Chết tiệt.
Thượng Chi Đào đúng là biết chọc tức người khác, làm anh tức đến mức không ngủ được.
Hôm sau đi làm sắc mặt anh vẫn còn rất kém, bắt gặp Thượng Chi Đào ở chỗ thang máy, cô vẫn chào hỏi anh như trước đây, còn anh thì làm như không nhìn thấy. Cả hai vào trong thang máy, không ai nói câu nào. Thượng Chi Đào không còn muốn đấu với anh, chỉ là chiếc dằm trong tim cô vẫn mắc trong da thịt, chốc chốc lại nhói đau, cô không ngó ngàng đến nó.
Trên người Loan Niệm tỏa ra mùi nước hoa nam thoang thoảng, Thượng Chi Đào đoán hôm nay anh phải đi gặp khách hàng. Anh giữ phép lịch sự nghiêm ngặt, không thích bản thân không đủ chỉn chu khi gặp người khác. Lúc ra khỏi thang máy thì gặp ngay cô lao công đang lau sàn, Thượng Chi Đào trượt chân ngả người ra sau, Loan Niệm đỡ tay sau lưng cô, kéo cô đứng thẳng dậy, “Chủ động ôm ấp à?”
“Sàn trơn.”
“Sàn trơn sao tôi không ngã?”
“...”
Thượng Chi Đào bị anh nói cho cứng họng, nhưng cô không cãi lại, ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngoài mặt thì có vẻ hai người chẳng có phản ứng gì, nhưng trong lòng mỗi người như có một con gà trọi, không người nào chịu người nào, sớm muộn gì cũng gây gổ một trận.
Thượng Chi Đào đi tới chỗ làm của mình, nhìn thấy Lumi đến sớm hiếm thấy, đang tựa vào ghế mà ngủ, trông dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi. Cô rón rén ngồi vào ghế, mở máy tính bắt đầu làm việc. Cho tới khi các đồng nghiệp khác lục tục đến công ty, Lumi mới mở mắt ra.
Thượng Chi Đào hỏi cô ấy: “Chị sao vậy?”
“Đừng nhắc đến nữa, tối qua bố chị bị xe cấp cứu đưa đi rồi.”
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Trúng gió.” Lumi nói với vẻ thản nhiên, nhưng có thể nhận ra cô ấy rất buồn phiền, “Chị phải xin nghỉ phép.”
“Bác trai không sao chứ?”
“Không có gì đáng ngại. Không biết tên Will đáng ghét kia có cho chị nghỉ không nữa.” Lumi cau có, tâm trạng không tốt chút nào. Will là trưởng phòng mới của phòng tiếp thị, tên tiếng Trung là Đồ Minh, là chuyên gia tiếp thị mà Loan Niệm mời đến làm với mức lương cao, một quý công tử tuổi trẻ tài cao. Tuy nhiên, người này lại không hợp với Lumi, không ưa cái vẻ cù bất cù bơ của Lumi, đã phê bình cô ấy mấy lần ở trong cuộc họp.
“Sao lại không cho nhỉ.”
“Hôm qua anh ta vừa bảo chị suốt ngày đi làm tan ca sát giờ, không có tinh thần trách nhiệm với công việc.” Lumi đứng dậy, nói: “Chị đi trước đây.”
Thượng Chi Đào thấy cô ấy đứng lên, đi vào phòng làm việc ở bên cạnh phòng Loan Niệm.
Lumi không thích Đồ Minh. Cô cảm thấy anh ta quá rỗi hơi, cô an phận làm đúng việc của mình, không chậm trễ công việc thì gây ảnh hưởng gì tới anh ta? Mẹ nó, anh còn quản tôi tan ca lúc mấy giờ hả! Nhìn lại Đồ Minh đang ngồi đó làm việc, ra vẻ già đời như người trung niên. Trong lòng Lumi, đàn ông hơn ba mươi phải giống như Loan Niệm, phải có cá tính hoang dã. Đồ Minh không có sự hoang dã, trông mặt giống tiểu nhân âm hiểm hơn.
“Will, tôi muốn xin nghỉ phép mấy ngày.” Lumi đứng trước bàn làm việc của anh ta, cô đứng ở đó, so với vẻ già dặn của Đồ Minh rất buồn cười.
“Tôi có thể hỏi nguyên nhân không? Dù sao sự kiện triển lãm lưu động trong năm nay vẫn còn mấy chặng cô chưa làm xong.”
“Bố tôi nhập viện ạ.”
“Ồ. Vậy thì cô nghỉ đi, bàn giao lại công việc. Hi vọng bác trai sớm khỏe lại.”
“Cảm ơn ạ.”
Lumi thầm nghĩ, coi như anh vẫn còn chút giới hạn. Xoay người ra khỏi phòng làm việc của anh ta. Cô ấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Thượng Chi Đào tiễn cô ấy xuống lầu, hỏi: “Bác trai nằm ở viện nào ạ?”
