Mục lục
Thiên Hương Bách Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy người trưởng lão lập tức vây quanh lấy y, ai cũng cười thật to, chúc mừng có, ngưỡng mộ cũng có. Đây có lẽ là lúc náo nhiệt nhất của Trụy Ngọc Phong từ đó đến giờ.

Tần Dương Linh lập tức đoán ra Xung Di chân nhân đã xuất quan rồi, lập tức lặng lẽ muốn bay đi. Nhưng dưới con mắt của hơn mười vị trưởng lão, hắm làm sao có thể thuận lợi rời đi như thế được? Chính Hư chân nhân liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là thân truyền đệ tử của mình, Tần Dương Linh, lập tức nhíu mày: “Dương Linh? Ngươi không ở Thái Mạo Phong tu hành, đến Trụy Ngọc Phong làm cái gì?”

Dương Linh lập tức cúi người hành lễ: “Đệ tử bái kiến sư tôn, đệ tử cùng Khương sư muội hàn huyên vài câu về chuyện tu hành, chợt nhận ra đã muộn rồi, vừa lúc Xung Di trưởng lão xuất quan, đệ tử không có ý đụng chạm đến ai đâu ạ.”

Chính Hư chân nhân cũng sớm đã nhìn thấy tiểu cô nương như hoa như ngọc kia, từ trước đến nay lão đều biết rõ thói trăng hoa của đệ tử mình, suốt ngày dây dưa với nữ đệ tử trẻ tuổi khắp nơi. Tu hành giới không nề hà lễ nghi thế tục, người song tu cũng rất nhiều, nhưng Tần Dương Linh dường như không phải là vì mục đích song tu, luôn luôn làm người khác đau khổ vì tình. Tuy đã quở trách hắn rất nhiều lần nhưng vì coi trọng tư chất của hắn, lão không đành lòng trách phạt nặng. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt chán ghét bài xích của Lê Phi, nàng là đệ tử thứ hai của Xung Di trưởng lão sau nhiều năm như vậy, đương nhiên là rất được sủng ái, hơn nữa Xung Di vừa mới xuất quan, sau khi tìm ra nguyên nhân cũng không tránh khỏi mất mặt.

Nghĩ đến đây, Chính Hư chân nhân sắc mặt lạnh lùng, điềm nhiên nói: “Quỳ xuống, lui qua một bên! Ta sẽ nói chuyện cùng ngươi sau!”

Tần Dương Linh chỉ đành phải lui ra xa chậm rãi quỳ xuống, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám, vô cùng xấu hổ.

Lê Phi cũng không thèm để ý đến hắn, thấy Xung Di trưởng lão nhìn mình mỉm cười, nàng lập tức tiến lên quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử cung nghênh sư tôn xuất quan.”

Xung Di chân nhân đỡ nàng đứng dậy, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ nhiều tháng không thấy này. Vóc người lại cao hơn một chút rồi, nét trẻ con trên mặt đã phai đi không ít, tu vi đã đến đạo thứ hai bình cảnh làm hắn cực kì vui mừng, gật đầu nói: “Cao hơn rồi, tu vi cũng có tiến bộ, xem ra Chiêu Mẫn chăm sóc con rất khá, sư tỷ con đâu?”

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên duỗi tay ra, một bức thư bay từ đại điện giống như một con bướm đậu lên lòng bàn tay hắn, chúng trưởng lão đều cảm thán. Xung Di không phải dựa vào đấu pháp mà thành danh, cảm ứng linh khí của hắn cực kỳ tinh diệu, bất kể là động tĩnh của linh khí, yêu khí, chướng khí nào cũng có thể bị hắn phát hiện, hiện giờ sau khi xuất quan, cảm ứng lại càng thêm sâu sắc, trên phong thư kia vón chỉ để lại một tia linh khí mỏng manh không thể nào cảm nhận được nhưng hắn vậy mà cũng phát hiện ra được.

