“Đỡ rồi.” Câu trả lời này có phần lập lờ, không nói rõ rốt cuộc đã khỏi rồi hay chưa khỏi.
Thượng Chi Đào gật đầu, nói: “Đỡ rồi có phải là sỏi sắp ra ngoài rồi không? Không phải bác sĩ đã bảo lúc sỏi sắp ra là đau nhất sao?”
“Chắc là vậy, tùy theo từng người.” Loan Niệm mở cửa, sắc mặt hơi tái.
Thượng Chi Đào thấy anh có vẻ đáng thương, bèn nói: “Khí sắc của anh không tốt. Tôi hầm con gà cho anh bồi bổ nhé?” Mấy ngày qua cô đã mang hết mấy món cô học được ra trổ tài, món nào vị cũng khó tả. Vậy mà Loan Niệm vẫn ép mình ăn hết, hiếm khi anh biết thông cảm, không nỡ phụ lòng của cô. Đôi khi Loan Niệm cũng thắc mắc, chẳng phải cũng chỉ có mấy loại gia vị như dầu muối, xì dầu, hạt tiêu hay dầu hào sao? Ấy thế mà Thượng Chi Đào loay hoay mãi không biết nấu, không phải bỏ nhiều gia vị này thì chính là quên bỏ gia vị khác, tóm lại là không có lúc nào nấu ăn ngon. Giờ nghe thấy cô bảo muốn hầm gà, anh lắc đầu ngay, “Tôi muốn ăn cái khác.”
“Cái gì?”
“Hải sản.” Sợ Thượng Chi Đào khăng khăng nấu, anh móc điện thoại gọi cho một người bạn, “Gửi cho tôi một phần ăn nhé?” Sau đó bắt đầu chọn món, Thượng Chi Đào nghe thấy nào là bào ngư, tôm hùm, hải sâm thì theo đuôi anh nói: “Hình như anh chưa...” Thượng Chi Đào định nói hình như anh vẫn chưa khỏe mà, tốt nhất đừng ăn những thứ này.
“Suỵt.” Loan Niệm đặt ngón trỏ trước môi, “suỵt” một cái, bảo cô giữ yên lặng. Đặt đồ ăn xong là anh lại ngồi lên sofa, ra vẻ người ốm yếu.
Thượng Chi Đào ngồi bên anh, thảo luận bệnh tình với anh: “Hôm trước bác sĩ bảo là nhanh thì một hai ngày, chậm thì ba bốn ngày, thế nào sỏi cũng sẽ ra.”
“Ừ.”
“Thế thì hôm nay cũng đến ngày rồi nhỉ.” Cô chỉ tay xuống bụng dưới của anh, “Anh có cảm giác gì không?”
Vị trí cô chỉ hơi nhạy cảm, Loan Niệm cúi xuống nhìn, nhưng không phải chỗ mà Thượng Chi Đào đang nhìn, ho khan một cái đáp: “Không có.”
“Ồ.”
Một lúc sau Thượng Chi Đào lại hỏi anh: “Vậy anh còn đau không?”
“Đau từng cơn.”
“Vậy anh thấy anh có thể ở nhà một mình được không? Tôi thấy anh có vẻ đã khá hơn hôm trước rất nhiều, tôi có thể đưa Luc về rồi. Cuối tuần tôi có hẹn với người khác.”
“Hẹn ai? Cái tên dạy khúc côn cầu kia hả?” Loan Niệm hỏi cô.
“Sao anh biết tôi có người bạn dạy khúc côn cầu?”
Loan Niệm nhướng mày, muốn biết thì có gì khó? Trong phòng trà nước có chuyện gì mà không nghe ngóng được. “Cái loa phường” Lumi kia còn hận không thể cho tất cả mọi người biết chuyện.
Người họ đang nói đến là Vạn Quân. Ban đầu Thượng Chi Đào và Vạn Quân giữ liên lạc mỗi ngày, Thượng Chi Đào cũng mang tâm thái tích cực hướng về phía trước, cô không ghét Vạn Quân, Tôn Vũ nói với cô là “Em cứ mãi không nhận lời người ta, nhìn giống như đang ‘chăn’ anh ta”. Mặc dù Thượng Chi Đào kiên trì chia nửa tiền ăn, Vạn Quân tặng quà cho cô, cô cũng tặng lại món quà tương đương, nhưng thời gian bỏ ra cũng là tài sản vô hình.
Thượng Chi Đào từng có ý định bắt đầu hẹn hò với Vạn Quân một cách chậm rãi, vì dù thế nào cũng phải trải qua những khả năng khác nhau. Vào lần đầu Vạn Quân lên nhà chơi, trông thấy Luc là tỏ ra chán ghét, nói với Thượng Chi Đào: “Anh không thích chó. Nếu chúng ta yêu nhau, chắc chắn phải đưa chó cho người khác.”
Đó cũng là một sinh mạng nhỏ, bảo cho người khác là cho người khác sao? Lúc tôi chưa quen anh thì tôi đã có Luc rồi nhé, anh là cái thá gì? Cô đã chặn liên lạc anh ta ngay ngày hôm đó.
Cô kể chuyện này cho Lumi, Lumi vỗ vai khen cô: “Làm tốt lắm! Hôm nay bắt em tống chó đi, ngày mai bắt em đuổi bố mẹ đi, cuối cùng cái gì cũng phải nghe anh ta hết, chặn là tốt.”
Thượng Chi Đào không nghĩ Vạn Quân sẽ bắt cô đuổi bố mẹ đi, chỉ là cô rất khó chấp nhận chuyện anh ta không thể chấp nhận Luc.
Loan Niệm quay đầu sang nhìn cô, Luc ngồi trước mặt hai người. Nét mặt anh chăm chú, tựa như đeo một cặp kính xuyên thấu, nhìn thấu con người Thượng Chi Đào.
“Thượng Chi Đào.”
“Hửm?”
“Hôm trước em bảo em mới hơn hai mươi tuổi nên muốn đi mạo hiểm.”
“Vâng.”
“Em có muốn mạo hiểm thêm lần nữa không? Cùng tôi.”
Kể từ khoảnh khắc họ chia tay nhau ở cảng Victoria, Loan Niệm cảm thấy anh đã mất đi thứ gì đó. Những gì Thượng Chi Đào mang đến cho anh vừa khéo là phần khuyết thiếu trong cơ thể anh, phần khuyết thiếu ấy quá đỗi quý giá, anh không thể tìm lại được nữa. Từ trước đến giờ Loan Niệm vẫn biết bản thân mình thực sự tồi tệ, trước đây anh không hiểu, còn bây giờ anh muốn thử một khả năng khác.
Thượng Chi Đào nhìn Loan Niệm. Cái ngày ở quán Kiều Để Lạt ấy, anh bước vào nhà hàng cũ kỹ tựa như thiên thần trên trời xuống dưới trần gian. Khoảnh khắc ấy cô cứ ngỡ hai người sẽ phát sinh chuyện gì đó. Cảng Victoria đẹp đến thế, vậy mà anh chẳng nắm lấy tay cô. Cô đã buông bỏ được chuyện quá khứ, cũng muốn tiến về phía trước. Trong quãng thời gian này, cô gặp gỡ người khác, cố gắng hẹn hò, chỉ để thoát khỏi cảnh ngộ như vậy.
Cô không thể quay đầu lại lần nào nữa.
“Không.” Cô cười nói với Loan Niệm: “Đó không phải là mạo hiểm, mà chỉ là đi vào vết xe đổ. Tôi không thích.” Cô đứng dậy rồi nói với Luc: “Đi nào, phải về nhà rồi.”
Thượng Chi Đào dắt Luc đi ra ngoài, ánh nắng đầu xuân đẹp biết bao, Luc híp mắt lại trông hết sức thích thú, tưởng rằng Thượng Chi Đào dẫn nó đi dạo một vòng rồi lại về nhà Loan Niệm. Thượng Chi Đào đi ra cổng biệt thự, đội trưởng đội bảo vệ hỏi thăm cô: “Cho chó đi dạo sao cô Thượng?”
Thượng Chi Đào dừng bước, hỏi anh ta: “Anh có biết khu này có người làm thức ăn cho chó bằng thịt tươi không?”
“Biết chứ. Cửa hàng đó từng đứng đây phát tờ rơi quảng cáo hồi trước Tết.”
Vậy là Loan Niệm đã nhận tờ rơi quảng cáo nhưng không hề vứt đi? Anh chuẩn bị nuôi một con chó khác hay là anh quen ai nuôi chó? Rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Thượng Chi Đào dắt Luc quay lại, cô muốn biết được đáp án.
Loan Niệm mở cửa ra, cô hỏi thẳng anh: “Anh còn giữ tờ rơi quảng cáo thức ăn tươi cho chó không?”
Loan Niệm chỉ về phía tủ giày, cô mở ngăn kéo ra, tờ rơi vẫn nằm chình ình ở đó.
“Tại sao anh lại giữ lại cái này? Anh đâu có chó.”
“Lỡ như Luc đến...”
Thượng Chi Đào bất chợt kéo cổ áo anh, hôn anh, cô không muốn nghe anh nói nữa, anh lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo khiến cô khó chịu. Cô cảm thấy con người Loan Niệm đáng để tìm hiểu, miệng anh lúc nào cũng nói những lời cứng rắn nhất, nhưng hành động của anh thì lại mềm mại. Chẳng hạn như anh bảo anh không thích Luc, vậy mà anh lại mua cho Luc nhiều đồ ăn như thế, đối xử tốt với nó. Chẳng hạn anh nói cô ngốc, lười phải dạy bảo cô, vậy mà kể từ 5 năm trước anh đã bắt đầu dạy cô, chưa từng ngừng nghỉ, cho dù họ đã chấm dứt quan hệ. Chẳng hạn anh nói anh không thích cô, nhưng anh vẫn chăm sóc cô, bảo vệ cô. Anh có một cái miệng xắt xéo nhất, cũng có một trái tim mềm mại nhất. Thượng Chi Đào đã hiểu thấu anh rồi.
Cô hôn quá gấp gáp, cắn lấy môi anh, chỉ ước gì có thể cắn mất cái miệng không biết nói chuyện của anh. Nhưng cô lại thấy xót xa khi cô dùng sức, đầu lưỡi thay thế hàm răng, dịu dàng thay thế gay gắt, khiến trái tim sắt đá của Loan Niệm hân hoan không thôi.
Bàn tay túm cổ áo anh vẫn không chịu buông ra, cũng không cho phép anh lùi bước. Là anh mời cô mạo hiểm cùng anh, cô đã nhận lời. Đôi môi chạm vào môi anh, thần trí khó mà giữ được tỉnh táo, hơi thở nóng rực phả ra từ mũi, “Đây là hành trình mạo hiểm của em sao?”
Loan Niệm đẩy cô lên tường rồi áp người lên, thò tay vào áo sơ mi của cô, có phần thô bạo, “Không được lùi bước.” Lòng bàn tay ram ráp mạnh mẽ lướt trên làn da ngọc ngà của cô, hàm răng day nghiến làn da trên cổ cô, đầu lưỡi lại chạm lên đó. Thượng Chi Đào thở ra một hơi, dướn người thích ứng với nó, lồng ngực phập phồng, bị tay anh tách khỏi mặt tường rồi lại bị anh đẩy trở lại tường. Sau lưng truyền ra cảm giác đau râm ran, Thượng Chi Đào “ưm” một tiếng, Loan Niệm chặn kín môi cô.
Áo của Thượng Chi Đào quá vướng víu, Loan Niệm không thích, dùng sức xé toạc nó khiến cúc văng đầy đất, Luc giật mình nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn hai người họ, không hiểu họ đang làm gì.
Thượng Chi Đào quay mặt vào vách tường trong tiếng cúc rơi xuống đất, sau lưng dán vào lồng ngực nóng rực của anh, buông giáp đầu hàng dưới những ngón tay của anh.
“Loan Niệm...” Cô gọi tên anh, muốn anh đi vào.
Chuông cửa vang lên không đúng lúc, hai người giật thót như chim sợ cành cong, Thượng Chi Đào nín thở, mọi động tác đều ngừng lại. Cô xoay người thở dốc trong vòng tay anh, cứ cảm thấy có thứ gì đó lơ lửng trong tim, làm thế nào cũng không thể thoát ra. Cô hơi oán trách anh trêu chọc cô, quên mất chính cô là người hôn anh trước. Cô đã xé bỏ chiếc mặt nạ khắc kỷ lễ độ, lần đầu làm nũng sau hơn nửa năm: “Loan Niệm...”
Một tiếng “Loan Niệm” này gần như lấy mạng của Loan Niệm, anh khom lưng bế cô đi lên lầu, Thượng Chi Đào cuống quýt đập vào ngực anh, “Chuông cửa.”
“Mặc xác nó.”
