Đoạn phim khảo sát và quảng bá mà trung tâm sáng tạo phối hợp cùng phòng tiếp thị thực hiện cũng được trình chiếu trong bài phát biểu của anh, hết sức tinh tế và sâu sắc.
Loan Niệm là một người như vậy, dù làm việc trong ngành này anh vẫn không bị tác động bởi ham m.uốn vật chất và thẩm mỹ của công chúng, luôn kiên định với bản thân, đây là sự quyết đoán của anh, cũng như sức hấp dẫn của anh.
Lúc tập dượt Loan Niệm đang tìm chỗ đứng trên sân khấu, không phát biểu một lời. Hôm nay là lần đầu tiên anh lên phát biểu, Thượng Chi Đào đứng nghe trọn vẹn bài phát biểu của anh.
Mấy ngày hôm nay cô gần như không ngủ không nghỉ, chỉ vì buổi triển lãm cuối cùng này. Sự kiện này đã vắt kiệt mọi sức lực của cô dạo gần đây, bây giờ cô đang dựa vào chút hơi sức cuối cùng, bài phát biểu của khách mời kết thúc là gần như đã hoàn thành mỹ mãn.
“Bản thảo PR gửi lúc nào thế?” Lumi hỏi Thượng Chi Đào.
“Đợt PR thứ nhất sẽ được thống nhất và gửi đi một loạt vào hai mươi phút sau khi sự kiện này chính thức kết thúc, đợt thứ hai là sau khâu phỏng vấn, đợt thứ ba vào chiều mai.”
“Chu đáo quá.” Lumi giơ ngón cái với Thượng Chi Đào.
“Do cô giáo dạy giỏi mà.” Thượng Chi Đào cười tủm tỉm với cô ấy, tựa đầu lên vai cô ấy một cách thân thiết.
“Mệt không? Nếu mệt thì sự kiện ở Tây An vào tuần sau cô có thể đến muộn hơn, chị tự lo liệu được.” Lumi rất thương Thượng Chi Đào, cô làm việc bạt mạng như thế, Lumi lo cô sẽ đột tử.
“Không cần đâu, sự kiện ở Tây An được tổ chức ở hai nơi, một mình chị thì mệt lắm, em giúp chị một tay, sẽ không mệt quá đâu.”
“Thế cũng được, đến lúc đó chị mời cô ăn bánh mì chan súp.”
“Dạ.”
Loan Niệm xuống sân khấu, Thượng Chi Đào nói vào bộ đàm: “MC lên sân khấu, khách mời tiếp theo là bà Khương Lan, chú ý bắt kịp khâu chương trình.” Khâu chương trình không biết đã được duyệt bao nhiêu lần, cô đã nằm lòng tất cả, căn giờ chính xác đến từng giây, vị trí của mỗi người chính xác đến từng centimet, nhân viên được phân công công việc rõ ràng. Lúc biết cô sẽ đảm nhận sự kiện ở địa điểm đầu tiên, Loan Niệm đã nói với cô rằng: “Phải có sự chuẩn bị đầy đủ mới có thể ứng biến với biến số trong hội nghị.”
Khương Lan rất đẹp, là một nữ cường nhân được trui rèn từ bao nhiêu năm kinh nghiệm trên thương trường, trong trường hợp như thế này vẫn ứng xử một cách tự nhiên. Khi cô ta lên tiếng, câu đầu tiên dùng giọng Tô Châu, nói rằng tốt quá, về nhà rồi.
Lumi tặc lưỡi, huých khuỷu tay vào Thượng Chi Đào: “Nghe thấy chưa?”
“Gì ạ?”
“Bà chủ tịch hiệp hội này là do Luke kéo về đấy.”
“Kéo thế nào ạ?”
“Cô nói xem?”
Lumi nói bóng nói gió, kéo thế nào cần phải nói nữa sao? Kiểu phụ nữ như Khương Lan có chuyện gì mà chưa kinh qua, có thứ gì chưa được nhìn thấy, cô ta muốn gì? Chẳng qua chính là muốn chút lạc thú.
Thượng Chi Đào gật đầu, cô hiểu rồi.
“Có khả năng đó không?” Cô hỏi Lumi.
“Tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn, nhưng chị cảm thấy ông anh Luke này vẫn có khí khái. Chưa đến mức làm này làm nọ với người ta, cùng lắm là bỏ ‘bùa mê thuốc lú’ thôi.” Nói đoạn, Lumi cười khúc khích mấy tiếng, “Mấy ngày hôm nay còn có người nói anh ta là gay đấy.”
“Hả?”
