muốn tiêu dao khoái hoạt, không muốn thành tiên.
Hứa Phù Phù cười ha ha.
- Tu luyện khổ cực như vậy, không có rượu ngon, không có mỹ nhân trong ngực nào có sung sướng như ta bây giờ. Ước mơ lớn nhất của ta là uống say nằm trong lòng mỹ nhân đó.
Sở Mặc cười nói:
- Ngươi không nghĩ nắm quyền thiên hạ.
Hứa Phù Phù nhe răng:
- Nơi này là hoàng cung. Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút,người khác nghe thấy lại làm phiền ngươi.
Sở Mặc cũng cười rộ lên:
- Không có việc gì, ta còn thiếu phiền phức sao.
Hai huynh đệ nhìn nhau cười, không nói lời nào. Hai người một đường đi thẳng tới cửa Hoàng thành, nhìn thấy một đám người đứng cùng với mấy chục cỗ xe ngựa quân nhu, xếp thành một hàng dài trên đường.
Những người ở bên kia cũng thấy bọn họ đi ra. Cả hai bên đều sửng sốt.- Sở Mặc!
Một người cất tiếng nói trầm thấp mà đầy hận ý.
Hứa Phù Phù trừng mắt, định nói gì đó lại bị Sở Mặc kéo lại. Sở Mặc nhìn người nọ nói:
- Lúc này tam hoàng tử nhận được ta rồi sao?
Đám người kia không phải ai khác, chính là đám người Thái tử Hạ Anh, nhị hoàng tử Hạ Hùng và tam hoàng tử Hạ Hào. Cả hội tụ tập ở đây chắc để đưa tiễn Hạ Hào.
Trong con ngươi Hạ Hào lóe ra nồng đậm sát khí, lạnh lùng nhìn SởMặc nói:
- Ngươi được lắm, bổn vương nhớ kỹ ngươi.
Sở Mặc cười cười.
Chương179: Không sợ hãi
- Tam hoàng tử, ngươi nên biết rằng…
Hạ Hào lạnh lùng nhìn Sở Mặc. Trên mặt Thái tử và nhị hoàng tử cũng không thể hiện cảm xúc gì, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mặc lại lạnh như băng.
Sở Mặc lơ đễnh nói tiếp:
- Cho dù ngươi muốn buông tha ta, ta còn không bỏ qua cho ngươiđâu.
áng kiện. Nhưng đôi mắt tam giác lại khiến cả người bà có phần âm độc. Ánh mắt lão bà âm trầm nhìn chằm chằm Sở Mặc. Một bên mí mắt khẽ nhúc nhích, hừ một tiếng, nhưng cũng không nói chuyện. Nếu đứng đối diệnnhìn kỹ lại, có thể thấy lão bà này hơi hơi nhắm mắt. Nhưng không ai dám nói gì vì mọi người đều biết bà đang dùng thần thức để tìm hiểu xem nơi này còn ai khác không.
Có thể sử dụng được thần thức phải là người đã tiến vào Minh Tâm Cảnh Giới. Những người ở Kim Thạch Chi Cảnh như bọn họ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi. Lão bà trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt, trên mặt có chút mệt mỏi.
m. So sánh Thái Tử với Sư phụ của hắn quả thực là một sự sỉ nhục.
Ánh mắt của Hạ Hùng nhìn Sở Mặc trở nên vô cùng lạnh lùng, đôi mắt hơi nhíu lại không biết đang suy tính điều gì.
Hạ Hào thì cười nhạt một tiếng:
- Được rồi, giỏi lắm! Sở Mặc, nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ tiếp tục hợm hĩnh đi. Đừng tưởng có hai vị đại lão chống lưng thì ngươi có tư cách lên mặt với bọn ta. Ngươi vẫn chưa đủ tư cách!- Đủ hay không đủ tư cách, ta không cần biết. Nhưng người bị đuổi ra ngoài không phải là ta.
Sở Mặc thản nhiên trả lời.
- Ngươi muốn chết à!
