Không còn cách nào cả, toàn bộ Phàn phủ ngoại trừ số ít vợ con của lính già quét tước vệ sinh và hỗ trợ phòng bếp ra thì không có một thị nữ nào!
Điều này ở tất cả gia đình quý tộc Đại Hạ cũng coi là một chuyện vô cùng kỳ lạ.Toàn bộ tướng sĩ của phủ có thể được gọi là chủ nhân, ngoại trừ Lão gia tử thì chính là Sở Mặc. Lão gia tử quanh năm không ở nhà, Sở Mặc từ nhỏ đã có năng lực tự lo liệu, cho tới giờ đều không nghĩ cần người hầu hạ.
Chỉ có điều bây giờ Sở Mặc quả thực là cảm giác được trong phủ không có một vài thị nữ trẻ tuổi thật là không ổn.
- Xem ra có thời gian hẳn là nên đi tuyển mấy người thị nữ về.
Sở Mặc lầu bầu, ra khỏi cửa chính đi về phía lầu Thao Thiết kia.
Bởi vì còn có một số việc muốn giải thích rõ với Diệu Nhất Nương ởnăm nay.
Đến lầu Thao Thiết kia rồi còn chưa thấy Diệu Nhất Nương đâu đã gặp được thúc thúc cụt một tay trước rồi.
- Thiếu gia, sao cậu lại tới đây? Nghe nói ít ngày trước cậu vẫn luôn ở phủ Thân vương?
- Không sao chứ?
Trên mặt của người trung niên cụt một tay mang theo sự thân thiết ân cần nhìn Sở Mặc.- Đương nhiên là không sao rồi.
Sở Mặc cười để thúc thúc cụt một tay yên tâm:
- Chuyện kia tiến hành thế nào?
Người trung niên cụt một tay nói:
- Bây giờ đã có 150 người rồi. Bọn họ đã vào vị trí của mình, ta tự mình kiểm tra rồi, những kiến thức cơ bản tất cả mọi người còn chưa mất hết. Đều rất giỏi. Năm sau hẳn là còn có hơn 500 người có thể gia nhập. Những người này đều là làm tinh nhuệ trong quân, hơn nữa đều không có chuyện gì phải bận tâm lo lắng cả, đối với Lão tướng quân đều vô cùng trung thành. Chỉ có điều, tôi không dùng cờ hiệu của Lão tướng quân, tôi dùng danh nghĩa của thiếu gia.- Bọn họ nói như thế nào?
Sở Mặc hỏi.
- Chuyện thiếu gia muốn làm, bọn họ đương nhiên là không nói gì, sẽ hết sức phối hợp.
Người trung niên cụt một tay nói.
- Vậy thì tốt.
Trong mắt Sở Mặc mang theo vẻ hưng phấn:
- Năm sau...ta có thể muốn đi tòng quân!
- Tòng quân? Được!Người trung niên cụt một tay cười nói:
- Quân đội rất tốt đó.
Sở Mặc từ trong mắt của thúc thúc cụt một tay nhìn thấy được một tia ước ao, còn có sự cô đơn nữa. Người đàn ông kiên cường như vậy rõ ràng còn rất nhớ nhung cuộc sống trong quân năm đó.
- Thúc Thúc cụt tay, người đừng nóng vội, nói không chừng ngày nào đó người còn có cơ hội được trở lại trong quân lần nữa đó.
Sở Mặc an ủi.
- Quên đi, tôi như vậy cho dù là trở lại cũng không có ý nghĩa gì cả.Nhưng làm chuyện này cho thiếu gia, tôi rất có động lực.
Người trung niên cụt tay chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Rất cảm ơn thiếu gia, đã cho tôi cơ hội lần này!
Sở Mặc cười khoát tay:
- Thúc thúc nhất thiết đừng nói như vậy, người là trưởng bối của ta, nhìn ta lớn lên từ nhỏ.
- Đúng vậy, thoáng một cái đã lớn như vậy rồi, mắt thấy sắp bắt đầu tạo dựng sự nghiệp rồi.
Người trung niên cụt một tay có phần xúc động bùi ngùi.Lúc này, Diệu Nhất Nương từ bên ngoài đi tới, nhìn Sở Mặc, trong con ngươi hiện ra vài phần mừng rỡ:
- Chuyện bên Thân vương phủ xong rồi sao?
Sở Mặc gật đầu:
- Kết thúc một nửa, trên cơ bản đã không còn trở ngại nữa rồi.
- Vậy thì tốt, vẫn còn có chút bận tâm hả?
Diệu Nhất Lương nói, để người đưa qua đây mấy bộ quần áo:
- Lần dạ tiệc năm mới này, đệ hẳn là phải tham gia phải không? Trong phủ của đệ ngay cả một nha hoàn cũng không có, cũng không có ai hầu hạ các đệ. Dạ tiệc năm mới không thể so với những lúc bìnhthường được, cũng đừng mặc quá tùy tiện, để cho người ta chê cười.
Sở Mặc cười hắc hắc:
- Đang muốn đi xin tỷ tỷ giúp đỡ đây, vẫn là tỷ nghĩ chu toàn.
Diệu Nhất Nương cười nói:
- Đệ đó...chờ một lát, tỷ phái mấy người thị nữ qua đó, trong phủ không có mấy người thị nữ hầu hạ khẳng định là không ổn.
- Vậy đệ không khách khí đâu.
Sở Mặc cười nói.- Khách khí với tỷ cái gì chứ?
Diệu Nhất Nương liếc Sở Mặc một cái.