“Không nói cho cô.” Lumi khoác túi lên vai rồi nhìn cô một cái, “Không phải đến thăm bố chị đâu, ông ấy thích mang chim đi dạo, không thích gặp người.”
“Chị không sao chứ Lumi?”
“Không sao.”
“Trương Kình đâu?”
“Chia tay sáng nay rồi.”
“Sao lại thế?”
“Sáng sớm chị từ bệnh viện về nhà thay đồ, nhìn thấy tên ngu ngốc đó đang hôn một đứa con gái khác gần nhà chị! Vừa mới ra khỏi hộp đêm, uống say không ra hồn người nữa. Mẹ kiếp, chị đã đánh Trương Kình một trận.”
Thượng Chi Đào không ngờ Lumi lại gặp phải chuyện như thế này, rốt cuộc cô cũng biết vì sao cô ấy lại có vẻ mệt mỏi đến vậy, như người mất hồn.
“Hay là em cũng đi đánh cho Trương Kình một trận nhé?” Thượng Chi Đào nói với vẻ rất nghiêm túc.
Lumi phì cười, “Lượn! Chỉ dựa vào cô á? Cô thử giết một con kiến bên dưới cho chị xem nào!”
Thượng Chi Đào thấy cô ấy cười, cũng thấy yên tâm phần nào, “Bác gái không sao chứ?”
“Mẹ chị đang trông trong bệnh viện, chị đến thay ca cho mẹ rồi tìm một hộ lý.”
“Vâng. Bác trai ở viện nào thế?”
“Tích Thủy Đàm.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào tiễn Lumi đi khỏi, lòng dạ có chút bức bối, chắc là Lumi đang khó chịu không tả nổi. Đàn ông đúng là khốn nạn, ngoại tình thường như cơm bữa vậy. Thượng Chi Đào bắt chước Lumi, chửi thầm một câu.
Cô đang chuẩn bị tài liệu cho hội thảo của khách hàng quan trọng, vô số tài liệu về định vị vấn đề, phân tích chiến lược... chiếm hết cả màn hình máy tính.
Grace đi tới hỏi cô: “Có gặp khó khăn gì không?”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Có mấy vấn đề.” Sau đó mở bản ghi chú của cô ra, “Vấn đề thứ nhất là sách lược tổng thể của khách hàng này trong năm nay là tập trung vào người dùng trẻ và mở rộng thị trường. Trong kế hoạch quảng cáo trực tuyến và ngoại tuyến dành cho khách hàng của chúng ta, không có thành phố cấp ba trở xuống, như vậy thì không có cách nào để mở rộng thị trường. Vấn đề thứ hai là tỷ lệ quảng cáo ngoại tuyến của khách hàng là 7:3 so với tỷ lệ trực tuyến trong quá trình chạy dự án, điều này không phù hợp với sách lược chúng ta đề xuất từ đầu năm. Thứ ba là khách hàng hiện đang cần dữ liệu từ tất cả các nền tảng, nhưng chúng ta vẫn chưa nhận được báo cáo từ quảng cáo trên tivi. Vì vậy...”
Grace chăm chú lắng nghe rồi giơ ngón cái với Thượng Chi Đào khi cô trình bày xong, “Giỏi lắm Flora! Ba vấn đề mà em phát hiện ra chính là ba vấn đề nòng cốt của khách hàng này, cũng là những vấn đề mà chúng ta phải ưu tiên giải quyết trong buổi hội thảo lần này.”
“Thế ạ? Còn vấn đề nào khác không ạ?”
“Hết rồi.” Grace cười nói: “Giải quyết được ba vấn đề này đã giỏi lắm rồi. Cốt lõi của vấn đề thứ nhất là khách hàng từ chối giá bán lẻ trong ngân sách đầu tư của các thành phố dưới tuyến ba, họ cho rằng bộ phận dân cư ở đó không có sức mua, nhưng thực ra điều này có liên quan đến sản phẩm và giá bán của sản phậm, chị cho rằng khách hàng chưa hiểu rõ logic này. Vấn đề thứ hai là tư duy của khách hàng vẫn không chuyển biến, không nhìn thấy được cơ hội kinh doanh mà quảng cáo trực tuyến mang lại, vì thế chúng ta cần phải đưa ra những ví dụ tương tự trong ngành. Còn vấn đề thứ ba...” Grace nghĩ một lúc, nói nhỏ: “Để Luke giải quyết. Anh ấy quen biết người bên đài truyền hình, anh ấy lên tiếng còn có ích hơn chúng ta.”
“Vâng.” Thượng Chi Đào gật đầu, “Vậy để em làm phương án trước, làm xong em sẽ gửi cho chị Grace xem.”