“Dạo gần đây có tin đồn là, mười người đàn ông làm công việc sáng tạo thì chín người là gay. Người ta bảo Luke của chúng ta lớn lên ở nước ngoài, còn làm trong cái ngành này, tướng tá thì đẹp trai, có vẻ ăn được cả nam lẫn nữ đó.”
Thượng Chi Đào “phụt” một tiếng bật cười, thử tưởng tượng dáng vẻ của Loan Niệm khi là gay, cô hắng giọng nói: “Chúng ta phải nghiêm túc một chút. Chị cứ trêu em mãi em sắp quên cả quy trình tiếp theo rồi đây này.”
“Thành kiến, thành kiến, đều là thành kiến nghề nghiệp cả.” Lumi nói tiếp.
Hai người cười khúc khích. Đến khi Khương Lan phát biểu xong, Thượng Chi Đào nhìn thấy Loan Niệm vỗ tay đứng dậy dẫn đường cho Khương Lan, chăm sóc khách mời một cách chu đáo, hiếm khi nào anh lấy lòng người khác như thế. Cô thu mắt lại, theo dõi các khâu tiếp theo, cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi khâu diễn thuyết kết thúc, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Làm nốt những lễ nghi còn lại và chỉ dẫn khách mời rời khỏi hội trường theo thứ tự. Bên cạnh có mười lăm chiếc ghế, đồng nghiệp ở phòng kinh doanh có thể sử dụng. Dẫn khách quý đến phòng khách quý ở tầng một chờ đến buổi tiệc tối. Luke cần phải nhận phỏng vấn, để tôi đi mời anh ấy.”
Nói xong, Thượng Chi Đào bấm nút tắt âm trên bộ đàm, đi đến chỗ Loan Niệm: “Luke, sau đây là ba mươi phút phỏng vấn của sếp, cuối cùng là trả lời câu hỏi của hai nhà đài, năm đơn vị truyền thông mạng xã hội, mười đơn vị tòa soạn, cần khoảng mười lăm phút.”
“Được rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, anh quay sang hỏi Khương Lan: “Đi cùng nhé?”
“Tôi chưa chuẩn bị câu trả lời.”
“Chẳng phải cô có thể xuất khẩu thành văn sao?” Loan Niệm cười nói: “Xin mời.”
Thượng Chi Đào nghe hai người họ trò chuyện, thầm nghĩ làm sếp đúng là khó thật, một người kiêu ngạo như Loan Niệm cũng phải giả vờ niềm nở.
Thượng Chi Đào dẫn họ đến phòng phỏng vấn, vì bên phía khách mời có sự điều chỉnh, cô báo với Lumi rồi đi làm việc khác. Một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Lumi: [Chị không chịu nổi nữa.]
[Sao thế?]
[Sao Khương Lan lại đáng ghét thế không biết, tại sao cô ta cứ đứng gần Lừa Ngang Ngược của chị suốt thế?” Lumi gọi Loan Niệm là Lừa Ngang Ngược của cô ấy, chuyện khiến cô ấy vui vẻ nhất trong nửa năm qua là xem Loan Niệm làm chuyện xấu.
[...]
[Đợi phỏng vấn xong là ‘khử’ bà nội kia!] Lumi nói đùa.
[Đừng đừng đừng, chị tha cho em đi, sau này còn gây ra sự cố cấp một, Luke sẽ đuổi thẳng cổ em.] Thượng Chi Đào xin tha mạng.
Vì đã có tin tức từ Lumi làm đệm giảm sóc nên cô cũng có chuẩn bị tâm lý với màn tương tác giữa Loan Niệm và Khương Lan. Khi dẫn hai người họ đến phòng tiếp khách quý, nhìn thấy Khương Lan cười dịu dàng với Loan Niệm, cô không hề thấy khó chịu, trái lại cô bình tĩnh dẫn họ vào phòng, để nhân viên phục vụ dẫn họ đến chỗ của mình, chuyện trong đó không liên quan đến cô nữa. Nhiệm vụ cuối cùng của cô trong ngày hôm nay là phục vụ các vị lãnh đạo trong phòng dành cho khách quý.
Lăng Mỹ làm việc chặt chẽ, thực đơn buổi tiệc tối hôm nay đã được chọn sẵn, ai kiêng món gì, dị ứng với món gì, ai thích ăn món gì... đều được phòng kinh doanh nghiên cứu từ trước, món được chọn cũng hợp khẩu vị của số đông, lấy sự tinh tế làm chủ đạo. Nếu địa điểm tổ chức sự kiện ở khu vực miền Đông ở Tô Châu thì không thể thiếu món Tùng thử quyết ngư*, thịt kho anh đào, lươn sông kho tộ, món ăn ở khách sạn này cũng ngon nổi tiếng, Thượng Chi Đào đã được ăn thử trước nên cô khá yên tâm.