Người trung niên cụt một tay ngồi ở đó, có chút hoài nghi nhìn hai người. Mặc dù biết thiếu gia rất thân thiết với Diệu Nhất Nương nhưng không nghĩ tới giữa hai người còn quá thân thiết như thế. Nhìn thiếu gia vui vẻ, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, nói:
- Đúng rồi, nhóm gân, xương và da nguyên thú ở phòng đấu giá bên kia không đề nghị lấy ra hết trong một lần bởi vì như vậy sẽ phải kéo thấp giá, bọn họ chuẩn bị năm sau trong buổi đấu giá đầu tiên trước tạo đủ thanh thế đã rồi tiếp đó mới từng chút một ra hàng, như thế có thể có giá cả tốt nhất. Thiếu gia thấy thế nào?- Như thế đương nhiên là hay nhất, dù sao, chỉ cần đừng hãm hại chúng ta là được.
Sở Mặc nói.
- Bọn họ không dám đâu, cho dù sau lưng bọn họ có bóng dáng của môn phái nhưng bọn họ cuối cùng còn muốn làm ăn ở thành Viêm Hoàng mà.
Diệu Nhất Nương ở một bên chen miệng nói.
Người trung niên cụt một tay gật đầu nói:
- Không sai, bọn họ bây giờ đều coi chúng ta như tổ tông mà đối đãi, không dám đắc tội đâu.Sở Mặc ở chỗ này cùng hai người trò chuện một hồi liên quan tới vấn đề xây dựng thế lực, sau đó cáo từ rời đi.
Cuối cùng đã tới ngày năm mới, toàn bộ Phàn phủ giăng đèn kết hoa, bầu không khí vô cùng vui mừng.
Diệu Nhất Nương phái 10 thị nữ qua đây làm cho tướng phủ vốn quạnh quẽ lạnh tanh sinh ra vài phần khí tức nhu hòa. Những thị nữ này đều là con gái nhà lương thiện, chăm chỉ lại có tầm mắt, biết tiến lùi.
Lúc đi tới Phàn phủ, trước tiên đã thích nơi đây là chỗ không có quá nhiều quy củ nghiêm khắc, rất nhanh đã hòa nhập rồi. Những ngườicùng trong phủ sống với nhau cũng khá tốt.
Đến chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa vô cùng khiêm tốn, không có bất kỳ dấu hiệu nhận dạng nào dừng ở cửa Phàn phủ.
Người ở bên trong đi ra lấy lệnh bải ra, thủ vệ của Phàn phủ sợ hết hồn, lập tức tiến vào báo cáo.
- Người trong cung?
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức nghĩ đến những lời mà Hứa Trung Lương đã nói với mình, trước khi dạ tiệc năm mới còn có một nghi thứcthụ huân.
- Chắc là tới đón ta rồi.
Sở Mặc thay xong trang phục dạ tiệc, một thân khí chất càng lộ vẻ mạnh mẽ rắn rỏi.
Sau đó, Sở mặc đi ra ngoài cửa, nhìn lệnh bài của người kia một lần rồi cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lên chiếc xe ngựa này. Sau khi đi vào mới phát hiện, bên ngoài xem ra là xe ngựa rất đơn giản, bên trong lại là chốn bồng lai khác.Đập vào mắt ở giữa là một bàn trà nhỏ, phía trên để trái cây và một vài món điểm tâm, xung quanh bàn trà còn lại là một nhuyễn tháp, chiều rộng vừa phải, cho dù người nằm ở trên đó cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Mỗi chi tiết bên trong xe đều có đường nét độc đáo, được thiết kế đặc biệt tinh tế.
Chương162: Lồng giam xe ngựa (2)
Xe ngựa chạy trên đường, vô cùng vững vàng, không cảm giác được một chút xóc nảy nào.
Sở Mặc dựa vào nhuyễn tháp, hơi nhắm mắt lại, ở trong lòng suy nghĩ vể nghi thức thụ huân một hồi, nhìn thấy Hoàng thượng và Phương nguyên soái, chính mình phải nói gì làm như thế nào. Một vài kiến thứcvề lễ tiết, Sở Mặc đã từ nhỏ học thuộc rồi, nhưng tiếp xúc trực tiếp với nhân vật lớn cao cao tại thương như Hoàng thượng và Phương Minh Thông thế này lại là lần đầu tiên.
- Chắc là không khác biệt lắm với người Hứa gia nhỉ...
Sở Mặc suy nghĩ trong lòng.
Lúc này Sở Mặc cảm giác được xe ngựa dường như vòng qua mấy khúc ngoặt, mà mấy khúc ngoặt này...trong trí nhớ của Sở Mặc cũng không phải là hướng đi Hoàng thành!
Dạ tiệc năm mới hàng năm đều bày trí ở đại sảnh yến hội của Hoàngthành. Đại sảnh này có thể chứa được hơn hai ngàn người cùng lúc dùng cơm, là đại sảnh yến hội lớn nhất thành Viêm Hoàng.
- Chẳng lẽ lại đổi chỗ?
Xe ngựa không có cửa sổ, không có cách nào dùng mắt để nhìn trực tiếp bên ngoài.
Sở mặc nhíu nhíu mày, ngay sau đó ý nghĩ vừa động, hắn dùng ngọc nhìn người đánh xe ở bên ngoài một cái.
- Hoàng cấp tầng ba, sức khỏe cấp 2, không có bệnh.
Ngọc đưa ra thông tin rất đơn giản nhưng lại khiến cho Sở Măc cóphần cảm thấy kỳ quái. Bởi vì ngay cả hoàng thất cũng không thể dùng một người có đẳng cấp võ giả đến làm người đánh xe.
