Thượng Chi Đào gật đầu, nói: “Tôi đang tìm hiểu về dự án của phòng kế hoạch, có một vài chỗ không hiểu, muốn phiền sếp chỉ dạy. Nhân tiện... muốn mời sếp làm đối tượng trong bài phỏng vấn nhân viên của tôi.” Cô ngồi ngay ngắn, giống như một học sinh chăm chú nghe giảng trên ghế nhà trường. Tư thế của cô rất hiếm thấy, cũng toát ra vẻ khiêm nhường.
“Không hiểu chỗ nào?”
Lumi nói đúng, Loan Niệm sẽ không làm khó người khác vì công việc, anh rất nghiêm túc. Có rất nhiều điều Thượng Chi Đào không hiểu, cô nhanh chóng mở máy tính xách tay ra, “Tôi có thể hỏi sếp từng dự án một không ạ?”
“Được.”
Loan Niệm nghiêng người về phía trước nghe cô nói, anh nhận ra cô gái này khá buồn cười, cô không che giấu bất cứ điều gì, cái vẻ ngờ nghệch kia cũng viết hết lên mặt, nhìn có vẻ không phải một người thông minh lắm. Cho nên Tracy là gì của cô ta nhỉ?
“Là thế này, dự án này cần lập danh sách chi tiêu demo, tôi muốn hỏi sếp bao gồm những gì...” Thượng Chi Đào quay màn hình máy tính về phía Loan Niệm, chỉ vào một chỗ. Ánh sáng màn hình xuyên qua đầu ngón tay trắng ngần của cô, làm nổi lên sự hồng hào. Cô ngước mắt nhìn Loan Niệm, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Danh sách demo ngày mai sẽ gửi đi.” Loan Niệm vẫn đang nhìn vào màn hình, đưa mắt nhìn sang những chỗ khác mà Thượng Chi Đào đã đánh dấu. Không phải Thượng Chi Đào làm cái gì cũng sai, ít ra những chỗ cô đánh dấu đều là điểm quan trọng.
“Ồ, cảm ơn.”
“Thế còn dự án này, vì sao cần phải thanh toán trước?” Thượng Chi Đào lật sang trang tài liệu tiếp theo.
“Nhà cung cấp không trả tiền ứng trước.”
“Nhưng yêu cầu về thủ tục thanh toán của công ty không phải như thế này mà...”
Loan Niệm cầm lấy máy tính của cô, chuyển sang trang tiếp theo, ngón tay sạch sẽ chỉ vào màn hình, Thượng Chi Đào nhìn thấy trên màn hình viết rằng: Nếu gặp trường hợp đặc biệt, có thể xin phê chuẩn thủ tục thanh toán đặc cách.
Thượng Chi Đào đỏ mặt, “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy.”
“Không sao, lần sau nhìn cho kỹ.”
Lumi nói Loan Niệm rất nghiêm túc trong lúc làm việc, Lumi quả nhiên không lừa mình. Chí ít thì cho đến giờ phút này vẫn rất suôn sẻ.
Điện thoại của Loan Niệm đổ chuông, anh bắt máy, âm thanh điện thoại không nhỏ, Thượng Chi Đào có thể nghe thấy người phụ nữ ở đầu dây bên kia đang khóc, sau đó hình như nói là không muốn chia tay. Wow, khóc đến mức này, lần chia tay này cũng chẳng êm đẹp gì cho cam. Suy nghĩ của Thượng Chi Đào đều hiện hết trên mặt cô, nhưng khi nghĩ lại, cô lại thấy không đúng, đây là cuộc sống riêng tư của sếp. Thế là cô lập tức có cảm giác lúng túng.
Loan Niệm nhìn thấy biểu cảm thay đổi một cách phong phú trên gương mặt cô thì nhíu mày, nói: “Đừng đổi số điện thoại rồi gọi cho tôi nữa.” Anh cúp điện thoại, nhìn sang Thượng Chi Đào, còn cô, ngồi ở đó, mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào.
Cô không có ý dò la cuộc sống riêng tư của anh, nhưng có một vài chuyện lại trùng hợp như thế đấy.
“Cô còn câu hỏi nào không?” Loan Niệm phớt lờ sự lúng túng của cô, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, anh không có nghĩa vụ phải giúp cô hóa giải sự lúng túng, cho dù sự lúng túng này vì anh mà ra.
