Một thiếu nữ đi tới từ một nơi không xa, nhìn Sở Mặc, trong mắt còn mang theo vài phần lo lắng:
- Ngươi giết chết cái tên đáng ghét đó?
- Làm sao ngươi biết?
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Lúc nãy…. Ngươi đúng là không phải ở bên cạnh ta mà quan sát chứ?Kỳ Tiêu Vũ gương mặt sáng rỡ, lộ ra một điểm thần bí mà tươi cười:
- Người ta đúng là biết, hì hì, sẽ không nói cho ngươi đâu!
Sở Mặc liếc mắt nhìn, lẩm bẩm nói:
- Không nói thì đừng nói nữa, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ?
Nói xong, nhưng là ở trong lòng vừa động, đem lực lượng tinh thần mà truyền vào trong khối ngọc nói:
- Kỳ Tiêu Vũ….. Là cảnh giới gì?
Một đoạn thông tin, trong nháy mắt hiện ra trong đầu của hắn, nhưng khiến Sở Mặc co quắp khóe miệng, đầu đầy xám xịt.- Cảnh giới Hoàng cấp tầng năm đỉnh cao, thể chất không biết, cái khác…. Không biết! Trọng thương khỏi hẳn.
Cảnh giới ngược lại có thể trực tiếp nhìn ra, quả thực là cao hơn mình nhiều lắm, không ngờ cùng cảnh giới với ông nội.
Điều này khiến cho Sở Mặc vô cùng giật mình, bởi vì theo độ tuổi của Kỳ Tiêu Vũ mà xem, so với mình cũng không khác biệt lắm, thậm chí…. Khả năng còn nhỏ tuổi hơn mình!
- Nàng làm sao có thể tu luyện nhanh được như vậy?- Sau đó…. Thể chất không biết là do có chuyện gì xảy ra?
- Cái khác không biết…. Lại là vật gì?
Trọng thương khỏi hẳn, chẳng phải lúc trước khi mình nhìn thấy nàng, nàng bị trọng thương.
Chẳng qua tổn thương nặng như vậy… Đã vậy còn nhanh chóng khỏi hẳn?
Điều này cũng thật là một điểm không thể tin nổi?- Này, ngươi đang nghĩ gì đó? Đang tức giận sao?
Kỳ Tiêu Vũ vươn tay nhỏ bé, quơ quơ ở trước mặt Sở Mặc:
- Ngay trước mặt mỹ nữ người ta mà lại thất thần như vậy, thực không lễ phép gì cả mà!
- Ngươi ở chỗ này, rốt cuộc là muốn tìm được cái gì? Là toà tiên phủ trong truyền thuyết này sao?
Sở Mặc nhìn chăm chú vào Kỳ Tiêu Vũ hỏi.
- Tiên? Tiên phủ?
Kỳ Tiêu Vũ khẽ nhướng mày liễu, có chút khinh thường mà nói:
- Trên thế giới này, sao lại có thể có tiên? Còn tiên phủ? Làm sao cóthể?
Sở Mặc hơi hơi ngẩn người ra:
- Vậy lúc trước ngươi bị thương là chuyện gì xảy ra?
Kỳ Tiêu Vũ suy nghĩ lại một chút liền nói:
- Ở nơi này, có vài điểm không giống nhau, dường như….. Có vật gì đó rơi ở nơi này, sau đó…. Vật kia tự tạo thành một bức tường bảo vệ. Đại khái, chính là cái gì tiên phủ do ngươi nói đi?
- Tiên phủ xác định là không có! Nhưng ở nơi này quả thật có gì đó không tầm thường.- Ta bị thương, là vì ta muốn phá vỡ cấm chế nơi này, tuy nhiên lại không thành công, nó mạnh hơn nhiều lắm so với tưởng tượng của ta!
- Vì vậy, ta bị phản phệ (cắn trả) bị trọng thương, bị mấy tên vô sỉ quỷ sứ đáng ghét để mắt tới, muốn giật tiền cướp sắc, không phải ngươi đã thay bản cô nương đuổi đi rồi sao? Ừ, vừa rồi còn giết một tên đáng ghét nhất nữa đấy!
Kỳ Tiêu Vũ vẻ mặt vui vẻ tươi cười, líu ríu nói.
- Không phải tiên phủ?
Sở Mặc có chút thất vọng sau đó hỏi:
- Cấm chế này là vật gì vậy?
- Ngu ngốc! Cấm chế chính là phòng ngự, bất luận là cái gì nếu hùng mạnh đến một mức độ nào đó, đều sẽ tự tạo ra vòng phòng ngự. Nếu nó không tiếp nhận ngươi, hoặc ngươi cũng không hàng phục được nó, như vậy ngươi sẽ không có cách nào đạt được nó.
Kỳ Tiêu Vũ thuận miệng giải thích nói.
- Làm sao ngươi có thể hiểu biết nhiều như vậy?
Sở Mặc không kìm được mà hỏi.
- Đúng vậy đó…. Làm sao ta lại biết những điều này?Kỳ Tiêu Vũ có chút ngẩn ngơ, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia lộ ra vài phần mờ mịt, tiếp theo trừng mắt nhìn Sở Mặc nói:
- Hừ, bản cô nương trên thông thiên văn dưới rành địa lý, chính là một người thông minh lanh lợi xinh đẹp dịu dàng độc nhất vô nhị đáng yêu khéo hiểu lòng người xinh đẹp nhất thiên hạ đấy….. Mỹ thiếu nữ!
-……
Sở Mặc gương mặt xám xịt nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ngươi không mệt mỏi sao?
- Hừ!
