Một tiếng cảm ơn này lại làm cho Ma Quân có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Nguyên nhân bởi tên tiểu khốn kiếp kia lần đầu đối hắn nói lời cảm tạ.
Nhưng ngay lập tức, Ma Quân liền thấy mình quá ti tiện rồi, chỉ vì một tiếng cảm ơn của tên tiểu khốn kiếp này mà cảm động.
Mặt liền đanh lại, không chút biểu hiện nói:
- Là ta đã đáp ứng ngươi.
Ánh mắt của Phàn Vô Địch nhìn Ma Quân và tôn tử quét tới quét lui, trong lòng thật khó hiểu, không biết Sở Mặc và thanh niên áo đen khủng bố này có quan hệ gì.
Tuy nhiên, ông cũng rất rõ ràng. Người thanh niên áo đen này tuyệt đối là cao nhân khó lường.
Đêm nay nơi này có động tĩnh lớn như vậy, người này cuối cùng chỉ cần một cước đem Triệu Hồng Chí tên súc sinh vong ân phụ nghĩa kia đá bay ra ngoài.
Trong khi bọn hộ vệ ở phủ mình, dù có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, lại chưa có tí xíu phản ứng.
Điều này đủ để thuyết minh, thực lực của nam tử áo đen đã vượt ngoài sự tưởng tượng.
Một cường nhân như vậy, nếu tôn tử có thể bái ông ta làm thầy…
Lão gia tử là người đơn giản, đổi lại người bình thường, nếu gặp chuyện chuyển nguy thành an như rồi, sợ là trong một lúc còn chưa hoàn hồn. Nhưng vị lão gia này đã bắt đầu xem xét đến tương lai của tôn tử.
Đúng lúc này, một câu của Sở Mặc lại khiến ông cụ trở nên hỗn độn.
- Yên tâm, ta đã đáp ứng bái người làm thầy, sẽ tuyệt đối giữ lời.
Ma Quân kéo kéo khóe miệng, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, thiếu kiên nhẫn nói:
- Ngươi muốn nói gì với gia gia ngươi, nói nhanh chút. Nói xong rồi chúng ta còn đi.
Phàn Vô Địch vừa muốn nói chuyện lại thấy Sở Mặc nói:
- Ông nội chớ vội, chúng ta từ từ nói.
Một bên thúc giục, một bên lại nói từ từ.
Khóe miệng ông cụ co rút, có cảm giác không biết nói gì.
Vì ông phát hiện cháu mình cơ bản là… rất không khách khí đối với cường nhân áo đen này!
Mà nhìn sao chăng nữa, tựa hồ cháu mình cũng không ăn thiệt gì.
Điều này khiến ông cụ càng thêm tò mò.
Sở Mặc đem chuyện mình gặp được Ma Quân ở cánh đồng tuyết, kể lại đại khái.
Giảm bớt chuyện Ma Quân tra tấn hắn lúc trước vì không muốn ông nội lo lắng cho hắn.
Chỉ nói Ma Quân là một thế ngoại cao nhân, muốn thu hắn làm đồ đệ nhưng hắn vẫn muốn bái nhập Trường Sinh Thiên.
Ông cụ có chút thổn thức, ánh mắt nhìn Ma Quân tràn đầy cảm kích. Sau đó quay đầu lại giáo huấn Sở Mặc:
- Thằng nhóc này, cao nhân như thế muốn thu người làm đồ đệ ngươi lại còn cự tuyệt…
Sở Mặc gãi đầu, nói:
- Cháu lúc ấy trong lòng còn chấp niệm, một mực muốn bái nhập Trường Sinh Thiên, ai có thể nghĩ đến… Aiz!
Sở Mặc lại đem chuyện ở Trường Sinh Thiên, kể lại tỉ mỉ một lần.
Nhưng không đề cập chuyện Ma Quân phong ấn tư chất và căn cốt của hắn.
Lão gia tử ngay tại chỗ nổi giận, đứng lên mắng to:
- Tên súc sinh Triệu Hồng Chí quả thật vô sỉ!
Sở Mặc nhìn ông nội, nói:
- Qua chuyện vừa rồi, ngài cũng biết y là kẻ súc sinh.
- Vậy nên đừng tức giận!
- Không thể tưởng tượng được, vì việc ta làm lúc trước lại thiếu chút nữa hại chết cháu ta.
- Cái gì danh môn chính phái… Cái gì đệ nhất thiên hạ.
- Quả thực quá xấu xa!
Ngực ông cụ phập phồng kịch liệt, cười lạnh nói:
- Cháu có biết, tên Triệu Hồng Chí kia vì sao lại kiêng kỵ ta?
Sở Mặc đối với chuyện này thực tò mò.
Lẽ ra lấy Triệu Hồng Chí xuất thân, cho dù hơn hai mươi năm trước, cảnh giới của y cũng sẽ không quá kém.
Đường đường Trường Sinh Thiên đệ tử, làm sao lại để ông nội cứu?
Ma Quân ngồi ở bên cũng nhìn thoáng qua Phàn Vô Địch nhưng không nói gì.
- Sự tình đã như vậy, ta cũng không cần vì y giấu diếm nữa.
Ông cụ thở dài một tiếng nói:
- Chuyện này đã từ 15, 16 năm trước, khi đó ta còn chưa thu dưỡng cháu.
- Ta lúc ấy vẫn chỉ là một viên thiên tướng, suất lĩnh một đội thám báo, đi tra xét tình hình địch.
- Không ngờ tới, ở một chỗ trong rừng, lại nhìn thấy một hồi kịch chiến.
- Chuẩn xác mà nói, hoàn toàn là hành hạ đến chết.
Trong mắt ông cụ còn một chút vẻ sợ hãi.