“Tôi muốn xem bản giới thiệu chi tiết của những dự án này, không phải vì muốn nghiệm thu, đơn giản là vì cái gì tôi cũng không hiểu.”
“Chốc nữa tôi sẽ bảo thư ký gửi cho cô.”
“Tôi còn muốn làm bài phỏng vấn nhân viên.” Thượng Chi Đào ngốc nghếch, nhưng cô cũng có phẩm chất rất tốt, đó chính là kiên trì. Đối với cô, có rất nhiều chuyện cô cảm thấy sợ hãi khi chưa làm, nhưng một khi đã bắt đầu làm, cô không muốn bỏ cuộc.
“Làm đi.” Loan Niệm vẫn giữ nguyên tư thế như trước, người nghiêng về phía trước, hai chân mở rộng, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai tay đan vào nhau, như thể anh rất hứng thú với bài phỏng vấn của cô. Lúc đó Thượng Chi Đào không hiểu, đó chỉ là dáng vẻ ở nơi làm việc, dáng vẻ thường có của các sếp lớn nhìn thì có ôn hòa dễ gần, chứ thực ra Loan Niệm đang âm thầm mắng chửi sự nhàm chán của Thượng Chi Đào.
“Vì sao sếp lại làm việc ở công ty này?”
“Bố tôi nhờ quan hệ rồi nhét tôi vào đây đấy.” Loan Niệm là một người nghiêm túc, dù anh nói gì cũng đều giống y như thật, kể cả câu nói này.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Thượng Chi Đào, cô quan sát thật kỹ vẻ mặt của anh, muốn phân biệt xem anh đang nói đùa hay đang nghiêm túc, nhưng cô không nhìn ra được.
“Lăng Mỹ có những đặc điểm gì khiến sếp cảm thấy rất tốt?”
“Trả nhiều tiền.”
“Đúng vậy thật. Lăng Mỹ hào phóng hơn các công ty khác.” Thượng Chi Đào gật đầu, hết sức đồng tình với câu trả lời của Loan Niệm, bằng không với năng lực của cô sẽ chẳng thể nhận được mức lương hiện tại.
“Vậy sếp có thích công việc này không?”
“Không thích.”
Thượng Chi Đào sững người, lại một lần nữa cô muốn biết Loan Niệm đang trêu cô hay đang trả lời nghiêm túc. Nhưng Loan Niệm chính là Loan Niệm, anh mà nghiêm túc lên thì chỉ có gương mặt như người chết. Bạn muốn phân biệt thật giả từ trên gương mặt của người chết ư? Nằm mơ đi. Chẳng qua là đến lúc này, Thượng Chi Đào không biết nên tiếp tục phỏng vấn như thế nào nữa.
Loan Niệm cũng không giục cô, nhưng lại nhấc tay xem đồng hồ.
Chắc là đang đuổi cô đây mà, lần này Thượng Chi Đào đã nhìn ra rồi. Cô vội vàng nói: “Đã không thích thì vì sao sếp lại lại làm việc ở công ty này?”
“Kiếm tiền tiêu hoang.”
“Vậy sếp có thể cho tôi một vài lời khuyên không?”
“Cô chắc là cô muốn nghe lời khuyên của tôi chứ?” Loan Niệm nhếch mày hỏi cô.
“Tôi chắc chắn.” Thượng Chi Đào gật đầu.
“Nhanh chóng tìm công việc khác đi, Lăng Mỹ không hợp với cô.” Loan Niệm thoáng dừng lại, nói một cách rất nghiêm túc: “Đây là lời khuyên tôi dành cho cô.”
Thượng Chi Đào không biết trong bài phỏng vấn các bậc tiền bối của người khác sẽ có câu hỏi như thế nào, nhưng đáp án mà cô nhận được khiến cô rất bối rối. Cô cũng không thể khẳng định rằng tôi nhất định có thể làm được, vì thực tế là ngay cả chính cô cũng không biết mình có làm được hay không. Chỉ là khoảnh khắc này khiến người ta bối rối, cô bặm chặt môi, mắt hơi đỏ lên. Miệng mím chặt là vì sợ mình sẽ bật khóc.
Phải mấy năm sau này, Thượng Chi Đào mới nhận ra rằng, cô và Loan Niệm, ngay từ ban đầu đã được định sẵn là, anh ở tít trên cao, không hề bận tâm đến bất cứ thứ gì. Cô đi theo răm rắp nghe theo anh, không ngừng học hỏi ở anh. Cho và nhận, dạy và học, từ trước đến giờ vốn là những điều không bình đẳng.
Loan Niệm không hề bất ngờ với phản ứng của cô, ngay từ lúc phỏng vấn từ xa, cô chỉ cần mở miệng nói một câu xin chào là anh đã quyết định đánh trượt buổi phỏng vấn của cô. Không phải anh võ đoán, mà là vì ngành quảng cáo cần những người có hiểu biết và thông minh.
“Còn câu hỏi nào không?” Loan Niệm lại hỏi cô.
“Có.”
“Hỏi đi.”
“Vì sao sếp lại cho rằng tôi không hợp với nơi này?”
“Có lẽ chính là vì đến lúc này rồi mà cô vẫn muốn hỏi nguyên nhân chăng?” Loan Niệm đứng dậy, “Ban nãy đã nói danh sách demo sẽ gửi cho các cô vào ngày mai.”
Thượng Chi Đào thu dọn giấy tờ và máy tính của mình, cảm nhận được Loan Niệm đang nhìn mình chằm chằm, bèn đứng thẳng lên, dáng vẻ có phần quật cường. Có điều cô vẫn nói rất lịch sự: “Vâng, cảm ơn ạ.”
Thượng Chi Đào không dám nhìn anh. Cô cảm thấy trong mắt Loan Niệm viết đầy ba chữ: Cô không được. Chỉ cần anh chớp mắt, ba chữ đó sẽ nhảy ra khỏi mắt anh, sau đó dán lên đỉnh đầu cô rồi lóe sáng. Cô gắng tỏ ra điềm tĩnh ra khỏi phòng làm việc của anh, quay về vị trí làm việc của mình. Lumi đã ra ngoài, để lại một tờ ghi chú trên bàn cô: “Về nhà sớm đi, sau này sẽ phải tăng ca nhiều đấy.”
Thượng Chi Đào sẽ không về nhà, cô mở máy tính viết báo cáo về bài phỏng vấn. Cô rất thành thật, không nói láo một câu nào, nhất là cái câu: “Luke khuyên tôi nhanh chóng tìm công việc khác, anh ấy nói tôi không phù hợp với nơi này”, viết xong nhấn vào nút xác nhận.
Không phải cô đang khiêu chiến với quyền uy, thậm chí cô còn không biết bản ghi chép phỏng vấn ngoài nhân viên HR và người hướng dẫn có thể xem ra, còn phải gửi đến lãnh đạo trực tiếp của mình và người được phỏng vấn. Chỉ là cô muốn thành thật, đây là ngày đầu tiên cô đến Lăng Mỹ, cô không thể bịa ra một bài phỏng vấn giả có sự liên kết mạch lạc và hài hòa về mặt từ ngữ.
Loan Niệm đang thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng, thấy hệ thống xuất hiện thông báo, mở ra nhìn thấy nội dung mà Thượng Chi Đào viết.
Cô ta đúng là không có não.
Cuộc điện thoại của Tracy đến rất nhanh: “Cậu nói với nhân viên mới là cậu làm việc để kiếm tiền tiêu hoang hả?”
“Chứ sao?”
“Cậu khuyên nhân viên mới từ chức?”
“Ờ hớ.”
“...” Tracy cũng biết Loan Niệm có tính nết gì, cô ấy thở dài: “Cậu có biết thông báo nhậm chức của cậu sắp được công bố không?”
“Thông báo nhậm chức của tôi có được công bố hay không, liên quan gì đến việc tôi nhận phỏng vấn?”
“Không liên quan trực tiếp, nhưng cậu nên tôn trọng sự đa dạng hóa trong việc dùng người.”
“Tôi tôn trọng sự đa dạng hóa trong việc dùng người có liên quan đến chuyện tôi cảm thấy cô ta không được không?”
Không thể trao đổi nữa, Tracy bị Loan Niệm nói cho cạn lời, cô ấy im lặng mấy giây, “Nếu không phải vì cậu là đàn em khóa dưới của tôi, tôi thật sự muốn tố cáo với hội đồng quản trị để họ sa thải cậu.”
“Mời chị.”
Loan Niệm ngắt điện thoại rồi đọc lại bài báo cáo của Thượng Chi Đào, bị cô chọc tức đến buồn cười.