Đây là thực lực!Là thực lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ!
Là sự vượt trội về công pháp!
- Xin lỗi, đệ có lòng tin đánh bại bọn họ nhưng lại không tin có thể cản bọn họ chạy trốn!
Sở Mặc có phần bất đắc dĩ nói.
Diệu Nhất Nương còn đang nhìn Sở Mặc, không nói chuyện.Khóe miệng Sở Mặc giật giật, nói:
- Tỷ.... tỷ...
Lời còn chưa nói hết, Diệu Nhất Nương đột nhiên nhào vào trong lòng Sở Mặc, ôm Sở Mặc thật chặt. Sở Mặc chỉ cảm thấy một mùi hương theo gió tràn tới, sau đó trong ngực đã có thêm một cơ thể mềm mại.
- Ô... tỷ, tỷ không sao chứ?
Sở Mặc sửng sốt một chút, sau đó vươn tay ra vỗ nhẹ vào sau lưngcủa Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương cũng không nói gì, cứ như vậy dùng sức ôm hông của Sở Mặc.
Lúc này dáng người của Sở Mặc đã không khác gì người trưởng thành rồi, do đó, Diệu Nhất Nương ôm Sở Mặc có chút gì đó giống chim nhỏ nép vào người, nhìn qua lại vô cùng xứng đôi.Một lúc lâu sau, Diệu Nhất Nương mới buông Sở Mặc ra, sắc mặt ửng đỏ, sau đó nhẹ giọng nói:
- Chúng ta trở về đi thôi.
Sở Mặc biết hôm nay Diệu Nhất Nương chịu kích thích hơi lớn, bị tỷ muội đồng môn bán đứng và tính toán không khác gì bị người thân cận nhất bán đứng, tâm tình chắc chắn là rất kém.
Ngay lập tức gật đầu, yên lặng đưa hai người trở về. Sở Mặc dẫn theo hai người bọn họ cũng không trở về Thao Thiết lâu, cũng không điPhàn phủ. Dù sao bây giờ hắn vẫn đang mang dáng vẻ một người khác, cho nên Sở Mặc mang theo hai người bọn họ đi tới một biệt viện trong thành Viêm Hoàng.
Ở đây chính là một trong các biệt viện hai năm trước Hứa Phù Phù đã bí mật mua.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, người bình thường cũng rất khó tìm tới nơi này. Hơn nữa, biệt viện này còn được Hứa Phù Phù đào một tầng hầm lớn, bên trong chứa tài nguyên ít nhất có thể sống trong mấy tháng!- Tỷ, bên Thao Thiết Lâu tỷ tạm thời cũng đừng trở về, bọn họ bị thua thiệt thế sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương, nhẹ giọng nói.
- Vậy tổ chức của chúng ta làm sao bây giờ?
Diệu Nhất Nương cũng hiểu nàng bây giờ xác thực là không nên lộ mặt nữa, nhưng trong lòng lại có phần không bỏ được thế lực vừa mới tạo dựng lên.
Sở Mặc lắc đầu:
- Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của mọi người, tỷ cũng không cần phải gấp, bọn họ cho dù mạnh hơn nữa cũng không dám quá phận ở thành Viêm Hoàng này. Dù sao, đây là địa bàn của Hoàng gia! Chờ lát nữa đệ ra ngoài điều tra Chu Tước Hội này một chút xem bọn chúng ở thành Viêm Hoàng này rốt cục có thế lực như thế nào, sau đó lại nghĩ cách diệt trừ tận gốc thế lực của bọn chúng ở đây.
- Nhưng ta chung quy cũng không thể trốn suốt ở chỗ này.
Diệu Nhất Nương trầm giọng nói:
- Tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.Sở Mặc nói:
- Sẽ không lâu lắm đâu, yên tâm đi.
Nói xong, Sở Mặc lấy một lọ đan dược trên người mình ra, nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Tỷ, tỷ biết đấy, thăng cấp cảnh giới của mình có thể thực hiện thông qua đan dược. Chỉ có điều đan dược thăng cấp cảnh giới có một tác hại lớn nhất.
Diệu Nhất Nương hơi ngẩn ra, ngay lập tức nói:
- Ta biết rõ, đan dược mạnh nhất thế gian này có thể cho cảnh giới của người ta thăng cấp lên tới Kim Thạch Chi Cảnh, nhưng nếu sử dụngbiện pháp này, như thế đến Kim Thạch Chi Cảnh cũng không khác gì đến điểm cuối rồi, không thể trải qua những quá trình luyện thể, luyện cốt nữa, căn bản là không có cách nào tiến vào Luyện tâm kỳ.
Sở Mặc gật đầu:
- Điều đó tỷ rõ ràng hơn cả ta, bình đan dược trên tay ta bây giờ chính là đan dược có thể giúp cảnh giới của người ta trực tiếp tăng đến Kim Thạch Chi Cảnh!
- Cái gì?
Diệu Nhất nương chấn động, không thể tin nhìn về phía Sở Mặc:
- Điều này làm sao có thể? Loại đan dược trực tiếp thăng cấp lên Kim Thạch Chi Cảnh này…tuy nói là có tồn tại, có thể luyện chế được nhưng vô cùng khó khăn. Cho dù là luyện dược sư mạnh nhất trong đại môn phái cũng hoàn toàn không thể cam đoan thành công luyện chế được nó, mười lò có thể còn lại có một lò…cũng đã xem như lợi hại rồi. Trên tay đệ… làm sao có thể có được?
