Sở dĩ hội nghị yêu cầu người dẫn chương trình thông thạo ba ngoại ngữ là vì khách hàng của họ phố biến trên toàn thế giới, nhiều khách mời là người có máu mặt trong ngành. Hơn nữa, hội nghị lần này sẽ được phát trực tiếp đến các công ty chi nhánh trên toàn cầu, vì vậy cực kỳ có tính thử thách.
Thượng Chi Đào đã từng tìm người ở bên ngoài, người thông thạo song ngữ Trung - Anh dễ tìm, nhưng nếu thêm cả tiếng Pháp thì rất khó tìm. Khó khăn lắm mới tìm được một sinh viên giỏi từ đại học ngoại ngữ, ngoại hình cực kỳ sáng, trả phí hai mươi ngàn, chưa bao gồm tiền thuế và chi phí đi lại.
Thượng Chi Đào là chủ doanh nghiệp nhỏ, phải khom lưng trước hai mươi ngàn này.
Cô tự mang theo bộ váy trang trọng màu đen, nhờ thợ trang điểm vấn tóc lên trông hết sức chuyên nghiệp, đeo bông tai kim cương là đồ đi thuê, cùng một đôi giày cao gót, cứ vậy mà lên sân khấu. Tư thế ngay ngắn mà cô luyện được từ bé đã giúp cô trong hôm nay, khiến cô mang khí chất mạnh mẽ quyết đoán và chút gì đó nền nã tri thức khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Đi đứng, ổn định hội trường, mỉm cười, khiến khách hàng cảm thấy tiền bỏ ra rất xứng đáng. Cô đã luyện tập vô số lần, lâu dần lại có ảo giác là mình cũng có tài năng thiên bẩm này.
Tống Thu Hàn ngồi bên cạnh Loan Niệm, ngón tay gõ vài tay vịn trên ghế ngồi của anh, ra hiệu cho anh ngẩng đầu lên đừng có nhắn tin nữa. Loan Niệm “ừm” một tiếng, ngẩng đầu lên và rồi nhìn thấy Thượng Chi Đào rạng rỡ tỏa sáng. Cô cất giọng nói câu đầu tiên: “Chào buổi chiều mọi người.”
Bài dẫn chương trình viết rất hay, không hề đi theo lối mòn.
Cô nói: “Đông Bắc có tuyết, nhưng tâm ý nồng nhiệt. Lăng Mỹ cảm ơn các vị đã cùng chúng tôi tham dự cuộc hẹn tại nơi tuyết trắng này.”
Sau đó là bản phiên dịch tiếng Anh và tiếng Pháp.
Loan Niệm không hề biết chuyện Thượng Chi Đào biết tiếng Anh và tiếng Pháp, anh không hề biết rằng trong những ngày cuối tuần mà cô biến mất khỏi nhà anh, cô đã về nhà lấy sách vở, len lỏi qua những con phố ở Bắc Kinh để trau dồi kiến thức và học ngoại ngữ.
Tất thảy những trưởng thành của cô gần như đều diễn ra trong lặng lẽ, cần phải có lòng kiên trì và kỷ luật vô tận, quãng thời gian đó vừa cô đơn vừa gian khổ, nhưng cũng mang lại cảm giác ấm áp. Thượng Chi Đào vẫn còn nhớ những cơn gió mơn man về đêm ở Hậu Hải, nhớ lá vàng trong sắc thu Bắc Kinh, nhớ dòng người vội vã trong ga tàu điện ngầm. Thời gian bị chia cắt thành từng đoạn từng đoạn vụn vặt và cũng được gom lại từng chút từng chút một, lan tỏa trong người bạn, hòa vào trong máu thịt của bạn, cuối cùng đắp nặn bạn một lần nữa.
Khi lên bục phát biểu, Loan Niệm lướt ngang qua người Thượng Chi Đào. Nụ cười nhẹ nhàng của cô mang sự kiên định của phụ nữ ba mươi tuổi.
Không còn thấy vẻ sợ sệt như phút ban đầu nữa.
Anh diễn thuyết, cô ở dưới sân khấu, hai người đổi vị trí cho nhau, nhưng dường như họ vẫn chưa từng hoán đổi vị trí. Loan Niệm thích ánh nhìn chăm chú của cô, kể từ lần đầu tiên tham dự sự kiện cùng cô.
Đến phần hội đàm, Thượng Chi Đào ngồi bên cạnh Loan Niệm.