Kỳ Tiêu Vũ thở phì phì nhìn Sở Mặc:
- Sau này không nên hỏi ta làm sao lại biết được chuyện gì nữa, ta chính là biết vậy! Mỗi một lần ngươi hỏi, đầu của ta liền đau đến sắp nổ tung rồi!
- ……
Khóe miệng Sở Mặc giật giật:
- Rất xin lỗi, ta không biết.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn thoáng qua gương mặt áy náy của Sở Mặc, nhoẻn miệng cười, lập tức trở nên có chút ôn nhu:
- Được rồi được rồi, cũng không phải lỗi là do ngươi, tự ta cũng đã tìm ra nguyên nhân, một thiếu nữ ưu tú xinh đẹp như ta, tại sao lại có thểlà một cô nhi không có nhà để về?
Dựa vào ánh trăng xuyên qua rừng rậm, Sở Mặc liếc nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ kia một cái, ở trong lòng oán thầm: Không nói trước được có bao nhiêu ưu tú, nhưng mà mức tự kỷ.... Nhất định chính là thiên hạ đệ nhất đấy!
Lúc này, Sở Mặc đột nhiên cảm giác được, miếng ngọc trên cổ bỗng nhiên bộc phát ra một luồng nhiệt lượng kinh người.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc cảm nhận được nhiệt lượng kinh người như vậy từ miếng ngọc.- Đêm trăng tròn, cửa ra vào mở ra!
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Đi, chúng ta đi tìm bảo vật đi!
Từ miếng ngọc ngày càng truyền đến nhiệt lượng mạnh mẽ hơn, giống như đang thúc giục nhanh chóng lên!
- Nhanh lên, không thì sẽ không còn kịp nữa đâu!
Sở Mặc một tay kéo Kỳ Tiêu Vũ, nhanh chóng bay ra bên ngoài.
Tay của Kỳ Tiêu Vũ lạnh lẽo mềm mại, giống như không có xương cốt.
Sở Mặc không hiểu vì sao, vào lúc kéo tay của nàng trong chớp mắtđó lòng của hắn hơi rung động một chút.
- Đây là tay của thiếu nữ sao?
Một loại cảm giác khác thường nhanh chóng xuất hiện trong lòng Sở Mặc.
Kỳ Tiêu Vũ ở bên kia, trong nháy mắt lúc Sở Mặc kéo tay nàng, dường như có chút sửng sốt, một đôi con ngươi xinh đẹp lập tức trợn to, theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng không hiểu vì sao, đến cuối cùng cũng không có làm ra độngtác kia.
Tay của hai người chạm vào nhau ma sát, thân thể của Kỳ Tiêu Vũ cũng càng trở nên cứng nhắc hơn!
Phản ứng của nàng…. So với Sở Mặc, lớn hơn nhiều lắm!
Chẳng qua là nàng đang cố nén, không có biểu hiện rõ ra bên ngoài, nhưng trong lòng lại như một chú nai con, đang chạy loạn khắp nơi.
Cái loại cảm giác này, cho đến khi nàng bị Sở Mặc lôi kéo chạy ra khỏi cánh rừng rậm này, cũng vẫn còn vô cùng mạnh mẽ.Cả người nàng trở nên mờ mịt, dường như đều không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Đợi đến lúc nàng phục hồi hoàn toàn tinh thần, lại phát hiện ra đã bị Sở Mặc lôi kéo cách cánh rừng kia thật xa, đi vào một bãi cỏ hoang vắng thê lương.
Nơi này, cũng không phải là nơi mà lần trước nàng muốn phá vỡ cấm chế.
Chương72: Bàn Tay Nắm Giữ Sinh Tử (1)
Rõ ràng là đã rời đi thật xa!Nhìn cỏ hoang cao hơn cả người ở bốn phía, trong trời đất mọi âm thanh đều yên tĩnh, thiếu nữ xinh đẹp luôn luôn không sợ trời không sợ đất giờ phút này không khỏi có chút sợ sệt, hai gò má của nàng ửng đỏ nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?
- Xuỵt!
Sở Mặc giơ một ngón tay lên bên miệng, nhỏ giọng nói:
- Đừng lên tiếng, cửa vào ở ngay chỗ này!
- Ngươi….Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên trở nên giận dữ, duỗi chân nhỏ ra, hung hăng giẫm mạnh một cước lên chân Sở Mặc.
Hí!
Sở Mặc nhe răng nhếch miệng, đối với Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt nhìn:
- Ngươi làm gì thế?
Sở Mặc đáng thương, từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, cơ bản là không biết phương thức ở cạnh một cô gái. Ông cụ lại là một quân nhân đúng nghĩa, làm sao sẽ nghĩ đến đi dạy Sở Mặc những chuyện giữa nam nữ thường tình này?Sở Mặc cũng không biết rằng tay của nữ hài tử làm sao có thể dễ dàng lôi kéo như vậy… Sau khi kéo còn có vẻ mặt không hiểu chút phong tình nào, cũng khó trách người ta sinh ra tức giận.
Chỉ giẫm lên hắn một cước, xem như là đã rất nể tình rồi.
- Không làm gì cả!
Kỳ đại tiểu thư hai mắt nhìn trời, vẻ mặt cực kỳ vô tội, tiếp đó lại nhìn Sở Mặc cười mỉm:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cửa vào mở ra là có chuyện gì xảy ra?
Sở Mặc vẻ mặt hồ nghi nhìn Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng thầm nghĩ: Khótrách người ta nói không cần đi suy đoán trong lòng của nữ hài tử muốn cái gì…. Quả nhiên là rất phức tạp mà!
