“Cậu vừa nói ban đầu chúng ta đều không muốn làm bạn của nhau là có ý gì? Tôi không nhớ là tôi có bày tỏ tình cảm đặc biệt gì với câu.” Loan Niệm đột nhiên nhớ lại những lời mà Trương Hân đã nói, cô ta nói “Anh đúng là máu lạnh, anh không phải con người.”
Tang Dao gật đầu, “Thế là mình hiểu lầm rồi.” Cô có chút buồn bã, cô cứ tưởng Loan Niệm đối với cô khác với người khác, dù cô có chuyển đến đâu, anh cũng sẽ tới thăm cô. Loan Niệm là một trong những người bạn cũ ít ỏi của cô, anh biết tất cả về cô.
“Nếu chuyện này làm cậu tổn thương, tôi rất xin lỗi.”
Tang Dao cười, lắc đầu: “Đừng, cậu là Loan Niệm, mà Loan Niệm thì chưa bao giờ biết nhận sai. Huống hồ chuyện này không phải lỗi của cậu.”
“Tôi rất tiếc.”
Tang Dao nhún vai, “Vui lên nào ~ Đi chơi xong mình còn phải chuyển nhà, mình chuẩn bị sống ở Bắc Kinh một thời gian thật đấy, sau đó... mình muốn đến Ngân Xuyên.”
“Tôi có hủy hoại toàn bộ Đêm bình an còn lại trong đời cậu không đấy?” Loan Niệm hỏi cô.
“Chưa đến mức đó.” Tang Dao mỉm cười với anh nhưng cõi lòng vô cùng buồn bã. Loan Niệm là chút kỳ vọng cuối cùng vào đàn ông trong lòng Tang Dao, cô vẫn luôn biết rằng mình thật lòng yêu anh, chỉ là cô không dám nói ra mà thôi.
- -
Thượng Chi Đào đang trải qua khoảng thời gian khó khăn.
Cô vẫn còn trẻ, có thích ai thì cũng không biết cách che dấu, cũng không hiểu thế nào là nhớ nhung. Cô canh điện thoại cả ngày, hi vọng trên màn hình có thể hiện lên vài dòng tin nhắn của Loan Niệm. Cô mong mỏi một cách hèn mọn rằng anh có thể thi thoảng nhớ đến người bạn giường là cô đây trong kỳ nghỉ vui vẻ của mình.
Cho dù anh chỉ hỏi han công việc của cô như trước đây cũng được. Nhưng Loan Niệm không làm thế.
Mãi cho tới buổi chiều ngày giáng sinh cô mới nhớ ra chuyện Loan Niệm nhờ cô chăm cá giúp anh. Chú cá màu đỏ đó, lúc đến nhà Loan Niệm hai lần trước, Thượng Chi Đào đã âm thầm đặt tên cho nó là: Tiểu Hồng Kỳ.
“Nhưng tôi không có chìa khóa.” Cô gửi tin nhắn cho Loan Niệm.
“Tôi để trong quả cầu trang trí trên cây thông noel ngoài vườn hoa.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào khoác áo lông vũ rồi ra ngoài, băng qua chiều tối ngày giáng sinh. Thế giới bên ngoài thật huyên náo, con tim của cô càng có sức sống hơn, muốn hòa vào không khí tưng bừng này. Có điều Diêu Bội đã đi công tác, Tôn Vũ thì có hoạt động kết bạn đêm giáng sinh, còn Lumi thì chắc chắn đang làm tổ trong hộp đêm, cô không biết nên rủ ai đi chơi.
Đến nhà Loan Niệm, cô mới nhận ra anh không khóa cửa cổng. Loan Niệm đúng là rất tin tưởng vấn đề trị an của khu biệt thự. Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên cây thông noel ở giữa sân của anh có treo một quả cầu màu đỏ. Loan Niệm trang trí cây thông của mình một cách qua quýt.
Cô gỡ quả cầu xuống, lấy chìa khóa từ bên trong, mở cửa vào nhà. Bật đèn lên, nhìn thấy Tiểu Hồng Kỳ đang bơi trong bể cá khổng lồ. Thượng Chi Đào không biết cách chăm sóc cá, đến bản thân cô còn chưa chăm xuể thì biết chăm cá thế nào?
[Luke, cho hỏi tôi phải chăm sóc cá của sếp như nào?]