- Vị đai ca này, anh giữ chức vụ gì trong cung vậy?
Sở Mặc suy nghĩ một chút, ngồi trong xe mở miệng hỏi.
- Sở công tử, tiểu nhân ở trong cung chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ thôi.
Người đánh xe ở bên ngoài trong giọng nói mang theo vài phần cung kính. Sở Mặc lại hỏi:
- Vậy anh tới đón tôi...là có chuyện gì xảy ra vậy? Ta nhớ là bình thường ta hẳn không có tư cách này mới đúng?
- Sở công tử quá khiêm nhường rồi, ngài là thay mặt ông nội của ngài tham gia dạ tiệc cung đình, Lão tướng quân vất vả ở tiền tuyến, trong cung phái một chiếc xe ngựa đi đón ngài cũng là việc nên làm.
Giọng nói của người đánh xe cực kỳ cung kính:
- Chúng tôi đều rất kính trọng Lão tướng quân.
Sở Mặc ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng đã dâng lên sự cảnh giác mãnh liệt.Vốn là hắn cho rằng chiếc xe ngựa này là Hoàng thượng phái tới đón hắn. Nghi thức thụ huân kia mặc dù là nội bộ nhưng Hoàng thượng và Phương Minh Thông cùng với Hứa Trung Lương ba người đứng đầu tự mình chủ trì và chứng kiến, loại quy cách này chắc là cao nhất. Cho nên phái xe tới đón hắn cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều bây giờ Sở Mặc lại phát hiện... hình như là xảy ra vấn đề!
Đầu tiên, người đánh xe bên ngoài chiếc xe này tám, chính phần mười không phải là thị vệ trong cung! Người võ giả cấp ba chỉ là một thị vệ bình thường? Bản thân đã có vấn đề rồi. Thứ hai, người này khôngbiết mình phải tham gia thụ huân, điều này không kỳ quái, nhưng gã vậy mà lại không nói mình là do Hoàng thượng hoặc là do phủ Phương nguyên soái phái tới... điều này lại có vấn đề nữa.
Quan trọng nhất là vài lần xe ngựa quẹo ngoặt, Sở Mặc đã có thể kết luận: Con đường này cũng không phải là đường đi vào cung!
Sở Mặc không biết, lúc hắn đi không bao lâu, một chiếc xe ngựa khác đến Phàn phủ cũng không đón được người.
- Sở công tử, thời gian hơi không còn kịp rồi, ta phải tăng tốc độ nhanh một chút, ngài ngồi vững nhé!Người đánh xe thấy Sở Mặc trầm mặc, bỗng nhiên nói ở bên ngoài.
Trong lòng Sở Mặc lại đột nhiên dâng lên một sự báo động mãnh liệt, hắn gần như là không chút do dự, một quyền đánh vào một bên buồng xe.
- Ầm!
- Ầm ầm!
Một tiếng vang rất lớn.Toàn bộ xe ngựa phát ra một trận rung động kịch liệt.
Một quyền này, Sở Mặc dùng hết sức lực, Long tượng chi lực vừa đánh xuống, Sở Mặc lại dùng công pháp chí cường kia, đừng nói là một chiếc xe ngựa nho nhỏ này, cho dù là một tòa nhà cũng có thể bị đánh cho nát tan tành.
Nhưng mà...buồng xe ngựa lại không xuất hiện ra tổn hại nghiêm trọng, trên lớp bên ngoài buồng xe bị vỡ nát lộ ra một lớp thép tinh luyện đen như mực.
Buồng của xe ngựa này đúng là do thép đúc thành!- Bang, bang!
Sở Mặc lại đánh ra hai quyền nữa, đánh về 2 chỗ khác của xe.
Sức lực khổng lồ khiến cho hai con ngựa kéo xe hoàn toàn không thể chịu được, hí lên một tiếng ngã trên mặt đất. Đồng thời, xe ngựa ầm ầm một tiếng, trực tiếp lật ở trên đường khiến cho người đi đường kinh hãi kêu lên.
Lúc này Sở Mặc cũng đã phát hiện, chiếc xe ngựa đã qua chỉnh sửa hẳn là đúc từ một khối thép tinh luyện mà thành...kín kẽ giống như một lồng giam kiên cố vững trãi!
Người đánh xe ở phía trước ngay từ lúc Sở Mặc nện quyền thứ nhất lên buồng xe, trong nháy mắt đã nhảy lên qua nóc xe, rơi xuống bên cạnh.
Sau đó nhìn chiếc xe kia như là trong buồng xe đang nhốt một con bạo long, vẻ mặt kinh hãi. Không nghĩ nhanh như vậy đã bị Sở Mặc làm thủng rồi.
Càng khiến cho gã ở sâu trong nội tâm tràn ngập sợ hãi là sức lực trên nắm đấm mà Sở Mặc đánh ra.Chiếc xe này kiên cố rắn chắc như thế nào, trong lòng gã rất rõ ràng, đây cũng không phải là chiếc xe ngựa đúc thành từ thép tinh luyện thông thường.
Bên trong nó còn bỏ thêm một vài viên thiên thạch cực phẩm bách luyện thép tinh luyện, là một chiếc xe do đại sư luyện khí trong môn phái luyện thành.
Nói nó là một lồng giam cường giả... cũng không quá đáng!
Đừng nói là một võ giả tầng đầu Long tượng chi lực, ngay cả tiếnvào Thiết cốt cảnh Luyện cốt kỳ, cao thủ Thiết huyết cảnh cũng không cách nào phá vỡ!