- Đoán không ra thì không nên đi đoán, ta cũng không phải là tên Hứa Nhị Phù dại gái kia.
Sở Mặc liếc mắt nói:
- Cấm chế mà ngươi nói kia, nếu như có cửa vào có lẽ là…. ngay ở chỗ này!
- Ở trong này?
Kỳ Tiêu Vũ dường như đã quên chuyện vừa rồi, vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Làm sao có thể? Nơi này một chút lực lượng dao động cũng không có!
- Đừng lên tiếng, trước tiên xác định xem có người phát hiện ra nơi này hay không rồi nói sau.
Sở Mặc vẻ mặt thần bí, ngọc ở trên người đã cho hắn biết tất cả. Nhưng hắn phải xác định, bọn người Lãnh Thu Minh kia có tới nơi này hay không.
Kỳ Tiêu Vũ có chút im lặng nhìn Sở Mặc, nàng cũng không quá tin tưởng vào lời nói của Sở Mặc…. Bởi vì ở nơi này, rõ ràng chính là một rừng cỏ hoang mà thôi!- Có phải tên tiểu tử này nổi lên tâm tư gì đối với ta hay không?
- Nếu đúng như vậy mà nói…. Thì ta phải làm sao bây giờ?
- Có muốn cự tuyệt hay không đây?
- Chúng ta còn nhỏ như vậy….
- Ta cũng không phải là một cô gái tùy tiện! Vào lúc Kỳ Tiêu Vũ đang suy nghĩ miên man, lòng của thiếu nữ, vào thời điểm lần đầu tiên bị một nam hài tử lôi kéo, cũng có chút hỗnloạn.
Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Chắc là không thành vấn đề, đi nào!
Nói xong, bay thẳng đến sâu bên trong bụi cỏ.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ cắn hàm răng, một đôi mắt như sao sáng quan sát Sở Mặc, đứng ở nơi đó, nhưng không có di chuyển.
- Đi nào?
Sở Mặc đi ra ngoài được vài bước, phát hiện Kỳ Tiêu Vũ đứng ở nơiđó không có nhúc nhích, ngay lập tức xoay người, vẻ mặt kỳ quái nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ngươi đang làm gì đó?
- Ta… Ta sợ!
Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên giọng nói yếu ớt hẳn.
- Đừng làm chuyện giật mình…. Thập Vạn Đại Sơn ngươi cũng giẫn lên như trên đất bằng, mỗi ngày tới vô ảnh đi vô tung rồi, ngươi nói ngươi sợ…. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi?
Sở Mặc vẻ mặt giống như đã hiểu rõ tất cả về ngươi rồi.Kỳ Tiêu Vũ có chút xấu hổ trừng mắt nhìn hắn:
- Cái này cùng chuyện kia đều không giống nhau không phải sao?
- Có cái gì không giống nhau? Nhiều ngày như vậy, không phải là ngươi đang đi tìm thứ này sao? Hiện tại tìm được rồi, tại sao ngươi lại muốn rút lui?
Sở Mặc nói.
- Ngươi, ngươi là muốn giúp ta?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ, hiện lên một tia khác thường:
- Vì sao?- Cái gì vì sao? Ngươi làm sao lại dông dài như vậy! Không phải ngươi cũng thường xuyên giúp đỡ ta sao? Ta có hỏi qua ngươi vì sao chưa? Như thế nào ta giúp ngươi thì ngươi lại hỏi vì sao nhiều như vậy?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ một cách kỳ quái:
- Nhanh lên, đừng có suy nghĩ nữa, ta cũng không biết cánh cửa kia mở ra được bao lâu đâu!
- Hì hì, được, chúng ta đi!
Kỳ Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào Sở Mặc một lúc thật lâu, trong lúc đó chợt nhoẻn miệng cười, lại quay trở lại vẻ hoạt bát, sôi nổi đi đến bên người của Sở Mặc.Trong lòng lại đang không ngừng mà chỉ trích Sở Mặc: Đồ ngốc! Ngu ngốc! Ngu như heo! Đầu heo! Thực ngu xuẩn!
Sở Mặc đương nhiên không nghĩ tới trong lòng Kỳ Tiêu Vũ đã đem mình mắng cho tan nát rồi, hắn còn cảm thấy thật vui vẻ nữa, lúc trước đều là Kỳ Tiêu Vũ giúp đỡ mình rốt cục cũng có thể giúp lại nàng một lần rồi.
Trong lòng Sở Mặc đã quyết định, một hồi sau khi vào cánh cửa kia, khi tìm được bảo vật, nếu là có được thứ Kỳ Tiêu Vũ muốn, như vậy cho dù miếng ngọc cũng muốn thì hắn cũng sẽ tặng cho Kỳ Tiêu Vũ.Hai người vẫn chưa đi được bao xa, Sở Mặc liền dừng bước, nhỏ giọng nói:
- Chính là ở chỗ này!
- Nơi này?
Lông mày Kỳ Tiêu Vũ nhíu lại, cố gắng cảm nhận một chút lực lượng dao động ở chỗ này, nhưng cuối cùng… Đều thất bại.
Tuy nhiên, lúc này nàng cũng không có mở miệng nghi ngờ Sở Mặc điều gì, bởi vì nàng nhìn thấy, một chân của Sở Mặc…. Đã biến mất không còn thấy gì nữa!- Này….
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
- Đến!
Sở Mặc vươn một tay ra:
- Nắm lấy tay ta…. Cẩn thận một chút!
Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Sở Mặc, cắn nhẹ hàm răng, hơi do dự một chút.
Sau đó, đem tay nhỏ bé của mình chủ động vươn tới, được hắn nắmlấy, ngay lập tức trước mắt thay đổi, hai người đi thẳng tới một nơi thần bí!