Hạ Hào mặt đỏ phừng phừng, gân xanh nổi trên trán, nhưng vẫn chưa động thủ, bởi vì tối nay hắn đã bị Sở Mặc cho một cú thua ê chề, biết mình không phải là đối thủ của gã thiếu niên này. Cho nên, mặc dù trong lòng cực hận gã, nhưng vẫn giữ vững được lý trí.
- Ta trước giờ chưa từng muốn chết.
Sở Mặc nhìn ba người, hạ giọng nói:
- Là các người không muốn buông tha cho ta, hiện ta thậm chí còn nghi ngờ, tên ngốc Hạ Kiệt sao lại trùng hợp như vậy, trên phố chọc ghẹo người ta thì lại gặp ngay Công Chúa.
Mí mắt Thái Tử hơi giật một chút, liền cụp mắt nhìn xuống, lạnh lùng hầm hừ một tiếng:
- Nói bậy!
Nhị Hoàng Tử Hạ Hùng cười nhạt nói:
- Thật đúng là nước bẩn nào cũng dám tạt vào người khác, không có bằng chứng thì tốt nhất nói năng cho cẩn thận.- Tạt nước bẩn? Ta đây chỉ là vừa mới học theo các người thôi.
Sở Mặc tủm tỉm cười nhìn Thái Tử và nhị vị Hoàng Tử:
- Phản ứng của các người ngược lại khiến ta có chút kinh ngạc, dường như các người rất để ý việc này. Cũng phải, nếu quả thật là do các ngươi làm, nếu Hoàng Thượng biết được chắc chắn sẽ rất vui. Các Hoàng Tử của Người thật quá có tiền đồ, âm thầm ám toán cả muội muội và đường đệ (em họ) của mình, ha ha Thật lợi hại mà!
- Sở Mặc, cẩn thận cái miệng của nhà ngươi.
Hạ Hùng bất thình lình ngẩng đầu lên, con ngươi sắc lạnh nhìn Sở Mặc:
- Nếu thật sự lật mặt, hậu quả không phải là ngươi có thể gánhđược.
Sở Mặc khua khua tay:
- Thôi đủ rồi, các người sớm đã muốn giết chết ta, còn có hậu quả nào đáng sợ hơn sao? Ta thậm chí còn có chút nghi ngờ, một tiểu tử mười mấy tuổi đầu như ta, làm sao lại lọt vào mắt mấy người các ngươi? Nhất quyết phải giết chết ta. Nhưng bây giờ cũng chẳng sao cả, dù gì thì chúng ta đều đã kết thù rồi. Vậy nên cứ cưỡi ngựa qua đây, có dở thủ đoạn nào ta cũng tiếp hết.
Lời của Sở Mặc khiến cho Thái Tử ba người bọn họ phải biến sắc, trở nên vô cùng khó coi. Gã thiếu niên này quả thật làm càn quá đángmà, một chút cũng không hành xử như lẽ thường. Bình thường mà nói, cho dù là có thù hận to lớn cũng phải kìm nén trong lòng, ngấm ngầm phân cao thấp. Nhưng hắn thì khác, trước mặt đã dám không kiêng nể gì mà lôi tất cả mọi chuyện ra nói.
Điều này khiến cho đám người thường có thói quen tính kế sau lưng cảm thấy vô cùng phẫn nộ và vô cùng bất đắc dĩ.
Khi bọn chúng đối mặt với Sở Mặc, thậm chí còn có cảm tưởng như không phải đang đối mặt với một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu, mà là với một yêu nghiệt còn khó dây dưa hơn cả một Hứa Trung Lương sành sỏi sự đời.Sở Mặc nhìn ba gã đang lạnh lùng săm soi hắn, chợt lặng im, nhe răng cười:
- Nhưng các người thân là Hoàng Tử, thủ đoạn đừng quá tầm thường. Nếu không ta sẽ rất coi thường các người. Ừm, mấy gã tay sai tôm cá mục nát buồn nôn thì đừng sai tới đây tìm cái chết.
Nói xong, hắn nói với Hứa Nhị Phù:
- Chúng ta đi thôi.
