Thượng Chi Đào ngồi ở chỗ làm việc viết bài tổng kết trong năm nay, cô lấy tờ “to do list” mà cô viết ở trong ngăn kéo ra xem lại: Đã học lái xe, có thể gạch bỏ; Tiếng Anh đã tiến bộ hơn một chút, có thể đánh dấu tích; Kết giao ba người bạn trở lên, cô ngẫm lại, cảm thấy việc này cũng đã được thực hiện.
Cô nghiêm túc nhìn lại tất cả mọi việc trong năm nay, cõi lòng có chút xót xa nhưng đa phần là vui vẻ. Còn về phần xót xa vì chuyện gì thì cô không nói rõ được.
Cô bỏ tờ “to do list” vào trong ngăn kéo, bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, sáng sớm mai cô đã phải về nhà, cảm giác này thật là tuyệt. Cô được phát hơn bốn mươi ngàn tiền thưởng cuối năm. Lúc cô phạm lỗi, Loan Niệm đã nói sẽ cắt tiền thưởng cuối năm cuối cô, hóa ra là dọa cô. Nghĩ đến trong thẻ có mấy chục ngàn, tự dưng cô cảm thấy mình cũng là một người có tiền tiết kiệm rồi. Cô bắt đầu lên kế hoạch tiêu số tiền này như thế nào. Cô muốn đổi kính lão mới cho Lão Thượng và bà Đại Trạch, mua mấy bộ quần áo mới cho họ.
Tết xong, cô sẽ chuẩn bị quà cho bạn cùng nhà, Lumi và Diêu Bội, cũng muốn tặng cho mình một món quà. Cô lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo, đây là quà năm mới mà cô đã mua trước cho Loan Niệm nhưng vẫn chưa tặng anh.
Loan Niệm đã tặng cô hai chiếc túi, cụ thể bao nhiêu tiền thì Thượng Chi Đào không biết, vì cô chưa từng mở ra xem. Cô cảm thấy mình cũng phải tặng lại anh cái gì đó, vậy nhưng Loan Niệm chẳng thiếu cái gì, cô cứ thấy mình tặng quà cho anh thì kỳ kỳ thế nào, thậm chí có khả năng sẽ phá vỡ sự cân bằng khó khăn lắm mới tìm được giữa hai người.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tặng Loan Niệm một hộp thức ăn cho cá. Cô mua dựa theo hộp thức ăn cho cá đặt dưới bể cá nhà anh. Cuối tuần học tiếng Anh xong, cô phải hỏi mấy quán trong chợ bán đồ nuôi trồng mới mua được loại thức ăn cho cá này. Cô chỉ vào con cá trong bể, hỏi chủ quán: “Cá này tên là gì ạ? Bình thường nó ăn gì?”
Chủ quán trả lời: “Cá rồng.”
“Bao nhiêu thế ạ?”
“Bốn ngàn. Màu càng đẹp thì càng đắt.”
“Thế ạ.” Hóa ra Tiểu Hồng Kỳ là cá rồng, lần nào nó nhìn thấy Thượng Chi Đào cũng làm như thân thiết với cô lắm không bằng, bơi tung tăng trong bể theo hướng đầu ngón tay của cô. Tiểu Hồng Kỳ còn có tình người hơn cả Loan Niệm.
“Cháu mua thức ăn cho nó, loại đắt nhất ấy ạ.”
“Bốn trăm ba một hộp.”
Thượng Chi Đào phải cắn răng mà mua. Lúc này nhìn cái hộp nhỏ bên cạnh, dù thế nào cũng không thể lấy hết can đảm tặng cho Loan Niệm. Trông thấy đồng nghiệp đã về hết, Loan Niệm cũng đứng dậy bỏ máy tính vào túi, hôm nay mà không tặng anh thì chẳng còn cơ hội nào nữa. Rạng sáng mai anh phải bay qua Mỹ, sáng sớm mai cô cũng lên tàu hỏa về Cáp Nhĩ Tân. Lần này Loan Niệm sẽ đi rất lâu, thăm người thân này, họp hành với phía tổng bộ, tham dự cuộc thi sáng tạo, phải đến tận đầu tháng Ba anh mới có thể quay lại đây.
Loan Niệm ra khỏi phòng làm việc, Thượng Chi Đào khoác balo, cầm theo hộp quà theo sau anh vào thang máy. Loan Niệm nhìn thấy cái hộp nhỏ trong tay Thượng Chi Đào qua mặt gương trong thang máy, cùng với dáng vẻ thấp thỏm của cô. Anh dứt khoát hỏi thẳng cô: “Tặng tôi à?”
Thượng Chi Đào hơi đỏ mặt, gật đầu.
