Cô nhận được một thư điện tử, trong thư viết: [Cảm ơn bạn rất nhiều vì cống hiến hết mình cho công việc. Rất tiếc phải thông báo với bạn rằng bạn đã trượt lần thăng chức này. Tôi tin rằng với năng lực của bạn, bạn sẽ vượt qua lần sau. Đừng nản lòng nhé!]
Chỉ là mấy câu hết sức bình thường.
Thượng Chi Đào dường như không hề bất ngờ, thậm chí lòng cô còn không có một gợn sóng. Tuy vậy cô vẫn nhấp vào đường liên kết trong thư, đường liên kết đó là bảng điểm ẩn danh của các vị giám khảo cùng với lời nhận xét. Có hơn hai mươi tham số và so sánh điểm số của từng ứng viên trong đó.
Các mục điểm số của cô đều rất tốt, chỉ có hai bài đánh giá cho cô số điểm cực thấp ở mục năng lực sáng tạo và thành tích cống hiến.
Grace gửi tin nhắn cho cô: [Đào Đào, có phải chị nên chúc mừng em không nhỉ! Chị đã cho em số điểm cao lắm nhé! Tracy cũng cho em điểm cao! Chị vừa hỏi chị ấy rồi!] Grace gửi ảnh chụp màn hình chấm điểm cho cô, hoàn toàn giống với số điểm của một giám khảo trong đó.
Thượng Chi Đào đã biết được người chấm điểm thấp nhất trong ban giám khảo là ai rồi, cho dù bảng điểm đã ẩn danh. Bởi anh đã từng nói vô số lần:
“Năng lực sáng tạo hơn một nửa là bẩm sinh, sau này có cố gắng cũng chưa chắc đã có thể làm được.”
“Em có sở trường trong việc quản lý dự án, thậm chí là quản lý đội ngũ, làm sáng tạo cần có linh cảm, không cần làm khó mình.”
“Thừa nhận bản thân thua kém người khác khó đến thế sao?”
Thượng Chi Đào nghĩ, em đã dùng sáu năm mà vẫn không thể đổi lại được sự đối xử công bằng và tôn trọng của anh.
Trước kia cô không có dũng khí này, vì khi ấy cô yêu anh vô cùng, yêu tới mức cúi đầu trước anh hết lần này tới lần khác, yêu đến mức chính cô cũng cảm thấy hèn mọn đến nực cười.
Hôm đó đúng dịp Lumi phải tăng ca, thấy cô còn chưa về, cô ấy hỏi cô ngay: “Có kết quả chưa?”
“Có rồi.”
“Thành công chứ?”
Thượng Chi Đào lắc đầu, gập máy tính lại, “Uống một chén chứ?”
“Được.”
Hai người đến quán rượu mà hai người thường đến trước kia, Thượng Chi Đào uống ba lạng rượu trắng, không muốn uống nữa. Bất kể Lumi mời rượu thế nào, cô cũng lắc đầu.
“Uống nữa đi?”
“Thôi, em còn việc quan trọng phải làm.”
Lúc hai người ra khỏi quán rượu thì tuyết đã rơi lất phất.
“Má. Mấy năm nay tuyết càng lúc càng ít. Tốt xấu gì đây cũng là một thành phố miền Bắc, rơi nhiều cho bà một tí không được sao?”
Thượng Chi Đào cười vang, “Hay là về sau chị tới Cáp Nhĩ Tân, em dẫn chị đi ngắm tuyết đẹp nhất thế giới. Cáp Nhĩ Tân có tuyết rơi lớn lắm, bông tuyết to như lông ngỗng vậy, chớp mắt đầu đã trắng phau rồi.”
“Má nó còn đợi sau này làm gì? Giờ bà đây mua vé máy bay ngay, ngày mai lên đường luôn.”
“Không xin nghỉ hả?”
“Xin nghỉ cái quái ấy! Thứ bà đây có là tiền! Muốn làm gì thì làm, còn cần phải xin nghỉ à?”
“Cãi nhau rồi sao?”
“Không phải. Anh ta không xứng. Một tên trai già đã ly hôn cũng đáng được cãi nhau với chị sao?”
“Cũng không già lắm nhỉ. Hình như ít hơn Luke một tuổi.”