Nhìn theo bóng hai thiếu niên nghênh ngang bỏ đi, Hạ Hào giận dữ tung một quyền, đánh vào chiếc xe ngựa dừng bên cạnh.Ầm một tiếng, chiếc xe ngựa bị đánh cho tan nát, hai con ngựa kéo xe thất kinh, định tháo chạy. Hạ Hào tay vung đao, một nhát chém rơi hai đầu ngựa, máu tươi tung tóe, mùi tanh khắp nơi. Hắn nghiến răng nổi giận:
- Sở Mặc, bản vương với ngươi không đội trời chung.
Sở Mặc chả buồn ngoái đầu, giơ một cánh tay lên, vươn ngón út ra, nhẹ nhàng quơ quơ vài cái.
- Ngươi
Đôi mắt Hạ Hào đỏ ngàu lên, giận đến sôi máu.- Lão Tam!
Hạ Anh hạ giọng ngăn cản Hạ Hào, sau đó nói:
- Đây là cửa Hoàng Thành.
Hạ Hùng giữ chặt tay Hạ Hào:
- Ngày tháng còn dài, sớm muộn gì cũng giết chết tên tiểu súc sinh đó.
Khóe mắt Hạ Hào đều đỏ sọc, thân là Hoàng Tử, từ nhỏ đã tu luyện trong môn phái, chưa từng phải chịu sỉ nhục tới như vậy. Hắn nghiến răng thề nói:
- Sớm muộn cũng có một ngày, ta phải tận tay chém rơi thủ cấpcủa tên tiểu súc sinh đó.
- Đừng nói nữa, đi thôi!
Đôi mắt Hạ Anh cũng có chút đỏ lên, vỗ vỗ tay lên vai Tam Đệ:
- Đi đến đó cũng chưa chắc đã là một chuyện xấu, tạm thời quên đi thù hận, chú tâm xây dựng sự nghiệp! Đợi khi thời cơ chín muồi, ta sẽ cầu xin Phụ Hoàng đưa đệ trở lại.
Hạ Hùng nói:
- Gần đây Đại Tề đang điều binh khiển tướng, rục rịch chuẩn bị, e rằng chiến sự không còn xa nữa. Cơ hội lập công tạo nghiệp đang ở phía trước. Lão Tam, đừng nóng lòng, hiện tại thế lực đều nằm trong taychúng ta, đệ chớ tự mình rối loạn trận địa. Chỉ là một tên tiểu tử vô lại mà thôi, chắc chắn sẽ có cơ hội xử lý hắn.
- Biết rồi, Đại ca Nhị ca, các huynh ở lại kinh thành nhất định phải bảo trọng!
Đôi mắt Hạ Hào đỏ lên, hắn nắm lấy dây cương từ tay một tên tùy tùng đứng bên, quay người lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng rồi nghênh ngang bước đi.
Những chiếc xe chứa đồ quân nhu cũng bắt đầu lăn bánh, hướng về phía ngoại thành mà đi.Hai gã Hạ Anh và Hạ Hùng dõi mắt theo hướng Tam đệ rời đi, trầm lặng hồi lâu.
Chương180: Tiểu Hắc ca uy vũ khí phách (1)
Cho tới khi hình ảnh của những chiếc xe quân nhu biến mất trên chặng đường dài, Hạ Hùng mới thở dài:
- Đêm tân niên mà!
Hạ Anh ánh mắt lạnh lùng, miệng lẩm bẩm:
- Phải, đêm tân niên mà, thật không vui chút nào!Trong ngự thư phòng, Hoàng Thường lặng lẽ ngồi đó, nghe một lão thái giám hồi báo, trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Chỉ vậy thôi sao?
Lão thái giám gật đầu:
- Bẩm, chỉ vậy thôi ạ.
- Sở Mặc Sở Mặc
Hoàng Thượng hơi nhíu đầu lông mày, đứng dậy, đi tới đi lui trong thư phòng, lẩm bẩm:
- Lẽ nào Ngươi thực sự muốn đấu với mấy Hoàng nhi của Trẫm sao?- Bệ Hạ
Lão thái giám tóc bạc hoa râm là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, đứng ở đó, vừa muốn nói gì đó lại thôi.
- Ngươi nói.
Hoàng Thượng liếc nhìn lão.