Loan Niệm nhanh chóng gọi điện cho cô, cô vội vàng bắt máy, nghe Loan Niệm nói: “Giúp tôi thay bông lọc trong bể cá, bông lọc tôi để trong tủ chứa đồ trong bếp. Sau đó cô kiểm tra nhiệt độ nước rồi đổ ít thức ăn cho cá.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào chạy vào trong bếp tìm bông lọc, bật loa ngoài rồi để điện thoại bên cạnh, lúi húi trong bếp. Loan Niệm cũng không thúc giục cô, chờ cô mang miếng bông lọc ra, anh lại hướng dẫn cô cách thay bông, cách kiểm tra nhiệt độ nước và cho cá ăn như thế nào. Thượng Chi Đào hì hục một lúc lâu, cuối cùng cũng làm xong, “Xong cả rồi, vậy tôi về đây, chìa khóa vẫn treo trên cây ạ?”
...
“Cô cầm chìa khóa về đi, lúc nào tôi về cô đưa tôi là được. Với cả, trên sofa có cái túi, bên trong là quà tặng cho cô. Giáng sinh vui vẻ.” Nói xong, Loan Niệm cúp máy.
Thượng Chi Đào sửng sốt, cô cũng có quà giáng sinh ư?
Trên sofa có một cái túi hình vuông, Thượng Chi Đào nhận ra logo trên túi, lại là một chiếc túi đắt tiền, là quà giáng sinh của cô.
Thượng Chi Đào có chút ngẩn ngơ, đây là chiếc túi thứ hai mà cô nhận được từ Loan Niệm trong thời gian ngắn ngủi, cô cảm thấy thù lao của việc lên giường với Loan Niệm quá hậu hĩnh. Có quà giáng sinh lẽ ra phải vui sướng, nhưng cô không hề. Cô thà mong Loan Niệm làm như Tôn Viễn Chứ, tặng cô một quả táo hoặc một đóa hoa, còn tốt hơn một chiếc túi.
[Luke lại tặng em một cái túi, nói là quà giáng sinh.] Cô gửi tin nhắn cho Tôn Vũ.
Tôn Vũ đọc được tin, nhắn lại: [Nhận đi.]
Tôn Vũ rất thực tế, mối quan hệ bạn tình không kéo dài mãi mãi, nhưng tiền bạc thì có thể giải quyết được những vấn đề to tát. Vả lại đây có phải cướp bóc đâu, túi mà đàn ông tặng thì có gì mà không thể nhận được?
[Nhận đi, xong là đến chỗ chị chơi.]
[Dạ.]
Thượng Chi Đào lại bắt đầu “lên cơn” ảo tưởng về tình yêu, cô bắt đầu mong đợi nhiều hơn từ Loan Niệm, nhưng cô cũng cho là mình đang nghĩ nhiều. Cô mới hai mươi tuổi đầu, suy nghĩ chưa được chín chắn, khi thì thế này khi thì thế nọ, rồi lại cảm thấy tình yêu không quan trọng, bao suy nghĩ cứ thế luẩn quẩn trong đầu.
[Cảm ơn món quà giáng sinh của sếp, đắt đỏ quá. Tôi lại không chuẩn bị quà cho sếp.]
[Tôi không cần.]
[Giáng sinh vui vẻ.]
[Giáng sinh vui vẻ.]
Thượng Chi Đào bất chợt nghĩ, cô gái đi Hokkaido cùng Loan Niệm có biết đến sự tồn tại của mình không? Cô ấy có biết người đàn ông mà cô ấy thích có một người bạn tình ở Bắc Kinh hay không? Nếu biết thì liệu cô ấy có bận tâm không? Hay là cô ấy cũng giống như cô, dẫu biết thừa trong lòng nhưng không có tư cách để bụng? Thượng Chi Đào cảm thấy mình quá kém cỏi, nghĩ nhăng nghĩ cuội một mạch đến nhà, cuối cùng mặt đạo đức trong cô đã chiếm phần thắng.
[Hôm nọ sếp nói dù ai trong chúng ta có người mới, đều có thể đề nghị dừng lại mối quan hệ.]
Loan Niệm đang uống rượu với đám bạn, nhìn thấy tin nhắn này của Thượng Chi Đào thì nhíu mày, [Sao? Có tình mới rồi à?]
[... Tôi không có.]