Sở Mặc cười cười:
- Tỷ, tỷ quên chuyện ta luyện dược cho Hạ Kinh rồi à?
Diệu Nhất Nương hơi xửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Đệ thật sự có thể luyện chế được loại đan dược này sao?Sở Mặc giơ một tay đang cầm bình đan dược lên:
- Không thể giả được!
Hô hấp của Diệu Nhất Nương hơi dồn dập nhìn Sở Mặc nói:
- Đệ cũng biết… một viên đan dược như vậy có giá trị như thế nào chứ?
Sở Yên ở một bên vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệu Nhất Nương.
Sở Mặc nhìn vẻ mặt của hai nàng, cười nói:
- Mọi người có nghĩ tới không, sau khi ăn loại đan dược này con đường tu luyện đời này của mọi người coi như đã chấm dứt rồi.Diệu Nhất Nương kỳ quái nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Đệ có biết không, nếu không có viên đan dược kia, đời này của ta cũng không đến được Kim Thạch Chi Cảnh?
Sở Yên ở một bên yếu ớt nói:
- Ta cũng thế…
- Mấy người…
Sở Mặc nhìn hai nàng, có chút buồn bực:
- Mấy người làm sao biết thế chứ? Không tin vào bản thân mình như thế sao?Diệu Nhất Nương cười khổ, nói:
- Đệ làm như ai cũng giống đệ không bằng. Nửa năm từ tầng thứ hai đột phá tiến vào tầng thứ ba? Trên đời này nào có nhiều thiên tài như thế? Đừng nói chúng ta căn bản là không có nhiều tài nguyên như vậy, cho dù có lấy được nguồn tài nguyên vô tận đến, ta cảm thấy đời này của ta… nhiều nhất cũng chỉ có thể đến được Kim Thạch Chi Cảnh thôi.
Sở Yên hạ giọng nói:
- Kim Thạch Chi Cảnh… ta cũng không dám nghĩ tới.
Diệu Nhất Nương gật đầu:
- Đúng vậy đó, ta cũng không dám mong đến, cho nên đại thiếu giacủa ta, nếu đan dược trong tay đệ có thể làm cho người ta trực tiếp tăng đến Kim Thạch Chi Cảnh thì ta thật sự vô cùng hy vọng có thể đến được… Kim Thạch Chi Cảnh! Quả thực là quá mê người rồi. Ngay cả ta biết rằng giá trị của nó vô cùng đắt đỏ thì vẫn không kìm nổi ý nghĩ muốn lấy được nó.
Sở Yên nuốt nước miếng:
- Ta cũng thế…
Sở Mặc không biết nói gì, tiếp lời:
- Hai người sẽ không hối hận chứ? Nói ví dụ như có một ngày hai người có thể ở cao trên bầu trời, hai người không muốn đi lên xem mộtchút sao?
Diệu Nhất Nương cười cười:
- Trên đời này có tất nhiều chim có thể bay lên không trung, nhưng một con chim bồ câu cũng vĩnh viễn không thể bay cao như chim ưng được.
C
Chương202: Hiểu rõ ý nghĩ trong đầu
Nói xong, đôi mắt sáng rạng rỡ của Diệu Nhất Nương dừng ở Sở Mặc:
- Đây không phải là vấn đề có muốn hay không mà là vấn đề năng lực. Tỷ chỉ là một con bồ câu nhưng vận may lại quá tốt, gặp một con hùng ưng nhỏ có thể bay lượn cùng với nó một đoạn đã là rất may mắn rồi, Sở Yên, muội nói có phải như vậy hay không?
- Hả? muội... đúng, đúng vậy!
Sở Yên dường như đang suy nghĩ cái gì nên có chút thất thần, nghe thấy Diệu Nhất Nương hỏi nàng mới hoảng sợ vội trả lời.Diệu Nhất Nương nhìn sâu Sở Yên một cái, sau đó nói với Sở Mặc:
- Cầm đến đây đi, thiếu gia của ta, dù sao đời này tỷ cũng sẽ là người của ngươi.
- Cái gì mà người của ta...
Sở Mặc đầu đầy hắc tuyến nhưng vẫn đưa bình đan dược trong tay cho Diệu Nhất Nương:
- Bên trong tổng cộng có 3 viên thuốc, mười ngày dùng một lần, như thế có thể giúp tỷ thích ứng với mỗi một cảnh giới. Ánh mắt Sở Yên không nháy một cái mà nhìn bình đan dược kia, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.Sở Mặc nhìn Sở Yên một thoáng, nói:
- Thiên phú của muội cũng không hề kém, muội cũng muốn đi đường tắt này sao?
Diệu Nhất Nương nhàn nhạt nói:
- Phải suy nghĩ kỹ xem bản thân mình muốn cái gì rồi hãy quyết định.
Sở Yên vốn đã quyết tâm nghe xong lời này thì hơi nao nao, nhìn Diệu Nhất Nương. Diệu Nhất Nương nói:
- Vị đại thiếu gia này nhà ta sau này nhất định sẽ phá vỡ hư không mà đi, nếu như muốn đi theo hắn mà chỉ có Kim Thạch Chi Cảnh hiểnnhiên là không đủ.
Sở Yên có phần kinh ngạc nhìn Sở Mặc, trầm mặc một lúc rồi mới yếu ớt nói:
- Một ngày kia sẽ rất nhanh phải không?
- Ta cũng không biết.
Trong đầu Sở Mặc hiện ra gương mặt tuyệt mĩ của Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng hơi có phần đau đớn.