Trong lúc chờ xe cùng nhau, cả hai đã thảo luận rốt cuộc đàn ông bao nhiêu tuổi mới được tính là già, cuối cùng chẳng có kết quả gì. Thượng Chi Đào lên xe, báo địa chỉ nhà Loan Niệm.
Thành phố này hết sức huyên náo, ngoài cửa xe đèn điện nối liền không dứt, người bộ hành vội vàng rảo bước bên đường, còn cô thì không có chỗ dừng chân. Khi đi qua một con phố, cô nhìn thấy những tốp học sinh vừa tan giờ tự học đang nô đùa bên đường, cảm xúc của Thượng Chi Đào đột nhiên mất kiểm soát.
Cô òa khóc rất to.
Tài xế liên tục quay đầu lại nhìn cô, cuối cùng không kìm được hỏi cô: “Cô gái không sao chứ? Gặp phải chuyện gì to tát sao? Nếu không ổn thì cháu cứ nói với chú, không có việc gì là chú chưa trải qua cả.”
Thượng Chi Đào không thể nói gì, chẳng qua chỉ là thất bại trong lần tranh chức thôi mà, cũng không phải cô chưa thua bao giờ, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ xíu, vậy mà cô lại chẳng thể vượt qua được. Cô không muốn để chuyện này trôi qua. Thượng Chi Đào vừa khóc vừa nghĩ, chính bởi vì vô số lần nhượng bộ của cô trước kia nên chuyện mới ra nông nỗi này.
Cô vào nhà Loan Niệm, Luc nhảy lên đón cô, Loan Niệm vừa mới cởi áo choàng dạ, chuẩn bị đi uống nước. Khi anh quay đầu lại thì nhìn thấy Thượng Chi Đào đang khóc.
Cô chưa từng khóc trước mặt anh, chưa bao giờ. Dù cô buồn bã đến mức nào, cô cũng cắn chặt răng không cho mình khóc. Lúc khóc cô rất nhếch nhác, mắt sưng lên, mũi đỏ ửng, có lẽ đã khóc rất lâu rồi.
Loan Niệm tiến lên một bước, anh muốn ôm cô, muốn nói với cô rằng: Không sao hết, chỉ là một lần cạnh tranh bình thường, em xuất sắc như thế, lần sau chắc chắn sẽ thành công. Vậy mà anh lại nghe cô hỏi bằng giọng nghẹn ngào: “Tại sao anh lại chấm điểm thấp cho em như thế?”
“Bảng điểm là ẩn danh, sao em biết là anh chấm điểm thấp?” Thật nực cười, ngay cả sự tin tưởng căn bản nhất Thượng Chi Đào cũng không dành cho anh.
“Không phải anh thì có thể là ai?”
“Em có chắc là em đã giỏi đến mức khiến tất cả mọi người cho điểm cao ở tất cả các mục năng lực của em không? Em có chắc mấy mối quan hệ vớ vẩn mà em duy trì thường xuyên kia đáng tin không?”
Thượng Chi Đào không muốn nghe Loan Niệm giảng đạo lý, cô lắc đầu, “Em chỉ muốn hỏi có phải là anh không?”
“Anh nói không phải thì em có tin không?”
“Không tin.”
“Thế thì khỏi thắc mắc nữa đúng không?”
“Anh mãi mãi có suy nghĩ phiến diện với em! Anh cho rằng em không có năng lực! Anh cho rằng em không có tài năng thiên bẩm! Anh mãi mãi không biết cách tôn trọng em! Không biết nhìn nhận em một cách bình đẳng! Tại sao em lại ở bên một người như anh những sáu năm cơ chứ!”
“Anh là người thế nào?” Loan Niệm lùi về vị trí ban đầu, hờ hững hỏi cô.
“Một người cao ngạo! Cuồng vọng! Ích kỷ!”
Luc có phần sợ sệt, nó ngồi trước mặt Thượng Chi Đào, hết nhìn Thượng Chi Đào lại nhìn Loan Niệm, cuối cùng gục đầu nằm trên đất.
“Thượng Chi Đào, anh khuyên em nên bình tĩnh lại.”
“Em không bình tĩnh được, tại sao em phải bình tĩnh! Chết tiệt, em đã nỗ lực phấn đấu ở thành phố này sáu năm, đến giờ chẳng còn lại gì! Anh không phải em, anh dựa vào đâu mà khuyên em bình tĩnh lại! Tại sao em phải bình tĩnh kia chứ!”
“Em cư xử như này khiến anh cho là em không chịu nhận thua đấy.”
Không chịu nhận thua. Thượng Chi Đào bị chính thái độ cố hữu của Loan Niệm đả kích. Cô không hiểu vì sao anh mãi mãi cao ngạo như thế này, chưa bao giờ chịu trò chuyện bình đẳng với cô, tại sao anh luôn chỉ trích cô, mà không nhận ra cô cần sự an ủi từ anh.
Sáu năm rồi, tại sao cô lại bỏ ra sáu năm để chờ một người như này thức tỉnh cơ chứ? Anh ấy sẽ mãi mãi sẽ không thức tỉnh. Vì vốn dĩ anh đã không đặt cô ở vị trí bình đẳng với anh.
Thượng Chi Đào chưa từng khóc trước mặt Loan Niệm, hôm nay nước mắt lại tuôn rơi không ngừng. Cô đưa tay che mặt, nước mắt vẫn chảy ra từ kẽ ngón tay. Cô thầm nghĩ, em đau lòng quá Loan Niệm. Em những tưởng em có thể làm được, nhưng đến cuối cùng em chẳng có được gì. Thành phố này rộng lớn như thế, vậy mà em chẳng có gì trong tay. Em đã mất người bạn tốt nhất, em đã thua cuộc trong lần cạnh tranh mà em đáng lẽ đã dành chiến thắng, em không thể có được căn nhà nhỏ trước năm ba mươi tuổi, em vẫn phải tiếp tục phiêu bạt.
- -
Sau này Loan Niệm đã hối hận vô số lần, ngày hôm ấy lẽ ra anh nên ôm lấy cô, nhưng anh đã không làm thế. Những lời của Thượng Chi Đào đã làm anh đau, vì trong mắt cô anh là một kẻ kiêu ngạo và ích kỷ, và cô không hề nói sai.
Phải một lúc rất rất lâu sau, Thượng Chi Đào cuối cùng cũng lau khô nước mắt, cô nói với Loan Niệm: “Em muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta.”
“Kết thúc cái gì? Mối quan hệ gì?”
“Em muốn kết thúc mối quan hệ nhơ bẩn, xấu xí, khiến người ta ghê tởm với anh.”
Thượng Chi Đào nói dõng dạc từng chữ một.
Mối quan hệ nhơ bẩn, xấu xí, khiến người ta ghê tởm.
Con tim của Loan Niệm như bị thứ gì đó đục khoét, cực kỳ đau đớn. Anh chưa từng biết mối quan hệ giữa hai người là như thế này, trong những ngày hai người gần như không trò chuyện với nhau, anh đã từng suy nghĩ không chỉ một lần, có lẽ giữa họ còn thiếu cái gì đó, nhưng vẫn chưa đến mức chia tay. Chờ thêm một thời gian, khi Thượng Chi Đào không còn đau buồn nữa thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi.
“Em cảm thấy mối quan hệ yêu đương của em là mối quan hệ nhơ bẩn, xấu xí, khiến người ta ghê tởm sao?” Loan Niệm xỏ tay vào trong túi, lùi ra sau thêm một bước nữa, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Không, chúng ta không phải mối quan hệ yêu đương. Tôi chưa từng coi anh là bạn trai tôi.” Thượng Chi Đào nghĩ, cho dù ở trong giai đoạn yêu nhau, cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được hai người đang yêu nhau. Anh không cần cô, cô không được anh tin tưởng, không được anh cảm thông, anh mãi mãi muốn đứng bên trên cô.
“Vậy là cô ở bên tôi chỉ là để theo đuổi thành công trong sự nghiệp sao? Hôm nay cô tranh chức thất bại nên cảm thấy tôi không còn giá trị lợi dụng sao? Thượng Chi Đào, tôi cho cô biết, nguyên nhân cô tranh chức thất bại chính là bản thân cô, không một ai phải chịu trách nhiệm cho thất bại của cô.”
“Nguyên nhân tôi tranh chức thất bại chính là vì tôi đã ngủ với anh sáu năm mà đến cuối cùng anh cũng không dành cho tôi sự đánh giá công bằng!”