[Thế cô có ý gì, thẳng thắn chút đi.] Loan Niệm ghét nhất là nói chuyện giấu giấu giếm giếm, lãng phí thời gian, anh không muốn phỏng đoán suy nghĩ của người khác.
[Ý tôi là nếu anh có người khác thì mong anh nói cho tôi biết. Tôi không muốn đi ngược lại đạo đức.] Gõ xong câu này, Thượng Chi Đào thở phào nhẹ nhõm. Song, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn của Loan Niệm, lòng cô lập tức nguội lạnh.
Anh nói: [Bạn tình mà cũng chịu ràng buộc bởi đạo đức hử?]
[Có thể sẽ lây bệnh.]
[Dùng biện pháp phòng tránh.] Loan Niệm giở thói ngang ngược với Thượng Chi Đào. Anh không thích nói về chủ đề không đâu này với Thượng Chi Đào, rõ là cô có ý bảo anh lăng nhăng.
[Vậy là sếp có bạn tình khác rồi sao?] Hôm nay là lễ giáng sinh, nhưng Thượng Chi Đào lại trải qua một chuyện tồi tệ kinh khủng. Loan Niệm đã làm hỏng lễ giáng sinh của cô, dẫu anh không ở bên cô nhưng anh vẫn dễ dàng thao túng cô bằng thái độ của anh. Chút quật cường ít ỏi trong cô lại nổi lên, buộc cô phải làm rõ chuyện này với Loan Niệm. Dù là bạn tình thì cũng phải một với một, cô không chấp nhận quan hệ bừa bãi. Cô hèn mọn đến vậy sao?
[Có, thì sao?] Loan Niệm đặt chén rượu xuống, nói với mọi người: “Mọi người ăn trước đi, tôi có việc.” Sau đó tìm một nơi yên tĩnh để chuyên tâm nói chuyện với Thượng Chi Đào. Tuy nhiên, họ không phải nói chuyện quá lâu, Thượng Chi Đào đã tỏ rõ quyết tâm và dũng khí của cô.
[Tôi muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta.]
[Được.]
Loan Niệm trả lời dứt khoát, sau đó bỏ điện thoại vào túi, vào nhà uống rượu tiếp. Tâm trạng của anh đột nhiên xấu đi, anh ngồi uống rượu sake cùng bạn bè của mình nhưng lại ôm một bụng tức. Với anh, Thượng Chi Đào chẳng qua chỉ là một cô bạn tình, có hay không có cũng được, anh không việc gì phải ép buộc người ta. Huống chi, anh biết tỏng là Thượng Chi Đào thích anh, anh biết phải xử lý chuyện này ra sao, chuyện này không khó với anh. Vậy mà, anh vẫn cảm thấy tức giận.
Thượng Chi Đào nhìn thấy chữ “được” kia thì hoàn toàn hiểu rõ thái độ của Loan Niệm với cô. Trong lòng anh, cô không hề quan trọng, chẳng qua chỉ là thứ tiêu khiển nhàm chán của anh, có hay không có đều không quan trọng.
Cô muốn khóc, nhưng không thể khóc được. Cô mang chiếc túi kia về nhà, để cùng một chỗ với chiếc túi lần trước, cả hai đều không được bóc giấy bọc, vẫn mới tinh. Cô thậm chí còn không biết kiểu dáng của chiếc túi, cứ đặt ở đó. Chuyện cô không thích đồ xa xỉ phẩm đã được xác định từ giây phút đó, đồ xa xỉ phẩm làm cô khó chịu, trên đó viết rõ khoảng cách giữa cô và Loan Niệm.
Hiếm có lần cô trang điểm, tham gia hoạt động của công ty Tôn Vũ. Lễ giáng sinh thật náo nhiệt, những người độc thân tề tịu lại để tổ chức buổi hẹn hò dài 8 phút. Lúc Thượng Chi Đào tới nơi, Tôn Vũ đang giải thích luật chơi, mọi người đang chuẩn bị giới thiệu bản thân.
Tôn Vũ ghé lại gần rỉ tai cô: “Nhìn thấy người đàn ông áo xanh kia không? Vừa mới trở về từ thung lũng Silicon, làm lĩnh vực nghiên cứu. Đã xuất bản mấy cuốn sách, có nhà, có cả xe.”
“Em chỉ đến đây góp vui giúp chị thôi mà.” Thượng Chi Đào nói với Tôn Vũ.