Sở Yên suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên cười một tiếng:
- Công tử, ta cũng muốn một viên đan dược như vậy, chẳng biếtcông tử có chịu cho hay không?
Sở Mặc chăm chú nhìn Sở Yên:
- Muội cũng muốn?
- Đúng!
Trong con ngươi Sở Yên bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt, nhẹ giọng nói:
- Trước kia chưa gặp được công tử, Sở Yên chỉ là một cây đao... một cây đao trong tay Vương phi nương nương, Sở Yên đã từng nói thân vương Hạ Kinh không phải là người tốt lành gì, thật ra thì chính bản thân Sở Yên... làm sao là người tốt được? Gặp được công tử rồi, Sở Yênmới thật sự được làm người.
Sở Yên nhìn Sở Mặc:
- Cho nên Sở Yên nguyện vì công tử làm bất cứ chuyện gì! Nếu công tử trước mắt cần người giúp sức, cần trợ thủ, như thế thì để Sở Yên lần nữa làm cây đao kia là được rồi. Sở Yên rất vui lòng!
Sở Mặc chau mày nhìn Sở Yên có phần do dự.
Từ chỗ của Hạ Kinh lấy được nhiều dược liệu cao cấp như thế, trừ cho Ma Quân luyện chế giải dược ra thì Sở Mặc còn luyện chế hơn mười mấy viên đan dược có thể đột phá đến Kim Thạch Chi Cảnh. Khối ngọcnày giống như là một đan sư sâu không lường được, phàm là đan dược mà thế gian này có, chỉ cần Sở Mặc có thể nghĩ đến mục tiêu thì ngọc đều có thể đưa ra phương pháp luyện đan tinh chuẩn tương đương.
Nói cách khác, chỉ cần Sở Mặc có thể có được dược liệu cần để luyện đan thì... trên lý thuyết, toàn bộ đan dược trên cõi đời này, ngọc đều có thể luyện chế ra được.
Cho nên Sở Mặc nhíu mày, cũng không phải là tiếc gì đan dược này. Hắn là không muốn Sở Yên cứ hủy tương lai có cơ hội đột phá lên tầng cao hơn của mình như vậy.Sở Yên khác Diệu Nhất Nương. Tình cảnh của Diệu Nhất Nương bây giờ rất không tốt, đối phương đã biết thân phận của nàng rồi, lần này bị thua thiệt như thế, lần sau người tới khẳng định là còn mạnh hơn! Mà nàng lại không thể cả đời trốn chạy như thế này được.
Một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với những cường địch kia, bởi thế, biện pháp tốt nhất là có thể dùng thời gian ngắn nhất để tăng cảnh giới của mình lên cao nhất có thể, như thế mới có thể trong lúc nguy cấp tiếp theo mà bình yên vượt qua được.
Hoàng cấp tầng thứ sáu, cường giả tung hoành trong trần thế, trên cơ bản đã đủ rồi.Võ giả Luyện Tâm kỳ trên đời này đã là năng lực cường đại rồi… bọn họ gần như sẽ không đến nơi thế tục này.
- Muội khó khăn lắm mới được trở về làm người, vì sao lại muốn đi làm cây đao kia?
Sở Mặc cau mày, nhìn Sở Yên.
Sở Yên tự nhiên cười như hoa nở, nói:
- Làm cây đao của công tử, Sở Yên cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, Kim Thạch Chi Cảnh này, tung hoành trong thế tục là cường nhân rồi đó, sau này có môt ngày cho dù công tử thực sự có thể phá vỡ hư không mà đi, Sở Yên ở nơi hồng trần này cũng coi như là cao thủ chân chính.Cho dù là Hoàng đế cũng phải ngước lên cao mà nhìn ta. Đời này có thể sống đến nước đó đã đáng giá rồi!
Diệu Nhất Nương nhìn trong ánh mắt của Sở Yên tràn đầy tán thưởng, thầm nghĩ: Tiểu cô nương này quả thực là quá thông minh! Phá vỡ hư không? Trên đời này đã mấy trăm năm cũng không có loại khả năng lớn nhường này xuất hiện! Muốn thông qua tu luyện mà từng bước một đi tới vị trí kia thì không khác gì muốn đi lên trời cả.Có thể thật sự nhận thức rõ bản thân mình là một chuyện vô cùng khó khăn, đáng quý là nàng tuổi còn nhỏ đã hiểu được điểm này rồi. Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, khẽ giọng nói:
- Cho nàng đi, vừa đúng có thêm muội muội này phụng bồi ta, một ngày kia đệ thật sự rời đi, ta cũng không… cô đơn như vậy!
Khi Diệu Nhất Nương nói những lời này tâm dã nhẹ run lên một cái, đáy lòng xuất hiện một thanh âm: Thật sự không cô đơn sao?
Sở Mặc thở dài một tiếng, nói:
- Vậy được rồi.
Nói xong cầm bình đan dược khác cho Sở Yên.Ánh mắt của Diệu Nhất Nương trở nên có phần dại ra, nhìn Sở Mặc, lẩm bẩm:
- Đệ đến cuối cùng là còn bao nhiêu? Loại đan dược này ló ra một viên thôi… đã có thể làm cho cả thành Viêm Hoàng rơi vào sự điên cuồng rồi, thiếu gia của ta… lúc này mới có nửa năm thôi đó…
Sở Yên có chút run rẩy nhận lấy bình đan dược này, sau đó thật sự nghiêm túc nói:
- Công tử, sau một tháng ta sẽ trở thành cây đao sắc bén nhất bên cạnh người!