Trừ phi là đạt tới cường giả Kim thạch chi cảnh mới có thể phá được nó. Bản thân gã là võ giả tầng đầu tiên, lúc nhìn thấy chiếc xe này đã từng thử một chút. Nếu như một quyền dùng toàn lực đánh ra chỉ biết là có một kết quả: Gãy xương đứt gân!
Mà Sở Mặc... nhiều nhất...cũng chỉ là một võ giả tầng đầu tiên mà thôi, một quyền của hắn...làm sao có thể lại có uy lực này? Tuy là không thể phá vỡ lồng giam xe ngựa này, nhưng uy lực của một quyền này cũng vượt xa võ giả đồng cấp, khiến cho võ giả tầng thứ nhất phải kinhhãi khiếp sợ.
Người này mới ba mươi mấy tuổi(gã đánh xe) đạt đến cảnh giới này, ở Đại Hạ nơi đây cũng có thể coi là một thiên tài. Nhưng vào lúc này, khuôn mặt của gã lại tái nhợt, có phần luống cuống.
Bởi vì mai phục... ở ngoại thành!
Mà ở nơi này, khoảng cách với ngoại thành ít nhất còn hai đến ba mươi dặm đường nữa!Cao thủ mai phục bên ngoài thành căn bản không có khả năng biết được nửa đường xe ngựa xảy ra vấn đề này.
Chương163: Lỗ thủng trên xe ngựa
- Làm sao bây giờ?
Khuôn mặt tái nhợt của tên võ giả tầng thứ nhất này nhìn qua buồng xe ngựa đã yên tĩnh lại rồi, trong lòng vô cùng lo lắng.
- Thả ta ra ngoài!
Tiếng rống giận của Sở Mặc truyền từ trong xe ra.
Tiếng gầm lên giận dữ này thật ra lại khiến cho trong lòng tên võ giả tầng thứ nhất này hơi bình tĩnh lại một chút, gã thầm nghĩ: Hoànhảo...thiếu niên này tuy là rất khủng bố nhưng đúng là vẫn còn bị vây ở trong này!
- Ta cần phải nhờ giúp đỡ thôi!
Trong lòng tên võ giả tầng đầu tiên này thoáng qua một suy nghĩ, sau đó trên mặt của gã chậm rãi bình tĩnh lại, lấy trên người ra một mũi tên báo hiệu. Tiếp đó trực tiếp bắn thẳng về phía ngoại thành.
Vù!
Tên lệnh nhanh chóng bay lên trời cao, sau đó ở trên không trung phát ra một tiếng vang thê lương chói tai.Con đường này đã rất hẻo lánh rồi, là một đường cái nhỏ thông ra ngoại thành, nhưng bởi vì là ngày cuối năm, trên đường vẫn có không ít người đi đường. Từ lúc xe ngựa bị lật, mọi người tránh ra, tất cả đều mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía bên này.
- Ta phải chờ ở chỗ này, không thể để lúc nào đó hắn kêu lên cái gì bị người ta nghe được, nhất định sẽ gây lên một trận bạo động.
Suy nghĩ trong lòng của tên võ giả tầng thứ nhất như thế, sau đó con mắt mang ánh sáng lạnh như băng nhìn mấy người ở phía xa xa, lạnh lùng nói:
- Triều đình xử án, những người không có nhiệm vụ nhanh chóng đi đi, nếu trái lệnh giết không tha!Nói xong, gã giơ tay lên nện một quyền, ầm một tiếng trên mặt đường.
Ầm ầm!
Mặt đường đá xanh trước mặt ngay lập tức bị đánh thành một hố to, phiến đá bị nát bấy, đá vụn văng khắp nơi.
Những người vây xem lập tức kinh hô lên một trận, chạy tứ tán không dám ở chỗ này xem náo nhiệt nữa.
Lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối lại, vốn là trên đường nhỏ hẻo lánh,gần như là không nhìn thấy người nào khác nữa.
- Được rồi... cuối cùng cũng không có người gây họa nữa.
Tên võ giả tầng thứ nhất này thở phào nhẹ nhõm thật dài.
- Phải không?
Một giọng nói vang lên sau lưng gã, thanh âm vô cùng lạnh giá, hơn nữa còn mang theo sự tức giận.
- A!
Tên võ giả tầng thứ nhất này kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó...một thanh đao lạnh như băng kề ngang trên cổ gã:
- Ngươi...ngươi làm thế nào đi ra ngoài được? Cho dù có là cường giả cảnh giới Thiết huyết thiên nhân trảm cũng không có cách nào đi ra được...ngươi ngươi ngươi...ngươi đến tột cùng là làm thế nào mà ra ngoài?
Bởi vì gã nghe được, thanh âm lạnh như băng này chính là Sở Mặc bị kẹt trong xe ngựa.
- Ai phái ngươi tới?
Trong con ngươi của Sở Mặc đang thiêu đốt ngọn lửa tức giận, hắn thật sự là hoàn toàn bị kích thích nổi giận rồi.Người này cầm lệnh bài của "Thị vệ" thật sự trong cung, lại đi chiếc xe ngựa lồng giam không thể phá hủy... đặc biệt đến tìm mình, muốn nói sau lưng không có người tai to mặt lớn giúp đỡ thì chẳng ai tin cả.
- Sở công tử... Sở... Sở thiếu... đây là một hiểu lầm thôi!