Vài vị khách mời lần lượt ngồi xuống để thảo luận về tương lai của quảng cáo kỹ thuật số. Tới lượt Khương Lan phát biểu, cô ta nói về ảnh hưởng của các hiệp hội và liên minh đối với các công ty và những người làm trong ngành. Thượng Chi Đào đã đưa ra quyết định.
Cô muốn làm đại lý quảng cáo, muốn đứng vào hàng ngũ này thì phải trở thành người trong cuộc. Sau khi hội nghị thượng đỉnh kết thúc, Khương Lan trò chuyện với Loan Niệm, trông thấy Thượng Chi Đào là gọi cô ngay: “Flora, đến đây nói chuyện một lát.”
Thượng Chi Đào đi tới chỗ cô ta.
“Trước kia không biết chuyện cô biết tiếng Pháp.” Khương Lan khen ngợi cô: “Khẩu âm chuẩn chỉnh, có thể thấy cô đã tận tâm rèn luyện.”
“Tôi đã đi học thêm trong lúc rảnh rỗi mấy năm trước.”
“Công việc ở Lăng Mỹ bận rộn như thế, cô vẫn có thời gian rảnh để học sao?”
“Có ạ. Cuối tuần không bận lắm, bèn tìm giáo viên để học.”
Loan Niệm bỗng nhiên biết được đáp án. Mỗi dịp cuối tuần cô rời khỏi nhà anh từ sớm, không hẳn là đến làm mồi nhử trong các buổi xem mắt, mà là đi học. Sáu năm trời cô lặng lẽ đi học thêm, chưa từng nhắc đến chuyện này với anh.
“Chủ tịch Khương.” Thượng Chi Đào cười nói với Khương Lan: “Tôi muốn thỉnh giáo chị một vấn đề. Vừa nãy nghe chị nói về hiệp hội và liên minh trong ngành, tôi muốn hỏi thăm một chút, nếu một đại lý quảng cáo vừa mới thành lập muốn gia nhập hiệp hội thì cần phải nộp bao nhiêu hội phí?”
“Hội phí là thứ yếu. Quan trọng là người bảo đảm. Cô đã có chưa?”
“Người như thế nào mới có thể làm người bảo đảm?”
Khương Lan chỉ vào Loan Niệm: “Người giống như sếp Loan chúng ta đây.”
Thượng Chi Đào nhìn qua Loan Niệm một mực im lặng ở bên cạnh, gật đầu, “Vâng, tôi rõ rồi chủ tịch Khương.”
“Cô có thể nhờ sếp Loan của chúng ta bảo đảm, dù sao trước kia cô cũng từng làm việc ở Lăng Mỹ, hai người còn là cấp trên cấp dưới của nhau.” Mắt Khương Lan ánh lên vẻ hứng thú, lóe sáng. Chỉ đơn giản là vì cô ta cảm thấy thú vị.
Thượng Chi Đào không hề muốn mở miệng nhờ vả, ngay cả vốn khởi động cô cũng chẳng có, bảo đảm gì mà bảo đảm. Bây giờ trong đầu cô chỉ có tiền là tiền.
Công ty phải mở rộng, nghiệp vụ kinh doanh phải đa dạng hóa. Làm đại lý quảng cáo là lĩnh vực kinh doanh hoàn toàn mới, cô cần phải giải quyết vấn đề tiền bạc và con người.
Mọi người nói chuyện này với Phó Đống khi họ dọn dẹp hội trường. Phó Đống nói rằng cậu ấy có một người bạn nữ học chuyên ngành quảng cáo và đã đến làm việc ở một đại lý quảng cáo tại Cáp Nhĩ Tân sau khi tốt nghiệp. Cô ấy hiện đang làm mảng quảng cáo và đã dẫn dắt một ê kíp nhỏ.
“Tôi có thể gặp cô ấy không?” Thượng Chi Đào hỏi cậu ấy.
“Dĩ nhiên là được ạ. Ngày nào em cũng chém gió trong nhóm trò chuyện với bạn học, nhiều đứa bạn của em muốn gặp chị lắm.” Phó Đống cười khì.
“Vậy để khi khác cậu tìm thời gian rồi hẹn cô ấy, chúng ta đi học hỏi một phen được chứ?”
“Được ạ. Sao đó thì sao ạ?”