- Đó là công kích đáng sợ nhất mà ta nhìn thấy trong đời này, các ngươi biết là gì không?
Sở Mặc nói:
- Ông nội đừng thừa nước đục thả câu, ông mau nói đi.
Ông cụ cười ha hả:
- Đó là Phong Dực Long.
- Cái gì?
Sở Mặc nhảy phắt dậy. Ánh mắt như không thể tin được.
- Phong Dực Long. Không thể nào đi. Phong Dực Long tuy rằng vô cùng hùng mạnh, nhưng nó có trí thông minh, là một trong các thần thú thủ hộ của Nhân tộc, nó làm sao có thể công kích người?
Ma Quân ở một bên bĩu môi:
- Ngươi thử đi trộm trứng của nó, xem nó có công kích ngươi không?
Ông cụ có chút giật mình nhìn qua Ma Quân, sau đó khen:
- Ngài thật lợi hại. Mới đó đã đoán được nguyên nhân.
Khóe miệng Sở Mặc kịch liệt co quắp vài cái, nói:
- Không thể nào? Triệu Hồng Chí sao có lá gan đi trộm trứng của Phong Dực Long. Nó là nguyên thú cấp chín đó.
- Hơn nữa, y là đệ tử của Trường Sinh Thiên, làm như vậy không sợ khiến người trong thiên hạ phẫn nộ sao.
Sở Mặc nói xong, nghĩ một lúc, phục hồi tinh thần, lẩm bẩm:
- Thì ra là thế. Cháu rốt cuộc hiểu vì sao y phải giết ông.
- Vụ bê bối năm đó của y bị ông thấy hết, ông lại còn cứu y…
Lão gia tử cười khổ, gật đầu, thở dài một tiếng.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Ma Quân, trong mắt lộ vẻ khâm phục.
Phía trước tuy Ma Quân chưa đoán được cụ thể nguyên nhân, nhưng đại khái đã phân tích được gần hết sự việc.
Hiện giờ đối chiếu, gần như trùng khớp.
Ma Quân một chút đắc ý đều không có, vẻ mặt không thay đổi ngồi ở đó.
Sở Mặc nói:
- Sau đó, ông cứu y, lại giúp y dưỡng thương, đáp ứng y không nói chuyện này ra đúng không ạ?
Lão gia tử gật gật đầu:
- Thật không nên cứu y.
- Giờ ta hoàn toàn minh bạch. Trách không được lúc đó vừa thấy này lệnh bài, Triệu Hồng Chí liền đối ta nổi lên sát tâm, nguyên nhân do sợ sự việc năm đó bại lộ.
- Sau y dò xét, thấy ta cũng không biết rõ tình hình, mới thả ta một con ngựa, để mặc ta ly khai. Y chắc cũng nghĩ ta trúng huyết sát chưởng, phải chết không thể nghi ngờ.
- Nhưng lại lo, vì y cự tuyệt, ông nội thẹn quá thành giận, vụ bê bối năm đó của y không giấu diếm được.
- Nên trước tiên y mới muốn giết ông nội diệt khẩu.
Lão gia tử thở dài, nói:
- Ta không nói cho cháu biết chuyện này là vì không muốn làm cho người khác thấy chúng ta làm việc vì mong người báo ân.
- Tuy nhiên, chung quy vẫn là ta sai.
- Năm đó y có thể đi trộm trứng Phong Dực Long, đủ thuyết minh nhân phẩm y có vấn đề. Đăng bởi: longnhi
Chương17: Vô pháp vô thiên (1)
- Là ta quá mức tin cái danh Trường Sinh Thiên này.
Sở Mặc đồng ý, nói:
- Mặt trái của chiêu bài kỳ thật cũng có nhiều thứ gì đó dơ bẩn.
Ông cụ nhìn Sở Mặc, gật đầu:
- May mắn, cháu gặp được vị này… Khụ khụ… bằng hữu.
Ông cụ không biết nên xưng hô với nam tử áo đen này như thế nào.
Vì nhìn qua Ma Quân tuổi còn rất trẻ.
Khuôn mặt kia góc cạnh rõ ràng, gần như không có bất luận dấu vết gì của năm tháng. Nhưng trong ánh mắt, lộ ra sự tang thương, nhìn rõ sự đời. Hiển nhiên, tuổi thực của hắn không thể hiện qua khuôn mặt này.
Ma Quân thản nhiên nói:
- Gọi ta là Ma Quân đi.
- Ma Quân.
Đuôi lông mày của ông cụ hơi xích lên, lòng lại âm thầm thưởng thức hàm nghĩa của hai chữ này.
Tưởng tượng lại thái độ của tôn tử đối với Ma Quân, ông cụ lại mơ hồ minh bạch điểm gì.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm vào sinh ra tử trên chiến trường, đời này loại người nào ông chưa thấy qua. Hơn nữa vì phát sinh sự kiện vừa rồi, khiến ông hoàn toàn thất vọng đối Trường Sinh Thiên.
Lão gia tử liền sang sảng cười:
- Bằng hữu lấy Ma làm danh nhưng thực tế lại làm việc hiệp nghĩa. Cháu ta có thể nhận được người như ngươi làm thầy, đó là phúc khí tu từ mấy đời.
Nói xong, lại quay ra nói với Sở Mặc:
- Đứa ngốc, còn không mau dập đầu với sư phụ cháu.
Sở Mặc trong lòng nao nao, tự nhủ, lão nhân ngài bán đứng ta. Người không biết tên ma đầu này đáng sợ như thế nào.
Chung quy chính bản thân hắn đã đáp ứng, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Ma Quân nói:
- Đồ nhi Sở Mặc, bái kiến sư tôn.
Ma Quân gật gật đầu, sau đó nói với lão gia tử:
- Cáo từ.