“Không.” Tôn Vũ lắc đầu, “Thượng Chi dào, em đến đây là để tìm nửa kia của mình.”
“Được rồi.” Thượng Chi Đào không có chút gánh nặng tâm lý nào, cô đã kết thúc mối quan hệ với Loan Niệm, giờ đây cô đã hoàn toàn độc thân rồi, “Người kia phải không? Còn ai có điều kiện tốt nữa?”
“Người mặc áo len xám kia cũng được.”
“Okay. Để em đi.”
Thượng Chi Đào chưa bao giờ tham gia hoạt động như thế này, trải nghiệm này cũng mới mẻ, những con người xa lạ ngồi trước mặt nhau, trò chuyện trong vòng 8 phút, sau đó chuyển sang người khác. Cô ngồi ngay ngắn, nghiêm túc trả lời các câu hỏi của người đàn ông phía đối diện. Muôn vàn câu hỏi lạ lùng được đặt ra, có người đàn ông đeo kính hỏi Thượng Chi Đào có chấp nhận DINKs* hay không, cô không biết DINKs là gì, đành trả lời bừa: “Chấp nhận, chấp nhận.”
*DINKs viết tắt của (Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
Còn có một thanh niên để tóc 2/8 hỏi cô: “Cô hiểu gì về soulmate?”
“Hả?” Thượng Chi Đào chưa từng tìm hiểu về vấn đề này, trên mặt hiện dòng chữ “Tôi biết đâu”, người đàn ông kia thất vọng bĩu môi.
Cuối cùng đến lượt nhân tài ở thung lũng Silicon, Thượng Chi Đào ngồi trước mặt anh ta, nở nụ cười hiền dịu: “Chào anh.”
Nhân tài không thèm ngẩng đầu lên, hỏi: “Giới thiệu bản thân, tên tuổi quê quán, tốt nghiệp trường nào, công việc hiện tại và tình trạng kinh tế của cô xem.”
Gì mà như đi phỏng vấn vậy. Dẫu vậy Thượng Chi Đào vẫn nghiêm túc trả lời, coi như giữ thể diện cho Tôn Vũ. Thái độ của cô hết sức ngay thẳng, người đàn ông kia cuối cùng cũng nhìn cô, “Cô là số mấy?”
“Sao cơ?”
“Số mấy? Lát nữa sẽ bỏ phiếu, tôi sẽ bỏ phiếu cho cô. Tôi là số 6.”
“À à à, tôi là số 5.”
Thượng Chi Đào nhớ số báo danh của người đàn ông kia, đến lúc bỏ phiếu cô đã bỏ cho số 6 thật. Số 6 không hổ danh là người có sức hút nhất, mà Thượng Chi Đào thì chỉ có một phiếu.
Tôn Vũ nói: “Bọn chị sẽ để những người bỏ phiếu cho nhau làm quen sau khi hoạt động kết thúc.”
Hoạt động kết thúc, Thượng Chi Đào hỏi Tôn Vũ: “Đưa em số điện thoại của nhân tài thung lũng Silicon đi, bọn em đã hứa sẽ bỏ phiếu cho nhau rồi.”
Tôn Vũ cười gập cả bụng, “Chỉ có cô ngốc nhà em mới tin vào lời hứa bỏ phiếu cho nhau của người ta thôi! Anh ta bỏ cho một cô mặc váy hở vai rồi.”
“Khỉ gió. Chẳng thành thật tí nào.” Thượng Chi Đào cũng bật cười, vừa phụ Tôn Vũ dọn dẹp vừa hỏi cô ấy: “Cái cô mặc áo hở vai đó có bỏ phiếu cho anh ta không?”
“Cô ta bỏ phiếu cho một cô gái.”
“Hả?” Thượng Chi Đào trợn trừng mắt, “Cái gì cơ?”
“Không hiểu đúng không.” Tôn Vũ véo má cô, “Em ấy, rốt cuộc có biết là xã hội này phức tạp hơn em nghĩ rất nhiều không?”
“Đúng là rất phức tạp.” Thượng Chi Đào cũng phục rồi. Hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi thì cũng mệt bở hơi tai, mãi một lúc lâu sau cả hai mới dìu dắt nhau đứng dậy, “Về thôi chị em tốt, giáng sinh vui vẻ.”
Giáng sinh vui vẻ.
Thượng Chi Đào ngắm tuyết dồn đống trên đường, tự dưng nói một câu như vậy.