Hóa ra Chiêu Mẫn đã để lại thư từ trước, kể rằng mình đã quyết định đi Đông Hải tham gia thí luyện. Từ sau khi lần thí luyện trước của Lê Phi, trao đổi giữa hai phái đã trở nên thường xuyên hơn nhiều, lần này là cuộc luận bàn giữa các đệ tử thân truyền của hai phái.

Xung Di chân nhân mỉm cười khi ngộ ra: “Ồ? Có vẻ như đã bắt đầu tiếp xúc với Hải Phái rồi, chuyện tốt.”

Chư vị trưởng lão hàn huyên thêm vài câu, rất nhanh sau đó liền rời khỏi Trụy Ngọc Phong. Xung Di chân nhân thấy Tần Dương Linh đang quỳ gối ở xa xa, không khỏi lộ ra vẻ tò mò, Chính Hư chân nhân tiến lên chắp tay nói: “Tiểu đồ không tốt, quấy rầy lệnh đồ, quay về ta sẽ trách phạt thật nặng.”

Xung Di chân nhân thấy vẻ mặt Lê Phi không chút thay đổi, rồi lại nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tần Dương Linh, trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần. Lập tức cười nói: “Đồ đệ của ta tính tình không tốt, mỗi người một vẻ, cần phải cẩn thận chút.”

Chính Hư chân nhân mang Tần Dương Linh rời khỏi Trụy Ngọc Phong, ngọn núi này rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Ánh mắt của Xung Di chân nhân lại trở về trên người Lê Phi, trong lúc bế quan hắn đã không ngừng nghĩ cách để dạy bảo đệ tử này. Nàng giống y như những gì hắn suy nghĩ, ngũ hành bình ngự phát triển đến nay, nếu cưỡng cầu nàng làm phụ trợ nữa thì khó tránh khỏi có chút lãng phí.

Trầm ngâm sau một lúc lâu, Xung Di chân nhân bỗng nhiên nói: “Lê Phi, vi sư trong lúc bế quan vẫn luôn luôn tìm hiểu về hạn chế bình cảnh của người tu hành. Vốn dĩ người tu hành sau khi đột phá đạo thứ ba bình cảnh là có thể tu tập cao đẳng tiên pháp, nguyên nhân là vì muốn chờ lô đỉnh có đủ khả năng tiếp nhận nhiều loại linh khí giao tạp, mà dung lượng lô đỉnh của con vốn lớn hơn người bình thường rất nhiều, nên có thể bắt đầu tu luyện tiên pháp cao đẳng được rồi.

Lê Phi có chút bất ngờ: “Nhưng mà sư phụ, đệ tử nghe nói chỉ có sau khi trở thành thân truyền đệ tử mới có thể truyền thụ cao đẳng tiên pháp.”

Trở thành thân truyền rồi mới truyền thụ cao đẳng tiên pháp, đầu tiên để các sư phụ xây dựng các phương pháp tu tập khác nhau cho từng đệ tử, thứ hai là tránh cho người khác biết được bí kíp tu hành của mình. Tiên gia môn phái xưa nay người lẻn vào không ít, đặc biệt là loại danh môn đại phái như Vô Nguyệt Đình đây, độc hữu các loại tâm pháp huyền thuật, khiến người khác cực kỳ thèm thuồng.

Xung Di chân nhân nở nụ cười: “Con là đệ tử của ta, ta thích dạy dỗ kiểu nào thì dạy kiểu đó, liên quan gì đến người ngoài?”

Hắn nâng tay lên, Lê Phi chỉ thấy trong tay hắn có đủ loại linh khí hào quang lóe sáng, cuối cùng lại biến thành một quả cầu chứa sấm sét, tuy rằng chỉ là một quả cầu nho nhỏ nhưng lại chứa uy lực sấm sét to lớn, khiến người khác phải kính sợ.