“Sau đó, chúng ta sẽ tìm cách kiếm tiền. Nếu bạn của cậu bằng lòng, cũng phù hợp với công ty chúng ta, chúng ta sẽ thuyết phục cô ấy sang công ty mình, xây dựng đội ngũ làm đại lý quảng cáo, tăng thêm sự bảo đảm cho việc kinh doanh của công ty chúng ta.”
“Vâng!”
Hai người vừa bàn bạc vừa làm việc, Thượng Chi Đào dặn Phó Đống: “Ngày mai khách hàng đi trượt tuyết, nhất định phải bảo đảm an toàn đấy. Đến buổi ngắm tuyết vào ngày kia, cậu nhất định phải bảo đảm đồ ăn thức uống. Phần quan trong nhất đã kết thúc rồi, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.”
“Vâng.”
“Đợi khi nào quay về Cáp Nhĩ Tân, cả nhóm nghỉ mấy ngày đi. Suốt ngày thức đêm cũng chết người, chỉ cần tôi thôi.”
Thượng Chi Đào bị mất cân bằng nội tiết tố. Cô phải về uống thuốc bắc. Nhân thời gian nghỉ Tết điều dưỡng một thời gian. Đây cũng là nguyên nhân cô muốn khai thác một mô hình kinh doanh khác.
Lumi đi tới nói với cô: “Tối nay chị mời cô, hai chúng ta ăn một bữa trong nhà hàng buffet.”
“Dạ.”
“Có cả Luke, Will và sếp Tống. Sáng mai sếp Tống đã về rồi, không tham gia lịch trình sắp tới nữa. Bữa cơm này coi như tiễn chân anh ấy.”
“Vậy em không đi nữa nhé? Đây là chuyện của các chị mà.”
“Will bảo là gọi cả em.”
“Ồ. Vậy để tối nay em sắp xếp mời các sếp đến quán bar ngồi chơi nhé? Quán bar trong khách sạn cũng khá ổn. Em có một người bạn hát ở đó.”
Đó là ca sĩ mà cô quen biết khi đi du lịch ở Đại Lý. Sau này anh ta lưu lạc đến nơi này, đã ở đây được hai năm. Mỗi lần đến đây Thượng Chi Đào đều đến quán bar của anh ta một lúc, nghe anh ta hát rồi trò chuyện với nhau.
“Được. Để xem Luke thế nào. Mấy năm trở lại đây tính nết của anh ta càng ngày càng kỳ quặc, không biết có muốn đi không nữa.”
“Anh ta không đi càng tốt chứ sao?” Thượng Chi Đào hỏi ngược lại Lumi.
Lumi nhướng mày, không nói gì. Cô ấy nhận ra rồi, cách Thượng Chi Đào đối xử với Loan Niệm như đón đại địch, như gặp loại rắn rết. Hai người này rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì nữa không biết. Lumi muốn buôn chuyện với Thượng Chi Đào, nhưng cô không nói nên cô ấy cũng không tiện hỏi.
Làm bạn quan trọng nhất là biết chừng mực. Mặc dù tính Lumi xởi lởi, nhưng cực kỳ biết chừng mực.
Khi mọi người ăn cơm xong thì Loan Niệm có mặt, lúc đến quán bar anh cũng đi theo.
Trong quán bar có tốp hai tốp ba khách hàng ngồi đó, Loan Niệm nhìn qua rồi hỏi Lumi: “Tối nay có lịch gì không?”
“Không có.”
“Hóa đơn của khách hàng để tôi thanh toán.”
“Vâng.”
Lumi đến quầy bar, cầm micro nói: “Ban nãy sếp Loan nói là mời tất cả các vị có mặt ở đây uống rượu. Là do chúng tôi quan tâm chưa được sát sao, bỏ qua chuyện các vị muốn đến quán bar.”
Mọi người vô tay hoan hô.
Loan Niệm đứng dậy nâng ly: “Uống rượu thỏa thích.”
Lumi hỏi Thượng Chi Đào: “Vẫn là các cô trả tiền trước sao?”
Thượng Chi Đào gật đầu: “Vâng.”
Quán ba này có quan hệ với Hình Dật, Thượng Chi Đào chỉ cần trả rất ít tiền đặt cọc. Thế là cô đi qua một bên gọi điện cho Hình Dật: “Bạn ơi.”
“Sao thế?”
“Tôi phải trả thêm một khoản nữa...”
“Trả sau phải không?”