…Trở lại Phàn phủ, khôi phục lại dáng vẻ vốn có rồi ngồi trên ghế trong phòng của mình, trong lòng Sở Mặc vẫn có chút nặng nề. Hắn không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân là sư phụ của hắn đến từ Tiên giới nên tầm mắt của Sở Mặc rất cao, không khoa trương chút nào khi nói tầm mắt của Sở Mặc ở trên đời này gần như là không có ai có thể so sánh.
Chương203: Món tiền khổng lồ
Những lý giải của hắn, những cảm nhận của hắn…. tất cả kiến thức học được đều đến từ đồ của Tiên giới. Bởi thế Sở Mặc ngay từ đầu đã không cho rằng chín tầng trời trên đời này là điểm giới hạn của hắn.Cho nên, hắn theo bản năng lấy tư tưởng này cũng đặt trên những người của mình.
Bao gồm cả Hứa Nhị Phù, bao gồm cả Diệu Nhất Nương, cũng bao gồm cả Sở Yên. Thậm chí còn bao gồm cả ông nội của hắn, thúc thúc cụt một tay nữa.
Sở Mặc nghĩ mình có thể làm được, bọn họ cũng có thể làm được. Mình nghĩ như thế thì bọn họ chắc chắn cũng nghĩ thế.Nhưng hôm nay phát sinh ra việc này khiến Sở Mặc đột nhiên ý thức được một vấn đề, ý nghĩ lúc trước của hắn dường như có chút hồn nhiên rồi.
Những người này bên cạnh mình, thiên phú của bọn họ, tầm mắt của bọn họ, tâm tình của họ… bản thân mình đã tự ý quyết định bọn họ có thể đạt tới một mức độ cao thế nào.Như thế coi như mình đi theo chân bọn họ mà giảng giải việc đột phá tầng trời này, còn có cả Linh giới, Tiên giới, thậm chí còn có cả Thiên giới!
Nhưng bọn họ vẫn chọn ở lại ở nơi phàm trần tầng dưới cùng này!
Bởi vì tâm của bọn họ…ở lại nơi này!
Cũng bởi vì thiên phú của bọn họ quyết định bọn họ không thể đột phá để đi đến thế giới kia.
Vật trân quý nhất trên đời này cho tới bây giờ cũng không phải là“Không chiếm được” và” Đã mất đi” mà là quý ở hiện tại!
Vương Đại Phát nhìn thì có vẻ bị bao trùm bởi hơi thở phú hào, ấy thế mà nhìn đời lại vô cùng thấu suốt.
Những người như Diệu Nhất Nương, thật ra thì cũng nhìn rất thông suốt.
Giống như lời nói của Diệu Nhất Nương vậy, trên đời này có rất nhiều chim có thể bay lượn ở trên trời, nhưng một con bồ câu thì vĩnh viễn không thể bay cao giống như hùng ưng được!Hơn nữa, bồ câu chưa chắc thích bay cao như hùng ưng!
Phong cảnh tuyệt đẹp nhưng cũng phải đón nhận những cơn gió lớn thổi đến.
Sở Mặc ở trong phòng lẳng lặng suy nghĩ một buổi tối, đến khi đèn trong phòng tắt đi, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, chiếu vào trên mặt hắn, bao phủ khuôn mặt hắn trong tầng tầng ánh sáng màu vàng kim thì Sở Mặc rốt cục thở dài một cái.Trên mặt hiện ra một nụ cười thoải mái.
Hắn nghĩ thông suốt rồi.
Ngày hôm sau, thúc thúc cụt một tay mang về một tin tức làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Bên phòng đấu giá, sau khi trừ đi lợi tức mà bọn họ cần thu thì bên Sở Mặc còn lại 36 vạn lượng hoàng kim!
Lúc Thúc thúc cụt một tay mang 36 vạn lượng hoàng kim này đặt trước mặt của Sở Mặc thì tay của hắn run run.
Ba triệu sáu trăm ngàn lượng bạc trắng, mấy con số này chẳng những làm thúc thúc cụt một tay sợ ngây người mà cũng dọa đến cả SởMặc rồi. Hắn mặc dù biết giá trị của nguyên thú bậc cao rất đắt tiền nhưng thật sự không nghĩ tới loại nguyên thú cực phẩm cấp bốn Xích Mục Hàn Băng Mãng này vậy mà lại có thể đáng giá với số tiền như thế này.
Đây cũng không phải là giàu sau một đêm mà là tiền từ trên trời rơi xuống.
Thảo nào, những đội kia mạo hiểm đến mức nguy hiểm cả tính mạng cũng muốn đi săn nguyên thú.
- Thiếu gia, tiền này của chúng ta… có phải là tới quá nhanh haykhông, cũng quá nhiều phải không?
Người trung niên cụt một tay nhìn Sở Mặc, thanh âm có chút run rẩy:
- Một khoản tiền lớn như vậy, đã vượt qua cả khoản quân phí cho một cuộc chiến tranh quy mô lớn rồi.
- Ta cũng không nghĩ đến sẽ có nhiều tiền như vậy, tuy nhiên lần này… chúng ta xây dựng tổ chức cần nhiều loại chi tiêu cần dùng đến, có phải hoàn toàn đủ rồi không?
Sở Mặc hỏi.
