Mái nhà cao chót vót, bốn góc mềm mại uốn lượn, vô cùng lung linh tinh xảo, khí thế phi phàm. Tại cửa chính có một bảng hiệu làm bằng đá khối, bên trên trạm khắc năm chữ "Phong Vân phách mại hành (Hàng đấu giá Phong Vân)"Nghe nói hàng đấu giá Phong Vân đã có hơn ngàn năm lịch sử, thời gian còn lâu dài hơn cả lịch sử dựng nước Đại Hạ. Sau lưng cũng có sự chống đỡ của môn phái, cho nên vẫn sừng sững tồn tại ở đây, chưa từng bị làm cho lung lay.
Xe ngựa dừng trước cửa hàng đấu giá, lúc này đã có rất nhiều xe ngựa tụ tập tại đó. Đông nghìn nghịt. Hết sức phồn hoa nhưng lại không ồn ào huyên náo.
Nhiều người còn đội những chiếc nón tre lớn, che kín khuôn mặt, cũng có những người toàn thân mặc y phục đen đầu đội nón lá, giấu mặt sau chiếc nón, cũng có những người đeo mặt nạ hoặc dùng khăn chemặt.
Tóm lại, ở nơi này, đại đa số người ta đều không muốn bị người khác nhìn ra thân phận thực sự.
Sở Mặc nhìn qua cửa xe ngựa, thấy cảnh tượng này có phần sững sờ, nói:
- Hình như chỉ có chúng ta là không có gì che giấu
Diệu Nhất Nương lấy ra hai chiếc khăn che mặt từ, đưa cho Sở Yên một cái, nàng nhìn Sở Mặc tự nhiên cười nói:
- Thiếu gia, chỉ có chàng mà thôi.-
Sở Mặc mặt màu u ám.
Lúc này Diệu Nhất Nương mới lấy ra một chiếc mặt cười đưa cho Sở Mặc, nói:
- Thiếp biết chỉ chàng là không nghĩ tới việc này mà.
- Sao lại phải làm vậy?
Sở Mặc thắc mắc.
Hắn thông minh, thậm chí có nhiều điểm còn giống như yêu tinh vậy, nhưng chung quy lại hắn cũng mới mười bốn tuổi đầu, việc chưatừng trải qua đương nhiên không có kinh nghiệm.
Diệu Nhất Nương nói:
- Nếu đấu giá được một bảo vật ở đây, vừa đúng là bảo vật người khác cũng muốn, nếu thân phận bị lộ Vậy sẽ gặp nhiều phiền phức. Che giấu thân phận, rời khỏi cửa hàng đấu giá, ai biết được chàng là ai?
Sở Mặc liền hiểu ra vấn đề:
- Hóa ra là vậy.
Dứt lời, hắn nhận lấy chiếc mặt cười mà Diệu Nhất Nương đưa cho, miệng lẩm bẩm:
- Ta đã nói Hạ Kinh chuẩn bị phòng cho ta, vậy nên cho dù ta đeo mặt nạ nói chuyện với Hạ Kinh, thân phận của ta há chẳng phải vẫn không là bí mật?
Diệu Nhất Nương gật đầu, nói:
- Hay là chúng ta ngồi ở đại sảnh đi.
Sở Mặc nghĩ một lúc:
- Cũng tốt, dù sao ta cũng không muốn mua thứ gì hết, ngồi ở đại sảnh là được rồi.
Sở Mặc nói, rồi hắn bắt đầu chiếu theo Dịch dung công pháp mà MaQuân dạy hắn để biến đổi hình thể.
Trước khi vào giai đoạn luyện cốt, muốn dùng loại công pháp này để thay đổi hình thể vẫn còn chút khó khăn, nhưng hiện tại, với Sở Mặc mà nói, thay đổi dung mạo hình dáng thực sự dễ như trở bàn tay.
Trong cơ thể Sở Mặc kêu lên mấy tiếng răng rắc, Diệu Nhất Nương và Sở Yên đều cảm thấy khó hiểu, nhìn Sở Mặc.
Sau khi xuống xe ngựa, hai nàng mới giật mình phát hiện, vóc dáng của Sở Mặc không ngờ lại cao hơn trước nửa cái đầu, hình thể cũng hoàn toàn không giống với dáng người gày gò trước đây. Quả thực tựanhư biến thành một người khác vậy. Sở Mặc lúc này càng giống một người trưởng thành hơn.
Hắn đeo chiếc mặt cười lên, nhìn thế nào cũng khiến người ta có chút cảm giác gian tà.
Diệu Nhất Nương và Sở Yên ngây người ra nhìn, hai nàng đều thấy vô cùng rung động. Nhưng vẫn may không hỏi ngay lúc đó.
Muốn đi vào cửa hàng đấu giá Phong Vân, nhất định phải có thiệp mời mới được, nếu không cho dù ngươi có là Hoàng Tử, cũng bị cự tuyệt bên ngoài. Để bảo vệ bí mật của khách hàng, tất cả thiệp mời củacửa hàng đấu giá Phong Vân đều là đặt riêng.
Sau khi đưa thiệp mời ra, Sở Mặc đưa hai cô gái ung dung bước vào. Vừa vào cửa, một cảm giác trống trải ùa vào mặt.
Từ nơi mà bọn họ đứng, nhìn xuống, từng dãy từng dãy ghế, trên mỗi chiếc ghế là một số. Nếu muốn đấu giá thứ gì, chỉ cần dơ số lên là được.
