Cô đã ở Tây Bắc mười bốn tháng. Mười bốn tháng này, gió mưa có đủ cả, vô cùng cực khổ.
Tự dưng cô có chút không nỡ xa căn nhà nhỏ bé này.
Cô gửi hành lý về Bắc Kinh trước, tặng lại chiếc đệm mà Loan Niệm mua cho người đồng nghiệp không chê đồ cũ, bận bịu mãi cho tới chập tối.
Sau đó kéo theo chiếc vali đến sân bay, Shelly là người tiễn cô. hai người làm việc cùng nhau mười bốn tháng, không biết đã vượt qua bao nhiêu khó khăn trong dự án, đến lúc này, họ bỗng có cảm giác người cùng cảnh ngộ.
“Chi bằng xin đến Tây Bắc làm phó giám đốc chi nhánh công ty còn tốt hơn.” Shelly nói.
Thượng Chi Đào cười đáp: “Nghe cũng được đấy chứ.”
“Tôi nói thật đấy, Bắc Kinh khó sống, nhất là công ty chúng ta. Người thì có tiền, người thì có quan hệ, không biết lúc nào sẽ đắc tội ai. Vẫn là nơi này tốt, núi cao hoàng đế ở xa, mấy năm mới xong một dự án, xong một dự án cũng đủ ăn mấy năm.”
“Nói đến dự án, công ty chúng ta đã duyệt khoản thưởng dự án tổng cộng hơn bốn trăm ngàn đấy, chắc là đến cuối năm phát một thể.”
“Tốt quá. Cảm ơn cô, thật đấy, hãy cân nhắc đến đề nghị của tôi, đến đây làm sếp ở chi nhánh công ty đi.”
Thượng Chi Đào cười ha ha.
Quay lại Bắc Kinh là quay về vòng xoáy của dư luận. Nhưng có một chuyện cực kỳ tuyệt, cô, Tôn Vũ và Tôn Viễn Chứ đã chọn một ngày để đi xem phim chiếu đêm. Trong phòng chiếu phim vắng tanh, ba người họ mỗi người giành một hàng ghế, bộc lộ hết hỉ nộ ái ố của mình trong bóng tối.
Lúc ra ngoài họ lại sóng vai nhau mà đi, Tôn Vũ nhắc đến lễ Giáng sinh năm xưa. Tuyết vừa rơi xong, ba người họ ra khỏi rạp chiếu phim, đạp lên tuyết đi hết sáu cây số.
Đêm hôm ấy họ đã chụp rất nhiều ảnh ở trong khuôn viên khu tập thể, nhưng bức ảnh mà họ thích nhất vẫn là bức ảnh chụp chung của ba người. Ba người họ đứng trong tuyết, đó là thời điểm đẹp nhất trong đời họ. Lúc đó họ đều chưa chịu quá nhiều khổ cực, ai cũng mang dáng vẻ ngây ngô.
“Chắc là không thể quay lại những ngày tháng ấy được nữa nhỉ?” Tôn Vũ nói.
“Chúng mình chụp thêm bức ảnh chung nữa đi?” Thượng Chi Đào đề nghị.
Đêm nay, họ lại chụp chung với nhau một bức hình. Tôn Vũ cầm ảnh, âm thầm so sánh, mắt đã đỏ hoe. Cô ấy nói với Thượng Chi Đào: “Em nhìn anh ấy xem, cứ như biến thành một người khác vậy.”
“Nhưng sự ấm áp trên người anh ấy vẫn còn mà.” Thượng Chi Đào an ủi cô ấy là vậy, nhưng bản thân cô cũng cảm thấy hơi buồn bã.
- ---
Cô đã đi xa mười bốn tháng, lúc ngồi ở chỗ làm việc một lần nữa, cô cảm giác như đã cách một đời. Cô mở ngăn kéo, nhìn thấy danh sách nguyện vọng trước năm 30 tuổi dưới kẹp tài liệu, về cơ bản cô đã thực hiện gần hết, chỉ có một hàng chữ vẫn còn trống trơn: Mình muốn có một căn nhà nho nhỏ ở Bắc Kinh.
Cô nhìn tờ giấy đó rất lâu, mấy năm qua đi, chất giấy đã có phần cũ sờn, cô nhẹ nhàng đặt tờ giấy về lại ngăn kéo.
“Flora, đến phòng làm việc của tôi một lát.” Josh tìm cô để nói chuyện, cô đáp lại: “Vâng.”
Cô đứng dậy đi tới phòng làm việc của Josh.