- Thần cảm thấy việc này là do Tam điện hạ bọn họ làm sai rồi.
Lão thái giám vừa dứt lời, liền ngậm ngay miệng lại, bởi vì cũng không còn cách nào để nói tiếp nữa.
- Phải, là sai, ta chẳng phải đã phái hắn tới Bắc Cương rồi sao?Chính là vì không muốn bọn chúng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Hoàng Thượng thở dài, thì thầm nói:
- Sở Mặc tên tiểu tử này, nhìn có vẻ ôn hòa điềm đạm, tuổi còn nhỏ mà đã có phong độ của một đại tướng. Nhưng trên thực tế, tính tình lại rất cứng rắn kiên cường. Ngày trước Trẫm cho rằng hắn ỷ vào công lao trên thảo nguyên, được sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo, trong mắt không coi ai ra gì. Nhưng rất nhanh sau đó Trẫm liền nhận ra, không phải như vậy. Tên tiểu tử này căn bản không thèm để tâm tới công lao đó của hắn.
- Chính vì như vậy, Bệ Hạ mới quý trọng hắn.
Lão thái giám nhỏ nhẹ nói.Hoàng Thượng liếc nhìn lão thái giám, mỉm cười:
- Thật không ngờ, trên đời này còn có kẻ khiến cho ngươi thấy thuận mắt.
- Bệ Hạ nói đùa rồi, lão nô chỉ là một nô tài bên cạnh người, thật không dám coi thường ai cả.
Lão thái giám cúi mặt nhìn xuống trả lời.
Hoàng Thượng cười nói:
- Được rồi, với ta ngươi còn che giấu cái gì chứ? Ngươi đứng trên sáu tầng đỉnh cao cũng đã nhiều năm rồi phải không?Lão thái giám sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu:
- Dạ đúng vậy.
- Nếu có cơ hội, hãy đi tìm tên tiểu tử đó, cần gì ngươi cứ tự mình quyết định, không cần phải tâu lại với Trẫm. Dựa vào đâu mà để tên ở Hạ Kinh phủ chiếm mất tiên cơ?
Hoàng Thượng thản nhiên nói.
Lão thái giám liền cảm động nói:
- Lão nô cảm tạ Hoàng Thượng thấu hiểu cho.
- Đây cũng là cái ngươi xứng đáng nhận được.Hoàng Thượng trả lời, rồi nói tiếp:
- Còn về Hạ Anh và Hạ Hùng, ngươi tìm thời gian nghe ngóng một chút, đừng để bọn chúng làm gì quá đáng! Thiên hạ này vẫn chưa phải là của bọn chúng.
- Lão nô đã rõ.
Lão thái giám vừa nói, bóng dáng dần biến mất khỏi ngự thư phòng.
Hoàng Thượng lấy tay day day vầng tráng, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại, thì thẩm nói:
- Nước nhà và Thiên hạ!- Gánh nặng của Trẫm, nào có phải chỉ toàn những tranh quyền đoạt lợi trong đầu các ngươi, nào chỉ có những tên khốn kiếp mong Trẫm mau chóng thoái vị có thể nghĩ ra được?
- Nhân tài thì phải biết dùng. Chứ không phải giống như các ngươi: Không phải nhân tài của ta thì phải loại bỏ.
- Biết thân biết phận đi Trẫm không muốn đổi ngôi Thái tử!
Tại tiệm chính của Thao Thiết lầu, trong gian phòng không bao giờ mở cửa cho người ngoài, Diệu Nhất Nương và một thiếu nữ xinh đẹp dong dỏng cao đang ngồi một bên, Sở Mặc và Hứa Phù Phù ngồi đối diện.
Trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn tinh xảo, còn bày một bình rượu ngon được ủ ấm.
Trên mặt Diệu Nhất Nương lộ vẻ mừng rỡ hoan hỷ, nhìn Sở Mặc và Hứa Phù Phù:
- Thật không ngờ hai người các ngươi lại có thể đến vào lúc này!Hứa Phù Phù hỉ hả cười nói:
- Sao vậy? Cảm động à?