Giữa khoảng không hàng đấu giá có treo một chiếc đèn lớn, từ đỉnh phòng thả xuống, chiếu rọi sáng trưng khắp phòng đấu giá. Toàn bộ lầu hai là các phòng riêng biệt, tổng cộng hai mươi mốt phòng, phần thành"thiên, địa, nhân" ba cấp bậc, mỗi cấp bậc có bảy phòng, đó là địa bàn của các đại nhân vật.
Lần này Hạ Kinh vốn sắp xếp phòng số bảy có chữ "thiên" trên lầu hai cho Sở Mặc. Nhưng vì không muốn lộ thân phận, nên Sở Mặc không vào.
Sở Mặc đem theo hai cô gái, tùy ý tìm lấy mấy chỗ ngồi trong góc ở trên hàng cao nhất phía sau. Sau đó, hắn quan sát mọi người bắt đầu nối đuôi nhau đi vào.Đại sảnh lầu một có thể ngồi hơn ngàn người, chẳng mấy chốc đã có hơn năm trăm người vào ngồi. Mà lúc này còn chưa tới giờ đóng cửa.
Mặc dù cả đại sảnh có hơi ồn ào, nhưng không hỗn loạn, mọi người túm năm tụm ba ngồi vào cùng nhau xì xầm bàn tán. Có nhiều người dù trên mặc đeo mặt nạ hoặc nón, nhưng trên người rõ ràng toát lên khí thế khác hẳn những người bình thường.
Sở Mặc hơi khép hờ mi mắt, khẽ hỏi Diệu Nhất Nương ngồi kế bên:
- Bình thường trong phòng đấu giá cũng có nhiều người trong mônphái sao?
Diệu Nhất Nương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, trong mắt hiện ra vài phần nghi hoặc, nhẹ giọng nói:
- Không phải, ta tuy là rất ít tới phòng đấu giá nhưng bởi vì trông coi Thao Thiết lâu nên gần như mỗi buổi đấu giá cũng sẽ nhận được thiệp mời. Thỉnh thoảng cũng tới vài lần, nhưng giống như lần này... Vẫn là lần đầu tiên!
Nói xong, Diệu Nhất Nương có phần kinh ngạc nhìn Sở Mặc:
- Đệ làm sao có thể nhìn ra những người đó đến từ môn phái?
Sở Mặc cười cười nhẹ giọng nói:
- Người của môn phái cho dù bịt kín toàn thân cũng sẽ để lộ ra một loại ngạo khí.
Diệu Nhất Nương liếc Sở Mặc một cái:
- Đệ đây là một gậy tre lật úp một thuyền người sao?(Vơ đũa cả nắm)
Sở Mặc cười ha hả.
Diệu Nhất Nương than nhẹ một tiếng:
- Chỉ có điều theo như đệ nói cũng rất có đạo lý!Sở Yên có chút ngạc nhiên đánh giá những người bốn phía, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của những người này, cùng lúc cũng quan sát mỗi người nói gì ở trong phòng đấu giá, ghi tạc toàn bộ những thứ này vào trong lòng. Những việc này đã là bản năng của nàng rồi.
Ngoại trừ ngày hôm đó ám sát Sở Mặc thất bại ra, trên phương diện tình báo Sở Yên có thiên phú khá lợi hại. Tài quan sát của nàng rất nhạy bén, năng lực quan sát thấu suốt rất mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ngày đó nàng ám sát thất bại.
Bởi vì nàng gần như liếc mắt đã nhìn ra Sở Mặc căn bản không phảiđối tượng mà nàng có thể ám sát. Nếu như tiếp tục nữa chỉ có thể mất mạng một cách vô ích mà thôi. Sự thật chứng minh nàng đúng.
Chương192: Đỉnh thanh đồng
Một lát sau, cửa chính phòng đấu giá rốt cuộc bị đóng lại. Mà lúc này toàn bộ phòng đấu giá, trong đại sảnh lầu một đã ngồi đầy tầm bảy phần rồi.(gần đầy người)
Gần như có hơn phân nửa người ở đây đều muốn giấu khuôn mặt thật của mình, còn lại những kỳ nhân thản nhiên lộ mặt mũi thật của mình ra hoặc là không lo ngại gì - loại đó thì ai cũng không sợ; hoặc là căn bản là không muốn lấy được đồ gì, thuần túy là đến xem náo nhiệt.Lúc này trên đài phía dưới cùng một người trung niên rất béo đi tới, nếu như không nhìn kỹ còn tưởng là một quả cầu thịt đang lăn lên đây.
Nhưng bất kỳ một người có hiểu biết nào của phòng đấu giá Phong Vân cũng không dám xem thường người trung niên mập mạp này, bởi vì y chính là Bán đấu giá sư cấp cao nhất của phòng đấu giá Phong Vân. Có rất ít người biết tên của y, nhưng mọi người gần như đều gọi y là Mập ca.
- Kỳ lạ thật, hôm nay tại sao là Mập ca đích thân lên đây? Chẳng lẽ có đồ "lớn" xuất hiện?- Đúng vậy, điều này thật có chút kỳ quái, nếu mà không có đồ “lớn”, Mập ca cho tới giờ đều không lộ diện.
- Mập ca dù gì cũng là Nhị chưởng quỹ của cửa hàng đấu giá Phong Vân...