Thúc thúc cụt một tay vẻ mặt hưng phấn:
- Sao lại chỉ có đủ thôi được? Ta thấy… cho dù nhanh chóng mở rộng cũng có thể dùng trong mười năm. Hơn nữa, khoản tiền này vẫn chỉ là món tiền thứ nhất thôi, những nguyên thú thiếu gia mang về kia, căn cứ vào phòng đấu giá bên kia bước đầu tính toán thì tổng cộng có thể kiếm được cả trăm lượng hoàng kim, đây chính là khoản tiền lớn tận hàng vạn lượng bạc trắng đó!
- Chúng ta không nên vội vàng mở rộng khuếch trương, thứ nhất là dễ gây chú ý với người khác, thứ hai… cũng không tiện quản lý và kiểm soát. Dù sao thì chúng ta không có nhiều trợ thủ thích hợp cho lắm.
Sở Mặc nói.Thúc Thúc cụt một tay gật đầu:
- Yên tâm đi thiếu gia, ta hiểu rồi.
Sở Mặc nhìn người trung niên cụt một tay, bỗng nhiên nói:
- Thúc thúc cụt tay, có chuyện ta muốn trưng cầu ý kiến của thúc.
Người trung niên thật ra thì rất nổi danh, tên là Tùy Hồng Nho, là một cái tên rất có ý cảnh. Nghe nói ông ấy từ bé sinh ra trong thế gia( gia đình làm quan), chỉ là đặc biệt thích học võ nên bỏ văn để theo võ. Nhưng Sở Mặc đã có thói quen gọi ông ấy là Thúc thúc cụt tay rồi, Tùy Hồng Nho cũng quen với cái tên này.Tùy Hồng Nho nhìn Sở Mặc, ôn hòa cười nói:
- Thiếu gia, có lời gì cứ việc nói là được.
Phàn phủ cho tới nay đều không có thị nữ, cũng không có các loại người hầu, hầu gái nô bộc nào. Có thể nói, Sở Mặc từ bé đã do thúc thúc cụt một tay nuôi lớn, cho nên tình cảm giữa hai người đặc biệt tốt đẹp.
Nói cách khác, khoản tiền lớn như mấy chục vạn lượng hoàng kim này, Sở Mặc làm sao có thể yên tâm tùy tiện để cho người khác quản lý chứ? Sự tin tưởng của hắn với thúc thúc cụt một tay cũng giống như đối với ông nội vậy. Ở trong lòng của Sở Mặc, thúc thúc cụt một tay tuy là không có liên hệ máu mủ gì với hắn nhưng lại hơn cả người thân củahắn.
Do đó, sau khi nghĩ thông suốt một ít chuyện rồi, Sở Mặc đưa ra một quyết định. Nếu như không thể mang theo bọn họ bay cao lên bầu trời kia vậy tại sao lại không ở trong không gian của bọn họ, để họ được bay càng tự do?
Từ Trường Sinh Thiên đến thảo nguyên, lại đến thành Viêm Hoàng… Sở Mặc phát hiện ra muốn hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của những môn phái cao cao tại thượng kia chỉ có một cách, đó là phảimạnh hơn bọn họ!
Trốn… cũng trốn không xong!
- Thúc Thúc cụt tay, là như thế này, thúc cũng biết, sư phụ của ta có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, bệnh của thân vương Hạ Kinh cũng là do sư phụ của ta trị khỏi.Sau khi được Ma Quân nhắc nhở, Sở Mặc cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, bằng năng lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để đi ngăn cản những cuồng phong yêu vũ kia, không bằng lấy loại họa sát thân dễ gặp phải này đổ lên trên người Ma Quân thần bí vô tung vô ảnh.
Tùy Hồng Nho gật đầu, nhìn thoáng qua cánh tay phải trống rỗng của mình, sau đó cười khổ nói:
- Ta biết chuyện này, tuy nhiên thiếu gia à, cho dù có đan dược tốt hơn nữa cũng không có khả năng làm cho ta mọc thêm được một cánh tay nữa, đúng không?
Chương204: Vua trong bóng tối (1)
Sở Mặc cười khổ nói:
- Loại đan dược này đoán chừng ở Tiên giới sẽ có, nhưng ở thế giới này của chúng ta cũng không mơ tưởng được.
Tùy Hồng Nho bật cười ha hả, đã nhiều năm như vậy, chuyện cụt tay này ông sớm đã thích ứng rồi. Người không thể mãi sống ở quá khứ được, cuối cùng vẫn phải nhìn về phía trước không phải sao? Lại nói bây giờ ông cảm thấy rất tốt, thậm chí còn vui vẻ hơn so với lúc chưa cụt tay.Bất kể ở đâu, người có thể thể hiện được giá trị của bản thân thì đều vui vẻ được rồi.
- Mặc dù cánh tay không thể mọc ra được nhưng có biện pháp để cảnh giới của thúc cụt tay có thể tăng lên tới Kim Thạch Chi Cảnh!
Sở Mặc thản nhiên nói sau đó nhìn phản ứng của thúc thúc cụt một tay.- Ha ha, việc đó đương nhiên ta đã nghe nói rồi, đan dược huyền thoại trên đời này đó…
Tùy Hồng Nho nói xong, bỗng nhiên không kìm nổi trừng to mắt, khóe miệng cũng bắt đầu co giật, có chút không dám tin nhìn Sở Mặc:
- Thiếu gia, ngài… ngài là có ý gì?