…………….
- Lãnh huynh, hay là chúng ta đừng tìm nữa, yêu nữ kia khẳng định đã sớm chạy thoát, thực lực của nàng cao hơn chúng ta rất nhiều, nếu muốn chạy trốn, khẳng định là chúng ta sẽ không đuổi theo kịp. Chớ nói chi đến việc trên người nàng, tám chín phần còn có bùa bảo mệnh gì đó.
Dư Tông Hậu nhìn sắc mặt khó coi của Lãnh Thu Minh, mở miệng khuyên nhủ.Đông Phương Bạch cũng ở một bên nói:
- Vẫn là cái cơ duyên kia quan trọng hơn, tuy rằng nói mỗi tháng đều xuất hiện một lần, nhưng ai biết được có thể có người nhanh chân đến trước hay không?
Lãnh Thu Minh vẻ mặt buồn bực nói:
- Các ngươi cho rằng ta thật sự muốn bắt yêu nữ kia đúng không? Các ngươi lầm rồi! Ta muốn tìm được yêu nữ kia chính là muốn giết chết nàng! Nếu không hậu hoạn vô cùng!
Chương73: Bàn Tay Nắm Giữ Sinh Tử (2)
- Các ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận, với tuổi của nàng mà đạt được loại cảnh giới này, cho dù là ở sư môn của chúng ta, thì cũng tuyệt đối làmột người có cấp bậc cao nhất…. Thậm chí, cấp cao nhất cũng không bằng nàng.
- Từ công pháp mà nàng sử dụng, chúng ta lại hoàn toàn không đoán ra được lai lịch của nàng, trời mới biết sau lưng của nàng sẽ có một thế lực khủng bố như thế nào…. Ít nhất cũng phải có một sư phụ đáng sợ.
- Việc làm hôm nay của chúng ta, nếu xét là chuyện nhỏ…. Bất quá là do sinh lòng tham, nhưng không có thành công. Nếu hướng đến việc lớn mà nói…. Chính là sinh ra ý đồ xấu trong lòng, muốn giết người cướp của!- Hai người các ngươi nói thử xem, nếu đổi lại là các ngươi, có thể nuốt xuống cơn tức giận này sao?
Dư Tông Hậu và Đông Phương Bạch đều thở dài một tiếng, bọn họ đương nhiên hiểu được đạo lý này, bằng không cũng sẽ không cùng với Lãnh Thu Minh đi tìm thiếu nữ kia lâu như vậy.
Tuy nhiên mắt thấy trăng tròn đã sắp lên đến đỉnh, hai người Đông Phương Bạch và Dư Tông Hậu càng muốn đi tranh giành phần cơ duyên kia!
Bởi vì hai người bọn họ, tuy rằng nổi lên ý nghĩ tham lam với bảovật trên người thiếu nữ kia, nhưng cũng không có biểu hiện trực tiếp ra bên ngoài như vậy!
Nói cách khác, hai người bọn họ đều cảm thấy, chính mình cũng không có đắc tội thiếu nữ váy lam nhiều lắm!
Mà hai người Lãnh Thu Minh và Triệu Phàm, mới là chủ mưu thật sự.
- Lãnh huynh, ngươi nói đều rất có lý, nhưng vấn đề hiện nay là chúng ta không tìm thấy nàng!
Dư Tông Hậu chậm rãi nói:
- Trăng tròn, một tháng chỉ có một lần, nếu bỏ qua đêm nay…. Có thể phải dừng lại ở đây thêm một tháng nữa!
Đông Phương Bạch cũng nói:
- Đúng vậy đó, nhiều tháng, thì chuyện xấu sẽ càng nhiều hơn. Ta có cảm giác, ở nơi này xuất hiện duyên cơ, chắc là giấu chưa được bao lâu đâu!
Lãnh Thu Minh trên mặt mang vẻ âm tình bất định, thật lâu sau y mới thở dài một tiếng:
- Được rồi, nghe theo các ngươi đấy, chúng ta đi tìm cơ duyên trước! Tuy nhiên…. Mặc kệ đêm nay chúng ta có thể tìm được cơ duyên kiahay không, thì trong vòng một tháng này, nhất định phải tìm cho bằng được yêu nữ váy lam kia và giết nàng!
- Bằng không thì không thể an tâm!
- Ta dám khẳng định, nàng nhất định không có đi quá xa đâu!
- Ở cấm chế kia, chúng ta tới gần còn không dám, nàng lại dám xông lên, bộ dáng nàng bị trọng thương lúc ấy, chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, hấp hối, ta cũng không tin nàng có thể nhanh chóng hồi phục như vậy!Dư Tông Hậu và Đông Phương Bạch liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau gật đầu:
- Được rồi!
Kỳ thật những việc mà lúc trước bọn họ làm, đã có chút ít hối hận.
Tuy nhiên vào lúc này, nếu từ chối Lãnh Thu Minh, rõ ràng cũng không phải một quyết định đúng đắn.
Sau đó, Đông Phương Bạch lấy ra một món bảo vật, bắt đầu tính toán.Đệ tử đại phái, chí ít cũng đều có một đồ vật nào đó tốt mang theo ngừoi.
Tại chỗ của Đông Phương Bạch, Liệt Hỏa Tông tuy rằng không phải là một môn phái nổi tiếng về bói toán, nhưng sư phụ của y cũng là một cao thủ bói toán.
- Hướng Đông lệch về phía bắc….
Một lúc sau, sắc mặt của Đông Phương Bạch có chút tái nhợt mà chỉ về một hướng, sau đó phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.Dư Tông Hậu có chút lo lắng nhìn qua Đông Phương Bạch:
- Không có sao chứ?