Tên võ giả tầng thứ nhất này nuốt nước bọt, khuôn mặt trắng bệch, run lẩy bẩy trả lời:
- Thật là một hiểu lầm... xe này... là vì bảo vệ sự an toàn của ngài...
- Hỏi ngươi một lần cuối cùng, ai, phái ngươi tới đây?
Sở Mặc nói ra từng chữ, lạnh lùng hỏi.- Là.... là trong nội cung...
Tên võ giả tầng thứ nhất này có thể rõ ràng cảm giác được sự lạnh giá và sắc bén của cây đao đang kề trên cổ, tâm căng như dây đàn, run rẩy trả lời:
- Ngài thật sự hiểu lầm rồi!
- Không nói đúng không? Để ngươi lại thì có lợi ích gì? Chết đi!
Cổ tay Sở Mặc hơi dùng một chút lực, sức lực của Long tượng chi lực, sắc bén chém sắt như chém bùn khiến cho Thí Thiên vô cùng dễ dàng cắt vào trên cổ của tên võ giả tầng thứ nhất này.
Máu đỏ tươi...máu tươi trong nháy mắt chảy ra.- A... đừng giết ta... đừng giết ta!
Tên này cảm giác được trên cổ truyền đến một hồi đau nhói, ngay lập tức sợ đến mất hồn mất vía, lớn tiếng nói:
- Ta nói... ta cái gì cũng nói, là Triệu Nghị phái ta tới!
Tay của Sở Mặc hơi dừng lại một chút, cả giận nói:
- Ngươi còn dám lừa ta? Ta với hắn không thù không oán, vì sao hắn lại hại ta?
- Thật sự là hắn, ta chỉ là phụng mệnh hành sự thôi, Sở công tử, Sở thiếu gia... thật sự là hắn phái ta tới!
Tên này gần như bị dọa muốn điên rồi, bởi vì gã cảm giác được lưỡiđao lạnh như băng kia lần nữa đi sâu vào cổ hắn thêm một chút, thân là một võ giả tầng thứ nhất, gã vô cùng rõ ràng, đao kia mà xuống thêm chút nữa... mạch máu lớn nhất trên cổ kia... sẽ trực tiếp đứt! Đến lúc đó, ông trời tới cũng không cứu được gã!
- Ngươi nói Triệu Nghị, là Công bộ thị lang Triệu Nghị?
Giọng nói của Sở Mặc lành lạnh hỏi.
- Là hắn... chính là hắn...
Tên này còn kém chỉ tay lên trời mà thề nữa thôi.
- Khà khà, được, tốt lắm, Công bộ thị lang Triệu Nghị...Sở mặc cười lạnh mấy tiếng, sau đó lấy tốc độ không thể tin được dùng sống đao Thí Thiên, hung hăng đập vào đầu của tên võ giả tầng thứ nhất này, ngay lập tức đập hắn đến ngất đi.
Tiếp đó xốc người này lên, hướng về phía Hoàng cung, vội vã đi tới.
Sở Mặc đi không lâu sau đó có hai thân ảnh chìm trong bóng đêm, nhanh như chớp mà chạy tới ngoại thành, nhìn thấy chiếc xe ngựa trên con đường nhỏ này, ngay lập tức tất cả đều cả kinh.
Hai người vốn là thận trọng đến gần chiếc xe này, sau đó cau mày, ởđó nghe cả buổi, cuối cùng mới xác định trong xe chắc là không còn ai rồi.
Sau đó, hai người này, một người trong đó lấy tay chế trụ xe ngựa đã bị lật xuống đất kia, hơi dùng lực một chút đã đỡ được lên.
Cạch Đ...A...N...G...G!
Tảng đá xanh trên đường đi phát ra một tiếng nổ ầm ầm, chiếc xe ngựa nặng mấy ngàn cân này được nâng dậy. Sau đó, hai người nhìn vào một bên vốn là được dán lên kia cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.Trên buồng xe ngựa dùng thép tinh luyện lại có thêm cả thiên thạch cực phẩm vào vậy mà xuất hiện một cái lỗ lớn hình vuông!
Thật chỉnh tề, dường như là cửa sổ bình thường của xe vậy.
Nhưng bọn họ đều biết, chiếc xe ngựa này... là không có cửa sổ!
Sau đó, nhìn lại trên mặt đất cũng có một cái lỗ lớn có khả năng chứa được một người.
Hai người nhìn nhau một cái, khuôn mặt đều vô cùng khó coi, mộtngười trong đó nói:
- Trong tay tên kia chắc là có một vật nhỏ... chính là có một thần binh lợi khí!(Vũ khí lợi hại, thần kỳ)
Một người khác nói:
- Tuyệt đối là thần binh!(Vũ khí lợi hại) Không phải thế thì... tuyệt đối không thể phá hư được chiếc xe này!
- Chết tiệt... để cho con thỏ nhỏ chết bầm này trốn thoát rồi, hắn ta làm thế nào có thể giảo hoạt thế được?
Chương164: Tiến vào Hoàng thành (1)
Người nói lúc trước là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hết sức bình thường, là loại mà ném trong đống người trongnháy mắt không thể nhận ra, lúc này vẻ mặt âm lãnh và phẫn nộ.
Người kia cũng là một người trung niên, vóc người nhỏ gầy, một đôi mắt nhìn qua tinh quang bắt ra bốn phía, nghe vậy cười lạnh nói:
- Ta nói nửa đường chặn giết thì các ngươi không nghe, cứ phải đưa hắn ra ngoại thành làm cái gì! Làm sao bây giờ?
