Bác sĩ? Giáo viên? Công nhân? Nằm mơ! Cả đời này em cứ an phận làm bà chủ của hộ kinh doanh cá thể đi!
Anh mang khuôn mặt khó đăm đăm về nhà, Loan Minh Thành vừa nhìn sắc mặt anh là ghé lại gần, hỏi: “Anh, anh đi thay băng à?”
“Ừ.”
“Vậy anh có gặp cái cô bác sĩ ghê gớm kia không?”
“Chú nói ai ghê gớm? Nếu không phải chú kêu la om sòm trong bệnh viện thì người ta có đến nỗi nổi cáu với chú không?” Còn chưa rước được người ta về nhà mà Loan Minh Duệ đã không cho em trai nói xấu rồi.
“Không phải thế, ý em là anh biết gì không? Cô bác sĩ đó là chị họ của bạn học em. Tên là Lương Thành Mẫn.”
Loan Minh Thành gõ đầu, lẩm bẩm một mình: “Lương Thành Mẫn? Đợt trước cái cô mà người ta giới thiệu cho anh chẳng phải cũng tên là Lương Thành Mẫn sao? Không phải cũng là bác sĩ sao?”
Loan Minh Duệ cắt ngang lời cậu ta: “Có gì nói thẳng.”
“À, đúng rồi. Nghe nói cô bác sĩ kia đã hai bảy hai tám rồi mà vẫn chưa kết hôn, nói là lúc đi học từng qua lại với một cậu bạn học. Sau này cậu bạn kia bỏ đi mất.”
Lương Thành Mẫn? Từng qua lại với người khác?
Dáng vẻ mọt sách của cô ấy rõ ràng là người chưa nổi mối tình vắt vai, qua lại với ai chứ?
Loan Minh Duệ cười Lương Thành Mẫn chưa có nổi mối tình vắt vai, nói như anh đã từng có vậy. Đã 28, 29 tuổi rồi mà vẫn chưa từng có bạn gái. Vào cái thời đó thì cũng được coi là dạng quái thai. Chỉ có ông trời không bạc đãi anh, ban cho anh tướng mạo đẹp trai. Người hơn 30 tuổi, không có ngoại hình và không kết hôn thì được gọi là người ế vợ; Còn người như anh mà không kết hôn, thì được coi là kén chọn.
Lòng anh ấp ủ ý định lấy Lương Thành Mẫn về nhà, những lời nhăng cuội mà cô nói anh đều ghi giữ ở trong lòng, để sau này rước cô về nhà là tính sổ với cô sau. Trước mắt vẫn phải lấy được cô về nhà đã, chớ để sau này thật sự có một tên mọt sách nào đó nhảy ra cản trở việc của anh.
Ngày hôm sau, anh lại đến vào lúc Lương Thành Mẫn sắp tan ca, anh hỏi y tá, biết được cô vẫn còn ở trong phòng khám, thế là anh lại đi bốc số của cô. Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đang cắm kim vào tay mình. Trước đây Loan Minh Duệ không tiếp xúc nhiều với bác sĩ, không biết rằng bao nhiêu bác sĩ, y tá đều luyện y thuật như thế này. Trong mắt anh, hành vi cắm kim châm vào tay mình của Lương Thành Mẫn rất quái gở, có lẽ đầu óc cô học nhiều quá hóa lú rồi.
Lương Thành Mẫn thấy anh đi vào, rút kim châm ra khỏi huyệt hợp cốc, lườm anh một cái: “Đến làm gì?”
“Thay thuốc.”
“Không cần ngày nào cũng phải thay, ra ngoài đi.”
“Vết thương hình như lại vỡ ra rồi.”
“Nói vớ nói vẩn!” Lương Thành Mẫn tự tin với y thuật của mình, làm sao có chuyện vết thương mà cô băng bó lại vỡ được cơ chứ? Cô đứng dậy cắt băng gạc của anh, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào cánh tay anh, anh trêu ghẹo: “Bác sĩ các em không đeo găng tay à? Kỹ thuật có vẻ không chuẩn lắm nhỉ?”
...
Thấy Lương Thành Mẫn chuẩn bị đuổi anh, anh túm lấy cổ tay cô, “Không biết đùa à.”