“Ừ, chị sẽ duyệt giúp em rồi em hẵng bàn bạc lại với Luke. Không cho anh ấy bới ra được vấn đề gì.”
Thượng Chi Đào gật đầu, tiếp tục tập trung viết phương án. Đến trưa, cô ra khỏi công ty đi thẳng tới bệnh viện Tích Thủy Đàm. Cô mua hoa tươi và trái cây ở một cửa hàng gần bệnh viện, sau đó gọi điện cho Lumi: “Em đang ở bệnh viện, bác trai ở khu số mấy, giường bệnh bao nhiêu ạ?”
“Đi đi lại lại làm cái gì? Cô không mệt à!” Lumi vừa càm ràm vừa đi ra đón cô. Trông thấy cô đứng ở cổng bệnh viện, trời thì nóng nực, người cô đã mướt mồ hôi.
Tuy Lumi là người có thần kinh thô, nhưng vẫn có chút cảm động, “Trời nóng thế này mà cô còn tự hành mình sao!”
“Thế nào em cũng phải đến thăm mà.” Thượng Chi Đào đi theo cô ấy lên trên, bố của Lumi ở trong phòng bệnh đôi nhưng giường bệnh còn lại không có người. Thượng Chi Đào đặt hoa lên bệ cửa sổ, để hoa quả trên tủ đầu giường, còn lấy phong bì tiền đã chuẩn bị sẵn ở trong túi đưa cho Lumi, “Em biết chị không thiếu tiền, nhưng ở chỗ em có cái tục này. Bác trai bị ốm, đây là tấm lòng của em, chị đừng từ chối nhé.”
Lumi thấy phong bì đó có vẻ khá dày, Thượng Chi Đào vung tiền thật là hào phóng. Bình thường cô không phải người dùng hàng xa xỉ, lúc này lại hỏi thăm tận hai ngàn đồng, là vì trong lòng cô coi trọng Lumi.
Lumi không khách sáo với cô, nhận tiền. Thượng Chi Đào hỏi cô ấy, “Chị ăn cơm chưa?”
“Chưa nè.”
“Vậy em mời chị đi ăn nhé? Trưa nay em vẫn chưa ăn gì, hơi đói rồi.”
“Đi thôi. Mặc dù chị ăn không nổi.”
Thượng Chi Đào và Lumi đi thang máy xuống bên dưới, cửa thang máy vừa đóng lại, Lumi đột nhiên bật khóc, “Mẹ nó, thế này là thế nào chứ!”
Thượng Chi Đào vỗ vai cô ấy, trong bệnh viện không biết có bao nhiêu người suy sụp, cô ấy bật khóc, người khác chỉ quay lại nhìn một cái, cũng chẳng thấy kỳ lạ. Thượng Chi Đào kéo Lumi tựa đầu lên vai mình, che khuất cái nhìn của người khác. Lumi đã kiên cường lắm rồi, bố thì bị bệnh, bạn trai thì ngoại tình, cả hai chuyện xảy ra cùng một ngày, người khác nhất định không thể hiểu được cảm giác giày xéo trong lòng cô lúc này.
Hai người ra khỏi bệnh viện, nước mắt của Lumi vẫn chưa khô. Thượng Chi Đào biết lòng cô ấy khó chịu, đành đứng bên cô ấy. Cô cũng không biết nên nói gì, Lumi ở trong mắt cô trước kia là một nữ chiến sĩ không bao giờ gục ngã, đấu với trời đấu với đất. Lumi của hôm nay yếu đuối như một đứa trẻ, suy sụp khiến người ta bất ngờ.
Lumi khóc thỏa thuê mới lau khô nước mắt, hỏi Thượng Chi Đào: “Chị khóc xong có xấu lắm không?”
“Như hoa lê dính mưa, vẫn đẹp như cũ.”
Lumi phì cười, “Sao cô lại dẻo miệng thế này.”
“Học chị đó.”
Thượng Chi Đào hỏi thăm Lumi xong, cảm thấy hơi yên tâm. Cô vội vàng đi ăn mì với cô ấy rồi quay lại công ty. Về đến công ty là lại vùi đầu vào bàn làm việc, kịp thời nộp phương án cho Grace trước 6 giờ. Grace xem rất nhanh, gửi lại mấy điểm cần sửa lại, bảo Thượng Chi Đào sửa xong thì gửi thẳng cho Loan Niệm.
Khi Thượng Chi Đào sửa phương án xong thì cũng đã hơn 8 giờ, Loan Niệm vẫn chưa về. Cô gửi phương án cho anh, nói với anh: [Luke, đây là phương án mà chúng ta sẽ trình bày trong hội thảo của Thanh Tranh, phiền sếp xem qua ạ.]