Nam tử có gương mặt thông thường suy nghĩ một chút, nói:
- Chuyện này không có liên quan gì đến chúng ta, trở về phục mệnh thôi, hôm nay nhất định là không giết được rồi. Không nhìn thấy bóng dáng tên đánh xe ngu xuẩn kia à?Tên nam tử nhỏ gầy nói:
- Thật là con mẹ nó chứ, muốn làm cho xong chuyện này về nhà ăn bữa cơm đoàn viên mà cũng không được!
- Đừng có oán trách nữa, đi thôi.
Hai thân ảnh tới nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhanh đã biến mất hẳn trong màn đêm.
Chỉ để lại một chiếc xe ngựa đã bị phá buồng xe, trơ trọi nằm đó.
Công bộ thị lang Triệu Nghị, một quan viên tứ phẩm là có tư cách tham gia dạ tiệc năm mới. Cho nên, Sở Mặc mang theo tên võ gải tầng thứ nhất này trực tiếp xông về phía Hoàng Cung. Hắn muốn chính miệng hỏi Triệu Nghị một câu, Sở Mặc ta đối với Triệu Nghị ngươi không oán không thù, dựa vào cái gì phái người hại ta?
Chiếc xe này lấy từ Công bộ ra, độ tin cậy vô cùng cao.
Bởi vì ngoại trừ hoàng thất cũng chỉ có chỗ như Công bộ mới có thể có loại xe này.Chỉ có điều trong lòng Sở Mặc rõ ràng, tên Triệu Nghị này tám, chín phần mười chính là một người chịu tội thay mà thôi, chủ mưu chân chính chắc chắn là núp trong bóng tối, rũ sạch mọi liên quan đến mình.
Nhưng Sở Mặc cũng không quan tâm điều này, ở trên thảo nguyên, hắn cũng đã học được một điều, đối với những người cấp trên thì chứng cứ...lúc ở đó có cái gì thì có cũng được không có cũng chẳng sao. Ở trong mắt rất nhiều cấp trên chỉ có lợi và hại, không có đúng sai gì cả! Chỉ nhìn kết quả, không cần bằng chứng!
Cho nên, cho dù thế thì sao, trước tiên xử lý tên Triệu Nghị này đã rồi tính. Người phía sau gã ta thì một lát nữa mọi người sẽ chậm rãi màso chiêu!
Sở Mặc mang theo tên võ giả tầng thứ nhất này, rất nhanh đã đến bên ngoài Hoàng thành rồi.
Hoàng thành đêm nay đặc biệt náo nhiệt, hầu như là vương công quý tộc của thành Viêm Hoàng đều tề tụ ở nơi này.
Hễ là có tư cách tới tham gia dạ tiệc này, trừ phi là có tình huống vô cùng đặc thù, nếu không chắc chắn đều sẽ đến.
Cho nên, khi Sở Mặc đến cửa Hoàng thành, ở đây đã ngựa xe nhưnước, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người gặp mặt nhau đều khách khí hàn huyên đây đó vài câu, nhìn qua thân thiết như một nhà.
Năm mới mà, sẽ phải có bầu không khí của năm mới. Cho dù là mọi người trong ngày thường có mâu thuẫn và ân oán gì nhưng vào giờ phút này đều rất có sự ăn ý mà thu liễm lại. Dù cho ân oán sâu hơn nữa, gặp mặt cũng phải gật đầu một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, coi như là bắt chuyện, hỏi thăm.
Ở nơi này, bầu không khí hòa hợp êm ấm, Sở Mặc tay phải cầm đao,tai trái mang theo một người đang sống sờ sờ, đằng đằng sát khí mà trực tiếp xông vào, ngay lập tức mọi người sợ ngây người.
- Đây... đây không phải là cháu trai của Phàn Vô Địch tướng quân sao? Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?
- Tình huống gì? Đây là Sở Mặc Sở công tử? Nghe nói hắn gần đây không vui vẻ gì với Thân vương Hạ Kinh, còn đập phá phủ Thân vương? Bây giờ lại diễn trò gì nữa đây?
- Ngài đúng là tin tức không nhanh nhạy, tin mới nhất là Thân vương Hạ Kinh đã mời Sở Mặc đến đây làm khách quý! Nghe nói nha… là SởMặc trị hết bệnh cho Thân Vương Hạ Kinh.
- Lợi hại như vậy cơ à? Không phải nói bậy chứ?
- Sở công tử làm sao lại toàn thân sát khí? Xảy ra chuyện gì nhỉ?
Một đám người nhìn Sở Mặc trực tiếp đi tới, tất cả có mặt ở đây đều đang bàn tán!
Có thị vệ của Hoàng thành nhìn thấy thế ngay lập tức tiến lên ngăn cản:
- Sở công tử... người đây là muốn làm cái gì vậy?Sở Mặc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua thị vệ Hoàng thành này một cái:
- Cáo trạng!
- Cáo... cáo trạng?
Tính cả mấy tên thị vệ Hoàng thành ở đây, tầm mắt của tất cả mọi người đờ đẫn nhìn Sở Mặc, không biết vị thiếu niên gần đây danh chấn thành Viêm Hoành này lại muốn gây chuyện gì?
Tên thị vệ kia nhìn thoáng qua người nọ đang trong tay Sở Mặc, khóe miệng giật một cái, nói:
- Sở công tử... cái này, cái này không quá thích hợp đâu? Hôm nay...ở đây chính là nơi phải tổ chức dạ tiệc năm mới, ngài lại cáo trạng thế này... có phải đi nhầm chỗ không vậy?