“Thiên địa linh khí có ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, phối hợp hỗ trợ lẫn nhau nhưng lượng linh khí lại không hề giống nhau, để phối hợp thành cao đẳng tiên pháp cũng là cả một quá trình. Lôi quang này là ba loại thủy, hỏa, kim phối hợp mà thành. Tiên nhân thành danh đều có tuyệt chiêu của riêng mình, sư phụ của Lôi Tu Viễn, Nghiễm Vi chân nhân lợi dụng Cửu Thiên Huyền Lôi Đại pháp để được thiên hạ biết đến. Một nghìn năm trước, ta đã từng chứng kiến có một vị tiên nhân kinh tài tuyệt diễm có thể phối hợp một lúc năm loại linh khí. Đại pháp kia đến bây giờ vẫn chưa từng có ai có thể kế thừa. Lê Phi, ta tin tưởng con cuối cùng sẽ có thể kế thừa Sâm La Đại pháp trong truyền thuyết này.”

Sư phụ đối với nàng là thật sự tin tưởng…. Lê Phi âm thầm lau mồ hôi, nàng ngay cả bình cảnh thứ ba còn chưa đột phá, vậy mà người đã muốn truyền lại Sâm La Đại pháp cho nàng rồi.

“Sư phụ, tiên nhân kinh tài tuyệt diễm kia…. có phải là người đã chặt đứt sừng Dạ Xoa không?” Nàng bỗng nhiên nhớ đến lời của Chiêu Mẫn sư tỷ, không kìm lòng được mà nhẹ giọng hỏi.

Xung Di chân nhân có chút ngạc nhiên, hắn kích động: “Con cũng biết sao? Chiêu Mẫn nói cho ngươi nghe? Không sai, vị tiên nhân kia tên Thanh Thành, đắc đại đạo, từ đó thoát khỏi vòng sinh tử, nhưng sau khi ác chiến một trận với Dạ Xoa, sừng của Dạ Xoa bị hắn chặt đứt nên đã bỏ chạy, còn Thanh Thành chân nhân rời khỏi môn phái tìm kiếm tiên thảo linh dược, từ đó trở đi cũng chưa từng quay về…. Đây đều là chuyện cũ từ ngàn năm về trước, lúc đó tiên nhân của Vô Nguyệt Đình đều bị tiêu diệt, người còn sống đều ẩn mình không màng thế sự, ngàn năm trôi qua, Vô Nguyệt Đình này vẫn chưa từng có tiên nhân nào kinh tài tuyệt diễm như vậy.”

Lê Phi nghe cực kỳ nhập tâm, không nhịn được lại hỏi: “Sư phụ, Dạ Xoa nhìn như thế nào, còn…. Hải Ngoại Dị Dân nhìn như thế nào?” Xung Di chân nhân cười rộ lên, rất sủng ái mà xoa xoa đầu của nàng: “Sao thế, con đi một chuyến đến Đông Hải, nghe được mấy truyền thuyết này cảm thấy hứng thú hay sao? Ta cũng chưa từng gặp qua Hải Ngoại Dị Dân, lần Hải Vẫn năm trăm năm trước đó, ta chỉ là tiểu đệ tử mới nhập môn mà thôi, mấy điều này chẳng qua là nghe thấy được mà thôi. Hải Ngoại Dị Dân là người có hình thù kỳ quái, cũng có người có dáng vẻ giống chúng ta. Dạ Xoa ngoài việc có cặp sừng màu đen dài trên đầu thì cũng chẳng khác gì chúng ta, nhưng lại nhanh như gió, lực công kích kinh người. Lần Hải vẫn năm trăm nă trước, chỉ có hai Dạ Xoa xuất hiện, nhưng lại gây nên tổn thất rất lớn cho tiên gia môn phái Trung Thổ, nếu chúng dốc toàn bộ sức lực thì sợ rằng tiên gia môn phái vùng Trung Thổ cũng chẳng còn nữa. Hải Vẫn đến nay vẫn luôn thần bí nan giải, hình dạng của Hải Ngoại cũng chỉ là lời đồn, vậy thì đành phải chờ đến Hải Vẫn mới có thể giải đáp được bí ẩn chăng?”