“Đúng vậy.”
“Được. Thế thì cậu mời tôi chén rượu nhé. Quay đầu lại.”
Thượng Chi Đào quay đầu lại, nhìn thấy Hình Dật ngồi cùng mấy người, hẳn là đồng nghiệp trong cơ quan nhà nước của anh ta. Cô tươi cười đi tới đó chào hỏi bọn họ, Hình Dật khoác tay lên vai cô: “Giới thiệu với cậu một chút, đây là các vị lãnh đạo trong đơn vị chúng tôi, ngày mai sẽ mở cuộc hội thảo nghiệp vụ ở đây.”
Hình Dật giới thiệu từng người cho Thượng Chi Đào, cô lấy danh thiếp ra, đưa danh thiếp cho từng người bằng hai tay.
Hàn huyên xong, Hình Dật và Thượng Chi Đào đi sang một bên, hỏi cô: “Suôn sẻ chứ?”
“Suôn sẻ.”
“Thế là tốt rồi. Lát nữa tôi đi tìm chủ quán bar, đứng ra bảo đảm cho cậu, đừng cảm thấy áp lực.”
“Được, khi khác mời cậu uống rượu.”
“Uống rượu thì được, gọi cả Thượng Chi Thụ nhá.”
“... Chia tay rồi còn gọi chị ấy làm gì?”
“Cứ chia tay là không thể gọi à? Gọi cô ấy đi cùng, để tôi nói lý với cô ấy.”
“Có thể nói ra kết quả gì chứ? Cậu muốn quay lại đúng không?”
Hình Dật cười đáp: “Tôi đã trang trí phòng cưới xong rồi.”
Hai người đứng một bên nói chuyện rôm rả, Tống Thu Hàn nhìn vẻ mặt của Loan Niệm, nhận ra anh vẫn không có biểu cảm nào, bèn nhắn tin vào trong nhóm: [Có một vấn đề tôi không hiểu.]
[Gì thế?]
[Rốt cuộc sếp Loan có thích Đào Đào bé nhỏ của cậu ấy không nhỉ?] Sau đó chụp hình Loan Niệm rồi gửi vào trong nhóm. Bạn bè mà, phải ra sức mà “dìm hàng” nhau, hào hứng nói: [Không biết là đang mất hồn mất vía hay là chết lặng nữa.”
[Thú thực là tôi cứ cảm thấy mình từng gặp cô gái này ở đâu rồi ấy.] Đàm Miễn nói.
[Chắc là cậu từng gặp rồi, nhân viên cũ của Lăng Mỹ.” Hai ngày qua Tống Thu Hàn cũng hiểu rõ chuyện của Loan Niệm và Thượng Chi Đào.
[?]
[Bỏ lỡ cơ hội gặp ‘số điện thoại không tồn tại’ của sếp Loan rồi đúng không?] Trần Khoan Niên chê cười bọn họ: [Các cậu đều chẳng được tích sự gì, thế này đi, để tôi đi trước thăm dò một phen.]
Mấy người cười đùa rôm rả trong nhóm, Loan Niệm không buồn nhìn điện thoại, chăm chú nghe nhạc.
Thượng Chi Đào quay lại chỗ ngồi, những người khác chỉ để cho cô một chỗ trên sofa đôi mà Loan Niệm đang ngồi. Cô không hề ngượng ngùng, ngồi vào vị trí bên cạnh Loan Niệm. Lúc ngồi xuống, ghế sofa lõm xuống, Thượng Chi Đào xích ra bên ngoài một chút, giữ khoảng cách với Loan Niệm.
“Tôi còn nhớ nhiều năm trước Luke từng hát trong tiệc tất niên! Đẹp trai hết sảy! Lúc đó tôi còn bảo tôi chưa thấy anh chàng nào đẹp trai như vậy! Hôm nay biểu diễn một bài nữa góp vui với mọi người đi!” Lumi hào hứng mời gọi, Loan Niệm vẫn ngồi im, coi như không nghe thấy.
“Hình như tôi cũng lâu lắm rồi chưa hát. Nào.” Tống Thu Hàn đứng dậy, “Hát chung một bài đi.” Anh ta mời Loan Niệm.
“Không.” Loan Niệm không muốn nhúc nhích, lần biểu diễn trong tiệc tất niên là tình thế bắt buộc, bây giờ anh không có tâm trạng đó.