Bên trong con ngươi của Lãnh Thu Minh lại hiện lên vẻ vui mừng, sau đó đến gần nhìn Đông Phương Bạch nói:
- Như thế nào rồi?
Đông Phương Bạch khoát khoát tay, hít sâu một hơi:
- Không có việc gì, bị phản phệ (cắn trả) là bình thường, lần này…. Chắc có lẽ là không phải sai lầm đâu!
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Bạch, ba người cùng tiếntới phương hướng ngược lại với hướng của bọn Sở Mặc, nhanh chóng bước đi.
Trong đêm tối trên thảo nguyên, còn có rất nhiều người tập trung lục soát tìm kiếm ở khu vực này.
Kỳ Tiêu Vũ bị cảnh tượng trước mắt làm cho có chút sợ ngây người, nàng nhìn vào Sở Mặc ở bên cạnh:
- Làm sao ngươi có thể tìm tới được nơi này?- Là trực giác!
Sở Mặc nói một cách đương nhiên.
-……
Kỳ Tiêu Vũ không nhịn được nữa mà liếc mắt, nàng mới không tin câu chuyện hoang đường của Sở Mặc.
Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt, quả thực làm cho người ta hết sức kinh hãi.
Bởi vì giờ phút này, bọn họ không ngờ đang ở giữa một mảnh sao trời mênh mông!Dưới chân của họ, là một khoảng hư không vô tận.
Nhưng kỳ lạ là, bọn họ đều không cảm thấy đang bị rơi xuống, tuy rằng lơ lửng trên không, nhưng thật giống như đang dẫm lên trên mặt đất bằng phẳng.
Bốn phương tám hướng, đều là bầu trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh.
Nhưng không có ánh trăng.
Thực rõ ràng, nơi này không phải là vị trí không gian mà bọn họ đứng lúc nãy.Chẳng biết tại sao, Kỳ Tiêu Vũ có cảm giác bản thân mình có chút khẩn trương, nàng tiến sát về phía Sở Mặc, không kìm được mà vươn tay nắm lấy tay của Sở Mặc.
Sở Mặc có chút kỳ quái nhìn thoáng qua gương mặt có chút tái nhợt của Kỳ Tiêu Vũ, nắm chặt lấy tay nàng, có một cảm giác kỳ quái lan tràn ra khắp trái tim:
- Đừng sợ, có ta ở đây rồi!
Kỳ Tiêu Vũ gật đầu một cách yếu ớt, trong lòng hơi an tâm hơn một chút, ngay cả nàng cũng không biết vì sao khi vào trong này lại có cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy.
- Nếu ngươi sợ, hay là ta đưa ngươi trở về?
Sở Mặc có ngọc dẫn đường, đương nhiên biết làm sao để có thể quay về.
Tay Kỳ Tiêu Vũ rất lạnh, Sở Mặc có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự lo lắng và sợ hãi của Kỳ Tiêu Vũ.- Không cần!
Kỳ Tiêu Vũ từ chối mà không cần nghĩ ngợi gì, nói:
- Ta phải ở lại đây! Không sao hết, có ngươi ở đây, ta không sợ…
Miệng thì nói không sợ, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Sở Mặc nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn kiên quyết liền không nói gì thêm, dựa theo chỉ dẫn của miếng ngọc, không ngừng di chuyển từng bước trong không gian đầy sao quái dị này.
Rất nhanh chóng hai người đã đi trong vùng không gian này được hơn mười dặm, đối với diện tích của bầu trời sao trong này mà so sánhthì khoảng cách đó hầu như chưa thấm vào đâu, không khác gì chưa di chuyển được chút nào.
Nhưng lạ ở chỗ, mỗi khi hai người đi được vài dặm đường, sao trời xung quanh lại xuất hiện một chút thay đổi.
Lúc đầu họ cũng chưa chú ý đến, tuy nhiên đến khi trên bầu trời cùng lúc xuất hiện tới 10 mặt trăng, thì đều sợ tới ngây người.
- Đây, đây làchuyện gì xảy ra?
Sở Mặc mấp máy môi, mắt đăm đăm nhìn lên phía mười vầng trăng sáng xếp thành hàng… từ nam đến bắc trên bầu trời, khó lòng tin nổi.- Đẹp quá!
Chương74: Tên gọi là Thí Thiên (1)
Kỳ Tiêu Vũ không nhịn được than thở.
- Ngươi không thấy nó quá lạ lùng sao?
Sở Mặc nhìn nàng, cảm thấy tư duy trong đầu con gái thật kỳ quái.
- Đương nhiên là lạ, nhưng… vẫn rất đẹp còn gì!
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, hình như đã bớt sợ hơn hồi nãy, nhưng vẫn…không buông tay hắn ra, cũng không phải là nàng muốn nắm tay Sở Mặc, mà cứ tưởng tượng phải buông tay hắn ra xong, trong lòng của nàng lại dấy lên nỗi lo lắng và sợ hãi.- Được rồi… đúng là đẹp thật!
Sở Mặc nhìn mười vầng trăng sáng trên đỉnh đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đúng lúc này một trận gió cuồn cuộn nổi lên trong trời đất!
Sở Mặc ngẩn ra, nơi này sao có thể có gió xuất hiện?
Hơn nữa trận gió này, thổi quatoàn bộ không gian một lượt chỉ trong nháy mắt.
Tốc độ trận gió này như vậy cũng quá nhanh rồi.Sau đó, hai người phát hiện, cả mười vầng trăng trên đầu đều đồng loạt đổi màu.