Lương Thành Mẫn gạt tay anh ra, “Sao anh thích động tay động chân vậy? Tôi quen anh đâu mà anh trêu tôi?”
“Có qua có lại là quen rồi đó thôi?”
“Ai có qua có lại với anh?”
“Mắt đi mày lại?”
Người như Loan Minh Duệ mà nói những lời như thế này, hoàn toàn không giống đang tán tỉnh, rõ ràng là đang cãi ngang. Lương Thành Mẫn cảm thấy anh cực kỳ phiền phức, cô mở băng gạc ra, hỏi: “Vỡ à? Vỡ chỗ nào?”
“Không vỡ thì tốt, băng lại giúp tôi đi.”
Lương Thành Mẫn gật đầu, “Ừm, tôi băng lại cho anh.” Lúc quấn băng, cô cố tình làm mạnh tay, Loan Minh Duệ khẽ “hừ” một tiếng, cúi đầu nhìn, đau đến mức cổ cũng đỏ lên.
Lương Thành Mẫn đột nhiên bật cười.
Cô cười lên cực kỳ xinh.
Cô vốn đã là một cô gái thanh tú, chẳng qua bình thường vì học nhiều nên trông có vẻ cứng nhắc. Nụ cười này của cô tựa như đóa hoa nhỏ xíu đơn độc nở rộ từ kẽ hở của những phiến đá xanh phương Nam, khiến người ta thương yêu.
Loan Minh Duệ nhìn cô cười, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng người ta.
Lương Thành Mẫn bắt gặp ánh mắt của anh, đỏ mặt nạt anh: “Anh nhìn cái gì!”
Cô đỏ mặt, anh càng vui vẻ, cứ thế trêu chọc cô: “Bác sĩ Lương có muốn lấy tôi không? Lấy tôi xong em muốn càm ràm tôi thế nào cũng được, tôi không cáu đâu. Cái tính khó ở này của em cũng chẳng có ai dám lấy em đâu, chi bằng lấy tôi cho rồi.”
“Ai thèm lấy anh? Cả đời không lấy chồng thì cũng không lấy anh.” Lương Thành Mẫn ghét vẻ mặt của Loan Minh Duệ, bình thường toàn trưng khuôn mặt khó đăm đăm như ai thiếu nợ anh, lời lẽ đâm chọt, lời hay ý đẹp mà qua miệng anh thì đều mang theo sự chế giễu. Ngay cả chuyện hôn nhân đại sự anh cũng nói như một trò đùa, nghe chẳng thấy nghiêm túc chút nào.
Cô mà tức lên là mặt càng đỏ hơn.
Loan Minh Duệ nhìn cô một hồi rồi bật cười. Anh ít khi cười, nhưng lúc cười thì vẻ mặt anh trở nên dịu dàng đôi chút.
Ngày nào Loan Minh Duệ cũng đến bệnh viện, sau khi tay khỏi hẳn thì anh đứng chờ Lương Thành Mẫn ở cổng bệnh viện. Lương Thành Mẫn trốn anh, mỗi ngày trước khi tan ca cô sẽ nhờ y tá ra xem giúp mình xem vị ôn thần kia còn ở đó không? Y tá ra nhìn, người vẫn ở đó. Thế là Lương Thành Mẫn bèn ra từ cửa sau.
Hôm nay, vừa mới ra từ cửa sau đã nhìn thấy Loan Minh Duệ đứng ở đó, “Em trốn tôi?”
“Anh suốt ngày tới bệnh viện sẽ gây ảnh hưởng không tốt.” Lương Thành Mẫn đáp.
“Ảnh hưởng gì? Tôi chưa vợ, em chưa chồng, tôi chờ em thì có làm sao?”
“Anh tình tôi không nguyện, gây ảnh hưởng xấu cho tôi.” Lương Thành Mẫn nói lý với anh, mắt không dám nhìn anh.
“Được.” Loan Minh Duệ bỏ lại câu này rồi bỏ đi. Lương Thành Mẫn luôn trốn tránh anh, hai người họ chẳng khác gì mèo bắt chuột, một người đuổi một người chạy, lâu dần chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Loan Minh Duệ bỗng nhiên ngộ ra một điều, chuyện tìm bạn đời này, có qua có loại thì mới có ý nghĩa.