Một số người quen nhau xúm lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Mà những người không hề che giấu khuôn mặt thật của mình kia khi thấy Mập ca đến rồi cũng có chút bất ngờ, trên mặt một số người đều hiện ra vẻ hối hận. Bởi vì sự xuất hiện của Mập ca có nghĩa là lần đấu giá này rất có khả năng có bảo bối không tưởng được.- Ha ha, các vị bạn mới bạn cũ, mọi người năm mới vui vẻ, đã lâu không gặp rồi, Mập ca rất nhớ mọi người.
Giọng của Mập ca rất to, đứng ở đó mỉm cười, thanh âm truyền khắp đại sảnh phòng bán đấu giá.
- Mập ca nhìn thấy một số bạn bè không giấu mặt trên khuôn mặt hiện ra vẻ thất vọng, có phải là bởi vì sự xuất hiện của ta làm các vị cảm thấy lần đấu giá này khẳng định là có thứ tốt hả?
- Chẳng lẽ không đúng à?
Trong đại sảnh có người lớn tiếng nói.Mập ca “ha ha” cười một tiếng, gật gật đầu nói:
- Lần này thật sự là có đồ tốt, hơn nữa còn không ít! Chỉ có điều những bạn bè không che giấu thân phận cũng không cần lo lắng gì đó đâu.... bởi vì mỗi món đồ đấu giá này tuy là đều tốt những vẫn không đến mức để cho người ta giết người cướp của.
Nói xong, Mập ca cười cười:
- Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính đi, bắt đầu tiến hành buổi bán đấu giá hôm nay.
Nói rồi, người trung niên béo như quả cầu này khí thế trên người biến đổi, cả người đột nhiên từ một thổ tài vương( Người có đất có của)biến thành một kẻ bề trên tràn đầy uy nghiêm. Sở Mặc có phần ngạc nhiên, cũng cảm thấy có điểm mới, con mắt không chớp một cái mà nhìn. Chỉ có điều lúc này Sở Mặc lại cảm giác được hình như có một ánh mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo một tia sát khí!
- Ấy?
Sở Mặc ngẩn ra, thầm nghĩ ta đã che giấu rồi mà! Sư phụ không phải đã nói công pháp dịch dung này toàn bộ Tứ Tượng Đại lục... Chưa từng có người nào có thể phá sao?Chỉ có điều sau đó Sở Mặc phát hiện sát ý của đối phương cũng không phải nhằm vào hắn mà là nhằm vào Diệu Nhất Nương bên cạnh hắn!
Bởi vì Sở Mặc rõ ràng cảm giác được, cơ thể của Diệu Nhất Nương căng thẳng, dường như rất khẩn trương.
Sở Mặc không dấu vết lấy tay vỗ vỗ tay của Diệu Nhất Nương.
Sau đó, Sở Mặc cảm giác Diệu Nhất Nương dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút khẩn trương.Lúc này Mập ca ở trên đài đã lấy ra món đồ đấu giá thứ nhất, là một đỉnh thanh đồng hơn một ngàn năm trước. Đỉnh cao ba thước, ba chân hai tai, mặt trên loang lổ rỉ sét, hình như điêu khắc một chút chim trời cá nước.
Diệu Nhất Nương nhìn thấy tôn đỉnh này hít thở ngay lập tức trở lên có phần dồn dập, sau đó đột nhiên trở tay cầm tay của Sở Mặc.
Tay của tỷ ấy... hơi lạnh, còn có chút run rẩy.
Sở Mặc híp mắt lại, trên mặt không nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào, cùng lúc đó ngọc đã rất lâu chưa từng có động tĩnh gì lại đột nhiên nónglên một chút.
- Tất cả mọi người đã thấy rõ rồi chứ? Tôn đỉnh này rất có lai lịch, cũng không phải là vật của Đại lục Thanh Long chúng ta mà là đến từ Đại lục Chu Tước xa xôi! Nghe nói còn là được lấy ra từ một đại môn phái đã từng rất huy hoàng!
Mập ca ở phía trên giới thiệu.
Sở Mặc từ trên tay có chút run rẩy lạnh lẽo của Diệu Nhất Nương hiểu chút gì đó, trở tay cầm lấy tay của Diệu Nhất Nương, sau đó nhìn Mập ca ở trên đài.- Căn cứ vào kinh nghiệm của ta, Tôn đỉnh này chắc là một cái đỉnh dùng để thờ cúng, đương nhiên, cũng có thể là một cái đỉnh để chế thuốc. Thủ đoạn của các môn phái không phải những phàm phu tục tử trong thế tục như chúng ta có thể tưởng được.
Mập ca nói rồi khẽ mỉm cười:
- Cho dù nó đã từng trải qua sự huy hoàng bậc nào nhưng hôm nay... nó chỉ là một món đồ cổ, bày ở nhà coi như là vật trấn trạch(vật giữ yên cửa nhà), nên là như thế thôi. Giá khởi điểm của nó là hai trăm lượng...hoàng kim!
Lúc Mập ca nói ba chữ hai trăm lượng này, Sở Mặc nhìn thấy rất nhiều người rục rịch, hình như đã muốn giơ bảng rồi. Kết quả là phía saucòn có hai chữ hoàng kim, những người đó lập tức tức giận ra mặt, buông tay muốn giơ bảng xuống.
Một lượng hoàng kim là 10 lượng bạc trắng, cho dù Tôn đỉnh thanh đồng này thật sự là lấy ra từ môn phái của Đại lục Chu Tước cũng không trị giá 2000 lượng bạc trắng. Giá khởi điểm này có phần quá không hợp lý rồi.