Nói xong, một phen kéo tay Sở Mặc, thân hình chợt lóe, nháy mắt biến mất.
Lưu lại ông cụ một mình đứng sững ở nơi đó. Thật lâu sau, khóe miệng co giật lẩm bẩm:
- Chẳng trách gọi Ma Quân. Thật đúng là tà tính mà.
Ông cụ lúc này mới nhớ đến Triệu Hồng Chí, ra cửa tìm. Bên ngoài đã sớm không còn bóng dáng.
Lúc này, thị vệ ngoài cửa mới nghe thấy động tĩnh chạy vào:
- Tướng quân… ngài đi ra bằng cách nào vậy?
Ông cụ liếc mắt, chỉ chỉ cửa sổ:
- Phá cửa sổ mà ra.
Sở Mặc không kịp cáo biệt ông nội đã bị kéo bay vút lên trời.
Tuy nhiên, trong lòng Sở Mặc cũng hiểu, vừa bị Ma Quân cho một bài học cảnh cáo, cơ bản Triệu Hồng Chí sẽ không dám tìm ông nội hắn gây phiền toái.
Thậm chí nếu ông nội lại lãnh binh ra chiến trường, y còn phải phái đệ tử âm thầm bảo vệ ông nội.
Vì Ma Quân đã nói, nếu ông nội có gì bất trắc, dù ở trên chiến trường chăng nữa, cũng sẽ lấy Triệu Hồng Chí ra tính sổ.
Thực lòng Sở Mặc cũng không thể không bội phục thủ đoạn chỉnh người của Ma Quân.
Xem ra đúng là ác nhân có ác nhân trị. Lời này một chút cũng không ngoa.
Ma Quân mang theo Sở Mặc bay theo hướng Tây liên tiếp ba ngày.
Mới đầu Sở Mặc còn có thể xác định đại khái phương hướng. Nhưng sau một ngày, hắn hoàn toàn mơ hồ.
Không biết mình đang ở chỗ nào.
Cuối cùng, Ma Quân cũng dừng lại. Xung quanh là một mảnh trời cao bao la, núi rộng sông dài.
Hai người đứng trên đỉnh một ngọn núi lớn xanh ngắt.
Đứng trên cao, Sở Mặc thấy rõ phạm vi của núi này chừng ngàn dặm.
Đưa mắt nhìn xung quanh, núi non trùng trùng điệp điệp. Cả một vùng trời trải rộng hoàn toàn không thấy chân trời đâu.
Hắn chưa bao giờ nghe nói đến, trên đời này còn có một vùng núi như thế.
Hiện tại bọn họ đứng đúng ở trung tâm ngọn núi.
Ma Quân buông Sở Mặc, không biết từ đâu lấy đến một cái cưa, một cái búa, tre gỗ, vài cái công cụ cùng với dao đánh lửa, gạo, thức ăn và vật dụng hàng ngày.
Ma Quân ném hết thảy cho Sở Mặc:
- Ngươi tự đi dựng lấy một căn nhà gỗ.
- Sư phụ, những thứ này là người biến ra hay sao?
Sở Mặc nhìn Ma Quân với vẻ tò mò.
- Ngươi hỏi thật nhiều.
Ma Quân lạnh lùng đáp. Sau đó, thân hình chợt lóe, ngay tại chỗ biến mất.
- Sư phụ người đi đâu vậy?
Không thấy Ma Quân, Sở Mặc có chút hoảng hốt.
Nơi này rừng sâu núi thẳm, bên trong ai biết có mãnh thú gì không chứ?
Tuy hắn lớn lên trong quân đội, gặp tình cảnh như thế này không tính ít.
Nhưng một chút kinh nghiệm tự dựng nhà gỗ hắn cũng không có.
- Sư phụ… Sư phụ… Làm thế nào dựng được nhà gỗ ạ?
Sở Mặc la lên.
Thanh âm truyền đi thật xa, vang vọng khắp rừng núi.
Tiếng Ma Quân không biết từ đâu truyền tới:
- Tùy ngươi, ngươi dựng ngươi ở.
- Ta…
Lần này, Sở Mặc triệt để không biết nói gì.
Bái một sư phụ như vậy, hắn còn biện pháp nào nữa.
Nhìn nhìn một đống đồ mộc trên mặt đất, khóe miệng Sở Mặc co giật lợi hại, lại tự lẩm bẩm:
- Không biết từ chỗ nào biến ra. Chẳng lẽ trước kia sư phụ là một thợ mộc.
Đại thụ khắp núi chỗ nào cũng có.
Sở Mặc không cần đi xa, dời một chút là chọn được cây.
Sau khi bái cao nhân làm thầy, Sở Mặc vụng về bắt đầu kiếp thợ mộc.
Ngày đầu tiên, hắn chặt được không ít đại thụ.
Nhưng chặt xong, làm gì tiếp theo, hắn hoàn toàn không biết.
Hôm sau, hắn dùng hơn nửa ngày, vất vả dựng được một cái lều hình tam giác. Cái lều chưa đứng được bao lâu đã bị một trận mưa to gió lớn làm cho sụp xuống.
Mưa cứ rơi, gió cứ thổi. Nếu không phải Sở Mặc đã sớm tìm được một cái sơn động, đem gạo, bột mì và các loại thức ăn cất vào thì giờ này chúng đã bị mưa xối hỏng hết.
Sở Mặc ngồi trong sơn động tối đen, ngơ ngác nhìn ra ngoài. Túp lều hắn dựng đã thành một đống hỗn độn. Vẻ mặt hắn uể oải, cứ thế ngủ lúc nào không biết.
Đến cơm tối hắn cũng chẳng buồn ăn.
Sang ngày thứ ba, trời vừa mới hửng. Những tia nắng xua đi màn sương mờ ảo. Không khí núi rừng thật tươi mới.
Sở Mặc mơ mơ màng màng chui ra ngoài, đột nhiên phát hiện trước mắt có một tòa nhà gỗ tinh xảo.
Nhà không không lớn lắm nhưng cũng đủ cho vài người ở.
Sở Mặc dụi dụi mắt, không dám tin.
Hắn nhìn trước cửa nhà, Ma Quân đang ngồi trên một cái ghế gỗ, xử lý một dã thú khổng lồ mà hắn chưa từng thấy qua.
- Sư… Sư phụ, người dựng nhà gỗ này sao?
Sở Mặc không dám tin hỏi.
- Hừ, ngươi làm như ai cũng ngốc như ngươi đó. Dựng có một cái nhà gỗ cũng không xong.
Ma Quân lạnh lùng đáp, xong lại hỏi một câu:
- Có biết nấu cơm không?
Sở Mặc gật đầu:
- Biết ạ.
- Hả?
Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc, lại hỏi:
- Ta không thích nói dối.
- Ta không nói dối.
Sở Mặc nổi giận.
- Từ nhỏ ta đã sống trong quân đội. Mỗi lần ông nội ra trận đều mang ta tới chỗ mấy đầu bếp trong quân. Ta biết nấu cơm lâu rồi.
- Hơn nữa, tay nghề của ta cũng tốt lắm đó. Đăng bởi: longnhi
Chương18: Vô pháp vô thiên (2)
- Ah.
Ma Quân thản nhiên nói:
- Vậy đem thịt này nấu đi.
- Ta đọc cho ngươi một đoạn khẩu quyết, làm cơm xong, ngươi tự học lại. Ta sẽ kiểm tra.
Vừa nói xong, Ma Quân trực tiếp đọc một đoạn khẩu quyết.
Khẩu quyết trúc tra trúc trắc, chỉ khoảng ba trăm từ. Nhưng có nhiều từ, Sở Mặc còn chưa nghe bao giờ.
Không biết mấy từ đó viết như thế nào, cũng chẳng biết ý nghĩa của chúng.
Ma Quân chỉ đọc có một lần rồi ngậm miệng, xoay người đi vào trong nhà.
- Gian phòng này là của ta. Không được ta cho phép, ngươi không được vào. Phòng ngươi bên kia, ở giữa là bếp.
Ma Quân nói xong, quay vào, cạch một cái đóng cửa.
Sở Mặc đứng đó, nhìn xác thú lớn ngẩn người.
Nấu cơm… không phải vấn đề.
Nhưng đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc, hắn còn chẳng nhớ được ba mươi từ.
Ma Quân còn nói sau khi hắn nấu cơm xong sẽ kiểm tra.
Có thể đừng quá đáng như thế chứ!
Sở Mặc hướng về phía phòng của Ma Quân nói:
- Sư phụ… người có thể đọc lại không. Nhiều từ ta còn không biết nghĩa, cũng không biết viết thế nào ạ!
Phía gian phòng Ma Quân vẫn rất yên tĩnh, không có tí âm thanh nào.
Mặc cho Sở Mặc ở ngoài gào thét, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Sở Mặc nổi giận, đùng đùng tiến đến, định tự đẩy cửa vào.
Nhưng vừa mới tới trước cửa, hắn đã bị một bức tường vô hình bắn ngược trở lại.
Sở Mặc trợn tròn mắt, cảm giác xung quanh có một lớp bảo hộ. Vậy lúc nãy hắn hô nửa ngày, có khi Ma Quân ở trong chẳng nghe được một chữ.
Hoặc chán không buồn nghe.
Sở Mặc ngây người một lúc lâu, lại lẩm bẩm:
- Hừ, không nói thì thôi, mình từ từ nghĩ vậy. Không tin không nghĩ ra.
Sau đó, hắn vừa nấu cơm, vừa cố nhớ lại đoạn khẩu quyết Ma Quân đọc.
Có thể lọt vào mắt ma Quân, thiên tư của Sở Mặc đương nhiên không phải vừa, linh tính của hắn cũng rất tốt.
Nhanh chóng xử lý đống thịt, rửa thật sạch. Sở Mặc bắt đầu nấu ăn.
Không thể không bội phục Ma Quân, chỉ một đêm mà đã dựng được một căn nhà gỗ với đầy đủ mọi thứ cần thiết.
Trong phòng bếp cần gia vị nào có loại đó.
Sở Mặc tò mò, sư phụ hắn lấy đồ từ đâu không biết, hay từ nhẫn trữ vật trong truyền thuyết.
- Trên đời này có thứ đồ thần kỳ như vậy sao?
Sở Mặc rất muốn hỏi sự phụ, nhưng xem chừng có hỏi cũng chưa chắc Ma Quân đã trả lời.
Chỉ sau một lúc, toàn căn nhà đã thơm mùi thức ăn.
Cơm cũng chín, cửa phòng, Ma Quân mặt không biểu tình xuất hiện.
- Thực đúng giờ.
Sở Mặc cảm thán.
Tuy nhiên, lời tiếp theo Ma Quân nói… lại khiến cho tâm tình hớn hở của hắn mất sạch.
- Đã thuộc khẩu quyết chưa?
- Ta…
Sở Mặc nhìn Ma Quân mặt lạnh, trong lòng phỉ nhổ: Đúng là không có tính người.
- Ta chỉ mới thuộc được hơn một nửa…
Sau đó Sở Mặc đọc lại.
Trí nhớ của hắn vẫn khá tốt. Mặc dù không lưu loát lắm, nhưng cũng đọc lại được hơn nửa đoạn khẩu quyết.
Cho dù ở các thư viện tốt nhất dưới thế tục, khả năng như thế cũng phải được cho là thiên tài.