Loan Niệm duỗi tay ra, thấy Thượng Chi Đào vẫn đứng im, anh nhíu mày: “Không tặng nữa sao?”
Thượng Chi Đào đặt hộp quà vào tay anh, trước khi thang máy mở ra, cô nói: “Lên đường bình an.”
“Em cũng vậy.”
Loan Niệm lên xe, nhìn hộp quà kia một lúc lâu, cuối cùng cũng bóc nó ra. Khoảnh khắc mở hộp ra, nỗi thấp thỏm trong lòng cũng biến mất, anh nhìn hộp quà kia mà bật cười.
Thượng Chi Đào giỏi thật.
Anh lái xe ra khỏi hầm để xe, cố tình vòng ra trước công ty, quả nhiên Thượng Chi Đào vẫn chưa bắt được xe, anh dừng xe trước mặt cô, “Lên xe.”
Thượng Chi Đào khá ngạc nhiên, hôm nay không phải thứ Sáu, ngày mai cả hai người họ đều phải lên đường đi xa.
“Không lên hử?” Loan Niệm thấy cô rề rà, lên tiếng giục cô.
Thượng Chi Đào mở cửa, nhìn thấy hộp quà cô tặng anh được đặt trên ghế phụ, Loan Niệm cầm nó lên, chờ cô ngồi vào ghế anh lại đặt hộp quà lên đùi cô, kèm theo một chùm chìa khóa. Thượng Chi Đào ngồi ngây ra đó, hết nhìn chùm chìa khóa lại nhìn sang Loan Niệm.
Loan Niệm nhìn về phía trước, nói thản nhiên: “Nếu đã tặng món quà này thì em tiện thể làm chút dịch vụ hậu mãi đi, trong thời gian tôi không có nhà, phiền em chăm sóc cá giúp tôi.”
...
“Trong nhà anh lắm đồ đạc quý giá như thế...”
“Chẳng mang đi được.”
“Ồ.”
“Cảm ơn em đã tặng quà cho tôi.”
“Đừng khách sáo, sếp cũng tặng quà cho em mà.”
Loan Niệm cảm nhận được sự câu nệ của cô, anh bất chợt bật cười, “Thượng Chi Đào, em có biết lúc em dũng cảm nhất là khi nào không?”
“Dạ?”
“Lúc ở trên giường.” Loan Niệm thoáng dừng lại, “Cực kỳ phóng túng, cực kỳ dũng cảm.”
Loan Niệm cũng từng nghĩ, liệu có phải có hai người sống trong cơ thể của Thượng Chi Đào hay không, một người đảm nhận bản tính hoang dã của cô, một người phụ trách bản tính khiêm nhường của cô. Nếu không phải thế thì vì sao cô “trở mặt” nhanh như vậy?
“Thứ nhất, vào lần gặp nhau cuối cùng trong năm nay, tôi hi vọng em có thể đổi cách xưng hô với tôi.” Loan Niệm cảm thấy xưng hô kia vô cùng buồn cười, anh còn nhại giọng của cô: “Sếp... đừng hôn chỗ đó...”
Loan Niệm ít khi nói nhiều như này, Thượng Chi Đào phát hiện hóa ra anh lại là một người biết đùa khi anh nói nhiều, anh nhại giọng cô giống y hệt. Vậy mà anh lại chọn cái câu khiến cô xấu hổ nhất để nói. Cô không kìm được bật cười, mặt cũng đỏ bừng.
“Có thấy kỳ không?” Loan Niệm hỏi cô.
Thượng Chi Đào gật đầu, “Kỳ, vậy em phải gọi sếp thế nào...” Thấy Loan Niệm đánh mắt sang bên này, cô lập tức im bặt.
“Gọi tôi là Loan Niệm là được.”
“Ồ. Còn gì nữa?”
“Ngoài ra...” Loan Niệm đỗ xe ở trong gara, “Em câu nệ như này cứ như chúng ta chưa ngủ với nhau bao giờ vậy.”
“Em không cố ý, là vì chúng ta vẫn chưa đến mức quá thân thuộc...”
Loan Niệm gật đầu, “Hóa ra là vì chúng ta chưa ngủ đến mức thân thuộc à...”
Anh bế thốc cô lên, ném cô lên giường, đưa tay cởi cúc áo của mình. Anh không nói gì nữa, chỉ có ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào người cô, mang theo sát khí. Thượng Chi Đào có chút căng thẳng, vô thức cắn môi, bị Loan Niệm giam cầm trong vòng tay. Anh trầm giọng nói: “Đừng cắn môi, cắn tôi này.”
Thượng Chi Đào biết nghe lời, há miệng cắn một phát vào cổ anh, cô cứ tưởng anh sẽ né đi như những lần trước, nhưng lần này anh không làm thế. Trước kia Loan Niệm sẽ nói: “Không tiện gặp khách hàng nữ.” Lời anh nói là thật, nếu để Khương Lan nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh, cô ta nhất định sẽ theo đến cùng, muốn cùng anh trải qua một lần mây mưa. Loan Niệm không muốn gặp phải tình cảnh đó.
Thượng Chi Đào hơi dồn lực vào hàm răng, đầu lưỡi lướt qua mạch máu trên cổ anh. Tiếng hít thở nặng nề của Loan Niệm lọt vào tai cô, kích thích hơn bất cứ điều gì khác.
“Em vẫn muốn cắn thêm mấy nhát nữa.” Thượng Chi Đào thì thầm bên tai anh: “Dám không?”
“Tới đi.”
Thượng Chi Đào cắn anh thật. Cô để lại dấu răng trên cần cổ anh, trước ngực và bả vai của anh. Cô cảm thấy mình hơi giống một chú chó con đi đánh dấu lãnh thổ, nơi này tôi đã đánh dấu thì chính là của tôi, phiền đối tác ở New York của Loan Niệm biết đường mà tránh.
Loan Niệm thì lẳng lặng làm chuyện lớn, vào lúc cô gần như sắp đến bờ vực điên cuồng, anh cắn làn da trên cổ cô, mang những hành động phóng túng của cô trả lại cho cô.
Sau đó anh hỏi: “Giờ thì thân chưa?”
“Thân hơn chút rồi.”
Quấn nhau mãi đến rạng sáng, Loan Niệm phải ra sân bay vội, Lưu Vũ đang chờ anh ở ngoài cửa. Thượng Chi Đào trốn trong phòng, không để Lưu Vũ nhìn thấy cô. Loan Niệm đã biết tỏng ý đồ của cô nhưng anh không hề làm khó cô, nhanh chóng rời đi.
Thượng Chi Đào cầm chùm chìa khóa nhà Loan Niệm, cảm thấy nặng trĩu, vì sợ làm mất nên cô đã bỏ vào trong cái túi nhỏ dán sát vào người.
Đợi đến khi cô về đến Cáp Nhĩ Tân, nhìn thấy màn tuyết trắng trời, những trùm đèn lồng đỏ bừng nơi đường lớn ngõ nhỏ, trái tim cô cuối cùng cũng quay về vị trí cũ. Cô thích tuyết ở Cáp Nhĩ Tân, kể cả những tòa nhà cũ kỹ trong các khu dân cư cũ, thích những quán kem được bày bán bên phố và cả những hàng bán câu đối tranh vẽ mùa xuân xếp thành một hàng dài, sắp đến Tết rồi!
Lão Thượng và bà Đại Trạch nhìn thấy cô là ngoác miệng cười, bà Đại Trạch vuốt mặt cô như đang vo cục bột mì, miệng càm ràm: “Con gái mẹ lại gầy đi rồi...”
“Mẹ!” Thượng Chi Đào chu môi kháng nghị: “Con làm gì có gầy! Con khỏe như vâm thế này!”
“Có cả quầng thâm đây này, có phải làm việc mệt mỏi quá không?”
Thượng Chi Đào hơi xấu hổ, mấy ngày cuối năm làm việc không ngơi nghỉ, hôm qua còn phải “hầu hạ” sếp lớn mệt đứt hơi. Cô bị bà Đại Trạch đuổi về phòng đi ngủ, “Con ngủ trước đi, được cơm sẽ gọi con.”
Thượng Chi Đào cũng đi ngủ thật, mơ màng chìm vào giấc ngủ bù, giữa chừng nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ vang lên hai lần, đến lần thứ ba cô thò đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy Lão Thượng và bà Đại Trạch đang đứng ngoài cửa nhìn trộm cô.
Bố mẹ già nhớ con cái nhưng lại không nỡ lòng làm phiền giấc ngủ của con, chỉ có thể âm thầm vào xem con hết lần này đến lần khác. Mũi Thượng Chi Đào cay cay, suýt nữa đã không kìm được nước mắt. Cô định ngồi dậy xuống giường để làm nũng với bố mẹ, chợt nhớ ra trò xấu xa mà Loan Niệm đã làm, cô phải che kỹ cổ của cô, bằng không ông bà Thượng sẽ hỏi đến. Thế là cô quấn chăn kín mít, giở giọng nũng nịu với bố mẹ: “Con muốn ngủ thêm một lúc nữa cơ ~ Hôm qua phải thức đêm, mệt quá đi.” Không nói vì sao cô phải thức đêm.
Lão Thượng thương con gái, gật đầu, “Vậy con ngủ đi, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.”
“Dạ vâng.”