Thấy Thượng Chi Đào vào phòng, anh ta chỉ vào ghế trước bàn làm việc, “Ngồi đi.”
Cô ngồi vào ghế, Josh dời mắt khỏi máy tính, “Đã chuẩn bị tài liệu trần thuật công việc chưa?”
“Vẫn chưa ạ. Thời gian trước lo kết thúc giai đoạn một của dự án, mãi vẫn không có thời gian viết.” Thượng Chi Đào vẫn ngồi ngay ngắn như trước đây. Josh nhìn tư thế ngồi của cô, nói với cô rằng: “Không cần câu nệ.”
“Không phải, tôi vẫn luôn như thế này.”
“Ừ.” Josh đẩy máy tính đến trước mặt Thượng Chi Đào, “Tôi đang xem báo cáo kiểm tra đánh giá công việc của cô mấy năm qua, tôi cảm thấy cô thật sự rất giỏi, nhưng cô cũng có điểm yếu.” Josh mở bảng xếp hạng năng lực nghề nghiệp cho cô xem: “Cô đã xem qua chưa chưa?”
“Rồi ạ.”
“Đã từng phân tích chưa? Kết luận là gì?”
“Tôi từng phân tích rồi, năng lực sáng tạo là điểm yếu của tôi.”
Josh gật đầu, “Vì vậy khi viết trần thuật công việc cô phải trình bày những điểm mạnh, tránh những điểm yếu. Cô viết xong trần thuật công việc thì đưa tôi xem trước, tôi sẽ giúp cô tập dượt trước mấy lần.” Thượng Chi Đào muốn hỏi sếp cũng xem bài giúp Yilia sao? Nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi gì. Chuyện này chẳng có gì đáng để hỏi, lãnh đạo tài ba sẽ tỏ ra công tâm vào những lúc như này.
“Cảm ơn trưởng phòng. Tôi viết xong sẽ gửi cho trưởng phòng ngay lập tức.”
“Đừng gọi trưởng phòng, gọi tôi là Josh.”
“Vâng, Josh.”
Sự nghiêm túc thận trọng của cô khiến Josh buồn cười, “Không cần phải tỏ ra như đón địch vậy đâu. Tôi hi vọng cô thành công. Hôm đó tôi vốn không định nói trong buổi tiệc, do mọi người nhắc đến nên tôi không thể không nói. Mong cô thông cảm.”
“Không sao đâu Josh.”
Thượng Chi Đào ra khỏi phòng làm việc của Josh thì thấy Tracy đang đi tới, cô ấy cười hỏi Thượng Chi Đào: “Thế nào rồi?”
“Gì cơ ạ?”
“Tài liệu trần thuật công việc.”
“Vẫn chưa bắt đầu chuẩn bị ạ.”
“Em chuẩn bị cho tốt nhé, Flora.” Tracy nói với cô: “Chị tin em có thể làm được.”
“Cảm ơn chị, Tracy.” Thượng Chi Đào tin Tracy chân thành chúc cô may mắn, cô ấy vô cùng tin tưởng cô.
Về chỗ làm việc thì thấy Lumi đi tới, trông thấy Thượng Chi Đào đã về là cô ấy kéo ngay cô đi mua cà phê. Cửa thang máy đóng lại, Lumi liền nói với cô: “Cô không phải sợ gì sất, Will cũng là giám khảo.”
“Gì ạ?”
“Buổi đánh giá năm nay sẽ có lãnh đạo của các phòng ban cùng hai chuyên gia, Tracy cũng là giám khảo. Chị phân tích cho cô nghe, Will là bạn giường của chị, anh ấy mà dám chấm điểm thấp cho cô là chị làm thịt anh ấy ngay; Tracy trước giờ vẫn đối xử tốt với cô; Lừa Ngang Ngược hẳn là sẽ đối xử công bằng; Quan hệ của cô với Grace không tệ, biến số nằm ở cấp trên mới của cô.”
Lumi nghiêm túc phân tích cho Thượng Chi Đào, cô ấy thà là một người vô danh tiểu tốt cũng không mong Thượng Chi Đào thua cuộc. Cô ấy chỉ mong Thượng Chi Đào thắng một số người, đứng ở vị trí cao hơn.
Thượng Chi Đào không tài nào bày tỏ với Lumi rằng cô yêu quý cô ấy nhiều đến nhường nào, chỉ có thể nói: “Cà phê, em mời.”
Ngày hôm ấy tâm trạng của cô cực kỳ tốt, cực kỳ cực kỳ tốt.