Sở Mặc cũng không có động tác gì, bởi vì ánh mắt vừa rồi cùng với tôn đỉnh thanh đồng có thể lấy ra từ Phiêu Diêu Cung... hình như là có chút liên quan.Sở Mặc không phải là một người am hiểu âm mưu nhưng chuyện này dường như là có ẩn chứa một sức mạnh rất cổ quái.
Mập ca nhìn thoáng qua mọi người ở phía dưới, cũng không nóng vội, cười ha hả nói:
- Giá tiền này đúng là có chút đắt, nhưng cuối cùng thì đây cũng là một đồ cổ lấy ra từ một đại môn phái, ai biết có tác dụng gì khác hay không chứ? Nói không chừng dùng nó tráng qua nước lại có thể chữa bệnh ý chứ, haha, nói đùa thôi, điều này mọi người không nên tưởng thật nhé, ngộ nhỡ uống lại trúng độc thì nhất thiết đừng có tìm ta đổ tội đó.Lời nói của Mập ca khôi hài, bầu không khí sôi nổi trên đài được nâng lên, còn nói thêm:
- Thật ra thì cho dù nó chỉ là một đồ cổ thì tôi nghĩ cũng đáng giá với giá tiền này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải vui vẻ rồi, vui vẻ là đáng giá mà!
Chương193: Nhà giàu mới nổi
Lúc này, trong đại sảnh truyền tới một giọng nói, cuối cùng cũng có người giơ bảng rồi.
- Hai trăm mười lượng hoàng kim, ta nghĩ Mập ca nói đúng, vui vẻ là đáng giá, đồ chơi này ta nhìn thấy rất vui, lấy về nhà đặt ở cổng hứng nước mưa đi.
Người nói chuyện cũng không che giấu khuôn mặt thật, là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi có chút béo, lồng ngực ngăm đen, mày rậm mắt to, cũng không xấu xí lắm.
Ngồi ở chỗ đó cười híp mắt, bên cạnh còn có hai nữ tử mặc áo lông cáo diêm dúa ngồi cùng. Tay của người trung niên, cả mười ngón tay đeo mười cái nhẫn, gần như là muốn làm mù mắt người ta vậy.
- Là Vương Đại Phát! Mẹ nó đồ trứng thối, loại nhà giàu mới nổi này, toàn bộ việc buôn bán gỗ ở thành Viêm Hoàng gần như là đều bị gãnắm trong tay.
- Người này có một đặc điểm, rõ ràng có thể đi lên lầu hai nhưng lại cố tình thích ngồi ở lầu một, hơn nữa chưa bao giờ che giấu khuôn mặt thật của mình. Nhìn thấy hai nữ nhân bên cạnh gã không? Nhìn có giống nữ tử chốn thanh lâu không? Nói cho các ngươi biết, hai nữ nhân kia tất cả đều là cao thủ chân chính! Là đệ tử trong môn phái đấy! Đều làm tiểu thiếp của Vương Đại Phát! Mẹ kiếp...
Trong đại sảnh có người thấp giọng nói:
- Ta coi thường nhất là cái loại nhà quê có vài đồng tiền dơ bẩn này, vật này là bảo vật có giá trị lịch sử đấy... chỉ dùng để hứng nước mưathôi à?
- Vương Đại Phát từ xưa đến giờ đã như vậy, chuyện dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn chẳng biết có bao nhiêu rồi, năm ngoái từng cùng một nhà giàu ở thành Viêm Hoàng ở chỗ này đấu phú(so xem ai giàu hơn về tài sản), giành được một cây cổ cầm có giá một vạn lượng bạc trắng, sau đó lại ngay tại trận đập cây cổ cầm kia, nói cái gì mà lão tử là người có tiền, thứ đồ hư này đập còn có thể nghe tiếng vang một cái, không phải thế thì lão tử muốn nghe một khúc đàn của nó sao? Nhìn đã muốn đập rồi!
Người nói chuyện này cách Sở Mặc không xa, với nhĩ lực của SởMặc nghe được rất rõ ràng.
Tay của Diệu Nhất Nương lạnh ngắt, kịch liệt run rẩy, rõ ràng là cũng nghe thấy người kia đang bàn tán, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
- Bình tĩnh một chút!
Sở Mặc miệng không hề động, dùng thuật truyền âm, truyền tới tai Diệu Nhất Nương.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc dùng bản lĩnh này, cũng đồng thời là mộtloại công pháp trong một đống lớn mà Ma Quân truyền cho hắn.
Diệu Nhất Nương hình như là hơi ngẩn ra, khóe mắt liếc khuôn mặt không thay đổi của Sở Mặc, thở phào nhẹ nhõm, bàn tay run rẩy lạnh băng kia cũng chậm rãi mềm xuống.
Trên đài, Mập ca nói:
- Bây giờ có người ra giá hai trăm mười lượng hoàng kim, còn ai ra giá cao hơn không?
Tôn đỉnh thanh đồng này thực là không nhìn ra có điểm gì giá trị, cho dù đã từng dùng để chế thuốc nhưng ở nơi thế tục này có mấy ngườicó thể sử dụng chứ?
Dùng đốt củi thông thường mấy ngày mấy đêm e rằng nó cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào.
Cho nên, những người có mặt ở đây cũng không có người thứ hai ra giá cho nó.