Sang ngày tiếp theo, anh không còn tới bệnh viện nữa.
Lương Thành Mẫn cũng không rõ cô có cảm giác gì với Loan Minh Duệ, nhìn thấy anh là chỉ muốn cãi nhau với anh, anh không tới, trong lòng cô lại cảm thấy hụt hẫng.
Đồng nghiệp trong bệnh viện thấy mấy ngày không nhìn thấy Loan Minh Duệ, hỏi trêu Lương Thành Mẫn: “Quý công tử không tới nữa à?”
Lương Thành Mẫn đỏ mặt, đáp: “Tới hay không tới thì liên quan gì đến tôi?”
Cô ngồi trên chiếc xe khung ngang, ngả sang trái, ngả sang phải, đạp xe về nhà. Lúc ăn tối, mẹ Lương hỏi cô: “Chiều nay bà Vương nhà hàng xóm bảo là mấy hôm trước trông thấy con nói chuyện với một thanh niên trẻ ở cổng bệnh viện, là ai thế?”
“Bệnh nhân.”
“Bệnh nhân nào?”
“... Con không nhớ.” Lương Thành Mẫn biết người mà bà Vương nói là ai, chẳng phải chính là quý công tử kia sao? Nhưng cô không muốn nói cho mẹ biết, sợ bà lại nghiêm trọng hóa vấn đề.
“À à.”
Sau đó cô lại đi xem mắt mấy lần nữa.
Đối với cô, xem mắt chẳng khác nào nhiệm vụ chính trị, cô bắt buộc phải đi, không đi thì chính là tư tưởng giác ngộ chưa đủ. Cô sợ mẹ Lương càm ràm, thế là đi thật.
Hôm nay buổi xem mắt hẹn ở quán cơm nhà nước, cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Loan Minh Duệ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, tay nghịch chiếc cúc không biết nhặt được ở đâu. Cô đang định trốn anh để khỏi lúng túng, ai dè đụng phải mắt Loan Minh Duệ, anh chỉ nhìn cô một cách hờ hững, coi như không quen biết cô.
Một lúc sau, đối tượng xem mắt của anh đã đến, cô nghe thấy anh hỏi cô gái kia là: “Thích ăn gì? Gọi tùy ý.” Cô gái kia trông rất xinh, ngũ quan nhỏ nhắn, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai, là một cô gái miền Nam điển hình.
“Em thế nào cũng được.” Cô gái kia không được cởi mở như Lương Thành Mẫn, chỉ gọi độc món rau xào. Trái lại, Loan Minh Duệ lại gọi món tôm, anh nói: “Không cần tiết kiệm tiền, tiền để dành cũng không mang đi được.”
Loan Minh Duệ nói chuyện với cô gái này, tai thì nghe lỏm bàn của Lương Thành Mẫn. Lúc nghe thấy thanh niên ngồi đối diện cô nói anh ta là giáo viên, anh quay sang nhìn về phía đó. Thanh niên kia ăn mặc sạch sẽ, tướng tá khôi ngô.
“Nghề giáo rất tốt.” Lương Thành Mẫn gật đầu một cách nghiêm túc, “Làm nghề trồng người, học trò khắp thiên hạ, vô cùng cao quý.”
“Bác sĩ cứu người chữa bệnh, cũng là nghề cao quý.”
Tâng bốc lẫn nhau.
“Vậy bình thường anh hay đi vắng sao?” Cô gái kia hỏi Loan Minh Duệ.
“Đúng vậy.”
“Người giới thiệu bảo là anh muốn tìm người có thể chăm lo cho gia đình.” Cô gái kia hơi đỏ mặt, trước đó cô ta đã biết Loan Minh Duệ, từng nhìn thấy anh từ xa mấy lần. Bao nhiêu cô gái trong phố huyện thích anh, “Anh cảm thấy em có được không?”
Cô gái này rất thẳng thắn, muốn Loan Minh Duệ phải cho mình một câu trả lời, “Về tôi sẽ nói lại với người giới thiệu.” Loan Minh Duệ chỉ vào đĩa tôm trên bàn, “Ăn nhiều chút, đừng câu nệ.”