Cô gọi điện cho Tôn Viễn Chứ và Tôn Vũ, hỏi họ đến tối có muốn đi ăn với nhau không, cả hai đều vui vẻ nhận lời.
Thậm chí Tôn Viễn Chứ còn gửi thông tin mấy nhà hàng vào trong nhóm, anh ấy nói: [Mấy nhà hàng này thế nào?]
Họ đã thảo luận nhà hàng và khẩu vị ở trong nhóm chat, cuối cùng Tôn Viễn Chứ chốt lại: [Bỏ đi, chúng ta về nhà ăn đi. Cơm Tôn Vũ nấu ngon hơn.]
[Vậy quyết định thế nhé, chiều nay em không phải dự cuộc họp lãnh đạo, chốc nữa sẽ đi đón Đào Đào, sau đó đi đón anh, ba chúng ta cùng đi mua thực phẩm.”
[Được.] Tôn Viễn Chứ đáp, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Thượng Chi Đào nhắn tin riêng với Tôn Vũ: [Em cảm thấy việc trị liệu có hiệu quả rồi. Chị xem anh ấy bây giờ đi, ăn được nhiều hơn này, cũng thích nói chuyện, cái hôm ba chúng ta đi xem phim rồi về, anh ấy còn cười mấy lần cơ!]
[Đào Đào ơi, chị vui lắm.]
[Em cũng vậy.]
Ngày hôm ấy quả là một ngày hết sức bình thường, bọn họ ngồi ở chỗ của mình để làm việc, nhưng đầu thì đang mong ngóng tan làm cùng nhau đi chợ mua thức ăn rồi về nhà nấu cơm. Họ đã lên kế hoạch xong xuôi, Tôn Vũ đi đón Thượng Chi Đào, sau đó hai người họ cùng đi đón Tôn Viễn Chứ, sau đó ba người sẽ đi chợ mua đồ ăn, cuối cùng là về nhà làm một bàn cơm thịnh soạn.
Mọi thứ được lên kế hoạch rất hoàn hảo. Thời tiết cũng rất đẹp, tiết thu không khí dễ chịu, gió nhẹ mát mẻ.
Ráng chiều hôm ấy cực kỳ đẹp, Thượng Chi Đào và Tôn Vũ lấy điện thoại ra chụp cùng một lúc, cả hai còn gửi ảnh ráng chiều vào trong nhóm, nói: [Mau xem này, hoàng hôn đẹp tựa vần thơ.]
Họ lái xe đến tòa nhà công ty của Tôn Viễn Chứ, Tôn Vũ gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy.
Bên dưới công ty bị đám đông vây chật kín, hai người họ chen vào bên trong, hỏi một cô gái trẻ: “Có chuyện gì vậy? Có sự kiện gì sao?”
Cô gái kia rưng rưng nước mắt, nói: “Một đồng nghiệp của chúng tôi nhảy lầu.” Cô gái kia có vẻ đã bị dọa sợ, không nghĩ chuyện như này sẽ xảy ra ngay trước mắt mình.
“Đang sống yên lành, sao lại nhảy lầu vậy cơ chứ?”
Thượng Chi Đào và Tôn Vũ chen vào trong đám đông, Tôn Vũ không ngừng gọi điện cho Tôn Viễn Chứ, vẫn không có ai bắt máy. Hai người chen vào vòng trong cùng của đám đông thì bị dây cảnh báo chặn lại. Họ nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, một tấm vải trắng phủ trên cơ thể người kia.
Tôn Vũ chưa bỏ điện thoại xuống, cô ấy nhìn thấy một người nhặt điện thoại lên đưa đến chỗ cảnh sát, viên cảnh sát nhận lấy điện thoại rồi bắt máy: “Alo.”
Tôn Vũ không nghe rõ cảnh sát nói gì, vô số âm thanh nổ tung trong tai cô, vang lên những âm thanh kinh thiên động địa, khiến màng nhĩ của cô nổ tung. Cô ấy nhìn sang Thượng Chi Đào, không rơi một giọt nước mắt nào, cô ấy siết chặt tay Thượng Chi Đào. Tôn Vũ nhìn thấy ánh mắt của Thượng Chi Đào chợt tối đi, cuối cùng biến thành nét nghi hoặc.
Cô ấy cúp máy, bàn tay run rẩy, răng cũng va lập cập vào nhau, giọng nói run run khẩn cầu Thượng Chi Đào: “Đào Đào, em có thể giúp chị nhìn xem có phải anh ấy không? Được không?”
“Gì cơ? Ai?”