Hắn thấy Lê Phi sững sờ, không khỏi cười nói: “Việc này không liên quan đến con, Hải Vẫn chưa đến, lúc đó sẽ có vô số các tiên nhân và trưởng lão chống đỡ giúp các con, trời có sập xuống cũng sẽ giúp con chống, việc bây giờ của con là chuyên tâm tu hành. Con hôm nay trước tiên thử Cự Thạch Pháp này đã.”

Tay áo của Xung Di chân nhân vừa nhấc lên, Lê Phi liền cảm thấy có một khối cự thạch cao hơn người từ trên người rơi xuống, nếu không phải nàng tránh kịp lúc thì lúc này đã bẹp dí dưới đó rồi. Xung Di chân nhân mở tay ra, đặt một tường hành Thổ: “Vẫn còn, nhìn cho kỹ.”

Hành Hỏa linh khí trong lòng bàn tay hắn chợt lóe, khối cự thách kia lập tức vỡ vụn, bên ngoài còn tia lửa hừng hực cháy vây lấy, vô số phiến đá hung hăng va đập vào tường hành Thổ, Lê Phi hoảng sợ phát hiện ánh sáng của tường hành Thổ kia càng ngày càng mờ đi. Xung Di chân nhân lập tức thêm một bức tường nữa, cứ như vậy mà lặp lại, sau khi dựng được ba bức, bụi bặm đã lắng xuống, mưa xuân tí tách rơi xuống. Lê Phi ngạc nhiên đến mức cằm thiếu chút nữa đã chạm đất nhưng vẫn chưa xong, mặt sân cứ như vậy mà nổ tung một tiếng thật lớn! Xung quanh xuất hiện chằng chịt vô số lỗ nhỏ không đếm được, chắc hẳn là các phiến đá bị nổ tung, sau đó, mặt đất có phạm vi hơn mười trượng này lại quay về trạng thái như cũ.

Uy lực của cao đẳng tiên pháp đáng sợ như vậy sao?

“Năm phần hành Hỏa linh khí, năm phần hành Thổ linh khí, kết hợp lại sau đó lấy ba phần hành Hỏa linh khí làm ngòi nổ, nghe cũng không khó đúng không? Mấy ngày nay con trước tiên cứ học Cự Thạch Pháp này đi.”

...... Đúng là nghe không khó lắm, nhưng có thực hành được hay không lại là chuyện khác. Lê Phi cố hết sức khống chế phân lượng linh khí, nhưng cũng chẳng thể biến ra cự thạch. Nàng nhớ đến những lời Nhật Viêm trước kia từng nói, tu hành cao đẳng tiên pháp mới gọi là tu hành, nàng khi đó mới có thể phóng thích được linh khí, lúc này nàng rốt cuộc cũng hiểu được ý của hắn.

Nàng đã rất nỗ lực để phối hợp linh khí của hành Hỏa và hành Thổ rồi phóng thích nhưng chỉ xuất hiện một hòn đá nho nhỏ trước mặt, đây, đây có thể gọi là cự thạch không?!

Xung Di chân nhân ở phía sau an ủi nàng: “Về sau thuần thục là được, lần đầu tiên có thể biến ra tảng đó lớn như vậy cũng không tệ rồi.”

Sư phụ tốt bụng luôn an ủi nàng.

Lê Phi bắt đầu yên lặng tính toán ba phần hành Hỏa phân lượng, vất vả lắm mới có thể đánh giá là chuẩn xác, đang chuẩn bị phóng thích, chợt nghe bên tai giọng nói khàn khàn già nua của Nhật Viêm: “Ồ? Cuối cùng cũng bắt đầu học cao đẳng tiên pháp rồi sao?”

Nàng bị dọa nhảy dựng, linh khí hành Hỏa nhất thời không khống chế được, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, tảng đá kia đã nứt thành hai nửa.

Lê Phi bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn con hồ ly bên này, đôi mắt hẹp dài màu lục toát ra một tia khinh thường, hừ một tiếng: “Ngay cả Cự Thạch Pháp cũng không học được, đúng là đồ ngu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK