Dù cô cũng biết lời anh nói có thể đúng, nhưng thâm tâm cô vẫn không thể chấp nhận được. Có lẽ mình nên đi cùng Alex, có lẽ mình nên ôm chặt cái phao Alex như Lumi đã nói, kể từ đây mình sẽ thăng tiến. Nếu mình ở lại, rất có thể sẽ bị sếp mới loại bỏ, còn phải chịu đựng sự coi thường thâm căn cố đế của Loan Niệm.
Mình không phải là người đầu tiên dựa vào ô dù để bay lên cành cao ở nơi làm việc, và cũng không phải là người cuối cùng. Đây là cơ hội đi đường tắt mà số phận trao cho mình, mình nên trân trọng nó.
Khi cô đang trằn trọc trên giường, Alex lại gửi một email cho cô, đó là thông tin về công ty mới, vòng gọi vốn series C, không gian phát triển rộng mở. Cô còn đi tra cứu địa chỉ của công ty này, thấy nó nằm gần nhà trọ của cô, từ đây cô có thể bớt được mấy chuyến xe bus, giảm thiểu thời gian ở trên đường, cải thiện chỉ số hạnh phúc của mình. Điều quan trọng nhất là có công việc mới, không cần bắt gặp Loan Niệm ở khắp mọi nơi, cô có thể giảm bớt số lần gặp anh, từ từ cắt đứt mối quan hệ không chính đáng giữa hai người. Từ đó, cô có thể có cuộc sống mới của mình.
Cô nghĩ ra rất nhiều dự định, ngày hôm sau đi làm, cô thậm chí còn nảy sinh ảo giác rằng mình sẽ không ở lại Lăng Mỹ bao lâu nữa.
Lumi đến công ty là sáp lại gần, hạ giọng hỏi cô: “Tìm cô chưa?”
Thượng Chi Đào gật đầu.
“Cô nghĩ thế nào?”
“Em muốn đi theo anh ấy.”
Lumi im lặng một lúc rồi mới nói với Thượng Chi Đào: “Đi hay không đi, chỉ là sự lựa chọn của riêng cô. Cô giỏi giang như vậy, đến nơi nào cũng có thể làm tốt.”
“Em thật sự giỏi ư?” Thượng Chi Đào hỏi Lumi.
“Đúng vậy, cô rất cừ.” Lumi nghĩ ngợi giây lát rồi nói tiếp: “Nhưng chị hi vọng quyết định của cô không phải vì tiền bạc, vì như thế không đủ lý trí. Tuy vậy, chị phải nói với cô là, cô thật sự rất cừ.”
Thế thì tại sao Loan Niệm lại cho rằng cô không làm được trò trống gì nhỉ? Là do Thượng Chi Đào nhạy cảm mà thôi, Loan Niệm không hề nhắm vào cô. Anh chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng anh. Chốn công sở phức tạp, nhân viên có thể một mình cáng đáng ở phòng thì thường được mấy ai, nếu Alex muốn cạnh tranh ở môi trường mới, anh ta cần phải dẫn theo một người giỏi giang hơn mới đúng, chứ không chọn Thượng Chi Đào. Loan Niệm chỉ có thể suy đoán, anh không có chứng cứ chứng minh Alex muốn dẫn theo Thượng Chi Đào và bất cứ người nào khác. Anh hi vọng Thượng Chi Đào có khả năng tư duy độc lập, dù cho rất có thể cô không có khả năng đó.
Nếu Thượng Chi Đào chọn Lăng Mỹ, trong thời gian ngắn cô sẽ không được trả nhiều tiền như công ty mới, nhưng Lăng Mỹ là công ty hàng đầu trong ngành và việc trở thành một chuyên gia trong ngành sẽ dễ dàng hơn, nhưng cần phải kiên trì; Nếu sang công ty mới, Thượng Chi Đào sẽ có mức lương hậu hĩnh hơn Lăng Mỹ trong thời gian ngắn, nhưng nó cũng đi kèm với rủi ro. Loan Niệm luôn cho rằng chỉ khi có đủ năng lực thì mới có thể đảm nhận bất cứ công việc nào. Dù cấp trên có là ai đi chăng nữa, năng lực là thứ giúp bạn đứng vững sau cùng, anh hi vọng Thượng Chi Đào có thể hiểu được sự thật rằng: không có bất cứ công việc nào như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Sang đến thứ Tư, Loan Niệm mới thông báo tổ chức cuộc họp phòng tiếp thị vào thứ Năm. Ngày làm việc cuối cùng của Alex là vào cuối tháng, anh ta vẫn tham dự cuộc họp lần này. Loan Niệm yêu cầu mọi người sắp xếp lại các dự án trong tay mình, anh sẽ nghe từng người báo cáo.
Mọi người đều rất căng thẳng, ngoại trừ Sunny, người đã quyết định đi cùng Alex. Còn Thượng Chi Đào thì vẫn đang phân vân giữa hai lựa chọn đi hay không đi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn phải làm tốt công việc báo cáo dự án. Cô dành cả ngày thứ Tư để kiểm tra và tổng kết công việc của mình, khi cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, bên ngoài đã tối mịt. Phòng làm việc của Loan Niệm vẫn sáng đèn, không biết anh đang làm việc gì mà lúc nào cũng bận bịu như vậy.
Loan Niệm cũng dựa vào ô dù để đi được đến ngày hôm nay sao? Thượng Chi Đào bỗng nhiên tự hỏi mình một câu như vậy. Anh cũng dựa vào ô dù để đạt giải thưởng lớn trong ngành, gia nhập hội đồng quản trị, dẫn dắt Lăng Mỹ Trung Quốc sao? Nếu anh không có chỗ dựa, anh đã dựa vào đâu để đạt được vị trí hiện tại?
Tay ấn nút mở cửa trong thang máy mà cô cũng không biết.
Cho đến khi Loan Niệm bước vào thang máy, nhìn tay cô thì hỏi: “Đang đợi tôi à?”
“Dạ?” Thượng Chi Đào không hiểu ý của anh, theo tầm mắt của anh nhìn thấy tay mình bấm nhầm nút, thoắt cái đỏ mặt, “Không phải.”
“Mất hồn rồi hả?”
“Đâu có.”
Loan Niệm nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của cô, biết mình đã đoán đúng, quả nhiên Alex muốn đưa cô đi cùng. Chốn công sở rất phức tạp, những gì nên nói anh đã nói rồi, Thượng Chi Đào là người trưởng thành, cần phải tự mình đưa ra quyết định.
Anh xuống hầm để xe, lái xe ra ngoài bằng làn đường dành cho xe hơi thông thường, không vòng ra đằng trước công ty. Loan Niệm muốn giảm bớt số lần xuất hiện trước mặt Thượng Chi Đào, để cô có thời gian suy nghĩ một mình.
Thậm chí anh còn cảm thấy Thượng Chi Đào rời khỏi Lăng Mỹ có khi là chuyện tốt, như vậy họ có thể chấm dứt mối quan hệ này theo lẽ tự nhiên. Anh ngồi trên giường đọc sách một lúc, nhận cuộc gọi từ mẹ mình. Bà mẹ già nào cũng thích giới thiệu đối tượng xem mắt cho đứa con độc thân của mình, bác sĩ Lương cũng không phải ngoại lệ. Lần này thông tin đối tượng mà bà gửi đến bình thường hơn một chút, đó là một cô gái 26 tuổi, dạy hội họa ở một trường đại học, có vẻ cũng phù hợp với sở thích của Loan Niệm. Bác sĩ Lương còn gửi hình cô gái đó cho anh, tóc buộc gọn sau đầu, mảnh mai trắng trẻo, trông rất thu hút. Mượn lời của bác sĩ Lương thì chính là: Hiếm lắm mới gặp được một cô gái vừa nhìn ảnh đã cảm thấy xứng đôi với con rồi.
“Muốn gặp không?”
“Không gặp đâu.”
“Sao vậy con?”
“Dạo này bận quá. Với lại...” Loan Niệm thoáng nghĩ ngợi rồi trả lời bác sĩ Lương: “Dạo này thể lực của con không tốt.”
“Có biểu hiện gì?”
“Đau đầu hoa mắt, chân tay bải hoải, không có ham muốn tình dục.” Loan Niệm nói bừa, đánh lạc hướng chú ý của bác sĩ Lương.
“Thận hư chăng? Đi khám bác sĩ xem.” Bác sĩ Lương biết Loan Niệm đang nói bừa nhưng cũng không vạch trần anh. Quan hệ hai mẹ con tốt đẹp, lúc nào Loan Niệm nói bừa thì có nghĩa là anh không ưa xem mắt. Bác sĩ Lương có chừng mực, vốn dĩ đây cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ hỉ hả mấy câu cho qua chuyện.
Loan Niệm để điện thoại sang một bên, nhớ đến vẻ mặt thất thần của Thượng Chi Đào, cuối cùng vẫn gọi điện cho cô: “Em có chắc là em không có chuyện gì muốn hỏi tôi không? Hoặc là, em có chắc em không có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
“Không có.” Thượng Chi Đào tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của Alex, cho dù Loan Niệm hỏi cô mấy câu hỏi lạ lùng, chứng tỏ anh đã đoán được, nhưng Thượng Chi Đào không nói cho anh thì sẽ không có chứng cứ, Alex sẽ không trở thành kẻ phản bội phá vỡ sự cân bằng của tập thể.
Cô hiểu rõ đạo lý này. Cô không nhận ra rằng mình đã vô tình đứng về phía Alex. Đứng trước một sự lựa chọn quan trọng như vậy, cô không tin tưởng Loan Niệm và cũng không chọn anh, bởi vì cô biết việc đi hay ở và phát triển của mình không quan trọng đối với anh, anh thậm chí còn không chân thành giữ Alex ở lại, thì cô có là cái gì? Nhân viên rẻ tiền và nghe lời trong mắt anh? Chỉ cần Lăng Mỹ cần những nhân viên như này thì chắc chắn ở đâu cũng giống như vậy.
Sự trầm mặc của cô tượng trưng cho sự kiên quyết của cô, Loan Niệm đã hiểu. Anh suy nghĩ thật lâu, sau đó nói với cô: “Nếu em muốn đi, có thể nói trước với tôi, tôi sẽ đánh tiếng với bên nhân lực để họ giải quyết bằng cách cho thôi việc, như vậy em có thể nhận được tiền bồi thường hợp đồng.”
Thượng Chi Đào bất ngờ vì Loan Niệm bỗng dưng lại tốt bụng như vậy, thế là cô cảm ơn anh một cách chân thành: “Vâng, cảm ơn Luke. Nếu em có quyết định thì em nhất định sẽ nói trước với anh.”
“Vậy là Alex đã hứa hẹn gì với em? Tăng lương gấp đôi? Thăng chức trong vòng một năm? Chỉ cần theo anh ta làm việc là có thể phát triển tốt? Thượng Chi Đào, em có não không vậy?” Loan Niệm đột nhiên to tiếng, cơn giận của anh xuyên qua điện thoại chui vào tai Thượng Chi Đào, làm cô không còn đường trốn tránh.
Thượng Chi Đào chợt nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Loan Niệm, anh lấy lùi làm tiến dụ cô bước vào cái bẫy của anh, khiến cô vô tình bán đứng Alex. Theo quy định của công ty, quản lý cấp cao đã từ chức không được phép dẫn theo thành viên trong đội ngũ trong vòng nửa năm, đây là sự cạnh tranh không lành mạnh và phải thực hiện thỏa thuận cấm cạnh tranh. Các lãnh đạo cũ không truy cứu, là bởi họ không phải Loan Niệm. Loan Niệm thì không niệm tình riêng.
Thượng Chi Đào cầm điện thoại, không dám lên tiếng, lúc này đầu óc cô đã dừng hoạt động.
Mối quan hệ giữa người với người phức tạp, không hề giống như những gì Thượng Chi Đào nghĩ. Alex và Loan Niệm cũng chưa chắc đã hòa hợp như vẻ bề ngoài mà người ta nhìn thấy, Alex vốn cũng có cơ hội thăng chức, thậm chí anh ta còn cho đó là mình, nhưng hội đồng quản trị đã chọn Loan Niệm. Alex phối hợp với Loan Niệm để làm việc, nhưng lại là quản lý cấp cao đầu tiên ra đi sau khi Loan Niệm nhậm chức. Dù bề ngoài che giấu rất kín kẽ, nhưng hành động thực tế lại bộc lộ suy nghĩ thật sự của anh ta.
“Sao không nói gì nữa?” Loan Niệm nén giận, nói: “Em có biết vấn đề căn bản của em là gì không Thượng Chi Đào? Là em không đủ kiên định. Em mới bao nhiêu tuổi, mới gặp tí cám dỗ đã dao động đến vậy rồi, em đã nghĩ đến tương lai của em chưa? Hay là em chỉ cần lợi ích trước mắt, mắt mũi thiển cận vậy sao?”
“Có tiền là có tương lai.” Thượng Chi Đào đáp lại. Cô không hề nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn muốn nói như thế: “Chuyện của tôi do tôi quyết định, không cần sếp nhọc lòng.”
“Em tưởng tôi muốn nhọc lòng vì em sao? Chỉ cần em động não một tí là tôi chẳng cần phí lời với em rồi!”
“Tôi không khiến anh nói chuyện với tôi!” Thượng Chi Đào chưa từng nghĩ mình sẽ cãi vã với Loan Niệm, cô là người phục tùng trong mối quan hệ của họ, anh dạy, cô học; Anh đưa ra quyết định, cô làm theo. Có điều, Loan Niệm mà tức giận thì nói năng không biết lựa lời, trong lúc cô đang dao động, thái độ của anh đã hoàn toàn đẩy cô ra xa. Cô ép mình phải bình tâm lại, sau đó nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ cho sếp biết quyết định của tôi, tôi quyết định đi theo Alex. Không vì điều gì khác, chỉ vì anh ấy đã khích lệ tôi hết lần này đến lần khác, cũng bởi vì anh ấy luôn tôn trọng tôi, nói năng tử tế với tôi.”
Nói năng tử tế, nói những lời dễ nghe, là mong muốn hết sức hèn mọn của Thượng Chi Đào. Dẫu cô đã biết Loan Niệm chính là người như vậy, anh nói chuyện với ai cũng như vậy cả. Nhưng, anh cũng là người dịu dàng nói với đầu bên kia điện thoại rằng anh mang hoa đến gặp em. Chẳng qua cô không phải người ở đầu dây bên kia mà thôi.
Thượng Chi Đào vẫn so đo, so đo tất cả mọi thứ.
Cô cúp máy, đột nhiên thấy hơi ấm ức. Cô từng mong Loan Niệm sẽ giữ cô lại, nhưng không phải bằng cách này.
Song, khi cô đã lấy lại bình tĩnh, cô mới nhận ra mặc dù câu nào câu nấy mà Loan Niệm nói đều khó nghe, nhưng cô quả đúng là thiếu suy nghĩ, đúng là cô cũng vô duyên vô cớ bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa các lãnh đạo cấp cao. Rốt cuộc vì sao Alex lại muốn ra đi? Vì sao Loan Niệm không giữ anh ấy lại? Chỉ quan tâm cái lợi trước mắt, không cân nhắc đến tương lai, rốt cuộc là có ý gì?
Thượng Chi Đào là một người ngang bướng. Cô bắt đầu phản kháng vì sự nghiêm khắc của Loan Niệm, vấn đề giữa họ vẫn luôn tồn tại, chẳng qua trước đây cô không muốn đối mặt, vừa hay đến lúc này những vấn đề đó đã được khơi dậy mà thôi.
“Thế thì chúc em may mắn.” Loan Niệm nói với cô.
“Sẽ là như thế.”
Thượng Chi Đào nằm trên giường thao thức, ngày hôm sau dự cuộc họp phòng tiếp thị mà bọng mắt còn có quầng thâm. Cô và Lumi ngồi trong góc, đưa mắt nhìn nhau, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám.
Trái lại, Loan Niệm lại mỉm cười, nói đùa: “Bầu không khí nặng nề như này, khiến tôi ngỡ là phòng tiếp thị giải thể đấy.”