“Người kia, em có thể xem giúp chị không?”
Thượng Chi Đào nhắm mắt lại, thật lâu sau cô mới mở mắt ra, đáp: “Vâng.”
Khoảng cách năm mươi mét mà giống như trải qua cả đời người, Thượng Chi Đào vấp ngã một lần, được nhân viên an ninh dìu lấy, anh ta nói: “Chưa biết chừng không phải.”
Thượng Chi Đào được người ta đưa đến trước thi thể, tấm vải trắng được vén lên, để lộ khuôn mặt máu thịt be bét, Thượng Chi Đào nhắm mắt lại, trong đầu toàn là câu nói kia của Tôn Viễn Chứ: “Thật sự muốn nhảy vào trong biển mây.”
Thật sự muốn nhảy vào trong biển mây.
Ráng chiều hôm ấy đẹp vô cùng. Tôn Viễn Chứ mất vào buổi hoàng hôn có ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, mang theo sự dịu dàng của anh. Ngay cả khi chết đi, anh cũng mang theo ý thơ.
Mọi người đều xì xào bàn luận: “Thanh niên trẻ tuổi như thế, không biết sao lại nghĩ quẩn như thế?”
“Đó là nhà khoa học trẻ tuổi trong bộ phận thiết bị không người lái, là rường cột đất nước, đúng là quá đáng tiếc.”
“Không biết gặp phải chuyện gì mà nghĩ không thông.”
Tất cả mọi người, ai ai cũng bàn luận về người đã mất với thái độ bình thường, tất cả mọi người đều coi chuyện sống chết là chuyện thường tình, họ không biết rằng, người đã mất là người trong lòng mà người khác đã theo đuổi cả đời, là người bạn tốt nhất của người khác, là một người không hề tầm thường trong cõi đời này.
Thượng Chi Đào cuối cùng cũng gào khóc thất thanh.
Cô hỏi Tôn Vũ: “Chị có muốn nhìn anh ấy lần cuối không? Muốn tạm biệt anh ấy không?”
Tôn Vũ lắc đầu, “Chị không muốn, chị phải ghi nhớ khuôn mặt sạch sẽ của anh ấy mãi mãi.” Từ đầu đến cuối cô ấy không có bất cứ biểu cảm nào.
Thượng Chi Đào không thể nhớ nổi những chuyện xảy ra sau ngày hôm đó, không nhớ nổi cô đã gào khóc trước đám đông ra sao, không nhớ nổi Tôn Vũ làm sao để kéo cô rời khỏi đó, cũng không nhớ họ đã về nhà bằng cách nào.
Mọi thứ đều trống rỗng.
Căn nhà ấm cúng này vẫn còn giá sách mà Tôn Viễn Chứ tự tay làm, rào chắn mà anh làm cho Luc, bức tường anh tự tay sơn, những chậu hoa anh tự tay trồng.
Không biết người khác có từng mất đi người bạn tốt nhất hay không, còn mình thì đã mất đi người bạn này rồi. Thượng Chi Đào nghĩ, cảm giác này thật sự quá mức thiếu chân thực. Cô và Tôn Vũ ngồi trong phòng khách, căn nhà tối om, ánh trăng lạnh như nước. Hai người nhìn đăm đăm vào cánh cửa kia, cả hai đều nghĩ một lát nữa Tôn Viễn Chứ sẽ mở cửa đi vào nhà, anh vẫn gầy rộc như vậy, cũng vẫn dịu dàng như vậy, tươi cười nói với họ rằng: “Anh về rồi đây.”
Bỗng dưng cô không thể nhớ được dáng vẻ của Tôn Viễn Chứ nữa, chỉ có một khuôn mặt mơ hồ, đeo một cặp kính.
“Chị còn nhớ dáng vẻ của anh ấy chứ?” Cô nước mắt lưng tròng, hỏi Tôn Vũ.
Tôn Vũ không đáp lời, đứng lên vào trong bếp nấu mì. Cô ấy quá đói, dạ dày rỗng tuếch, cần được đồ ăn lấp đầy ngay lập tức.
Cô ấy ăn tận ba bát mì, ăn đến khi dạ dày bị lấp đầy, Thượng Chi Đào giật lấy đôi đũa của cô, khóc lóc nài nỉ cô: “Chị đừng như vậy mà, Tôn Vũ.” Tôn Vũ bưng bát uống canh, dạ dày bắt đầu quặn đau, dường như cô có thể hiểu được vì sao Tôn Viễn Chứ không thích ăn rồi. Cô bỏ bát xuống đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Thượng Chi Đào ngồi trong phòng, cả đêm không thể chợp mắt. Trời sáng, cô đột nhiên nhớ ra dáng vẻ của Tôn Viễn Chứ, đó là sáng sớm sau cơn mưa, anh cùng cô đi ra trạm xe bus, nói vói cô rằng: “Tôi là Tôn Viễn Chứ.”