Sở Mặc trực tiếp lấy ra môt bình đan dược, ném cho Tùy Hồng Nho, cười nói:
- Đây là phần cuối cùng rồi, muốn gom đủ dược liệu để luyện chế đan dược này cũng không dễ dàng, ta cảm thấy khi thúc thúc cụt tay đạtđến Kim Thạch Chi Cảnh rồi, cho dù chỉ còn lại cánh tay trái cũng nhất định là cao thủ!
Tùy Hồng Nho theo bản năng nhận lấy bình đan dược, sau đó ngây ngốc nhìn Sở Mặc, khóe miệng kịch liệt co rút, môi khẽ nhúc nhích dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
- Ngay cả công pháp thích hợp dùng tay trái thi triển cũng không dễ để tìm nhưng mà thúc cũng không cần phải lo lắng.
Sở mặc còn thật sự nghiêm túc nói:
- Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho thúc công pháp thích hợp để thi triển bằng tay trái.
- Thiếu…thiếu gia?
- Dạ?
- Trong cái bình nhỏ này, thật sự là…thần dược có thể tăng lên tới Kim Thạch Chi Cảnh sao?- Gì mà thần dược, thật ra chính là dung hợp phá quan, luyện cốt, ngưng huyết, hóa kim, bốn loại dược liệu này luyện thành đan dược mà thôi.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Tùy Hồng Nho coi bình đan dược trong tay như vật báu, nhìn Sở Mặc như nhìn quái vật, nói:
- Nào có thể đơn giản như cậu nói được? Cậu có biết người Đại Hạ chúng ta tổng cộng mới có mấy cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh không? Cậu có biết không, một lọ đan dược như vậy, cả triệu hoàng kim cũng không mua được!
Nói xong, trên mặt của Tùy Hồng Nho hiện ra vẻ giãy dụa, sau đó nói:
- Thiếu gia, bình đan dược này… ta không thể nhận.
- Làm sao thế?Sở Mặc sửng sốt.
- Lão gia còn chưa có!
Tùy hồng Nho nhẹ giọng nói:
- So sánh ra thì Lão gia còn cần nó hơn ta.
Sở Mặc nói:
- Bên ông nội ta đã có sắp xếp khác rồi, đây chính là đưa cho thúc. Chỉ cần thúc thúc đừng ngại vì khi dùng nó sẽ mất đi cơ hội lớn hơn là được bay lên không gian là tốt rồi.- Làm sao có thể?
Tùy Hồng Nho trừng to mắt nhìn Sở Mặc:
- Ghét bỏ? Trên đời này lại có người ghét bỏ thứ này sao?
- Dù sao, sử dụng loại đan dược này trên cơ bản là không thể tiếp tục bước vào Luyện tâm kỳ nữa.
Sở Mặc nói.
- Đại thiếu gia của ta, cậu nghĩ thế thật sao? Đừng nói ở trong thế tục này, cho dù là trong đại môn phái… có bao nhiêu người dám nói mìnhcó thể tiến đến luyện tâm kỳ?
Tùy Hồng Nho có phần khó tin nhìn Sở Mặc:
- Cậu nghĩ nhiều rồi~
Sở Mặc cười khổ, thật ra hắn đã nghĩ thông suốt rồi mà.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Sở Mặc bắt đầu cuộc sống bận rộn cực độ.
Thương lượng với Hứa Phù Phù về việc thành lập và quản lý tổ chức, giao cho Liễu Mai Nhi đi chuẩn bị việc mở chi nhánh của Thao Thiết Lầu ở các thành trấn lớn khác, luyện chế thêm dược liệu cần thiết cho thân vương Hạ Kinh. Đồng thời còn phải đề phòng sự trả thù của Chu Tước Hội.
Diệu Nhất Nương - người trực tiếp chịu trách nhiệm đứng ra quản lý tổ chức, đã dùng những viên đan dược mà Sở Mặc đưa cho, thực lực toàn thân đang đột phá với tốc độ nhanh chóng mặt. Gần như mỗi ngày đều tăng lên một cách rõ rệt.Diệu Nhất Nương vẫn bí mật trú trong căn hầm ngầm, chuẩn bị chờ tới khi hoàn toàn đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh, lại đợi cho đến khi cơ sở được củng cố vững vàng mới đi ra. Sở Yên cũng vẫn ở bên cạnh Diệu Nhất Nương, tốc độ tiến bộ của nàng thậm chí còn nhanh hơn Diệu Nhất Nương một chút.
Trong vòng một tháng, Sở Mặc chỉ lặng lẽ tới hai đến ba lần, mỗi lần đều che giấu hành tung vô cùng cẩn thận, sợ bị kẻ khác theo dõi.
Liễu Mai Nhi quả thực là dốc hết tâm huyết cho việc kinh doanh của Thao Thiết Lầu, cô gái vừa thông minh vừa có học thức này dường như đã tìm được niềm vui lớn nhất trong cuộc đời mình. Bởi vậy, sau khi SởMặc vừa nêu lên suy nghĩ của mình, Liễu Mai Nhi đã phác thảo ra một kế hoạch đầy đủ chỉ trong một thời gian rất ngắn.
Sở Mặc xem xong cũng vô cùng khâm phục tài năng của cô gái này. Vì vậy, mọi việc liên quan đến mở chi nhánh của Thao Thiết Lầu tại một số thành trấn trên địa bàn phủ Thanh Châu về cơ bản đều được quyết định xong.
Phía thân vương Hạ Kinh thì vẫn còn đang tiếp tục thu thập dược liệu. Lần này, phạm vi nhắm tới đã mở rộng ra toàn bộ Đại Hạ!