Vì từ đầu tới cuối, Ma Quân chỉ đọc có một lần, vừa trúc trắc, vừa không rõ nghĩa.
Sở Mặc cũng không hiểu hết.
Như thế mà hắn còn đọc thuộc được hơn nửa. Cho dù giáo sư khó tính nhất cũng phải khen ngợi vài lời.
Sở Mặc cũng có chút tự đắc.
Tuy nhiên…
Với Ma Quân
Vĩnh viễn không có chuyện khen.
Rầm!
Sở Mặc thấy mông mình vừa đau vừa rát. Ngay sau đó, cả người bay lên.
Bay vút qua cửa sổ.
Tiếp đất ngay cạnh bờ suối, cách nhà gỗ chừng hơn trăm thước.
Mông bị đánh cho nở hoa.
May hắn ngã vào đất ven bờ suối tơi xốp, chứ đập vào tảng đá không chừng đã bị ngã chết.
Ngay sau đó, hai thùng gỗ rỗng lớn bay tới, đập trúng hắn.
Bên tai Sở Mặc nghe thấy tiếng Ma Quân:
- Đúng là ngu như heo, vậy mà còn đắc ý. Hôm nay chỉ giáo huấn nhẹ thế này. Ta nói lại, nếu ngươi không thể nhớ toàn bộ đoạn khẩu quyết này, trừng phạt thực sự ở phía sau chờ ngươi.
- Ngươi thật quá đáng.
Sở Mặc xoa mông, đứng lên tức giận nói:
- Như thế này gọi là tra tấn đó. Có sư phụ nào như ngươi không chứ?
Ma Quân không thèm để ý đến hắn, đọc lại đoạn khẩu quyết kia một lần.
Sở Mặc còn muốn oán giận vài câu, nhưng nghe thấy Ma Quân đọc khẩu quyết, đành ngậm miệng.
Thủ đoạn của Ma Quân hắn đã lĩnh giáo qua. Tên này bản chất là lãnh huyết vô tình.
Lúc trước có thể thà chết không khuất phục, nhưng hiện tại… đã bị Ma Quân nắm trong tay rồi.
Ma Quân rất nhanh đọc hết khẩu quyết.
- Trước bữa tối, nếu ngươi không nhớ được hết, ta sẽ đánh ngươi thêm một trận. Cơm chiều cũng đừng mong được ăn.
- Nhớ lấy mà làm.
- Giờ đi xách hai thùng nước đi.
Sở Mặc nghe xong suýt thì bất tỉnh.
Mấy những ngày sắp tới của mình quả thật là rất khó sống, đúng là tối tăm không nhìn thấy ánh sáng.
Xách hai thùng nước lớn vào nhà, Sở Mặc xuống bếp, vừa nhìn đã tức đến lệch mũi.
Toàn bộ cơm thịt hắn làm chẳng còn sót lại tí nào, ngay cả nước canh cũng chẳng có.
Tính bướng bỉnh của hắn lại nổi lên. Sở Mặc tự nhủ: không cho ta ăn đúng không, ta còn không thèm nhé.
Hắn ngồi xuống, bắt đầu nhẩm lại đoạn khẩu quyết kia.
Mặt trời rất nhanh ngả bóng, đã đến lúc nấu cơm tối.
Ma Quân đi ra, gương mặt nghiêm túc nói với Sở Mặc:
- Đọc ta nghe.
Sở Mặc không nhìn hắn, bắt đầu đọc.
Không thể không nói, bị Ma Quân kích thích, trí nhớ của Sở Mặc vô hình chung tăng lên.
Ngay cả chính hắn cũng tự nhận thấy.
Khoảng ba trăm chữ, chỉ sai có ba chữ.
Kết quả này đã rất tốt.
Bất quá…
- Biết mình ngu rồi chứ.
Ma Quân hừ lạnh một tiếng, túm Sở Mặc, đánh cho một trận tơi bời.
Sở Mặc bị đánh xong, trừ mặt ra, cả người trông như bị xé rách.
- Lát nữa đứng lên nấu cơm cho ta.
Ma Quân ném lại mấy lời, rồi lại quay về phòng mình.
Sở Mặc quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy. Một cử động nhỏ cũng khiến hắn đau nhe răng nhếch miệng.
- Trên đới này có sư phụ nào khắc nghiệt thế chứ… Ai ui!!! Sư phụ này… Híttttt… đau chết ta mất.
Cả thể xác và tâm hồn đều thấy đau, nhưng thực tế lại không có vết thương nào trí mạng.
Nhìn mặt ngoài trông rất khó coi.
Nhưng thật thần kỳ, sau một lát, đau đớn dường như biến mất.
Tuy vậy, Sở Mặc cũng không nguyện nếm trải cảm giác này lần nào nữa.
Thật đáng sợ!
Đêm đó, Sở Mặc vẫn phải nhịn đói. Sau khi mang cơm đến cho Ma Quân, lại bị Ma Quân đuổi về phòng.
Còn ném cho hắn một bộ điển tịch thật dày, thêm một cái bánh mì khô lớn chẳng biết kiếm từ chỗ nào.
- Đây là một bộ từ điển.
- Ngươi tự xem đi.
- Về sau đứng có lấy cớ là không biết hết chữ.
Uỳnh
Cửa phòng đóng sập lại. Đăng bởi: longnhi
Chương19: Truyền đạo thụ nghiệp (1)
Trên vách tường có nạm những viên dạ minh châu, chiếu sáng cả gian phòng.
Nhìn bộ điển tịch dày trước mặt và cả cái bánh khô không khốc kia, không hiểu sao, Sở Mặc chợt cảm thấy cay cay sống mũi.