“Anh hay đi xem mắt hả?” Cô gái kia đột nhiên hỏi anh: “Có phải anh đã xem mắt nhiều lần, có ý trung nhân rồi sao?”
“Mới xem mắt một lần, bác sĩ. Tự cao tự đại, tôi không thích.”
Lương Thành Mẫn nghe thấy câu này, không biết tại sao trong lòng như bị thứ gì đó va phải.
Cô gái tỏ ra ngượng ngùng, luôn cảm thấy không thể thoải mái bóc vỏ tôm trước mặt Loan Minh Duệ. Đâu có giống Lương Thành Mẫn, mấy ngón tay cong cong điệu đà, có vẻ rất ưng kiểu bóc tôm đó.
Lương Thành Mẫn ăn cơm cùng thầy giáo kia, lúc chuẩn bị ra về, thầy giáo kia hỏi cô: “Hôm khác cùng đến thư viện nhé?”
“Được ạ.”
Loan Minh Duệ nghe thấy câu “được ạ” này, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách nghiêm túc. Anh suốt ngày chờ cô ở cổng bệnh viện, còn cô nhìn thấy anh như nhìn thấy ma. Người khác hẹn cô đến thư viện là cô đồng ý ngay.
Được lắm.
Loan Minh Duệ đứng dậy tiễn cô gái kia về nhà. Nhà cô ta cùng hướng với nhà của Lương Thành Mẫn, cứ đi thẳng con đường này, nhà của cô ta ở ngay bên đường. Tâm trạng anh không tốt, đi một mạch tới trước cửa nhà cô gái kia mà chẳng nói lời nào, quay đầu đi về, nhìn thấy Lương Thành Mẫn đang đi cùng thầy giáo kia. Lương Thành Mẫn cư xư không giống như lúc gặp anh, co giò là chạy. Giờ thì sao, chín chắn hơn rồi.
Loan Minh Duệ thầm nghĩ, em thích lấy ai thì lấy, liên quan gì tới tôi? Sau đó anh trưng vẻ mặt vô cảm đi ngang qua trước mặt cô.
Lương Thành Mẫn bỗng cảm thấy giận, người đến cũng là anh, người giả vờ không quen biết cũng là anh. Thế là cô cất cao giọng gọi anh lại: “Loan Minh Duệ!”
Loan Minh Duệ ngoảnh lại nhìn cô, “Sao đấy bác sĩ Lương?”
“Anh không nhìn thấy tôi à?”
“Không nhìn thấy. Thị lực tôi kém, tôi là đồ bốn mắt.”
Nói xong là bỏ đi ngay, khiến Lương Thành Mẫn nghẹn họng, tức đỏ mặt tía tai. Không biết làm sao nước mắt lại dâng lên, cô co giò chạy đi. Thầy giáo nọ đứng ngơ ngác ở phía sau, đuổi theo không xong mà đi cũng không xong.
Mấy ngày tiếp theo, khó khăn lắm cô mới được nghỉ một ngày, lúc ăn trưa mẹ Lương lại sắp xếp người xem mắt cho cô: “Con cố mà giữ người xem mắt chiều nay đấy. Cái cậu Loan Minh Duệ mà con xem mắt trước kia, con còn nhớ chứ? Người giới thiệu bảo là thành đôi rồi đấy?”
“Ai thành đôi cơ?”
“Loan Minh Duệ đấy. Bảo là hai bên gia đình chuẩn bị gặp nhau rồi.”
Lương Thành Minh nghẹn miếng cơm trong cổ, nuốt thế nào cũng không xuống. Lúc này cô mới nhận ra, cái người hỏi cô có muốn lấy anh không hóa ra lúc đó chỉ là đùa cô cho vui.
Cô ăn cơm xong rồi về phòng đọc sách, nằm trên giường, đầu óc có phần lơ đãng, không biết là vì sao, có lẽ là vì lúc ăn cơm mẹ Lương hỏi đến chuyện kia, làm cô nhớ đến Loan Minh Duệ. Thế là cô chẳng có tâm trạng làm gì nữa, lật được hai trang sách là đặt bên tay. Ngây ngốc nhìn nhành hoa cắm trong bình trước cửa sổ. Một lúc sau, cô trở mình trên giường rồi ngủ thiếp đi. Ngủ một giấc đến khi trời tối mịt. Mẹ Lương thấy cô ngủ say, biết cô mọi khi vất vả, không nỡ gọi cô dậy.