*Cá quế được xắt miếng sẽ có hình dạng tương tự như một con sóc, sau đó chiên ngập dầu trong bơ trước khi chấm với nước sốt chua ngọt.
Cô đứng bên ngoài phòng tiếp đãi khách quý, nhìn từng món ăn được đưa lên. Một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Loan Niệm: [Khương Lan ở phòng nào?]
[Alex bảo là đặt phòng bên cạnh phòng anh.] Thượng Chi Đào trả lời anh, không nhắc một chữ nào về chuyện giữa hai người họ mà cô nghe được vào hôm nay.
[Đặt phòng bên cạnh phòng tôi?] Loan Niệm xác nhận với cô một lần nữa.
[Vâng, nói là thế cho tiện.]
[Tiện chỗ nào?]
[Cái đó thì em không biết.]
Thượng Chi Đào cất điện thoại đi, không muốn nhắn tin với Loan Niệm nữa. Anh hỏi em tiện chỗ nào ư, trong lòng anh chẳng biết thừa rồi sao? Cô thở dài, thầm nhủ với mình không để bụng, ai để bụng thì người đó là đồ ngốc, sau đó tiếp tục theo dõi buổi tiệc tối.
Nửa tiếng sau, bên trong trở nên huyên náo, Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng dương cầm. Lúc nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào phòng, cô thoáng nhìn qua cánh cửa mở toang, Khương Lan đang đánh đàn dương cầm, những người còn lại đều chăm chú nghe cô ta đánh đàn. Thượng Chi Đào lại nhớ lại kỷ niệm hồi bé, nếu bảo cô biểu diễn một tiết mục trong trường hợp này, cô chỉ sợ là mình lại lôi giấy bút ra viết chữ mất.
Loan Niệm cũng đang nhìn cô ta đánh đàn.
Loan Niệm thích những thứ chói sáng, Khương Lan lúc này cũng rất chói sáng. Anh khen ngợi bất cứ người phụ nữ nào dám thể hiện sức hấp dẫn của mình, như vậy khiến anh cảm thấy xã hội này rất cởi mở, thời đại đang phát triển.
Thượng Chi Đào còn chưa xem đủ thì cửa đã đóng lại, rốt cuộc người bên trong đang nói gì, cô chỉ có thể loáng thoáng nghe được mấy câu mà người ta nói to, tóm lại khung cảnh rất náo nhiệt.
Cô cũng phỏng đoán hôm nay trong đó sẽ ký kết hợp đồng nào, đạt được những thỏa thuận nào.
Lại một tiếng trôi qua, Thượng Chi Đào đã thấy hơi mệt, cô tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, đọc tin nhắn mà Alex gửi cho cô: “[Luke có vẻ uống say rồi.]
[Luke uống say sao? Say đến mức nào ạ?]
[Nhũn như bún.] Thượng Chi Đào không tin là Loan Niệm sẽ uống say, lần đầu tiên cô thấy anh uống rượu, anh đã uống bao nhiêu là rượu mà vẫn nhớ dặn bảo vệ gọi xe giúp cô. Người như vậy mà Alex lại bảo anh ấy uống say đến mức nhũn như bún khi buổi tiệc mới diễn ra một tiếng ư, có đánh chết cô cũng chẳng tin.
Cô liên hệ với giám đốc kinh doanh của khách sạn: “Cho tôi mượn hai đồng nghiệp nam khỏe mạnh nhé?”
Phía khách sạn làm việc nhanh chóng, lập tức cử người qua giúp đỡ. Cô gõ cửa đi vào, nhìn thấy mọi người tản ra mỗi người một góc, ai cũng uống nhiều rượu, người còn giữ được tỉnh táo chẳng còn mấy người. Alex trông thấy Thượng Chi Đào vào phòng, lảo đảo đứng dậy, vỗ vai cô: “Trông cậy vào cô đó, Flora.”
“Nên thế. Tôi đưa sếp về trước nhé?”
“Đưa Luke đi.” Alex nháy nháy mắt với cô, Thượng Chi Đào ù ù cạc cạc, không biết cái nháy mắt này có ý gì. Nhân viên phục vụ dìu Loan Niệm ra khỏi phòng tiếp khách quý, bắt gặp Lumi, cô ấy có vẻ sửng sốt: “Luke?”
“Ừm!” Thượng Chi Đào gật đầu.
“Luke uống đến mức này?”
Thượng Chi Đào lại gật đầu cái nữa.
“Chu choa!”
Hai người cùng nhân viên phục vụ đưa Loan Niệm về phòng, nhân viên phục vụ lịch sự rời khỏi phòng, Thượng Chi Đào rót cốc nước đặt trên tủ đầu giường của anh. Lúc đứng lên, cô nhìn thấy Loan Niệm mở mắt ra, ngồi tựa vào đầu dường, nháy mắt với cô.