Sở Mặc cảm giác được ánh mắt kia lần nữa đặt trên người Diệu Nhất Nương. Sở Mặc không đi đón ánh mắt kia mà thuận tay cầm tấm bảng ở chỗ mình ngồi, giơ lên, thản nhiên nói:
- Hai trăm hai mươi lượng hoàng kim, vật này ta rất thích, chẳng biết Vương tiên sinh có thể bỏ thứ yêu thích, để lại cho tại hạ được không?
Vương Đại Phát ngồi ở hàng trước hơi ngẩn ra, không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau một cái. Gã hiển nhiên là biết người khác đánh giá mình như thế nào, cái gì mà người nhà quê, nhà giàu mới nổi, thổ miết(dế trũi-thiển cận)... những việc như thế gã đã nghe nhiều rồi.
Không phải thế thì một đại thương nhân như gã cho dù không biết phong nhã như thế nào đi nữa cũng không đến nỗi vạn lượng bạc trắng mua cổ cầm để dập bể, trong xương cốt cũng đang phân cao thấp cùngmột số người.
Các ngươi không phải nói ta là dế trũi - nhà giàu mới nổi sao? Ta liền làm dế trũi - nhà giàu mới nổi cho các ngươi xem! Lão tử cứ có tiền như thế đấy, cho dù tùy hứng như thế, ngươi có thể làm gì được?
Đây chính là tính tình của Vương Đại Phát, các ngươi không tôn trọng ta, không sao, ta cũng không hiếm lạ gì cái sự tôn trọng của các ngươi!
Nhưng thật là không hiếm lạ gì sao? Nhưng mà không chiếm được thì có cách gì chứ?Bởi thế, được người ta gọi là tiên sinh...lại là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay của Vương Đại Phát.
Cho nên, cho dù người thanh niên kia mang theo một mặt nạ tươi cười, không thấy được khuôn mặt thật, cho dù gã vốn không quen biết đối phương nhưng vào lúc này, trong lòng Vương Đại Phát đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua, có một cảm giác được người ta coi trọng. Gần như trong nháy mắt đã coi người thanh niên không quen này là một người tri kỷ.
Nói vậy dường như có chút buồn cười, nhưng đó là sự thực từ rất lâu rồi, so với chuyện xưa còn đặc sắc hơn.Vì thế, vị Đại Vương gỗ của thành Viêm Hoàng này làm ra một hành động kinh người. Gã đứng lên, cười to nói:
- Ta đây là một tên nhà quê, lần đầu tiên trong đời được người ta tôn kính gọi là “tiên sinh”, trong lòng cực kỳ ấm áp, huynh đệ à, Vương Đại Phát ta đặc biệt gọi cậu một tiếng lão đệ, cái gì cũng đừng nói nhiều, tôn đỉnh này ta đây tặng cậu!
Vương Đại Phát nói xong, lại nói với Mập ca đang ở trên đài:
- Mập ca, hai trăm tám mươi lượng hoàng kim, ta đây muốn đưa cho vị huynh đệ kia! Con số phải may mắn một chút, lấy được một sự vui mừng.Sở Mặc sợ ngây người, toàn bộ những người khác trong đại sảnh bán đấu giá cũng đều sợ ngây người.
Rất nhiều người lúc này đều hối hận đấm ngực giậm chân, trong lòng nghĩ sớm biết gọi tên nhà quê Vương Đại Phát này một tiếng “tiên sinh” là có thể nhận được một món đồ cổ ngót 3000 lạng bạc trắng, chúng tôi cũng gọi luôn!
Sở Mặc sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại cười khổ nói:
- Vương đại ca... Như vậy không tốt đâu?
Vương Đại Phát khoát tay chặn lại:
- Cậu cũng gọi ta là đại ca rồi, chẳng lẽ tôi không thể tặng cậu một món quà tặng năm mới sao? Cứ quyết định như vậy đi!
Sở Mặc có phần không biết nói gì, suy nghĩ một chút rồi ôm quyền về phía Vương Đại Phát, nói:
- Vương đại ca đúng là người sảng khoái, vậy ta cũng không khách khí với huynh nữa, tại hạ thiếu Vương đại ca một nhân tình!
- Ha ha ha, đâu có đâu, hôm khác đến phủ uống rượu!
Vương Đại Phát hào sảng cười nói, sau đó mặt vui vẻ ngồi trở lại chỗ, dường như 3000 lượng bạc trắng với gã mà nói chỉ là một con số mà thôi.Kết quả này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Mập ca ở trên đài cũng không nghĩ tới, chỉ có điều một tôn đỉnh thanh đồng không có tác dụng gì lớn có thể bán ra với giá này coi như là vui mừng hết ý.
Chương194: Vật đấu giá then chốt (1)
Do đó, làm theo thông lệ sau khi hỏi ba lần, chùy bán đấu giá hạ xuống rồi để người ta mang tôn đỉnh thanh đồng này trực tiếp đưa tới tay Sở Mặc.
Sở Mặc có thể rõ ràng cảm giác được ngọc trên cổ lại nóng lên một chút, trong lòng hiểu rõ tôn đỉnh thanh đồng này có thể là một món bảo vật. Đồng thời, hắn cũng cảm giác được Diệu Nhất Nương ở bên người tâm tình hình như có chút kích động.Vội vã dùng thuật truyền âm cho Diệu Nhất Nương:
- Tỷ, đừng kích động, thứ này đến tay chúng ta rồi thì không mất đi đâu được, bên kia có người âm thầm nhìn chằm chằm tỷ, đừng lộ ra sơ hở gì!