Lão Thượng đóng cửa, Thượng Chi Đào tìm áo len cao cổ tròng vào người, may sao nơi này là Cáp Nhĩ Tân, có mặc áo len cao cổ thì cũng chẳng có gì kỳ lạ. Sau đó cô ra ngoài ăn cơm với ông bà Thượng. Thượng Chi Đào xung phong uống chút rượu cùng Lão Thượng, ông rót cho cô một chén rượu trắng vơi, “Cái trình uống rượu của con như thế thì uống ít thôi.” Thượng Chi Đào cười hì hì, cụng chén với Lão Thượng. Về đến nhà là cảm thấy thư thái, chớp mắt đã gạt mọi chuyện ở Bắc Kinh ra sau đầu.
Cơm nước xong xuôi, cô bắt đầu gọi điện cho bạn bè. Hồi học cấp ba cô có mấy người bạn thân, có người tốt nghiệp xong đi làm ở cơ quan thành phố, có người làm việc trong chính phủ, cũng có một hai người làm kinh doanh. Cáp Nhĩ Tân mà, chỉ cần ổn định, có công ăn việc làm là tốt rồi. Mọi người hẹn nhau đi hát vào mùng hai, trò chuyện một mạch đến tận tối mịt. Mở mắt ra lần nữa đã đến Tết rồi.
- -
Loan Niệm sang Mỹ đón Tết âm lịch, vừa mới vào nhà đã thấy bác sĩ Lương đang đấu vỡ mồm với Loan Minh Duệ: “Ông nói thế thì hạn hẹp quá rồi.”
Bác sĩ Lương là chuyên gia y học, chuyên điều trị các khối u, vừa thanh cao vừa kỷ luật. Loan Minh Duệ, bố anh, làm kinh doanh, ngày nào cũng cầm một đống tiền trong tay. Hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau cứ thể trở thành một đôi, đấu võ miệng cả đời.
Thấy Loan Niệm đi vào nhà, cả hai đều ngưng bặt. Bác sĩ Lương đi tới ôm Loan Niệm, nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh, bà chậc chậc, “Kịch liệt vậy cơ à?”
Không hiểu sao Loan Niệm cũng hơi đỏ mặt, anh không ngại mang theo dấu hôn vượt đại dương qua đây, nhưng anh thật sự không ngờ mình sẽ bị mẹ trêu chọc. Nghĩ bụng, Thượng Chi Đào cắn ác thật, còn ác hơn anh nhiều.
“Chó cắn đấy mẹ.” Anh thản nhiên thốt ra một câu, lên lầu thay quần áo. Đứng trước gương trong phòng thay đồ, nhìn thấy dấu vết trên người mình, Loan Niệm nhớ lại dáng vẻ có phần điên của Thượng Chi Đào thì bất chợt bật cười.
Anh xuống nhà, bác sĩ Lương vẫn dán mắt lên cổ anh, nói đùa: “Vết tích này giữ lâu thật.”
Loan Minh Duệ cuối cùng cũng đứng dậy, đi tới nhìn anh, cười nói một câu: “Lớp trẻ mà.”
“Thế tóm lại một nhà ba người lâu ngày mới gặp mà không có chủ đề nói chuyện nào khác sao?” Loan Niệm không muốn hai ông bà cứ vây quanh nhìn cổ anh, dứt khoát đi tìm băng dán cá nhân dán lên cổ, làm cái chuyện “giấu đầu lòi đuôi”.
“Dán lên cũng tốt, lát nữa mọi người đều đến đây cả, chắc chắn sẽ gặng hỏi cho mà xem.” Loan Minh Duệ chọc anh.
“Hôm nay có những ai ạ?”
“Hôm nay à, có nhà chú Tống với nhà chú Trần của con.”
“Thu Hàn và Khoan Niên cũng tới sao?”
“Chứ còn gì nữa, để hai đứa nó ở nhà chết đói hả?”
Người Mỹ gốc Hoa thích quây quần đón Tết cùng nhau, như vậy mới đông vui. Loan Niệm rất quý hai tên nhóc kia, dù nhỏ hơn anh mấy tuổi nhưng đều đã thành thanh niên trưởng thành cả rồi, họ còn hẹn bắt đầu từ năm sau sẽ đi du lịch cùng nhau.
Trong ngày Tết náo nhiệt nhộn nhịp này, anh đang ăn cơm cùng người thân và bạn bè thì nhận được một email, trong email Thượng Chi Đào trịnh trọng chúc Tết anh. Cô nói: [Chúc mừng năm mới, mong năm mới mọi điều đều tốt đẹp.]
Loan Niệm trả lời lại: [Năm mới vui vẻ, lần sau cắn nhẹ thôi.]