“Cô cũng nói rồi đấy thôi, ngủ với nhau sáu năm thôi mà. Có thể là cô, cũng có thể là người khác. Điểm số mà tôi dành cho cô ngày hôm nay chính là đánh giá công bằng của tôi đối với cô.”
Thượng Chi Đào biết mình không bao giờ quay đầu lại nữa, cái cô cần dường như chính là cơ hội này, cơ hội rời xa anh mãi mãi không ngoảnh lại. Cô trước kia, mỗi khi nghĩ tới việc phải rời xa anh là cõi lòng đã quặn đau, có một sợi dây trong suốt căng ngang trong tim cô, bình thường không thể nhìn thấy nó, nhưng mỗi khi cô muốn rời xa anh một bước, sợi dây đó sẽ ngăn cô lại.
Hôm nay sợi dây đó đã hoàn toàn đứt rồi.
“Được, vậy thì chúng ta dừng ở đây đi.” Thượng Chi Đào nói với Loan Niệm.
“Cứ việc.” Loan Niệm lại khoác lên lớp áo ngạo mạn, không chịu cúi đầu.
Thượng Chi Đào nhìn Luc, nó có vẻ không vui, nằm lỳ trên đất. Có lẽ nó không biết nó sắp phải rời khỏi ngôi nhà sang trọng này. Cô xoay người đi tìm đai giữ chó, nói với Luc: “Đứng lên.”
Luc ngơ ngác nhìn Loan Niệm rồi nhìn cô, nằm yên tại chỗ để cô đeo đai lưng. Thượng Chi Đào buộc đai lưng cho nó xong, xoay người toan bước thì nghe thấy Loan Niệm nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không ăn cỏ quay đầu. Cô là người trưởng thành, cô muốn kết thúc thì đừng bao giờ bắt đầu lại lần nữa.”
“Tôi không bao giờ quay đầu lại.”
Thượng Chi Đào kéo Luc đi về phía cửa, dường như Luc chợt nhận ra điều gì đó, nó ngồi bệt ở phía sau không chịu đi cùng cô, miệng kêu “ư ử”.
Dù Thượng Chi Đào ra sức kéo nó thế nào nó cũng không nhúc nhích.
Nước mắt cô đột ngột rơi xuống, cô ngồi xuống nói với nó: “Em chỉ có thể chọn một người, hoặc là đi cùng chị, hoặc là ở lại. Nếu em ở lại, em sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa.”
Loan Niệm xoay lưng lại, chính anh cũng không nhận ra anh đang siết chặt nắm đấm, dường như có thứ bén nhọn nào đó đâm vào tim anh, không mạnh nhưng đâm hết lần này đến lần khác sẽ có chút đau đớn.
“Em có đi không Luc? Em muốn ở lại phải không? Vậy em ở lại đi.”
Thượng Chi Đào buông dây giữ chó, xoay người ra khỏi nhà Loan Niệm, tuyết bên ngoài đã nặng hạt hơn, cô nghe thấy tiếng cửa mở, Luc chạy ra ngoài, chạy tới trước mặt cô, tự ngậm dây xích của mình đưa cho cô.
Thượng Chi Đào ngồi xuống ôm chầm lấy nó, tuyết rơi lên người nó, khiến bộ lông của nó ướt sũng. Cô ôm chặt nó, nói: “Luc à, cùng chị bắt đầu cuộc sống mới nhé?”
Luc rên một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhà của Loan Niệm.
Thượng Chi Đào không hề ngoảnh đầu lại, cô lau sạch nước mắt trên má một lần nữa, dắt Luc đi ra ngoài.
Khu biệt thự mà Loan Niệm sống thật sự rất rộng, trời đổ tuyết, cả hai đi rất chậm. Giữa chừng, hình như Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì.
Ở cửa ra vào vẫn là viên bảo vệ mà cô đã quen, trông thấy cô anh ta vẫn chào hỏi: “Cô Thượng dẫn chó đi dạo đấy à?”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Vâng.”
Cô dẫn Luc rời khỏi khu biệt thự, căn nhà sau lưng càng lúc càng xa cô.
Cuối cùng biến thành chấm nhỏ lẻ loi trong màn tuyết.
Không thể thấy rõ.