Diệu Nhất Nương cầm tay của Sở Mặc, bày tỏ mình đã hiểu.
Trải qua chuyện này trái lại lại mang lại tác dụng ấm áp cho nơi này, bầu không khí trong phòng đấu giá rõ ràng cũng sôi nổi hơn hẳn.
Ánh mắt kia cũng không nhìn về bên này nữa, Mập ca trên đài lấy món đồ đấu giá thứ hai ra.Là một bức sơn thủy nhân vật đồ(đồ: bức tranh, bức họa) của San Hô điêu khắc thành!
Vật này nhìn thôi sẽ khiến cho người ta có loại kích động muốn cướp tới tay, thực sự là quá đẹp.
Người của San Hô điêu khắc vật này nhất định là một đại sư bậc thầy, mỗi một chi tiết đều không chút tỳ vết, màu sắc của toàn bộ San Hô đều được vận dụng đến trình độ cực cao.
Đây chung quy cũng thế tục.Loại vật này mới là vật được người ta hoan nghênh nhất.
Bởi thế, Sơn thủy nhân vật đồ cực phẩm của San Hô điêu khắc thành này trực tiếp dẫn tới mọi người điên cuồng tranh đoạt, thậm chí lầu hai cũng truyền tới thanh âm báo giá.
Vương Đại Phát cũng tham gia vào việc tranh đoạt, chỉ có điều sau vài lần ra giá, nhất là ở lầu hai kia không ngừng truyền tới thanh đâm ra giá, Vương Đại Phát trực tiếp ngừng gọi giá.
Từ điểm này có thể nhìn ra, đây cũng không phải là một tên nhà quê hợm hĩnh thích khoe của.Sau cùng, bức tranh do San Hô điêu khắc cao cấp này bị người ở phòng chữ thiên số ba lầu hai lấy được, cũng không biết có phải người của thân vương Hạ Kinh hay không.
Tiếp theo, đủ loại bảo vật quý hiếm trong miệng Mập ca, từng cái được đưa ra, không thể không nói, tài ăn nói của Mập ca rất lợi hại, kiến thức cũng đủ uyên bác. Những bảo vật kia ở trong miệng y mỗi một món đều có chuyện xưa của riêng nó, mỗi một món đều được y nói thành tuyệt thế trân bảo.
Mọi người đều mua hết, từ đầu đến giờ sấp sỉ một canh giờ, thật sự là không có một đồ vật nào không bán được.Đến sau cùng, cuối cùng đã tới cao trào hôm nay.
Vẻ mặt của Mập ca nghiêm túc, đứng đó nghiêm túc nói:
- Phần sau đây là đến thời khắc quan trọng nhất hôm nay rồi, món đồ đấu giá sau cùng của chúng ta sắp đăng tràng!(đăng tràng: đưa ra, lấy ra)
- Nhưng trước lúc này, ta muốn hỏi mọi người một câu, vật trân quý nhất trên đời là cái gì?
Mập ca giống như một quả cầu đứng ở trên đài bỗng nhiên nổi lên cảm hứng khiến cho tất cả mọi người có phần không thích ứng kịp.
Vương Đại Phát cười lớn nói:
- Quyền lực! Tiền tài! Nữ nhân!
Mặc dù trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vậy, chỉ có điều lại không có ai nói toẹt ra như thế. Bởi vậy Vương Đại Phát nói xong, rất nhiều người đều cười nhạt.Lầu hai truyền tới một thanh âm dễ nghe, dịu dàng của một cô gái:
- Ta thấy vật trân quý nhất thế gian này là (vật) không có được, và (vật) đã mất đi.
Những lời này vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh bán đấu giá ngay tức khắc an tĩnh lại, trên mặt mọi người đều hiện ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tiếp theo, tất cả mọi người không nhịn được phải vỗ tay.
Không có được... Đã mất đi, quá hợp lý, quả thực là danh ngôn chí lý.Vương Đại Phát có phần ngượng ngùng ngồi xuống, lầu bầu nói với hai cô nương bên cạnh:
- Cái gì mà không có được và đã mất đi... Không có được cũng không cần! Đã mất đi thì quên đi! Quý trọng cuộc sống, hiện tại được hài lòng là quan trọng nhất.
Chỉ có điều Vương Đại Phát nói xong gần như là không có ai nghe được, cho dù có nghe thấy cũng sẽ không thèm quan tâm một tên quê mùa, có thể nói ra được cái gì tốt đẹp chứ?
Hai nữ tử diêm dúa đều che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Vương Đại Phát tràn ngập yêu thương. Kẻ khác không hiểu được VươngĐại Phát, các nàng lại đặc biệt hiểu rõ ràng... Tên nhà giàu mới nổi này, tên quê mùa, phía sau mặt nạ thổ miết(dế trũi-thiển cận) là một người đàn ông cường đại, khôn khéo thế nào.
Chỉ là một Đại Vương gỗ của thành Viêm Hoàng sao? Sai rồi, gã là Đại Vương gỗ của cả Đại Hạ! Cũng là Đại Vương tạo thuyền của Đại Hạ!
Những phàm phu tục tử kia nào có con mắt biết nhìn người chứ?