Loan Niệm mở tài liệu ra đọc, bài PPT của Thượng Chi Đào làm rất đẹp, cũng thuộc vào trình độ thượng thừa. Anh xem một hồi rồi nói với cô: [Em qua đây một lát.]
[Vâng.]
Thượng Chi Đào vào phòng làm việc của Loan Niệm, anh chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của anh, “Ngồi đi.”
Thượng Chi Đào ngồi ngay ngắn ở đó, đầu hơi cúi xuống chờ Loan Niệm ngẩng đầu lên từ máy tính. Họ đã có một khoảng thoài gian không ở riêng với nhau, Thượng Chi Đào vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Loan Niệm xem xét phương án của cô một cách kỹ lưỡng, cầm máy tính đứng dậy, ngồi lên sofa, “Qua đây.”
Thượng Chi Đào lại đi tới ngồi cạnh anh, ghế sofa bằng da thật phát ra tiếng “xì xì” khi ngồi lên trên, khiến Thượng Chi Đào nổi gai ốc.
Loan Niệm nhác thấy đôi chân trắng muốt của cô nổi gai ốc, đứng lên lấy tấm thảm anh hay đắp lúc ngủ rồi ném cho cô. Thượng Chi Đào đón lấy, đắp lên chân mình.
“Quy trình của hội thảo thông thường là khách hàng phát biểu ý kiến và yêu cầu của họ trước, sau đó đến lượt chúng ta trình bày phương án giải quyết và cuối cùng đến khâu thảo luận tự do. Tôi đã báo phòng tiếp thị bố trí dạ tiệc ở Thâm Quyến rồi.” Loan Niệm nhìn vào máy tính, mùi hoa dành dành trên người Thượng Chi Đào quấy nhiễu mạch suy nghĩ của anh, anh lơ đãng nhíu mày.
“Em trình bày trang đầu tiên cho tôi nghe.”
“Tôi trình bày ư?”
“Chẳng lẽ lại là tôi?”
“...”
Thượng Chi Đào vừa làm xong PPT nên nhớ được nội dung đại khái của từng trang, nhưng cô không nhìn rõ số liệu cụ thể. Cô hơi nghiêng người về phía trước, ghé lại gần Loan Niệm một chút. Đuôi tóc cô lướt qua vai Loan Niệm, dậy lên một làn gió mát, anh dịch người sang bên trái để lại khoảng trống vừa một người.
Thượng Chi Đào cảm nhận được sự xa cách của anh, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Ở trang đầu tiên tôi dùng làm trang tổng hợp, sách lược, đường liên kết, nguồn tư liệu, số liệu tổng quát đều được liệt ra ở trang này, tôi đã liệt ra những nội dung chính, đồng thời chỉ ra ba vấn đề cốt lõi của khách hàng.”
Thượng Chi Đào nói đến giữa chừng thì nghe thấy tiếng Loan Niệm đang uống nước, hình ảnh yết hầu anh chuyển động đột nhiên hiện lên trong đầu cô, khiến cô quên mất tiếp theo phải nói cái gì.
Cô ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào bài PPT, không nghĩ ra phải nói gì.
Loan Niệm duỗi tay đóng máy tính lại, Thượng Chi Đào sửng sốt nhìn anh.
“Em đi làm hội thảo mà định dừng lại như này à?” Loan Niệm hỏi cô.
Thượng Chi Đào im lặng, không giải thích. Chuyện này chẳng có gì để giải thích cả, vừa nãy cô đã nghĩ nhăng nghĩ cuội mà thôi.
“Chuẩn bị lại khâu trình bày đi, chuẩn bị xong rồi đến đây nói tiếp.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào thở phào, những suy nghĩ lạ lùng trong đầu cô ban nãy làm cô không thể nhìn thẳng vào bản thân mình. Cô gấp gọn tấm thảm rồi để sang một bên, trên đó vẫn còn nhiệt độ cơ thể cô, cầm máy tính đi ra ngoài.
Cô ngồi bên ngoài một lúc, các đồng nghiệp đã về hết, cô không muốn vào phòng làm việc của Loan Niệm nữa, bèn nhắn cho anh: [Luke, tôi còn có việc, ngày mai tôi tìm sếp để tập dượt được không ạ?]
[Được.]
Loan Niệm nhắn tin lại rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc. Trong đầu anh đang có ý nghĩ thô bạo muốn ăn tươi nuốt sống Thượng Chi Đào, anh sợ không thể kiểm soát chính mình.
Loan Niệm biết mình kiêu ngạo một cách nực cười, cũng biết từ trước đến giờ mình không phải một người tốt lành gì cho cam. Anh không có khả năng đồng cảm, cũng ghét phiền phức, từ đầu đến chân anh chính là một kẻ theo chủ nghĩ vị kỷ lõi lọc và ích kỷ.
Cho nên anh cần phải đoạn tuyệt một cách sạch sẽ.