?
Loan Niệm khẽ cười.
Lumi trợn trựng mắt, khẽ nói: “Luke chưa say ư?”
Loan Niệm ngồi thẳng dậy, “Vô nghĩa, không muốn uống. Để Apolo tiếp là được rồi, có mì không?”
“Có, sếp chờ chút để tôi gọi giúp sếp.” Lumi gọi phục vụ khách sạn nhờ họ đưa một bát mì lên phòng, cúp điện thoại rồi nói: “Tôi phải đi xem tình hình đã, nhân tiện đi lấy mì luôn. Nghe nói họ đã dồn hết nhân lực cho hoạt động của chúng ta vào hôm nay, chờ họ đưa đồ ăn lên hơi lâu. Tôi tự đi lấy, Flora sẽ chăm sóc sếp.”
“Vậy để em quay lại phòng tiếp khách quý.” Thượng Chi Đào toan cất bước đi ra ngoài, bị Lumi chặn lại: “Khỏi, uống say bất tỉnh nhân sự mà chúng ta không ở lại chăm sóc thì không ra đâu vào đâu cả. Cứ để cửa mở, cô ở lại đây, người ta không bàn tán gì đâu.” Sau đó cô ấy nháy mắt với Thượng Chi Đào như muốn nói: Cô bị ngốc à, Luke ghét cô như thế, cô còn không nhân cơ hội thể hiện một chút?
Thượng Chi Đào tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng cô dứt khoát đi mở cửa, đứng ở đó giống như Lumi đã nói.
[Em ở đây có phải không tiện không?] Cô gửi tin nhắn cho Loan Niệm.
“?”
[Ngộ nhỡ chốc nữa chủ tịch Khương đến tìm sếp.]
Loan Niệm quăng điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm Thượng Chi Đào. Mãi một lúc sau anh mới hỏi: “Trong khách sạn chỉ có một cái áo mưa, hôm trước dùng rồi, bây giờ em định chuẩn bị mấy cái cho tôi sao?”
“Vâng ạ.”
Loan Niệm bị Thượng Chi Đào chọc tức đến bật cười, sau đó gật đầu, “Loại siêu mỏng, đeo cũng như không, phiền em rồi.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào vẫn đứng im ở đó, cúi đầu trả lời tin nhắn của người bên công ty tổ chức sự kiện, không hé môi nửa lời đến chuyện mua bao cao su. Loan Niệm vắt chéo tay sau đầu, tựa vào đầu giường mà nhìn cô, một lúc sau anh lại hỏi: “Không đi à?”
“Không đi.”
“Sao lại thế?”
“Sếp của em có phải trai bao đâu.” Thượng Chi Đào bỏ điện thoại ra, tươi cười với anh, cố tình chọc tức anh: “Sếp của em không bán thân.”
“Sếp của em đúng là không phải trai bao, bằng không em ngủ với sếp tại sao lại không trả tiền?”
...
Thượng Chi Đào không nói lại anh, tức đỏ cả mặt.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng động vọng vào từ bên ngoài hành lang, Loan Niệm ngoắc tay gọi cô: “Qua đây.”
“Dạ?”
“Có ai chăm sóc người khác như em không?”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào vắt khô một chiếc khăn tay đến bên giường anh, ngồi xổm xuống lau mặt cho anh, ra vẻ đang chăm sóc cấp trên chu đáo. Loan Niệm nghiêng người sang, đưa tay ngoắc lấy tay cô. Thượng Chi Đào không thoát ra được, nói khẽ khẽ: “Cẩn thận bị người ta nhìn thấy.”
Loan Niệm không hề bỏ tay ra, dùng chất giọng cực thấp gọi tên cô: “Thượng Chi Đào.”
“Em lộ hàng rồi!”
Loan Niệm nhìn vào ngực Thượng Chi Đào, có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh xuân bên trong, yết hầu chuyển động, lại nói: “Em cố tình đúng không?”
Thượng Chi Đào đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hốt hoảng rút tay lại, đứng lên đi ra ngoài đón người: “Chủ tịch Khương.”
“Say đến mức nào rồi?”
“Vừa nôn một lần, bây giờ đã ngủ rồi ạ.”
Khương Lan tiến lên mấy bước, thấy Loan Niệm đang ngủ say sưa trên giường, bèn cười với Thượng Chi Đào: “Đô rượu của Luke vẫn phải luyện thêm rồi.”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Luke uống say như vậy.”
Khương Lan gật đầu rồi đi ra ngoài, đột nhiên hỏi Thượng Chi Đào: “Cô tên gì?”