Thị vệ của Hoàng thành, hoàn toàn không cần phải khách khí với Sở Mặc như thế, chỉ có điều trong khoảng thời gian gần đây, hung danh của Sở Mặc quá thịnh, bọn họ đều từng nghe thấy.
Ngay cả phủ Thân vương cũng dám đập, đập xong còn không có chuyện gì xảy ra. Loại chuyện này bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, người ta lại vẫn cứ làm được, cho nên, trong lời nói với Sở Mặc khách khí rất nhiều.Sở Mặc nghe vậy khẽ mỉm cười, lấy trong ngực ra một tấm thiệp mời, giao cho tên thị vệ này:
- Ta chính là tới tham gia dạ tiệc năm mới.
Tên thị vệ này có phần không biết phải làm sao. Gã biết, với thân phận của Sở Mặc chắc chắn là có tư cách tham gia dạ tiệc năm mới. Chỉ có điều có người mang theo một người nữa, nổi giận đùng đùng tới tham gia yến hội sao?
Nhưng mà trong ánh mắt của tên thị vệ này, lúc nhìn lên thiệp mời trong tay của Sở Mặc ngay lập tức ngẩn người tại chỗ, sau đó ngạc nhiên nghi ngờ mà nhận lấy tấm thiệp mời này, sau khi mở ra nhìn hồi lâu đểnhận biết xem thế nào.
Lúc này, trong đám người cách đó không xa có người cười lạnh nói:
- Sẽ không phải là một cái thiếp mời giả chứ?
- Khà khà, nếu như là giả vậy coi như quá mất mặt rồi.
Trong đám người lại có người nói.
- Cũng không đến nỗi thế chứ? Cháu trai của Phàn Vô Địch tướng quân, nhận được một cái thiệp mời dạ tiệc năm mới của cung đình rất bình thường mà?- Ngươi nhìn vẻ mặt của thị vệ kia, dễ nhận thấy tấm thiệp mời này có vấn đề!
Mọi người bàn tán ầm ĩ, lúc này có người cấp bậc cao liếc tấm thiệp mời kia một cái, cũng có hơi ngẩn ra, nói:
- Không phải là thiệp mời có vấn đề, là nó xuất hiện trong tay của Sở công tử... có phần làm người ta kinh ngạc!
- Tống đại nhân, nói thế là sao?
Có người hỏi.
Chương165: Tiến vào Hoàng thành (2)
Người nói chuyện là vị Tống đại nhân, từ quan phục có thể nhìn ra làmột đại quan tam phẩm, là Hộ bộ thượng thư Đại Hạ. Ông ta nhìn thoáng qua Sở Mặc đang ở bên kia một cái, nhàn nhạt nói:
- Tấm thiệp mời kia so với tấm trong tay ta... quy cách cao hơn một cấp! Thông thường, chắc là nhị phẩm... mới có thiệp mời đó.
Ặc!
Đám người vây xem kia toàn bộ không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Hôm nay có thể xuất hiện ở nơi này bất kỳ người nào, thân phận địa vị cũng đều không thấp, ai mà không hiểu điều này? Ngay lập tức tất cảđều ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn Sở Mặc.
Thiếu niên này... có tư cách gì cầm thiệp mời của quan viên nhị phẩm mới có, tham gia vào dạ tiệc năm mới?
Tên thị vệ này nhìn hồi lâu cũng không thể phát hiện ra chút dấu vết giả mạo nào. Thiệp mời là thật, người... gã cũng biết, như thế thì dĩ nhiên là không có đạo lý nào không thả người rồi.
Nhưng mà người trong tay người này, trước không nói tới cáo trạng, đây rõ ràng là tới đây gây chuyện... Nếu như thả hắn đi vào trong, nhỡ mà xảy ra chuyện gì, một tên thị vệ cung đình như gã hiển nhiên làkhông kham nổi trách nhiệm này.
Sở Mặc nhìn thoáng qua tên thị vệ này một cái:
- Ta có thể vào chưa?
- Điều này... Sở công tử, không phải tiểu nhân gây phiền phức cho ngài đâu... ngài đây... mang theo một người... như thế không ổn ạ!
Thị vệ nhỏ giọng nói:
- Nếu không thì, có chuyện gì, ngài có thể để ngài mai rồi nói được không?
Sở Mặc nhìn tên thị vệ này:
- Loại thiệp mời này của ta, đừng nói là mang theo một người, cho dù mang theo 5 người đi vào cũng không thành vấn đề, đúng không?
- Là như thế... nhưng mà?
Tên thị vệ này nhìn trong tay Sở Mặc vẫn tóm người nọ đang hôn mê, vẻ mặt hơi khó xử.
Sở Mặc nhìn gã một cái:
- Chuyện này, không liên quan đến ngươi, có thế nào cũng sẽ không đổ lên đầu ngươi đâu.
Nói xong mang theo người này, vòng qua tên thị vệ đi vào bên trong.Tên thị vệ này còn muốn nói điều gì, người đi cùng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Không liên quan tới ngươi, ngươi làm sao cứ khăng khăng với suy nghĩ của mình như thế?
- Nhưng hắn đây...
Tên thị vệ này đích thực là một người nghiêm túc, nghĩ thả Sở Mặc đi như thế là không đúng.
Lúc này, tên Hộ bộ thượng thư Tống đại nhân kia cười híp mắt đi tới, mấy tên thị vệ ngay lập tức hành lễ. Tống đại nhân mỉm cười nói:
- Chuyện này ta có thể làm chứng cho ngươi, không có liên quan gìtới các ngươi hết, Sở công tử nếu đã cầm thiệp mời cấp bậc cao, dẫn người đi vào trong... cũng rất bình thường!