“Cộp” một tiếng, một viên đá đập vào cửa sổ phòng cô, cô nằm yên không nhúc nhích, cho là đứa trẻ nào đó nghịch dại. Thêm một lúc nữa, lại có thêm một viên, lực ném không kém hơn lần trước. Tay của trẻ con không vững như thế này. Cô ngồi dậy mở cửa sổ ra, nhìn thấy Loan Minh Duệ đang đứng trên con đường lát đá xanh, ánh trăng ôm lấy anh, khiến cả người anh trở nên sáng láng.
Cô bỗng chốc đỏ bừng mặt, đóng cửa lại ngay tắp lự, ngồi một mình trước cửa sổ thở hổn hển, không biết vì sao trái tim lại đập nhanh như vậy.
Lại thêm một tiếng động, Loan Minh Duệ lại ném một viên đá nữa.
Cô đẩy cửa sổ, khẽ hỏi anh: “Anh đập cửa sổ nhà tôi làm gì?” Giọng nhỏ như muỗi, mắt còn quắc lên.
“Em ra đây.” Loan Minh Duệ cũng hạ giọng gọi cô.
“Đến giờ đi ngủ rồi!”
“Ra đây.”
“Tôi không ra.”
Cô đóng sập cửa một lần nữa.
Loan Minh Duệ tiếp tục ném đá cho tới khi Lương Thành Mẫn bực lên, tiện tay nhặt một viên đá rồi mở cửa ném mạnh ra ngoài, nghe thấy một tiếng rên, cô mở cửa ra nhìn, trông thấy Loan Minh Duệ đang bụm mắt.
“Ném trúng anh rồi hả?” Cô hỏi.
Loan Minh Duệ không đáp, lúc này Lương Thành Mẫn nhận ra, anh giận rồi.
“Anh chờ tôi.” Lương Thành Mẫn quáng quàng khoác vội áo khoác thu đông rồi rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước mặt Loan Minh Duệ.
“Để tôi xem mắt anh nào.”
Loan Minh Duệ lặng thinh, quăng kính vào tay cô, xoay người bỏ đi. Lương Thành Mẫn nhìn thấy mắt kính của anh bị mẻ mất một chỗ, bèn đuổi theo sau anh, chạy vào một con ngõ cùng anh. Con ngõ rất dài, cũng chẳng có ai khác, thi thoảng có con mèo hoang chạy qua, móng vuốt cào loẹt quẹt vào mặt đá xanh. Lương Thành Mẫn chạy nhanh hơn mấy bước, chạy lên phía trước bắt lấy cổ tay anh, “Anh đứng lại đã! Để tôi xem mắt cho anh!”
Cuối cùng Loan Minh Duệ cũng dừng bước, đứng ở đó.
Người anh cao, cô không nhìn thấy nên dứt khoát nhón chân lên, vẫn không với tới, cô lại cuống lên, “Anh cúi xuống được không?”
Loan Minh Duệ cúi đầu xuống, hơi thở phả lên trán cô, thấy Lương Thành Mẫn ngẩng đầu nhìn mình, hiếm khi nào lại ngoan ngoãn như vậy. Trên mí mắt anh có một vết xước nhẹ, chắc là bị mảnh kính vỡ bắn vào.
“Đau không?”
“Không đau.”
“Ừ.”
Cô đứng cách anh một chút, hỏi anh: “Anh đến làm gì?”
“Mang kẹo hỷ cho em.” Loan Minh Duệ lấy ra một chiếc kẹo socola nhân rượu từ trong túi áo ngực như làm ảo thuật, loại kẹo này hiếm khi thấy ở thời đó, Lương Thành Mẫn từng được ăn một hai lần, cô rất thích, nhưng hôm nay cô không muốn ăn.
“Anh cho tôi kẹo hỷ làm gì? Anh đang khoe khoang với tôi à? Có phải anh muốn nói là tôi không lấy anh thì ắt có người tình nguyện lấy anh không!”