Không còn màu vàng ngà ngà như trước, mà biến thành một màu… đỏ tươi như máu!
Mười vầng trăng máu!
Nhìn kỹ thì thấy, bên trên vẫn có tia sáng màu đỏ di chuyển. Màu sắc cùng máu tươi không khác tí nào, làm cho người ta cảm thấy một sự quỷ dị vô cùng!Thân thể Kỳ Tiêu Vũ hướng sát vào Sở Mặc, thậm chí còn hơi hơi run rẩy, run giọng nói:
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Sở Mặc lắc đầu, ngẩng lên nhìn những mặt trăng máu lơ lửng trong không trung, thì thào nói:
- Ta cũng muốn biết!
Mười vầng trăng máu trên bầu trời, bắt đầu di chuyển chậm chạp, như mười giọt máu tròn, rồi bất ngờ tụ lại một chỗ. Nhanh như chớp, mười mặt trăng máu hợp lại thành một, tạo nên một vầng trăng máu khổng lồ!Vầng trăng máu khổng lồ tản ra một thứ ánh sáng đỏ tươi, rồi đột nhiên phát ra một âm thanh như sấm nổ!
- Uỳnh!
Trong không gian lập tức bị chao đảo một chút.
- Vật này còn sống?
Sở Mặc giật mình, miếng ngọc trên cổ vào lúc này…đột nhiên điếc không sợ súng đưa ra tín hiệu, mục tiêu… chính là vầng trăng máu đang treo trên cao!- Ngươi điên rồi sao!
Sở Mặc không kìm được mắng to:
- Muốn chết cũng chọn chỗ khác mà chết!
- Ai? Ai điên rồi?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc một cách khó hiểu, bởi vì nơi này chỉ có hai người họ. Nhưng rõ ràng những lời này Sở Mặc không phải là nói với nàng, điều này khiến cho Kỳ Tiêu Vũ càng thêm lo lắng.
- Không có gì, tiện mồm nói lung tung thôi.
Đôi mắt Sở Mặc dán chặt vào vầng trăng máu phía trên cao, miếng ngọc trong ngực giờ phút này chẳng những tỏa ra sức nóng mãnh liệt,mà còn truyền lại cho Sở Mặc một cảm giácnhư thể là đang rất sốt ruột, gấp gáp.
Chỉ kém mỗi không nhảy lên nói thẳng cho Sở Mặc —— Ta muốn ăn nó!
Sở Mặc lại không dám nhúc nhích chút nào, thân hình nhỏ bé của hắn nếu đem so với vầng trăng máu kia thì quả thực còn chẳng bằng một hạt bụi!
Keng!Đúng lúc này, miếng ngọc trong ngực Sở Mặc phát ra từng đợt leng keng như rồng ngâm!
Một tia sáng bắn ra từ lồng ngực của Sở Mặc, vọt thẳng tới vầng trăng máu khổng lồ!
Oành!
Vầng trăng máu khổng lồ trên bầu trời dường như đã bị thứ gì đó làm cho sợ hãi tột độ, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, làm chấn động toàn bộ không gian, dường như có thể làm cho nó sập xuống bất cứ lúc nào.Trong nháy mắt khi Kỳ Tiêu Vũ cảm nhận được tia sáng kia, cả người đều ngẩn ra, ánh mắt rạng rỡ. Tuy nhiên ánh sáng rực rỡ đó trong con ngươi nhanh chóng thu lại, thay vào đó là một vài cảm xúc phức tạp.
Ánh sáng bắn về phía mặt trăng máu trong chớp mắt nhập vào vầng trăng khổng lồ.
Trăng máu đột ngột co rút lại, nhưng sau đó lại phình ra một cách điên cuồng, chẳng mấy chốc gần như đã chiếm hết toàn bộ không gian.
Tiếp theo, vầng trăng máu nhẹ nhàng rung lêntrong không trung, các vì sao ở bốn phương tám hướng lại bắt đầu run rẩy một cách mãnhliệt.
Lần chấn động này, cả bầu không khí dường như đều muốn sụp!
Ầm!
Vầng trăng máu kia lại chấn động!
Sáng rực một màu máu, cả không gian mênh mông rộng lớn cuối cùng dần dần tan vỡ!
Ánh sáng màu máu nhoáng cái đã tới trước mặt Sở Mặc, Sở Mặcthậm chí còn có cảm giác chỉ cần hắn vươn tay ra là chạm được vào vầng trăng máu này!
Uỳnh!
Trăng máu đã phình to đến mức không thể nào tưởng tượng nổi bỗng nổ tungầm ầm.
Rồi sau đó, thực ra chẳng có sau đó.
Vì Sở Mặc đã ngất xỉu luôn rồi…Đến khi Sở Mặc mở mắt tỉnh lại, liền phát hiện ra mình đang nằm ở nơi lúc trước chuẩn bị tiến vào cánh cửa, còn Kỳ Tiêu Vũ lại biến mất.
- Sao lại thế này?
Sở Mặc có chút khó chịu lẩm bẩm.
Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc trước, trong đầu Sở Mặc vẫn còn đang ong ong. Những gì hôm nay được chứng kiến, đều khó có thể tin nổi, hoàn toàn đã vượt khỏi tầm nhận thức của Sở Mặc.
Những vì sao huyền ảo, vầng trăng máu quỷ dị, còn có ánh sáng bắn ra từ miếng ngọc của hắn.Cùng với…sự lan tràn xâm chiếm toàn bộ không gian của trăng máu, và phát nổ cuối cùng.
Đến tận lúc này, Sở Mặc cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ, tất cả đều do miếng ngọc này... muốn cho ta xem cảnh tượng kỳ lạ không thể giải thích nổi đó?