Chỉ có điều, người thanh niên mang mặt nạ tươi cười kia lại rất lợi hại...Mập ca trên đài thấy bầu không khí lần nữa nhiệt tình lên, cười ha hả nói:
- Vị tiểu thư của lầu hai nói rất khá, không có được và đã mất đi, đã mất đi... vật này Mập ca cũng không có cách nào giúp ngài lấy lại được, nhưng hôm nay, ở nơi này, buổi đấu giá của chúng ta sẽ thấy được một đồ vật “không có được”!
Toàn bộ đại sảnh phòng bán đấu giá lầu một đang vô cùng ồn ào thoáng chốc đã yên tĩnh lại.
Không cần ai tới bảo bọn họ yên tĩnh, những người này chủ động ngậm miệng thậm chí ngừng thở, ánh mắt nóng rực mà nhìn Mập ca trênđài giống như đó là một khối thịt béo cực lớn vậy.
Không có được...
Vật thế gian này có thể được gọi là thứ không có được thật không nhiều lắm!
Có câu nói có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, ở trong mắt người giàu có ở thành Viêm Hoàng, trên đời này không có gì là thật sự không có được cả. Nhưng Mập ca đã dám nói như thế thì nhất định là có lý của riêng y.Vô cùng có khả năng là những đan dược trong môn phái. Những đan dược này có loại kéo dài tuổi thọ, có thể chữa bệnh cường thân thể, còn có sinh âm bổ thận... mỗi loại đều sẽ làm cho người ta điên cuồng cướp đoạt.
Mập ca thấy bầu không khí được đẩy lên kha khá rồi, ngay lập tức cười nói:
- Trước đó ta hỏi mọi người vật trân quý nhất thế gian này là cái gì? Thật ra thì trong lòng ta cũng có một đáp án, đó chính là khỏe mạnh! Các người xem, cơ thể của ta cũng như một quả cầu rồi, đổi lại là người bình thường e rằng sớm đã bách bệnh triền thân(nhiều bệnh hành hạ thân thể), đoán chừng ngay cả cuộc sống cũng không thể tự lo liệu được.Mập ca thở dài một tiếng có phần cảm khái, nói:
- Nhưng đến bây giờ ta còn có thể đứng ở chỗ này vui vẻ nhảy nhót làm loạn, làm đấu giá sư cho mọi người, nguyên nhân là gì chứ? Bởi vì ta có cách làm cho mình có thể khỏe mạnh!
Chương195: Vật đấu giá then chốt (2)
Đại sảnh Bán đấu giá trở nên càng an tĩnh lại. Những năm gần đây những đan dược cao cấp trong môn phái kia số lần xuất hiện ở buổi đấu giá cũng vô cùng có hạn. Mỗi một buổi đấu giá, một khi xuất hiện mấy thứ này đều làm cho người ta tranh đoạt một trận. Bên ngoài buổi đấu giá cũng sẽ dâng lên một trận máu thịt lẫn lộn.
Bởi vì mấy thứ đó mà bỏ mạng, những năm gần đây... cũng gặpkhông ít!
- Mọi người có phải đều cho rằng món đồ đấu giá sau cùng của hôm nay là đan dược không?
Mập ca thần bí cười một tiếng:
- Thật ra thì không phải đâu nhé!
- Mẹ kiếp!
- Mẹ nó!
- Đùa chúng ta à?- Đùa chúng ta cho vui đây mà?
Vốn là đại sảnh phòng đấu giá tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy đột nhiên trở lên giống một cái chợ bán thức ăn, rất nhiều người cũng không nhịn được chửi ầm lên.
Thật sự là Mập ca quá hành hạ hứng thú của người ta, treo lên một món ăn rồi độc ác khiến cho những người ở đây dưới tình huống vô cùng mong đợi trong nháy mắt rơi xuống vực thẳm, không mắng y mới là lạ.Sở Mặc cũng không nhịn được lắc đầu cười gượng, nhẹ giọng nói:
- Người này... thật là tự mình xin được chửi mà!
Sở Yên cũng không nhịn được lắc đầu, nói:
- Thật là, làm cho nhà người ta chờ mong như vậy đến kết quả cuối cùng lại không phải, nên chửi!
Lúc này, Mập ca trên đài cười ha hả nói:
- Mọi người đừng vội, hãy nghe ta nói đã, món đồ đấu giá cuối cùng ngày hôm nay đảm bảo là mọi người sẽ yêu thích! Nó tuy là không phải đan dược trong môn phái nhưng công hiệu... lại một chút cũng khôngkém đan dược trong môn phái! Thậm chí còn mạnh hơn! Lần này toàn bộ những tiếng ồn ào mắng chửi trong đại sảnh hơi ngừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mập ca, ánh mắt... cũng lần nữa nóng bỏng.
Mập ca rốt cuộc tiết lộ đáp án, lớn tiếng nói:
- Mang nguyên thú Cấp 4... bảo vật trên cơ thể Xích Mục Hàn Băng Mãng, mang lên từng thứ một, để cho chư vị ở đây nhìn xem!Có chàng trai cường tráng, mấy người một nhóm, thay nhau khiêng gân, cốt, da của Xích Mục Hàn Băng Mãng lên.
Cuối cùng, 8 người mang một cái đầu mãng xà to lớn đi lên bàn bán đấu giá.
- Ầm!
Trong đại sảnh ngay lập tức truyền tới một trận xôn xao, tất cả mọi người không nhịn được hô lên những tiếng kinh ngạc.
Tuy là đều biết con mãng xà kia đã sớm chết chẳng biết bao lâu rồi,nhưng trên đầu mãng xà to lớn truyền tới khí tức băng lãnh thế kia vẫn làm người ta phải run sợ trong lòng!