Đối với vị sư phụ này, hắn quả thật không oán hận được
Trông có vẻ lạnh lùng vô tình, tất cả mọi hành động tưởng chừng như để chứng minh cho điều này
Nhưng từ lúc quen biết đến nay, nghĩ kỹ lại, Ma Quân đã giúp đỡ hắn quá nhiều!
Chỉ trong vài ngày, đưa hắn từ cánh đồng tuyết đến Trường Sinh Thiên, vì hắn mà tiết kiệm hơn một năm và vô số những hiểm nguy có thể phát sinh bất cứ lúc nào, điều này không cần phải nhiều lời.
Ở Trường Sinh Thiên, hắn bị trúng Huyết Sát chưởng của Phạm Lý Tử, Ma Quân không nói một lời thì đã giải độc cho hắn.
Nếu như không phải về sau do Triệu Hồng Chí đắc ý vênh váo, đem chuyện này ra kể cho gia gia nghe thì e rằng Sở Mặc cả đời này cũng không biết được.
Bởi vì, với tính tình của Ma Quân, chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động nói ra.
Sau này khi trở về Viêm Hoàng Thành, lại là Ma Quân cứu gia gia, sau khi đánh cho Triệu Hồng Chí một trận tơi bời, lại còn dọa hắn sợ chết khiếp, không dám tới gây sự với gia gia nữa.
Điều này trông có vẻ như Sở Mặc đã uy hiếp được Ma Quân, nhưng thực sự có phải là như vậy không?
Mặc dù Sở Mặc chỉ là một chàng thiếu niên, nhưng hắn rất thông minh, sao lại không nhận ra rằng, Ma Quân con người này, trông có vẻ lạnh lùng vô tình, bá đạo hống hách, nhưng trong lòng thực sự lại không phải là người vô tình.
Giống như hôm nay, bị đánh hai trận, mùi vị này thực sự rất khó chịu
Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã đau lòng vô cũng
Nhưng thật sự trải qua việc này rồi thì cũng không còn thấy đau nữa, cũng không biết Ma Quân làm cách nào.
Tính cách đó của Sư phụ, mặc dù không khiến cho người ta yêu mến, nhưng cũng thật khó để hận ông ta
Sở Mặc ôm lấy bộ điển tịch dày, bắt đầu nghiêm túc hơn.
Cứ thế, ngày qua ngày
Ma Quân đọc khẩu quyết, ngày một nhiều và khó hơn
Cho nên, mặc dù Sở Mặc học thuộc rất nhanh từng chữ trong bộ điển tịch dày kia nhưng vẫn thường xuyên bị ăn đòn.
Bởi vì, trí nhớ của Sở Mặc dẫu ngày một tốt hơn, thì yêu cầu của Ma Quân cũng ngày một nghiêm khắc hơn, thậm chí có lúc còn hơi biến thái
Kể cả chỉ sai sót một chút cũng bị ăn đòn!
Lâu dần, Sở Mặc bị đánh cũng quen, ban đầu còn hậm hực vài tiếng, nằm trên đất giả chết, nhưng về sau, qua hai ngày mà không được trận đòn, ngược lại hắn ta còn cảm thấy thiếu chút gì đó
Tự hắn cũng cảm thấy bản thân có chút ti tiện
Thân thể hắn, ngày một cường tráng, mặc dù nguyên khí gần như không có chút tiến bộ, nhưng so với trước khi tới đây, tinh thần của hắn đã hoàn toàn như là hai người khác nhau.
Sở Mặc thậm chí còn nghi ngờ, trạng thái hiện giờ của hắn phải chăng là có liên quan tới việc hắn bị đánh đòn?
Hắn thực sự đã nghĩ như vậy, nhưng không dám hỏi, vì sợ Ma Quân đánh nặng tay hơn.
Ma Quân vẫn với cái dáng vẻ hung dữ ấy, cái vẻ mặt mà người lạ không dám lại gần, người quen cũng … như nên giữ khoảng cách xa một chút với ông ta
Cách vài ngày, ông ta lại ra ngoài một lần, săn về một con mãnh thú mà Sở Mặc chưa từng nhìn thấy
Sở Mặc thậm chí có chút hoài nghi, những con mãnh thú này có phải là nguyên thú trong truyền thuyết?
Bởi vì da của chúng đều khá cứng, có mấy con mà hắn cho dù có dùng đến nguyên khí tầng hai đỉnh cao, dùng dao sắc bén cũng khó lòng rạch ra được!
Thêm nữa, Sở Mặc còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, trên thân của những con mãnh thú mà Ma Quân đem về hầu như không có nhiều vết máu.
Rốt cuộc có một ngày, Sở Mặc không kìm nổi đã hỏi
- Sư phụ, những con mãnh thú mà sư phụ săn về, tại sao đều giống như chảy khô hết máu vậy?
Ma Quân đưa mắt liếc nhìn Sở Mặc, không giống như trước đây, ông ta sẽ lạnh lùng đáp:
- Không phải việc của ngươi
Mà ngược lại trầm ngâm một hồi, thản nhiên nói:
- Vì sư phụ… Mệnh không còn lâu nữa…
- Ta muốn tìm một đồ đệ có tư chất hơn người, kế thừa y bát của ta
- Ta không thể để môn võ này đến đời ta thì thất truyền
- Ta trúng phải kịch độc, trên đời này… không có loại thảo dược nào có thể giải được chất kịch độc trong người ta
- Nhưng máu của những con nguyên thú bậc cao này tạm thời có thể áp chế được chất độc
- Giúp ta không nhanh chóng phát độc mà chết, ta còn có chút thời gian truyền lại mấy thứ đó cho ngươi
Khi Ma Quân nói những lời này, vẻ mặt điềm tĩnh không thể hiện chút bi thương nào
Nhưng trong lòng Sở Mặc lại cảm thấy vô cùng khó chịu
Mặc dù hắn luôn nghi ngờ sức khỏe của sư phụ có gì đó bất thường, như là sắc mặt sư phụ quá nhợt nhạt, khác hẳn với người thường, như là việc vội đưa hắn ta đi khỏi Viêm Hoàng Thành, không để cho hắn kịp từ biệt gia gia
Việc sư phụ yêu cầu quá khắt khe đối với hắn, thậm chí là hơi biến thái, mỗi ngày đều ép hắn học thuộc vô số khẩu quyết
Nhưng hắn thực sự không ngờ được chân tướng lại là …!