Không ít người không nhịn được mà cười thầm trong lòng: Bình thường cái rắm! Tống đại nhân lời nói của đại nhân thật là oai, chỉ có điều ngài nói như vậy, vẫn là giải vây cho mấy tên thị vệ này.
Vị Tống đại nhân này rất nhiều người đều biết, là học trò của người đúng đầu nội các đương triều Hứa Trung Lương, cũng là học trò duy nhất được đề bạt cho tới hôm nay của Hứa Trung Lương.
Quan hệ của Sở Mặc với thập công tử Hứa gia rất hợp ý nhau, ởthành Viêm Hoàng cũng không phải là bí mật gì cả, như thế tính ra Tống đại nhân giúp Sở Mặc nói chuyện cũng là hợp tình hợp lý.
Tống Ngộ nhìn Sở Mặc mang theo một tên tráng hán trưởng thành như là xách một con gà, đi về phía đại sảnh yến hội, thầm nghĩ trong lòng:
- Lão sư nói tên tiểu tử này không chỉ thực lực hơn người, hơn nữa chỉ số thông minh cũng cực cao, như thế thì... làm việc sẽ phải có chừng mực nhỉ? Ta đây coi như là thay hắn bảo đảm!
Vào giờ phút này, trong đại sảnh yến hội của Hoàng cung đã đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.Thân phận giống nhau, người cùng bè cánh thì ở chung một chỗ; Thanh niên ở một chỗ; một vài phu nhân được phong hào cũng căn cứ vào giao tình mà ở chung một chỗ; toàn bộ đại sảnh yến hội đặc biệt náo nhiệt.
Nhưng không khí này rất nhanh đã bị phá vỡ.
Sở Mặc toàn thân sát khí, mang theo tên võ giả cấp một này vừa đi vào ngay lập tức đã hấp dẫn vô số ánh nhìn của mọi người.
Mọi người đều ngây ngốc nhìn người toàn thân trang phục bắt măt đứng ở cửa kia, khắp người đều là bụi bặm, dáng người cao ngất, mặt mày anh tuấn nhưng đôi mắt mang ánh sáng trong trẻo lạnh lùng cùng vẻ tức giận... Thiếu niên kia tay trái còn mang theo một người, tay phải giơ lên một thanh trường đao.
- Công bộ thị lang Triệu Nghị, cút ra đây cho ta!
Một tiếng gầm lên này của Sở Mặc vang vọng toàn bộ đại sảnh yến tiệc.
Một vài người không nhìn thấy bên này, đang trò truyện với nhauthật vui vẻ, bị một tiếng nói của Sở Mặc dọa cho run run một trận, rối rít nhìn về phía cửa vào bên này.
Công bộ thị lang Triệu Nghị đang cùng Thái Tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử ở cùng một chỗ cũng bị tiếng nói như sét đánh này của Sở Mặc dọa cho bối rối, cả người không nhịn được run mạnh một cái, nhìn về phía cửa bên này trông thấy Sở Mặc rồi, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn thấy trong tay Sở Mặc mang theo người kia, sắc mặt ngay lập tức đại biến.
Tam hoàng tử Hạ Hào nhướng mày, cách rất xa nổi giận quát lên một tiếng:
- Vật nhỏ nhà ai, làm sao lại vào được đây? Vô lễ như thế cũng không nhìn xem đây là chỗ nào?
Một tiếng này giống như tiếng sấm rền vang dội, nổ tung ở đại sảnh yến hội này, đâm vào trong tai của rất nhiều người đã che tai lại.
- Công bộ thị lang Triệu Nghị! Cút ra đây cho ta!
Sở Mặc căn bản không để ý tới Tam hoàng tử Hạ Hào mà giọng nói lạnh lẽo lần nữa nổi giận gầm lên:
- Dám làm không dám chịu sao? Cút ra đây!
Nói xong, Sở Mặc túm cổ áo của tên võ giả cấp một mang trong taylên, dựng thẳng cơ thể của hắn, sau đó cắm Thí Thiên xuống đất, gạch vô cùng cứng rắn ở trước Thí Thiên giống như đậu hũ vậy, trực tiếp bị đâm thủng.
- Ba!(Tiếng tát)
Sở Mặc giơ tay lên cho gã một cái tát, ra tay đánh tỉnh người, căn bản không cho gã kia thời gian phản ứng đã lạnh lùng hỏi:
- Nói, ai phái ngươi tới hại ta?
- Sở thiếu... Sở thiếu... Chuyện không liên quan đến ta, là Công bộ thị lang Triệu Nghị Triệu đại nhân phái tới... Ta không biết gì cả!Tên võ giả cảnh giới đầu này bị một cái tát của Sở Mặc đánh cho tỉnh, căn bản không biết đây là chỗ nào, tưởng là vẫn còn đang ở hẻm nhỏ hẻo lánh kia, lập tức la lớn.
Vù vù!
Đại sảnh yến hội hoàng gia vào lúc này đã tụ tập hơn nghìn người.
Tiếng nói của tên võ giả cấp một này vang vọng, buột miệng nói ra những lời này khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người, sau đó đều rối rít nhìn về phía Công bộ thị lang Triệu Nghị đứng ở bên người Thái tử.Công bộ thị lang Triệu Nghị năm nay hơn bốn mươi tuổi, y phục toàn thân đẹp đẽ, tác phong nhanh nhẹn, vô cùng nho nhã.