Loan Niệm không thích chuông cửa, bây giờ anh chỉ muốn để mặc người anh em của mình mạo hiểm trong cơ thể của Thượng Chi Đào. Anh vứt Thượng Chi Đào lên trên giường, áo sơ mi xộc xệch để lộ nửa bờ vai mịn màng tuyết trắng. Ánh mắt của Loan Niệm như muốn nuốt chửng người khác, Thượng Chi Đào bỗng co người lui về phía đầu giường, anh vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, cuối cùng kéo cô nằm dưới người mình.
Khi tiến vào nơi sâu nhất, ngón chân Thượng Chi Đào co quắp lại, đôi mắt mơ màng gọi tên anh: “Loan Niệm.”
“Anh đây.” Anh đáp lại cô, vì động tác mãnh liệt nên giọng nói cũng run rẩy. Anh hiểu rõ cơ thể cô, biết cô sợ anh chạm vào nơi nào nhất, cô sợ nơi nào, anh sẽ chỉ nhắm vào nơi ấy, cảm giác ướt át càng lúc càng rõ ràng, Thượng Chi Đào hoàn toàn bại trận trong vầng sáng chói lòa.
Hoàn toàn thông suốt.
Loan Niệm thở lấy hơi một hồi, cầm điện thoại lên, nhìn thấy có năm sáu cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn: [Không phải cậu đặt hải sản sao? Đi đâu rồi?]
[Bảo người giao hàng để ở cửa nhà cậu rồi đấy, tự lấy nhé.]
Loan Niệm đi tắm rồi mặc bừa bộ đồ lên người, xuống dưới nhà lấy hải sản, có tận năm hộp hải sản tươi. Anh mang vào nhà rồi đi chuẩn bị nước lèo, định nấu lẩu hải sản.
Thượng Chi Đào đứng sau lưng anh với vẻ mặt vỡ lẽ, “Loan Niệm, sỏi của anh... xuất ra ngoài rồi sao?”
Loan Niệm đứng quay lưng lại với cô, vẻ mặt lập tức thay đổi, một lúc sau mới đáp: “Không biết, nhưng không khó chịu nữa.”
Anh không hề lường trước được mình cũng có ngày biết tương kế tựu kế dùng khổ nhục kế. Nguyên nhân ban đầu rất đơn giản, anh chỉ muốn ở với cô thêm chút nữa. Ở bên nhau thêm chút nữa, lại nổi lòng tham, muốn được mạo hiểm cùng cô.
Loan Niệm cảm thấy anh chưa từng thấy được bất kỳ màu sắc thực sự nào trong hơn ba mươi năm sống trên đời, sau khi quen biết Thượng Chi Đào, anh bắt đầu chấp nhận sự đa dạng hóa của con người, bắt đầu nhìn thấy phần lớn những điều mang hơi thở cuộc sống đời thường, bắt đầu hiểu được yếu điểm và ham muốn chân thực của con người. Cảnh đêm ở cảng Victoria lộng lẫy như thế, lẽ ra anh nên nói những lời lãng mạn mới phải, thế mà anh lại ích kỷ đẩy cô ra xa. Sau này ngoảnh đầu nhìn lại, anh luôn cảm nhận được sự vô lý của mình.
Loan Niệm trước giờ không hề ngay thẳng, anh có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Anh từng lấy trộm chìa khóa nhà cô, từng giả bệnh với cô. Đàn ông mà, phải biết co biết duỗi, anh không hề cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, lần giả bệnh lúc này không giống với lần trộm chìa khóa trước kia. Thời điểm ấy anh chỉ thích cơ thể của cô, có lẽ cũng thích con người cô, nhưng không hề sâu sắc. Còn bây giờ, anh thực sự muốn ở bên cô, dũng cảm mạo hiểm với cô một lần, để xem giữa hai người có thể thay đổi được gì hay không.
Chuyện tình cảm nào có tốt xấu hay đúng sai, chẳng qua chỉ là hai người muốn hướng đến nơi nào. Lần này Loan Niệm đã đánh lái, chạy về phía Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào ôm lấy anh từ phía sau, cất giọng hờn giận và đôi chút dịu dàng: “Sỏi xuất ra ngoài là chuyện tốt, giấu em là anh không đúng. Sao anh lại có tâm cơ vậy cơ chứ?”
Loan Niệm vừa chế biến hải sản, vừa nói: “Đàn ông mà, lấy đâu ra người tốt?”.