Chẳng trách sư phụ gấp vội như vậy, không cho hắn cơ hội từ biệt gia gia, nguyên do vì chất kịch độc trong cơ thể sư phụ đã sắp không khống chế được nữa, cần phải dùng máu của nguyên thú để áp chế.
Nhưng cho dù như vậy, sư phụ vẫn giúp hắn dọa cho Triệu Hồng Chí bỏ chạy…
Sở Mặc đột nhiên cảm thấy bản thân quá ư ngây thơ, hắn đã hiểu quá sai lầm về sư phụ
Sư phụ có thể bình tĩnh và thản nhiên đối mặt với cái chết, còn hắn thì không
Bởi vì trong tiềm thức, không biết từ lúc nào hắn đã coi sư phụ như người thân thiết nhất của hắn
- Sư phụ, xin tha thứ
Sở Mặc nghẹn ngào nói:
- Đồ đệ luôn nghĩ rằng…
Ma Quân trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Yếu đuối
- Ta hỏi ngươi, mười ba ngày trước, ta bảo ngươi học thuộc đoạn khẩu quyết đó, chữ thứ ba đoạn thứ hai là gì?
- À…
Sở Mặc ngập ngừng, vẻ mặt ngây ra một hồi
Không để cho hắn kịp suy nghĩ kỹ, Ma Quan liền dùng chân đá hắn bay ra ngoài, lại một trận đòn nữa.
Sau đó Ma Quân rời đi, không thấy tung tích đâu nữa.
- Ai ya… Đổi chiêu khác được không… Ai yô… Cái mông mình… rách ra mất thôi!
- Đau chết đi mất!
- Thật là… không có tình người mà, không có tình người mà, cái mặt còn không đáng yêu bằng ngôi nhà gỗ này… Ai yô
Lần này, Ma Quân đi đúng tám ngày
Khi hắn ta quay lại, vẻ mặt mệt mỏi, trên người lại không mang theo con vật nào Đăng bởi: longnhi
Chương20: Truyền đạo thụ nghiệp (2)
Sở Mặc đã quen với việc lần nào sư phụ trở về cũng mang theo một con nguyên thú, lần này, hắn tần ngần một hồi mới dám hỏi:
- Sư phụ… Con mồi đâu? Bị người giữ ở trong nhẫn trữ vật rồi phải không?
Ma Quân khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:
- Làm gì có nhẫn trữ vật, nguyên thú ở mấy ngàn dặm quanh đây đều sắp bị ta giết sạch rồi, còn lại một vài con, chúng đều chạy sạch cả rồi
- Mấy ngàn dặm quanh đây?
Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ, người mới chỉ bắt có mấy chục con thôi mà?
- Ngươi cho rằng nguyên thú là heo sao? Nơi nào cũng có à?
Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc
- Trong vòng trăm dặm, có được một hai con nguyên thú đã xem như nhiều rồi đó.
- Nói như vậy… Sư phụ… không có máu của nguyên thú để áp chế chất kịch độc nữa sao?
Sở Mặc lo lắng hỏi.
Ma Quân thản nhiên gật đầu.
- Thứ gọi là áp chế, cũng chỉ là cách nhất thời, còn hoàn toàn không giải được chất kịch độc này. Mà thôi, dù sao thì ngươi cũng sắp xuất sư rồi.
- Xuất… xuất sư?
Sở Mặc giật mình hoảng sợ
- Sư phụ, đồ đệ đã học được gì đâu? Đồ đệ vẫn cái gì cũng không biết mà.
Ma Quân đảo mắt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi lại đây
Sở Mặc cảnh giác hỏi:
- Sư phụ không phải lại muốn đánh đồ đệ đấy chứ?
Ma Quân nghiêm nét mặt nói:
- Còn nhiều lời nữa ta sẽ đánh ngươi thật đấy.
Sở Mặc chần chừ, chậm rãi bước tới trước mặt Ma Quân
Vừa định cất lời, đột nhiêu hắn thấy Ma Quân đưa một ngón tay ra, trực tiếp điểm vào trước ngực hắn
Hự!
Một nguồn nội lực cuồn cuộn, trực tiếp xông thẳng vào trong não Sở Mặc
Sở Mặc bất tỉnh tại chỗ.
……….
Sở Mặc có một giấc mộng dài, trong mơ, hắn thấy bản thân học được vô số những võ công tuyệt đỉnh, sau đó tung hoành thiên hạ
Lưu lạc giang hồ, bốn biển là nhà, nơi nơi hành hiệp trượng nghĩa
Hắn đánh cho tất thảy những tên tiểu nhân vô sỉ ở Trường Sinh Thiên đều sợ hãi tới mức tè ra quần
Đương lúc đắc ý, chợt trông thấy khuôn mặt tái nhợt của Ma Quân hiện ra trước mắt hắn
- Sư phụ…
Sở Mặc trìu mến gọi một tiếng, rồi vội tiến tới nghênh đón
Nhưng thân thể của Ma Quân lại đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy ngay trước mắt Sở Mặc
Aaaaa!
- Không
Sở Mặc đau đớn như phát cuồng, hét lên một tiếng long trời lở đất, toàn thân giống như điên dại.
Lúc này, hắn mới tỉnh mộng.