Trong quãng thời gian này, giá cả của dược liệu trên khắp Đại Hạgần như tăng gấp đôi so với trước. Rất nhiều nhà buôn dược liệu đều vui như tết. Thế nhưng các hiệu thuốc thì lại khóc không thành tiếng.
Lúc mới đầu, họ cũng rất vui, nhiều loại dược liệu tồn kho lâu năm đều được giải quyết hết, hơn nữa còn khá có lời. Nhưng dần dần, dược liệu của họ bắt đầu cạn kiệt rồi! Lúc này khi đi tìm các mối buôn dược liệu quen biết lâu năm để nhập thêm hàng về, lại phát hiện ra… với giá cả như cũ thì không mua được dược liệu nữa rồi!
Chỉ còn cách là không mua nữa… hoặc là ra giá cao hơn!
Bởi vì nếu với giá cả như nhau, các con buôn dược liệu kia nhất địnhsẽ ưu tiên cung cấp cho phủ thân vương…
Thế là, tội của Hạ Kinh trong dân gian lại thêm một hạng mới… lũng đoạn thị trường dược liệu!
Đã bị cùi thì không lo lở, với Hạ Kinh mà nói danh tiếng có xấu thêm một chút thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Vì thế, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, vui chơi ca hát tinh thần vô cùng sáng sủa, bởi vì bây giờ tình trạng của Hạ Kinh đúng là lòng đang vui thì nhìn đâu cũng thấy cảnh đẹp.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng mấy đến Sở Mặc, những việcnhư thế đều có người phụ trách riêng, không phải mọi thứ hắn đều phải nhúng tay vào.
Việc duy nhất mà hắn cần lo lắng chính là vấn đề với Chu Tước Hội!
Chương205: Vua trong bóng tối (2)
Trong khoảng thời gian này, thông qua những tin tình báo mà tổ chức Sở Mặc mới thành lập và dùng một số biện pháp khác thu thập được, để tìm hiểu thêm về Chu Tước Hội. Trong số đó, có không ít tin tức khiến hắn phải giật mình hoảng sợ.
Nhất là những tin tức hôm nay Sở Mặc nghe được khi đang ở phủ thân vương, càng khiến trong lòng Sở Mặc thêm nặng trĩu.- Chu Tước Hội? Sao Sở thiếu gia lại nảy sinh hiềm khích với họ?
Khi nghe được ba chữ ấy, vẻ mặt của Hạ Kinh vô cùng hoảng sợ.
- Cũng không hẳn là có hiềm khích gì với họ, chỉ là tình cờ nghe được lại có tổ chức lớn như vậy nên thuận miệng hỏi thử thôi.
Sở Mặc nói với vẻ không thèm quan tâm.
- Thế lực này... nếu không phải bất đắc dĩ thì vẫn nên tránh xa một chút.
Hạ Kinh cau mày, trầm giọng nói:
- Trên thế giới này của chúng ta thì môn phái là thế lực cao nhất, nắm quyền sinh quyền sát nhưng thường xa lánh hồng trần, hoàng gianơi nhân gian lại là thế lực thống trị cõi phàm tục. Còn như Chu Tước Hội, Thanh Long Đường, Huyền Vũ Cung và Bạch Hổ Điện, lần lượt là những tổ chức đại diện thay mặt các đại môn phái xử lí mọi chuyện trong nhân gian trên bốn lục địa lớn của đại lục Tứ Tượng! Cơ cấu của bọn họ tương đối phức tạp!
Hạ Kinh hồi tưởng lại và bắt đầu nói:
- Nhiều năm về trước ta từng được gặp một vị đường chủ của Thanh Long Đường, vị đường chủ đó chính là một vị trưởng lão của Trường Sinh Thiên! Chế độ cấp bậc của họ vô cùng hà khắc và nghiêm ngặt, không khác nhiều lắm với cấp bậc trong bộ máy chính quyền ở nhân gian. Đường chủ thì là cấp nguyên thạch, tiếp theo trưởng lão làcấp hoàng kim, chấp sự là bạch ngân, quản sự thì là cấp thanh đồng, thấp hơn nữa... thì là cấp hắc thiết.
Sở Mặc cảm thấy hơi khó hiểu:
- Những môn phái lớn này chính họ cũng đã có quyền lực tối cao, ngự trị vạn vật, vì sao còn phải lập ra một thế lực như vậy làm gì?
Hạ Kinh cười lạnh nói:
- Quy củ trong các đại môn phái vừa nhiều lại vừa cứng nhắc, trong khi lại còn muốn giữ cái danh chính nghĩa, miệng thì luôn nói là tu hành, không vướng bụi trần... Nhiều năm trước sớm đã nhờ vào việc củng cố thế lực hoàng gia ở nhân gian để đổi lấy vô số tài nguyên. Thếnhưng thế lực của hoàng gia ở nhân gian dễ dàng nắm giữ như thế sao. Hơn nữa, chung quy những lợi ích mà hoàng gia có thể cung cấp được cũng có hạn.
Hạ Kinh thở dài:
- Con người vốn tham lam có bao giờ biết đủ? Những vị quyền cao chức trọng trong các đại môn phái thực ra còn muốn ăn miếng to hơn nữa kia! Những gì mà hoàng gia ở nhân gian cung cấp đã khó mà đáp ứng yêu cầu càng ngày càng nhiều của bọn họ rồi... khi đó, những thế lực như Thanh Long Đường, Chu Tước Hội, Huyền Vũ Cung và Bạch Hổ Điện sẽ xuất hiện một cách tất yếu thôi. Đương nhiên, ở ngoài mặt thì bọn họ sẽ không thừa nhận mình có liên quan đến các thế lựcnày.