Đây... chính là uy áp(áp lực uy nghiêm)!
Uy áp riêng thuộc về nguyên thú cấp 4!
Những người không sợ chết cũng sẽ bị ép tới không thở nổi.
Mập ca thận trọng đến gần cái đầu to lớn của mãng xà, sau đó vươn tay ra sờ một cái, giả vờ xoa một chút mồ hôi trên trán, nói:
- Vật này thật đáng sợ! Nhìn thấy không? Nguyên thú cấp 4! Cho dùở trong môn phái cũng tuyệt đối không thấy nhiều đâu. Đệ tử của môn phái căn bản cũng không có thực lực săn được nguyên thú có cấp bậc này. Cho nên ta nói nó tuy là không phải đan dược nhưng còn hơn cả đan dược, có ý kiến nào phản đối không?
Trong đại sảnh một bầu không khí tĩnh mịch, không có ai nói chuyện, chỉ cần một cái đầu mãng xà to lớn kia đã đủ chứng minh vấn đề rồi.
Đồ trên người nguyên thú tùy tiện lấy một cái ra đều là bảo vật.
Lời nói không hề khoa trương, nguyên thú cấp 4 có bài tiết ra phânvà nước tiểu, bị bọn họ lấy được cũng sẽ như nhặt được vật báu!
Càng đừng nói đến là thứ trên đài này còn là Xích Mục Hàn Băng Mãng quý hiếm trong nguyên thú cấp 4.
- Vảy của nó lấy được 35 cái đính vào trên tấm hộ tâm ít nhất có thể tăng hơn gấp đôi khả năng phòng ngự.
- Nếu làm thành một bộ nhuyễn giáp càng cứng rắn vững chắc dao đâm không thủng. Đây mới thực là bảo vật dùng để bảo vệ tính mạng.- Gân và cốt của nó dùng để pha rượu, sau khi uống kéo dài tuổi thọ lại kiện thể cường thân gần như có thể bách bệnh bất xâm!
- Thử hỏi, thứ này không phải là bảo vật... thì còn thứ gì có thể được gọi là bảo vật đây?
- Sáu, bảy năm trước, trong quân đã săn được một con Xích Mục Hàn Băng mãng, lúc đó dẫn tới một trận náo động lớn, ngay cả người trong môn phái cũng tham gia tranh đoạt. Mà trước đó, thành Viêm Hoàng chúng ta thậm chí chưa từng có vật như thế này! Sau lần đó cũng vẫn không hề xuất hiện!- Hôm nay... nó lại tới rồi! Các ngài còn muốn bỏ lỡ hay sao?
Mập ca đứng ở trên đài nước miếng bắn tung tóe, gần như muốn thổi phồng con nguyên thú cấp 4 này thành nguyên thú cấp 9 luôn!
Sở Mặc nghe được cũng phải đỏ cả mặt, bĩu môi một cái hơi xem thường.
Nhưng toàn bộ đại sảnh phòng đấu giá, gần như tất cả mọi người bao gồm cả Sở Yên và Diệu Nhất Nương ở bên cạnh hắn... tất cả đều hô hấp dồn dập, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một đống tản ra uy áp kinh khủng và khí lạnh như băng trên đài.Sở Mặc có phần ngây người, lầu bầu nói:
- Thật tốt như vậy à?
Diệu Nhất Nương có phần khó mà tin được nhìn Sở Mặc:
- Ông nội của tỷ à... ngài là thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu thế? Nguyên thú cấp 4 đó! Đệ tưởng đây là con hổ, con sư tử tầm thường hay sao?
- Nguyên thú cấp 4 thì sao chứ?
Sở Mặc bĩu môi, vẻ mặt xem thường thầm nghĩ: Nguyên thú cấp 4 còn không phải là thiếu gia nhà tỷ là ta đây đánh chết à...
- Trời ơi...
Diệu Nhất Nương lấy tay đỡ trán, im lặng nhìn Sở Mặc:
- Đại thiếu gia à, ta thật không biết nên nói đệ thế nào nữa, nguyên thú cấp 4 trên lý thuyết mà nói đại khái có thể tương đương với con người Hoàng cấp tầng thứ tư đấy, cũng chính là võ giả Thiết cốt cảnh! Thực lực chân chính của nó còn thắng được cả võ giả Thiết cốt cảnh! Nói không khoa trương chút nào đâu, một con nguyên thú cấp 4 có thể dễ dàng giết được ba bốn võ giả con người đồng cấp Thiết cốt cảnh đấy!
Diệu Nhất Nương thở dài nói:
- Nguyên thú cấp 4 thông thường cũng đã lợi hại như vậy rồi mà Xích Mục Hàn Bằng mãng... còn là cực phẩm nguyên thú cấp bốn nữa! Uy lực của nó khá đáng sợ, tiến vào thành trấn của loài người thậm chí có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành đấy.(Nguyên gốc: Đồ thành)Sở Yên ở một bên nhẹ giọng nói:
- Nghe nói năm đó trong quân vì bắt giết con Xích Mục Hàn Băng mãng kia đã bỏ ra chi phí tương đối lớn đó!
Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc một cái, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, chuyện này cô hỏi công tử nhà cô ấy, đệ ấy rõ ràng nhất đấy.
Sở Mặc cười cười, nhìn vẻ mặt tò mò của Sở Yên:
- Chốc nữa nói cho muội biết!