- Đúng rồi... thế còn Kỳ Tiêu Vũ đâu?
Sở Mặc ngồi dậy, một trang giấy từ trên người hắn nhẹ nhàng rơixuống.
Sở Mặc tiện tay nhặt lên, bên trên chỉ viết một câu nói rất đơn giản:
- Ta có chút việc nên đi trước, sau này ta lại tới tìm ngươi —— Kỳ Tiêu Vũ.
- Hóa ra là đã đi rồi, còn may, không phải bị ta bỏ lại trong không gian thần bí kia là tốt rồi.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu, nhưng trong lòng lại có một cảm giác mất mát, buồn bực vô cớ.
Vốn hắn cho rằng lần này có thể giúp đỡ Kỳ Tiêu Vũ, lại không nghĩtới sẽ phát sinh tình huống như vậy.
Tuy nhiên sau khi biết Kỳ Tiêu Vũ cũng không gặp bất trắc gì, trong lòng Sở Mặc cũng yên tâm đôi chút, ngẩng đầu thoáng nhìn lên bầu trời, một vầng trăng vàng ngà ngà, treo cao trên đỉnh đầu, tản ra một thứ ánh sáng trong trẻo và mát lạnh.
Sở Mặc hít sâu một hơi:
- Trăng như thế này vẫn đẹp hơn!
Nói xong hắn liền tiến vào không gian bên trong miếng ngọc, xảy ra chuyện lớn như vậy, Sở Mặc cảm thấy bên trong không gian miếng ngọcsẽ phát sinh một vài thay đổi.
Hắn đã đoán đúng mở đầu, nhưng lại đoán sai kết quả.
Sau khi tiến vào không gian miếng ngọc, Sở Mặc hoàn toàn ngơ ngẩn.
Bên trong không gian không phải đã xảy ra một vài thay đổi... mà là đã có thay đổi cực lớn!
Vốn dĩ không gian bên trong miếng ngọc tuy rất rộng lớn, nhưng chỉ là một nơi hư vô mờ mịt, ngoài tảng đá xanh và cái cây nho nhỏ màuxám kia thì chẳng có gì.
Nhưng hiện tại, đầu tiên là không gian bên trong đã lớn hơn trước rất nhiều lần, phạm vi ước chừng hơn trăm trượng!
Chương75: Tên gọi là Thí Thiên (2)
Không gian rộng như vậy, đừng nói là chứa nhu yếu phẩm hàng ngày, cho dù là cất nguyên một căn nhà lớn cũng không thành vấn đề.
Tảng đá vẫn nằm ở vị trí cũ, bên trên vẫn là cuốn Thiên Ý Ngã Ý. Tuy nhiên, cạnh Thiên Ý Ngã Ý vẫn còn một thứ!
Đó là... một thanh đao!Một thanh đao đỏ như máu!
Đao không có vỏ, lưỡi đao khá hẹp, chỉ nhìn lướt qua thì còn tưởng là một thanh kiếm, định thần nhìn lại mới thấy đó một thanh hoành đao mang màu máu.
Loại màu đỏ diễm lệ này dường như là từng dòng máu tươi đang tuôn chảy.
Hoa văn phía trên cũng hết sức phức tạp, giống như chứa đựng một ý nghĩa sâu xa vô tận.Lưỡi đao đỏ máu lạnh như băng, toát ra ánh sáng yêu dị, khiến Sở Mặc lập tức liên tưởng đến vầng trăng máu vừa mới gặp phải.
Chỉ là hắn vẫn cảm thấy hơi vô lý, thanh đao huyết sắc đột nhiên xuất hiện trong không gian miếng ngọc này sao có thể có mối liên hệ nào tới vầng trăng máu kia?
Thanh đao dường như còn có một loại ma lực, dụ dỗ người ta không thể đừng được mà nhấc nó lên.
Sở Mặc lành lạnh nhìn thanh đao, trong lòng có chút chống cự!Loại chống cự này xuất phát từ bản năng, dường như có một âm thanh từ tận sâu trong linh hồn nhắc nhở hắn, đừng cầm thanh đao đó lên!
Một thanh đao tốt, đối với một người đàn ông... cho dù chỉ là một thằng bé đều có sức hấp dẫn chết người, đương nhiên Sở Mặc cũng không phải ngoại lệ.
Cho nên hắn không rõ loại chống cự theo bản năng này là vì lẽ gì?
Chẳng qua chỉ là một thanh đao, chỉ cầm thôi thì có thể ra sao chứ?Nghĩ thế, tinh thần của Sở Mặc liền bị lung lay, lập tức thanh đao bị hắn nắm trong tay rồi nhấc lên.
Không sao hết!
Không có bất cứ cảm giác khó chịu nào.
Nhưng dường như từ sâu trong linh hồn Sở Mặc lại phát ra một tiếng thở dài.
Tiếp theo... liền không phát sinh thêm gì nữa.Loại cảm giác chống cự kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Rồi sau đó Sở Mặc rời khỏi không gian miếng ngọc.
Thanh hoành đao mang màu máu vẫn nằm trong tay.
Nhưng điều khiến cho Sở Mặc thấy kinh ngạc là, sau khi thanh đao này rời khỏi không gian thì tất cả màu máu đều rút lui, bị thế chỗ bởi màu sáng bạc!
- Thật kỳ quái!
Sở Mặc lầu bầu lại cất đao vào trong không gian.Vừa vào tới không gian, hoành đao lại hiện nguyên hình, toát ra ánh sáng màu máu yêu dị, bên trên như thể có dòng máu tươi đang chảy.