- Thì ra, những thế lực này lại do chính các đại môn phái gây dựng nên...
Sở Mặc rốt cuộc hiểu được vì sao ngày hôm đó Hạo Nguyệt và Tôn Nhất Phi lại có thể kiêu ngạo như vậy, thậm chí nói là không sợ trời không sợ đất cũng không quá. Hóa ra là cậy có chỗ dựa vững chắc như vậy ở sau lưng.
- Không chỉ là các đại môn phái, các môn phái nhỏ cũng vô cùng thèm khát tài nguyên, bọn họ còn không thể moi được lợi ích gì từ hoàng gia. Cho nên đều tìm cách gia nhập các tổ chức này. Thông qua đó nhậnđược càng nhiều tài nguyên để cho bản thân tu luyện.
Hạ Kinh thở dài nói:
- Nếu như nói hoàng gia là kẻ thống trị ngoài sáng của cõi nhân gian thì bốn tổ chức này lại chính là vị vua trong bóng tối! Rất nhiều thương nhân lớn kỳ thực đều là người của các tổ chức này.
- Đúng vậy, nếu những kẻ chân chính đứng sau các tổ chức này là đại môn phái... thì hoàng gia nếu muốn diệt trừ tận gốc đúng là không thể nào rồi.
Sở Mặc nói.
- Diệt trừ? Ha ha, bọn họ không tạo phản là đã phải cảm ơn trờiđất rồi. Thứ nhất là họ không có năng lực quản lý hoàng gia, thứ hai, cục diện này kéo dài nhiều năm như vậy, giữa hai bên cũng có một dạng thỏa thuận ngầm rồi.
Hạ Kinh nói với giọng điệu hơi khó tả:
- Hai bên không can thiệp đến chuyện của nhau.
- Nói như vậy, trên lục địa Thanh Long, Thanh Long Đường sẽ có quyền lực như của hoàng gia sao?
Sở Mặc hỏi.
Hạ Kinh gật gật đầu:
- Cũng có thể coi là như vậy.- Vậy nếu người của Chu Tước Hội chạy tới gây chuyện trên lục địa Thanh Long của chúng ta, Thanh Long Đường sẽ nhúng tay vào sao?
Sở Mặc hỏi.
Lúc này, Hạ Kinh ngẩng đầu, liếc nhìn Sở Mặc một cách sắc lẻm, vị thân vương cáo già này, đã sớm đoán được, giữa Sở Mặc và Chu Tước Hội nhất định đã xảy ra hiềm khích gì đó.
Cho nên, y nhắc nhở Sở Mặc với một thái độ vô cùng nghiêm túc:
- Nếu sự việc mà như vậy... thì đúng là người của Chu Tước Hội đã vượt quá giới hạn, nhưng mà, người của Thanh Long Đường cũng không phải chưa từng đến giễu võ giương oai trên lục địa Chu Tước...giữa bọn họ, thực ra cũng có thỏa thuận ngầm nào đó rồi.
Sở Mặc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó, Sở Mặc từ biệt trở về, trên đường rời khỏi phủ thân vương, trong lòng của Sở Mặc có chút nặng nề.
Những lời mà Hạ Kinh nói, chẳng khác nào nói thẳng cho Sở Mặc, cho dù Chu Tước Hội chủ động gây sự với hắn ngay ở Viêm Hoàng Thành, người của Thanh Long Đường gần như sẽ chắc chắn làm như mắt nhắm mắt mở. Phía hoàng gia, càng không có khả năng sẽ ra tay can thiệp.
- Chẳng lẽ... chỉ có cách ngồi đợi người ta tìm đến để trả thù?Sở Mặc híp híp mắt, lẩm bẩm nói:
- Hiện tay năng lực của ta còn quá yếu, chưa đủ sức chống lại con quái vật này. Liều mạng... là hành vi không sáng suốt, cho nên phải tìm được một biện pháp giải quyết dứt điểm mọi chuyệnmọi chuyện, làm một mẻ, khỏe một đời!
Lúc này, Sở Mặc chợt nhớ tới Vương Đại Phát.
Vị đại gia trung niên nhìn bề ngoài như kẻ giàu sổi kia, chỉ cần thích là đã tặng cho mình một thanh đồng đỉnh trị giá ba ngàn lạng bạc mà không hề chớp mắt.- Có lẽ là lúc phải đi thăm hỏi một chút.
Ánh sáng lóe lên trong con ngươi của Sở Mặc.
Nửa canh giờ sau, Sở Mặc dịch dung thành bộ dạng giống như hôm tham gia hội đấu giá, nghênh ngang đi tới khu vực của những kẻ giàu có phồn hoa nhất trong Viêm Hoàng Thành.
Có thể ở nơi như vậy, cũng đều là những kẻ giàu có nhất Viêm Hoàng Thành, thậm chí là đứng đầu khắp Đại Hạ!
Phủ đệ của Vương Đại Phát cũng nằm ở đây, hơn nữa, còn chiếm một diện tích cực lớn. Thậm chí không hề kém hơn so với quy mô phủ thân vương của Hạ Kinh.Tên gọi của nơi này, cũng vô cùng thú vị, hai chữ lớn mang theo phong vị cổ xưa rất bắt mắt: Vương Phủ!