“Có phải anh cứ tóm được đứa con gái nào là hỏi người ta có muốn lấy anh không? Hay là phải xem tâm trạng của anh?”
“Anh kết hôn thì giỏi lắm à, còn khoe khoang phô phang trước mặt tôi!”
“Ai thèm cái kẹo kỷ chết tiệt của anh!” Lương Thành Mẫn nói mãi nói mãi đến khi cơn giận xộc lên, mà giận lên thì mắt cũng đỏ hoe. Cô cũng không hiểu được tại sao, cô cảm thấy có chút ấm ức và chút gì đó nuối tiếc.
Loan Minh Duệ nhìn thấy giọt nước mắt lăn xuống từ trong mắt Lương Thành Mẫn, rốt cuộc anh không nỡ lòng nào trêu cô nữa, “Kẹo hỷ của em họ tôi.”
...
Nếu dưới đất có một cái lỗ, Lương Thành Mất sẽ chui xuống đó ngay. Cô mím môi, nước mắt lưng tròng.
“Ăn không?” Loan Minh Duệ hỏi cô.
“Ăn.” Lương Thành Mẫn lau nước mắt, xòe tay ra, Loan Minh Duệ đặt viên socola vào lòng bàn tay cô. Cô bóc giấy bọc, bỏ kẹo vào trong miệng, không nỡ nhai nên cứ ngậm như thế.
“Socola ngon không?”Anh hỏi cô, giọng khàn khàn.
“Ngon lắm.”
Anh bất chợt cúi xuống hôn vào môi cô, đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi cô. Trong đầu Lương Thành Mẫn nổ bùm một tiếng, đứng ngây ra như phỗng.
Khi môi Loan Minh Duệ ghé lại lần nữa, cô chẳng khác nào một con ngốc.
Loan Minh Duệ không ngốc, dù anh không biết nhưng anh chỉ một lòng muốn nếm thử socola, anh duỗi tay giữ lấy đầu cô, đầu lưỡi len vào trong, tiến vào thật sâu, đầu lưỡi ngọt ngào của cô gái và hương rượu thoang thoảng khiến cây vạn tuế gần 30 tuổi là anh đây nở hoa. Anh cuốn lấy lưỡi cô, ra sức mút lấy chỗ socola trên lưỡi cô cùng với lưỡi của cô. Đôi tay đang giữ mặt Lương Thành Mẫn là phản ứng bản năng không cần ai chỉ dạy. Rồi anh cảm thấy hai người đứng cách nhau hơi xa, bất thình lình ôm cô vào lòng.
Lương Thành Mẫn va vào người anh, chỗ cứng rắn nào đó của anh khiến cô bị dọa sợ, cô giãy giụa trong vòng tay anh, “Buông tôi ra!”
“Không buông!”
“Tôi gọi người đấy!”
“Em gọi đi!”
Loan Minh Duệ nhốt cô ở giữa người anh và bức tường, hai người đang thi gan với nhau, ai cũng thở hổn hển, “Không gọi đúng không?” Loan Minh Duệ hỏi cô, thấy đôi mắt cô đầy vẻ đáng thương, anh lại cúi xuống hôn cô. Lần này còn vội vã hơn ban nãy, răng chạm răng, anh cũng mặc kệ, nghiêng đầu qua, cuối cùng cũng tìm được vị trí thích hợp.
Lương Thành Mẫn đứng không vững, anh xốc người cô lên, hai cơ thể dính lấy nhau, trở thành tay vịn và chỗ dựa cho cô.
Dạo gần đây ngày nào anh cũng nhớ mong cô, nhưng không thể hạ mình được. Hôm nay người khác kết hôn, anh đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ, tôn nghiêm hay thể diện có quan trọng bằng việc lấy được Lương Thành Mẫn về nhà không?
Dĩ nhiên là không!
Lấy cô về rồi từ từ tính sổ với cô không được sao? Bây giờ còn so đo với cô làm cái gì!
Khó khăn lắm hai người mới tách ra, trống ngực Loan Minh Duệ đập thình thịch, anh hỏi cô lần nữa: “Lương Thành Mẫn, em lấy anh nhé?”