Sau khi thử đi thử lại mấy lần, rốt cục Sở Mặc xác định, chỉ cần lấy ra khỏi không gian nó sẽ biến thành một thanh hoành đao trông chẳng khác gì bình thường, nếu cất lại vào trong không gian miếng ngọc thì màu máu sẽ lại hiện ra.
- Thật thú vị!
Sở Mặc như nhặt được của báu, từ nhỏ hắn đã từng được thấy nhiều loại vũ khí, chỉ cần liếc qua một chút Sở Mặc liền biết ngay thanh đao này là một vũ khí cực kỳ sắc bén!Tất cả hoa văn bên trên đều như là được hình thành một cách tự nhiên, phức tạp đa dạng, không biết đã phải trải qua bao nhiêu lần rèn giũa mới có thể đạt tới mức này.
Ít nhất Sở Mặc chưa bao giờ nhìn thấy loại vũ khí nào được rèn tới độ như thế.
- Đao này... tên là gì thế nhỉ?
Sở Mặc cau mày, chăm chú quan sát thanh đao tìm kiếm dấu hiệu của tên.
Một thanh đao danh tiếng thì người rèn ra nó nhất định sẽ để lại dấuấn của mình.
Nhưng thanh đao này... Sở Mặc lật đi lật lại cả ngày giời cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của người tạo ra nó.
Nhưng ở phía trên phần cán đao lại phát hiện một dấu ấn nho nhỏ hình trăng máu.
Dấu ấn không lớn, ẩn giấu bên trong hoa văn ở thân đao, nếu không chú ý thì khó lòng mà phát hiện được.
- Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến vầng trăng máu đó?Sở Mặc hơi kinh ngạc.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm một cách cẩn thận dấu ấn, mới liếc mắt một cái đầu óc bỗng chao đảo như say rượu, toàn thân lạnh lẽo như ngã vào hầm băng!
Sở Mặc hơi run run, tỉnh táo lại. Nhếch nhếch mép không dám tiếp tục nhìn dấu ấn đó nữa.
Lại bắt đầu công cuộc tìm kiếm tên của người rèn đao nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy.- Đúng là không bình thường! Thanh đao tốt như vậy... sao lại không có tên tuổi gì được?
Tuy rằng nó có lai lịch rất kỳ quặc, nhưng Sở Mặc dám chắc đây là một thanh đao có tiếng.
Bất cứ một bậc thầy chế tạo vũ khí nào đối với vũ khí tự tay mình làm ra đều yêu quý như con đẻ, thậm chí còn yêu quý hơn cả con mình!
Sao có thể không đặt tên cho nó?
Sở Mặc đảo mắt, nghĩ thầm trong lòng:
- Cho ta xem rõ thanh đao này!Ầm!
Sở Mặc đột nhiên cảm giác cảnh vật xung quanh bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, như thể đang ngâm mình trong một biển máu vô cùng vô tận, khắp chốn không thể tìm thấy bất cứ một loại màu sắc nào khác.
Chỉ có màu máungập tràn!
- Đây là đâu?
Sở Mặc mở căng hai mắt, cảm thấy đến hô hấp cũng có đôi chút khó khăn.Bởi vì không gian ở đây, chẳng những nhuộm đẫm màu máu, hơn nữa còn ngập ngụa mùi máu tanh!
Dường như biển máu vô biên này, tất cả đều được tích góp từ máu tươi của con người!
Hơi thở đang tỏa ra khiến Sở Mặc suýt chút nữa liền không chống đỡ nổi.
Lúc này, một con sóng lớn từ máu tươi ầm ầm xô tới, đánh thẳng về phía Sở Mặc bao phủ toàn thân hắn.Trong đầu hắn hai chữmáu me đầm đìa lóe lên.
- Thí Thiên!
----------
Thật lâu sau, tinh thần Sở Mặc mới phục hồi lại, há miệng thở hổn hển, như một người suýt chết đuối vừa bò được lên bờ.
Toàn thân hắn cũng ướt đẫm như vừa bị dội cho một xô nước vậy.
Lại qua một lúc sau, Sở Mặc mới vuốt vuốt mái tóc đã bị ướt sũng, liếc nhìn thanh hoành đao màu máu trong tay, lầm bầm:
- Có nhất thiết phải như vậy không… Ta chẳng qua chỉ muốn biết tên của ngươi, cần gì phải làm ra cả một biển máu tanh để dọa ta?
- Thí Thiên… tên này nghe sao hung bạo quá!Một trận gió lạnh thổi qua, Sở Mặc hơi hơi phát run, nắm thanh đao lên nói:
- Xem ra ngươi cũng là một thanh đao trải qua nhiều giết chóc, từng tắm nhiều máu tươi, có cách xưng tên thôi cũng bất bình thường như vậy, ai mà nhát gan khéo đã bị ngươi dọa cho chết ngất rồi.
Nói xong, Sở Mặc chuẩn bị cất Thí Thiên đi, dù sao hắn cũng không quen mang theo một thanh đao sắc bén vô địch đi rêu rao như vậy.
Đúng lúc này, phía xa xa đột nhiên truyền tới những tiếng gầm lên một cách giận dữ, sau đó có rất nhiều người đồng loạt lao đến chỗ Sở Mặc.Sở Mặc hơi kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện không trung ngay phía trên đột nhiên tỏa sáng một cách rực rỡ, hoa lệ vô cùng!
Đủ mọi màu sắc rực sáng trong đêm trên thảo nguyên thanh vắng, cách xa vài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy.
- Mẹ nó!
Sở Mặc không nhịn nổi chửi một câu, quay người bỏ chạy!