Cô đáp lại: “Mãnh chí dật tứ hải, khiên cách tư viễn chứ phải không?”
Câu cuối cùng của bài thơ chứa câu thơ “Mãnh chí dật tứ hải, khiên cách tư viễn chứ” là “Cổ nhân tích thốn âm, niệm thử sử nhân cụ”.
*Tạm dịch: Người xưa trân quý từng khoảnh khắc ngắn ngủi, khiến người ta sợ hãi vì đã sống phí hoài nửa đời người.
Đây lẽ ra phải là một ngày rất đẹp, vậy mà lại trở thành một ngày tồi tệ nhất trong đời hai người họ.
Đến chiều tối ngày hôm sau, bố và em gái của Tôn Viễn Chứ đến thu dọn di vật của anh. Em gái của Tôn Viễn Chứ thật sự rất xinh, nét mặt cực kỳ giống anh. Rõ ràng trong nhà có bốn người, thế mà chẳng ai nói câu gì. Thượng Chi Đào và Tôn Vũ đứng ngoài cửa nhìn người thân của Tôn Viễn Chứ thu dọn di vật của anh, dỡ giường của anh ra, bên dưới chất đầy sách và một chiếc hộp nhỏ. Người đàn ông trung niên mở chiếc hộp ra, nhìn thấy những đồ đạc nhỏ nhặt ở bên trong, trên hộp dán nhãn: Tặng cho Vũ và Đào.
Hai người nhận lấy chiếc hộp, Tôn Vũ nhìn thấy những món đồ nhỏ nhặt mà cô tặng Tôn Viễn Chứ bao năm qua: Một chiếc lược, một miếng ngọc, một cây bút máy, một bức thư. Tôn Vũ đã giấu tất thảy những dịu dàng sau khi thành niên vào trong những món quà này, mở bức thư ấy ra, nhìn thấy một hàng chữ Tôn Viễn Chứ viết vào mặt sau bức thư:
[Anh sẽ ở một thế giới khác nhìn em yêu đương, kết hôn, sinh con, một đời vui vẻ, không phải chịu khổ.]
Còn có một con búp bê được khắc bằng gỗ, là con búp bê mà Thượng Chi Đào treo trên cành cây.
Thế gian còn lắm phong trần, kẻ ra đi cũng là người trở về.
Những mòn quà này, đều là những thứ đáp lại sự dịu dàng của Tôn Viễn Chứ trong tháng ngày đã qua, kể từ đây hai người chỉ có thể gửi vào trong gió.
Đến đêm nay, là đêm thứ bảy liên tiếp mà Thượng Chi Đào mất ngủ, là ngày thứ bảy Tôn Vũ ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, cô nằm trên giường, nghe thấy phòng khách có tiếng động. Cô tìm đến nơi phát ra tiếng động, trông thấy Tôn Vũ đang đứng khóc trong phòng khách, cô ấy ngoảnh lại nhìn Thượng Chi Đào, nước mắt rơi như mưa, “Nay là ngày thứ bảy rồi, anh ấy sẽ không về nữa.”
Thượng Chi Đào ôm Tôn Vũ, ôm siết lấy mảnh hồn phách cuối cùng của cô ấy.
“Chị sẽ không yêu đương, kết hôn, sinh con. Chị mà làm thế, anh ấy sẽ không nhìn chị nữa.”
“Chị mong kiếp sau chị sẽ gặp được anh ấy vào năm chị mười bảy tuổi, chị sẽ dành hết tình yêu trong đời chị cho anh ấy, từ thiếu niên đến tuổi xế chiều.”
“Chị hi vọng nhưng câu em yêu anh mà chị nói với anh ấy đều biến thành ngọn đèn trên con đường ra đi của anh ấy, chiếu sáng đoạn đường dưới chân anh ấy.”
Cuộc đời tăm tối, tôi muốn thắp cho người tôi yêu ngọn trường minh đăng, một đường tiễn người đến nơi cuối con đường, đưa người đến biển mây mà người muốn đi. Từ đây tôi ở lại phàm trần, người ở trong biển mây và cũng ở trong lòng tôi.
Mong người sống lâu trăm tuổi.