Diệu Nhất Nương gật đầu, tựa như đang mỉm cười lướt nhìn thiếu nữ bên cạnh:
- Mai Nhi, muội không cảm động sao?
Thiếu nữ xinh đẹp chính là thanh quan nhân nổi tiếng nhất Đại thanh lâu ở Viêm Hoàng Thành năm xưa, cũng là nhân vật chính trong câu chuyện của Hứa Phù Phù trước đây Liễu Mai Nhi.
Sự việc cách đây 4 năm về trước, thiếu nữ tài mạo song toàn năm đónay đã trở thành một giai nhân phong tư trác tuyệt khuynh đảo kinh thành. Khi Thao Thiết lầu mở thêm phân tiệm, nàng được Diệu Nhất Nương mời ra trông coi một cửa tiệm của Thao Thiết lầu.
Dựa vào tên tuổi của Liễu Mai Nhi năm đó, lại thêm tính tò mò của người đời, cửa tiệm đó chưa mở thì đã nổi tiếng rồi.
Liễu Mai Nhi rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc sống khép kín suốt bốn năm qua, lần nữa trở lại dưới con mắt người đời. Chỉ là lần này dường như không còn ai dám đến chọc ghẹo nàng nữa.
Ai mà biết được, thiếu nữ tuyệt sắc giai nhân ấy lại là độc chiếmriêng của Hứa Phù Phù.
Khi Liễu Mai Nhi cười trông rất đẹp, lông mày cong như vầng trăng khuyết, khuôn mặt tròn vạnh mịn màng như ngọc, làn da trắng nõn, đôi mắt trong sáng như ánh sao đêm, tràn trề sức sống. Nàng e thẹn mỉm cười:
- Đương nhiên cảm động chứ.
Diệu Nhất Nương khúc khích cười:
- Cảm động thì lấy thân mình báo đáp là được rồi.
Hứa Phù Phù chống tay lên trán, hắn vốn định tán tỉnh Diệu NhấtNương, ai dè lại bị người ta chơi lại. Hắn không khỏi có chút ai oán nhìn Liễu Mai Nhi:
- Nàng xem Nếu nàng sớm theo ta, nàng ấy sao có thể trêu chọc ta như vậy?
Trong đôi mắt sáng lấp lánh, hai tròng trắng đen rõ ràng của Liễu Mai Nhi lộ vẻ tươi cười, dịu dàng nói:
- Chẳng phải thiếp đã sớm theo chàng rồi sao?
Hứa Phù Phù vẻ mặt như đưa đám nói:
- Người ngoài đều cho rằng ta là người đàn ông của nàng, ai mà biết được ngay cả đến bàn tay nàng ta đều chưa từng nắm qua? Thật làthiệt cho ta quá!
Liễu Mai Nhi nhẹ nhàng trả lời:
- Người ta nói việc đó sớm quá không tốt đâu. Thiếp cũng vì muốn tốt cho chàng.
Hài!
Sở Mặc và Diệu Nhất Nương tất cả đều bật cười.
Có thể trở thành thanh quan nhân nổi tiếng nhất Đại thanh lâu cuả Viêm Hoàng Thành hiển nhiên không phải chỉ có một khuôn mặt tuyệtđẹp là đủ. Chớ tưởng Liễu Mai Nhi ngày thường dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng, nhưng khi đấu võ mồm, tên công tử đào hoa như Hứa Phù Phù hoàn toàn cũng không phải là đối thủ.
Về việc này, Hứa Phù Phù chỉ có thể nâng lên chén rượu trước mặt, một hơi cạn sạch, vẻ mặt hờn tủi.
- Thôi được rồi. Đừng buồn bực nữa, Mai Nhi sống là người của chàng, chết cũng là người của chàng
Liễu Mai Nhi dịu dàng nhìn Hứa Phù Phù, sau đó liếc nhìn Sở Mặc:
- Thiếp luôn muốn cảm tạ Sở công tử, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay tại đây, Mai Nhi xin kính Sở công tử một chén.Sở Mặc nâng chén rượu lên:
- Mai Nhi tỉ quá lời rồi, chuyện năm xưa, nếu không có Hứa Nhị Phù, một mình ta cũng đành lực bất tòng tâm.