Tống Thu Hàn vẫn làm tư thế mời, cũng chỉ có mấy người trong nhóm anh ta mới dám làm như này với Loan Niệm. Ban nãy Trần Khoan Niên đã lập một nhóm chat mới, nói là phải phụ đạo Loan Niệm cách biến số điện thoại không tồn tại thành người liên hệ thường xuyên. Anh ta giao cho Tống Thu Hàn một nhiệm vụ đó là phối hợp với Loan Niệm để thể hiện sự hấp dẫn của anh.
Đàm Miễn nói: [Người như Loan Niệm, hàng họ lâu năm không dùng đến, nhỡ bị gỉ sét thì sao.]
Loan Niệm lên sân khấu ôm guitar, Tống Thu Hàn lấy cây đàn khác. Bình thường nhóm bạn của họ thường chơi nhạc cùng nhau, từng luyện rất nhiều bài hát.
“Hát bài nào đây?” Tống Thu Hàn hỏi Loan Niệm.
“Tùy.”
“You’re beautiful?”
“Được.”
“Bài hát này dành tặng cho tất cả mọi người ngồi đây.” Loan Niệm nói.
I saw your face in a crowded place ~
Lúc hát đến câu này, ánh mắt của Loan Niệm bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thượng Chi Đào, chỉ một thoáng, cô dời mắt đi.
Mấy năm nay, hễ khi nào Loan Niệm cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh sẽ bay đến Cáp Nhĩ Tân. Có lúc anh chỉ ngồi đại ở góc phố nào đó một lúc rồi lại bay về Bắc Kinh. Anh tự nhận mình không phải người si tình, chỉ là ở bên Thượng Chi Đào mấy năm, dù chỉ là mấy năm không quá nồng nhiệt nhưng tình cảm ấy dần dần thấm nhuần trong anh. Khi anh cảm thấy cả trái tim lẫn thể xác của mình đều là Thượng Chi Đào thì cô xoay người bỏ đi.
Loan Niệm nghĩ rằng mình đã làm tổn thương Thượng Chi Đào và cũng bị cô làm tổn thương.
Sang tối ngày hôm sau, họ ở lại khu du lịch sinh thái Thị trấn tuyết. Thị trấn tuyết ấy à, đâu đâu cũng là tuyết, tuyết tinh khôi, tuyết lạnh lẽo, lạnh căm căm. Anh gửi tin nhắn cho Thượng Chi Đào: [Ra đây. Tôi chờ em ở con đường nhỏ phía trước.]
Thượng Chi Đào nhìn thấy tin nhắn, nhưng cô không hề động đậy. Cô biết lần gặp gỡ này là không thể tránh khỏi, cũng biết với tính cách của Loan Niệm anh nhất định sẽ tìm cô nói chuyện. Anh sẽ thắc mắc vì sao cô lại bán hết quà anh tặng cô, cũng giận cô vì không từ mà biệt.
Thượng Chi Đào cũng biết rõ, trong sáu năm kia, Loan Niệm cũng từng thật lòng thật dạ. Cô nhớ anh từng đánh nhau vì cô, nhớ chuyến du lịch bảo đi là đi giữa hai người họ, nhớ anh đối xử tốt với Luc.
Nhưng ở bên nhau chính là như vậy, dù có những giây phút ngọt ngào ngắn ngủi, nhưng phần lớn thời gian họ không hề vui vẻ. Quãng thời gian đó Thượng Chi Đào luôn chìm trong cảm giác mờ mịt, do dự và chùn bước trước chuyện tình cảm, vừa ấp ôm kỳ vọng vừa không ngừng cảnh tỉnh bản thân. Cô không muốn quay trở lại quãng thời gian dây dưa không ngừng đó nữa.
Cô nhìn về phía cuối con đường nhỏ ngoài cửa xổ, thấy Loan Niệm đang đứng dưới đèn lồng đỏ. Thị trấn tuyết đã lạnh lắm rồi, dáng vẻ của anh còn lạnh hơn.
Thượng Chi Đào thở dài, cuối cùng mặc quần áo kín mít đi ra ngoài.
Chân giẫm lên tuyết kêu lộp bộp lộp bộp, cái lạnh của Thị trấn tuyết khiến người ta lạnh cóng không nỡ mở miệng. Xung quanh không có lấy một tiếng chim kêu, trời lạnh quá, cái lạnh bao trùm lên mọi thứ.
Kể cả những dĩ vãng đã qua.