Sở Mặc mắt ngấn lệ, trông sang Ma Quân, khuôn mặt mệt mỏi nhìn hắn với đôi mắt kỳ lạ
- Sư phụ
- Người vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá!
- Sư phụ, người hãy nói cho đồ nhi biết, kịch độc trong người sư phụ cần thuốc gì để hóa giải, dù là lên trời hay xuống địa ngục, đồ nhi cũng tìm về cho người!
- Cho dù thuốc đó mọc trong Dược Viên của Trường Sinh Thiên, đồ nhi có phải lật tung lên cũng tìm mang về cho người
Sở Mặc lệ rơi đầy mặt nói một tràng dài.
- Ấu trĩ
Ma Quân trừng mặt nhìn Sở Mặc, sau đó quay người trở về phòng.
Không biết có phải là ảo giác của Sở Mặc hay không, nhưng sư phụ dường như vô cùng suy nhược, cho nên đến bước đi, cũng có chút lao đao không vững
Trước đây, điều này quả thực không thể nào xảy ra được.
Sở Mặc ngồi dậy, lau nước mắt, tĩnh lặng một hồi lâu tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.
Hắn thầm hứa trong lòng: Sư phụ, có thể người cảm thấy đồ nhi không có đủ năng lực, đúng vậy, hiện tại võ công đồ nhi còn hơi yếu
Nhưng dù phải trả bất kỳ giá nào, chỉ cần tìm được thuốc cứu người, đồ nhi nhất định bằng giá nào cũng phải giành được thuốc giải
Cho dù là… phải địch lại cả thế giới!
Lúc này, Sở Mặc chợt cảm thấy vô số thứ hiện lên trong đầu
Những thứ này, dường như tự nhiên hiện ra trong đầu hắn, nhưng lại không phải đột ngột xuất hiện.
Chỉ cần trong đầu hắn có một ý niệm thì có rất nhiều thứ sẽ hiện ra
Vô cùng rõ ràng!
Vô cùng sâu sắc!
Tuy nhiên việc khiến Sở Mặc kinh ngạc chính là quá một nửa những thứ vừa hiện ra trong đầu hắn lại là các loại khẩu quyết mà hắn sớm đã có thể đọc thuộc làu làu
Sở Mặc lẩm bẩm:
- Đây… đây… đây là gì vậy?
Ma Quân bước ra từ phòng tự lúc nào, nói:
- Đây là tất cả những gì mà ta đã học được, là võ học truyền lại của sư môn ta
Ông nhìn Sở Mặc, bình thản nói:
- Kỳ thực, ngay từ đầu ta đã có thể thông qua cách này để khiến cho con ghi nhớ lại tất cả
-…..
Sở Mặc mở to mắt nhìn Ma Quân
Mặc dù lúc này sư phụ trông thật suy nhược, khiến hắn vô cùng lo lắng, nhưng nghe những lời này vẫn khiến cho hắn cảm thấy thực sự khó chịu
- Vậy là… những trận đòn đó… con bị đánh oan rồi, hóa ra không cần phải ăn đòn, phải không sư phụ?
Ma Quân thản nhiên gật gật đầu:
- Đúng
- Đồ nhi…
Sở Mặc bực tức, chỉ nghĩ đến những trận đòn đó thôi, đến lúc này hắn vẫn còn thấy rùng mình
Kết quả, sư phụ lại nói hắn biết rằng những trận đòn đó thực ra là không cần thiết phải chịu.
Ma Quân nhìn Sở Mặc, vẻ mặt như thể đó là lẽ đương nhiên, nói:
- Như vậy con sẽ ghi nhớ sâu hơn, càng chắn chắn hơn.
- Mau đi làm cơm, ta đói bụng rồi!
Sở Mặc đang định cất lời thì thoáng thấy sư phụ lảo đảo, tay vịn khung cửa mới không quỵ xuống
- Sư phụ
Sở Mặc xông lên đỡ, thét lên một tiếng kinh hãi.
Ma Quân trừng mắt, một luồng khí mạnh kinh hồn phát ra từ cơ thể, ông quát lên:
- Đứng yên
- Ta không cần ngươi thương hại
- Ngươi chỉ là kẻ ta tìm để truyền lại y bát mà thôi
- Đừng ra vẻ đồng cảm với ta
- Trong phòng ta… có một quyển công pháp, tên “Thiên Ý Ngã Ý”, ngươi học quyển công pháp đó thì sẽ hiểu được những khẩu quyết trong đầu ngươi là dùng để làm gì!
Ma Quân hổn hển nói, mỗi câu mỗi chữ đều phải thở dốc
Nhưng luồng khí trong cơ thể ông ta lại vô cùng mạnh mẽ
- Ta… không còn gì tiếc nuối nữa, ngươi hãy chôn ta ở đây…
- Bụi về với bụi, đất về với đất … thôi … thôi
Ma Quân vừa nói, luồng khí trên người bùng phát lên, rồi tan đi trong nháy mắt, khẽ rùng mình vài cái
Tay vịn trên khung cửa bất chợt buông thõng, một tiếng ầm, ông đổ nhào trên đất
- Sư phụ
Sở Mặc than những tiếng bi ai, giờ phút này hắn chẳng cần gì nữa cả… Thậm chí hắn chỉ mong sư phụ có thể đứng lên đánh cho hắn một trận ra trò
Hắn vội lao đến
Sở Mặc kiểm tra hơi thở của sư phụ, phát hiện vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, hắn chợt thấy thở phào nhẹ nhõm
Nhưng phải làm gì tiếp theo đây, hắn hoàn toàn không nghĩ ra ý gì
- Sư phụ bảo chỉ có máu của Nguyên thú mới tạm thời áp chế được chất kịch độc trong người Đăng bởi: longnhi